10.09.2016

TLĐBOHĐ: Chương 29

(っ=ˆヮˆ=)っ Bà con lỡ vô coi rồi thì thuận tay nhấn chỗ mấy ngôi sao để rating nhà tui luôn nghen, coi như ủng hộ công tui làm ấy, thấy ai like hay rating t đều vui, có động lực làm tiếp, cảm ơn trước

Chương 29: Nước dùng sủi cảo

nuoc
Triệu Tuyết Mai thiên tính vạn tính cũng không nghĩ tới, lần này đến phố Triều Dương, còn chưa thấy ông Khang đã ăn thiệt thòi lớn đến như vậy, lúc trước ả chưa hề để hai thằng nhóc đó vào mắt, không nghĩ tới con chó nhảy nhót lại có thể biến thành sói, lần này còn làm ả sợ chết khiếp!

Đặc biệt là Tiếu Tiếu, còn bị đứa bạch nhãn lang* kia đả thương, thù mới hận cũ gộp lại, Triệu Tuyết Mai toàn bộ ghi lên người ông Khang, ở trong lòng ả, nếu không phải ông Khang nhiều chuyện thu lưu bọn chúng, thì làm sao có chuyện này xảy ra?
*Bạch nhãn lang: ý chỉ những người vong ân bội nghĩa
Huống chi từ trước tới nay ả ta chưa từng biết tiệm cơm Tây Tần làm ăn phát đạt như thế, hiện tại càng biết lão già đó có ý định lừa gạt cả nhà bọn họ, mấy năm qua không biết lão ta lén lút tích trữ được bao nhiêu tiền, vậy mà một đồng cũng không cho, ngay cả cái căn nhà nát cũng chẳng chịu nhả ra.
Nếu như câu nói lúc trước Triệu Tuyết Mai còn nghĩ là đùa, thì vào lúc này ả cảm thấy nhất định là ả đoán trúng mất rồi.
Nghĩ như vậy, Triệu Tuyết Mai rốt cục cắn răng, đem Dương Tiếu đỡ lên.
“Tao nhất định sẽ không để bọn mày yên đâu!”
Dương Tiếu giờ khắc này hoàn toàn không có tâm tư cùng hai tên đó tiếp tục đấu nữa, nó còn nhớ Thẩm Phục khi đi đã âm u liếc nó, hiện tại nghĩ tới, vẫn còn lạnh run cả người.
“Mẹ, chúng ta về thôi, nhà này không cần cũng được, mà ông cũng sẽ không cho chúng ta đâu.”
“Hừ, không cho?” Triệu Tuyết Mai cười lạnh “Không cho thì ta sẽ đâm đuốc đốt hết, không thể để tiện nghi hai thằng chó đó!”
Dương Tiếu chỉ coi ả tức giận đến điên người nên mới nói thế, lại không nhìn thấy ánh lửa điên cuồng trong mắt Triệu Tuyết Mai.
Quay lại hai người Lâm Thục Ý, Thẩm Phục đi nhanh mấy bước liền bắt kịp Lâm Thục Ý, lại nhìn thấy Lâm Thục Ý không ngừng ngoẹo cổ nhìn về phía hắn.
Thẩm Phục nghi hoặc, hỏi.
 “Làm sao vậy? Nhìn tôi như thế làm gì?” Chẳng lẽ còn muốn khởi binh vấn tội? Hắn thật sự không có động thủ với bọn họ mà, bất quá chỉ là giật chân chút thôi, có phải đánh nhau đâu?
“Anh không có bị thương đó chứ?”
Thẩm Phục sững sờ, khóe miệng cong lên.
 “Cậu thấy tôi có vẻ giống như vậy không?”
Lâm Thục Ý nở nụ cười, trả lời.
 “Không giống.”
Thẩm Phục hơi bất ngờ, đột nhiên nghiêm mặt, nói.
“Đừng cười!”
Lâm Thục Ý vất vả lắm mới cho hắn một chút hoà nhã, hắn lại không đầu không đuôi thốt ra câu này, Lâm Thục Ý trừng lớn hai mắt, quả thực không cười nữa, quay đầu bước đi.
Thẩm Phục đứng chôn chân tại chỗ nửa ngày, cuối cùng thống hận mà lý sự.
“Suýt chút nữa không nhịn được rồi.”
Hai người đồng thời trở về tiệm cơm Tây Tần, không ngờ ông Khang vừa mới về ngủ trong chốc lát cũng đi ra, đang ngồi đối diện Tiểu Uyển, không biết hai người đó đang nói cái gì, ông Khang đưa lưng về phía bọn họ, cho nên bọn họ không thể nhìn rõ thần sắc của ông.
“Anh Tiểu Ý! Anh Tiểu Phục!”
Tiểu Uyển vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai người, bèn gọi to, ông Khang cũng quay đầu nhìn lại.
Trong tiệm khách cũ đã đi hết, hiện tại đổi thành nhóm khách mới, vậy nên cũng không ai biết chuyện vừa xảy ra, ông Khang cười híp mắt bắt chuyện.
“Bà nội Tiểu Uyển đưa tới móng heo hầm, mau qua ăn”
Ngó bộ dáng kia chắc ông không biết gì rồi, Lâm Thục Ý rốt cục cũng yên lòng.
Ai ngờ  Thẩm Phục vừa mở miệng liền nói.
 “Hai mẹ con Dương Tiếu vừa mới tới đây.”
Lâm Thục Ý:… [Edit: (╯°Д°)╯]
Sau đó quay đầu dùng sức trừng hắn.
Quả thực sắc mặt ông Khang có chút biến hóa rất nhỏ, hỏi.
 “Bọn họ lại tới nữa? Không phải đến gây sự chứ?”
Thẩm Phục lắc đầu một cái, đúng là không gây sự, tuy rằng ban đầu quả thực  là muốn tới đây quậy phá.
“Con dạy dỗ Dương Tiếu một cái, ông không tức giận đi?”
Lâm Thục Ý:…
Tiểu Uyển:…
Ông Khang không nghĩ tới hắn lại thẳng thắn nói ra như thế, bèn ngẩn người một chút, sau đó nở nụ cười.
“Không có sao, Tiếu Tiếu trái tính trái nết, bản tính hung hăng, thích gây rắc rối, cũng nên dạy dỗ một chút, ông thật sự không tức giận, ông cũng biết cháu ra tay nặng hay nhẹ mà.”
Thẩm Phục nheo mắt lại, cười theo.
Ông Khang nhìn ra ngoài thở dài một hơi, mới mở miệng nói rằng.
“Mẹ Kiến Quốc mất lúc nó còn quá nhỏ, ông lại vội vàng kiếm tiền nhất thời khó tránh khỏi chút sơ sẩy, nó cứ thế lớn lên bên nội. Khi đó quanh năm suốt tháng ông đều ở ngoài, chẳng mấy khi về nhà thăm nó, ông vẫn nghĩ mình cố gắng kiếm nhiều tiền như thế là vì tốt cho nó, nếu không thể ở bên cạnh nó cũng là vì bất đắc dĩ, sau đó có một lần ông trở về, thấy nó đứng ở cửa phòng bị bà nó kéo ra, mới sợ sệt kêu ông một tiếng ‘ba’,  khi ấy ông biết mình sai rồi, nhưng biết được thì cũng đã chậm, cái tính nhát gan hèn yếu đó đã đâm chồi nảy mầm, không thể nào rút ra được. Về sau, nó muốn cưới Triệu Tuyết Mai, ông thật sự không thích, Tuyết Mai là người chanh chua đanh đá, Kiến Quốc có tính tình như thế nhất định cả đời đều bị cô ta dắt mũi, nhưng ông không còn cách nào, bởi vì Kiến Quốc quá mức yêu thích, ông lại nghĩ, dữ chút cũng tốt, miễn cho lúc ông chết, Kiến Quốc bị người ta bắt nạt… Đôi khi ông nghĩ, đều tại ông cho nên Kiến Quốc mới ra cái bộ dáng này, đều tại ông cho nên cái nhà này mới tan tành như thế, nhất định là ông trời đang trừng phạt ông, trừng phạt ông vì  đã không chăm sóc tốt con trai của mình, vậy nên hiện tại mới có kết cuộc thế này.”
Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục, Tiểu Uyển lúc này mới phản ứng kịp, ông Khang là đang tự trách mình, đem mọi trách nhiệm đổ lên người, như vậy mới làm cho lòng dễ chịu một chút.
Có thể vào lúc này, nói những lời đó, rõ ràng là ông Khang đã quyết định rồi.
Lâm Thục Ý không biết nói gì cho phải, chỉ có thể đi tới bên người ông Khang, ôm lấy đôi vai gầy gò lọm khọm kia mà nhìn về phía Thẩm Phục, cầu xin giúp đỡ, nếu nói về tài dỗ ngọt người khác, Thẩm Phục sở trường đệ nhất đó nha~
Thẩm Phục trầm xuống một hơi.
“Ông à, chuyện này làm sao có thể trách ông được, đã là người đều phải tự mình phụ trách hậu quả cách chọn của mình.”
Ông Khang ngồi thẳng lên, xoa xoa con mắt.
“Thôi, không nói nữa, người già thường nhớ này nhớ nọ, nói lung tung ấy mà.”
Ông cũng không cần phải an ủi cái gì, chỉ là cảm thấy quá mức mệt mỏi, muốn tìm chỗ phát tiết một chút, chờ phát tiết xong, ông có thể đưa ra quyết định của mình.
“Không nói nữa, không nói nữa, sau này bọn nó muốn tới thì tới, Tiểu Phục à, cháu cũng đừng tự mình chống đỡ, chỉ có ngày ngày làm tặc, nào có ngày ngày phòng cướp đâu! Nếu muốn đến nói chuyện cẩn thận, ông liền rót trà thỉnh bọn nó ngồi uống, còn nếu không phải, thì mời đi cũng không muộn.”
Nghe làm sao cũng không giống như đang nói tới con cháu mình vậy.
Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý mơ hồ hiểu được, chỉ có Tiểu Uyển nghe xong như lọt vào sương mù, không biết ông Khang đang nói tới ai, cũng không biết đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra.
Chỉ là lúc về nhà, Tiểu Uyển liền đem mọi chuyện kể cho bà nội, bà nội nàng ngược lại còn cười ha ha, rồi nói:
“Làm tốt lắm, phải cho con dâu con trai mình biết, cha mẹ bọn nó cũng không mắc nợ gì bọn nó, bản thân không hiếu thuận với cha mẹ thì đừng nghĩ đến chiếm được cái gì!” Cười xong lại thở dài “Ông Khang hạ quyết tâm như vậy, sợ là đã mất ngủ mấy đêm, ai… Bị uất ức đến như vậy, con trai chẳng ra làm sao, con dâu lại càng tệ hại, thực sự  khổ thân ông ấy.”
Cuối cùng Tiểu Uyển cũng hiểu, tiến lên kéo tay bà mình, lung lay làm nũng.
“Bà nhìn đi, vẫn là nhà mình tốt nhất, mọi chuyện mẹ con đều theo ý bà, ba cũng hiếu thuận với bà, con thì càng khỏi nói, thương nội nhất nhà luôn!”
Bà nội Tiểu Uyển rốt cục nhịn không được cười, đưa ngón tay điểm điểm mũi Tiểu Uyển, nói:
“Chỉ biết dỗ ngọt bà thôi!”
……..
Rốt cục Triệu Tuyết Mai cùng Dương Tiếu cũng về đến nhà, Dương Kiến Quốc đang ở trong bếp luộc sủi cảo, thấy Dương Tiếu khập khễnh được Triệu Tuyết Mai dìu vào, mới thay đổi sắc mặt, hỏi.
“Đây là sao? Mấy người vừa đi đâu về?”
Triệu Tuyết Mai không nghĩ tới Dương Kiến Quốc ở nhà, ả đang đầy một bụng tức không chỗ phát tiết, lần này một mạch phát lên đầu Dương Kiến Quốc.
 ” ‘Đi đâu về’? Anh chỉ biết hỏi như thế thôi hả? Dương Kiến Quốc, đây đều là do ba anh gây ra, anh còn dám hỏi!”
Dương Kiến Quốc thấy ả đang yên đang lành lại nhắc đến ba mình, sắc mặt liền khó xem.
“Cô nói thế mà nghe được hả? Sao cô dám dùng cái giọng quái gở đó nhắc đến ba tôi?”
Triệu Tuyết Mai thấy hắn tranh luận, trên mặt ả tức giận càng sâu, đưa tay vén quần áo Dương Tiếu lên, lộ ra một khoảng máu bầm ứ đọng.
“Tôi quái gở? Đây đều là do thằng nhãi ba anh thu lưu đánh đó, anh còn dám nói tôi đây quái gở?!”
Dương Kiến Quốc lúc này liền phản ứng lại, Triệu Tuyết Mai cùng Dương Tiếu đi tìm ba hắn, vậy mà không nói tiếng nào với hắn.
“Cô đi tìm ba tôi?”
Triệu Tuyết Mai trợn mắt trừng trừng.
“Phải đấy, rồi sao?”
Dương Kiến Quốc sắc mặt đỏ bầm lên.
“Ba đã nói không bán tức là không bán, sao cô cứ bám hoài vậy?”
Triệu Tuyết Mai cất cao giọng, thét.
“Tôi cứ bám riết không tha thì sao? Một cái căn nhà cũ nát, mà cứ xem như bảo bối, giờ tôi đã rõ, Dương Kiến Quốc, anh đây là đang hỏi tội tôi đúng không? Tiếu Tiếu bị người ta đánh, một câu hỏi thăm anh cũng chưa thốt ra, đã liền chất vấn chuyện tôi đi tìm ba anh? Tôi nói cho anh biết! Tôi đây nhất định phải có cái căn nhà đó!”
Dương Kiến Quốc cũng lên giọng.
“Tiếu Tiếu! Tiếu Tiếu! Tiếu Tiếu còn không phải bị cô làm hư hay sao, với cái tính này, sớm muộn gì nó cũng nhạ ra họa mà thôi!”
Lời kia vừa thốt ra, sắc mặt Dương Tiếu cũng thay đổi.
Dương Kiến Quốc cả đời này chống đối ả cộng lại cũng không bằng hôm nay, nghe đến đây, Triệu Tuyết Mai tức giận đến run lên, vọt tới tát thẳng vào mặt Dương Kiến Quốc, quát mắng.
“Tôi đây cứ chiều như thế đó! Tiếu Tiếu lớn lên từng ấy năm, anh quản qua chưa? Anh là đứng về phía ba anh đúng không, nhưng đáng tiếc thay, ba anh một chút cũng không nghĩ cho anh đâu, ngay cả cái căn nhà nát đó cũng muốn để cho hai thằng dã chủng kia, mà không thèm để cho anh kìa!”
“Triệu Tuyết Mai, cô nói cái gì?!” Dương Kiến Quốc thấy ả lại một lần nữa nói ra những lời khó nghe đó, tức thì nổi giận, nhưng căn bản không được Triệu Tuyết Mai để vào mắt.
“Tôi cứ nói thì làm sao? Dã chủng dã chủng dã chủng! Hai thằng khốn đó chính là dã chủng mà ba anh không biết gian díu với ai mà ra, còn nói cái gì không cha không mẹ, mắc cười thật, trên đời này nhiều người không cha không mẹ như thế, sao lại không thấy ba anh thu lưu tất cả, mà chỉ dưỡng riêng hai thằng chó đó, ba anh mỗi ngày đều hướng cùi chỏ ra ngoài, lừa gạt người nhà, không phải dã chủng thì là cái gì! Còn không biết dụ dỗ kẻ nào mà sinh…”
“CHÁT!!”
Triệu Tuyết Mai còn chưa nói hết, liền bị Dương Kiến Quốc vung tay tát mạnh một cái vào mặt, cú đánh mạnh đến mức mặt Triệu Tuyết Mai nghiêng đi, bên tai vang lên tiếng ong ong ong, Triệu Tuyết Mai trợn to hai mắt, nửa ngày cũng không phục hồi lại được tinh thần.
Dương Kiến Quốc cũng không nghĩ mình lại dám tát ả, chính là hắn tức đến điên mất rồi, cuối cùng không dùng đầu óc mà theo bản năng thân thể, làm ra loại lựa chọn này, bàn tay vẫn còn duy trì ở tư thế kia, vì dùng sức quá lớn, lòng bàn tay cũng nóng rát lên.
Hai má lúc đầu tê dại, sau đó chuyển qua đau rát, khóe môi thấm tơ máu, khoang miệng trở nên tanh lợm, Triệu Tuyết Mai mới phản ứng được, tóc tai bù xù như người điên hướng Dương Kiến Quốc nhào tới.
“Dương Kiến Quốc! Anh dám đánh tôi! Tôi đây liều mạng với anh!”
Hai người nhào vô đánh nhau, Dương Tiếu mới từ tình cảnh rung động hồi thần, ba nó tát mẹ nó? Loại sự tình như thế này,  thực sự Dương Tiếu chưa bao giờ nghĩ tới.
Rốt cuộc đây là làm sao? Từ lúc ông nội nó đột ngột bỏ về cho đến nay, cái nhà này không còn yên ấm nữa rồi!
Dương Tiếu nheo mắt lại, cuối cùng trong lòng nổi lên hận ý với ông của nó.
—- Hết chương 29 —-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét