9.02.2016

TLĐBOHĐ: Chương 22

Chương 22: Caramel Pudding

Banhpudding
“Cậu mất hứng?”

Thẩm Phục nhìn Lâm Thục Ý trước mặt đi tới đi lui, tuy rằng trên mặt không có biểu tình gì, bất quá hắn vẫn có thể cảm giác được Lâm Thục Ý đang rất không vui.  [Edit: cái này kêu là cái gì ta… tâm linh tương thông hửm??]
Lâm Thục Ý quay đầu nhìn hắn, rõ ràng là cậu đang chê hắn nói nhiều.
Thẩm Phục xì xì nở nụ cười “Cậu không hài lòng ông đem nhà bán đi, sao không chịu nói cùng ông?”
Lâm Thục Ý không nói lời nào, nửa ngày sau mới lên tiếng “Đó là nhà của ông.”
Thẩm Phục gật gù, cũng phải, đây là nhà của ông Khang, dù bọn họ cảm thấy nhà này không nên bán, cũng không thể nói ra nói vào cái gì.
“Cậu cũng đừng mất hứng, ông tự có tính toán của mình.”
Lâm Thục Ý biết rõ ông Khang tự có tính toán, cũng biết chuyện này không tới phiên cậu có quyền ý kiến, chẳng qua cậu cảm thấy bất kể là con hay cháu ông, đều không đáng để ông trả giá nhiều như vậy. Kiếp trước cậu không có cha mẹ, chỉ có một mình ân sư, kiếp này cậu cũng không có cha mẹ, chỉ có một mình ông Khang, cho nên cậu không rõ, ông Khang đã biết con cháu mình là hạng người như thế nào rồi, tại sao vẫn chịu trả giá nhiều đến như vậy.
Đang miên man suy nghĩ, Lâm Thục Ý ngước mắt liền thấy bà nội Tiểu Uyển lại tới. Bà nhìn trong quán một vòng, không thấy ông Khang, liền biết ông ở nơi nào.
“Đi vào nội thành rồi hả?”
Lâm Thục Ý gật đầu, mở ghế ra, mời bà nội Tiểu Uyển ngồi xuống, bà nội Tiểu Uyển vung vung tay, nói.
“Thôi, không ngồi. Ta chỉ tới xem một lát, không nghĩ lão đi thật rồi, ai, lão ấy sao lại nhẹ dạ như vậy…”
Nghe bà nói xong thì di động trong túi Lâm Thục Ý vang lên, kêu nửa ngày, Thẩm Phục mới chỉ chỉ túi cậu, nói.
“Di động cậu reo kìa!”
Lúc này, Lâm Thục Ý mới có phản ứng, kỳ quái lấy điện thoại ra, mặt trên hiện lên một dãy số lạ, biết đến số này của cậu chỉ có ba người: ông Khang, Thẩm Phục cùng Tiểu Uyển, Thẩm Phục ở ngay bên cạnh, ông Khang lại không có điện thoại di động, số của Tiểu Uyển Lâm Thục Ý có lưu, vậy rốt cuộc người gọi tới là ai đây?
Lâm Thục Ý ngoẹo cổ, bấm phím nhận.
“Cho hỏi, là… là cháu trai của Dương Tòng Quân sao?”
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh già nua của một lão nhân, điệu bộ có chút nóng nảy thì phải? Dương Tòng Quân? Lâm Thục Ý hé mắt, đây là tên đầy đủ của ông Khang mà, Lâm Thục Ý cảm thấy hơi sốt ruột, hạ thấp cổ họng xuống hỏi.
“Ông ấy làm sao vậy?”
Người kia ngẩn ra một chút, sau đó vội nói.
“Cậu là cháu trai của Dương Tòng Quân à?”
Lâm Thục Ý suy nghĩ một chút, ừ một tiếng, lại hỏi.
“Ông con làm sao vậy?”
Người đó rốt cục thở phào nhẹ nhõm, đáp.
“Cậu mau tới bệnh viện nhân dân Hạ Đệ đi, ông cậu bất tỉnh rồi!”
Đồng tử Lâm Thục Ý đột nhiên co rụt lại, âm thanh đều lạnh xuống.
“Bệnh viện nhân dân Hạ Đệ?”
“Ừ, hiện tại đang cấp cứu, cậu nhanh nhanh một chút!…”
Lời còn chưa nói hết, Lâm Thục Ý đã nhấn phím tắt cuộc gọi, sau đó quay người chạy ra ngoài cửa.
Thẩm Phục kéo tay cậu lại, hỏi.
 “Ông Khang bị gì sao?”
Lâm Thục Ý sắc mặt hơi tái, ánh mắt có chút mê man.
“Người đó nói ông bất tỉnh rồi, hiện tại… đang ở bệnh viện cấp cứu.” Cậu biết cấp cứu là có nghĩa gì, nhưng cậu nghĩ không ra, lúc sáng trước khi đi, ông Khang vẫn còn rất khỏe cơ mà.
Thẩm Phục cũng đổi sắc mặt, bà nội Tiểu Uyển đang chuẩn bị về, nghe vậy liền xông tới.
“Ông Khang bị làm sao?” Hỏi xong không chờ Lâm Thục Ý giải thích, liền lầm bầm lầu bầu nói rằng “Thôi, ta không hỏi nữa, hai đứa nhanh đi đi, có gì chiếu ứng lẫn nhau, cửa tiệm này yên tâm giao cho ta, ta sẽ giúp hai đứa đóng cửa.”
Có thể làm cho hai người Lâm Thục Ý lộ ra vẻ mặt này, cho dù bà không rõ chuyện gì đã xảy ra thì cũng mơ hồ đoán được mức độ nghiêm trọng của sự việc, bây giờ không phải là lúc hạch hỏi này nọ, bà càng không phải là loại người không biết thời điểm mà nhảy vào bát quái.
Lâm Thục Ý không nói lời nào, Thẩm Phục nắm chặt tay cậu, hướng bà nội Tiểu Uyển gật đầu, nói.
“Vậy tụi con đi trước.”
Bà nội Tiểu Uyển vội đáp:
“Đi nhanh đi!”
Sau đó, Thẩm Phục liền kéo Lâm Thục Ý đã có phần sững sờ đi ra ngoài cửa, vừa đi vừa nói với Lâm Thục Ý.
“Không quản có chuyện gì, ông hiện tại đã vào bệnh viện thì sẽ không sao đâu.”
Lâm Thục Ý cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần.
“Anh biết bệnh viện đó ở đâu không?”
Thẩm Phục động viên cười cười.
 “Không biết, bất quá gọi taxi, nó sẽ chở mình đến đó.”
Từ phố Triều Dương vào đến thành phố, thật ra rất xa, nhưng do lúc này không phải là giờ cao điểm, cho nên trên đường không có kẹt xe, taxi chạy cũng không chậm, nhưng vẫn không thể ngăn được Lâm Thục Ý ngồi trong xe thỉnh thoảng nhìn ra phía ngoài, thần sắc nôn nóng bất an.
Ngay cả tài xế taxi cũng bị loại không khí không tiếng động này làm cho ngột ngạt đến khẩn trương, đài phát thanh trong xe bị tắt đi, chỉ cần đèn xanh vừa bật là dẫm ga vọt lẹ.
Cho nên khi đến bên ngoài bệnh viện, chỉ hơn bốn mươi phút, tài xế lau mồ hôi trên trán, nói “Tới rồi.”
Lâm Thục Ý xoát một cái liền mở cửa xe chạy vèo ra ngoài, nhìn tư thế kia, tài xế suýt chút nữa là kêu lên ‘Cậu vẫn chưa trả tiền!’
Thẩm Phục từ phía sau đưa lên một tờ tiền màu đỏ, híp mắt cười cười.
“Thật không tiện, chúng tôi không có thời gian, không cần thối lại.”
Tài xế an ủi gật đầu, cuối cùng coi như gặp hời.
Đợi đến lúc Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục chạy tới phòng cấp cứu, đèn phòng cấp cứu vừa tắt, ghế phía ngoài có hai ông bà lão đang thấp thỏm ngồi, nhìn thấy người bị đẩy ra, nhanh chóng chạy lên phía trước “Bác sĩ, thế nào rồi?”
Sắc mặt bác sĩ có vẻ không tốt, nhìn hai ông bà lão, hỏi.
“Hai người có quan hệ gì với bệnh nhân?”
Hai ông bà lão quay mặt nhìn nhau, không biết phải nói thế nào.
Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục bước nhanh lên phía trước, Thẩm Phục mở miệng đáp.
“Chúng tôi là cháu của bệnh nhân.”
Bác sĩ cùng hai ông bà lão nghe tiếng, liền quay đầu nhìn sang bọn họ, bác sĩ nghe Thẩm Phục đáp như vậy, mới mở miệng trả lời.
“Loét dạ dày cấp tính, nếu không được đưa vào bệnh viện đúng lúc, sợ rằng đã xảy ra chuyện lớn, ông ấy trước khi phát bệnh nhất định đã có triệu chứng, hai người các cậu sao không nhìn thấy?”
Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý đều không nói được lời nào, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới, ông Khang bệnh nặng như vậy, ngược lại vợ chồng lão Trương lúc này đi tới quan sát hai người Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý một chút, vội nói.
“Đây đâu phải là cháu ông ấy.”
Sắc mặt bác sĩ lập tức khó coi, hiển nhiên đã nghĩ mấy người này cố tình giỡn mặt với hắn.
Thẩm Phục đang nói chuyện với Lâm Thục Ý, chưa kịp lên tiếng, phía sau đã truyền đến âm thanh già nua khàn khàn.
 “Tiểu Ý Tiểu Phục, hai đứa sao lại đến đây?”
Ông Khang bị đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, hiện tại đã tỉnh lại rồi.
Ánh mắt của mọi người bất chợt nhìn sang, ông Khang kéo kéo khóe miệng khô nứt mà nói.
“Hai đứa này, không phải cháu tôi, bất quá còn tốt hơn mấy đứa kia.” Hiển nhiên là ông đã nghe được cuộc đối thoại khi nãy của mọi người.
Bác sĩ lúc này mới đình chỉ ánh mắt chất vấn.
Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục đều bước lên phía trước, Lâm Thục Ý nắm chặt bàn tay không có châm kim cố định của ông Khang, im lặng không nói, trong đầu lặp đi lặp lại lời của bác sĩ, ‘Sớm đã có triệu chứng’, có nghĩa là ông Khang bắt đầu bị đau từ lâu? Vậy tại sao ông không nói cho cậu biết?
Thấy ông Khang tỉnh lại, vợ chồng lão Trương cũng bước lên phía trước, nói.
“Ông bạn, ông làm tôi sợ muốn chết, thế nào? Hiện tại đỡ hơn chưa?”
Ông Khang thần sắc có chút áy náy, ông cũng không nghĩ lần đầu gặp mặt lại làm phiền người ta đến như vậy.
“Thực sự xin lỗi, đã làm phiền hai người rồi.”
Lão Trương vung vung tay, nói.
“Không sao đâu! Phiền phức cái gì chứ! Ông khỏe rồi chúng tôi liền an tâm.”
Nói xong lại nhìn Lâm Thục Ý một chút, Thẩm Phục vừa mới nói chuyện nhưng không phải là cái giọng nói mà lão đã nghe trong điện thoại, như vậy lúc nhận điện thoại không phải là người đó nhận, mà chính là cái người được gọi là Tiểu Ý kia a.
“Ông bạn già, sao không gọi thẳng cho con hay cháu của ông?”
Dù thế nào ở trong lòng lão, con cháu mình so với người khác vẫn đáng tin hơn, lão còn tưởng rằng ông Khang trong lúc mơ mơ màng màng nói ra số điện thoại của con trai, ai biết gọi đến lại là người không chút quan hệ.
Ông Khang cười cười, không biết phải đáp thế nào, cũng không thể nói với lão rằng ông chỉ nhớ rõ số điện thoại Lâm Thục Ý, chớ nói chi đến số con mình, ông cũng không biết.
Thấy ông Khang không nói lời nào, vợ chồng lão Trương cũng không tiện hỏi thêm nữa, cáo từ về nhà, còn bảo sẽ sang nhà sát vách thông báo cho con ông một tiếng.
Dù cho chỉ mới gặp nhau giây lát, hai ông bà cũng đã nhìn ra trong này nhất định là có nội tình, bất quá đây là chuyện của nhà người ta, hai ông bà không tiện hỏi, nói xong liền ra về.
Đợi đến sau khi hai ông bà lão kia rời khỏi, bác sĩ mới nói cho hai người Lâm Thục Ý biết, bệnh này của ông Khang tốt nhất là phải nằm viện quan sát một tuần.
Thủ tục nhập viện của ông Khang đều do Thẩm Phục đảm nhận, đợi đến khi Thẩm Phục đem mọi thứ làm xong, Lâm Thục Ý mới nhớ hỏi hắn cần bao nhiêu tiền, Thẩm Phục cười nói.
“Không bao nhiêu, chỉ có vài đồng thôi.”
Lâm Thục Ý quả thực sẽ tin, an tâm hầu hạ bên người ông Khang, bưng trà rót nước.
Đến tối thì gọi cho Tiểu Uyển, bảo nàng nói cho bà nội biết đừng quá lo lắng, mọi việc đã ổn, bất quá vẫn phải ở lại bệnh viện mấy ngày để quan sát, dặn nàng hỗ trợ trông coi cửa tiệm một chút, bà nội Tiểu Uyển liên tục đáp lại, không có chuyện gì là tốt rồi, là tốt rồi.
Loét dạ dày cấp tính, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, bất quá ông Khang tuổi đã cao, nhất định phải được trị liệu thật tốt, miễn cho sau này xuất hiện tình trạng bội nhiễm, còn nghiêm trọng hơn gấp mấy lần.
An trí xong phòng bệnh, ông Khang liền ngủ thiếp đi, Lâm Thục Ý canh giữ ở bên giường, Thẩm Phục thì lại cầm sổ khám bệnh tỉ mỉ đọc kĩ.
May mà phát hiện đúng lúc, chưa kịp tạo thành hậu quả nghiêm trọng.
Bỗng nhiên, di động đột ngột vang lên, Thẩm Phục hơi chút nhướng mày, Lâm Thục Ý đã nhìn qua.
Di động Thẩm Phục rất ít khi reo, phải nói ngoại trừ Lâm Thục Ý tự mình gọi đến, căn bản là không hề thấy điện thoại hắn reo lần nào. Nhắc đến chuyện này lại vô tình nghĩ đến chuyện riêng của hắn, bất quá Lâm Thục Ý chưa từng đề cập qua, huống chi Thẩm Phục lần nào cũng có bộ dáng né tránh, Lâm Thục Ý quả thực không muốn nhắc đến.
Thẩm Phục mở điện thoại ra, liếc mắt nhìn lên màn hình rồi liền khép lại, trên mặt biểu tình như cũ, không hề thay đổi, đứng lên nói với bóng lưng Lâm Thục Ý.
“Tôi đi mua bữa tối, cậu muốn ăn cái gì?”
Lâm Thục Ý suy nghĩ một chút, trả lời.
“Tôi muốn ăn điểm tâm ngọt.”
Thẩm Phục sững sờ, sau đó vừa cười, vừa nói.
“Được rồi, tôi sẽ mua giúp cậu.”
“Còn có ông nữa, mua chút cháo nhuyễn cho ông đi.”
Loét dạ dày không thể ăn đồ quá mức kích thích hoặc khó tiêu hóa, nghĩ tới nghĩ lui, hiện tại thích hợp nhất vẫn chính là cháo.
Thẩm Phục vừa đi vừa phất tay, đáp.
“Nhớ kỹ.”
Lâm Thục Ý nhìn nhìn tay mình một lát, kỳ thực cậu biết Thẩm Phục hẳn là muốn tránh cậu đi làm cái gì đó, liên quan đến chuyện của hắn, cần phải tìm thời gian thích hợp nói cho rõ ràng.
— Hết chương 22 —

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét