10.21.2016

Nam thần: Chương 28

Edit: Đời Đời Kiếp Kiếp

Chương 28

Trong hoàn cảnh như vậy, cho dù da mặt có dày đến cỡ nào cũng không ai dám dùng bản lậu hết.  Hơn nữa, hệ thống phần mềm của tập đoàn Cự Vương vô cùng tân tiến. Mỗi một thao tác cài đặt đều được chỉ vô cùng tỉ mỉ, toàn bộ chi tiết đều nằm trong bản hướng dẫn kèm theo. Vậy nên, chỉ cần người có hiểu biết chút ít về máy tính cũng đã có thể tự mình cài đặt mà không cần tìm người chuyên nghiệp hỗ trợ. Thậm chí ngay cả thứ tự từng bước đều được ghi chú rõ, quả thực không thể nào tri kỷ hơn.

Lúc này, mọi người mới phát hiện ra chỗ tốt của hàng nội. Thay vì sử dùng hàng ngoại đọc không hiểu, lúc trục trặc cũng chỉ có thể tìm đến thợ chuyên nghiệp để sửa chữa. Không thể nào so được với phần mềm trong nước có thể tự mình cài đặt dễ dàng. Cho nên hàng ngoại dần bị tẩy chay khỏi Trung Quốc. Dù sao hiện nay người biết tiếng Anh cũng không nhiều, thợ chuyên nghiệp biết tiếng Anh lại càng ít.
Hạ Mộc nuốt một ngụm nước bọt, ngồi bên cạnh cậu là nam thần quốc dân đó, nội tâm lúc này rối thành một mớ hỗn độn. Lúc trước chẳng qua cảm thấy vị này khá quen mắt, nhưng không thể nhớ được là ai. Cho tới hôm nay nghe được tên của hắn, ký ức của cậu mới tìm thấy cơ hội thoát ra. Bảo sao lại thấy người đó quen mắt, lý do cậu không thể nhớ ra ngay chủ yếu do Trần Cự bây giờ vẫn còn rất trẻ, khí chất chưa mạnh mẽ theo kiểu trầm ổn nội liễm, có mị lực như mười năm sau. Trần Cự bây giờ tất nhiên cũng không kém, chẳng qua lúc này khí thể của hắn như kiếm tuốt khỏi vỏ, vô cũng sắc bén, cũng dễ dàng làm tổn thương người khác.
“Cậu quen biết tôi?”
Trần Cự căn bản không tin Hạ Mộc. Đừng tưởng rằng hắn không nhìn thấy Hạ Mộc vẫn len lén nhìn chính mình. Sờ sờ mặt, chẳng lẽ hiện tại hắn không chỉ hấp dẫn nữ nhân, mà còn câu dẫn luôn cả nam nhân?! Nhớ lại cuốn tiểu thuyết nữ thư ký lén lút đọc, mặt Trần Cự trong nháy mắt tối sầm lại, nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường, chẳng qua ánh mắt nhìn Hạ Mộc có chút quái dị.
“Không.”
Hạ Mộc nhanh chóng trả lời.
Tin được mới là lạ, Trần Cự càng thêm khẳng định Hạ Mộc biết hắn. Nhưng trước đó cậu nhìn thấy hắn thì chỉ lộ ra biểu tình xa lạ, sau khi nghe tên hắn xong thì lại thay đổi một cách khó hiểu. Nhìn lén mình cũng thôi đi, mà miệng còn không ngừng động, không biết đang lẩm bẩm cái gì.
Nếu Hạ Mộc biết được suy nghĩ của Trần Cự lúc này, nhất định sẽ không nhịn được mà chảy mấy giọt nước mắt hô to oan uổng. Rõ ràng cậu còn chưa nói bất kỳ điều gì, miệng động chẳng qua là do quá sức kinh ngạc, đang cố gắng dùng ách ngữ để an ủi trái tim mỏng manh của mình mà thôi. Nam thần đang đứng bên cạnh, mặc dù bây giờ còn chưa phải là ‘nam thần quốc dân’, nhưng dù vậy khí thế cũng quá nồng hậu rồi, Hạ Mộc có chút ‘hold’ không được.
Cảm giác được phía sau lưng đã bị mồ hôi lạnh túa ra làm ướt, ngồi trong xe mặc dù rất ấm áp nhưng vẫn không khiến Hạ Mộc cảm thấy ấm áp hơn chút nào. Ô ~ ! Xem ra cậu vẫn nên đứng từ xa nhìn nam thần mới là tốt nhất. Người như vậy thực sự không thể đến gần mà.
“Cậu tốt nhất nên nói thật!”
Trần Cự lời nói này mang ý vị sâu xa, Hạ Mộc sắp bị sợ đến tè ra quần rồi.
“Thật không có!”
Nói cho cùng, sự hiểu biết của Hạ Mộc với Trần Cự chỉ thông qua kí ức về tương lai mới có. Trên thực tế, đây cũng chỉ mới là lần thứ hai cậu nhìn thấy nam thần. Trong ký ức kia, ‘Hạ Mộc’ căn bản không có quen biết với vị nam thần quốc dân này, nên không tính.
“Hừ!”
Đối với Hạ Mộc, nội tâm Trần Cự hơi xoắn xuýt. Không phải thực thích nhưng cũng không quá chán ghét. Không thích, bởi vì cậu hại hắn mỗi cuối tuần phải về nhà chính cùng ông nội đánh Thái Cực. Chán ghét cậu, hình như cũng không có, vì thực ra cậu vẫn chưa làm gì, chẳng qua do mình không thích nên mới giận chó đánh mèo mà thôi. Nhưng cùng Hạ Mộc sống chung hòa bình, hiển nhiên Trần Cự cũng không làm được. Vì vậy không thể làm gì khác hơn là tỏ vẻ ta đây rất chi kiêu ngạo. Nhưng không hiểu sao vừa nãy thấy cậu đứng ven đường chờ xe, lại để tài xế lái đến gần, còn cho cậu lên xe.
Cảm thấy Trần Cự bài xích mình, Hạ Mộc sờ sờ mũi. Không lẽ lúc cậu không biết đã làm điều gì đắc tội đến vị nam thần quốc dân tương lai này sao? Trong ký ức kia, cậu cùng nam thần hình như không có một chút quan hệ nào với nhau mà. Ấn tượng về hắn có được chẳng qua là do ngẫu nhiên nhìn thấy trên bìa tạp chí, cùng tin tức lúc tám nhảm với đồng nghiệp có đánh giá về hắn. Cho nên, cuối cùng lý do khiến nam thần bài xích mình là gì? Kì lạ hơn là hắn mặc dù bài xích nhưng vẫn để cậu lên xe. Nhìn phong cảnh ven đường xẹt qua bên cửa sổ, chắc đang đi đến Đại học nông nghệp.
“Cảm ơn ngài, Trần tiên sinh.”
Hạ Mộc đứng trước cửa xe cùng Trần Cự nói cám ơn, kết quả đối phương ngay cả đầu cũng không thèm quay lại, cậu giật giật khóe miệng coi như không thấy. Từ nay về sau chắc mình sẽ không cùng người này gặp lại, lễ phép nói lời cảm ơn rồi cầm sách của mình xuống xe. Đứng trước cổng trường nhìn xe dần dần biến mất, lúc này cậu mới quay người nhàn nhã về ký túc.
Trải qua cuộc thi học kỳ trước đó, năm người cùng phòng Hạ Mộc không còn đi chơi hay hẹn hò lúc không có tiết nữa, thay vào đó là ngoan ngoãn ở trong ký túc ôn tập tài liệu mà Hạ Mộc cho. Hiện tại cậu đã không cần, vừa vặn đưa cho mọi người dùng để củng cố tri thức, tránh việc nước đến chân mới bắt đầu cuống lên học sẽ không hiệu quả.
“A Mộc, vừa nãy học tỷ đến tìm đấy, nói lúa mì của cậu trồng ở chỗ chị ấy đã nảy mầm, muốn gọi cậu đến nhìn thử.”
Mai Tam Cố đang viết luận văn, đây là đề tài Hạ Mộc ra cho bọn họ, mỗi tuần một bài. May mà nó vẫn nhớ để nói lại cho Hạ Mộc. Không khiến cho học tỷ không tìm thấy cậu, lúc đó khẳng định sẽ không dễ nói chuyện a.
“Hử, tớ biết rồi. Cám ơn cậu, Tam Cố.”
Hạ Mộc để sách xuống, không kịp thay quần áo đã chạy ngay đến phòng thí nghiệm của học tỷ. Cậu hỏi mượn chị ấy một khu đất nhỏ, trồng năm sáu ổ lúa mì. Vốn dĩ không chắc sẽ chờ được đến ngày nảy mầm, vậy mà ngày đó thật sự đến. Cậu tất nhiên biết lúa mì vụ đông tốt, thế nhưng năm ngoái cậu quên mất. Hơn nữa lúc đó tình cảm giữa cậu và học tỷ cũng không tốt như bây giờ nên năm nay, nhân dịp khai giảng cậu liền muốn một khu vực nhỏ trồng lúa mì vụ xuân. Mặc kệ có sống được hay không, dù sao cũng phải thử mới biết được.
Đương nhiên đây chỉ là thí nghiệm, hiện nay các tỉnh đều trồng lúa mì vụ đông. Cậu hiện tại chẳng qua là muốn kiếm chút kinh nghiệm trước. Cho dù là vụ đông hay vụ xuân, học thêm một chút cũng không có hại gì.
Lúc này nhìn thì thấy mầm vẫn còn rất nhỏ yếu. Chỉ cần một cành cây cũng đủ để đè gãy tất cả. Tất nhiên Hạ Mộc không thật sự lấy cành cây đến, cậu làm sao có thể làm một chuyện ngu xuẩn như vậy được.
Tưới một ít nước, sau đó lại nhìn nửa ngày mới lưu luyến vỗ vỗ ống quần đứng lên. Lúc nãy vì xem mầm lúa mạch, cậu đã quỳ một chân xuống đất, khiến trên đầu gối dính đất một mảng.
“Thế nào?”
Học tỷ xem xét xong thí nghiệm đất trồng rau của mình, liền quay sang nhìn Hạ Mộc.
“Không tệ, thực sự vẫn có thể nảy mầm.”
Hạ Mộc để nắm rõ tỷ lệ nảy mầm, mỗi một ổ cậu thả 15 hạt giống. Hiện tại mỗi ổ đều nảy mầm được 13 hạt, thực sự rất tốt.
“Chỉ vì mấy ổ lúa mì vụ xuân này mà nhìn em mỗi ngày lo lắng sốt vó thế này, em hiện chưa học cao vẫn còn chuyển ngành được đấy. “
Nếu năm, sáu ổ lúa mì thôi mà cũng không chăm sóc được, nói rõ Hạ Mộc thật sự không có thiên phú trong việc này, vẫn nên bỏ đi, đừng lãng phí thêm thời gian nữa.
“Học tỷ, chị đả kích lòng tin của học đệ mình như vậy thật sự được hả?”
Hạ Mộc 囧!
“Đây không phải là đả kích, mà là quan tâm. Không có thiên phú, mà vẫn để em ở đây lãng phí thời gian, đó mới là hại em!”
Học tỷ cầm quyển vở trên tay vỗ khẽ. Ngày hôm nay ánh mặt trời rất tốt, chiếu vào người rất ấm áp. Đáng tiếc không phải ở nhà, nếu không cô nhất định pha một ấm trà, ngồi dưới cây lê sưởi nắng.
“…” Hạ Mộc không có cách nào phản bác, may mắn cậu coi như cũng có chút thiên phú. Chọn xong hạt giống lúa mì, rồi nhìn hướng dẫn trong sách mà làm theo, nhất định cũng sẽ có một hạt nảy mầm! Cho nên học tỷ  nhất định là đang cố ý đả kích cậu. Ai bảo mấy hôm trước cậu làm hỏng một mầm cây cà tím loại nhỏ. Nhưng cũng không phải do cậu cố ý. Chẳng qua do lúc đó có một học trưởng vội vàng đi ngang qua đụng phải cậu nên cậu mới đem mầm cà tím làm hỏng.
“Vì biết cậu không cố ý, nếu không còn lâu mới để cậu đến đây hỗ trợ.”
Học tỷ cười nói. Lúc đó cô thực sự tức giận, nhưng không phải đối với Hạ Mộc, mà là đối với tên bạn học kia. Đường rộng không đi, lại cố ý va vào Hạ Mộc. Tưởng cô mắt mù không nhìn thấy sao!
“Hồng nhan họa thủy a ~~ “
Hạ Mộc hiểu được, đối học tỷ lắc lắc đầu, cậu thực sự vô tội mà. Chẳng qua bình thường được học tỷ quan tâm một chút, vậy mà đã bị người ái mộ căm giận. Cũng may đối phương vẫn có chừng mực, chỉ va chạm một chút. Nếu không, Hạ Mộc cũng không chắc mình có bị huynh trưởng nào trùm bao bố đánh một trận hay không.
“Trách chị hử?”
Học tỷ trừng mắt, Hạ Mộc lập tức lúng túng. Chắc do di truyền trong gia đình, đàn ông nhà họ Hạ trời sinh đều bao dung đối với phái nữ. Chỉ cần không vi phạm nguyên tắc gì đó, đàn ông nhà họ Hạ đều nhẹ nhành trước mặt họ, hay thường gọi là ‘nhéo lỗ tai’(???).
Hài lòng trở về ký túc xá, trên tay cầm bữa tối. Mấy người trong ký túc xá hiện nay rất chăm chỉ đọc sách, đến mức cả cơm cũng quên ăn. Vậy nên chỉ cần rảnh rỗi, Hạ Mộc đều mua cơm giúp họ. Mấy người họ cũng ngại ăn không của cậu, bình thường đều đem tiền trả lại. Hạ Mộc không có từ chối, bọn họ đưa cậu đều lấy. Dù sao vì miếng ăn mà sinh thù hận cậu cũng đã nghe nhiều, cậu cũng không muốn vì chuyện tiền bạc mà cùng bạn bè trở thành như vậy.
Hạ Mộc không nghĩ duyên phận của cậu và Trần Cự sẽ tiếp tục kéo dài, cho nên không hề suy nghĩ gì mà ở ký túc tiếp tục làm việc. Gần đây đơn hàng không ít, buổi tối đều phải đi ngủ muộn hơn một tiếng.
Mà lúc này Trần Cự lại bị cú điện thoại của lão gia tử mắng cho cẩu huyết lâm đầu, buộc hắn phải về nhà chính ăn cơm, nếu không sau này đừng về nữa. Lão gia tử đã nói đến vậy, ai dám không vác mặt về a! Vì vậy Trần Cự trở về. Vừa bước chân vào nhà, hắn gặp được hai kẻ đáng ghét và một người đáng tôn kính.
“Anh.”
Chỉ hướng về người đàn ông trẻ nhất trong phòng khách chào hỏi, cặp vợ chồng trung niên thì xem như không khí mà bỏ qua.
“Gia giáo của anh ở đâu? Nhìn thấy cha mẹ cũng không biết đường mở miệng chào hỏi hả?”
Đôi vợ chồng trung niên là cha mẹ ruột của Trần Cự. Nhưng không hiểu vì sao mối quan hệ giữa hai người và Trần Cự có vẻ không mấy tốt đẹp. Ngược lại, anh trai cùng cha khác mẹ Trần Nguyên lại có quan hệ vô cùng tốt với Trần Cự.
“A Cự, lại đây ngồi.”
Trần Nguyên cũng không hề quan tâm đến đôi vợ chồng trung niên kia, trực tiếp lôi kéo em trai ngồi bên cạnh mình. Hôm nay, nếu không phải do ông nội gọi điện bảo họ tới dùng cơm, anh (Trần Nguyên) căn bản không hề muốn đến nơi này ngồi nhìn hai người bọn họ. Bình thường, nghỉ hè hằng năm anh sẽ đến nhà em trai hoặc ở lại trong đại viện quân đội cùng vợ con.
“Mày hôm nay sao lại về nhà chính?”
Anh hai – Trần Nguyên cũng không thích cha mẹ như hắn. Trừ việc hàng tháng sẽ cố định sang đây thăm ông nội, nếu nhà chính có cha mẹ bọn họ ở thì cho dù thế nào hai anh em cũng nhất định không về. Lão gia tử thấy thế, không thể làm gì khác ngoài việc để hai vợ chồng họ ra ngoài ở. Lúc này mới có thể khiến hai đứa cháu thường xuyên về thăm ông.


Hết chương 28.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét