9.02.2016

TLĐBOHĐ: Chương 24

Chương 24: Súp táo đỏ củ từ

supTao1
Mấy ngày tiếp theo, quả thực y như Thẩm Phục nghĩ tới, không biết ông Khang âm thầm hạ quyết tâm gì mà không tiếp tục gọi đến nhà Dương Kiến Quốc nữa, mỗi ngày không những ăn no ngủ kĩ mà còn không than thở lấy nửa lời, tuy hai người không biết trong lòng ông Khang hiện tại như thế nào, bất quá thoạt nhìn cũng khiến người khác có chút yên lòng.

Trong lúc đó, hàng xóm xung quanh tiệm cơm Tây Tần đều đến thăm hỏi, bà nội Tiểu Uyển cũng tới hai lần, mỗi lần đều mang theo súp táo đỏ củ từ mà đến, táo đỏ giúp ích huyết lợi khí, củ từ bổ tỳ* cùng vị*. Đây đều là thứ tốt, có thể nhìn ra được bà nội Tiểu Uyển đã rất nỗ lực trong việc chăm sóc ông Khang. [Beta: nhiều lúc làm ta nghĩ, e hèm, bà ni có tình ý gì với ông Khang hơm đây?!] [Edit: t nghĩ chắc bạn già tâm giao quá!]
Khi đến thăm lần thứ hai, đúng vào dịp cuối tuần, vì thế bà đi cùng Tiểu Uyển, hiện tại Tiểu Uyển đang học cao trung, trường học cũng trong thành phố, nghe nói Lâm Thục Ý chưa từng đến đây lần nào, liền muốn dẫn Lâm Thục Ý đi khắp nơi tham quan, Lâm Thục Ý rất thích mỹ thực, mà thứ thành phố này không thiếu nhất, đó chính là mỹ thực, Tiểu Uyển bảo đảm có thể dẫn cậu đi gần như toàn bộ những địa điểm đó.
Thẩm Phục vốn định lưu lại trong phòng chiếu cố ông Khang, nhưng ông nghe nói Lâm Thục Ý cùng Tiểu Uyển ra ngoài chơi, liền kêu Thẩm Phục đi chung cho vui, hiện tại ông đã khỏe nhiều rồi, không cần có người trông nom cũng được, bà nội Tiểu Uyển nghe thế cũng phụ hoạ theo.
“Phải đó, ở đây có ta rồi, mấy đứa cứ yên tâm đi chơi.”
Thẩm Phục lúc này mới cùng bọn họ ra cửa.
Ông Khang nằm ở bệnh viện khá là nổi tiếng, vậy nên, mặc dù nó không tọa lạc ở trung tâm thành phố, mà nằm ở nơi tương đối yên tĩnh, có phần hẻo lánh, nhưng các tuyến xe buýt đi từ đây đến nội thành lại rất nhiều, hành trình cũng không dài, chỉ cần vài đồng là đến.
Ba người sóng vai đi bên nhau, Tiểu Uyển thấp nhất, chen giữa Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý, không biết thế nào lại cảm thấy hơi hơi kì quái, vì thế nàng liền thay đổi vị trí, đi qua bên cạnh Lâm Thục Ý, để Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục sóng vai đứng chung một chỗ.
Kỳ thực ban đầu Tiểu Uyển có chút tâm tư đặc biệt với Lâm Thục Ý, con gái mới lớn xuân tâm nhộn nhạo cũng là điều rất bình thường, cộng thêm Lâm Thục Ý lớn lên vô cùng đẹp trai, sau đó khi đã quen thuộc, chút tâm tư này cũng càng nhạt dần, nàng hiện tại cũng chỉ đem Lâm Thục Ý và Thẩm Phục xem như anh trai của mình, hai người đối với nàng cũng đặc biệt chăm sóc, là một cô bé mười bảy tuổi, được hai soái ca như thế quan tâm làm cho hư vinh của nàng tăng mạnh, hận không thể đem khoe mọi người xung quanh.
Ba người cùng nhau lên xe công cộng, đại khái bởi vì sáng sớm là giờ cao điểm, trên xe người vào người ra đông như mắc cửi, đến một chỗ ngồi cũng không có, Tiểu Uyển lên trước, bỏ tiền vô hộp, sau đó lủi vào phía trong, vóc dáng nàng không cao, nếu kéo tay nắm phía trên thì khá lao lực, nàng bèn đứng dựa cây cột, cùng người chen chúc lúc ẩn lúc hiện.
Lâm Thục Ý lên thứ hai, Thẩm Phục lên sau cùng, ba người vừa lên xe, liền bị mọi người vây xem, hai suất ca cùng một Loli, một tổ ba người đi đến đâu đều có tỉ lệ 200% ngoái lại. Vì sao là 200%? Vì con người ta có hai mắt chứ sao!! Haha, lạc đề rồi. Bất quá ngoại trừ Tiểu Uyển có chút khó chịu, hai người còn lại, một người nhắm mắt làm ngơ, một người chẳng hề để ý.
Ban đầu, Tiểu Uyển đứng ở chính giữa, ba người tụ chung một chỗ, sau đó có không ít người lục tục lên thêm, Tiểu Uyển liền bị lấn đến mức đứng cũng không vững, cứ luôn bị dòng người đẩy qua đẩy lại, Tiểu Uyển trong lòng khó chịu, nhưng lại không tiện nói gì.
Một bàn tay trắng nõn, khớp xương rõ ràng từ bên cạnh duỗi tới, một phát liền lôi Tiểu Uyển kéo qua, sau đó truyền đến âm thanh mang theo tiếng cười của Thẩm Phục.
“Xin lỗi, xin nhường một chút.”
Mấy người vây quanh Tiểu Uyển nghe được câu này, lại nhìn Thẩm Phục một chút, ai nấy cũng đều đỏ mặt nhích sang bên cạnh nhường chỗ, Tiểu Uyển thở dài một hơi, nhìn hai người kia đi đến, lúc đến gần mới thấy rõ, người kéo tay nàng không phải Thẩm Phục mà là Lâm Thục Ý.
Hai người không biết đã di chuyển đến đây từ lúc nào, Tiểu Uyển vừa đi qua, Lâm Thục Ý liền kéo nàng vào giữa, sau đó Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý mỗi người đứng một bên, bảo đảm nàng không bị bất luận ngoại lực nào tác động đến, Tiểu Uyển trước nay chưa từng hưởng qua loại đãi ngộ này, hạnh phúc đến cười híp mắt, có hai người anh thật là tốt nha~~.
Tuy rằng thoạt nhìn hai người đều đang bảo vệ nàng, bất quá Tiểu Uyển vẫn thấy rõ tay Thẩm Phục tựa hồ choàng qua eo, ôm lấy Lâm Thục Ý, phòng ngừa đoàn người phía sau bởi vì đột ngột phanh gấp mà bổ nhào lên, cũng chính từ lúc này, Tiểu Uyển mới chậm rãi chú ý tới mối liên hệ kỳ diệu bất khả tư nghị giữa hai người.
Đem Tiểu Uyển kéo vào giữa, Thẩm Phục mới cười nói.
“Cẩn trọng một chút, nếu bị chen đến mất tích, hai người bọn tôi không biết ăn nói thế nào với bà nội em đâu”
Lâm Thục Ý cũng nhếch khóe miệng cười nói
“Em đứng ở giữa đi.”
Hai người kia, một người cười, một người lại không cười, phong cách tuy rất khác biệt, nhưng khi đứng chung một chỗ, bất ngờ hài hòa đến tột cùng, Tiểu Uyển nhìn một chút, không biết tại sao lại… Đỏ mặt. (Tác giả: đường vào cửa hủ sâu như biển nha~~ *Cười tủm tỉm*)
Ba người hình thành một bức tranh duy mỹ đánh vào thị giác người xem, bất kể là người đã ngồi trên xe hay là người vừa mới lên xe, đều không tự chủ được hướng tới nơi đó mà nhìn, ba người Lâm Thục Ý vẫn luôn nằm trong loại chú mục này cho đến tận lúc xuống xe.
Tiểu Uyển vừa xuống xe liền hít một hơi thật sâu.
“Chen chết tôi rồi, đi xe công cộng ngay giờ cao điểm ở Thiên triều thật là đáng ghét mà!”
Thẩm Phục cũng hoạt động tay chân một chút, hai tay đút túi, nói.
“Đi thôi, dẫn Lâm Thục Ý đến mấy quán ăn vặt ở đây để cậu ta có thể mở mang kiến thức, cái gì gọi là khu phố mỹ thực.”
Tiểu Uyển đảo mắt, kinh ngạc lên tiếng.
“Anh Tiểu Phục đã tới nơi này rồi sao?” Nàng còn tưởng mình là người duy nhất biết đường đấy chứ!
Khóe miệng Thẩm Phục giật một cái, nhìn mặt Lâm Thục Ý không chút biểu tình, mới nói.
“À, đã đi qua hai lần.” [Beta: tội nghiệp anh, yêu phải một kẻ bụng dạ chỉ nhét nổi đồ ăn] [Edit: t là thấy may cho ổng đấy, người như thế càng dễ dụ~~]
Tiểu Uyển còn muốn hỏi, nhưng Lâm Thục Ý  nãy giờ chưa lên tiếng bỗng dưng ngắt lời.
“Đi thôi.”
Tiểu Uyển lập tức quên mất bản thân vừa định nói gì.
Đi được nửa đường, Tiểu Uyển mới sực nhớ, bèn hỏi.
“Hiện tại đi liền à?” Bọn họ vừa mới ăn cơm bà nội mang tới thăm bệnh thôi mà.
Thẩm Phục nghe thế, cũng dừng bước “Cũng phải, hiện tại đi liền sẽ…” Lâm Thục Ý là người chỉ cần nhìn thấy mỹ thực, liền không nhúc nhích mà ăn, đến độ vỡ bụng mới chịu dừng lại.
“Nếu không chúng ta đi dạo loanh quanh trước đi?”
Thẩm Phục đồng ý, nhưng Lâm Thục Ý phản đối, Tiểu Uyển chiến chiến nguy nguy nhấc chân đi tới bên cạnh Thẩm Phục, vì thế phản đối của Lâm Thục Ý vô hiệu, bị Thẩm Phục cưỡng ép kéo đi.
Tuy rằng thành phố S không phải là một thành thị cấp 1, bất quá vì đây là vùng duyên hải, lại là thành thị có vô số nét cổ điển đặc sắc của vùng sông nước Giang Nam, cho nên kinh tế cũng rất phát triển, danh lam thắng cảnh nhiều không kể hết, mỗi năm đều có du khách cùng người định cư lũ lượt kéo đến. Tuy rằng không phải là tuyến đầu, nhưng cùng tuyến đầu không khác nhau là mấy, hơn nữa thành phố S vô cùng thích hợp cho những ai muốn đến nghỉ dưỡng, tiểu kiều lưu thủy* tùy tiện nhìn đâu cũng gặp, cảnh đẹp ý vui như chốn điền viên thôn dã, nhượng Lâm Thục Ý sinh ra cảm giác thân cận.
Quả thật giống như khi còn ở Phù Dung lâu, nằm trên ghế mây, dưới bóng mát của cây cổ thụ, uống chén trà thơm, nhấm nháp gà quay mà Tống Nham tự tay nướng cho cậu, Lâm Thục Ý nhớ lại liền chép chép miệng trong vô thức. [Beta: dễ thương chưa, có ai muốn hun một cái không?] [Edit: có t!!]
Thẩm Phục đột nhiên bật cười, đánh gãy suy tư của Lâm Thục Ý, làm cậu tức giận trừng mắt nhìn qua.
“Cười cái gì mà cười!”
Thẩm Phục không có hình tượng, một tay khoác lên vai cậu, cười nói với Tiểu Uyển.
“Em vừa mới nhắc tới ăn, người này cư nhiên còn chậc lưỡi.” Nói xong lại nhìn về phía Lâm Thục Ý, trong mắt ý cười nồng đậm “Anh nói em nghe, người này nhất định rất dễ bị lừa, có thể chỉ vì một con gà nướng liền bị bắt cóc.” Nói đến chuyện bắt cóc, đôi mắt Thẩm Phục phá lệ sáng lên, nhưng đáng tiếc Lâm Thục Ý hoàn toàn không nhìn ra.
Bởi vì hắn ta nói thế đã làm cho cậu thẹn quá hóa giận.
“Tẻ nhạt!”
Nói xong hất tay của hắn ra, đi lên phía trước một bước.
Thẩm Phục cười ha ha không ngừng, Tiểu Uyển hoàn toàn không mò được điểm hài hước nằm ở chỗ nào, đi theo Thẩm Phục cả buổi mà vẫn không hiểu đầu cua tai nheo.
Ba người vừa nói vừa cười đi tới nơi phồn hoa nhất của trung tâm thành phố, mặc dù câu chuyện đều là của Tiểu Uyển nhưng tiếng cười lại là của Thẩm Phục. [Beta: hai người không thấy quê à? Em Ý không thèm hưởng ứng mà vẫn có hứng tự biên tự diễn hay sao?] [Edit: 1 người thì tâm phơ tâm phất, 1 người mặt dày như tường… Biết quên là gì à??]

Bởi vì là vùng trung tâm thành phố, cho nên mới 10h sáng, mấy con phố này đã có người đến kẻ đi rất là náo nhiệt, mấy quầy hàng đan dệt chằng chịt, du khách muốn mua cái gì cũng có. Tuy Tiểu Uyển tràn đầy phấn khởi nhưng vì Thẩm Phục đã từng đến đây, nên nàng chỉ giới thiệu Lâm Thục Ý mấy nơi trọng điểm mà thôi.
“Nơi đây cái gì cũng có bán, chúng ta trước hết đi dạo xung quanh cùng mua một ít đồ nha?”
Lâm Thục Ý đối với những thứ không phải là đồ ăn hoàn toàn không có hứng thú, mà Thẩm Phục đã nhanh chóng tán thành, cho nên phản đối của Lâm Thục Ý lần thứ hai không có hiệu lực.
Tiểu Uyển rốt cuộc vẫn là cô bé, khi đi dạo đều đến những nơi nữ sinh yêu thích, hàng quán hấp dẫn nàng cũng đều là bán mấy thứ đồ chơi nho nhỏ, tỷ như móc khóa có hình ‘Manh chết người’, thẻ đánh dấu sách có kiểu dáng ‘Manh chết người’, bao điện thoại ‘Manh chết người’
Không biết tại sao phía trước mỗi món đồ vật đều thêm mấy chữ ‘manh chết người’, rốt cuộc là có ý gì, Lâm Thục Ý không nói được lời nào mà chỉ nhìn trời. [*Trời cao: Ta cũng không biết nên con đừng nhìn ta như vậy! Ngại chết được ~(^////^)~*]
Tuy rằng hai người đều không hứng thú, bất quá rất là nhân nhượng Tiểu Uyển, nàng nếu muốn đi dạo sẽ theo nàng đi dạo, có lúc khó lựa chọn nàng có thể cầm đến hỏi ý kiến Thẩm Phục một chút, còn Lâm Thục Ý… thì miễn đi, bởi vì không quản đó là vật gì, ở trong mắt cậu đều – không – khác – nhau.
Tỷ như hai cái bao điện thoại kiểu giống nhau, Tiểu Uyển sẽ vì một cái mặt sau là nơ con bướm, một cái mặt sau là hoa hướng dương mà khó chọn ra. Trái lại Lâm Thục Ý cảm thấy ‘hai cái này rõ ràng có gì khác nhau đâu’, khó hiểu nhất chính là Thẩm Phục lại còn nghiêm trang trả lời ‘Nơ con bướm khá đẹp, bởi vì… cho nên…’
Lâm Thục Ý lần thứ hai không nói được lời nào mà chỉ nhìn trời. [Trời cao: lại nhìn ta nữa rồi, nhân gia không bị quyến rũ đâu nhá!!]
Thẩm Phục vẫn đứng bên người Lâm Thục Ý, chỉ có lúc Tiểu Uyển hỏi ý kiến, hắn mới bước lên phía đó trả lời, nói xong lại về chỗ cũ.
Mãi đến tận khi Tiểu Uyển reo lên.
“Ai, cái bao điện thoại này rất hợp với anh Tiểu Ý nè!”
Lâm Thục Ý vẫn không hề bị lay động, Tiểu Uyển còn ráng bồi thêm “Thật sự rất hợp nha!”
Thẩm Phục cười híp mắt, lôi kéo Lâm Thục Ý đi đến chỗ đó.
“Đi xem thử đi, đừng lãng phí ý tốt của người ta.”
Kết quả Thẩm Phục vừa nhìn, vừa cười, nói.
“Tôi cũng thấy rất hợp nha.”
Thứ Tiểu Uyển nhìn trúng vẫn là phong cách ‘Manh chết người’ kia, nhưng bất đồng là, cái bao điện thoại này toàn thân trong suốt, chỉ có góc trên bên phải có hình một bé trai, mặc mặc cái áo thun màu xanh nhạt, quần bò màu đen, hai tay đút túi, lộ ra gò má, khốc ý mười phần, trọng điểm là hình này mô phỏng rất giống Lâm Thục Ý. [Beta: đút túi thì giống Thẩm Phục chứ!]
Hình vẽ hơi nhô ra, sờ vào rất có xúc cảm. [Edit: xúc cảm gì thế??][Beta: sờ thử thì biết!]
Thẩm Phục không ngừng đề tay ma sát qua lại cái đồ án bé trai trên bao, khóe miệng nhếch cao.
“Liền mua cái này đi, đúng lúc cậu cũng chưa có bao điện thoại mà.”
Quầy hàng không lớn, làm chủ là một cô gái, thoạt nhìn tuổi cũng không lớn, từ lúc mấy người Tiểu Uyển đến thì đôi mắt luôn dính chặt lên người Thẩm Phục, Lâm Thục Ý tuy có soái thiệt, chỉ tiếc cậu còn hơi nhỏ, bây giờ thấy bọn họ muốn mua đồ, cảm thấy chính mình cuối cùng cũng tìm được đề tài để đến gần, bèn tiến lên hỏi.
 “Suất ca muốn mua bao điện thoại sao?”
Thẩm Phục dương dương tự đắc đưa ra cái bao trên tay.
“Là cái này, có cỡ XX không?” [Beta: thứ lỗi cho cái đầu óc nông nổi của ta, không hiểu sao cứ nghĩ đến cảnh mua bao CS a~~~] [Edit: đen tối quá! Mà t mới học được từ mới nhá, là ba con sâu]
Cô nàng vội vàng gật đầu “Có có.”
Sau đó đi đến chỗ trữ hàng, vừa tìm kiếm vừa nói.
“Cái bao điện thoại này thật rất giống suất ca bên cạnh nha.”
Thẩm Phục cong cong ánh mắt, trả lời.
“Chúng tôi đều thấy như vậy.”
Nghe xong câu đó, cô nàng liền rút ra một cái “Tìm được rồi.”
Cái này đúng kích cỡ mà Thẩm Phục nói, nhưng khi mở ra xem, liền trợn tròn hai mắt.
Đúng cỡ nhưng… không phải loại Thẩm Phục cầm trên tay kia, cái của cô nàng lấy ra cũng là trong suốt, cũng tại vị trí phía trên bên phải có hình nổi một bé trai như cái kia, nhưng bé trai này mặc áo sơ mi trắng, một tay đút vào túi, một tay hơi che miệng, như là đang miễn cưỡng ngáp, mà nhìn thần thái đó lại giống y đúc Thẩm Phục.
Không chỉ có cô nàng bán hàng, ngay cả Tiểu Uyển cũng đều trợn tròn hai mắt, duỗi tay chỉ vào cái bao điện thoại đó, nói.
“Anh Tiểu Phục, cái kia thật giống anh!”
Thẩm Phục cũng sửng sốt, nhìn nhìn cái trong tay mình, rồi lại nhìn cái kia, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.
“Hai cái này đều mua.”
Cô chủ lục hơn nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được hai cái, chỉ tiếc vừa vặn ngược nhau, hình giống Thẩm Phục chỉ có kích cỡ điện thoại Lâm Thục Ý, mà hình giống Lâm Thục Ý thì chỉ có kích cỡ điện thoại Thẩm Phục.
Trả tiền xong, đem ốp vào điện thoại, ba người mới khoan thai đi xa, cô chủ nhìn mấy cái hộp bị vứt trên bàn, nửa ngày mới lẩm bẩm.
“Sao giống đồ tình nhân thế? Tình huống này là sao đây?” [Edit: đừng thắc mắc chi mệt, tác giả người ta sắp xếp trước rồi!!!]
[Beta: ta thấy, gần đây, số trang mỗi chương truyện càng ngày càng dài ra, huhu, truyện nào cũng thế, huhu]
—- Hết chương 24 —-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét