10.21.2016

Nam thần: Chương 27

Chương 27

Người một khi chuyên tâm thì học thứ gì cũng nhanh, đây không phải là lời nói dối. Bởi lúc chuyên tâm sẽ đem mọi thứ trong sách ghi tạc vào đầu, tự nhiên tốc độ cũng nhanh hơn. Trí nhớ của Hạ Mộc chỉ có được xem nhỉnh hơn người bình thường một chút, thế nhưng lực chuyên chú lại vô cùng tốt. Chỉ cần đưa mắt đọc sách sẽ chỉ chú ý đến nội dung trong sách, sau đó đem toàn bộ phần kiến thức đó khắc sâu vào đầu, cuối cùng ‘tiêu hóa’ làm chúng trở thành vật sở hữu của cậu.

Mấy tên bạn cùng phòng Hạ Mộc cũng bắt đầu đặt tâm trí vào việc học. Đại học có thể học được tri thức mới, nhưng cũng có thể học không tới, mấu chốt cuối cùng vẫn do con người quyết định. Nếu như ở đại học quá mơ màng, không lý tưởng sống đương nhiên học không được bao nhiêu, ngược lại nếu đặt mục tiêu rõ ràng cho bản thân tự nhiên có động lực phấn đấu, chắc chắn các giáo sư sẽ không từ chối một sinh viên có tinh thần tích cực như thế. Tuy các giáo sư sẽ không chủ động giải thích cặn kẽ mọi thứ trong giờ giảng, nhưng họ sẽ đợi ngay lúc bạn hỏi mà trả lời. Vào lúc này bạn phải có da mặt dày một chút, đừng ngượng ngùng cho dù bị mắng là ngốc cũng phải cố quấn quít lấy mấy giáo sư xin họ giảng giải giúp chỗ chưa hiểu, tuy rằng này có chút mặt chai mài đá, nhưng nhờ đó mà hiểu rõ kiến thức mới thì tất cả đều là mây bay hết.
Hạ Mộc chính là như vậy, đụng tới những chỗ không rõ trước tiên đánh dấu rồi nhớ kỹ, tích góp đến không sai biệt lắm liền chạy đi hỏi giáo sư một thể, nếu như giáo sư giải thích rồi mà vẫn còn nghi vấn thì đôi khi phải chận họ lại để hỏi tiếp, họ sẽ luôn sẵn lòng giảng thích mọi thứ cho bạn. Vì học tập, Hạ Mộc cũng rất liều mạng.
Mà nhà trường và giáo sư đều vô cùng vui mừng khi có một học sinh tốt như thế, đối với nghi vấn của cậu sẽ không làm khó, chỉ cần họ biết đều sẽ nhiệt tình giải đáp, dù sao không có ai không thích học sinh giỏi, giáo sư đại học cũng là giáo viên mà!
Hạ Mộc đem kinh nghiệm của bản thân truyền thụ cho bạn cùng phòng, làm cho bọn họ bỗng nhiên tỉnh ngộ. Nguyên lai sinh viên giỏi không phải chỉ có tự học thành tài, mà còn phải luyện được công phu ‘mặt chai mài đá’, không sợ mắng không ngượng ngùng, phải biết tiếp thu.
Hạ Mộc luôn cho rằng muốn học kiến thức mới không thể làm dáng này nọ, có việc nhờ mà mang điệu bộ phách lối ngông nghênh, giáo sư đối diện sẽ thoải mái sao? Người ta không phải ông bà cũng không phải cha mẹ mình, cũng không tội tình gì nhìn bạn làm giá, ai lại muốn phản ứng với loại người đó chứ! Hạ Mộc từ trước đến giờ sẽ không làm dáng, lại càng không xem thường bạn học xung quanh, chỉ cần có người hỏi cậu sẽ cố gắng hỗ trợ giải đáp, so với giáo sư trong trường còn muốn dễ hiểu hơn. Cho nên Hạ Mộc tuy không quá hợp quần thể, thế nhưng nhân duyên lại vô cùng tốt, cả giáo sư cùng bạn học đều rất yêu thích.
Bình thường lúc đi cọ kinh nghiệm của các anh chị khóa trên cũng không phải cọ không, thường thường sẽ mua ít đồ ăn hối lộ bọn họ để ngỏ ý cảm ơn. Các anh chị đó ngay lúc đầu còn có thể chối từ, số lần ngày càng nhiều ngược lại cũng thật tâm đối đãi vị sư đệ học bá này. Sinh viên tốt như thế cũng không nhiều, mấu chốt là người ta còn biết đối nhân xử thế, không giống vài người có gia thế tốt một chút, tới học hỏi kinh nghiệm không thì thôi đi, lại còn bày ra mặt này mặt nọ với họ, nếu đổi lại là Hạ Mộc, cậu cũng không muốn chỉ dạy loại người như vậy.
“Học tỷ, thanh long* này khi nào có quả để ăn vậy?” Hạ Mộc ngồi xổm bên cạnh một học tỷ năm ba đang làm thí nghiệm, chọc chọc như thế đến hoa cũng nở ra mà sao không thấy quả thế.
“Học đệ, em đừng chờ nữa, thứ này chỉ nở hoa không có quả đâu.”
Khí hậu thủ đô căn bản không thích hợp trồng thanh long, mấy cây này cô trồng ở đây chủ yếu vì ham thích cá nhân thôi, nhà cô chuyên canh loại cây này, cho nên dù đến học tại đây mỗi khi rãnh rỗi đều sẽ nghiên cứu một chút, có thể làm nó thích ứng với khí hậu nơi đây thì tốt, kết quả trồng đền ba năm mà một trái cũng không có.
“…”
Vậy chị còn trồng nó, Hạ Mộc buồn rầu.
“Chị thích chị làm, không được hử!?”
Học tỷ đúng là rất tùy hứng, thế nhưng Hạ Mộc lại không ghét chị ấy. Tính tình chị ấy khá hoạt bát hòa đồng, bình thường cũng hay thích chăm sóc cậu, chỉ cần vấn đề cậu hỏi, chị ấy đều cố gắng trả lời chi tiết chứ không qua loa hời hợt.
“Còn loại này?” Hạ Mộc chỉ vào một loại nguyên liệu nấu ăn khá lạ mắt, cậu đúng là chưa từng gặp, chỉ thấy nó nhìn khá giống tua cuốn cà rốt hoang dã*.
“Hồi hương* a! Em chưa từng thấy sao?”
Học tỷ quay đầu nhìn Hạ Mộc, người phương Bắc rất thích thêm loại cây này lúc nấu vằn thắn, mùi vị còn có thể tăng thêm, tuy nhiên cô cũng không quen mùi này lắm. Có thể vì phía Nam tương đối ít dùng, thậm chí chưa từng thấy qua, dù cho bình thường có mấy sạp rau bày bán cũng không có mấy người nhận thức được.
“Chưa từng.”
Lắc đầu, Hạ Mộc đã cố quan sát kỹ nó nhiều lần rồi, xác thực cậu chưa từng thấy qua lần nào. Mặc dù cậu cũng từng đi chợ mua nguyên liệu, nấu vài ba món đơn giản, thế nhưng loại hồi hương này cậu chưa một lần bắt gặp. Đến thủ đô, cậu có đi siêu thị cũng chỉ dạo quanh khu đồ dùng hàng ngày, khu rau cải cậu vẫn chưa có đi qua.
“Nếu có cơ hội, em cũng nên nếm thử mùi vị nó đi.”
Không thích cũng có thể thử qua, coi như là cơ hội tự thể nghiệm. Bất quá mùi nó cùng cần tây* khá giống nhau, người thích liền cảm thấy ăn thật ngon, còn không thích đến ngửi cũng chịu không nổi.
“Vậy em có thể nhổ vài cây được không?”
Hạ Mộc nghĩ đến nồi cơm điện của cậu để ở ký túc xá, thỉnh thoảng vẫn dùng để nấu mì gói. Chỉ là rất ít khi sử dụng, bình thường mọi người đều ăn bên ngoài, Hạ Mộc có thể tự nấu một ít món ăn liền. Ví dụ như nhân sủi cảo, ở siêu thị có bán sẵn thịt xay nhuyễn, thậm chí có loại tẩm ướp rồi, chỉ cần đến lúc nấu đem hồi hương rửa sạch, thái khúc cho vào chung là được nồi canh thịt rồi. Da sủi cảo cũng có loại bán sẵn, cứ trực tiếp mua về bao với nhân thịt xay là được rồi, cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
“Ha ha, không được.”
Chỉ trồng có ngần ấy, bị nhổ đi rồi cô làm sao quan sát mà viết báo cáo.
“Được rồi!” Gương mặt tràn đầy đáng tiếc, nhưng tay lại rục rịch muốn nhổ.
“Bốp~~ “
“Học tỷ?”
Ôm đầu, sao lại đánh cậu chứ~.
“Thu lại chủ ý trong đầu đê, nếu hồi hương của chị đây không thấy, chị khẳng định tìm em đó.”
Học tỷ đầu không thèm nâng nói làm Hạ Mộc buồn rầu muốn chết.
“Em đâu phải loại người thiếu phẩm chất như thế! Nếu nó bị người khác nhổ thì sao? Lúc đó chị đến tìm em, vậy em oan chết rồi.”
Lén lút nhổ trộm mấy cây hồi hương, cậu cần gì phải thế…!
“Chị đây mặc kệ, nếu chuyện xảy ra chị nhất định sẽ đi tìm em, ai biểu em từng có loại ý nghĩ đó hử! Về phần nhân phẩm của em ha~, khó nói lắm!”
Học tỷ tươi cười đầy mặt, đối với vị học đệ này cô thật lòng rất yêu thích, biết cách ứng xử, vừa không nói nhiều cũng rất hiểu chuyện, nên hỏi thì hỏi, không nên hỏi thì không lắm miệng, bình thường thấy cô bận bịu cũng nhiệt tình giúp đỡ, chưa bao giờ tỏ ra tự cao tự đại, cũng không thấy bản thân có thành tích tốt mà mắt cao hơn đầu.
“…” Tại sao cậu không cách nào phản bác được vậy? Vừa nãy quả thật rất muốn nhổ vài cây a. Chẳng lẽ cậu thật sự là người không phẩm chất thế sao? Hạ Mộc xoắn xuýt rồi lại xoắn xuýt mà nhìn hồi hương.
Không, cậu không thể không có phẩm chất. Không phải là hồi hương thôi sao, hừ ~ chẳng mới lạ gì, ai thèm chứ~. [Edit: Cưng chắc nó không mới lạ hửm??]
Đứng lên phủi phủi mông, quay đầu đi.
“Bớ người ta! Ăn cướp ~~ “
Hạ Mộc tay cầm sách, hôm nay cậu không có tiết mà vừa lúc cũng đọc xong hết sách ở phòng, vì vậy bèn chạy tới dạo vài vòng trong nhà sách lớn, kết quả mới vừa đi ra khỏi nhà sách không bao xa, liền nghe thấy một dì lớn tuổi la to bị cướp. Sau đó liền thấy một thân ảnh nhỏ gầy chạy về phía cậu, gọi là nhỏ gầy bởi vì gã đàn ông đó không vượt quá 1m7, trên mặt có râu mép, hiển nhiên không phải thiếu niên.
Vì vậy…
Uỵch ~~
Tên cướp cứ như thế vấp ngã xuống đất. Lúc nãy, khi gã chạy đến gần Hạ Mộc đang đứng nghỉ mát, cậu liền đưa chân ra ngoài…
Lúc này, có mấy người dân nhiệt tình đè gã lại, còn có một nhóc nhỏ cống hiến khăn quàng cổ của nó đến trói tên cướp lại. Lại thêm một vị nhiệt tình khác gọi điện báo cảnh sát, rất nhanh cảnh sát chạy đến hốt gã cướp đi mất, theo sau còn dì bị cướp. Mà Hạ Mộc từ lúc tên cướp bị túm liền lặng lẽ ẩn vào đoàn người, mãi đến tận khi xe cảnh sát chạy mất cậu mới thông thả từ trong đám đông đi ra đón xe.
Chỉ là ở thủ đô khá khó bắt xe, đợi cả nửa ngày cũng không thấy chiếc nào tới. Sách trên tay cũng khá nặng, Hạ Mộc đành phải bỏ chúng xuống đất để cánh tay thoải mái một chút.
Bởi vì lúc này là giờ tan tầm, cũng không phải lúc tốt để đón xe, Hạ Mộc chờ lâu cũng hơi mệt, cuối cùng quyết định cầm lấy một quyển sách đứng đó đọc. Ngược lại, cứ đứng chỗ này là người ta biết muốn đón xe rồi, cậu hiện tại chỉ có thể há miệng chờ sung thôi.
Kétttt ~
Một chiếc xe dừng bên cạnh Hạ Mộc, cậu cứ tưởng là taxi, vội vàng đem sách bỏ vào túi, ngẩng đầu nhìn lên mới há hốc mồm.
Móa nó! Taxi gì chứ, đây là một chiếc Cadillac* á. Muốn dùng Cadillac làm xe taxi, vậy cũng quá sang rồi.
Cạch, cửa xe mở ra, một gương mặt quen thuộc đập thẳng vô mặt Hạ Mộc. Đây không phải là cái tên bệnh thần kinh lần trước sao?
“Lên xe đi.”
Trần Cự nhìn tên nhóc ngốc kia ngơ ngác nhìn hắn bèn lườm một cái, ra hiệu cho vệ sĩ kiêm chức tài xế, rất nhanh người đã bị đẩy lên xe, đương nhiên bao gồm luôn hai túi sách bên chân Hạ Mộc.
“Khụ, xin hỏi tiên sinh đây là…”
Hạ Mộc khẽ nghẹn họng, tuy cậu đã gặp qua hắn ta, nhưng cậu thật sự không biết người này a, lần đầu gặp mặt đã trêu đùa cậu, lần thứ hai trực tiếp đem cậu đẩy lên xe, giờ còn không biết bị chở đi đâu đây nè.
“Tôi là Trần Cự.”
Thấy Hạ Mộc không biết mình, Trần Cự rất khó chịu. Ở thủ đô này, người không biết Trần Cự hắn đây đã ít lại càng ít, kết quả ngày hôm nay lại đụng phải một người.
“Trần, Trần Cự ~ “
Hạ Mộc hoàn toàn choáng váng, ngơ ngác nhìn Trần Cự.
Trần Cự đương nhiên nghe được giọng nói Hạ Mộc tràn đầy kinh ngạc, nghi ngờ liếc mắt.
“Có vấn đề gì sao?”
Câu nói này hỏi ra với giọng điệu rất âm trầm, Hạ Mộc không nhịn được rùng mình một cái.
“Không, không có.”
Dọa chết người rồi, Hạ Mộc lắc đầu lia lịa. Nhưng trong lòng lại dậy sóng ba đào, đối với người nam nhân ngồi đối diện vừa sợ sệt, bội phục lại xen lẫn sự sùng bái.
Trần Cự a ~ trong ký ức kia chính là nam thần quốc dân đó, tập đoàn Cự Vương không chỉ là xí nghiệp nổi tiếng trong nước, thậm chí lọt vào top 500 công ty mạnh nhất thế giới, tài sản cá nhân của hắn đã đạt tới 500 triệu đôla Mỹ, cũng thuộc top 10 người giàu nhất thế giới. Hơn nữa bản thân hắn lớn lên vô cùng đẹp trai, gia thế hảo, lại có nhiều tiền, thậm chí còn làm quốc gia vinh quang, nói hắn là nam thần quốc dân thực sự không quá chút nào!
Mà hắn nổi tiếng không phải vì sự giàu có, mà là 10 năm sau, toàn bộ hệ thống máy vi tính tại Trung Quốc đều dùng loại hệ điều hành do tập đoàn Cự Vương nghiên cứu ra, có lẽ bởi vì hắn giúp đất nước nở mày nở mặt, toàn bộ người dân trong nước chỉ cần dùng máy vi tính đều chọn hệ điều hành của công ty hắn, trực tiếp làm hệ điều hành nào đó của Mỹ gạt ra khỏi Trung Quốc.
Mấu chốt nhất là loại đĩa cài phần mềm này không đắt, chỉ cần 100 tệ là có thể dùng được cả 10 lần, lại còn là loại có bản quyền. Giá cả như thế ở Trung Quốc quả thực chính đánh vào thị hiếu khách hàng, cũng không khó hiểu vì sao nhiều người như thế chọn dùng loại này.
Cho dù là một tháng bảo trì cùng cập nhật phiên bản một lần thì chi phí trong một năm cũng chỉ đạt tới 120 tệ là cùng, trên căn bản người dùng máy vi tính đều gồng gánh nổi. Dưới tình huống đó, người trong nước đều sẽ chọn sử dụng loại có bản quyền. Cho dù có người dùng bản lậu cũng sẽ bị người khác xem thường. Hàng nước ngoài dùng bản lậu thì thôi đi, tại sao đến sản phẩm nước mình nghiên cứu ra mà cũng dùng bản lậu hả? Một tháng chỉ tốn 10 tệ, thức ăn nhanh cũng chưa được giá này đâu, lại còn tham tiện nghi đi dùng bản lậu, có còn là người Trung quốc không? Đến cả sản phẩm nước mình mà không ủng hộ, quả thực làm nhân thần cộng phẫn, toàn thể khinh bỉ.
Hết chương 27.
Chú thích:
Thanh long 
Tua cuống cà rốt hoang dã 
Hồi hương
Cần tây 
Cadillac 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét