9.02.2016

TLĐBOHĐ: Chương 21

Hôm nay nàng beta  gửi tui 5 ch Đầu bếp + 3 ch bộ Làm giàu, nàng ấy nói mừng bước qua tháng 9 nhá! Tui đăng hết lên luôn, hì hì. Mọi người nhớ ủng hộ t đó…

Chương 21: Cháo kê táo đỏ

chaoKeTaoDo1
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, chiến tranh lạnh đã hơn một tháng.

Mỗi ngày ông Khang đều gọi bên kia, đáng tiếc là, điện thoại chưa từng được thông một lần.
Cứ như vậy, ông Khang lại càng than thở, thương tâm khó chịu.
Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục cố nghĩ nhiều biện pháp làm cho ông vui vẻ hơn một chút, dù bọn họ biết, nếu chuyện nhà Dương Kiến Quốc còn chưa được giải quyết, ông Khang cũng chẳng thể vui vẻ nổi.
Kỳ thực mấy hôm nay, ông Khang suy nghĩ rất nhiều, nhà là vật chết, người là thứ sống, nếu ông chỉ vì ngôi nhà mà đoạn tuyệt quan hệ với con trai, ông chết rồi cũng không còn mặt mũi đi gặp vợ mình, ông luôn cảm thấy, nếu không phải vì mất mẹ từ nhỏ, tính tình Dương Kiến Quốc cũng sẽ không giống như hiện tại, tất cả đều do ông không biết cách dạy dỗ mà ra.
Nghĩ như thế, ông Khang liền cảm thấy bán nhà thì cứ bán, ông cũng không sống nổi bao lâu, sau này ngôi nhà cũng cho bọn họ, dù bán đi, vợ ông chắc hẳn cũng không trách ông.
Ông đã suy nghĩ rất lâu, liền quyết định thỏa hiệp, đem nhà cho bọn họ, còn tiệm cơm, cứ như trước đây đã định, giao lại cho Lâm Thục Ý, mấy người Dương Kiến Quốc cũng không có ai hứng thú tiếp quản. Hơn nữa sau khi bán nhà, ông cũng không có ý định chuyển tới sống cùng bọn họ, ông muốn ở đây thuê một căn phòng trọ, lá rụng về cội, cũng không sống được bao nhiêu năm nữa, liền không muốn đi chỗ khác dằn vặt lung tung, ông chỉ cần ở quanh đây, trông coi tiệm cơm, an an ổn ổn suốt quãng đời còn lại, cũng tốt vô cùng.
Mới vừa đem ý nghĩ này nói chuyện cùng bà nội Tiểu Uyển, liền bị bà ấy mắng.
“Ta nói ông cũng quá tốt đi, Triệu Tuyết Mai chờ, chính là những lời này của ông thôi đấy, ông làm như vậy thì nó ngồi không được lợi rồi…”
Ông Khang thở dài, nhấc mắt nhìn bà.
“Tôi cũng không thể chỉ vì một cái nhà mà cùng con mình đoạn tuyệt.”
Lập tức, bà nội Tiểu Uyển không nói được gì, suy cho cùng đáng thương nhất chính là lòng cha mẹ trong thiên hạ, dù con mình không tốt, cũng sẽ không có mấy người đành lòng cùng bọn nó đoạn tuyệt, huống chi bà vẫn cảm thấy đứa trẻ Dương Kiến Quốc bản tính không xấu, xấu chính là cưới một người vợ không hiểu chuyện.
“Vậy ông dự định vào thành phố tìm bọn nó?”
Ông Khang liền thở dài một hơi.
“Bọn nó bây giờ đến điện thoại của tôi cũng không thèm nhận, tôi không trực tiếp đi tìm bọn nó thì có thể làm gì?”
“Vậy sau đó ông chuyển vào sống cùng sao, tính tình Triệu Tuyết Mai như thế ông chịu được à?”
“Tôi có nghĩ qua, sẽ ở đây thuê một căn phòng ở tạm, tôi đã lớn tuổi, thay đổi hoàn cảnh cũng không thích ứng được, lá rụng về cội, vẫn là ở đây sống nốt quãng đời còn lại.”
Tuy nói rất nhẹ nhàng nhưng trong giọng ông vẫn lộ ra một chút bi thương, bà nội Tiểu Uyển không biết nói gì cho phải, huống chi bà cũng không có chủ ý nào hay để đề xuất cho ông, bèn không nói nữa, nhìn hai đứa bé bận rộn bên ngoài, khẽ hỏi.
“Còn tiệm cơm? Ông cũng cho bọn nó.”
“Không cho, với lại mấy người Kiến Quốc cũng không thèm đâu, cho rồi bất quá cũng bị bán đi mà thôi. Tiệm cơm này không lớn, không đáng giá, Tuyết Mai chắc cũng không muốn vướng bận. Tôi định để Tiểu Ý kế thừa gian tiệm, rồi đem tay nghề truyền xuống.”
Bà nội Tiểu Uyển kỳ thực đã sớm nghĩ tới ông Khang sẽ nói như vậy, con người ông chưa bao giờ coi trọng tiền tài, mà trọng tình trọng nghĩa, chỉ tiếc người tốt không được báo đáp, sinh ra một đứa con nhu nhược vô dụng, lớn tuổi như vậy, còn phải chịu bao uất ức.
“Ai, để cho đứa bé này cũng rất tốt, nói một câu khó nghe ông đừng trách, đứa bé này tuy rằng không có quan hệ thân thích cùng ông, nhưng so với con cháu ông còn tốt hơn không biết gấp bao nhiêu lần.”
Ông Khang khẽ nhếch mệng.
“Phải, tôi cũng luôn nghĩ, nếu nó thực sự là cháu tôi thì tốt rồi, tôi nằm mơ cũng sẽ cười đến khi tỉnh dậy.”
“Đúng rồi, ông định khi nào thì đi?” 
“Qua mấy ngày nữa rồi đi, mấy hôm nay có chút không thoải mái.”
“Không thoải mái?” Bà nội Tiểu Uyển nhìn ông Khang, quan sát trên dưới một chút “Nơi nào không thoải mái? Nên đi bệnh viện khám đi?”
Thấy bà nói xong liền muốn ra ngoài gọi Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý, ông Khang vội vã xua tay.
“Đừng nói, đừng nói, không có việc gì lớn, chỉ là bụng hơi đau, đoán chừng là mấy hôm trước tâm tình không tốt, ăn uống không vô, hôm nay nấu chút cháo kê táo đỏ ăn là được rồi, bà đừng nói làm gì, hai đứa tụi nó sẽ phải thêm lo.”
“Được được, ông không muốn nói, ta liền không nói.”
Bà nội Tiểu Uyển cũng biết, mấy ngày nay tâm tình ông Khang không tốt, hai đứa bé này vì muốn làm cho ông vui đã nghĩ đủ mọi biện pháp, cũng không tiện vì chút chuyện nhỏ nhặt này làm cho bọn nó lo lắng, sợ hãi.
Mà Triệu Tuyết Mai bên này, chính là đã nhổ chui cắm điện thoại, chờ ông Khang tự mình đến cửa, chấp nhận đem nhà bán đi, ngờ đâu xảy ra một chuyện, mẹ đẻ Triệu Tuyết Mai ngã bệnh, nghe nói bệnh tới hung hăng lợi hại, đã phải nhập viện, lúc Triệu Tuyết Mai nghe xong điện thoại, hai mắt đều đỏ lên, lập tức muốn Dương Kiến Quốc thu dọn đồ đạc, hai người ngồi xe trở về.
Kỳ thực Dương Kiến Quốc cũng lo lắng, nhưng lại không muốn đi, bởi vì trong lòng hắn còn băn khoăn ba mình, muốn Triệu Tuyết Mai đi một mình, ả ta vừa nghe thế liền nổ súng liên thanh.
“Mẹ tôi bệnh nặng đến phải nhập viện, anh cư nhiên nói với tôi không đi? Làm sao? Ba anh mới là ba ruột, còn mẹ tôi thì không phải, đúng không?!!”
Dương Kiến Quốc sợ nhất chính là Triệu Tuyết Mai lớn tiếng ồn ào, vì vậy Triệu Tuyết Mai chưa nói xong hai câu, Dương Kiến Quốc đã thỏa hiệp, vâng lời hống ả.
“Em nhỏ giọng một chút, anh đi cùng là được rồi! Lâu như vậy mà ba không gọi được một cuộc điện thoại, anh đây cũng phải lo lắng chứ? Anh còn định hai ngày nữa chạy về xem.”
Triệu Tuyết Mai nổi giận đùng đùng, mắng.
“Nhìn xem, có gì đáng xem, ba anh không gọi điện thoại tới, anh ngóng trông thì có ích lợi à? Lão tốt xấu gì cũng khỏe mạnh ở nhà, còn mẹ tôi đã bị như thế, anh cũng chỉ biết nghĩ đến ba anh thôi ư? Dù không phải ruột thịt, nhưng mẹ tôi đối tốt với anh như vậy, mà anh dám mở miệng nói không muốn đi, anh có còn là người không vậy?”
“Cô…” Dương Kiến Quốc sắc mặt đỏ bừng, bị Triệu Tuyết Mai mắng không thể nói ra lời.
Trước khi đi Triệu Tuyết Mai mới lén Dương Kiến Quốc dặn Dương Tiếu.
“Nếu lão gọi điện thoại đến, con cũng không được tiếp, phải để lão tới cửa xin lỗi, nhớ kỹ, đừng để ba con biết.”
Dương Tiếu bị bắt ở lại giữ nhà, giờ khắc này nó một bên chơi game, một bên không yên lòng đáp lại hai tiếng, nghe tiếng nó trả lời, Triệu Tuyết Mai mới yên tâm rời đi.
Dương Tiếu chơi game cả một buổi trưa, mới nhàm chán gọi điện thoại khắp nơi tìm người đánh bài, tuy rằng nó chỉ hơn hai mươi tuổi, bất quá không chịu đi làm, sau khi tốt nghiệp một trường Đại học loại ba, nó cũng có đi tìm việc, nhưng rồi ngại cái này quá mệt mỏi, ngại cái kia lương bổng quá ít, mỗi tháng đều cầm từ tiền Triệu Tuyết Mai phóng túng khắp nơi, gần nhất thì mê đánh bài, thắng được mấy trận nhỏ liền nghiện, hiện tại đúng dịp không có ai ở nhà, nó phải chơi cho đã.
Lưu loát đóng cửa đi ra ngoài, Dương Tiếu liền đem lời mẹ nó quăng ra sau đầu.
Dương Tiếu đi không bao lâu, ông Khang đã đi đến nhà bọn họ.
Tuy rằng nhà Dương Kiến Quốc ở tiểu khu này mua đã mấy năm, nhưng tổng cộng ông Khang đến không tới mười lần. Ban đầu khi vừa mua được nhà, Triệu Tuyết Mai có mấy lần gọi cho ông, mời ông tới chơi, nói thẳng ra nơi này địa điểm thuận lợi, an ninh khá tốt, nhà ở vì thế cũng bán được nhanh hơn. Sau đó, ả cũng không gọi ông đến nữa, thêm vào mỗi lần tới chơi lại có chuyện tan rã không vui, dần dần ông Khang cũng không muốn đến. Lần gần đây nhất, chính là vì chuyện nhà cửa, ông Khang thở dài, kỳ thực bà nội Tiểu Uyển nói rất đúng, con trai cùng đứa con dâu này nếu không có chuyện sẽ không bao giờ gọi cho ông.
Mấy người Dương Kiến Quốc ở tại lầu sáu, chung cư này mặc dù đã xây vài năm, giá vẫn không hề giảm, năm đó lúc mua căn hộ này đã tiêu sạch số tiền mà ông cố gắng tích trữ bao năm, thế nhưng cũng không đủ, cuối cùng Triệu Tuyết Mai phải về xin nhà mẹ đẻ, góp thêm mấy vạn. Hiện tại khu vực này giá bất động sản càng ngày càng cao, coi như sang tay cũng lời rất nhiều, cho nên lúc ban đầu bọn họ coi như không nhìn lầm, mua được một căn hộ với giá rất hời. Nghĩ như vậy, ông Khang liền tự an ủi bản thân, nếu mua căn hộ này có thể kiếm ra tiền như vậy, thế thì cái thẩm mỹ viện kia của Triệu Tuyết Mai, nói không chừng cũng ăn nên làm ra, đến lúc đó Dương Kiến Quốc cũng nhẹ gánh đi một chút.
Lúc lên tới lầu sáu đụng phải hàng xóm sát vách, là một cặp vợ chồng già, đang ở cùng với đứa con tại nơi này. Nhắc tới cũng buồn cười, Dương Kiến Quốc mua nhà này lâu như vậy mà mãi đến bây giờ hai vợ chồng người này mới thấy ông Khang lần đầu tiên, biết ông là thân thích của nhà kia, ba người chào hỏi mấy câu, ông Khang mới đi vào gõ cửa nhà Dương Kiến Quốc.
Hai vợ chồng hơi kinh ngạc, hỏi.
“Ông không có chìa khóa sao?”
Ông Khang lắc đầu một cái, bên trong nhà vẫn yên tĩnh, không hề có chút âm thanh, cặp vợ chồng kia vốn chuẩn bị vào nhà, thấy dáng dấp như vậy cũng không đi nữa, nhìn sang ông Khang gõ cửa mấy lần, vẫn không có người hồi đáp, liền đem cửa nhà mình mở ra, nói.
“Ông bạn, hay là ông vào nhà tôi ngồi chơi một lát, phỏng chừng bọn họ đi ra ngoài rồi.”
Ông Khang ở đây không có người quen, cũng chỉ có thể đáp ứng lời mời hảo tâm của người ta.
 “Vậy thì đành phải làm phiền ông rồi.”
“Khách khí làm gì, nhấc tay chi lao mà thôi, có chỗ nào phiền toái?”
Đem ông Khang mời vào phòng, bà lão liền vào bếp nấu cơm, ông lão thì ngồi bồi chuyện cùng với ông Khang.
“Trước khi tới, sao không gọi cho con ông một tiếng?”
Ông Khang không thể nói con mình không tiếp điện thoại, chỉ có thể hàm hồ trả lời.
“Có gọi, đoán chừng là có việc gấp phải đi ra ngoài.”
Kỳ thực vào thời điểm này, trong nhà thường hẳn có người, bởi vì đây là giờ nghỉ trưa của Dương Kiến Quốc, nó sẽ về nhà ăn trưa, chứ vào lúc khác, chỉ sợ căn nhà cũng sẽ không một bóng người.
Chờ thật lâu mà vẫn không nghe thấy nhà đối diện có động tĩnh gì, ông Trương bèn gọi ông Khang vào ăn cơm, ông Khang không thể từ chối, liền đem đồ ông mang đến tặng cho hai vợ chồng ông Trương mấy thứ, mới an tâm ngồi xuống ăn cơm.
Kết quả mới ăn được một nửa, ông Khang liền cảm thấy bụng mình quặn đau. [Beta: bỏ đũa xuống, trong cơm có độc !!!] [Edit: nàng hoang tưởng quá ^^!]
Lúc đầu, ông Khang cũng không coi đấy là chuyện gì to tát, bởi vì gần đây ông vẫn cảm thấy đau như vậy, uống chút thuốc giảm đau là tốt rồi. Nhưng hôm nay xuất môn ra ngoài, ông không đem thuốc theo, không nghĩ tới vào đúng lúc này lại phát cơn đau, nói thẳng không tiện, ông Khang chỉ có thể nhẫn nhịn, đợi đến khi ông Trương ngồi đối diện phát hiện có chút không đúng, ông Khang đã đau đến mức ngã phịch xuống đất.
“Ông bạn già! Ông bạn già!”
Ông Khang mơ mơ màng màng nhìn trước mắt có mấy cái bóng lay động, rốt cục cũng rơi vào hôn mê bất tỉnh.
— Hết chương 21 —
[Edit: càng đọc càng thấy cả nhà Dương Kiến Quốc khốn con mẹ nó nạn quá đi!!!!!!]

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét