9.02.2016

TLĐBOHĐ: Chương 25

Chương 25: Miến áp huyết vịt

Dạo phố mấy tiếng, Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục thu hoạch cũng chỉ có hai cái ốp lưng điện thoại, ngược lại Tiểu Uyển mua không ít thứ, dù sao thì nàng vẫn là nữ sinh, hoàn toàn không có sức đề kháng đối với mấy thứ đáng yêu.

Sau đó mãi cho đến lúc ăn cơm, mới thấy Lâm Thục Ý có chút tinh thần.
Ba người vừa đi về phố mỹ thực, vừa sôi nổi tán gẫu, phố mỹ thực này có niên đại rất xưa, tọa lạc tại trung tâm thành phố, mang phong cách kiến trúc cổ điển thanh nhã của vùng Giang Nam, tạo thành phong cảnh đặc sắc độc đáo, chỉ cần tới thành phố S, ai cũng sẽ ghé thăm nơi này.
Phố mỹ thực bao gồm toàn bộ món ngon nổi tiếng từ khắp giang nam đại bắc Thiên triều tụ hội về đây, nhỏ thì có đồ ngọt tinh xảo, lớn thì có món ăn tạo hình công phu, đủ cả mọi thứ.
Tiểu Uyển đối với nơi này hết sức quen thuộc, đi đến đâu cũng giới thiệu cho Lâm Thục Ý bên trong có món gì ngon, sau đó mới quay sang hỏi Lâm Thục Ý, muốn ăn món nào?
Lâm Thục Ý ngây ngẩn cả người, cậu có chứng bệnh nghiêm trọng trong việc lựa chọn mỹ thực, chuyện ăn món nào, thật sự không thể hỏi cậu.
Tiểu Uyển tất nhiên không biết, bất quá Thẩm Phục rất là rõ ràng, thân thủ ôm vai Lâm Thục Ý, nghiêng đầu hướng Tiểu Uyển cười nói.
“Cậu ấy a, em chỉ nên báo cho cậu ấy biết sẽ ăn món gì, chứ đừng mất công hỏi ý kiến này nọ, cậu ấy mắc chứng khó chọn lựa.’’ Đặc biệt là tại phương diện ăn uống.
Sau khi nói xong, Thẩm Phục suy nghĩ một chút, rồi lên tiếng.
“Lâm Thục Ý không thể ăn cay, vậy nên quán bán món cay ta không đi được. Hiện tại đã  đến giờ cơm trưa, mấy món ăn vặt để buổi chiều thì ăn, Tiểu Uyển, anh nhớ em đã nói qua nơi này có quán miến áp huyết vịt?”
Tiểu Uyển lăng lăng gật đầu.
Thẩm Phục cười híp mắt, một bên nhẹ nhàng nặn nặn mặt Lâm Thục Ý. [Beta: dm, dê xồm!]
“Vậy thì đi ăn cái đó đi.”
Câu nói này đem hành trình của ba người quyết định xong xuôi, Tiểu Uyển cũng không nhìn thấy động tác nho nhỏ kia của Thẩm Phục, chỉ âm thầm nghĩ bộ dáng Thẩm Phục phân tích rồi quyết định sự việc làm sao mà đẹp trai đến như vậy cơ chứ!
Nhưng Lâm Thục Ý lại sưu sưu liếc mắt, lạnh nhìn Thẩm Phục nói liên tục cũng chẳng thèm hỏi ý kiến cậu một câu, người này không chỉ yêu thích ăn vạ, còn có thói quen táy máy tay chân, hoàn toàn không giống chính nhân quân tử chút nào, y hệt một tên du côn.
Bất quá Lâm Thục Ý ghét bỏ chỉ trong nháy mắt mà thôi, chờ đến khi đặt chân tại trước cửa quán đông như trẩy hội đàng kia, cậu liền quẳng Thẩm Phục ra phía sau đầu. Hương thơm nước lèo xa xa truyền lại, tạo thành một làn khói trắng lượn lờ xung quanh, nhượng đôi mắt Lâm Thục Ý nhìn đến to tròn ngấn lệ, giống như một đầu khuyển to đang nhìn khúc xương, manh đến mức tâm can Thẩm Phục đều phải run rẩy.
Tiểu Uyển vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt này của Lâm Thục Ý, trong lòng kinh ngạc không thôi, làm sao một người vốn thuộc trường phái cao lãnh ngày thường như anh Tiểu Ý, hiện  tại lại manh đến mức như vậy~~~ Chuyện này thật sự không khoa học nha!
Thẩm Phục kìm lại bàn tay đang manh nha muốn xoa đầu Lâm Thục Ý, đem cậu kéo vào trong quán.
Quán ăn Giang Nam thanh tú uyển chuyển, bên ngoài thoạt nhìn không lớn, thế nhưng bên trong là kiểu kiến trúc cổ điển hai tầng, bảng hiệu của quán cũng không giống với mấy nhà khác, lấp loé ánh đèn chớp chớp tắt tắt, mà là một cái bảng hiệu giả cổ, gỗ nguyên lát không cắt xẻ, trên dùng mực đen viết bốn chữ lớn, khí vũ hiên ngang ‘Bách niên lão điếm’, dưới góc bên phải chèn thêm một hàng chữ nhỏ, thẳng đều tăm tắp ‘Miến áp huyết vịt’.
Lâm Thục Ý ngửi được mùi hương liền đến tựa vào cửa quán, nơi đó có để một cái nồi đồng cao tới nửa người, đặt bên trên một bếp than lớn, Tiểu Uyển rướn cổ nhìn vào, bên trong nồi là nước lèo được nấu từ xương vịt, màu hơi trắng đục, sôi trào lăn tăn, mang theo nhiệt khí cuồn cuộn không dứt bốc lên, đẩy mùi thơm lan tỏa ngào ngạt khắp nơi.
Thoạt nhìn, nồi đồng dường như đã dùng nhiều năm, Tiểu Uyển cũng có nói qua, quán này đã mở khá lâu, mà cái nồi này vẫn luôn được dùng từ đó đến giờ, hiện tại cũng đã trở thành thương hiệu của quán.
Trong quán, lầu một đã sớm chật kín thực khách, chỉ có lầu hai còn vài chỗ trống, cả ba đành bước lên trên.
Lầu hai cũng được trang trí theo kiểu cổ điển đơn giản, bàn ghế thuần màu mộc sắc, phía trên phủ tầng vécni bóng bẩy, mỗi bàn cách nhau một mét, ở giữa ngăn cách với nhau bởi một tấm bình phong cao cỡ nửa người, chạm trổ hoa văn cầu kỳ, phảng phất hương vị trang nhã cổ vận.
Mặt tường phía sau là nơi duy nhất có vẻ tương đối hiện đại, bên trên treo đầy ảnh chụp, ảnh tuy được treo tùy ý nhưng không xốc xếch, tựa hồ là một người chụp một mình, hoặc cùng nhiều người chụp chung, cảnh nền rất đa dạng nhưng đều là các góc cạnh của cái quán này, rất nhiều tấm trong đó vẫn có thể nhìn thấy được cái nồi đồng kia.
Lâm Thục Ý nhìn từng tấm một, một cái… cũng không nhận ra.
Tiểu Uyển thấy cậu xem ảnh, cũng đến gần, nói khẽ.
“Quán này thật sự đã mở lâu rồi, cũng khá nổi tiếng, có rất nhiều ngôi sao hoặc quan chức đều đến đây ăn qua, anh xem tấm này, là Tập thúc thúc a, còn có tấm này, chính là Phạm Phạm, em thích chị ấy nhất…” [Beta: đừng nói với ta Tập thúc thúc gì đó là Tập Cận Bình nha] [Edit: hình như là thế, tại t k rành vụ này]
Lâm Thục Ý chú ý lắng nghe Tiểu Uyển giới thiệu từng tấm, sau đó chính cậu cũng cẩn thận quan sát kĩ, nhưng một chút cũng không có ấn tượng…
Tiểu Uyển nói một hồi lại không nghe Lâm Thục Ý tiếp lời, liền cảm thấy mình quá nhiều chuyện, Lâm Thục Ý cũng chỉ lớn hơn nàng một tuổi mà thôi, làm sao có khả năng không biết mấy người nổi tiếng thế này, tuy rằng nàng luôn cảm thấy Lâm Thục Ý chững chạc hơn so với tuổi thật rất nhiều.
Sau đó nàng bèn ngừng lại, liếc mắt nhìn qua Lâm Thục Ý một cái, thì bắt gặp vẻ mặt mê man của cậu đang nhìn chằm chằm mấy diễn viên nổi tiếng mà Tiểu Uyển vừa mới nói qua, Tiểu Uyển trong lòng kinh hãi, không phải thật sự không biết ai đi?!!
Thẩm Phục không cùng xem, mà ngồi vào chỗ bấm bấm điện thoại, dạo gần đây điện thoại của hắn không giống như trước nữa, bắt đầu vang lên nhiều lần, có đôi khi là tin nhắn, có đôi khi là cuộc gọi, bất quá Thẩm Phục hình như chỉ trả lời mấy cái tin nhắn, lại chưa từng nhận cuộc gọi nào.
Quán này không chỉ làm đồ ăn ngon, mà hiệu suất phục vụ cũng rất nhanh, không bao lâu, món ba người kêu đã được bưng lên.
Đế là một bát sứ màu trắng phớt xanh, tương tự phong cách giản dị của quán, bình thản không có gì lạ, bất quá đồ vật bên trong lại khiến người ta kinh diễm.
Nước lèo nồng đậm trắng sữa, sợi miến óng ánh trong suốt, huyết vịt ẩn ẩn hồng nhạt, mặt trên phủ thịt, mề, ruột, gan vịt cắt lát, còn có chút đậu phụ khô, rắc lên một ít rau thơm xanh biếc, mùi thơm nức mũi làm người ăn thèm đến nhỏ dãi, khẩu vị như được mở ra.
Huyết hấp cho thêm gạo nếp, ăn vào khá giòn, không dính răng, sợi miến vừa tới, không quá mềm, cũng không quá cứng.
Tiểu Uyển vừa ăn vừa khen.
“Nói thật, miến áp huyết vịt ở đây nha, hương vị bất kể nơi nào cũng không ngon bằng!”
Lâm Thục Ý thỏa mãn uống sạch sẽ đến giọt cuối cùng, ngẩng đầu lên, rất nghiêm túc gật đầu tán thành.
Tiểu Uyển trợn hai mắt lên.
 “Anh ăn nhanh thế?”
Thẩm Phục từ bên cạnh rút ra một tờ giấy ăn trong hộp đưa đến, không coi ai ra gì mà thay Lâm Thục Ý lau lau khoé miệng, nói.
“Được rồi? Còn muốn nữa hay không?”
Lâm Thục Ý lần thứ hai gật đầu.
Tiểu Uyển cúi đầu, hận không thể đem mặt vùi vào trong bát, cho dù là anh em họ thì hành động của anh Tiểu Phục cũng quá mức thân mật đi!
Ăn uống no đủ, đi dạo thêm một hồi, ba người mới ngồi xe trở lại, lần này, không chỉ Tiểu Uyển, ngay cả Lâm Thục Ý hai tay cũng xách bao lớn bao nhỏ, nhưng bất đồng ở chỗ, Tiểu Uyển mang đồ chơi, còn Lâm Thục Ý cầm đồ ăn.
Lúc trở về ông Khang cũng vừa mới ăn no đi ngủ, bà nội Tiểu Uyển ngồi ở bên cạnh, sợ quấy rối giấc ngủ của ông nên cũng không dám mở ti vi, cứ ngồi đó mà lầm rầm đọc báo. Không biết là ai vứt một cuốn tạp chí kinh tế và tài chính ở bên ngoài, nội dung bên trong cũng không có gì hấp dẫn, bất quá do bà không có chuyện để làm, cứ cầm lên tùy tiện đọc, hồi lâu cũng không hiểu nó nói cái gì, ngược lại thấy hình người ở phía bên trên, bà nội Tiểu Uyển ngó tới ngó lui mấy lần, lầm bầm lầu bầu.
“Người này lớn lên cũng thật đẹp trai, nhưng sao có chút quen mắt vậy cà.”
Mấy người Tiểu Uyển vừa lúc đẩy cửa đi vào.
Lâm Thục Ý vào cửa đầu tiên, liền đi đến bên cạnh ông Khang nhìn qua một chút, thấy ông đang ngủ, cậu bèn hạ thấp giọng nói với bà nội Tiểu Uyển.
“Bà cùng ông ăn cơm chưa? Tụi con mang về không ít món ngon đâu.”
Bà nội Tiểu Uyển cười cười buông tạp chí trong tay ra.
“Ăn rồi, ăn rồi, ông ấy vừa mới đi ngủ thôi đó.”
Tiểu Uyển không kịp chờ đợi, hí hửng đem mấy món đồ chơi nho nhỏ mà mình mua được ra khoe bà nội của nàng, mồm miệng liên tục hỏi bà có đẹp hay không? Có manh hay không?
Bà nội Tiểu Uyển vừa bực mình vừa buồn cười, mắng nhẹ.
“Con đã lớn như vậy mà còn đi thích mấy thứ trẻ con đó à, thật lãng phí, bà không hiểu ‘manh’ có nghĩa là gì, nhưng con nhìn Tiểu Ý đi, thứ mua về đều là đồ có thể ăn được, con nói cho bà biết con mua mấy thứ này để làm cái chi hả?”
Lâm Thục Ý khóe miệng loan loan, cảm thấy bà nội Tiểu Uyển quả thực nói ra tiếng lòng của cậu, đồ không thể ăn thì mua nó làm gì cơ chứ?
Thẩm Phục ở bên cạnh cười, im lặng không lên tiếng.
Bà nội Tiểu Uyển ngồi thêm chút nữa thì bảo phải đi về, nếu không bà sợ bắt xe không được, trước khi đi bà kêu Lâm Thục Ý ra ngoài, nói có chuyện muốn hỏi cậu.
“Cháu nói ông Khang đã quyết định không đem nhà cho bọn họ?”
Lâm Thục Ý nhẹ giọng nói.
“Ông có đề cập tới vài câu, hình như cũng không phải là không muốn cho, chỉ là tức không chịu nổi, bảo bây giờ không cho bọn họ nữa.”
Bà nội Tiểu Uyển nghe đến đó trái lại nở nụ cười.
“Làm tốt lắm, phải lạnh nhạt cái gia đình đó, để cho bọn nó biết cha mẹ không mắc nợ bọn nó, người như ông ấy, chính là quá tốt, nếu đổi thành cái tính táo bạo của ta, đã sớm nháo đến tận trời luôn rồi.”
Lâm Thục Ý cười cười không tiếp lời, ở chung lâu nay cậu mới chậm rãi phát hiện, bà nội Tiểu Uyển là người nói năng chua ngoa nhưng tâm mềm như đậu hủ, khuyết điểm duy nhất chính là tính tình nóng nảy cùng thói quen hóng chuyện người khác. Tuy vậy, tâm nhãn của bà lại rất là chuẩn, từ thái độ cư xử đối với ông Khang cũng có thể nhìn ra phần nào con người bà rồi.
Bà nội Tiểu Uyển còn nói.
“Được rồi, nếu trong lòng ông ấy đã có chủ ý, người ngoài như chúng ta cũng không tiện dính vào, chỉ là sợ ông ấy vẫn còn khó chịu mà thôi.”
Lâm Thục Ý gật đầu, tiếp lời.
“Con thấy ông gần đây hình như đã nghĩ thông suốt, nhưng con vẫn sẽ chú ý nhiều hơn một chút.”
Bà nội Tiểu Uyển nói.
“Ừ, ta cũng nhìn ra. Tiểu Ý à, con thực sự là một đứa trẻ tốt, mà thôi, trời cũng không còn sớm, ta cùng Tiểu Uyển nên về rồi, trễ nữa sẽ không có xe.”
Ông Khang cũng rất nhanh xuất viện, có chuyện gì cứ để xuất viện rồi hẵng nói, cũng không cần quá vội vàng.
Tiểu Uyển đang ngồi gần đó chơi mạng, nghe bà nội gọi liền đứng dậy thu dọn đồ đạc, cùng hai người Thẩm Phục chào tạm biệt rồi đi.
Bà nội Tiểu Uyển đi vài bước rồi quay trở lại, nhìn ngó giường bệnh trước mặt cùng gầm giường một vòng.
“Bà đang tìm gì vậy?” Lâm Thục Ý tiến đến hỏi.
Bà nội Tiểu Uyển lắc đầu một cái “A, không có gì, không có gì, vậy ta cùng Tiểu Uyển đi về trước nha, hai đứa không cần tiễn.” Cuốn tập chí bà mới vừa xem đâu rồi ta? Lúc ra ngoài, bà thả lên giường cơ mà, sao giờ không thấy bóng dáng đâu vậy, thật kỳ quái, không thể hiểu nổi.
Lâm Thục Ý vẫn đưa hai người Tiểu Uyển đến cổng bệnh viện, trở về liền thấy Thẩm Phục nằm nhoài bên giường ông Khang, bộ dáng co ro kia trông thật thảm mà.
Lâm Thục Ý mím mím môi, người này bình thường luôn có bộ dáng không đứng đắn, hành động đôi lúc thô bỉ, nhưng ngẫu nhiên làm nhiều việc ấm cả lòng người.
—- Hết chương 25 —-
Chú thích:
Móc khóa 
Thẻ đáng dấu sách 
Bao điện thoại 
Mắt em Ý như vầy nè: 
Bình phong 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét