10.09.2016

TLĐBOHĐ: Chương 26

Chương 26: Bao tử bò hầm cà rốt

baotuboham1
Ông Khang nằm ngốc ở bệnh viện một tuần, rốt cục cũng được ra viện, trước khi xuất viện cần phải kiểm tra tổng quát lần cuối, bác sĩ nói ông đã hoàn toàn hồi phục, bất quá vẫn phải chú ý việc ăn uống, dù sao đau dạ dày nhất định phải dưỡng dài dài.

Ông Khang cười híp mắt đáp lại, Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý thu dọn đồ đạc xong, ba người liền lên xe về nhà.
“Ai nha, chỉ một tuần không về nhà, cảm giác như là rất lâu rồi ấy!” Ông Khang đứng ở trước cửa nhà mình, cảm thán.
“Đó là vì ông quá yêu thích nơi đây.” Thẩm Phục thuận miệng cười tiếp lời.
Ông Khang gật đầu, vừa lấy chìa khóa mở cửa, vừa cảm khái nói rằng.
“Ông ở đây mấy chục năm rồi, có thể không thích hay sao?” Ngôi nhà này đã  đi theo ông gần nửa đời người, sướng vui buồn khổ, chính là nhà của ông đó nha.
Giống như Triệu Tuyết Mai từng nói, ngôi nhà này đến bây giờ, đúng là rất nhiều năm rồi.
Kiểu nhà tứ hợp viện* này, tại đây đã coi là rất hiếm, mấy căn khác gần thành phố toàn bộ đã bị phá bỏ, xây nhà cao tầng, chỉ có nơi đây hoàn toàn không chút động tĩnh, tuy rằng vẫn luôn nghe nói chính quyền muốn xây dựng lại, nhưng không hiểu vì sao đến giờ vẫn không đả động gì đến, cứ như vậy liền ảnh hưởng tới giá nhà nơi đây, giá nhà ở thành phố S mấy năm qua, chỗ nào cũng đều tăng mạnh, chỉ có nơi đây tuy rằng có tăng nhưng lại không nhiều, chẳng trách Triệu Tuyết Mai nói, có muốn bán cũng không ai thèm mua.
Bây giờ, đám người trẻ tuổi đều muốn chuyển vào thành phố, mua nhà cũng không muốn mua ở vùng ngoại thành, mà người lớn tuổi thì không mấy ai nguyện ý rời bỏ nơi mình gắn bó lâu nay, người trung niên lại càng không mua loại nhà không chút giá trị, cũ mèm thế này.
Trong cảm nhận của ông Khang, nơi đây là một mảnh đất thiên đường, nấu ăn, dưỡng hoa, bình thường thì mở tiệm cơm, rảnh rỗi một chút thì đi câu cá, điều đáng tiếc duy nhất là vợ ông qua đời quá sớm, nếu không ông sẽ càng tự tại hơn.
Trong nhà ông Khang đều là chứa đựng vật dụng, trang thiết bị xưa cũ, có thể dọn dẹp nhưng phải cẩn thận tỉ mỉ, đại khái có liên quan đến việc vợ qua đời sớm, ông Khang lúc còn trẻ, một thân gà trống nuôi con, vừa làm ba vừa làm mẹ Dương Kiến Quốc, cho nên ông làm việc gì cũng giỏi, nhà cửa luôn rất ngăn nắp gọn gàng, vì thế căn nhà tuy có cũ kỹ một chút, nhưng lại phi thường ấm áp.
Sau khi gia đình Dương Kiến Quốc dọn đi, căn nhà trở nên vô cùng trống trải, trong đó bỏ không hai phòng, đồ đạc sinh hoạt toàn bộ đã được dời vào thành phố, chỉ còn lại một cái giường cùng một cái tủ quần áo cũ kỹ,  bởi vì kiểu dáng quá xấu, bị Triệu Tuyết Mai ghét bỏ, liền để lại nhà.
Tuy vậy, hai căn phòng này vẫn được ông Khang thường xuyên dọn dẹp, ông luôn suy nghĩ, nếu một ngày kia, gia đình Dương Kiến Quốc trở về, liền có sẵn nơi để ở, nhưng mà ông có dọn sạch đến đâu thì bọn họ một lần cũng không dùng tới, cho dù là ăn tết, bọn họ cũng không về quê, trước sau đều kêu ông qua nhà bọn họ, nếu ông ở không quen thì tự quay về, bọn họ cũng không kẻ nào nguyện ý cùng trở về đây. Triệu Tuyết Mai ngại nơi này nghèo nàn lạc hậu, Dương Tiếu ngại nơi này không có mạng, không có máy vi tính, Dương Kiến Quốc nếu muốn trở về liền bị Triệu Tuyết Mai một khóc hai nháo ba thắt cổ cản lại, dần dần cũng đem chuyện không về thăm nhà coi như là lẽ đương nhiên.
Một tuần không về, trong nhà vẫn rất sạch sẽ, ông Khang có nuôi hai con rùa đen nho nhỏ, đã đổi qua nước, lúc này đang nằm dài tắm nắng.
Là bà nội Tiểu Uyển giữ chìa khóa, dọn dẹp giúp ông trong lúc ông đang nằm viện.
Tiệm cơm mấy ngày không mở cửa, bất quá cũng không vội vàng mở lại, nghe nói ông Khang xuất viện trở về, mấy người hàng xóm xung quanh đều đòi đón gió tẩy trần cho ông để đuổi xui rủi. Người lớn tuổi ở đây quan hệ rất tốt, thường thường tìm cớ tụ tập cùng nhau uống rượu, đúng dịp này lại càng không thể từ chối, cho nên bọn họ trở về, dứt khoát không đi tiệm cơm Tây Tần, mà cả ba người đều đến nhà ông Khang, tùy tiện làm chút ít đồ ăn nhẹ, sau đó đi mua thêm mấy món ăn,  chuẩn bị buổi tối liên hoan.
Ông Khang cùng Lâm Thục Ý phụ trách nấu nướng, Thẩm Phục hai tay đút túi, phụ trách báo cáo món hắn thích ăn.
Ông Khang cười híp mắt không nói lời nào, Thẩm Phục nói hắn thích ăn cái gì, ông Khang liền làm cái đó, ngược lại Lâm Thục Ý không quá hài lòng, âm thầm trừng hắn mấy lần.
“Thích ăn thì chính mình tự làm, đứng đó chỉ huy mà coi được hả~~.”
Thẩm Phục làm ra bộ dáng ủy khuất hướng Lâm Thục Ý nhún vai.
“Món tôi yêu cầu đều là những món dễ tiêu, lại còn tốt cho dạ dày không à!.”
Lâm Thục Ý nhìn lại, quả nhiên thấy được cà rốt, củ từ, cải bó xôi, cùng bao tử bò*, đều là món thích hợp cho ông Khang, Lâm Thục Ý không khỏi giãn lông mày, lúc bác sĩ nói ông Khang được phép ăn cái gì, xem ra Thẩm Phục đều ghi vào lòng.
Thấy Lâm Thục Ý không nói, Thẩm Phục lại tiến lên trêu cậu.
 “Thế nào? Tôi rất tri kỷ đi.”
Lâm Thục Ý đưa mắt ưu nhã khinh thường nhìn hắn, cùng ông Khang rời đi.
Thẩm Phục đứng tại chỗ, một tay đút túi, một tay sờ môi, chà chà, ánh mắt khinh người của cậu, thật quyến rũ mà~~ [Beta: má ơi, công có bệnh, cần được chữa gấp!] [Edit: cái nỳ giống kiểu người yêu trong mắt hóa Tây Thi!]
Buổi tối Lâm Thục Ý đứng bếp, Thẩm Phục hỗ trợ, bởi vì ông Khang mới xuất viện, hai người không muốn gọi ông làm gì, nhưng mà ông Khang ngồi không liền không chịu được, liền chuyển đến băng ghế bên cạnh, phụ giúp bọn họ nhặt rau gọt vỏ, ba người vừa làm vừa nói chuyện, tình cảnh quả thực như một gia đình hòa thuận vui vẻ.
Ông Khang thích ăn cay, tuy nhiên bị loét dạ dày, ông không được phép ăn cay, Lâm Thục Ý đều làm mấy món vô cùng thanh đạm, thích hợp với ông Khang, như là củ từ xắt sợi xào*, cải bó xôi trộn miến*, bao tử bò hầm cà rốt, những món này đều là không cay, món rau trộn dù chỉ cho chút ít dấm chua cùng với gia vị, nhưng cũng không tránh khỏi kích thích dạ dày, ông Khang liền lên tiếng, ông không yếu ớt đến mức đấy đâu.
Mấy món còn lại đều đậm khẩu vị, dù sao còn có khách khứa, cũng không thể nào làm toàn bộ dựa theo khẩu vị của mình.
Không đợi món rau trộn cùng nồi bao tử bò nấu xong, mọi người đã tới đông đủ, trong tay mang theo nhiều lễ vật, nhìn thấy ông Khang liền cười hỏi thăm.
 “Khỏi bệnh chưa?”
“Vậy thì tốt rồi.”
Nhìn thấy Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục trong bếp bận rộn, mọi người không lấy làm lạ, dù sao hiện tại bọn họ đều cho rằng hai đứa bé này không khác cháu ông Khang là mấy, không, hẳn còn tốt hơn nhiều.
Tiểu Uyển cũng tới, trong phòng khách đều là người lớn tuổi, nhỏ hơn thì là con nít, không ai đồng lứa với nàng, nàng không có gì để nói, liền tiến vào bếp, lẽo đẽo đi theo hai người Thẩm Phục nói chuyện, thấy bộ dáng Lâm Thục Ý cắt, thái, xào, nấu… đều thập phần thuần thục, ngưỡng mộ đến mức không ngậm mồm được.
“Anh Tiểu Ý, anh quả thật là nam nhân tốt nhất thời đại đó nha, không những cực kỳ đẹp trai mà còn nấu ăn ngon nữa, sau này ai gả cho anh quả thực hạnh phúc chết luôn.”
Thẩm Phục cũng mặc một cái tạp dề khôi hài, đứng ngay bên cạnh, thân hình cao một mét tám mấy làm phòng bếp có vẻ chật chội, vốn bị Lâm Thục Ý không chút khách khí đuổi cổ ra ngoài, nghe Tiểu Uyển nói, bèn quay ngay lại, dựa vào tủ bát bên cạnh, cười híp mắt nói.
“Phải a~~, một cô dâu nhỏ nhắn, hiền lương như thế, ai cưới được sẽ rất hạnh phúc.”
Lâm Thục Ý sưu sưu phóng tới mấy đạo đao mắt, Thẩm Phục cười híp mắt làm như không thấy, Tiểu Uyển nghe Thẩm Phục nói đùa, cười đến ngửa tới ngửa lui.
Cuối cùng, Lâm Thục Ý cũng minh bạch, loại người như Thẩm Phục, đừng bao giờ để ý đến hắn, nếu càng để ý, hắn càng đùa giỡn hăng say, tốt nhất cứ xem hắn như là người vô hình.
Các buổi tụ họp liên hoan bình thường, ông Khang đều phải uống vài ba chén, nhưng lần này không chờ ông mò kiếm chai rượu, mọi người liền bảo, hôm nay không uống rượu đâu, chỉ ăn cơm thôi, ông Khang tươi cười suốt cả buổi tối, phảng phất như trẻ lại vài tuổi, luôn miệng nói.
“Vậy thì không được, vất vả lắm mới có cơ hội tụ lại thế này, không uống sao được cơ chứ? Bất quá tôi uống sữa Tiểu Ý mua, mấy người cứ uống rượu đi, hôm nay không say không về.”
Lão Trần sát vách nở nụ cười.
 “Thế thì ông thiệt rồi nha, hôm nay tôi tới, chính là để ý tủ rượu nhà ông, ông phải lấy rượu ngon ra đãi bọn tôi đó!”
Ông Khang cười ha ha, trả lời.
“Tất nhiên rồi.”
Trong nhà đèn đuốc sáng trưng, một đám người cười cười nói nói huyên náo, khu nhà nhỏ này, quả thật lâu rồi chưa từng náo nhiệt như thế, ông Khang cảm thấy mình quyết định rất đúng, nếu đem nhà bán đi rồi, tìm đâu ra hàng xóm như thế, người tốt như thế, ông không nỡ, thực sự là không nỡ.
Ở một nơi khác trong thành phố, hai vợ chồng Triệu Tuyết Mai cũng vừa từ nhà mẹ ả trở về, thấy nhà thì khóa cửa, trong phòng lại chẳng có ai, Triệu Tuyết Mai kêu Dương Tiếu hai tiếng, không thấy trả lời, mới bảo Dương Kiến Quốc.
 “Anh gọi điện cho con coi, không phải đã nhắn nó trước là hôm nay chúng ta về à? Sao giờ này lại không có ở nhà? Trễ rồi, không biết nó đã ăn cơm hay chưa?”
Dương Kiến Quốc có chút mệt mỏi, không muốn động đậy gì ráo, mấy ngày qua hai người đều phải chen chúc trong phòng bệnh chật hẹp, Triệu Tuyết Mai còn được nằm ở giường nhỏ bên cạnh, còn hắn chỉ có thể ngả lưng trên đất mà nghỉ, mặc dù là mùa hè, nhưng nằm vài ngày như thế, quả thật rất khó chịu.
“Nó đã lớn như vậy, cô một ngày không coi nó là con nít thì không được hả? Nếu nó đói còn không biết tự kiếm cơm mà ăn hay sao?”
Triệu Tuyết Mai trừng mắt, mắng.
“Kêu gọi thì gọi nhanh đi, lảm nhảm nhiều thế làm gì?”
Dương Kiến Quốc cau mày, đi vào phòng lấy di động gọi điện.
Gọi ba lần, Dương Tiếu mới nhàn nhã nhận máy.
“Alo, ai vậy?!” Âm thanh còn mang giọng điệu tức giận, gay gắt.
“Ba đây! Con đang ở đâu vậy hả?”
Bên kia điện thoại rất huyên náo, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng la to của đàn ông, sau đó có thứ gì đó bị đẩy ngã, soạt một tiếng, có người nói rằng.
“Chung tiền, chung tiền đê! Nhanh lên! Ha ha ha!”
Dương Tiếu vẫn không trả lời câu hỏi của Dương Kiến Quốc, trước hết xổ một câu thô tục.
“Má nó, lại thua nữa rồi!”
Dương Kiến Quốc đoán được Dương Tiếu đang làm cái gì, cơn giận càng lúc càng lớn, quát.
“Dương Tiếu, mày đang đánh bài đó hả?!!”
Lúc này, Dương Tiếu mới ý thức được di động vẫn còn đang để bên tai, nghe tiếng quát giận dữ của Dương Kiến Quốc, trong lòng thầm nói ‘nguy rồi’, vội vã cười làm lành.
“Cùng vài đứa bạn chơi vui thôi à, không phải đánh bài đâu, ba đừng nói khó nghe như thế.”
Dương Kiến Quốc không thèm nghe nó giải thích, bên kia loạn thành như vậy, sao có thể cùng bạn chơi cho vui được, chắc chắn nó đang ở sòng bạc, lửa giận muốn bừng lên liền bị hắn áp xuống, nói rằng.
“Dương Tiếu, mày lập tức cút về đây cho tao!”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Dương Tiếu trừng cái điện thoại vừa bị ngắt ngang, lửa giận trong lòng không chỗ phát tiết, ngày hôm nay nó thua đủ xui rồi, trở về còn bị ăn mắng, đây là đạo lý gì hả?!!
Gã thanh niên đối diện còn thô cổ họng gọi.
“Dương Tiếu, nhanh lên, chung tiền tao đi, còn thiếu mỗi mình mày thôi!”
Dương Tiếu vừa đưa tay móc bóp vừa nói.
“Hối hối hối, bực mình, cũng không thiếu mày, mày gấp gáp làm cái quái gì!”
Kết quả mở bóp ra mới phát hiện, trong bóp trống rỗng, không khỏi văng tục một tiếng.
“Gì đây! Thua sạch rồi?! Má nó, thật xui xẻo!!”
Nghe nó nói hết tiền, gã thanh niên đối diện cũng không tức giận, nhìn người bên cạnh Dương Tiếu một cái, mang Dương Tiếu tới nơi này cũng không phải bạn bè thân quen gì với nó cả, gã ta cúi người xuống, cười nói.
“Nhóc con, hết tiền rồi hử? Anh đây còn chút đỉnh nè, muốn mượn hay không?”
Nghe thế, mắt Dương Tiếu liền sáng lên, nó thua nhiều như vậy, hiện tại lại hết tiền để gỡ, nếu bị người khác nhanh chân thế mất, nó thật sự không cam lòng, trong lòng muốn mượn chút tiền để tiếp tục, biết đâu thắng được liền lấy lại hết thì sao, lúc đang ngứa tay chuẩn bị mượn tiền, nhớ tới tiếng quát của Dương Kiến Quốc, nó hơi sờ sợ, bèn nói.
“Hôm nay tới đây thôi, không chơi nữa, vừa rồi ba tao mới gọi đến, kêu tao về.”
Sắc mặt gã ta có chút khó coi, bất quá chỉ thoáng qua trong nháy mắt, cũng không để Dương Tiếu nhìn ra, liền cười híp mắt nói.
“Được rồi, vậy chúng ta cũng về thôi.”
Nói xong quay đầu nhìn về phía một gã đàn ông thô lỗ đối diện, nói.
“Hắc ca, tụi em về trước, tiền tên nhóc này thiếu anh cứ tính cho em đi, lần sau tụi em trở lại.”
Gã đàn ông kia phất tay một cái, trả lời.
“Được rồi, chút tiền đó nhằm nhò gì, tao cũng không sợ mày giật, không chơi tiếp thì thôi, tao còn tính mời hai đứa tụi bây đi uống nước.”
Số tiền đó tuy nhỏ nhưng cũng đến một ngàn, bạn nó còn giúp nó thế chân trước, dù người kia nói là không muốn, nhưng Dương Tiếu cảm thấy gã ta là người tốt, bèn choàng vai gã ta nói.
“Quả thật là anh em tốt.” [Edit: ừ, ‘anh em tốt’, (→_→) rồi anh em cưng luộc cưng luôn ha!! ]
Gã ta cười cười, nói.
“Ừ, anh em không à, khách sáo làm gì.”
Dương Tiếu còn nói.
“Dù vậy, hai ngày nay thật có là lỗi với anh, để anh phải cho tôi mượn nhiều tiền như vậy…”
Gã nhếch miệng, đáp.
“Đừng nói như vậy, đâu ai hên mãi được, cậu xem lúc đầu không phải cậu ăn rất nhiều hay sao, đến gần cuối mới thua mà! Chỉ có mấy ngày, không nói trước được gì đâu, về sau sẽ lấy lại hết mà thôi.”
Dương Tiếu gật gật đầu, cảm thấy rất có lý, nhất định hai ngày nay là do nó xui, hai ngày tiếp theo, khẳng định thắng lợi.
 “Đúng vậy, thời gian còn dài mà.”
—- Hết chương 26 —-
Chú thích:
Củ từ xào: 
Cải bó xôi trộn miến: 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét