8.16.2016

MTTSCTQVH: Chương 39

Chương 39: Bạch cầu ăn vặt

daQui
Người nọ mang vẻ mặt kích động cảm ơn Hạ Tử Trọng, anh khẽ lắc đầu, trở lại bên cạnh Phương Hách.

Phương Hách đang cúi đầu không biết xem gì mà có vẻ khá rối rắm, thấy anh trở lại bèn kéo kéo tay anh, chờ anh ngồi xuống, mới thấp giọng nói:
“Tinh hạch gấu biến dị…… Bị Bạch Cầu…… Ăn mất……”
“Hử? Bạch Cầu? Ăn gì?” Hạ Tử Trọng nhất thời không hiểu được ý cậu.
Phương Hách kề sát tai anh nói:
“Là cái viên thịt trắng kia đó, tinh hạch vừa mới bỏ vào, nó đã nhảy phốc tới… Hình như nuốt mất luôn rồi!”
Thông thường tinh hạch bỏ vào không gian đều sẽ tán thành các luồng sáng, một phần phiêu đến giếng nước sau nhà, một phần thì hòa tan vào không gian, nhưng hiện tại, sau khi không gian thăng cấp có thêm một viên cầu trắng, mà nó…… Có vẻ có thói quen ẩm thực rất kì quái?
Hạ Tử Trọng vội vàng đưa tinh thần lực vào không gian, thì thấy Bạch Cầu đang trôi nổi lơ lửng giữa không trung. Bình thường, vật tư chết thu vào không gian đều trực tiếp đưa vào kho dưới hầm, chỉ duy nhất tinh hạch khi bỏ vào vẫn lưu lại ở tầng trên, sau đó tiêu tán thành ánh sáng.
Nhưng hiện tại, tại nơi tinh hạch lưu lại xuất hiện Bạch Cầu, nó đang nheo mắt hưởng thụ, có vẻ rất thỏa mãn, toàn thân trắng nhợt đang run run, lên tục tỏa ra bạch quang lúc đậm lúc nhạt, giống như đèn tín hiệu chớp tắt ấy .
Qua khoảng hơn 10 giây, bạch quang trên người lấy nó làm trung tâm khuếch tán ra bốn phương tám hướng, mà Bạch Cầu kia càng điên cuồng lắc lư thoản mãn, cho đến khi ánh sáng tan hết, nó mới  “piu” một tiếng đáp xuống mặt đất, nhảy tưng tưng vọt về bên trong Tiểu Trúc lâu.
Cảnh đó… rốt cuộc là sao đây? Ăn tinh hạch thiệt hử? Tinh hạch bị nó ăn hết như thế không gian có thể tiến hóa được không vậy?
Hai người chỉ biết nhìn nhau, rồi mắt to trừng nhỏ hơn nửa ngày, cũng không làm rõ được điều này.
“Em cảm giác…… ánh sáng trắng tỏa ra từ người nó, có vẻ gần giống với ánh sáng trước kia thì phải?” Phương Hách hỏi nhỏ với giọng không xác định.
Hạ Tử Trọng nhăn mi lại:
“Ánh sáng đó sẽ không phải là nó …… bài tiết ra chứ?” Nói chung, anh chỉ mới thấy qua viên thịt kia ăn vào thôi, chưa từng bắt gặp nó bài tiết, hôm nay thấy cái này…… Không biết có phải hay không?
Mặt Phương Hách có chút vặn vẹo, không biết rõ nam nhân nhà mình đang nói thật hay đùa, dứt khoát bỏ qua vấn đề này. Thò tay vào trong ba lô giả vờ lục lục, móc ra hai cái khăn mặt ẩm từ không gian, đưa cho anh một cái.
Hai người lau mặt, lau tay sạch sẽ, lại lấy ra hai ổ bánh mì lớn, chút đồ ăn kèm gồm thịt sốt dưa chua, mấy cái bánh thịt nướng…, sau khi chuẩn bị đầy đủ, hai người bắt đầu ăn.
Kho hàng khá lớn, bên trong lại có nhiều đồ hộp, hai người bọn họ chọn góc ngồi cũng không quá thu hút, ba người kia nhiều nhất chỉ biết là họ đang ăn, nhưng ăn cái gì? Ăn bao nhiêu? Ai cũng thấy không rõ. Từ lần ăn bên ngoài trước, Hạ Tử Trọng phát hiện hương vị của thức ăn nóng có thể lan tỏa đi rất xa, vì thế sau này, mỗi lúc làm đồ ăn xong, hai người luôn cố ý để thức ăn bên ngoài cho nguội bớt mới đưa xuống kho. Cũng như hiện tại, đối phương thấy họ ăn, chắc sẽ cho rằng đồ họ ăn là thức ăn đóng hộp ở kho này, mà không thể ngửi ra hương vị gì từ chỗ họ để nhận thấy khác thường.
Ăn xong, nghỉ ngơi đôi chút bởi vì kho hàng bị thủng một lỗ lớn bên tường, cũng không quá an toàn. Tang thi xung quanh ngửi thấy mùi nhân loại dụ hoặc sẽ sớm tập trung lại đây, cho nên Hạ Tử Trọng quyết định rời đi sớm tí — anh vốn tính nghỉ ngơi qua đêm ở đây a.
Lúc này kho hàng không an toàn, bọn họ lại có chuyện muốn nói riêng với nhau, còn nghĩ vô không gian nghiên cứu vài thứ, nói chung có nhiều lý do để không tiếp tục ngốc ở đây nữa.
Thấy hai người Hạ Tử Trọng chuẩn bị rời khỏi, ba bên kia cũng không tiếp tục nghỉ ngơi. Cái người hôn mê lúc này đã tỉnh lại, quả nhiên bị nội thương, nhưng khá nhẹ, uống qua thuốc Hạ Tử Trọng đưa thì đỡ rất nhiều.
“Chúng tôi chuẩn bị đi căn cứ A.” Người cầm súng lúc trước tên là Thẩm Hải Bình, hắn thấy hai người Hạ Tử Trọng chuẩn bị rời đi, liền bước tới nói.
Hạ Tử Trọng gật đầu nói:
“Chúng tôi sau khi hoàn thành nhiệm vụ cũng sẽ về đó, nếu có duyên sẽ gặp lại.”
Một người khác tên Lưu Giang Phong, là dị năng giả hệ lực lượng, đang rất kích động nói cảm ơn với hai người họ, dù sao, nếu không phải có hai người này, lúc hắn ngất xỉu đã bị tang thi cắn chết rồi .
Tên vẫn lui tại góc tường thấy hai người Hạ Tử Trọng chuẩn bị đi, vội vàng hỏi:
“Các vị muốn đi đâu vậy?” Cái tên ôm đầu trốn trong góc lúc trước nghe hai người Hạ Tử Trọng nói muốn đi làm nhiệm vụ, tạm thời không trở về căn cứ A, nhưng lại rất tiếc giá trị vũ lực trị của họ. Nếu nhiệm vụ của hai người đó tương đối đơn giản, cùng bọn họ đi vừa có thể thu vài ba thứ có ích vừa có thể bảo trụ tính mạng — Có trời mới biết từ đây đến căn cứ A có thể gặp nguy cơ gì hay không?  Dù sao đi cùng hai người họ vẫn an toàn hơn nhóm hai người rưỡi bên gã nha
Hạ Tử Trọng khó lúc không kiên nhẫn ra mặt, nhíu mày:
“Đi TP.F, tìm người.”
Vừa nghe họ muốn tiến vào nội thành, gã ta lập tức im miệng. Tuy rằng gã cảm giác hai người này chưa chắc nói thật, nhưng người ta đã thể hiện rõ ràng không muốn dẫn theo gã, vạn nhất đi theo nửa đường quẳng gã đi thì sao? Rồi lỡ họ đi nội thành thiệt thì sao? Thói đời hiện tại a, bất luận đi đâu cũng tràn ngập nguy hiểm, không thấy toàn bộ các căn cứ ở mỗi thành phố đều xây ở vùng ngoại ô sao? Trong nội thành, mật độ tang thi dày đặc như thế, vùng bên ngoài hôm nay không thể nào so sánh nổi nha.
Ba người kia tìm hai chiếc xe có thể đi, chuyển nhiều vật tư trong kho lên xe, sau đó khởi động xe chạy về hướng Bắc, Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách nhìn bọn họ đi xa, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
“Chúng ta hiện tại đi chỗ nào tiếp?” Hôm nay, bọn họ vốn tính toán nghỉ đêm ở đây, nhưng bây giờ…… Chỉ có thể tìm nơi khác thôi .
Hạ Tử Trọng mở bản đồ ra, mục tiêu lần này của bọn họ là xưởng mì ăn, xưởng chế thuốc cùng với một xưởng giấy vệ sinh. Chỗ bọn họ đang đứng cách mấy nơi đó có chút xa, tới tối chắc không thể đến kịp, cho nên bây giờ cần phải tìm một nơi nghỉ chân tạm.
Tìm một lát, Hạ Tử Trọng chỉ một chỗ nói:
“Nơi này là khu dân cư, đều là nhà cao tầng, chúng ta có thể đi qua xem có thể nghỉ chân được không.” So sánh với khu nhà trệt, nhà có gác, thì khu chung cư cao tầng tương đối an toàn hơn một chút.
Tang thi sơ cấp khớp xương vẫn còn xơ cứng, không thể hoạt động linh hoạt, nếu chúng nó đuổi theo người khác nơi bằng phẳng còn có thể được, nhưng nếu leo trèo lên xuống cầu thang ở mấy chung cư cao tầng thì không quá dễ dàng. Tang thi bị nhốt ở trong nhà cũng như thế, mỗi nhà trong đó đều có cửa sổ khá cứng, vách tường so với một vài khu nhà trệt, nhà gác chắc chắn hơn. Không ít nhóm tang thi biến dị ở tại mấy khu chung cư cao tầng này mãi đến cả mấy tháng sau mà vẫn còn bị nhốt ở đó, không ra được.
Tuy Phương Hách không quá rõ nguyên nhân Hạ Tử Trọng chọn nơi đó nhưng theo thói quen tín nhiệm anh xưa nay, tự nhiên không có bất cứ dị nghị gì .
Con gấu biến dị kia hai người không có động đến, mặc dù mang tiếng trọng sinh trở về nhưng bản thân Hạ Tử Trọng cũng không thể xác nhận loại Động vật biến dị này có thể ăn hay không, tuy nhiên vẫn luôn có lời đồn, nếu nuốt phải tinh hạch sẽ biến thành tang thi, vậy trong đầu Động vật biến dị cũng có tinh hạch, hai mắt đỏ ngầu, nóng nảy hung bạo hoàn toàn khác xa so với động vật bình thường, ai dám cam đoan ăn vào sẽ không bị gì, vậy cứ bỏ quách xác ở đó cho xong, ai muốn quản thì cứ đến mà lấy.
Hai người lái xe ra quốc lộ, trên đường này có rất nhiều xe cộ bỏ hoang. Hiện nay, căn cứ A đã tạm thời ổn định, vì an toàn, căn cứ cần rất lớn lượng lao động đầu nhập vào tham gia, tất nhiên rất hoan nghênh những người sống sót ở khắp nơi đến nương nhờ.
Mở radio ra là có thể nghe rất nhiều lời kêu gọi của các căn cứ lớn nhỏ khắp nơi tuyển người, tất nhiên căn cứ có chính phủ cùng quân đội hùng mạnh hậu thuẫn thì lời mời gọi càng có nhiều sức hút hơn. Trong đó, căn cứ A là nơi thu hút nhất.
Phương Hách điều chỉnh tín hiệu radio trong xe, đôi mày thanh tú hơi hơi nhăn lại :
“Tín hiệu sao lại yếu thế này?”
Hạ Tử Trọng cười cười:
“Hiện tại, ngay cả tín hiệu vệ tinh còn thu không được, tín hiệu radio không tốt cũng thường thôi mà.” Lớp sương mù quỷ dị này gần như có thể ngăn cách các loại sóng điện từ, một khi vượt qua cự ly nhất định thì cường có mạnh hơn đều vô dụng, chẳng thu được cái chi hết.
Nghe thanh âm radio phát ra nhiều tiếng rè rè, Phương Hách thở dài, triệt để bỏ qua ý định chỉnh tốt nó, cầm lên ống nhòm quan sát bên ngoài, chỉ vào một hướng hỏi:
“Tử trọng, nơi anh nói là ở đây đi?”
“Ừ, chính khu đó.”
Khu chung cư này, đời trước hai người Hạ Tử Trọng đã từng đi qua, giai đoạn sơ kỳ mạt thế, ai cũng nghĩ trong mấy khu dân cư đó rất nhiều tang thi, về sau lại phát hiện hầu hết tang thi trong đó đều bị người trên đường hấp dẫn ra, ngược lại trong tiểu khu so với bên ngoài còn muốn an toàn hơn một chút, lúc này bọn họ mới lựa chọn mấy khu này làm nơi nghỉ chân.
Hai người chạy dọc theo đường tránh né chướng ngại vật, thuận tay thì lại thu luôn mấy chiếc xe vận chuyển vật tư phân tán trên đường như: xe tải thức ăn, xe chở xăng… Mãi đến khi đậu trước khu chung cư cao tầng, quả nhiên phát hiện số lượng tang thi trong này không quá nhiều như suy đoán.
Tang thi ở đây so với nội thành ít hơn rất nhiều, có vài con còn bị nhốt trong phòng, đang tông cửa sổ, có mấy con cũng đã thành công tông nát cửa sổ nơi ban công, nhưng bởi vì tầng quá cao, phần lớn trực tiếp ngã xuống đất đều biến hình dị dạng, chết đến không thể chết được nữa.
Hai người đỗ xe tốt xong, tìm một căn hộ tầng 1, trước hết xem xét động tĩnh bên trong không có dị thường mới cạy cửa tiến vào.
Nhà này không phải không có người ở, mà chủ nhà đã biến thành tang thi, tự nhốt mình trong phòng, hai người bèn mở cửa phòng, trực tiếp đập một cú cho nó chết thoải mái.
Tìm được nơi nghỉ ngơi, kiểm tra kỹ lưỡng không có tang thi uy hiếp, lúc này hai người mới đi đến một phòng trong nhà, tiến vào không gian.
Vẫn là mảnh ruộng đó, đám gia súc gia cầm phía sau Tiểu Trúc lâu đang thông thả nhàn hạ tới tới lui lui gặm cỏ. Non xanh, nước biếc, nhà trúc, bãi biển, cảnh sắc hài hòa, đẹp đến mức say đắm lòng người. Đặc biệt là hai người đã trải qua hoạt động giết tang thi cả nửa ngày kia, làm cho cả thể xác lẫn tinh thần phá lệ thoải mái.
“Đi tắm rửa trước rồi tính?” Giết tang thi, trên người khó tránh khỏ dính nhiều thứ dơ bẩn cùng mùi hôi khó chịu, dù cho bọn họ có vũ trang đầy đủ, trên người cũng sẽ có mùi mồ hôi, điều này làm cho Phương Hách có thói quen sạch sẽ có chút chịu đựng không được.
“Ừ, nhưng xem viên thịt kia thế nào rồi hả đi.” Bạch Cầu kia nuốt một viên tinh hạch, không biết có tiêu hóa nổi không đây? Tuy rằng lúc ấy thần tình nó không có vẻ gì bất thường, nhưng bình thường nó ngay cả ăn bánh bao cũng phải ngủ mất một ngày để ‘Tiêu hóa’, vạn nhất ăn xong tinh hạch không tiêu hóa được thì làm sao?
Hai người ở phòng khách tầng 1 trong Trúc lâu phát hiện ra Bạch Cầu đang nhảy tưng tưng trên sô pha, tự chơi đến quên trời đất, thấy hai người trở về, nó nhúng mạnh hai phát, dự tính yên vị vào lòng Phương Hách, may mà Hạ Tử Trọng nhanh tay lẹ mắt ngăn lại kịp.
Hạ Tử Trọng như cũ nắm nửa phần trên của nó, còn nửa phần dưới tựa như bóng nước mà thụng xuống lắc lư qua lại, một đôi mắt to ngập nước chớp a chớp, nghiêng nghiêng người, tò mò nhìn nhìn Hạ Tử Trọng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét