8.19.2016

ĐXNG: Chương 22

Chương 22: Mua may bán đắt

banDat1

Mới hơn 4h chiều, tiệm nhà Trình Thần chỉ cần là đồ ăn toàn bộ đều được bán sạch, bánh quy cùng kẹo ngọt tuy rằng không bằng sữa đậu nành cùng hạt dưa, nhưng vẫn được đám nhóc ưa thích, hiện tại cửa tiệm An Hảo cũng chỉ còn dư lại quần áo mà thôi, bởi vì giá cả quần áo đều là một hai đồng, những đứa nhóc này không có nhiều tiền, cho nên không mua nổi.
Bất quá có mấy đứa động tâm, vội vội vàng vàng chạy trở về nhà, bọn chúng là nhìn quần áo đám người Trình Thần đang mặc, rất vừa vặn, rất đẹp mắt, trong lòng vừa hâm mộ vừa ghen tị, cũng muốn có được một bộ.
“Mấy bạn nhỏ ơi, nửa giờ sau trở lại đây nhé!”
Sau khi tiếng nói của Diệp Hân vang lên, trong ánh mắt thất vọng của đám nhóc còn vây xung quanh, “Ầm” một tiếng, cửa chính An Hảo đóng lại. Lúc này Diệp Hân cũng không áp chế được tâm tình kích động, nàng nhanh chóng chạy lên lầu hai.
Trên lầu hai, Khương Viên, Trình Thần, hai bé Trình Phỉ cùng Trình Hân, dựa đầu vào nhau, tay cầm từng hào mà đếm, hai hào, năm hào tiền xu cùng tiền giấy, dù giá trị từng tờ không lớn nhưng được cái số lượng rất là nhiều nha.
“Một hào, hai hào… năm hào …. Mười hào….!” Trình Phỉ miệng thì đếm, trong đầu thì nhớ kỹ.
“Ai nha, rốt cuộc được bao nhiêu tiền vậy!” Diệp Hân gấp đến độ giậm chân, không phải nàng tham số tiền này, mà là bởi vì quá mức kích động.
“Cô Út, cô mau xuống nhà đi rang hạt dưa đi! Bằng không lát nữa đám nhóc kia quay lại, bọn chúng sẽ đem cửa tiệm nhà mình xốc tung lên đó!” Trình Thần kêu rên.
“Thằng nhóc này, biết lựa thời cơ nói quá hen!” Diệp Hân liếc hắn một cái, cuối cùng vẫn đi xuống lầu.
“Được bao nhiêu?” Khương Linh Lung đang mài đậu nành nấu sữa, nhìn Diệp Hân đi tới, nhịn không được hỏi.
“Ai biết đâu, tụi nó còn đang đếm, chê em vướng bận, liền đuổi xuống đây!” Tuy nói như vậy, nhưng miệng Diệp Hân lại cười toe toét.
“Cũng không vội, chờ một lát sẽ biết thôi!” Khương Linh Lung làm sao mà không vội a, nàng không ngờ việc buôn bán của Trình Thần lại thành công vượt sức tưởng tượng như thế, hiện tại nhớ lại tình cảnh chen lấn lúc nãy, nàng có cảm giác mình đang nằm mơ vậy, mấy đứa nhóc như phát điên lên mà xô đẩy, giành giật với nhau. [Beta: thì đó, Trình Thần nhà ta buôn bán thực phẩm có trộn lẫn thuốc kích thích, tuy rằng nồng độ thấp nhưng cũng là đầu độc trẻ em nga~]
“Nhưng em nhịn không được a!” Diệp Hân kích động kêu lên “Tiểu Đầu Sói thật đúng là định liệu như thần, nói kiếm tiền liền khẳng định kiếm ra tiền!”
“Đúng vậy, Trình Thần, đứa bé này tương lai nhất định không là vật trong ao*!” Khương Linh Lung nghiêm túc gật đầu.
*Ý chỉ những người tài giỏi vượt bậc
“Chiêm chiếp!” Tiểu Bụi ưu nhã mổ lấy hạt dưa, đồng thời hô ứng, dường như muốn nói, đúng là vậy nha!
“Con chim sẻ này tại sao lại không sợ người nhỉ? Để em bắt nó đem đi hầm canh” Diệp Hân nhìn chằm chằm Tiểu Bụi nói.
“Phù phù!” Tiểu Bụi thân thể cứng đờ ngã sấp xuống giữa không trung, sau đó bất chợt đập cánh phành phạch, bay đi như điên hòng bảo mệnh mình!
“Ối trời, 46 đồng 5 hào!” Khương Viên sợ đến ngây người, hơn 40 đồng trừ đi các khoảng chi phí, cuối cùng lời hơn 30 hào, này là khái niệm gì đây, cũng quá nhiều tiền đi! Nếu cứ tiếp tục thế này, sợ rằng chỉ trong buổi tối hôm nay bọn họ đã có thể đem toàn bộ vốn liếng thu hồi lại rồi.
“Thành công rồi!” Dù sớm có lòng tin mười phần đối với Trình Thần, nhưng chỉ đến lúc này cậu mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Ha ha, hoan hô, hoan hô!” Trình Phỉ, Trình Hân hưng phấn mà liên tiếp kêu la.
Đợi Trình Thần đem tin tức nói cho Diệp Hân, nàng còn kêu Trình Thần nhéo tay mình một cái, xem ra nàng không có nằm mơ, ngay cả Khương Linh Lung cũng phải hít mạnh một hơi, nàng phi thường rõ ràng giá trị của 40 đồng.
Ôm tâm tình kích động, mấy người bọn họ làm việc càng thêm nhiệt tình hơn cả lúc đầu.
Hôm nay, bọn Trình Tứ Bảo tương đối tới trễ, tụi nó nghĩ rằng nên ăn xong cơm chiều rồi mới đi, nếu không đến tối sẽ nhanh đói bụng. Nhà tụi nó hơn 4h chiều là ăn cơm xong, chạy tới trấn trên rốt cục cũng gần 5h, vừa đi tới trấn liền thấy trẻ con xếp một hàng dài, đang ngóng cổ chờ đợi gì đó.
Thôn Thạch Sơn ở phía sau trung học Ba Loan, muốn lên trấn trên vừa vặn phải qua ngôi trường này, nên tụi nó vừa tới liền trực tiếp thấy một màn như thế.
“Ê! Tụi bây ở đây làm gì vậy? Không phải phim chiếu trong trường học sao?” Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, Trình Tứ Bảo cùng bọn Trình Tam kéo một đứa nhóc ra, hỏi nhỏ.
“Nơi này có bán đồ ăn rất ngon, tụi tôi đang xếp hàng chờ!” Bọn trẻ đứng chờ có chút không kiên nhẫn, thấy có người đến hỏi, nhất thời bát quái “Tôi cho cậu biết nhá, tiệm này bán sữa đậu nành đặc biệt thơm ngon hết sẩy luôn, hạt dưa thì béo béo bùi bùi. Á! Còn có kẹo ngọt nhiều màu, lại thêm cái gì kêu… bích quy…  Ai, nói chung món nào cũng đều phi thường thơm ngon!”
“Sữa đậu nành và hạt dưa ngon đến cỡ nào cũng không cần ngồi ngốc ở đây chờ đợi như vậy, bọn bây ngốc quá đi!” Trình Tứ Bảo khinh thường nói.
“Mày thì biết cái quái gì!” Nhóc con sinh khí, Trình Tứ Bảo nói vậy chính là đem nó vũ nhục “Sữa đậu nành ở đây là món ngon nhất  tao từng được uống đấy, còn hạt dưa nữa, cũng ngon nhất!”
“Cái gì mà ngon nhất với chả ngon nhì, chỉ tại mày không có tiền ăn vặt thường xuyên mà thôi!” Trình Tứ Bảo ôm cánh tay, lời nói càng phát ra khinh thường.
“Dù sao đặc biệt ngon thì tao nói là đặc biệt ngon!” Nhóc con nghe người ta khinh mình nhà nghèo, thẹn quá hóa giận thách “Có giỏi thì lát nữa tụi bây cũng đừng tranh nhau mà mua, hừ!”
“Tao không có tham ăn như tụi bây đâu!” Trình Tứ Bảo đắc ý nói.
“Tụi tao tham ăn thì sao hả?” Một thanh niên thanh âm trắc trắc hỏi.
“Không… không sao cả!” Trình Tứ Bảo nhỏ giọng đáp.
“Đi thôi!” Mấy người Trình Tam lôi kéo Trình Tứ Bảo bỏ chạy. Vừa chạy, vừa mắng nó, ở không rãnh rỗi lại đi gây sự, bản thân muốn chết rồi sao. Bất quá tụi nó nhìn gần mấy trăm người đang xếp hàng chờ cái tiệm kia mở cửa, trong lòng cũng lấy làm kinh ngạc.
“Bộ ngon lắm hay sao mà nhiều người chờ đợi quá vậy?” Tụi nó cuối cùng nhịn không được hiếu kỳ, lại lôi người khác ra hỏi.
“Đương nhiên là ngon, nếu không ngon, mấy người tụi tôi đứng đây chờ làm gì?” Một đứa bé liếc mắt khinh thường nói, làm mấy người Trình Tứ Bảo tức muốn chết, nhưng tụi nó vẫn giả vờ khiêm tốn hỏi.
“Tôi tới chậm, không mua được, bất quá nghe mấy đứa tới trước nói, đồ ăn tiệm kia bán ra đều bị mua hết, rất nhiều người đến sau đều tay trắng đi ra. Hiện tại đang có khối người ngóng trông mua được trước tiên, chỉ sợ lần này tôi lại xôi hỏng bỏng không nữa rồi.” Một bé trai thất vọng nói.
Mấy đứa Trình Tứ Bảo, đứa nào đứa nấy hai mặt nhìn nhau, thế này có quá khoa trương không vậy? Lập tức tụi nó nhịn không được tò mò, giống như nhiều người khác, nhảy vô giúp vui, xếp hàng chờ đợi.
“Két!” Lúc này, An Hảo rốt cuộc cũng chịu mở cửa.
“Ầm ầm!” Giống như núi lửa phát nổ, đám đông bất chợt tràn lên.
“Dì ơi, cho con 5 hào hạt dưa, 5 hào sữa đậu nành!” Một bé trai la lớn.
“Mày mua nhiều như thế làm gì, có ăn hết được không?” Có mấy người phía sau sợ không mua được đồ, nhất thời bất mãn la lên.
“Ai cần mấy người lo, mua nhiều gấp đôi tôi cũng ăn hết được!” Bé trai đó không yếu thế đáp trả.
“Phải rồi, dì ơi, con cũng mua 5 hào hạt dưa, 5 hào sữa đậu nành!” Giọng bé gái vang lên.
“Tụi bây là quỷ chết đói đầu thai hay sao!” Một đám lao nhao phía sau, từng người lo lắng quát lên.
“Hừ!” Cô bé ưu nhã liếc mắt trừng bọn họ, lắc lắc đồ ăn trên tay, kiêu ngạo rời đi. Một đám phía sau nhìn cô bé hận đến nghiến răng ngứa lợi, kiêu ngạo cái gì mà kiêu ngạo, cẩn thận ăn thành heo luôn bây giờ!
… .
“Oa!” Trình Tứ Bảo, Trình Xuyên cùng mấy đứa khác nuốt nước bọt, thế này cũng quá khoa trương đi, vì cướp sữa đậu nành cùng hạt dưa mà cứ như đi giết người? Tụi nó không hiểu, tuy nhiên trong lòng càng thêm hiếu kỳ, vì cớ gì hạt dưa cùng sữa đậu nành lại hấp dẫn mọi người đến như vậy, thế nên từng đứa, từng đứa cùng những người khác thấp thỏm mong đợi.
“Mọi người không nên chen lấn, ai có mang theo ly tách ở nhà thì cứ đưa ra, nếu không mang, uống xong sữa nhanh trả chén về!” Lúc này, thanh âm mát lạnh từ trong tiệm nhỏ truyền ra.
“Hửm, sao giọng này giống giọng của Tiểu Đầu Sói quá vậy!” Mấy đứa Trình Xuyên khe khẽ nhìn nhau.
“Là nó đấy!” Trình Tứ Bảo cũng không nhịn được kêu lên.
“Xem kìa, đúng thật là Tiểu Đầu Sói, tao nhìn thấy nó rõ ràng!” Trình Tam kích động la lớn “Tiểu Đầu Sói, Tiểu Đầu Sói!” Nhất thời bọn Trình Tứ Bảo kịch liệt vẫy tay, kích động đến mức nhiệt huyết sôi trào.
Đáng tiếc, bởi vì quá xa, Trình Thần căn bản không thể nghe được tiếng tụi nó gọi.
Mấy đứa Trình Tứ Bảo ngây nhìn thân ảnh Trình Thần trong tiệm, nhất thời nhớ đến ba mẹ tụi nó từng nói, Trình Thần cùng một nhà Khương Viên ở trấn trên mở tiệm buôn bán, chẳng lẽ đây là tiệm của bọn họ, nghĩ tới mắt tụi nó muốn lồi ra rồi.
Không phải bọn họ bảo rằng Tiểu Đầu Sói mở tiệm nhất định sẽ lỗ đến mất cả quần hay sao? Vì cớ gì sinh ý bây giờ lại đắt thế này?
“Tiểu Đầu Sói, Tiểu Đầu Sói!” Mấy đứa Trình Tứ Bảo ra sức kêu la, ra sức chen lấn, rốt cục cũng chen được đến gần cửa tiệm, mấy người bị chen lấn kích động muốn xông lên đánh tụi nó.
“Mọi người không nên hiểu lầm, bọn họ không phải chen ngang, là tôi mời họ tới giúp một tay!” Trình Thần nhìn đến đoàn người xao động, liền vội vàng kêu lên. Nghe hắn nói như thế, đám nhóc mới chịu lắng xuống, cùng nghĩ, tiệm có thêm người, thế thì hạt dưa cùng sữa đậu nành cung ứng sẽ nhiều hơn được một chút, nếu như vậy thì ai cũng có phần mình đó nha~
“Ông chủ, các người nhất định phải rang nhiều nhiều hạt dưa vào đó!” Có mấy người thanh niên hét lên.
“Được rồi! Được rồi!” Trình Thần cao giọng đáp.
“Tụi bây cũng tới hả!” Nhờ Khương Viên thế vô vị trí của hắn, Trình Thần mang theo mười mấy người Trình Tứ Bảo vội vã đi vào trong nhà, Khương Linh Lung cùng hai bé Trình Phỉ Trình Hân đang bận đến tối mặt tối mũi, nhìn thấy hắn, lập tức kêu lên.
“Thần Thần hạt dưa cùng đậu nành hết rồi!”
“Con cũng không còn biện pháp nào hết, nếu đi mua đậu nành, cũng phải mất một khoảng thời gian ngâm nó cho mềm mới đem ra nấu được!” Trình Thần bất đắc dĩ đáp.
“Hay là con đi xung quanh trấn, xem nhà ai có đậu nành ngâm sẵn hay không, nhà mình mua lại từ họ cũng được!” Khương Linh Lung kêu lên.
“Nhân thủ, nhân thủ, chúng ta đang thiếu người a!” Ai nấy cũng đều bận đến không nghỉ tay, làm sao mà đi được.
“Tiểu Đầu Sói, để tụi tao giúp cho!” Mấy đứa Trình Tứ Bảo đứng bên cạnh chủ động xin đi giết giặc. Bọn họ tròn mắt mà nhìn một nhà Trình Thần bận đến khí thế ngất trời, hiện tại xem ai dám nói xấu Tiểu Đầu Sói!
“Đi đi, giúp ta một tay, hôm nay tao đãi tụi bây ăn uống miễn phí!” Trình Thần vỗ đùi kêu lên, không phải đang có sẵn người hay sao?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét