9.08.2016

ĐXNG: Chương 28

Chương 28: Cầm giữ không được

chenlan

Trình Chí Lịch bỗng có cảm giác mình hóa thành cừu, mà mấy người khách hàng trước mắt này, là một bầy sói mắt lộ hung quang, từng bước từng bước tiến đến, hận không thể đem bọn họ xé xác thành từng mảnh nhỏ, khí thế ngùn ngụt, quả thực đáng sợ. Nuốt một ngụm nước bọt, mấy người Trình Thần không chút nghi ngờ, nếu mà không còn bánh bao, bọn họ nhất định sẽ đem cái tiệm này lật ngược lên, quá mức hung tàn!
Trình Chí Sơn vội vàng la lên.
“Các vị bà con cô bác, không nên gấp, bánh bao lập tức sẽ có, xin mọi người đứng chờ một lát!”
Nghe được Trình Chí Sơn nói như thế, đoàn người kích động mới dần dần lắng xuống. Bất quá nhìn qua mấy người mua được bánh bao mà vẫn chưa chịu rời đi, bọn họ rất có thành kiến, biết rõ bọn họ thèm, còn cố ý chẹp chẹp ăn ở đó.
Thiếu niên thứ hai mua bánh bao lúc trước, sau khi ăn xong một cái, cũng không rời đi, cứ đứng im lặng ở đó.
Bánh bao này thực sự rất ngon, sau khi ăn xong, hương khí vẫn như cũ, quanh quẩn mãi trong không khí, trên người cũng đều vương chút hương đó. Thiếu niên hận không thể đem tất cả bánh bao một hơi ăn sạch, nhưng mà số bánh bao này cũng không phải của riêng mình nó, thiếu niên đang cùng lý trí đấu tranh kịch liệt, sắp sửa không cầm giữ nổi. Đúng lúc này, nó bỗng nhiên cảm giác được trước mắt có thêm một cái bóng đen.
“Này nhóc, bán cho tôi túi thức ăn trên tay cậu đi!” Một thanh âm ồm ồm vang lên.
“Không bán!” Thiếu niên không chút nghĩ ngợi đáp lại, đồng thời nó cũng ngẩng đầu, một người đàn ông cao to, sừng sững hiện ra ngay trước mắt nó. Người đàn ông này cao chừng 1m8, thân rộng chắc khỏe, lớn gấp hai người bình thường, khí thế làm cho người ta ngạt thở.
“Thật không bán?” Người đàn ông to con nheo mắt nguy hiểm hỏi.
“Bán! bán!” Thiếu niên khóc không ra nước mắt, nó dám không bán hay sao?
“Tốt lắm, rất ngoan!” Người đàn ông to con đó hài lòng cười nói, hắn cũng không cướp bánh bao của thiếu niên, đem một đồng ném qua, đồng thời từ trong túi lấy ra một bọc sữa đậu nành đưa cho thiếu niên “Cái này cho nhóc!”
Lúc này mới thỏa mãn cầm một cái bánh bao nhét vào trong miệng, mắt trừng tròn vo “Mẹ nó, ngon quá đi mất!”
Nhìn bóng dáng người đàn ông đó khuất xa, thiếu niên mới kích động nhảy dựng lên, chạy đi xếp hàng lần nữa. Tuy nói là nó bị đoạt bánh bao, thế nhưng hiện tại, rõ ràng nó có thể ăn được hơn hai cái bánh bao, coi như là nó buôn bán có lời đó nha!
Người phụ nữ kia vận khí tương đối khá tốt, bà tới sớm, trước mặt chỉ còn khoảng mười mấy người, đến lượt bà cũng không hề thiếu bánh bao, bởi không xác định bánh bao này ăn ngon hay không, bà rất cẩn thận, mỗi loại chỉ mua một phần, đậu hoa* cùng cháo hoa cũng muốn ngồi tại đây mà ăn, bà liền mua một chén cháo hoa, tổng cộng mất hết 3 hào, dù vậy bà rất đau lòng.
Bưng một chén cháo, đến bên bàn ngồi.
Bà cũng không cảm thấy cháo này có chỗ nào đặc sắc hơn người, chỉ là bụng đói lắm rồi, nên mua thêm một bát 5 phân nếm thử. Uống vào một ngụm, sắc mặt bà liền thay đổi, cơ hồ không dám tin, lại uống thêm một ngụm cháo nữa.
Mềm mịn, ngọt ngào, mang theo một cỗ hương thơm thấm nhuần tận xương, thần kỳ nhất là uống vào liền có một loại cảm giác thỏa mãn khó nói nên lời. Bà đứng chờ suốt một buổi sáng, đã có phần mệt mỏi, thế nhưng chỉ mới uống vào ngụm cháo, liền thấy cả người thoải mái, bao nhiêu mệt mỏi tiêu tán không còn.
Đương nhiên đây chỉ là ảo giác, nhưng quả thực bà cảm thấy tinh thần mình rất thoải mái, vô cùng thư sướng.
Bà há to miệng, một chén cháo trông rất bình thường, cư nhiên có thể ngon đến như vậy. Mới uống hai ngụm mà miệng bà đã luyến tiếc ăn tiếp, đồ ăn ngon như thế bà muốn đem về cho chồng con mình ăn cùng.
Lại thử một chút bánh bao, bà nhịn không được kêu lên “Thứ này rất đáng đồng tiền!”
Lúc này, bà liền bắt đầu hối hận, mua ít như thế làm chi, trở về bọn nhỏ cũng không ăn được mấy cái. Bà muốn trở lại mua, nhưng quay đầu nhìn, đã thấy toàn là đầu người nhốn nháo, trực tiếp hút một ngụm khí lạnh, thế này cũng quá mức khoa trương đi! Mới có bao lâu đâu mà nơi này đã có hơn hai trăm người vây quanh rồi, hiện tại nếu bà trở lại xếp hàng, cũng không chắc có thể mua được đồ. Bất quá, chỉ cần nghĩ đến mùi vị tuyệt hảo của mấy món này, bà cảm thấy chờ như thế cũng là đáng giá.
Bên này, tiệm An Hảo bị vây quanh bởi một đống người, ai không biết còn tưởng xảy ra đại sự gì, sợ đến ngây người. Có không ít người nhìn đến tình cảnh như thế, không kịp phản ứng đã liền bu lại, thiên tính thích xem náo nhiệt trên toàn thế giới nơi nơi đều có, rất nhiều người đã đứng xếp hàng cùng người khác rồi mà vẫn mơ mơ hồ hồ.
“Cho hỏi mọi người đang làm gì vậy?” Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi lôi kéo người trước mặt lại hỏi.
“Mua bánh bao, chứ không phải anh đến đây cũng là để mua bánh bao hay sao!” Người trước mặt kỳ quái nói.
“Bánh bao? Bánh bao gì? Thế nhiều người xếp hàng ở đây cũng đều như vậy à?” Người đàn ông này vô cùng hiếu kỳ.
“Là món người phương Bắc hay ăn, gọi là bánh bao, anh không biết sao?” Người trước mặt vẻ mặt khinh bỉ nhìn hắn, rất nhanh sau đó đã phản ứng kịp, nghi ngờ hỏi “Cái gì cũng không biết, rốt cuộc anh đến đây xếp hàng làm chi?”
“Ai nói tôi không biết, bất quá là tôi chờ đến nóng nảy, tìm anh nói chuyện giết thời gian thôi!” Mặt người đàn ông này lập tức đỏ lên.
“Chậc, nói cũng phải, mà cái người phía trước cũng thật là… mua nhiều túi như vậy để làm chi, không cần tiền sao!” Một người giọng chua chua nói.
“Được rồi, bánh bao này ăn ngon không?” Người đàn ông kia lại hỏi.
“… . !” Người trước mặt không nói gì, giương mắt nhìn hắn, ý hỏi: Không phải cái gì anh cũng đều biết hay sao?
Đội ngũ thoáng cái không bị rút ngắn mà ngày càng dài thêm, dù không rõ người ta bán có ngon không, nhưng nhìn thế trận như vậy, ai cũng đều muốn bu lại, bất chấp tất cả, cứ xếp hàng trước, sau đó tính sau.
Vốn bọn họ còn đang lo lắng, không biết mùi vị thế nào, nhưng khi nhìn thấy ai ăn xong cũng đều khen không dứt miệng, bọn họ liền đem hoài nghi thu vào. Càng quan trọng là, mùi hương hấp dẫn đó cách mấy trăm mét vẫn có thể ngửi thấy, quả thực là câu hồn người. Sau đó một đồn mười, mười đồn trăm, rất nhanh toàn bộ thị trấn Ba Loan đều gần như kéo hết đến An Hảo.
Vì vậy càng ngày càng có nhiều người bu lại, mặc dù không mua, cũng muốn đến xem náo nhiệt, nhìn ngó một hồi cũng bị mùi vị bánh bao câu dẫn, gia nhập đội ngũ xếp hàng.
Nhìn hàng người mỗi lúc một đông, Trình Chí Lịch, Diệp Hân đứng bán mà đổ mồ hôi, rõ ràng trong tiệm không nóng chút nào, nhưng ai nấy cũng đều có cảm giác mình đang bị nướng cháy, hận không thể có mười tay để làm.
Nhân lực có hạn, bao bánh bao cũng liền có hạn.
Đương nhiên, chính yếu là bọn họ chỉ có một cái nồi hơi*, hấp mười lồng bánh bao phải mất hơn một giờ, cung không đủ cầu, người mua quá nhiều, bọn họ muốn điên lên rồi. Mà mấy người Trình Thần đang bao bánh, đôi tay vừa mỏi vừa xót, hiệu suất cấp tốc chậm lại. Đơn giản tính toán một chút, chỉ mỗi sáng nay mà bọn họ đã bao hai trăm cái, hiện tại hai tay đã muốn chết lặng.
Trình Thần ngửa mặt lên trời thở dài “Sinh ý quá tốt cũng là cái tội!”
Trình Chí Lịch ở một bên trừng mắt liếc hắn “Tiểu tử thối, đừng được tiện nghi mà còn khoe mẽ!”
Trình Thần làm một cái mặt quỷ, mấy người Khương Linh Lung cũng đều cười, nhất là hai bé Trình Phỉ Trình Hân cười híp cả mắt.
Mỗi người đều bận khí thế ngất trời, nhưng ai nấy cũng đều thỏa mãn. Rốt cục buổi sáng cũng đã trôi qua, mọi người gõ gõ đụng đụng đến hơn mười giờ, tổng cộng hấp hơn năm mươi lồng bánh, vị chi  có hơn hai ngàn cái bánh bao các loại, đoàn người bên ngoài mới dần tán đi, không phải bọn họ đều mua được đồ, mà là không thể chờ nổi, mấy người Trình Thần cũng chỉ có thể tận lực xin lỗi, hơn nữa hứa hẹn ngày mai nhất định sẽ không xuất hiện vấn đề như vậy, bọn họ lúc này mới ôm thất vọng rời đi.
“Mua thêm mấy cái nồi hơi nữa đi, với lại nhận thêm người vào!” Trình Thần vung tay, la hét.
“Ha ha ha!” Nhìn thấy bộ dáng này của Trình Thần, mấy người Diệp Hân nhịn không được cười, Trình Thần còn nhỏ mà lại đi làm cái động tác kia thật rất tức cười. Trình Thần không nói gì, từ khi nào mà bản thân hắn hễ làm động tác gì cũng luôn bị mọi người cười nhạo như vậy? Hắn cũng không nghĩ đến, hắn vẫn là một đứa nhóc, lại luôn giả bộ đại nhân, hay làm động tác người lớn, có thể không khiến người ta tức cười hay sao? [Beta: khụ… có vài hành động người lớn mà Trình Thần vẫn còn chưa làm đó nha, beta ta đây thật mong ngóng hai đứa có thêm tiến triển, chẹp, thật là sốt ruột mà!]
“Đừng cười, con đang nói nghiêm túc mà!” Trình Thần thẹn quá thành giận.
“Khụ khụ!” Mọi người ho nhẹ một tiếng, Trình Chí Lịch lập tức nói “Tiểu Đầu Sói, chú thấy như bây giờ cũng tốt lắm rồi, hiện tại hôm đầu phát đạt, phỏng chừng vài ngày sau sẽ nhạt đi rất nhiều, một cái nồi hơi thôi khẳng định cũng đủ!”
“Đúng vậy đó, Thần Thần, dì cũng thấy thế, mấy người chúng ta đủ rồi, không cần mướn thêm người đâu!” Diệp Hân gật đầu tán thành. Khương Linh Lung cùng Trình Chí Sơn cũng thấy có lý, chủ yếu bọn họ nghĩ là nếu như mình chịu vất vả một chút, thì đâu cần phải phí một số tiền để thuê người làm?
“Mọi người ơi, ánh mắt phải phóng ra xa một chút, không thể chỉ nhìn cái ở trước mắt!” Trình Thần lắc đầu liên tục, nghiêm túc nói, làm cho mấy người Trình Chí Lịch bên cạnh dở khóc dở cười, nhìn hắn y như ông cụ non vậy.
Trình Thần phi thường rõ ràng, sinh ý của hắn ở nơi này sẽ càng ngày càng vượng.
Đầu tiên, sẽ có chính sách mở cửa, Hoa quốc ngày sau hỗ trợ người dân rất nhiều, đời sống mọi người sẽ được ngày càng tốt hơn. Dù cho nơi này vẫn cứ nghèo túng, nhưng chỉ cần so sánh với hiện tại liền thấy có sự khác biệt một trời một vực.
Thêm nữa, hắn có linh tuyền làm mùi lẫn vị thức ăn tăng lên vượt bậc, chỉ riêng thứ này thôi đã đủ cho bọn họ tại trấn Ba Loan không có đối thủ cạnh tranh, sinh ý bánh bao ở đây sẽ ngày càng có địa vị, điểm này hắn có thể nhìn ra được.
Căn cứ vào những suy xét ở trên, Trình Thần liền tràn đầy lòng tin về việc buôn bán này. Đương nhiên, hắn không thể khai thật cùng với mấy người Trình Chí Lịch, bèn đơn giản nói.
“Chú Út, dì Út, hai người phải tin tưởng con! Thực ra mua thêm mấy cái nồi hơi nữa không phí bao nhiêu tiền đâu, một hay hai cái nồi thì chúng ta cũng đốt bao nhiêu đó củi, với lại nếu thuê thêm người sẽ giúp  chúng ta không bận đến mức sứt đầu mẻ trán, chẳng phân biệt rõ đông tây nam bắc như thế này nữa.”
“Thuê thêm vài người không mất thêm bao nhiêu tiền, lại giúp tiết kiệm không ít công sức! Chúng ta buôn bán, quan trọng nhất chính là phải bảo đảm nguồn cung cấp phong phú, bằng không khách hàng tới mua sẽ nhanh thấy chán, dù bọn họ không ý kiến, xét về lâu dài cũng sẽ không tốt, đối với sinh ý của tiệm chúng ta sẽ có ảnh hưởng. Chúng ta không thể vì chút tiền lẻ, mà lại đánh mất uy tín.”
Trình Thần dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, lại không thể đem mấy thứ thần kỳ nói ra, mấy người Trình Chí Lịch tất nhiên sẽ thấy lo lắng. Đối với chuyện này, Trình Thần cũng không tức giận, hắn cảm thấy như vậy cũng rất tốt, mỗi lần thuyết phục mấy người Trình Chí Lịch khiến hắn suy nghĩ vấn đề càng thêm sâu sắc, suy cho cùng, đây đối với hắn cũng là chuyện tốt!
Vừa rồi, Trình Thần còn có một câu chưa nói, bốn người Trình Chí Lịch đều còn độc thân, nam nam nữ nữ cùng chung một chỗ như vậy, nhất định sẽ bị mang tiếng. Vốn mọi người đều luôn trong sạch, nhưng nếu bị người ta thuyết tam đạo tứ*, đến lúc đó sẽ tình ngay lý gian, vì thế hắn cần tìm ra lý do tốt nhất để cho bọn họ tách ra, mới không để lại tai họa ngầm.
*Đồn đãi sai sự thật á
“Tôi nghe Thần Thần nói quả thật không tệ, không thể bởi vì sợ mất một chút tiền lẻ mà làm ảnh hưởng đến danh tiếng được!” Khương Linh Lung suy nghĩ một chút, cũng liền gật đầu, nàng vốn tâm tư tinh tế, điều Trình Thần lo lắng cũng chính là nỗi lo lắng của nàng, nếu có thêm mấy người phụ nữ cùng nhau giúp đỡ sẽ không còn ai có thể nói xấu được họ.
“Được rồi, buổi chiều chúng ta lên huyện một chuyến!” Hiện tại, Trình Chí Sơn trên căn bản không dám phản đối Trình Thần.
“Ba, tụi con cũng muốn đi!” Trình Phỉ, Trình Hân hai con mắt sáng lên.
“Được, ba sẽ mang hai đứa theo!”
“Ba, chú Út, hôm nay hai người đi đi, con không đi đâu!” Trình Thần nói.
“Con không đi? Vậy làm gì?” Trình Chí Lịch sửng sốt một chút, không có Trình Thần bên người, y có cảm giác làm không được việc.
“Ngủ a!” Trình Thần đánh ngáp một cái, mấy người Trình Chí Lịch nhìn bộ dáng này của hắn, khóe miệng bất giác co rúm.
Trên thực tế, Trình Thần không có đi ngủ, buổi trưa ăn xong, hắn cùng Khương Viên sang nhà bên cạnh, ý định thương lượng đem nhà bên cạnh mướn luôn. Thế nhưng chuyện đàm phán không được thuận lợi, gia đình này nhìn thấy một nhà Trình Thần buôn bán phát đạt như thế, bèn nâng giá nhà lên cao, rõ ràng muốn cướp tiền hắn, khi dễ hai đứa không hiểu chuyện mà!
Điều này làm cho Trình Thần rất là buồn bực, kết quả không chỉ nhà đó, mấy nhà cách vách, đối diện đều là như thế, đồng loạt đem giá nâng lên gấp đôi.
Lần này đã đem Trình Thần chọc tức không nhẹ.
Trình Thần cũng không hề thích mấy người xảo trá, lười cùng bọn họ trao đổi. Hắn tốn thêm chút thời gian đi xung quanh trấn, dò xét một vòng, xem thử có thể tìm được vị trí hài lòng hay không, kết quả đều không tìm được.
Thực ra hắn muốn tìm một căn nhà lớn hơn một chút để có thể vừa bán điểm tâm, vừa mở rộng quy mô tạp hóa An Hảo. Hiện tại đồ vật trong tiệm An Hảo cũng đã có người mua qua, rất nhiều cô gái vô cùng hứng thú đối với quần áo bên trong, tổng cộng hôm qua và hôm nay đã bán đi được hơn ba mươi bộ quần áo, những thứ đồ khác cũng ít đi nhiều, mới hai ngày thôi cũng đã buôn bán lời hơn sáu bảy mươi đồng.
Chỉ là tạp hóa cùng điểm tâm có chút phiền phức, hai bên đang quấy nhiễu nhau.
Ban đầu, Trình Thần là muốn mở tiệm tạp hóa, bán điểm tâm là việc ngoài ý muốn mới nghĩ ra, bất quá hiện tại sinh ý điểm tâm rõ ràng so với sinh ý tạp hóa tốt hơn rất nhiều. Thế là thay vì rập khuôn theo kế hoạch không bằng biến hóa tùy theo thực tế, mặc dù như vậy, Trình Thần cũng buông tha ý định mở một siêu thị lý tưởng, trong lòng hắn phi thường rõ ràng, một khi siêu thị chân chính đưa vào hoạt động, lợi nhuận kiếm được sẽ không kém hơn bữa bữa sáng là bao.
Tiệm tại hóa này quy mô tất nhiên là không thể nhỏ, mà đa số phòng cho thuê ở trấn đều không lớn, vị trí lại không tốt. Trình Thần lúc trước là muốn mở tiệm tạp hóa nho nhỏ sau đó làm lên, nhưng bây giờ có tiệm điểm tâm mang tới lợi nhuận siêu cấp, tài chính của hắn vì thế cũng rộng rãi hơn, nếu xây hẳn một cái siêu thị lớn cũng không còn là việc bất khả thi. Vốn hắn muốn đem mấy phòng bên cạnh gộp lại làm thành một tiệm tạp hóa, nhưng bây giờ có vẻ không được.
“Hoặc là không làm, hoặc làm thật lớn!” Chỉ cần dựa vào sinh ý điểm tâm, Trình Thần tuyệt đối có thể cơm áo không lo, nhưng hắn vẫn luôn chấp nhất việc mở siêu thị, chủ yếu là vì kiếp trước hắn mở siêu thị mà sống, am hiểu nhất cũng chính là lĩnh vực này.
Trình Thần không muốn mướn mấy căn phòng kia nữa, hắn là muốn một cái siêu thị chân chính thuộc về mình.
Ý tưởng này vừa lóe lên, liền không thể nào áp chế lại được. Hắn có thể thành lập một khu thương mại nhỏ tại trấn Ba Loan, trực tiếp đem tiệm điểm tâm cùng siêu thị kết hợp hoàn mỹ lại, như vậy nhất cử lưỡng tiện, tiết kiệm không ít phiền phức. Càng nghĩ Trình Thần càng động tâm, hắn cũng không tiếp tục đi xem phòng nữa, mà là lôi kéo Khương Viên về tiệm, bắt đầu tính toán bản thân có bao nhiêu tiền.
Buổi tối thứ nhất, hắn bán được 2375 hào.
Buổi tối thứ hai, hắn bán được 3200 hào.
Sáng sớm hôm nay bán được 6535 hào, trước mắt hắn còn 502 hào. Tổng cộng được 12612 hào, tức là 1261 đồng 2 hào.
Số tiền này trừ đi các khoản chi phí, trước mắt hắn còn 300 đồng tiền mặt, không ngoài dự liệu, tối nay hắn còn có thể kiếm thêm được khoảng 300 đồng nữa. Sau đó, mỗi sáng cũng thu được khoảng trên dưới 250 đồng.
Như thế một tháng sẽ đạt được 7500 đồng, nếu muốn xây một khu thương mại nhỏ mấy tầng lầu trên trấn cũng phải có chừng từ 20 đến 30 vạn, sau đó lắp đặt thêm các thiết bị ít nhất cũng phải từ 10 đến 20 vạn, nói cách khác, chí ít hắn phải có 30 vạn trong tay mới được.
30 vạn là một con số rất lớn, dựa theo tình trạng bây giờ của hắn, khoảng 4 năm nữa mới tích lũy xong tài chính.
Thời gian 4 năm quá dài, trong lúc đó không biết sẽ có biến cố gì xảy ra, hơn nữa Trình Thần cũng không thích ôm tiền khư khư, tiền nếu không được đem đầu tư hắn thấy không được tự nhiên. Trình Thần vừa cho là mình đã có chút tiền, hiện tại mới phát hiện ra cái gì cũng không làm được.
Đối với chuyện này, hắn cũng không có rối rắm, loại tâm tình này kiếp trước hắn quá quen rồi.
Nhà cũ ở thôn Thạch Sơn phải xây lại, khu thương mại phải thành lập sớm, tất cả đều phải cần tiền. Vô luận là tiệm điểm tâm hay tiệm tạp hóa, tuy rằng làm ra nhiều tiền, thế nhưng tích lũy lại không được bao nhiêu, hắn phải nghĩ đến phương pháp kiếm tiền mới.
Nhưng rốt cuộc là cách nào đây?
Hắn có đến mấy phương pháp kiếm tiền, nhưng đều cần phải có thời gian và tiền bạc.
Trong lòng phiền muộn, Trình Thần nằm vật lên giường cắn hạt dưa, sau đó nghiêm túc quan sát mớ hạt dưa trên tay mình, nhìn một hồi, sau đó bỗng dưng loé lên ý tưởng.
Có rồi! Cách kiếm tiền dường như ở ngay trước mắt rồi!
Trong phút chốc, cả người Trình Thần thoải mái, nếu phương pháp này thành công, trong vòng hai tháng, hắn có thể gom được một món tiền lớn, đến lúc đó muốn làm gì thì làm.
Buổi chiều, sau khi mấy người Trình Chí Sơn trở về, lại bắt đầu mài đậu nành, rang hạt dưa, hôm nay là ngày cuối cùng chiếu phim. Bắt đầu từ ngày mai, điện ảnh ngoài trời sẽ được chuyển sang các thị trấn khác, sau đó là đi đến từng thôn lớn, hơn nữa phim chiếu tại thôn chỉ vỏn vẹn trong một buổi tối, đến khi trấn trên không còn chiếu phim, buổi tối mấy người Trình Thần không thể nào bán hạt dưa cùng sữa đậu nành được nữa, thế là mỗi ngày sẽ mất đi mấy trăm đồng.
Nghĩ như vậy, Trình Chí Sơn, Trình Chí Lịch cùng những người khác liền thấy đáng tiếc vô cùng, trong lòng âm thầm la hét ‘điện ảnh ngoài trời nhanh nhanh đến thôn’, để bọn họ có thể đem hạt dưa cùng sữa đậu nành đến bán từng thôn. Đối với việc này, Trình Thần từ chối ý kiến, một cái thôn nhiều nhất là mấy trăm người, một buổi tối kiếm được khoảng mười mấy đồng coi như không tệ, nhưng lại rất cực, hắn không hề muốn. Đã vậy, sáng hôm sau, còn phải bán bữa sáng, bọn họ không có tinh lực làm nổi.
Bộ dáng này của Trình Thần, khiến cho mọi người khinh bỉ nhìn hắn, một buổi tối kiếm được hơn mười đồng đồng mà còn chê ít hay sao?
Nhìn đến nhiệt tình thái quá của mấy người Trình Chí Lịch, Trình Thần chớp mắt, vội vàng nói.
“Mọi người không biết mệt à, rạng sáng hôm sau còn phải dậy sớm đi làm bánh bao, mọi người dám chắc có sức để làm hay không? Con thì ngược lại, có một biện pháp!”
Mấy người Trình Chí Lịch liền vội vàng hỏi “Biện pháp gì?”
Trình Thần cười hì hì, nói.
“Bán sỉ nha! Chúng ta đem hạt dưa rang sẵn bán lại cho người khác với giá thấp, tin tưởng có rất nhiều người nguyện ý mua về đem bán.”
Mấy người Trình Chí Sơn hai mặt nhìn nhau “Bán sỉ?”
Trình Thần gật đầu “Đúng vậy, tức là bán giá thấp lại cho người khác với số lượng lớn, bọn họ sẽ tự đem đi bán lẻ, họ bán không xong cũng được, dù sao tiền con cũng đã lấy tới tay rồi. Tuy rằng bán sỉ giá thấp hơn là bán lẻ, nhưng được cái số lượng nhiều, dù sao đây cũng là cách duy nhất, tiết kiệm sức lực cùng đỡ phiền phức, ngồi không mà tiền cũng tới tay ta.”
Trình Chí Lịch cười ha ha một tiếng “Tiểu Đầu Sói giỏi thật! Bán sỉ à, ý kiến hay, chú đồng ý!”
Muỗi nhỏ cũng là thịt, một buổi tối không kiếm được mười đồng, thì kiếm được tám đồng cũng quá ngon rồi!
Mắt Trình Chí Sơn bốc lên ánh sáng, con ông quá mức lợi hại, hai bé Trình Phỉ Trình Hân có chút không hiểu cái gì gọi là bán sỉ, bất quá hai bé cũng biết anh hai làm chuyện gì đó khác thường, tâm tình lập tức kiêu ngạo pha lẫn tự hào.
Trình Chí Lịch nói “Số tiền này cũng không thể để người lạ lấy được, chú muốn giao cho mấy người có chút quen biết.”
Trình Thần gật đầu “Đây là dĩ nhiên, có cách kiếm tiền cũng sẽ chia cho mấy người của mình trước hết! Lát nữa con đi nói mấy đứa Trình Tứ Bảo, kêu tụi nó hỏi xem cha mẹ tụi nó có muốn nhận sinh ý này hay không!”
Trình Chí Sơn sắc mặt hơi biến một chút, muốn nói vài thứ thế nhưng cuối cùng vẫn chọn im lặng.
Trình Chí Lịch vội vàng chen vào “Tiểu Đầu Sói, nếu chuyện này con muốn giao cho người ngoài, nội con sẽ không cao hứng.”
Trình Thần nhíu mày trầm tư, ý tứ của Trình Chí Lịch hắn biết rõ. Nghĩ đến bà nội, trong lòng hắn liền thấy phiền, bà nội cùng bà ngoại của hắn, rõ ràng là thân nhân ruột thịt, thế nhưng bọn họ lại làm cho hắn chán ghét không thôi.
Hai người phụ nữ này tính tình đều kém, bà ngoại Trình Thần trọng nam khinh nữ, đem hai đứa con trai của bà cưng nựng trở thành bảo bối. Còn bà nội của hắn thì lại thiên vị hai đứa con trai nhỏ, thương nhất là Trình Chí Lịch – chú Út của hắn, tiếp theo là Trình Chí Phong, về phần Trình Chí Sơn cùng với cô Cả thì rất lãnh đạm, làm như hai người này không phải là con của bà.
Bà nội hay bà ngoại, Trình Thần đều không thích lấy một ai.
Mụ nội nó chứ! Thiên vị Trình Chí Lịch thì hắn có thể lý giải, với mối quan hệ giữa hắn cùng Trình Chí Lịch, hắn cũng không có gì phải ghen tỵ. Nhưng bà ta lại còn thiên vị một nhà Trình Chí Phong làm hắn phi thường không tiếp thu được, tại sao có thể thiên vị một người ích kỷ như vậy được chứ? Mà điều làm cho hắn càng điên tiết lên là, bà nội của hắn thỉnh thoảng sẽ làm một số chuyện khiến người ta phát cáu.
Lấy một ví dụ đơn giản, nếu như có ai không cẩn thận làm mích lòng bà ta, thì đầu tiên bà ta sẽ giáo huấn trước mặt người đó một trận, sau đó còn ở sau lưng người ta hùng hùng hổ hổ, hết lần này tới lần khác cố ý nói xấu với người xung quanh, khiến cho người đó phải nghe bằng được.
Hơn nữa, quá trình phi thường kinh khủng, có thể duy trì liên tục vài ngày, mà trong suốt quá trình này, bà ta không ngừng lượn lờ trước mặt. Chỉ cần nghĩ đến, luôn có một người trước mặt thì hung dữ chửi bới, sau lưng thì lại nói xấu liên tục, liền biết được cái cảm giác này thôi!
Có thể tưởng tượng, chuyện này một khi bị bà ta biết, chắc chắn sẽ mắng hắn đến cẩu huyết lâm đầu.
Trình Thần biết Trình Chí Lịch nói lời này cũng không có ý gì khác, chỉ là hảo tâm nhắc nhở cho hắn. Hít một hơi thật sâu, hắn đem ngọn lửa dưới đáy lòng không tự chủ được nhô ra ép xuống, cười nói.
“Chú Út, chuyện này bà nội biết được cũng không hề gì, tiệm dù sao cũng không phải của con, mà là của dì Linh Lung, chúng ta vốn dĩ làm công cho dì, sao có thể quyết định được điều gì, phải không?”
Trình Chí Lịch há to miệng, lời này của Trình Thần khiến y có chút choáng váng.
Về quyền sở hữu, y luôn vô thức cho rằng tiệm này là của Trình Thần, mà Khương Linh Lung cùng Khương Viên chẳng qua là đến hỗ trợ làm công, không hiểu tại sao bây giờ lại biến thành tiệm của Khương Linh Lung? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Nếu quả thật tiệm này là của một nhà Khương Linh Lung, vậy tại sao hai người đều răm rắp nghe theo lệnh của Trình Thần như vậy, chưa bao giờ y thấy bọn họ phản đối?
Không riêng gì Trình Chí Lịch, mà ngay cả Trình Chí Sơn cùng Diệp Hân cũng đồng dạng há to miệng, trước kia Trình Thần có nói với mấy người Thịnh Hồng, tiệm này của một nhà Khương Viên, nàng còn nghĩ là vì Trình Thần muốn lừa mẹ nàng mà thôi, nhưng hôm nay Trình Thần lại nói như vậy, chẳng lẽ chuyện này còn là chuyện giả được sao?
Nếu tiệm này là của một nhà Khương Viên, bọn họ biết phải làm thế nào đây? Trước giờ, bọn họ đều nghĩ tiệm này thuộc về Trình Thần, lấy thái độ người trong nhà mà giúp đỡ, nhưng nếu không phải, bọn họ sẽ bị đả kích không nhỏ.
Sắc mặt Trình Chí Lịch khẽ biến, miễn cưỡng cười nói.
“Trình Thần, con qua đây, chú với ba con có chuyện muốn nói!”
Trình Thần vẫn giữ tươi cười như trước, liên tục xua tay, nói.
“Chú Út, con biết chú muốn hỏi gì. Hôm nay, tất cả mọi người đang đứng ở đây, đều là người con tin tưởng, con sẽ nói thẳng, tiệm này là do con mở, thế nhưng con muốn đặt dưới danh nghĩa của dì Linh Lung cùng Khương Viên, về đối ngoại cũng nói đây là của Khương gia bọn họ.”
Trình Chí Lịch cùng Diệp Hân sắc mặt đều thay đổi, ngay cả Trình Chí Sơn cũng lộ biểu tình kinh ngạc khó hiểu. Mà Khương Linh Lung bên cạnh sắc mặt cũng không dễ nhìn, Trình Thần nói một câu đơn giản kia lại khiến mọi người chấn động cực lớn.
Lên tiếng phản đối trước nhất, không phải là Trình Chí Lịch, mà là Khương Linh Lung, nàng cướp lời nói.
“Thần Thần, như vậy sao được? Loại chuyện này không thể đem ra nói đùa, sẽ mang đến rất nhiều hậu quả, dì không đồng ý.”
Lúc này, Trình Chí Lịch cũng mở miệng.
“Đúng vậy, Trình Thần, sao con lại có ý nghĩ như thế? Loại chuyện này không thể đơn giản nghĩ gì nói đó, hiện tại mấy người chúng ta thương lượng lại một chút đi!!”
Trình Chí Sơn cùng Diệp Hân liên tục gật đầu.
Trình Thần liếc mắt sang nhìn Khương Viên, Khương Viên phản ứng vô cùng bình tĩnh, tuổi còn nhỏ mà khí thế luôn luôn vững vàng trấn định, khi thấy Trình Thần nhìn cậu, cậu liền mỉm cười với hắn, khiến cho tâm tình Trình Thần tương đối tốt lên một chút.[Beta: thấy ghét ghê chưa, chuyện gì cũng quay sang hỏi ý kiến vợ cưng cả, há há, một like cho Trình Thần]
“Chú Út, dì Út, dì Linh Lung, ba, con biết mọi người lo lắng điều gì, băn khoăn điều gì, hiện tại con sẽ nói cho mọi người được biết rõ ràng. Thực ra, mục đích của con rất là đơn giản!” Trình Thần lộ ra hàm răng trắng nõn của mình, tươi cười sáng lạn.
“Chúng ta mở tiệm ở đây, nếu bà con thân thuộc khắp nơi đều biết sự thật, tới lúc đó, bọn họ đến nhờ chúng ta hỗ trợ thì biết làm sao? Nhân tình, là thứ không thể xử lý vẹn cả đôi đường. Nếu đáp ứng, nhất định sẽ có nhiều điều phức tạp xảy ra; còn nếu không đáp ứng, người ta sẽ nói chúng ta có tiền rồi, liền cả lục thân không nhận! Khi đó, e rằng thiên hạ sẽ đồn đến mức chúng ta không còn là con người luôn. Giả sử tiệm này không phải là của chúng ta, không quản người tìm tới là ai, có thể giúp được, chúng ta liền giúp, không thể giúp được, chúng ta liền trực tiếp đẩy đi, những người xung quanh cũng không thể nói được gì, phải không?” Trình Thần giống như hồ ly, cười nói.
Trình Chí Lịch ho nhẹ một chút, chuyện Trình Thần nói, y có thể hiểu, nhưng suy cho cùng mọi chuyện không thể đơn giản như vậy.
Trình Thần tiếp tục cười, nói.
 “Về điều mà chú băn khoăn, chắc hẳn là ‘dì Linh Lung không phải là người ngoài sao’? Hơn nữa chúng ta mới quen biết có vài ngày, trước không nói, chuyện này ngươi tình ta nguyện, dì Linh lung có thể không đáp ứng sao? Mà nếu dì Linh Lung đáp ứng, một cái vấn đề trọng đại như thế, chúng ta có thể tin tưởng dì ấy được không, ý chú hẳn là như vậy đi?
Trình Chí Lịch không uống nước, lại bị sặc đến té ho, Diệp Hân sắc mặt trắng bệch, có chút ngượng ngùng, hai người đều âm thầm mắng Trình Thần, lời này sao có thể nói thẳng tuột ra như vậy cơ chứ? Muốn ngăn lại nhưng không kịp nữa rồi, mọi người ai nấy sắc mặt cũng đều khó coi!
Trình Thần nghiêm mặt một chút, tiếp tục.
“Điều mọi người lo lắng, con có thể lý giải, nhưng con muốn nói, đối với dì Linh Lung cùng Khương Viên, con đây tin tưởng vô điều kiện, đừng nói chỉ là vấn đề cửa tiệm, nếu đem tất cả ủy thác cho họ, con cũng không sợ. Số tiền đầu tiên để gây dựng tiệm này, chính là Khương Viên cho con, hiện tại bảo con đưa hết cho họ, con cũng không tiếc, huống chi chỉ là một quyền sở hữu? Cho nên, thưa ba, chú Út, dì Út, xin mọi người hãy tin tưởng con, được không?” [Beta: Khương Viên bé bỏng đúng chất ‘người vợ tào khang’, mà Trình Thần hiện tại cũng thiệt là sủng thụ, khụ khụ, ta cảm giác hơi bị nhức răng rồi nha~]
Trình Chí Sơn nghiêm túc nhìn Trình Thần, cuối cùng gật đầu.
“Được rồi, ba tin tưởng con, không cần biết con làm gì, ba đều ủng hộ!”
Trình Thần kinh ngạc nhìn Trình Chí Sơn một cái, bỗng nhiên có chút cảm động, không nghĩ tới thời khắc quan trọng này Trình Chí Sơn cư nhiên là người đầu tiên ủng hộ cho hắn. Trình Chí Lịch cùng Diệp Hân thở dài, cuối cùng vẫn là Trình Chí Lịch mở miệng trước.
“Tiểu Đầu Sói, tiệm này vốn là của con, chúng ta cũng chỉ đến giúp một tay, chỉ cần trong lòng con biết mình đang làm gì, những thứ khác chú đều ủng hộ!” Diệp Hân cũng gật đầu tán thành.
Trình Thần rất vui vẻ, mấy người Trình Chí Sơn có thể như thế nói, hắn thật sự lấy làm cảm kích.
Lúc này, hắn nhìn về phía Khương Linh Lung, sử dụng sát chiêu, vẻ mặt làm nũng, nói.
“Dì Linh Lung, con biết con nói như vậy rất là mạo muội, cũng vô tình đặt dì vào thế khó xử. Thế nhưng con thật sự muốn dì giúp con chuyện này, được không vậy dì?”
Bên nhà Trình Chí Lịch vốn dĩ cực phẩm nổi lên đầy đất, mà Trình Thần luôn là một đứa trẻ có đầy chủ kiến, cứ y hệt người lớn vậy, bất chợt mọi người nhìn hắn làm nũng như là trẻ con, thật sự không thể chịu nổi, quá mức nhăn nhó!
Khương Linh Lung cũng chịu không nổi bộ dáng này của Trình Thần, nàng bất đắc dĩ lắc đầu, mỉm cười đáp ứng. Thực ra nàng cũng rất là cảm động trong lòng, chỉ quen biết nhau chừng một tháng, chân chính ở chung cũng không lâu, Trình Thần cư nhiên tin tưởng nàng đến như thế, nàng còn có thể nói gì? Chỉ là việc này nào có đơn giản như lời Trình Thần đã nói? Tuy vậy, nếu đã đáp ứng, nàng tuyệt đối không cô phụ sự tín nhiệm của Trình Thần!
Mà Trình Thần đây, cũng không phải là người ngu, Khương Linh Lung cùng hắn quen biết chỉ có vài ngày, sao hắn có thể liền tin tưởng đến như thế.
Tín nhiệm của hắn đối với Khương Linh Lung vốn dĩ là vì kiếp trước Khương Linh Lung luôn coi hắn như là con trai mà nàng hết mực đối đãi. Ngay cả khi hắn biết được chuyện Khương Viên thích hắn, hắn đã không cho Khương Viên sắc mặt dễ nhìn, thế nhưng cảm tình của hắn đối với Khương Linh Lung chưa bao giờ thay đổi, thậm chí có thể nói, hắn có thể không tin tưởng bất cứ ai nhưng đối với Khương Linh Lung  thì hoàn toàn ngược lại. [Beta: Khương Viên thì sao? Anh ăn nói khốn nạn như vậy ư? Huhu]
Về phần tính toán bây giờ, hắn có hai mục đích, thứ nhất là để thoát ly khỏi phiền phức trong tương lai; thứ hai là hắn nhất định phải ôm cho được cây đại thụ Khương Linh Lung này. Thân phận thật sự của mấy người Khương Linh Lung có địa vị cực kỳ lớn, bất quá hiện tại đang gặp rủi ro, hắn rất rõ ràng, chỉ ba năm sau, án oan Khương gia sẽ được khơi lại, Khương gia không chỉ quay về vinh quang vô hạn, thậm chí quyền thế so với lúc trước càng cao.
Hắn không cầu dựa vào cây đại thụ Khương gia phát đạt, chỉ nguyện không ai có ý động vào mình là được rồi. Mà những người khác nào hiểu tâm tư của hắn, ai nấy cũng chỉ thở dài, cho rằng hắn vẫn còn là con nít, làm việc tùy hứng, muốn làm gì thì làm.
Thừa dịp này, Trình Thần dứt khoát đem biểu mức tiền lương mọi người toàn bộ nói ra. Trong tiệm sẽ theo cổ phần công ty mà chia, Khương Linh Lung chiếm 100%, vì tiệm đứng dưới danh nghĩa của nàng nên khoản này nhất định phải có. Còn những người khác, tỷ như Trình Chí Lịch, không có cổ phần, chỉ lấy tiền lương cùng chia hoa hồng, hiện tại tiền lương mỗi tháng được nhận một lần, về phần chia hoa hồng, mỗi người tạm thời định ra mức 5%, bao quát cả Trình Thần và Khương Viên.
Về phần hai bé Trình Phỉ Trình Hân, cũng có tiền lương cùng chia hoa hồng, hoa hồng ở đây đều là 1%.
Sáu người Trình Chí Sơn mỗi người đều có 5% hoa hồng, thêm lên hai bé Trình Phỉ Trình Hân mỗi đứa 1%, còn dư lại 68% lợi nhuận, trong đó 51% mặt ngoài là của Khương Linh Lung, thật chất là của Trình Thần. Nói cách khác, trên thực tế Trình Thần chia hoa hồng là 56%, tính hoa hồng cho mỗi người xong, cuối cùng còn dư lại 17% lợi nhuận.
Phần lợi nhuận này đương nhiên là dùng để phát tiền lương cho công nhân cùng khuếch trương quy mô của tiệm điểm tâm.
Phương án này của Trình Thần vừa đưa ra, liền bị mấy người Trình Chí Lịch, Khương Linh Lung, Diệp Hân toàn bộ phản đối, bọn họ không phải ngại ít, mà là ngại nhiều, đều bảo không muốn chia hoa hồng, đây là lời thật lòng. Cầm tiền từ cháu nhỏ, bọn họ cũng thật ngượng ngùng. Trên thực tế, bọn họ căn bản không xuất lực là mấy, mọi chuyện đều do mấy người Trình Thần đảm nhận.
Đối với việc này, Trình Thần có vẻ tương đối võ đoán, biểu tình quyết tuyệt, khiến những người khác đều phải dở khóc dở cười đáp ứng.
5% hoa hồng nghe thì có vẻ không nhiều lắm, nhưng thật ra không hề ít.
Bây giờ, mỗi ngày tiền lời bọn hắn không dưới 300 đồng, một tháng đạt được 9000 đồng, 5% cũng chính là 450 đồng. Nếu một tháng nhận được 450 đồng, cũng rất là khoa trương đó nha, phải biết hiện tại đang là năm 1992, một tháng lãnh lương 450 đồng, quả thật rất nhiều.
Mấy người Trình Chí Lịch thật không biết nói gì cho phải, tâm tình vô cùng phức tạp, Tiểu Đầu Sói đối với bọn họ tốt đến không nói nên lời.
Chuyện này cứ thế giải quyết xong xuôi, trên mặt mọi người đều hiện ý cười.
Đương nhiên, hiện nay việc chia hoa hồng chỉ giới hạn ở tiệm điểm tâm, đợi đến khi khu thương mại An Hảo độc lập khai trương, phần chia hoa hồng khẳng định sẽ cao hơn rất nhiều, và đương sẽ có sửa đổi bổ sung. Chiếu theo ý tưởng của hắn, tiệm điểm tâm sẽ giao lại cho hai người Khương Linh Lung cùng Diệp Hân quản lý, về phần hai người Trình Chí Lịch, sau này liền giúp hắn quản lý siêu thị An Hảo.
Buổi tối, sinh ý Trình gia lại một lần nữa bốc lên dị thường, mà buổi tối này, Trình gia lại làm bánh bao, nếu tính doanh thu của cả ngày, Trình gia đã gom được hơn bốn trăm đồng, thật là khủng khiếp. Điều này sớm đã làm cho mấy người Trình Chí Lịch thất điên bát đảo, đầu óc một lần nữa bị chấn động choáng váng.
Một đống tiền giấy, tiền đồng đem tất cả mọi người lóa đến mù mắt, Trình Chí Lịch cùng Diệp Hân lần đầu tiên cảm thán nói ‘hóa ra người trấn Ba Loan đâu có nghèo như bọn họ nghĩ đâu!’ [Beta : *gật đầu tán thành*]
Đợi điện ảnh ngoài trời kết thúc, ba của Trình Xuyên là Trình Chí Điền cùng nhiều người khác cũng đến.
Nếu như muốn đưa bọn họ phương pháp kiếm tiền, thì cần phải nói chuyện cho rõ ràng. Đem mọi người cùng nhau gọi tới, để không phiền toái nhiều lần, hơn nữa trên danh nghĩa là Trình Thần giao cho mấy đứa Trình Tứ Bảo làm, những người lớn càng thêm không có ý kiến. Trình Thần đơn giản trình bày với bọn họ chuyện sau này, sau đó cười nói.
“Chuyện chính là như vậy, cuối cùng phải xem mấy chú cùng bọn Trình Tứ Bảo có làm hay không mà thôi.”
“Làm, tụi nó khẳng định làm được!” Nét vui mừng của Trình Chí Điền lộ rõ trên mặt, kích động nói.
“Tiểu Đầu Sói, cảm ơn con đã tin tưởng giao cho mấy đứa Trình Xuyên tụi nó, chú quả thật cảm ơn con!”
“Sao chú lại nói như vậy, bọn Trình Tứ Bảo cũng đã giúp con rất nhiều, con kiếm được tiền, tự nhiên cũng không để cho tụi nó thiệt thòi.” Trình Thần nói “Chuyện kia mấy chú thấy sao, nếu muốn lấy bao nhiêu hàng, mấy chú cứ việc nói rõ, ngày mai bên con chuẩn bị sẵn sàng, liền đưa qua cho mấy chú. Hạt dưa con mua 2 hào một cân, thêm gia công cùng nhân lực, con bán giá 1 đồng một cân, nếu mọi người chịu mua, con sẽ bỏ chi phí nhân lực, chỉ lấy mọi người 7 hào một cân, về phần mấy chú, muốn bán giá nào, con cũng không quản.”
“Tiểu Đầu Sói, vậy con cho chú lấy 20 cân!” Trình Chí Điền liền vội vàng nói.
“Chú cũng muốn 20 cân!” Trình Chí Thủy cũng nói, những người khác liên tiếp đều muốn trên dưới 20 cân, nếu 20 cân này toàn bộ bán xong, mỗi người bọn họ liền kiếm được 6 đồng một buổi tối, thậm chí có thể nhiều hơn. Bọn họ ở nhà cũng là nhàn rỗi, nếu một ngày kiếm được sáu bảy đồng tiền, đây chính là bánh ngọt từ trên trời rơi xuống đó nha!
Cứ như vậy, tổng cộng hơn mười hai người đàn ông, cuối cùng lấy hơn hai trăm năm mươi mấy cân hạt dưa, nói cách khác chưa đầy một ngày, mấy người Trình Thần ngồi không cũng đã thu được một khoản làm ăn trăm trên dưới mấy trăm đồng rồi. Mấy người Trình Chí Điền cũng nói với Trình Thần, bọn họ muốn mua chút sữa đậu nành, về phần bánh bao bọn họ cũng muốn, nhưng bị Trình Thần thẳng thừng cự tuyệt, nói là bánh bao mình không đủ bán, sao có thể giao cho mấy người đó được.
Bất quá, mấy người Trình Chí Điền ai cũng vui mừng, thậm chí dựa vào ám chỉ của Trình Thần, bọn họ có thể qua thôn khác hoặc trấn khác để bán với giá cao hơn, mấy người đó liền quyết đoán, mỗi người lấy tới 30 cân hạt dưa.
Chỉ một buổi tối thương lượng, mấy người Trình Thần đã thu nhập thêm hơn ba trăm đồng.
Số tiền này đã rất nhanh vượt qua số tiền bán bánh bao một ngày, mấy người Trình Chí Lịch chắt lưỡi không ngớt, thằng nhóc tiểu Đầu Sói này thực biết làm ăn quá đi! Chủ yếu vẫn là Trình Thần muốn cho mấy người Trình Tứ Bảo kiếm lời chút đỉnh, nên đã lấy giá hữu nghị. Tuy vậy, Trình Thần cũng đã buôn bán lời cả chậu tiền, lúc này mấy người Trình Chí Lịch đã rất tâm phục khẩu phục!
“Mấy chú, con có chuyện muốn nhắc nhở, hạt dưa cùng sữa đậu nành này, mấy chú có thể đến đây lấy đi bán, nhưng tuyệt đối không được bán xung quanh tiệm con!” Trình Thần nói.
“Tiểu Đầu Sói, con yên tâm đi, mấy chú ai lại đi đập chiêu bài nhà con!” Mỗi người Trình Chí Điền vội vã hồi đáp. Sau khi thỏa thuận xong xuôi, bọn họ kích động chào tạm biệt hai người Trình Chí Sơn, Trình Thần để về. Lần làm ăn này, nhà Trình Thần có thể giao cho bất kỳ người khác, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại chọn bọn họ, bọn họ đương nhiên lấy làm cảm kích.
Nhìn mấy người Trình Chí Điền cao hứng bừng bừng rời đi, Trình Thần xấu xa liếc nhìn mấy người Trình Chí Lịch, nghiêm túc nói.
“Khụ khụ, ba, chú Út, dì Út, dì Linh Lung, nếu mọi người còn không muốn mướn thêm người, vậy cứ chịu khó vất vả đi nha!”
Mấy người Trình Chí Điền tổng cộng lấy hết trên dưới sáu trăm cân hạt dưa, số lượng nhiều như thế, nếu bảo mấy người Trình Chí Lịch tự mình rang hết, tuyệt đối sẽ làm bọn họ ngỏm mất. Trình Chí Lịch liền khinh bỉ mắng “Tiểu tử thối, cho mi hả hê!”
“Tha mạng!” Trình Thần cười ra nước mắt, thì ra là Trình Chí Lịch nhìn hắn không vừa mắt, giở trò cù léc, giả vờ choàng vai bắt chuyện, thực chất là hướng thịt non bên hông Trình Thần, dựa vào nhược điểm sợ ngứa trí mạng của Trình Thần mà ra sức uy hiếp hắn.
“Ha ha ha!” Nhìn Trình Thần gào khóc thảm thiết, mấy người Khương Linh Lung ai nấy cũng đều tươi cười vui vẻ, chẳng những không có đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, mà còn bỏ đá xuống giếng. Trình Thần khóc không ra nước mắt, quả nhiên, làm người không thể quá mức kiêu ngạo!
Nghỉ ngơi một buổi tối, sang ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng, toàn gia lại bắt đầu lệnh tổng động viên.
Từ 3h sáng, mọi người đã bao bánh, so với lúc trước, tất cả mọi người đã thông thạo hơn rất nhiều, số lượng bánh bao không ngừng tăng nhanh. Khoảng 5h sáng, nồi bánh bao thứ nhất đã đem lên hấp, qua mười phút sau, nồi bánh thứ hai cũng đồng dạng được đem lên bếp.
Ai nấy cũng đều bận đến chân không chạm đất.
Vốn dĩ mọi người cho rằng hôm nay khách hàng sẽ ít một chút, nhưng đúng 6h, vừa mở cửa ra.
“Ầm!” Từng đạo ánh mắt đen ngòm nhìn họ chằm chằm bọn, không ít người bưng theo thau thiếc, tiếng nói ồn ào, hung thần ác sát. Trình Chí Lịch liếc thấy một màn như vậy, nuốt nuốt nước miếng, chân đều có chút run rẩy. Mua bánh bao thôi, có cần đằng đằng sát khí như vậy hay không?
“Ông chủ nhỏ, bán cho tôi mỗi thứ hai phần!” Một thiếu niên ước chừng mười ba mười bốn tuổi ‘rầm’ một tiếng, đem một hộp cơm bằng thiếc để lên bàn, khí phách nghiên ngang nói.
[Beta: 15 trang word, ta sắp lọt hai mắt, rớt hai tay rồi! Sao không thấy ai thương ta hết vậy?]
*BETA CẦU BAO DƯỠNG*
[Edit: haha]

1 nhận xét: