10.09.2016

TLĐBOHĐ: Chương 27

(っ=ˆヮˆ=)っ Bà con lỡ vô coi rồi thì thuận tay nhấn chỗ mấy ngôi sao để rating nhà tui luôn nghen, coi như ủng hộ công tui làm ấy, thấy ai like hay rating t đều vui, có động lực làm tiếp, cảm ơn trước

Chương 27: Cơm cà ri gà

comcariga
Lúc Dương Tiếu về đến nhà, Dương Kiến Quốc cùng Triệu Tuyết Mai đang ngồi ăn mì, Dương Tiếu vừa vào cửa liền nói.

“Đói chết con rồi, mẹ ăn gì vậy, cho con ăn với!”
Triệu Tuyết Mai đã mấy ngày không thấy con trai, cho nên vừa nghe nó nói như vậy, liền lập tức đứng lên, bảo.
“Giờ này mà còn chưa ăn cơm hả, con nhìn đi, mẹ đang ăn mì gói, con ăn không?”
Vừa nghe tới mì gói, Dương Tiếu liền nhíu mày, nói.
“Con đã ăn mì gói hơn một tuần lễ rồi đấy, sao mẹ lại muốn cho con ăn thứ này nữa?”
Dương Kiến Quốc còn vì chuyện vừa rồi mà tức giận, nghe nó nói như vậy, liền dằng đũa xuống.
“Không ăn thì nhịn đi, mày lớn như vậy lại không biết tự nấu cơm mà ăn à? Tối muộn thế này còn ra ngoài chơi bời lêu lỏng, mày có mặt mũi than đói bụng hay sao? Ngán thì đừng có ăn!”
Còn không đợi Dương Tiếu trốn ra phía sau, Triệu Tuyết Mai đi vào, đã mở miệng nói trước.
“Anh nói gì vậy hả? Y như thùng thuốc súng, con trai mới về nhà, vừa mệt vừa đói, anh mắc chứng gì mà mắng nó xối xả như thế?”
Dương Kiến Quốc không phản bác Triệu Tuyết Mai, mà trả lại một câu.
“Cô tự mà hỏi nó đi, đã trễ thế này, nó mới từ đâu về?”
Triệu Tuyết Mai kỳ quái nhìn về phía Dương Tiếu, Dương Tiếu gãi đầu một chút.
“Chỉ cùng một vài người bạn đánh bài giết thời gian mà thôi, không có gì ghê gớm, tụi con đánh chơi cho vui, nhỏ xíu à, ba không hiểu nên nghĩ con đánh bạc lớn.”
Dương Kiến Quốc nói.
“Bạn bè, bạn bè, mỗi ngày toàn là lêu lổng với đám hồ bằng cẩu hữu, rồi cũng có ngày mày hư thân! Đánh nhỏ! Đánh nhỏ cũng là cờ bạc!”
Triệu Tuyết Mai không đồng ý.
“Sao anh nói khó nghe như vậy chứ? Không phải chỉ đánh vài bàn, thua vài ba đồng thôi sao? Căng thế làm chi, Tiếu Tiếu cũng cần phải có bạn bè của nó, không lẽ như anh, xảy ra chuyện cũng không có ai ra tay giúp đỡ.”
Dương Kiến Quốc lần thứ hai bị chặn họng không nói được câu nào, hắn không có bạn bè không phải là nhờ bà vợ này ban tặng hay sao?
Dương Tiếu thấy mẹ nó nói giúp, không thèm lo lắng thêm nữa, Triệu Tuyết Mai thấy Dương Kiến Quốc không nói, cũng dừng lại, quay đầu hỏi Dương Tiếu.
“Tiếu Tiếu, con không muốn ăn mì, vậy con muốn ăn cái gì, nói đi, mẹ nấu cho con.”
Dương Kiến Quốc không thể chịu nổi cái cách Triệu Tuyết Mai nuông chiều Dương Tiếu như thế, nhưng hắn không chịu nổi thì có thể làm được gì, từ trước đến nay Triệu Tuyết Mai đã chẳng bao giờ thèm nghe lọt tai những lời hắn nói, bất mãn, hắn bèn bưng bát đi phòng khách ăn.
Triệu Tuyết Mai nhìn bóng lưng Dương Kiến Quốc, quay sang nói với Dương Tiếu.
“Đừng để ý đến ông ta, không ra làm sao cả.”
Dương Tiếu đã sớm biết, nhà này mẹ nó nắm quyền, nó chỉ cần nịnh bà cho tốt, ba nó sẽ chẳng làm gì được nó, haha.
“Mẹ, con muốn ăn cơm cà ri gà.”
“Được, để mẹ coi còn cà ri không, nếu còn liền làm cho con.”
Dương Tiếu cười lấy lòng.
“Mẹ là tốt nhất!”
Triệu Tuyết Mai nhíu mày.
 “Miệng ngọt như vậy! Nói đi, muốn gì?”
Chỉ có mẹ là hiểu nó nhất mà thôi “Con hết tiền rồi.”
“Không phải trước khi đi, mẹ cho con 2000 rồi còn gì?”
Dương Tiếu vừa làm nũng vừa nhanh chóng bịa ra lý do, chỉ cần đả động đến mẹ, tiền tới tay nó dài dài.
“Hai ngày trước đám cưới bạn con, sao con có thể không tặng đồ được chứ? Không tặng đồ thì cũng phải biếu tiền bày tỏ một chút, mà tiền lễ bây giờ mẹ đâu phải không biết, nếu quá ít thì người ta nói này nói nọ, đến lúc con kết hôn, không phải nó cũng phải đi trả à?”
Triệu Tuyết Mai cảm thấy rất có lý, bèn đáp ứng.
“Vậy được rồi, mẹ lại cho con thêm 2000, lần này tiêu xài cẩn thận đấy nhá!”
Chân mày Dương Tiếu cau lại, trong lòng suy nghĩ, nhiêu đó thì đâu đủ, nhưng mà… làm chút vốn thì được, nói không chừng còn gỡ được mớ tiền đã thua trước đó nữa.  
Đột nhiên, Triệu Tuyết Mai nghĩ đến chuyện khác, thò đầu ra thấy Dương Kiến Quốc vẫn còn ngồi ở phòng khách, bèn tiến vào đóng cửa, nhỏ giọng hỏi Dương Tiếu.
“Tiếu Tiếu, ông con hai ngày nay có gọi điện thoại tới hay không?”
Dương Tiếu đã mấy ngày không nghĩ đến ông nó, nghe mẹ hỏi như vậy, mới nhớ tới, hình như mấy ngày rồi ông không gọi đến thì phải, bèn đáp.
“A, mẹ không hỏi con cũng không nhớ nữa đó, mấy ngày rồi mà ông chả gọi đến một cuộc nào cả.”
Triệu Tuyết Mai lập tức nhăn lông mày.
“Cái gì? Mấy ngày rồi cũng không thấy gọi qua sao?” Tuy rằng, ả không có ý định bắt máy, nhưng ông Khang không gọi tới lại là việc khác.
“Dạ phải, từ ngày đó gọi cho con xong cũng không thấy nữa.”
“Hôm nào? Xảy ra chuyện gì?”
Dương Tiếu đem chuyện ngày đó ông Khang gọi điện đến kể với Triệu Tuyết Mai một chút, Triệu Tuyết Mai nghe xong cau mày, mở miệng hỏi.
“Ông ta nói mình bị bệnh hử?”
“Không phải, là lão già sát vách bên kia nói.”
“Con nói ổng có tới đây nhưng không đem theo giấy tờ nhà đất ư?”
Dương Tiếu gật đầu, không biết mẹ hỏi cái này làm chi.
Triệu Tuyết Mai âm thầm lắc đầu, không đúng, dựa theo tính khí của ông Khang, hoặc là không tới, nếu đã tới thì phải mang theo giấy tờ, sao lại tay không mà đến cho được?
“Ngoại trừ mấy chuyện đó, còn gì nữa không?”
Dương Tiếu ngẫm lại mới lắc đầu, nó cũng không dám kể với Triệu Tuyết Mai mấy lời khó nghe mà nó nói với ông Khang, định nói không còn, mới chợt nghĩ tới.
“Đúng rồi, hình như ông không đến một mình, mà cái đứa tên Lâm Thục Ý cũng tới, có phải do nó nói cái gì đó, ông mới không chịu mang theo giấy tờ?”
Triệu Tuyết Mai suy nghĩ một chút, nếu dựa theo tính tình ông Khang, tựa hồ nguyên nhân cũng chỉ như lời Tiếu Tiếu mới thấy có lý, lúc này liền nhíu lông mày, nói.
“Mẹ thấy hai thằng nhãi đó ở nhà ông con cũng chẳng tốt đẹp gì, không phải là đánh chủ ý lên cái nhà đó đi.”
Dương Tiếu thấy mẹ nghĩ về hai đứa đó như thế, liền mừng thầm, trên mặt lại không biểu hiện gì.
“Không thể nào, dù sao cũng là người ngoài, ông không đến mức hồ đồ như thế.”
Triệu Tuyết Mai đáp.
“Rất khó nói, ông con rất dễ bị người lừa gạt.”
Gian kế của Dương Tiếu thực hiện được, còn không quên chém thêm một đao cuối cùng.
“Đúng rồi, hai ngày trước người chủ nhà ở chỗ mẹ nhìn trúng ấy, có gọi điện đến, nói mẹ nếu không muốn thuê, lão ta liền đem cho người khác mướn.”
Triệu Tuyết Mai cắn răng.
“Ngày mai, mẹ sẽ đi tìm ông con để nói chuyện!”
Mặc dù nói như thế, hiện tại Triệu Tuyết Mai thật sự không có cách nào đi được.
Sở dĩ ả ta ở trước mặt ông Khang nói năng hùng hồn như vậy, chính là nắm được tính tình của ông, cả đời ông sống nhẹ dạ tốt tính, tất nhiên một phần cũng do không bỏ xuống được Kiến Quốc cùng Tiếu Tiếu, cho nên ả mới không tin ả không lay chuyển được ông. Ông Khang không quá ham thích tiền bạc, đối tiền bạc cùng vật chất khác không quá cố chấp, mà chỉ là không nỡ bỏ đi hồi ức cùng người bạn đời, cho nên ả mới dám thả ra lời hung ác, đem Dương Kiến Quốc cùng Dương Tiếu đưa về phía đối lập, muốn cho ông biết, một bên đã chết đi, một bên còn sống như hiện tại, ông Khang nhất định sẽ không cam lòng cùng Tiếu Tiếu đoạn tuyệt quan hệ, điều này có thể thấy được khi lúc trước ông đều gọi điện đến mỗi ngày.
Nhưng thật sự ả không hiểu được vì sao ổng lại không gọi tiếp nữa, ả biết Dương Tiếu không hẳn cùng ả nói thật toàn bộ, bất quá theo lý thuyết, bất kể Tiếu Tiếu nói gì, ông Khang cũng sẽ không tức giận đến thế mới đúng.
Hiện tại ả không đi cũng vì không bỏ xuống được mặt mũi, so với chuyện nhà cửa, dù bị mắng khó nghe ả cũng không sợ, nhưng quan trọng nhất là nếu như bây giờ ả đi, ả liền rơi xuống thế hạ phong, so với việc ông Khang tự mình đem nhà dâng tới cửa, ả chủ động đi đòi, hiển nhiên là hạ sách của hạ sách, huống chi ả lại không thể không tránh Dương Kiến Quốc, nếu để cho Dương Kiến Quốc biết, vậy mấy chuyện tốt bọn họ làm trước đó không phải lộ hết hay sao?
Cho nên Triệu Tuyết Mai suy đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định giấu Dương Kiến Quốc về phố Triều Dương một chuyến, lần này dù không lấy được nhà, cũng phải đem hai thằng nhãi kia đuổi đi mới được.
Ông Khang bệnh vừa khỏi, liền đến tiệm cơm mở cửa.
Bọn họ không ở mấy ngày, cửa tiệm vẫn luôn đóng kín, nghe nói ông Khang bị bệnh, thật nhiều khách quen đều ghé hỏi thăm tình hình sức khỏe của ông, có tốt hơn chút nào không, khi nào xuất viện,… hiện tại rốt cục thấy tiệm cơm Tây Tần mở lại, mọi người ai cũng hết sức cao hứng, dù sao lâu rồi không ăn mấy món ở đây, mọi người cũng rất là nhớ nó.
Đặc biệt là phi thường nhớ nhung hai vị soái ca trong cửa tiệm đó nha~~~
Lâm Thục Ý nhanh nhẹn, xắn ống tay áo lên, mặc tạp dề vào, ở bên trong làm bếp, Thẩm Phục thì lộ ra nụ cười mê hoặc của hắn, vừa trò chuyện vừa phục vụ món ăn khắp tiệm, vô cùng ăn ý bổ sung lẫn nhau.
Buổi tối hai người đều trở lại nhà, gió lạnh phơn phớt qua tai, hai người sóng vai đi cùng nhau trên đường, cảm giác khoan khoái không rõ này làm Thẩm Phục nhếch lên khóe miệng.
“Lâm Thục Ý,  năm nay cậu mấy tuổi vậy?”
Lâm Thục Ý nghĩ đến năm sinh trên chứng minh thư, nói.
“Mười tám, có gì không?” Trên thực tế,  cậu đã hơn 20 rồi.
Thẩm Phục nhíu nhíu mày.
“Mười tám.” Sao lại nhỏ như vậy? Ngày thường, Lâm Thục Ý luôn làm cho hắn có cảm giác rất lão luyện y như ông cụ non, bất quá cũng không sao, cậu mười tám hắn hai mươi lăm, cách nhau 7 tuổi mà thôi, chênh lệch cũng không quá nhiều đâu ha, hắn vốn còn trẻ chán mà, vẫn chờ đợi được. [Edit: chờ gì đấy cha. ~~(≧◡≦)~]
Lâm Thục Ý nửa ngày không nghe thấy hắn trả lời, quay đầu nhìn sang, phát hiện hắn một tay sờ cằm, khóe miệng còn cười rất chi quỷ dị, Lâm Thục Ý híp mắt lại, cảm thấy hắn đang mưu tính chuyện xấu gì đó.  [Beta: làm ta nhớ đến truyện ‘Dáng vẻ anh thích em đều có’ bé thụ mới 15t đã bị lão già dâm dê lớn hơn tận 17t xơi tái sạch sẽ, mà sau đó còn xơi rất nhiều lần, 18t thì nhằm nhò gì, ko phải đi tù đâu Anh Phục ơi, nhanh nhanh ôm vợ về nhà, kẻo có kẻ khác tăm tia thì khổ, hehe]
“Anh là đang cười cái gì vậy hả?”
Thẩm Phục giơ tay bĩ khí lau môi một cái, nói.
“Đâu có gì đâu.”
Hắn đang muốn chờ đến thời điểm thích hợp mới chịu ra tay, vẫn còn mấy năm nữa nha~~.
Nhà trọ Lâm Thục Ý ở vẫn là trước sau như một, ngoại trừ giữa nhà xuất hiện cái ghế sô pha kia, thì những thứ khác vẫn y như cũ, bất quá cũng bởi vì nhiều ra một cái ghế sô pha, liền biểu thị bây giờ trong nhà còn có thêm một kẻ đáng ghét.
“Em họ thân ái của tôi ơi~~~, cậu bao lâu mới chịu tắm xong vậy hửm?”
Lâm Thục Ý mới vừa cho dầu gội lên tóc, đang híp mắt xoa xoa cảm thụ, nghe phía ngoài truyền đến thanh âm Thẩm Phục cố ý kéo dài đến mức buồn nôn, liền táo bạo mở mắt, nói vọng ra.
 “Chuyện gì?”
Cửa phòng tắm không phải che kín toàn bộ, nửa trên là một khối thủy tinh mài cát thật dày, không thể nhìn thấu ra ngoài mà chỉ có thể xuyên qua đó thấy được bóng dáng mơ hồ của một người đang áp lên cửa, giọng buồn nôn của Thẩm Phục  lại truyền tới.
“Người có tam gấp nha~~~, có thể cho tôi vào trước giải quyết hay không?” [Edit: bà con đâu, bà con đâu, bớ bà con, có người tính lợi dụng kìa!!!]
Lâm Thục Ý thoáng cái đen mặt, vào lúc này cậu mới cảm thấy, thu lưu Thẩm Phục thật sự là một chủ ý tồi tệ.
Tuy nhiên phần lớn thời gian, cậu chậm rãi cảm thấy được, có thêm người này cũng không tệ lắm. [Beta: dĩ nhiên, tệ sao được, ít ra có kẻ tự nguyện làm ấm giường cho mình mờ, hớ hớ]
—- Hết chương 27 —-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét