8.16.2016

MTTSCTQVH: Chương 38

Chương 38: Giết quái

gau
Hạ Tử Trọng xác nhận chỗ Phương Hách tạm thời không có vấn đề gì mới nhẹ nhàng thở ra, lên tinh thần ứng phó phiền toái bên phía mình.

Một cú đập bạo đầu con tang thi làm anh vướng tay vướng chân, sau đó bật về sau tránh thoát cú tấn công của gấu biến dị, Hạ Tử Trọng phán đoán, hôm nay công phu của anh còn rất kém cỏi, có nên tăng thêm một phần dị năng xuống chân cho linh hoạt hay không? Về phần lực công kích đánh ra thì có Phong hệ duy trì tốc độ, Kim hệ không ngừng gia cố ống tuýp, lực sát thương cũng đã đủ rồi.
Nhưng mà Hạ Tử Trọng đã quen ngưng tụ dị năng hệ Phong vào tay, bây giờ muốn chuyển dời xuống dưới chân thì khá khó, nhất thời anh không có biện pháp làm thử, đành phải thừa dịp lăn trên mặt đất tránh né con gấu này tấn công, vừa cố gắng ra tay đập vào chân nó cho đến khi đứt lìa ra, lúc này mới có cơ hội thở dốc.
Do có Phong hệ ngưng kết một chút dưới chân, cho nên tốc độ của Hạ Tử Trọng tăng lên không ít, nhân cơ hội xử lý thêm một con tang thi lắc lư bên cạnh, Hạ Tử Trọng mới quay ngược lại, xông thẳng đến gấu biến dị — bởi vì mới đưa Phong hệ xuống chân, anh vẫn chưa thể nắm giữ tốt kĩ năng gia tốc cũng như độ ngưng kết Phong hệ, nhưng chỉ đối phó với  một con gấu què thì vẫn có thể nắm chắc .
Bên kia Phương Hách cũng ngộ ra được phương pháp, lợi dụng khả năng tăng tốc đột nhiên của cậu mà nhảy nhót tới lui trong đàn tang thi nhỏ kia, ống tuýp trong tay không ngừng tung bay, múa lượn khắp nơi — cũng vì vũ khí không quá thuận tay, nếu đổi khảm đao cỡ lớn thì số lượng đầu trong đám tang thi này ít nhất cũng bị chém rớt một nửa!
Tên nam nhân bị gấu biến dị tập kích hụt kia phục hồi tinh thần, miệng mở lớn, cứ ngốc ngốc nhìn hai nam nhân kia, một người thì đấu tay đôi với con gấu kinh khủng đó, một người thì đang tung hoành trong đàn tang thi. Mãi đến khi hai con tang thi ngửi được hương vị hấp dẫn của hắn mà vây lại thì gã mới giật mình — ả nữ nhân bị gấu biến dị cào cấu vài phát làm người đổ đầy máu kia, mùi máu tươi nay lại hút thêm đám tang thi khác dần dần vây lại, cũng may ả ta không chết hẳn, khi bị cắn đau thì bừng tỉnh, la hét ầm ỉ, nhờ thế mới đem hồn hắn kéo về đấy!
Dùng ánh mắt phức tạp nhìn về ả nữ nhân sẽ chết chắc kia, hắn bèn quăng cây súng đã hết đạn, khom lưng nhặt lên ống tuýp mà lúc đầu Hạ Tử Trọng chọi vào đầu con gấu kia, khập khiễng bò dậy.
Đập chết hai con đang bao vây, gã cố sức khập khiểng lê lết đến chỗ tường sụp trong kho hàng, ngay đó thấy được một bóng người quỳ rạp trên mặt đất, chỉ còn lại chút hơi thở mỏng manh, may mắn còn chưa nghẻo.
Dọc đường đi, cả đoàn hắn cùng nhau đi, đều rất cố gắng chạy nhanh đến TP.A đào mệnh. Vì trong tay hắn có súng, cộng thêm người này có dị năng hệ lực lượng cho nên trong quá trình đồng hành, hai người luôn được mọi người vây quanh, đem họ làm thành đội trưởng.  
Cho đến cách đây không lâu gặp con gấu biến dị này, ngay lúc nó bị hai người cố gắng hấp dẫn lực chú ý thì đoàn người này toàn bộ quay đầu chạy, còn hai nữ nhân luôn nịnh nọt lấy lòng hai người bọn hắn, một thì lấy hắn ra làm bia đỡ đạn, một thì quay đầu chạy như điên để đào mạng…
Ngay lúc sống còn lại có hành vị vứt bỏ đồng bạn, hắn có thể lý giải được. Nhưng lý giải cũng không đại biểu cho tha thứ, nếu không phải gặp được hai người kia, kết cuộc cuối cùng của hắn chỉ có một chữ ‘Chết’ mà thôi, làm sao hắn có thể tha thứ cho hai ả ta được? Nhưng may là hai ả hôm nay đều chết tại đây.
Phương Hách cứ như đang chơi trò đập chuột mà hưng phấn quần qua quần lại trong đám tang thi, bỗng nhiên chân cậu có chút mềm nhũn, lúc này mới kịp phản ứng — hình như tinh thần lực của cậu bị rút cạn thì phải?
Nghĩ như thế làm Phương Hách thấy căng thẳng, vội vàng nhìn quanh, phát hiện chính mình cách kho hàng một khoảng khá xa, nhưng bên cạnh chỉ còn lại bốn con tang thi thôi. Đánh lâu như vậy, chẳng những dưới chân vì tinh thần lực cạn kiệt có chút nhũn ra, mà ngay cả cánh tay cũng đau nhứt, mệt mỏi, lúc đầu đang cao hứng còn chưa nhận thấy, bây giờ vừa dừng lại, cánh tay nhứt muốn chết a.
Hay là…… trốn vào không gian tránh một chút?
Còn đang do dự, bỗng nhiên trên đầu cậu xuất hiện một cơn lốc màu xanh, mang theo nhiều viên tròn tựa đá nhưng lóe lên kim quang, trong cơn lốc hỗn loạn đó văng ra khắp nơi tựa như súng săn lên đạn mà nả vào đầu của tang thi xung quanh cậu, vài tiếng “Phốc phốc phốc” vang lên, đám tang thi hét dài rồi ngã gục.
Trong đám tang thi, một thân ảnh ẩn hiện nhưng bởi vì động tác thật sự quá nhanh, trừ Phương Hách biết nội tình, người bên ngoài nhìn thấy cứ ngỡ mình hoa mắt.  
“Chạy cho lắm vào, ngay cả đường cũng không thèm nhìn hả?” Hơi thở của Hạ Tử Trọng có chút bất ổn, anh vừa giải quyết xong con gấu kia bèn tính quay qua hội hợp cùng Phương Hách, nhưng đứa ngốc này ngược lại rất hăng, càng đánh càng đi xa! Đại đa số tang thi đều bị cậu đập chết, anh chỉ cần giải quyết phần còn sót lại, sau đó thì lợi dụng không gian mà thu thập tinh hạch.
Mãi đến lúc cậu cảm thấy mệt mới biết mình chạy đi thật qua rồi, may là cậu biết mệt nếu không bây giờ đã không biết chạy đến nơi nào rồi, nếu tang thi cứ ùn ùn kéo đến, có phải cậu muốn đánh chết tất cả luôn không?
Phương Hách mặt đỏ lên, cúi đầu nhận sai:
“Xin lỗi…… Em, em…… giống như có thêm một dị năng ……”
“Hệ tốc độ.” Hạ Tử Trọng sớm đã nhận ra, Phương Hách vô luận ở kiếp trước, hay không lâu kiếp này đều chỉ một loại dị năng, đó chính là Trị Liệu. Nhưng hôm nay cậu chạy vội như thế, động tác cũng nhanh đến mức ngay cả anh dùng Phong hệ duy trì cũng đuổi theo muốn không kịp luôn, cũng chỉ có một giả thuyết để giải thích, cậu ngoài ý muốn đã kích phát ra dị năng tốc độ rồi.
Anh có thể dùng Phong hệ để gia tốc, nhưng cũng không phải chuyên về tốc độ, vả lại anh còn phải dùng một bộ phận tinh thần để duy trì Kim hệ vận chuyển tự nhiên gia cố ống tuýp nên không thể toàn lực tăng tốc, cho nên nhất thời đuổi theo Phương Hách không kịp.
Phương Hách chớp chớp mắt, có chút chờ mong, có chút khẩn trương nhìn Hạ Tử Trọng, cậu không biết này có được xem là dị năng hay không, dù sao ngay lúc chạy, chân cũng không giống lúc cậu dù dị năng Trị Liệu mà sáng lên.
“Lần sau không cho chạy ngốc như thế nữa, phải để ý một chút chứ.” May mà mấy buổi tối trước hai người rất chăm chỉ luyện theo bí tịch kia, cũng đã hình thành một chút ‘Khí’, mới khiến Phương Hách lúc công kích vào chỗ yếu của tang thi rất chuẩn, bằng không chỉ dựa vào dị năng tốc độ mà có thể nhảy loạn rồi giết sạch đám tang thi thế kia à? Lúc đó không gọi là giết quái mà đang dẫn quái thì có!
“Dạ, về sau sẽ không ……” Lần này vì quá mức hưng phấn, cậu đã làm ra hành động có chút khinh suất, Phương Hách thập phần thành khẩn nói xin lỗi, cậu biết Hạ Tử Trọng đang lo lắng cậu có chuyện ngoài ý muốn, dù bị anh mắng đôi ba câu, cậu vẫn cảm thấy rất ngọt ngào.
Chuyện kích phát dị năng này nọ thì cứ để vào không gian nghỉ ngơi rồi chậm rãi nghiên cứu, hiện tại bọn họ quay lại kho hàng phụ cận. Hạ Tử Trọng giết con gấu kia xong thì vội vàng chạy đến bên Phương Hách, còn chưa kịp thu về tinh hạch trong đầu nó — đúng vậy, Động vật biến dị cũng có tinh hạch, tựa như lúc trước bọn họ gặp được con mèo ở siêu thị ấy.
Hai người trở lại kho hàng, phát hiện hai người còn sống. Một là là cái tên xui xẻo bị ả kia đẩy ra làm bia đỡ đạn, một người khác là tên trốn trong góc tường, ngồi xổm ôm đầu run rẩy.
Nhìn thấy hai người Hạ Tử Trọng quay lại, gã ôm đầu trong góc kia hai mắt sáng rực lên, nhanh chóng bò ra khỏi góc, nói:
“Hai, hai vị, có thể, có thể hay không cùng nhau, kết bạn, đến căn cứ A?”
Phương Hách lui nửa bước đứng sau lưng Hạ Tử Trọng, Hạ Tử Trọng quét mắt liếc gã một chút, mới nhìn về tên ngồi dưới đất trong kho hàng đổ sụp kia:
“Không sao chứ?”
Người nọ lắc đầu, trong tay còn đang siết chặt ống tuýp Hạ Tử Trọng ném xuống, mở miệng nói:
“Cảm ơn hai người, bằng không chúng tôi hôm nay nhất định phải chết.”
Hạ Tử Trọng lúc này mới thấy, cái gã bị gấu biến dị đánh văng vào vách tường đến đổ sụp ấy vậy mà chưa chết? Quả nhiên là dị năng giả hệ lực lượng! Đổi lại người bình thường phỏng chừng thành cái bánh thịt dẹp đép rồi .
“Hai, hai vị…… Ân, ân nhân……” Gã trốn trong góc tường thấy hai người Hạ Tử Trọng không để ý đến mình, gã bèn đỡ tường đứng lên, nhưng hai chân vẫn còn phát run, không thể giữa thăng bằng được.
“Chúng tôi không đi căn cứ A.” Hạ Tử Trọng lại liếc nhìn gã, thấy gã chưa từ bỏ ý định, lại nói:“Chúng tôi là đi ra ngoài làm nhiệm vụ, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở về. Nơi này cách căn cứ A không xa, bên ngoài có khá nhiều xe, các người nghỉ ngơi xong thì đi tìm một chiếc lên đường, rất nhanh sẽ đến được đó.”
Phương Hách thừa dịp Hạ Tử Trọng cùng kia mấy người nói chuyện, nhanh tay nhanh chân thu hồi tinh hạch trong đầu con gấu kia— đầu nó bị đánh đến nở hoa rồi, tinh hạch đều lộ ra phân nửa, Phương Hách không cần thu hồi toàn bộ thân thể nó cũng vẫn thu được tinh hạch.
Hai người trở lại cái kho bị phá hư kia — bọn họ còn phải nghỉ ngơi một chút mới rời đi tiếp, hôm nay họ còn chưa ăn cơm trưa đâu, lúc này sắp đến chạng vạng rồi.
Gã trốn trong góc cũng đi vào theo, tìm một góc ngồi xuống, khi thấy kho hàng có không ít vật tư thì mắt loạn chuyển, nhìn nhìn chỗ đồ hộp đó. Thấy hai người Hạ Tử Trọng không để ý tới gã, lúc này mới đi đến ngồi vào bên cạnh đống đồ hộp, kéo vào lòng một đống lớn, lấy môt khối đá vụng làm bật nắp, mở hộp, ùng ục ùng ục ngốn vào miệng.
Tên còn lại cũng nhấc lên đồng bạn từ đống đổ nát, cố sức lôi kéo vào bên trong kho hàng — hôm nay nơi nào cũng không an toàn, nhưng bên trong kho lại có hai người năng lực rất mạnh, so bên ngoài an toàn hơn một ít.
Hạ Tử Trọng thấy hắn gắng sức lôi kéo, bèn đứng dậy giúp hắn đem người nọ cùng nhau tiến vào.
Phải nói dị năng giả hệ lực lượng đều là phi nhân loại a! Hạ Tử Trọng đơn giản kiểm tra một chút, phát hiện người nọ đừng nói tay chân, ngay cả một cái xương sườn cũng chẳng gãy! Ngoại trừ phun mấy ngụm máu ra, vết thương trên người cũng không có nhiều!
Nếu không có vết thương gì đáng ngại, anh cũng không muốn Phương Hách bại lộ dị năng. Dị năng hệ Trị liệu cũng không phải là năng lực phổ thông, đặc biệt khi căn cứ ổn định, người có dị năng này đều được các dong binh đoàn lớn thỉnh về hết, nói khó nghe là bị mấy người có thế lực cường đại giam lỏng để chuyên môn cứu mạng.
Đời trước, cũng chỉ có quái thai như Phương Hách này khăng khăng một mực theo bên cạnh anh, hai người bọn họ trốn khỏi căn cứ khá sớm mới không bị người mạnh mẽ thỉnh đi. Cũng giống như không gian của anh có thể gieo trồng, năng lực Phương Hách đồng dạng rất hiếm gặp, tất nhiên đưa tới người người nhìn ngó, không cần thiết thì không cần lộ ra.
Giả vờ từ trong ba lô lục tìm, rồi lấy ra hai hộp thuốc, một hộp thuộc hạ sốt, một hộp là dược cao Vân Nam*, đưa cho tên kia nói:
“Không biết hắn có bị nội thương hay không, nhưng cứ uống thuốc phòng trước đi.” Hạ Tử Trọng thấy tên này đang bị thương như thế mà vẫn cố sức lôi kéo đồng bạn mình vào cùng, hành vi đó của hắn làm anh quyết định cho chút thuốc, ở mạt thế, nhân tính a, đã sớm không còn rồi, vì một chút vật tư có thể xảy ra thảm án, anh cũng đã nhìn thấy rất nhiều tên lấy oán báo ân rồi, hành vi hãm hại đồng bạn thì nhiều vô kể.  
Nhưng cũng không thể vì thế mà đem tất cả mọi người trở thành người xấu mà đối đãi, chỉ cần không làm trái lương tâm là tốt rồi. Chỉ cần khi làm việc gì cũng phải cẩn thận, tùy thời chú ý hoàn cảnh xung quanh, cho dù có người động chân động tay cũng có thể sớm đề phòng.
Chú thích:
Thuốc Vân Nam: 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét