8.16.2016

MTTSCTQVH: Chương 37

Chương 37: Gấu biến dị

gau1
“Em lấy ra một ít để lại đi.” Dù sao cậu chơi vui như thế mà nơi này cũng không có máy theo dõi, cứ để cậu tận hứng xong rồi tính.

Thu xong thì bỏ ra ngoài, bỏ ra ngoài xong lại thu vào, Phương Hách cũng đã chơi đủ, từ không gian lấy ra ước chừng một nửa bỏ lại chỗ cũ, lúc này mới chuẩn bị cùng Hạ Tử Trọng vào không gian ăn cơm nghỉ ngơi.
Bỗng nhiên, một tiếng “Rầm” vang lên, vách tường bên phải bị đánh thủng một lỗ lớn!
Hai người giật mình quay đầu lại nhìn, may mắn bọn họ đứng bên phía khác nếu không khẳng định sẽ bị vụn tường văng trúng rồi — Hạ Tử Trọng càng cảm thấy may mắn hơn vì anh nhớ rõ vách tường bên đó đổ sụp, cho nên lúc chọn nơi nghỉ ngơi theo bản năng đứng phía khác.
Một bóng người gian nan ôm cánh tay bị thương từ chỗ tràn đầy đá vụn bò ra, cách hắn không xa có một bóng dáng cao lớn, màu đen đen. Bên ngoài truyền đến tiếng súng, tiếng gào, tiếng thét chói tai.
“Chạy mau!”
“Nó, nó muốn xông qua đây kìa!”
“A — chồng ơi, chồng ơi!”
Một thân ảnh màu đen cao to chắc chắn, chậm rãi từ nơi đổ nát bò ra ngoài, nó rít lên the thé vọt tới, nhào qua bọn người đó.
Cái tên miễn cưỡng bán bò  bán lết ra kia phun một ngụm máu tươi, lăn ra té xỉu lần 2.
“Đó là…… cái gì vậy?”
“Động vật biến dị, hình như là gấu ở sở thú chạy đến!” Hạ Tử Trọng có chút căng thẳng, anh đã từng nghe nói một con gấu biến dị quành hoành tại vùng ngoại ô TP.A, đã giết cùng ăn thịt không ít người. Không nghĩ tới nó cư nhiên đã đi qua nơi này? Vách tường ở khu này là do nó đánh sụp!
Con gấu nàyđang gầm gừ rượt theo đám người đó chạy tới gần kho hàng, rồi bị chặn ép vào góc, nó mới xông lên đánh với một tên dị năng giả hệ lực lượng, bị tên đó chống trả cho nên cả hai đụng thẳng vào vách tường, làm tường bê tông cứ như vậy bị đâm thủng một lỗ tổ bố!
 “Cẩn thận, nếu không đấu lại em lập tức trốn vào không gian cho anh.” Con gấu đó cũng không phải loại biến dị bình thường, nếu nó có thể làm cho người ta sau ba tháng mạt thế thỉnh thoảng vẫn còn nhắc tới, cũng có thể thấy được lúc trước nó có lực phá hoại thế nào rồi đấy.
Ở mạt thế, khủng bố nhất không chỉ có tang thi, mà là Động – Thực vật biến dị xuất hiện ngày càng nhiều sau này, đáng sợ nhất đó chính là tang thi Động vật!
Hai người nắm chặt ống tuýp, cẩn thận dè chừng mon men theo hướng tường sụp đổ đi ra. Con gấu đó vẫn không ngừng gào rít, ném xuống một người vừa bị nó cắn chết, vọt đến bắt lấy mục tiêu khác.  
“Pằng, pằng”
Hai tiếng súng vang lên, người bị rượt đuổi tuyệt vọng nổ súng, nhưng súng trong tay hắn chỉ còn lại hai phát cuối cùng, bây giờ cũng chẳng bắn ra được phát nào nữa!
Phía sau người có súng còn hai nữ nhân, hiện đang nhắm mắt hét toáng lên, chết sống nắm chặt áo người cầm súng.
Cách ba người không xa, còn có một nam nhân ôm đầu hốt hoảng lui nhanh vào góc.
Những người này đều từ mấy trấn xung quanh TP.A trốn ra, cây súng lục đó là một lần may mắn vào lúc mới bùng nổ mạt thế, hắn tình cờ gặp được một chiếc xe cảnh sát tông vào cây ven đường mà nhặt được. Dọc theo đường đi luôn dè chừng cẩn thận mới chống đỡ được đến nơi này, ai cũng không ngờ trong quá trình trốn ra gặp nhiều tang thi như vậy không chết, thế nhưng lúc sắp tới nơi an toàn lại gặp con gấu biến dị khủng bố này!
Gấu kia gầm lên một tiếng vọt qua, một nữ nhân phía sau hắn bỗng nhiên mở to mắt, đúng lúc thấy một màn đó, cả người ả lạnh ngắt, hét toáng lên, theo bản năng đem nam nhân phía trước đấy một cái thật mạnh, còn ả thì nghiêng ngả lảo đảo chạy về hướng khác.
Súng đã hết đạn, lại bị người phía sau đẩy một cú, nam nhân tuyệt vọng nhìn cái mồm đầy máu đang há ra, rồi cặp mắt đỏ ngầu của gấu biến dị, cả người hắn đều cứng đờ không thể động đậy nổi.
Nữ nhân còn lại phía sau hắn ta cũng phản ứng lại, nghiêng nghiêng ngả ngả, lảo đảo đào tẩu theo hướng ả kia, cách đó không xa, hai nam hai nữ cùng mấy người này trốn tới đây thừa dịp con gấu biến dị đang tấn công mấy người đó, nhanh chân vọt qua bên đường, tìm hai chiếc xe không khóa, nhân cơ hội khởi động xe chuẩn bị chạy mất.
Lúc hai người Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách mới đi ra từ trong kho, vừa vặn thấy ả đàn bà kia đẩy gả cầm súng, hai người có chút ngẩn người, dù vậy, Hạ Tử Trọng vẫn nhanh tay quăng ống tuýp vào đầu con gấu biến dị, một luồng gió màu xanh đẩy ống tuýp bay nhanh gấp đôi bình thường! Kim sắc bám vào mặt ngoài ống tuýp, khiến nó trở nên vô cùng cứng rắn.
Ống này bất luận tốc độ hay chất lượng đều có thể xem là một cự hình* ‘Ám khí’. Lúc trúng đầu con gấu kia sẽ mang lại hiệu quả rất lớn.
cự hình: vật cứng khá lớn
“Rầm”
Đầu con gấu kia trực tiếp bị đập lõm vào, máu tuôn ra, hiệu ứng âm thanh đều khiến cho hai người Hạ Tử Trọng nghe đến tê dại cả đầu.
Trúng đầu, động tác của nó cũng bị lệch sang hướng khác, móng vuốt đang quào tới xẹt người hắn ta chụp thẳng vào nữ nhân đào tẩu sau kia, làm cho ả ta té nhào trên đất. Ả kêu rên thảm thiết, lưng đùi đều là máu, hai mắt trợn trắng bất tỉnh.
Về phần nam nhân kia, tuy rằng bả vai vẫn bị móng vuốt gấu biến dị quào trúng, nhưng tốt xấu gì cũng không bị vỗ trực tiếp vào người, miễn cưỡng bảo vệ tính mạng.
Ả nữ nhân chạy trốn phía trước nghe tiếng hét thảm thiết kia theo bản năng quay đầu nhìn, thấy nữ nhân trốn cùng ả nằm bất động trên đất, cả người đầy máu không rõ sống chết, sợ tới mức mặt trắng bệch, vừa la hét vừa đá giày đi, liều mạng chạy về phía hai chiếc xe đang khởi động kia.
Tang thi xung quanh nghe thanh âm bắt đầu tụ tập dần dần lại, rãi rác lắc lư đi về phía ả đang chạy trốn kia, trong đó có mấy con tang thi dù tư thế vẫn lắc lư cứng nhức như cũ hướng mục tiêu đuổi theo, nhưng rõ ràng tốc độ của chúng nó đã nhanh hơn rất nhiều!  
Mắt thấy tang thi bắt đầu kéo lại đây, người trong xe đột nhiên rồ ga, ai cũng không dừng xe cho ả ta lên. Ô tô quay đầu một cái, vọt ra đại lộ, không hề quay đầu tăng tốc chạy mất .
Ả tuyệt vọng khi thấy mình bị bỏ lại , mấy con tang thi đến gần sắp nhào tới, ả đột nhiên quay đầu nhìn về phía kho hàng bên kia, lại phát hiện con gấu biến dị đã nằm sấp trên mặt đất, mà bên cạnh có thêm hai người đang đứng! Ả tưởng nhầm gấu biến dị đã chết, mới xoay người liều mạng chạy về.
“Gràooooo –”
Gấu biến dị đang nằm sấp bỗng nhiên bò lên, xoay mình, hai mắt đỏ ngầu nhìn chòng chọc về phía hai người Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách phía sau nó.
Hạ Tử Trọng trong tay lại xuất hiện một thanh ống tuýp mới, kim sắc quang mang bao trùm thân ống, dặn nhỏ với Phương Hách bên cạnh:
“Có biến gì lập tức trốn trước đi.” Có người ở đây, mặc dù Hạ Tử Trọng không muốn bại lộ không gian, nhưng cũng không tính toán liều mạng.
Bất quá thân tại mạt thế, mỗi ngày đều phải đối mặt nhiều loại nguy hiểm, vì thế không thể đợi lúc nguy hiểm mới chiến đấu để thích ứng hoàn cảnh, còn không bằng tự chủ rèn luyện, từng bước huấn luyện cho mình. Bọn họ nhờ không gian trợ giúp mà tu luyện được công pháp thích hợp, vậy hôm nay bắt đầu từ cơ hội đối mặt con gấu này mà ứng dụng lý thuyết đi.
Động vật biến dị bất đồng với tang thi Động vật, chúng nó vẫn còn sống, tuy vậy tính tình trở nên bạo tàn, ngang ngược, cũng càng thêm khát máu nguy hiểm, nhưng một khi bị chúng nó cào hoặc cắn thương sẽ không bị cuốn hút thành tang thi.
Đối với chiêu thức kết hợp Phong Kim hai hệ này lại có thể tăng mạnh uy lực, độ sát thương cũng lớn đến đáng sợ, nhưng lại có một nhược điểm chết người chính là— rất hao tổn tinh thần lực.
Lần phát Đao gió chém đứt cột điện trước cũng dung hợp qua một lần rồi, sau đó tinh thần lực gần như bị rút cạn, cho đến bây giờ vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, lúc này anh cần tập thích ứng, nghiên cứu cách linh hoạt sử dụng dị năng đối phó đám Động – Thực vật biến dị cùng tang thi. Cũng phải tận lực kết hợp mấy công phu quyền cước mới vừa học này.
Mấy thứ này chỉ có thể thông qua thực tiễn mà từ từ thông hiểu, thành thạo rồi phát huy hết công dụng của nó mà thôi, Hạ Tử Trọng không muốn trốn trong không gian mà sống qua ngày, anh muốn ra ngoài, muốn thích ứng hoàn cảnh hiện tại. Lần chết trước anh vẫn là một người bình thường, đánh tang thi toàn dùng chiêu số mèo quào chẳng ra chiêu thức gì cả, lần này sống lại có cơ hội học tập chính thức, có đủ điều kiện hổ trợ, áp lực tuy không nhỏ hơn chút nào nhưng vì đánh tang thi, bảo vệ vợ, thăng cấp không gian, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.
Phương Hách tự biết cẩn thận bảo vệ bản thân, biết dị năng mình không có tính công kích, đương nhiên sẽ không cậy mạnh nhào lên làm Hạ Tử Trọng thêm phiền toái, nhưng nếu có thể giúp anh quấy rối động tác của con gấu này, cậu sẽ không đứng đó mà nhìn
Vừa nhớ lại chiêu thức trong bí tịch, Phương Hách vừa mô phỏng, tính toán trong đầu hướng công kích hiệu quả nhất cho cậu. Bỗng nhiên, một tiếng hét lanh lảnh vang lên, hơn nữa còn càng ngày càng gần, Phương Hách ngạc nhiên quay đầu lại, liền thấy ả nữ nhân đầy người kia không biết lúc nào lại chạy quay về đây.
Khi ả ta chay đến nửa đường thì phát hiện con gấu biến dị đó đứng lên, liền muốn trốn vào một kho hàng đang mở cửa, kết quả lúc đang do dự dừng lại bị tang thi phía sau bổ nhào tới, đứng không vững ngã về hướng Phương Hách!
Phương Hách cả kinh, theo bản năng nhảy dựng về phía sau, lại nhìn khoảng cách bước nhảy của mình mà hết hồn — cậu chỉ nhảy một cái nhẹ  thôi mà có cần ra cả mét như thế không!  
Ả ta cuống cuồng cũng không tránh thoát được tang thi công kích, bị cắn một ngụm vào bả vai, tay phải cùng bị con khác kéo lấy mà gặm cắn.
Đám tang thi đem ả vây quanh, chẳng bao lâu sau, ả đã bị đồng hóa triệt để mất đi sự quyến rũ độc đáo đối với đám tang thi đó, lúc này cả đám mới chậm rãi ngẩng đầu lên, lắc lư về phía Phương Hách đang đứng sững sờ góc kia……
Hạ Tử Trọng cầm ống tuýp trong tay, lợi dụng dị năng hệ Phong để duy trì tốc độ công kích trên tay ngày càng nhanh, không ngừng dùng Kim hệ gia cố cường độ ống tuýp trong tay anh.
Đời trước tuy rằng anh chưa từng đối chiến với gấu biến dị nhưng tang thi nhân loại, tang thi Động vật, Động vật biến dị cũng không thiếu, con gấu này sức mạnh tuy rằng lớn, công kích thì mãnh liệt, nhưng vì hình thể quá lớn nên không quá linh hoạt, anh cũng chưa chắc sẽ thua!
Trong mắt ánh lên sự kiên định, tập trung toàn bộ tinh thần tránh thoát một chưởng của nó, lợi dụng sơ hở dùng ống tuýp đã gia cố nện một cú vào tay nó,“Răng rắc”, tiếng xương gãy vang lên!!
Adrenaline* tăng mạnh khoái cảm, khiến Hạ Tử Trọng cảm thấy da đầu tê dại đến mức bắt đầu run rẩy, nhưng lại hưng phấn dị thường. Có thể đánh thắng được!
*Đôi khi gọi là “epinephrin” hay “adrenalin”, là một hormone. Đây là một hormone có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.
Trong lòng vừa lóe qua ý nghĩ này, dư quang thấy được vị trí Phương Hách đang đứng — bên cạnh cậu thế nhưng vây lại ít nhất cũng sáu bảy con tang thi?!
“Phương Hách!” Hạ Tử Trọng hốt hoảng, bỗng nhiên thấy Phương Hách nhanh chóng ‘Nhảy’ một cái lập tức thoát khỏi vòng vây, hơn nữa còn đập một cú vào đầu con tang thi bên ngoài.
“Tử trọng?” Bỗng nhiên phát hiện động tác của mình trở nên nhanh một cái kỳ quái,  Phương Hách có chút hưng phấn lủi trái lủi phải trong bầy tang thi, nghe thấy tiếng Hạ Tử Trọng gọi mình ngược lại hơi hoảng sợ, chỉ nghe phía sau cậu la lớn,“Nhanh! Nhảy mau!”
Không biết từ lúc nào, một con tang thi lạc chạy về phía Hạ Tử Trọng.
Nghiêng thân về phía trước, Hạ Tử Trọng mặt xám mày tro lộn nhào một cái, khẽ trừng mắt nhìn Phương Hách nói lớn:
“Đừng có cậy mạnh!”
“Em biết, anh cũng phải cẩn thận.” Phương Hách tuy rằng không có lực công kích mạnh như Hạ Tử Trọng, nhưng hôm nay tốc độ cậu nhanh một cách kỳ quái, có thể rất dễ dàng né trái tránh phải lúc tang thi vây công, đáng tiếc là hiện tại góc độ, cường độ, hiệu suất công kích của cậu đều rất kém, đầu mấy con tang thi cậu đánh tuy cũng bị nứt, nhưng lực sát thương vẫn tương đối hữu hạn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét