8.21.2016

MTTSCTQVH: Chương 43

Chương 43: Chấp niệm đối với giấy vệ sinh

giayVS

Hai người Hạ Tử Trọng nghênh ngang đi vào nhà máy, tiêu diệt hết vài ba con tang thi ở đây — cửa nhà xưởng đang mở rộng, phòng an ninh cũng không có bảo vệ, Hạ Tử Trọng đoán nơi người này sau khi phát hiện có điều lạ thì trực tiếp lái xe tải chạy trốn. Về phần lý do? Không thấy trong kho thì thành phẩm rơi vãi khắp nơi, toàn bộ khu nhà máy không thấy một chiếc xe nào. Xem ra người trốn ra ở đây đều thấy giấy vệ sinh chẳng có tác dụng gì, mang theo cũng chỉ chiếm chỗ.
Người khác cảm thấy mấy thứ này chiếm chỗ, là đồ vô dụng, nhưng đối với Hạ Tử Trọng anh đây đó là đồ quý. Không ai thèm thì hai người anh thu hết, nhanh tay nhanh chân càn quét mọi thứ, còn không quên đem thẻ nhớ trong máy theo dõi lấy đi.
Hạ Tử Trọng nhìn nhìn ngắm ngắm mấy chồng giấy vệ sinh chất đống ở hầm trong không gian, lại đi dạo vài vòng xung quanh kho hàng, vài lần anh nổi lên ý định thu luôn cả bộ hệ thống thiết bị sản xuất này luôn…… Anh có bao nhiêu rãnh mà nghĩ thu cả hệ thống dây chuyền của người ta đây? Nếu không phát giác có thu cả hệ thống cũng không có chỗ dùng — muốn tạo giấy vệ sinh, ngoại trừ hệ thống dây chuyền còn cần có thiết bị tạo bột giấy, thiết bị hong khô, ngoài ra còn có thiết bị xử lý các loại gỗ, chỉ thu hệ thống dây chuyền thì tuyệt đối không tạo ra được. Lúc này, Hạ Tử Trọng mới tiếc nuối kéo bà xã nhà mình rời đi cái nơi liên tục làm anh tâm động này.
Trong không gian xuất hiện một cảnh tượng kinh người — một ngọn núi giấy vệ sinh, đủ hai người dùng đến mấy đời! May mắn sau khi không gian thăng cấp đã mở rộng rất nhiều, cũng may trong kho dưới hầm không chịu tác dụng của trọng lực, trôi nổi nên không bị chèn ép mà cứ chồng vừng vàng lên nhau, bằng không, không biết rộng bao nhiêu mới chứa đủ nha.  
Phương Hách ngay từ đầu cũng không phát hiện, chờ cậu vui vẻ thu hai thùng nước khoáng trong văn phòng vào không gian, mới phát hiện ngọn núi giấy này, kinh ngạc đến mở lớn hai mắt.
“Tử, tử trọng……” Nhiều giấy vệ sinh như vậy …… Dùng sao cho hết đây? Cũng không phải dược phẩm, thu về cũng không đổi được với ai trong căn cứ. Cậu vốn tính thu một kho đủ để hai người dùng thôi, ai biết hiện tại…… Hình như  anh thu cả khu này luôn hay sao rồi?
Hạ Tử Trọng ho khan hai tiếng, nghiêm mặt nói:
“Cứ để đó chậm rãi dùng, từ từ rồi cũng hết thôi.”
Ngay cả Phương Hách bình thường luôn vô điều kiện tin tưởng Hạ Tử Trọng, chỉ cần anh nói, cậu sẽ làm theo, chẳng hề nghi ngờ gì hết, nhưng lúc này không khỏi giật giật khóe miệng, miễn cưỡng buộc mình gật đầu:
‘Phải tin tưởng sự phán đoán của học trưởng …… Mặc kệ hợp lý hay không hợp lý.
Đời trước, cho đến khi chết vẫn luôn khuyết thiếu giấy vệ sinh để dùng, cố tình người bị khiết phích nhẹ nào đó lại đánh chết cũng không muốn thừa nhận mình làm ra hành động này vì bị ám ảnh từ đời trước để lại. Giả vờ trấn định tiếp tục đi loanh quanh trong xưởng.
Hai người tận lực góp nhặt một ít thu một vài thứ có giá trị khác, bên cạnh nhà xưởng có một cái kho nhỏ, kiếm được mấy thùng xăng dầu, đèn khẩn cấp cùng mấy đồ dự bị khác mới hài lòng lái xe rời đi.
————–
“Nhanh! Nhảy đi!” Vài người đứng trên mái nhà trong một tiểu khu, một nhóm người đã nhảy từ bên mái này sang bên kia, nhưng do quá cao, phía dưới lại có rất nhiều tang thi đang giương nanh há miệng, giơ tay cào cấu chờ bọn họ sẩy chân rơi xuống để chúng nó lấp đầy bụng, cảnh này thật sự khiêu chiến sức chịu đựng của con người mà.
Hứa Lỵ Lỵ gắt gao ôm chặt cái bao trong lòng, đi theo một nhóm người cùng tiểu khu trốn ra. Vào buổi sáng ngày mạt thế đó, cha mẹ luôn yêu thương ả là nhóm đầu tiên bị đồng hóa thành tang thi. Nếu không phải ả phản ứng nhanh trốn vào phòng, sớm đã biến thành tang thi luôn rồi!
May mà nhà ả nằm ở tầng 2, mặc dù khi nhảy xuống có chút nguy hiểm, nhưng so với việc bị cha mẹ biến thành tang thi ăn tươi nuốt sống còn tốt hơn……
Mấy người đối diện đã nhảy qua bên kia lâu thế mà vẫn không thấy ai dám qua, bèn lặng lẽ xoay người sang chỗ khác thấp giọng thương lượng gì đấy. Một gã nam nhân mập ụt ịt thấy vậy sợ bọn họ bỏ lại mình, bỗng nhiên la to một tiếng, lui về sau vài bước lấy đà liều mạng chạy nhanh, giẫm mạnh, phóng qua, động tác rất có khí thế, nhưng rất tiếc, bởi vì ngày thường không chăm chỉ rèn luyện, tay chân không phối hợp nhịp nhàng, dẫn đến gã mới nhảy qua một nửa liền rớt xuống trong tiếng hét thảm thiết.
Đám tang thi đồng lọat ngẩng đầu lên, miệng há lớn, chờ đợi mỹ thực rơi xuống. Gã ta con chưa chạm đất đã bị mấy con tang thi nhảy lên chụp lấy, kéo xuống, chỉ nửa phút ngắn ngủi, gã ta ngay cả đến cơ hội biến thành tang thi cũng không có, đã bị ngũ mã phanh thây rồi…
Mặt Hứa Lỵ Lỵ trắng bệch, thấy mấy người bên kia nhìn xuống dưới đất rồi lại liếc qua bên này tỏ vẻ lắc đầu tiếc nuối. Không, không được! Ả muốn sống! Nhất định phải sống sót! [Edit: cô yên tâm đê! Tui thấy mấy cực phẩm như cô sống lâu lén, ít nhất phải hơn nửa chặng đường chớ, giờ mới ch43 chết sao được! (*´∇`*) ]
“Cây, cây đâu, lớn nhanh lên, nhanh lên……” Nhớ tới mấy lần vô tình ả làm cho mấy chậu thủy tiên* trong nhà lớn lên, trước đây Hứa Lỵ Lỵ vẫn không dám bại lộ ra chuyện ả có dị năng, sợ bị người khác coi là quái vật. Mãi đến sau này phát hiện mấy người trong tiểu khu cũng xuất hiện người có thể thả ra cầu lửa, lúc này mới mơ hồ nhận ra năng lực ả có cũng tương tự như thế đi. 
Nhưng năng lực điều khiển thực vật này có thể làm gì chứ? Ngoại trừ việc thúc cây lớn lên thì chẳng có tác dụng gì  khác đi? Bởi vậy ả muốn giữ nó làm con bài ẩn chưa lật, lặng lẽ giấu đi, nhưng hiện tại…… [Edit: nông cạn!!!]
Cũng may, khu nhà này thuộc loại nhà cổ, trên mái nhà nhiều ít cũng có mấy loại cỏ dại dây leo này nọ, tuy khá nhỏ, nhưng hôm nay lại vừa vặn có thể cứu mạng ả rồi.
Kéo ra một dây mây, nắm chặt trong lòng bàn tay, dây mây đột nhiên sinh trưởng ra lá xanh, nhanh chống dài ra, tách một nhánh quấn chặt eo ả, một nhánh khác cấp tốc dài ra, vói qua mái nhà đối diện, ả nói với mấy người đang đứng phía kia.  
“Bắt lấy! Nhanh lên!”
Người đối diện đầu tiên là cả kinh, lập tức phát hiện ả nữ nhân đó hình như có dị năng, lúc này mới vội vàng nắm chặt dây leo kéo qua. Bọn họ là nhóm đầu tiên nhảy qua, đương nhiên thân thủ cũng không tệ, còn không là người có dị năng, nhờ sự giúp đỡ của người khác và cách nắm bắt dị năng của mình mà an toàn vượt qua. Còn lại phần lớn là phụ nữ người già và trẻ nhỏ,  có đào vong ra cũng trở thành gánh nặng mà thôi.
Không phải bọn họ không muốn thể hiện một chút năng lực, tài lãnh đạo của mình đem người đối diện cứu đi, nhưng mấy người kia làm sao qua đây được mới là vấn đề?
Nhưng nữ nhân này bất đồng, ít nhất ả có dị năng!
Tuy rằng còn không ai biết dị năng giả trong mạt thế có ưu việt gì, nhưng chỉ cần là Dị năng giả thì họ sẽ đưa vào phạm vi thế lực “người của mình”.
Thấy người phía đối diện nắm chặt dây mây, Hứa Lỵ Lỵ vui mừng quá đỗi, khi người bên cạnh còn chưa kịp phản ứng đã tung mình nhảy xuống!
Dây mây khô héo chẳng mấy chốc đã bị bao bọc bởi từng tầng từng tầng xanh biếc, được gia cố như một chiếc xích đu bằng dây thừng, mang theo ả đu qua phía kia, khi sắp đụng vào phía tường đối điện, nó lập tức vươn ra một chiếc lá lớn bao trọn người ả, tránh cho ả bị đụng vào vách tường hoặc thủy tinh bén nhọn.  
Người phía trên vội vàng đem toàn bộ khí lực để kéo Hứa Lỵ Lỵ lên, đã sớm mệt tới bủn rủn, đầu choáng mắt hoa, Hứa Lỵ Lỵ nghe mấy người phía sau không ngừng la to “Đem chúng tôi kéo qua đi”, thì dứt khoát nhắm hai mắt giả vờ ngất xỉu, ngã vào lòng nam nhân kéo ả lên — nam nhân này ở lầu 12, bình thường ả cảm thấy anh ta rất đẹp trai, chỉ là vẫn không có cơ hội làm quen. Hôm nay hắn lại kích phát ra dị năng tốc độ, vừa rồi cũng chính hắn là người nhảy qua đầu tiên.
Gặp được cơ hội thế này, thật nhất cử lưỡng tiện, vừa lúc có thể bỏ mấy người vô dụng lại nhiều chuyện kia vừa câu con cá lớn này luôn……
Thấy Hứa Lỵ Lỵ ‘Ngất xỉu’, vốn bọn họ cũng không muốn mang theo mấy người cần bảo hộ đến mức ‘Trói buộc’ kia, bèn liếc lẫn nhau, xoay người tiến đến cửa cầu thang đi xuống chẳng thèm quay đầu lại, hoàn toàn không để ý đến tiếng mắng chửi sau lưng — lối thoát hiểm đối diện đó bị tang thi chen kín, sớm hay muộn, những người này không bị tang thi hoạt bát nuốt sống thì cũng chết đói thôi, muốn mắng cứ để họ mắng cho đã đi. Dù sao người thân họ phân lớn lúc mạt thế bùng nổ đã qua đời hết rồi, mấy người đó bất quá chỉ là hàng xóm ngẫu nhiên gặp nhau thôi.
————
“Anh, nước…… hết rồi.” Đới Quân ngồi ở một góc nhỏ trong kho hàng, gắt gao ôm cánh tay của một nam nhân, chết sống đều không muốn buông tay.
“Lão tử còn khát nữa là! Hôm nay chỉ có nhiêu đó thôi, khát thì tự đi kiếm còn không thì uống nước tiểu đi!” Nam nhân không kiên nhẫn giật tay gã xuống, đứng dậy đi đến mấy người cách đó không xa.
Đới Quân oán hận trừng mắt nhìn vòng vây mấy người đằng kia, liếm một chút môi bị nứt do quá khô. Hôm mạt thế bùng nổ, gã đang cùng kim chủ của mình tham dự một bữa tiệc tại Gay Bar.
Đám người đó cuồng hoan chơi đến rạng sáng, Đới Quân chưa từng tham gia vào mấy loại tụ hội cao cấp này, nhất thời như được đại khai nhãn giới, gặp mấy ‘trò chơi’ lớn mật, cũng không thèm ngại ngùng tham gia vào, làm kim chủ gã nở mày nở mặt.
Chẳng ai ngờ được, mấy người nguyên bản đang quấn lấy nhau ‘gặm cắn’ đối phương, cuối cùng lại ‘gặm cắn’ theo đúng nghĩa của nó!
May mắn lúc ấy gã cùng vài người khác nữa không có biến thành tang thi, mà kim chủ mập dẫn gã đi kia đã sớm thành tang thi rồi…
Nhóm người may mắn lao lực, thiên tân vạn khổ trốn thoát, tuy luc đó gã cũng trốn ra nhưng trên người chẳng mang thứ gì. Thật vất vả mới bò lên xe cú nững người này, bọ họ cũng chẳng them đem gã để vào mắt, đừng nói như l Hạ Tử Trọngúc trước, mà ngay cả kim chủ béo kia cũng không bằng…  
Đới Quân biết, phía sau xe của họ có mang theo vài két bia, nước khoáng…. Những người này vốn tính sau khi tụ hội kết thúc sẽ mang theo ‘Đồ chơi’ vừa ý đi đến biệt thự ở ngoại thành chơi tiếp, bởi vậy có người trên xe đem theo không thiếu đồ ăn, nước uống, lần này vừa lúc cứu mạng mấy người họ.
Nhưng đã qua gần một tháng, cứ trốn trong kho hàng này mà không liên hệ được ai đến cứu họ, điện thoại lại không gọi được……
“Cứ thế này hoài là không được.”
“Sáng này, tôi có nghe radio nói toàn quốc đều bị luân hãm, TP.A đã xây được một khu căn cứ tránh nạn rồi.”
“Còn TP.F?”
“Không có, TP.F bên kia sao có quân lực mạnh bằng TP.A được?”
“Má nó, lão tử lúc trước không nên đến TP.F này mà! Nếu ở lại nhà ở TP.A , bây giờ đã sớm hưởng phúc trong căn cứ rồi!”  
“Mày có thể cam đoan người nhà mày không ai biến thành mấy thứ kia sao?”
“Mày trù ai vậy hả?! Ba tao là là ZF đó, ổng mà có chuyện, mày nghĩ nhà mày còn không?”
Có người khinh thường quay đầu cười lạnh, có biến thành tang thi hay không liên quan gì đến chức quan lớn hay nhỏ. Bất quá đám người này, chỉ có hắn có bối phận lớn, nếu thuận lợi trốn đến khu an toàn, mà người nhà hắn không có chuyện gì thì sẽ hưởng không ít đãi ngộ đây, cho nên không thể đắc tối với hắn.  
Tên khác đề nghị:
“Bây giờ tính sao? Hay là trực tiếp xông tới TP.A đi?”
Mấy tên khác cũng không ngừng gật đầu:
“Giờ điện thoại không thể gọi, ngay cả loại bắt sóng vệ tinh cũng vô dụng, chỉ có thể tự nghĩ biện pháp thôi.”
Bọn họ đều trốn ra từ nơi có cả đoàn tang thi, vì bình thường chơi bời bừa bãi chẳng cố kỵ cái gì, cho nên năng lực thích ứng hoàn cảnh cũng rất mạnh — tỷ như lái xe tông bay tang thi, cán bẹp nó… hoàn toàn không có chút áp lực. Hiện tại, bên ngoài kho hàng tuy có mấy con vây xung quanh, nhưng bọn họ có xe, chỉ cần lái xe vọt mạnh ra ngoài, bọn họ đã có thể nắm chắc cơ hội chạy đến được TP.A.
“Vấn đề là trong xe có đủ xăng không?”
“Trong kho hàng này không phải có hai chiếc xe sao? Rút ra châm đầy một chiếc, hẳn là đủ cho chúng ta chạy đến căn cứ A.”
“Trên đường còn có mấy trạm xăng dầu nữa mà.”
“Hừ, may mắn lúc đi tao có đem theo cây súng lục.”
Đới Quân thở ra nhẹ nhõm một hơi, thấy tên kia đi trở về, vội vàng lại gần lấy lòng hắn, dù hắn tức giận đá gã mấy cú cũng không thèm để ý đến
Không thể đắc tội bọn họ, ít nhất trước khi tới được khu căn cứ an toàn, tuyệt đối không thể bị họ bỏ được!
Chú thích:
Thùng xăng dầu 
Đèn khẩn cấp 
Chậu thủy tiên 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét