10.09.2016

TLĐBOHĐ: Chương 28

(っ=ˆヮˆ=)っ Bà con lỡ vô coi rồi thì thuận tay nhấn chỗ mấy ngôi sao để rating nhà tui luôn nghen, coi như ủng hộ công tui làm ấy, thấy ai like hay rating t đều vui, có động lực làm tiếp, cảm ơn trước

Chương 28: Móng heo hầm đậu

mongheohamdau2
Triệu Tuyết Mai đợi vài ngày, rốt cuộc cũng đợi đến được ngày Dương Kiến Quốc gọi điện thoại về nói thứ bảy phải tăng ca, không về ăn cơm.

Không về ăn cơm tất nhiên là vừa vặn, Triệu Tuyết Mai sửa soạn một chút bèn chuẩn bị ngồi xe về phố Triều Dương, trước khi đi còn đụng phải Dương Tiếu không biết từ đâu trở về, Dương Tiếu vừa nghe Triệu Tuyết Mai muốn đi phố Triều Dương, lập tức cũng đòi đi theo.
“Con ở nhà đi, một mình mẹ về để xem ông con rốt cuộc muốn làm cái gì.”
Dương Tiếu đảo mắt.
 “Đừng, nếu mẹ đi một mình, mặc dù ông dễ nói chuyện, không phải còn có thêm hai thằng nhãi khó ưa kia sao? Lỡ mẹ bị khi dễ thì biết làm thế nào?”
Tuy rằng Triệu Tuyết Mai cảm thấy hai thằng nhãi đó sẽ không dám làm gì ả, nhưng nghe Dương Tiếu nói vậy, trong lòng vẫn rất vui vẻ, đáp ứng.
“Vẫn chỉ có Tiếu Tiếu nhà ta là biết đau lòng cho mẹ mà thôi.”
“Mẹ nói gì thế, mẹ là mẹ con, không đau lòng cho mẹ thì con đau lòng cho ai?”
Triệu Tuyết Mai bị mấy câu này dỗ đến cười không khép miệng được, lôi kéo tay Dương Tiếu chuẩn bị ra cửa.
“Đúng rồi, mẹ, khi nào đến ngày ba lãnh lương thế?”
“Hai mươi lăm, chi vậy con?” Dương Tiếu trước giờ không mấy quan tâm điều này, sao hôm nay đột nhiên lại hỏi?
Dương Tiếu gãi gãi đầu, nói.
“Không có gì, chỉ thuận miệng hỏi thôi, một mình ba kiếm tiền nuôi gia đình cũng rất cực khổ, nếu không để con tìm vài việc làm thử xem có thích hợp không?”  
Dương Tiếu rảnh rỗi ở nhà đã mấy năm nay, sau khi tốt nghiệp có đi kiếm việc làm, nhưng mà làm mấy ngày rồi nghỉ vì nơi này ngại mệt, nơi kia ngại đắng, tuy Triệu Tuyết Mai rất sủng đứa con trai này, bất quá nếu cứ tiếp tục như thế cũng không phải là biện pháp hay, ả mà nhắc đến vấn đề này, Dương Tiếu liền nổi giận, nói bọn họ không muốn nuôi nó nữa, không thương nó, muốn nó phải làm việc nặng nhọc, muốn nó bị người ta chì chiếc…, cuối cùng ả đành không nói đến nữa. Tuy nói Dương Kiến Quốc một mình gánh cả gia đình có chút khổ cực, nhưng Triệu Tuyết Mai luôn nghĩ Dương Tiếu chỉ cần lớn thêm chút nữa là tốt, cho nên hiện tại Dương Tiếu chủ động nói muốn đi làm, có thể thấy Triệu Tuyết Mai rất giật mình, cuối cùng con trai cũng hiểu chuyện rồi, không uổng phí ả ta thương nó như thế.
Triệu Tuyết Mai mừng tít mắt.
“Nghe con nói thế mẹ thật cao hứng, bất quá tìm việc cũng không cần quá vội vã, để mẹ nói ba con nhờ chút quan hệ thử xem, tìm vài chỗ thoải mái cho con dễ làm.” Một là Triệu Tuyết Mai sợ con trai mình chịu khổ, hai là ả ta sợ Dương Tiếu lại giống trước kia, làm được mấy ngày liền than mệt rồi nghỉ, uổng phí công sức của bọn họ.
Dương Tiếu bất quá vì có việc cần, tùy tiện tìm một cái cớ mà thôi, lại thấy bộ dạng của mẹ dường như thật sự muốn đem nó đi làm ngay lập tức vậy, rất không kiên nhẫn, nói.
“Được rồi mà mẹ, đến lúc đó rồi tính.”
Triệu Tuyết Mai không hiểu vì sao Dương Tiếu tự mình đề cập đến rồi lại biểu hiện một bộ dáng không kiên nhẫn như thế, nhưng cũng không nhắc lại, chuyển qua đề tài khác mà nói rằng.
“Tiếu Tiếu, đến đó không được cùng hai đứa kia xung đột, mẹ tự có biện pháp.”
Dương Tiếu không biết mẹ nó nói có biện pháp là biện pháp gì, bất quá nó cũng mặc kệ, nó chính là không vừa mắt cái thằng Lâm Thục Ý kia, cho nên bên ngoài thì ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng lại chẳng thèm để ý tới.
Lần này, Triệu Tuyết Mai cũng không giả vờ giả vịt, ngược lại hôm nay đi, không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, cũng không thể tùy ý tiếp tục như vậy, để cho người khác chiếm được tiện nghi.
Nhưng khi đến tiệm cơm Tây Tần lại không nghĩ tới, nơi đó người đông như kiến.
Triệu Tuyết Mai trợn mắt lên, nhìn cái tiệm cơm nhỏ tầm thường đó.
“Anh đẹp trai, cho tụi em hai tô mì thịt bò đi.”
“Cho bên này một bát mì gà, thả nhiều rau thơm đấy nhá.”
“…”
Cái tiệm cơm nhỏ này khách nhiều như nước, không phải ả đã đi nhầm rồi chứ, lịch sử lần hai tái diễn, Triệu Tuyết Mai lui về sau mấy bước, nhìn lại bảng hiệu.
“Mẹ, đây là tiệm cơm của ông thiệt sao?” [Edit: thiệt đó cưng~~]
Dương Tiếu cũng không thể tin vào hai mắt của nó, gia đình nó không ai để mắt tới cái tiệm nhỏ xíu này, cửa hiệu cũng chẳng có gì đáng chú ý, nói dễ nghe là cổ điển, nói huỵch toẹt chính là cũ nát, Dương Kiến Quốc đi làm trong công ty, Triệu Tuyết Mai thà rằng rỗi rãnh ở nhà cũng không muốn tới cái nơi tràn đầy khói dầu này mà sống, huống chi là Dương Tiếu.
Cho nên cái tiệm này từ lúc mở cửa đến giờ, bọn họ chưa đến mấy lần, dưới cái nhìn của họ, dù có người đến ăn, nhưng chắc chỉ được vài đồng giãy giụa là may, hơn nữa khách tới được bao nhiêu cơ chứ, Triệu Tuyết Mai thì càng cho rằng ông Khang chỉ bán được cho vài người quen đến tiệm ủng hộ mà thôi.  
Cho nên nói từ trước tới giờ, cả nhà bọn họ đều bị ông Khang lừa rồi hay sao? [Beta: cái logic của mấy người này thực buồn cười, từ đầu chí cuối tự mình nghĩ thế này, rồi nghĩ thế nọ, ông Khang có nói gì đâu, cuối cùng đổ cho ổng lừa gạt, ối giời, cái sự đời!]
Cái tiệm nhìn ảm đạm thế này, vì sao lại có nhiều khách như vậy?
Triệu Tuyết Mai lập tức đen mặt.
“Chúng ta đi hỏi ông con một chút, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.”
Triệu Tuyết Mai đi vài bước vào tiệm cơm, không thấy ông Khang mà chỉ thấy đứng bếp là Lâm Thục Ý, cùng bên ngoài thu tiền là Thẩm Phục.
Trong đầu chợt lóe qua các loại tâm tư, thế nhưng đều không thoát khỏi chuyện ông Khang đem cơm tiệm giao cho người ngoài, Triệu Tuyết Mai trong nháy mắt liền nổi trận lôi đình.
“Hai đứa tụi mày sao còn ở đây? Ông Khang đâu?” Lời nói này không chút khách khí, Triệu Tuyết Mai vốn dĩ không có ý định vừa tới liền trở mặt ngay, có thể thấy hiện tại ả thực sự không nhịn được rồi.
Lâm Thục Ý từ cửa sổ nhỏ trong bếp nhìn ra, thấy người đến là ả ta cùng Dương Tiếu mới hơi nhướn mày.
Sáng giờ ông Khang vẫn luôn ở đây, tới gần trưa hai người mới dỗ được ông về nhà nghỉ ngơi một lát, kết quả ông Khang chân trước vừa mới đi, hai người kia chân sau liền tới cửa.
Lâm Thục Ý không lên tiếng, nhưng Thẩm Phục nhíu mày nói.
“Tìm ông làm gì? Đến nhận lỗi sao?”
Lời này nhắm thẳng vào lần om sòm hôm trước, nhưng thực tế vẫn có hành vi mưu đồ khác tới, hơn nữa ngữ khí Thẩm Phục nghe vào rất là trào phúng, Dương Tiếu chưa chi đã nhạ ra lửa, vội vàng sải bước vào trong.
Giờ khắc này, trong tiệm đầy khách, thấy bộ dáng của Dương Tiếu liền hiểu, hai kẻ đột nhiên nhô ra này, là tới tìm cớ gây sự lần nữa.
Dương Tiếu xông vào mấy bước, đã bị Triệu Tuyết Mai cản lại, cũng không phải sợ cái gì, mà trong lòng ả nghĩ, tiệm đang làm ăn rất tốt, nếu để cho Dương Tiếu nhất thời kích động hù khách chạy hết, sau đó chẳng phải người thiệt là ả hay sao? [Beta: não của thím chỉ nghĩ được có nhiu đó thôi à? chậc chậc]
Lâm Thục Ý cũng không hy vọng bọn họ ở trong cửa tiệm quấy phá, có nếu hư hại, ông Khang nhìn thấy sẽ lại đau lòng.
Nghĩ vậy liền đưa tay qua cửa sổ nhỏ kéo áo Thẩm Phục, nói.
“Không nên nháo ở chỗ này.”
Thẩm Phục nhìn bàn tay trắng nõn kéo áo mình, cảm thấy sự khó chịu khi bị hai người kia quấy rối lập tức giảm đi, khóe miệng cũng khẽ cong lên.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ dẫn bọn họ ra ngoài nói chuyện.”
Lâm Thục Ý nghe hắn nói như vậy liền nhíu mày hỏi lại.
“Một mình anh?”
Là lo lắng cho hắn sao? Thẩm Phục trong ánh mắt ý cười càng đậm, nếu không phải có nhiều người đang nhìn như vậy, hắn thật muốn giơ tay xoa xoa tóc cậu.
“Cậu yên tâm đi, tôi không phải đi đánh nhau.”
Xác thực không phải đi đánh nhau, chỉ thuận tiện giáo huấn một chút mà thôi, Thẩm Phục hạ xuống khóe miệng, lạnh sưu sưu nhìn Dương Tiếu, liếc mắt một cái.
“Có chuyện gì liền ra ngoài nói đi.”
Thẩm Phục hai tay đút túi, phách lối đi qua trước mặt Dương Tiếu, lúc đi ngang qua mặt nó, còn quay đầu lại cười giễu, rõ ràng là đang cố ý làm nó tức giận.
Quả nhiên, trong lòng Dương Tiếu lập tức bị nhen lửa, giận dữ đuổi theo, hoàn toàn quên mất lần trước nó còn ăn thiệt trên tay Thẩm Phục.
Triệu Tuyết Mai muốn ngăn, nhưng lại không ngăn kịp, tuy ả không muốn ở chỗ này quậy phá, nhưng cũng không muốn bị động theo Thẩm Phục đến chỗ khác, dù sao đã rất nhiều năm ả chưa từng về lại nơi đây.
Nhưng bây giờ Dương Tiếu đã đi, Triệu Tuyết Mai đành phải giẫm chân bước đi, quay đầu hận đến nghiến răng, nhìn Lâm Thục Ý một cái rồi lập tức đuổi theo, Dương Tiếu tính tình dễ bị kích động, Triệu Tuyết Mai lại càng không quên, Dương Tiếu đã bị thiệt một lần rồi.
Ba người đều đã đi mất, Lâm Thục Ý ở lại cũng không cách nào yên lòng, nhưng khách hàng đang ngồi ăn cơm, cậu lại không thể bỏ tiệm mà đi theo được.
Suy nghĩ một chút, Lâm Thục Ý gọi cho Tiểu Uyển, cuối tuần nàng được nghỉ ở nhà, lại đây giúp cậu trông tiệm một lát cũng được.
Tiểu Uyển chưa từng nhận điện thoại của Lâm Thục Ý, ngay cả số của cậu cũng là cưỡng ép mới có được, nàng còn bỏ công thiết lập nhạc chuông đặc thù cho Lâm Thục Ý, nhưng đáng tiếc một lần cũng không vang lên, tuy nhiên, hai nhà gần nhau như vậy, cũng không cần thiết phải gọi điện thoại.
Cho nên tiếng chuông đặc thù reo cả nửa ngày, Tiểu Uyển cũng không ý thức được là điện thoại mình đang kêu, bà nội Tiểu Uyển đang làm cơm trong bếp, là một nồi móng heo hầm đậu, chuẩn bị bỏ vào hộp mang cho ba người bên nhà ông Khang, nghe thấy tiếng di động Tiểu Uyển vang lên mà nàng lại không bắt máy, mới la lớn.
” Tiểu Uyển, sao cháu không bắt điện thoại? Kêu cả nửa ngày rồi kìa!”
Lúc này, Tiểu Uyển mới ý thức được là tiếng chuông đặc thù dành cho Lâm Thục Ý, không để ý tới bà nội đang rất tức giận gầm rú, vô cùng phấn khởi nhận điện thoại.
“Qua giúp anh trông tiệm cơm một lát? Dạ, dạ, không có chuyện gì, em qua ngay đây, hai phút, hai phút thôi!”
Nói xong hấp ta hấp tấp chạy ngay tới cửa, chuẩn bị mang giày xuất môn.
Bà nội Tiểu Uyển từ phòng bếp nhô đầu ra, hỏi.
“Không ăn cơm mà đi đâu vậy?!”
“Anh Tiểu Ý kêu con qua giúp ảnh trông tiệm cơm, ảnh có việc phải ra ngoài một chút.”
Trông tiệm cơm? Tiểu Phục không ở đó sao? Bà nội Tiểu Uyển nghĩ nghĩ, cầm hộp giữ ấm trong tay lên.
 “Chờ đã, cháu đi qua đó, thay bà đưa cái này cho họ luôn đi.”
“Dạ được!” Tiểu Uyển trở về cầm hộp giữ ấm, xong rồi liền vội vã chạy đi.
“Con bé này, tới bao giờ mới chịu chín chắn đây.” Lời tuy nói vậy, nhưng khóe miệng cười rất cưng chiều.
Hai người kia đến không lâu liền đi, cho nên mặc dù là đến gây chuyện, mọi người cũng không quá mức để ý, trong tiệm lại tới thêm mấy người, Lâm Thục Ý xin họ chờ cho một chút, khách hàng cũng chịu thông cảm, sau mười phút, Tiểu Uyển liền đi chầm chậm tiến đến.
“Anh Tiểu Ý, bà nội bảo em mang móng giò qua cho anh nè.”
Lâm Thục Ý cầm lấy, cười cười với nàng.
“Thay anh cảm ơn bà nội em nha, anh ra ngoài trước, Tiểu Uyển giúp anh trông tiệm chút thôi.”
Tiểu Uyển cười híp mắt, phất tay một cái, nói.
“Đi đi, đi đi ~ ~”
Ra khỏi tiệm cơm Tây Tần, qua ba cái ngõ hẻm, Thẩm Phục mới dừng lại, ngõ hẻm này bình thường không có người nào lui tới, dùng làm nơi giải quyết những chuyện thế này là tốt nhất.
Dương Tiếu cũng nhanh đến, Triệu Tuyết Mai chạy chậm theo sau, không yên lòng nghĩ, chỗ này hẻo lánh lại yên tĩnh, Thẩm Phục dẫn bọn họ đến đây làm gì? Nếu không phải không ngăn được Dương Tiếu, ả tuyệt đối sẽ không ra đây, Triệu Tuyết Mai liền trợn mắt, lớn tiếng doạ người.
“Mày dẫn mẹ con tao ra đây làm chi? Ban ngày ban mặt muốn giết người diệt khẩu hả?!”
Triệu Tuyết Mai vừa nói như thế, Dương Tiếu mới nhớ thằng này không phải dạng người dễ đối phó, không khỏi có chút hối hận mình quá lỗ mãng.
Thẩm Phục nhún vai, một bộ dáng thoải mái thích ý, nhàn nhã trả lời.
“Tôi là lương dân, không làm mấy chuyện phi pháp như thế~~, chỉ là không muốn mấy người quấy phá trong tiệm, nên chuyển sang nơi khác dễ nói chuyện hơn, mấy người không thấy à?” Nói xong giễu cợt nhìn Dương Tiếu “Sao mà chú em sợ hãi dữ vậy?”
Dương Tiếu bị nói trúng tim đen, lúng ta lúng túng, trên mặt chột dạ nói.
 “Sợ… sợ mày? Hừ, kể chuyện cười à!”
Triệu Tuyết Mai dù sao cũng là người từng trải, không bị Thẩm Phục khích tướng lọt vào bẫy, đem Dương Tiếu kéo ra phía sau, còn nói.
 “Tao không có gì để nói với mày, Tiếu Tiếu, đi thôi!.”
Thẩm Phục không nói lời nào, miệt thị nhìn Dương Tiếu, hắn biết, loại người như Dương Tiếu, một khi đã nóng lên, tất nhiên sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế.
Quả nhiên Dương Tiếu nghĩ đi nghĩ lại rồi bất chợt dừng bước, nó cũng không tin, thằng này ngoại trừ khỏe mạnh hơn nó một chút, còn có thể làm gì được nó?
“Mẹ, chúng ta việc gì phải sợ nó, không phải mẹ nói muốn ông đuổi cổ bọn nó hay sao? Hiện tại không nói thì chờ đến lúc nào!”
Triệu Tuyết Mai âm thầm tức giận Dương Tiếu tự dưng kích động vào đúng lúc này, rước thêm phiền phức, nhưng cũng ngừng lại, nhìn Thẩm Phục.
“Tao không biết hai đứa tụi mày tiếp cận ba chồng tao vì cái gì, ba chồng tao là người nhẹ dạ, nếu như tụi mày có mưu đồ khác thì đừng trách cả nhà tao không chút khách khí.”
“Có mưu đồ khác á? Bà cho rằng ai cũng đều giống bà, thèm muốn căn nhà của ông hay sao?”
Lần này, đến phiên Triệu Tuyết Mai bị tức đến đỏ mặt.
Dương Tiếu lập tức xông lên, tính  lợi dụng việc Thẩm Phục đang chú ý đến mẹ nó mà đấm một phát vào mặt hắn.
Thẩm Phục chân dài quét qua, rồi nhanh chóng trở chân đạp thêm một cước vào bụng Dương Tiếu, đem nó đá văng ra xa.
Hai tay vẫn đút túi, chưa hề nhích khỏi vị trí.
Triệu Tuyết Mai lập tức nhào tới bên cạnh Dương Tiếu, gào lên.
 “Mày dám đánh con tao, bớ người ta, ban ngày ban mặt mà chặng đường đánh người nè!!”
Thẩm Phục tựa như cười mà không phải cười, nói.
“Tôi có thể không động thủ được sao, chính nó nhào lên đánh tôi trước mà, tôi là đang tự vệ đó nha.”
Dương Tiếu thế mới biết chính mình đụng phải một tấm sắt rồi, bụng bị đá vừa đau vừa thốn.
Xưa nay Dương Tiếu là người miệng cọp gan thỏ, lần này ăn thiệt đến thế mà chẳng dám bò lên kêu gào, Thẩm Phục thờ ơ kích phát hai lần, nó chỉ bày sắc mặt khó coi mà không dám có thêmphản ứng, ngược lại Triệu Tuyết Mai không nhịn được chửi ầm lên, Thẩm Phục lắc đầu, thiệt thòi hắn phí công phu như vậy, kết quả chỉ là một cái bao rách.
Cắm tay vào túi chuẩn bị đi, liền nghe thấy Triệu Tuyết Mai mở miệng phun ra những lời không chút sạch sẽ.
“Mày là cái đồ tiểu bạch kiểm* vô liêm, không biết là ông Khang từ đâu mang về cái thứ dã chủng như mày, dám ra tay đánh con tao à? Còn có thằng chó kia, tao nói cho tụi mày biết, tao sẽ không bỏ qua đâu, tụi mày dám đánh Tiếu Tiếu, tao sẽ cho tụi mày gà chó không yên…”
Thẩm Phục quay đầu lại, thâm trầm liếc ả.
Triệu Tuyết Mai đến cùng vẫn còn có chút sợ sệt, đầu óc xoay chuyển, không dám mắng hắn nữa, mà mở miệng mắng một người khác.
 “Cái thằng kêu Lâm Thục Ý kia cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, lớn lên yêu nghiệt như thế, còn khắc chết cha chết mẹ, sau này không sống yên lành được đâu! Vừa nhìn đã biết là cái thứ ngàn vạn người cưỡi, cái thứ đồ chơi làm ấm giường, chơi xong liền bị người ta vứt bỏ….” [Beta:con lạy thánh, thánh ăn gì mà gan thánh lớn vậy? B-]
Ả cũng mới biết từ internet trước đấy vài ngày, trên đời này lại có cái loại đồng tính luyến ái cùng Ngưu lang* gì đó, khi ấy ả còn phun mấy ngụm nước miếng, liên tục nói buồn nôn này nọ, không nghĩ tới hiện tại, loại ‘tri thức mới này’ đã có đất dụng võ, ngay cả Dương Tiếu nghe được cũng phải sửng sốt một chút.
*Ngưu lang: là cách gọi những người trong đội ngũ “trai đẹp” tiếp rượu tại các quán bar, sàn nhảy. Ngưu Lang chủ yếu kiếm tiền bằng cách bán rượu, có nhiều người cũng kiêm luôn cả công việc… mại dâm nam.
Ai ngờ Thẩm Phục vừa nghe xong, lập tức đen mặt, đồng thời quay người lại, từ trên cao nhìn xuống y như Tu La* tràn ngập sát khí.
 “Bà vừa nói cái gì? Lặp lại lần nữa đi.”
Mấy chữ cuối được rít kèn kẹt qua kẽ răng, Triệu Tuyết Mai bị bộ dáng này của hắn dọa đến run lẩy bẩy, miệng há ra như thể còn muốn mắng tiếp nhưng lại không dám.
“Thẩm Phục.”
Lâm Thục Ý từ đầu hẻm đi tới, sắc mặt như thường, không biết có nghe được mấy lời dơ bẩn kia không.
Dương Tiếu sắc mặt trắng bệch, chỉ có một tên Thẩm Phục bọn họ đã đối phó không được, hiện tại lại thêm một người nữa, bọn họ biết làm sao đây?
Lâm Thục Ý chẳng thèm ngó tới bọn họ, đi đến trước mặt Thẩm Phục, hỏi.
 “Nói chuyện xong chưa?”
Thẩm Phục thu hồi bộ mặt tàn nhẫn kia lại, cười híp mắt gật đầu, nói.
“Xong rồi!”
“Xong rồi thì về, bà nội Tiểu Uyển có đưa cho một hộp móng heo hầm đậu, không phải lần trước anh nói muốn ăn hay sao?”
Thẩm Phục nheo mắt lại, đáp.
 “Nói y như cậu không muốn ăn vậy.”
Lâm Thục Ý rốt cục cũng nở nụ cười.
“Ừ, tôi cũng muốn ăn, chúng ta nhanh về, còn kêu ông qua ăn luôn một thể.”
Thẩm Phục gật đầu, giơ tay xoa xoa đỉnh đầu Lâm Thục Ý.
“Cậu đi trước đi, tôi nói với họ thêm hai câu nữa rồi về.”
Lâm Thục Ý cũng không phản đối, rốt cục liếc mắt đến Dương Tiếu một chút.
“Ừ, bất quá đối với loại người thế này, nói nhiều chỉ tốn công thôi.”
Thẩm Phục cười to, hóa ra Lâm Thục Ý vẫn biết tức giận à nha~~~. [Edit: người ta là người phàm, ông tưởng ẻm là người cõi trên sao ( ̄ー ̄ )]
Lâm Thục Ý chân trước vừa đi, Thẩm Phục liền giận tái mặt, đi tới trước mặt hai mẹ con kia, ngồi chồm hỗm xuống, nụ cười như có như không, nhẹ nhàng khuyên bảo.
“Dì à, có mấy lời tôi thấy dì cũng lớn rồi nên đủ hiểu ha, không cần tôi phải dạy, đứa con trai này của dì…” Nói tới đây, Thẩm Phục lắc đầu một cái, “Hơn phân nửa là tàn phế rồi, dì không cố gắng dạy dỗ, sau này có muốn cũng không còn có cơ hội đó đâu.”
Lúc Thẩm Phục nói đến hai chữ tàn phế, Triệu Tuyết Mai còn tưởng hắn đe dọa đánh Dương Tiếu cho tàn phế, đến khi nghe được, Triệu Tuyết Mai mới biết Thẩm Phục là có ý gì, tức giận trợn mắt, quên cả sợ hãi mắng.
“Con tao không cần mày quan tâm, mày là thứ gì hả!”
Thẩm Phục cũng không giận, cười híp mắt đứng lên, nhìn Dương Tiếu.
“Nếu để cho tôi thấy mấy người đến đây kiếm chuyện lần nữa thì…” Hậu quả dù chưa nói ra, nhưng Dương Tiếu vẫn cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sóng lưng, quét qua cả người.
Nói tới đây, Thẩm Phục thản nhiên một tay đút túi, theo hướng Lâm Thục Ý rời đi, chầm chậm cất bước.
—- Hết chương 28 —-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét