9.02.2016

TLĐBOHĐ: Chương 23

Chương 23: Đậu hủ non hấp tôm nõn

Ông Khang do đau đớn đã giảm nên trầm trầm ngủ cả buổi tối, đợi đến buổi trưa ngày thứ hai mới tỉnh lại. Cháo Lâm Thục Ý gọi Thẩm Phục mua để trên bàn, vốn đã nguội lạnh, Lâm Thục Ý liền đem cháo cho vào lò vi sóng* ở bệnh viện hâm nóng.

Bất quá vì đau dạ dày, ông Khang không chút khẩu vị, qua loa uống mấy ngụm rồi để xuống, nhìn một vòng phòng bệnh, hỏi Lâm Thục Ý.
“Tiểu Phục đâu?”
“Có chuyện đi ra ngoài rồi.”
Từ tối hôm qua tiếp đến tin nhắn sau vẫn chưa hề lộ diện, mua đồ xong để đó rồi đi đâu mất, cụ thể là đi đâu thì Lâm Thục Ý cũng không biết.
Ông Khang gật gật đầu.
“Tiểu Ý, di động của cháu đâu?”
Lâm Thục Ý lấy điện thoại di động ra, đưa tới, cũng không hỏi ông Khang muốn làm gì.
Ông Khang cầm điện thoại bắt đầu ấn số, không nói Lâm Thục Ý cũng biết ông gọi cho ai rồi, trừ số cậu ra, số ông Khang nhớ rõ nhất cũng chỉ có số điện thoại nhà Dương Kiến Quốc.
Trong phòng bệnh chỉ có hai người ông Khang cùng Lâm Thục Ý, không biết Thẩm Phục đã bỏ ra bao nhiêu tiền, phòng bệnh này cư nhiên là loại phòng riêng, Lâm Thục Ý xưa nay chưa từng tới, tự nhiên cậu cũng không biết, còn ông Khang vốn dĩ nghĩ đến chuyện khác, cho nên nhất thời cũng không để ý.
Trong phòng quá mức an tĩnh, âm thanh điện thoại Lâm Thục Ý phá lệ rõ ràng, tiếng chuông vang lên rất lâu nhưng mà không có người nhận, đợi đến khi ông Khang cho rằng không có ai tiếp, đang định bỏ xuống thì bỗng dưng có người nhấc máy, điện thoại thông đến, thanh âm Dương Tiếu khàn khàn dường như mới vừa tỉnh ngủ, mơ hồ truyền tới.
“Ai vậy?”
Ông Khang tay nắm chăn, hé miệng nói.
“Tiếu Tiếu, là ông đây.”
Dương Tiếu không biết phản ứng làm sao, táo bạo nói.
“Nói tên! Ông cái gì mà ông, ai biết ông là ai?!”
Ông Khang không nghĩ tới ngay cả tiếng của ông mình mà Dương Tiếu cũng không nghe ra, bị Dương Tiếu rống to một tiếng, liền có chút mơ hồ, nửa ngày không nói nên lời.
Dương Tiếu không nhịn được, la lớn.
“Ông có nói hay không, không nói tôi cúp máy đó!”
Ông Khang giật giật khóe miệng, lúc này mới thốt lên.
“Tiếu Tiếu, là ông nội đây.”
Dương Tiếu lúc này mới nghe ra, nhìn lại dãy số hiện trên điện thoại, là số lạ à nha, cũng không phải máy bàn trong nhà, hèn chi lão có thể gọi đến, nhớ mẹ nó dặn không được nhận điện thoại của ông, Dương Tiếu chần chờ trong chốc lát, bất quá cũng chỉ là trong chốc lát, liền nghe được ông Khang ở bên kia ho khan một tiếng.
“Ông nội, ông làm sao vậy?”
Dương Tiếu còn gọi ông là ‘ông nội’, vậy có phải hay không, lời nói hôm đó của Triệu Tuyết Mai chỉ là dọa suông? Ông Khang cảm thấy trong lòng có chút cao hứng, ngữ khí ôn nhu, vội hỏi.
“Không có gì, ba con đâu?”
Dương Tiếu rầm rì một tiếng, nằm dài trên ghế sô pha, trong đầu vẫn còn mơ màng, trả lời.
“Đi ra ngoài rồi.”
Ông Khang ừ một tiếng, nghe ra âm thanh Dương Tiếu có chút hữu khí vô lực, lại hỏi nó.
“Tiếu Tiếu, tối hôm qua con ngủ không ngon à? Làm sao nói chuyện vô lực như vậy?”
“Ừ, tối hôm qua ra ngoài đánh bài, nửa đêm mới về.” Bị thua sạch sành sanh nó còn chưa dám nói.
Ông Khang lại nghĩ tới ngày hôm qua ghé nhà bọn họ mà không có ai, liền hỏi:
“Ngày hôm qua mọi người đi đâu? Sao không có ai ở nhà hết vậy?”
“Cái gì, hôm qua ông tới đây sao?”
Dương Tiếu lập tức từ trên ghế sô pha ngồi thẳng dậy, nhớ tới lời Triệu Tuyết Mai dặn, nếu ông tới cửa liền gọi cho bà, lẽ nào thật sự như mẹ nói, ông chuẩn bị đem giấy tờ nhà đất đưa ra?
“Ông tới để làm gì?”
Lời này nói ra không khỏi có chút kỳ quái, ông Khang cũng không thèm để ý, bình tĩnh đáp.
 “Không có chuyện gì, chỉ là đến thăm một chút.”
Phút chốc ông Khang đổi ý, dù sao ông cũng thật sự không nỡ bán nhà, cho nên ông không trực tiếp nói với Dương Tiếu, mình có mang theo giấy tờ chứng nhận nhà đất mà tới.
Dương Tiếu thấy ông không nhắc tới giấy tờ gì đó, trong lòng buồn bực, thì ra không phải như nó đã nghĩ, như vậy có nghĩa ông nội vẫn chưa chịu nhả căn nhà kia ra.
Liếc mắt nhìn số điện thoại, Dương Tiếu liền hỏi.
“Ông lấy điện thoại ai vậy?”
Ông Khang không có điện thoại di động, nó nhớ rõ mà.
Ông Khang nhìn Lâm Thục Ý ngồi ở bên giường, yên lặng gọt hoa quả cho ông, miệng bất giác cong lên.
“Của Tiểu Ý.”
Ai ngờ Dương Tiếu vừa nghe thấy cái tên này liền nổi nóng.
“Tiểu Ý, Tiểu Ý, ông kêu cũng thật thân thiết nha!”
Ông Khang không biết câu nói kia chọc giận Dương Tiếu chỗ nào, còn đang sững sờ, lại nghe được Dương Tiếu hét.
“Tôi xem như hiểu rõ, ông sẽ không nỡ bán nhà, cả cái tiệm cơm kia cũng để cho người dưng ăn không uống không. Hiện tại ông đều đem cùi chỏ hướng ra ngoài. Tôi thấy ngày đó lời mẹ tôi nói đúng là sự thật!”
Ông thà giúp đỡ người ngoài cũng không giúp nó, vốn dĩ ác khí về việc ông Khang không chịu bán nhà vẫn còn xoay quanh đầu nó chưa tan, lại thêm hôm qua thua bài mất sạch sành sanh, làm cho lửa giận của Dương Tiếu lúc này bốc lên ngập trời, lời nói không qua suy nghĩ, trực tiếp vọt ra khỏi miệng.
Ông Khang ngốc lăng hỏi.
“Mẹ con nói cái gì?”
Dương Tiếu ngữ khí hung tợn, xuyên qua ống nghe, truyền thẳng vào tai ông Khang.
“Chính là nói ông bên ngoài nuôi con hoang!”
Mặt ông Khang lúc trắng lúc xanh, tức giận đến khoang ngực phập phồng, ông thật sự không nghĩ tới, Triệu Tuyết Mai dám nói ra những lời như vậy, còn nói ngay trước mặt Dương Tiếu, ông tức giận đến run tay, âm thanh cũng không khỏi chìm xuống.
“Tiếu Tiếu, con không được nghe mẹ con nói hưu nói vượn!”
Dương Tiếu hừ lạnh một tiếng, trả lời.
“Nhà kia không nỡ bán, không phải là để cho nó đi…”
Ông Khang lần đầu tiên tức giận đến hung hăng cúp điện thoại Dương Tiếu.
Ông luôn cảm thấy đứa cháu này vẫn còn nhỏ, tính khí có không tốt cũng không sao, sau này mài giũa một chút là ổn rồi. Mặc dù tuổi nhỏ nói chuyện làm việc đều thiếu suy nghĩ, nhưng sau này lớn lên biết đâu sẽ khá hơn. Thế mà tới hôm nay ông mới phát hiện, đứa cháu này của ông đã bị Triệu Tuyết Mai dạy thành cái người cùng dạng với ả rồi, ăn nói ba hoa, miệng mồm đều là ác khí.
Ông Khang run rẩy đưa tay sờ sờ dưới gối, mò ra một cái bọc, đây chính là túi chứa giấy tờ bất động sản, lặng lẽ đem chủ ý trong lòng thu hồi, cái nhà này là cho Dương Tiếu không sai, nhưng không phải hiện tại, ông không thể để cho Dương Tiếu cứ như vậy bị hủy trong tay của Triệu Tuyết Mai, cũng không thể để cho bọn họ cảm thấy cái nhà này chắc chắn là của mình.
Lâm Thục Ý đem điện thoại cất vào trong túi, sắc mặt ông Khang quá kém, cậu cũng không biết đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Bên kia Dương Tiếu cũng ngẩn cả người, nó lớn như vậy, chưa từng bị ông Khang đối xử như thế lần nào, kinh ngạc lúc đầu qua đi, trái lại nó càng thêm phần tức giận. Dương Tiếu thật sự không hề ý thức được nó nói sai ở điểm nào, chỉ cảm thấy ông nội nhất định là bị nói trúng tim đen, cho nên thẹn quá hóa giận, đột ngột gác máy.
Càng nghĩ càng tức, nó nổi trận lôi đình, thẳng tay đem điện thoại ném vào tường, rầm một tiếng, nát thành mấy khối.
Hai vợ chồng lão Trương sát vách nghe được trong phòng có động tĩnh truyền ra, mới biết cuối cùng nhà bên cũng đã có người, liền chạy qua gõ cửa, gõ cả nửa ngày, Dương Tiếu mới từ bên trong thò đầu ra, lão Trương nói.
“Cái người tên Dương Tòng Quân là ông của cháu đi?” Tuy rằng ở cùng một khu, bất quá lão Trương chưa từng thấy Dương Tiếu được mấy lần, lần trước đã nhận sai rồi, lần này nhất định phải hỏi cho rõ, không thể tái sai phạm lần nữa.
Sao người nào cũng nhắc đến ông nó hết vậy, Dương Tiếu tức giận, rống lên.
“Thế thì làm sao?”
Lão Trương nói tiếp.
“Ông cháu bệnh rồi, bây giờ còn đang nằm ở bệnh viện, cả nhà mau đi thăm ông ấy đi.”
Dương Tiếu cũng không nghĩ tới ông Khang cư nhiên nhập viện, đang định nói chuyện, liền nghe lão Trương nói.
“Ta nói cả nhà cháu có chuyện gì sao? Ông bị bệnh mà cũng không biết, vẫn là hai cái người dưng đưa đi bệnh viện, trong nhà không có tiếng ai, gọi điện thoại đến cũng không ai tiếp. Ông Khang nói mấy người là cháu ruột không bằng một đứa người ngoài đấy.”
Vốn dĩ lão Trương chỉ định thay ông Khang thuận miệng xả giận mà thôi, ai ngờ đâu câu nói này vừa vặn đạp phải cái chân bị thương của Dương Tiếu, Dương Tiếu không thèm hỏi ông nó bị bệnh ra làm sao, hiện tại thế nào, mà là rầm một tiếng, đóng cửa lại, quát lớn.
“Vậy còn gọi tôi đến đó để làm gì! Không đi, lão ta sau này cũng không phải ông nội tôi, sống chết thế nào cũng đừng đến làm phiền đến tôi!”
Hai ông bà lão bị nhốt ở ngoài, trợn mắt ngoác mồm, không biết tại sao người một nhà này quan hệ lại ra nông nỗi như thế, cũng không nghĩ tới Dương Tiếu có thể nói lời như vậy, liền thốt.
“Kỳ cục, thực sự là kỳ cục.”
Dù là người ngoài, thấy người đang bệnh cũng sẽ không thù lâu như vậy, huống chi đây lại là ông ruột của nó, không quản đến nội tình ra làm sao, nhưng thân là cháu trai có thái độ như thế mà coi được à?
Ông Khang còn không biết Dương Tiếu đã thầm hạ quyết tâm không nhận ông nữa, vẫn còn  đang rất tức giận, tức Triệu Tuyết Mai ở trước mặt Dương Tiếu nói hưu nói vượn, tức Dương Tiếu dám miệng mồm khó nghe với ông. Bọn họ có khi nào tự vấn lòng mình, thật sự ông có chỗ nào từng có lỗi với bọn họ chưa, tại sao bọn họ đối xử với ông như vậy?
Cho dù tâm là gỗ đá cũng có lúc phát hỏa, huống chi là ông.
Nếu như còn tiếp tục như vậy, cháu đích tôn thì sao, có cũng được, không có cũng được, chẳng sao.
Ông Khang suy nghĩ miên man, trong lòng không khỏi bi thương, nghĩ đến người vợ quá cố, không biết đời này vì sao trải qua nhiều chuyện gian nan như vậy, cuối cùng lại nhìn Lâm Thục Ý, cảm thấy ông trời cho ông một chút an ủi cuối cùng.
Mãi cho đến xế chiều, Thẩm Phục mới trở về, nghĩ hai người Lâm Thục Ý còn chưa ăn cơm, khi trở lại, trong tay mang theo một hộp giữ ấm không biết nơi nào lấy ra.
“Hai người ăn cơm chưa, con có mua chút đồ ăn về nè.”
Ông Khang ngồi ở trên giường, miễn cưỡng cùng Thẩm Phục cười nói.
“Ông không muốn ăn, cháu với Tiểu Ý ăn đi.”
Thẩm Phục lập tức liền nhìn ra ông Khang có cái gì đó không đúng, lại nhìn Lâm Thục Ý, cậu chỉ lắc đầu, Thẩm Phục liền hiểu.
Đem thức ăn trong hộp lấy ra, bên trong chứa vài món trông khá ngon miệng: cá chưng, củ từ xào nấm, đậu hủ non hấp tôm nõn, đều là những món ngon, đơn giản lại dễ tiêu hóa, còn có một phần canh, tuy vị thanh đạm nhưng hương rất thơm, Thẩm Phục nhìn Lâm Thục Ý bên cạnh, nói với ông Khang.
“Ông ăn một chút đi, con mua nhiều như vậy, không ăn lãng phí lắm.”
Cuối cùng cũng dụ ông Khang ăn được một chút.
Đợi đến khi thu thập xong, Thẩm Phục mới thấp giọng hỏi Lâm Thục Ý.
“Ông làm sao vậy?”
Lâm Thục Ý nhìn ông Khang trong phòng bệnh còn đang ngẩn người, thở dài.
“Trừ bọn họ ra, ai có thể làm cho ông tức giận như vậy.”
Thẩm Phục híp híp mắt, tiếp lời.
“Chà chà, cháu bất hiếu tức chết người a, có đứa cháu như vậy ông tiếc làm gì?”
Lâm Thục Ý lập tức giơ tay che miệng Thẩm Phục.
“Lời này không nên để cho ông nghe được, ông sẽ rất đau lòng.”
Thẩm Phục cũng nhìn thấy, thứ ông Khang cầm trong tay chính là giấy tờ chứng nhận nhà đất, nhìn nhìn nửa ngày, cuối cùng Thẩm Phục nở một nụ cười.
“Yên tâm, ông đã hạ hảo quyết tâm rồi.”
Có một số việc, cần quyết đoán mới không bế tắc a~~.
—- Hết chương 23 —-
Chú thích:
Lò vi sóng 
Cá hấp 
Củ từ xào nấm 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét