11.11.2016

ĐXNG: Chương 29

Chương 29: Tiếng kêu cứu của Trình Huy

soi7

Sinh ý chẳng những không chút mảy may suy yếu, trái lại hôm sau còn đắc hơn hôm trước, khiến cho mấy người Trình Chí Lịch tiếp tục đau khổ trong vui sướng. Công việc ngày càng bận rộn, mọi người ai ai cũng nghĩ đến việc thuê thêm nhân thủ, không cần Trình Thần nhắc nhở cũng phá lệ mãnh liệt.
Bận bịu cả buổi sáng, gom được một chậu tiền hơn 500 đồng, các loại bánh bao, sữa đậu nành, cháo hoa cuối cùng chỉ còn dư lại một chút. So với hôm qua, hôm nay bán nhiều hơn ba ngàn cái bánh bao, nếu như không phải có hai cái nồi hơi, mấy người Trình Thần chắc chắn đã bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu* rồi, bởi vì số người hôm nay đến đông gấp mấy lần.
* Theo mê tín dị đoan trước đây, nếu cẩu huyết dính trên đầu yêu nhân, thì sẽ làm cho yêu pháp mất tác dụng. Về sau được dùng để tả sự mắng chửi rất hung dữ khiến cho người bị mắng chửi giống như yêu nhân bị nhiễm phải cẩu huyết trên đầu, không có cách gì chống đỡ, bất lực không làm gì được
Mọi chuyện đúng như Trình Thần dự kiến, khỏi nói lần này ai ai cũng phải bội phục.
Ăn cơm trưa xong, mấy người Trình Chí Sơn tìm thêm bốn thôn phụ* để rang hạt dưa, tiền lương 1 đồng/ngày cho một người, vì thế tiệm điểm tâm Ba Loan chính thức có thêm bốn công nhân, Trình Thần soạn ra một bản hợp đồng đơn giản, trong đó ghi rõ số tiền mỗi ngày họ lãnh là 1 đồng, rồi đưa họ xem kĩ và ấn dấu tay nếu như đồng ý.
*ý chỉ người phụ nữ đã có chồng, sống ở nông thôn
Cứ như vậy, bốn nam nhân Trình Chí Lịch, Trình Chí Sơn, Trình Thần, Khương Viên rốt cục cũng được giải thoát.
Hôm nay không có chuyện làm, hai người Trình Chí Sơn, Trình Chí Lịch có chút mờ mịt luống cuống, nhất là Trình Chí Lịch, y vốn dĩ là được Trình Thần nhờ đến hỗ trợ, công việc cũng không nặng nhọc gì, lại còn được phát tiền lương, nhưng hiện tại không làm gì hết mà vẫn cầm tiền thế này làm cho y khó có thể tiếp thu. Sau đó, y nhất quyết bám theo Trình Thần, yêu cầu hắn cho y việc làm, bây giờ y phục Trình Thần rồi, vì hắn, y nguyện làm Thiên Lôi, sai đâu đánh đó.
Chuyện muốn làm vẫn còn rất nhiều, Trình Chí Sơn đã vài ngày không về nhà, liền nhân cơ hội này đi về một chuyến. Mà Trình Thần thì mang theo Trình Chí Lịch cùng Khương Viên đi lên trấn, đặt làm một tấm thẻ nhãn hiệu, chuyên để trong các túi hạt dưa, trên thẻ nhãn hiệu ngoài việc trình bày nhãn hiệu bắt mắt còn ghi rõ thêm địa chỉ thu mua hạt dưa nhà Trình Thần. Việc này sẽ rất thuận tiện cho việc thu mua sau này.
Thông thường, hạt dưa trên trấn chủ yếu là để nhà ăn, cũng vì nguyên nhân này mà căn bản không có người thu mua, vậy nên các chủng loại hạt không được phong phú. Nhưng nhãn hiệu hạt dưa nhà Trình Thần như một tảng đá ném xuống mặt nước, kích khởi nghìn vạn tầng sóng, rất nhanh sẽ được nhiều người biết đến.
Một cân hạt dưa bán được 2 hào đã xem là có giá, nhà nào còn có hạt dưa, trên mặt đều cười như hoa nở.
Cùng ngày, sau khi mấy người Trình Chí Điền nhìn thấy tấm thẻ nhãn hiệu, mắt sáng rực lên, liền vội vàng hỏi, bọn họ đưa hạt dưa đến có được thu mua hay không. Trình Thần nhìn ông một cái, không nghĩ đến Trình Chí Điền lại khôn khéo như vậy, bèn cười nói.
“Đương nhiên mua chứ! Bất quá chú Điền à, giá con thu vào chỉ có 2 hào thôi, con muốn bão hòa giá, cho nên không tăng thêm được đâu!”
Trình Chí Điền liền nói:
“Đây là dĩ nhiên, con muốn thu cao hơn chưa chắc chú sẽ đáp ứng nha~”
Trình Thần đối nhóm bạn Trình Tứ Bảo nói.
“Đối với tụi bây, tao sẽ có chút đãi ngộ khác, hạt dưa tụi bây đưa đến, tao thu 3 hào một cân!”
Mấy đưa Trình Tứ Bảo mắt nháng ra lửa, cao hứng bừng bừng nói.
“Thật sao? Tiểu Đầu Sói!”
Trình Thần sắc mặt thản nhiên, nhún nhún vai, nói.
“Tất nhiên, ai thèm lừa tụi bây!”
Lần này, mấy đứa nhỏ vui mừng như điên, ai nấy cũng đều mặt mày hớn hở.
“Tiểu Đầu Sói, mày thật là quá đẹp trai, quá uy vũ!”
Có mấy đứa kích động nhào qua ôm Trình Thần, mấy đứa khác nhìn thấy cũng muốn nhào tới ôm hắn, Trình Thần vội vàng bỏ chạy trối chết. [Beta: may mà Khương Viên chưa phát sinh tình cảm với Thần Thần, ko thì mấy cưng toi rồi nhá, ôm bậy ôm bạ chồng người ta!]
Từ đó, thôn Thạch Sơn liền xuất hiện một hiện tượng kỳ quái, mỗi sáng sẽ có một nhóm con nít cùng nhau kết bạn, đi khắp bốn phương tám hướng, ngay sau đó là mấy người lớn trong thôn cũng đồng dạng đi ra, bọn họ mỗi người đều mang kèm theo một cái bao lớn cùng một cái mõ, vừa gõ vừa la, thanh âm không ngừng.
Lúc đi là rao như thế này: “Hạt dưa đậu phộng nhà Tiểu Đầu Sói đây, thơm ngon béo ngọt, một hào một phần!”
Lúc trở về lại là như thế này: “Ai có hạt dưa, đậu phộng không? Một hào năm một cân, có bao nhiêu thu bấy nhiêu!”
Sinh ý này rất tốt nhưng việc thu hạt dưa thì không được thuận lợi cho lắm, đợi đến khi mọi người đều biết nhà Trình Thần trấn trên thu mua hạt dưa, mấy người Trình Chí Điền cũng không còn thu tốt được nữa.
Nhưng mà đám người lớn làm không tốt, mấy đứa Trình Tứ Bảo Trình Xuyên lại rất thuận buồm xuôi gió, chớ thấy tụi nó còn nhỏ mà coi thường, cả đám con nít này đứa nào cũng rất thông minh quỷ quái, được Trình Thần thu ba hào một cân, tụi nó lợi nhuận rất lớn đó nha~~.
Đám nhóc Trình Tứ Bảo một bên bán, một bên thu, càng làm càng phát đạt!
Hình ảnh một đám nhóc con buôn bán trong thôn, gánh hàng rong đi khắp nơi nơi, dần dần thấm sâu vào lòng người, cho đến nhiều năm về sau, đây vẫn là kí ức đẹp nhất của nhiều thôn dân. Nói tới cái này, trên mặt ai nấy cũng đều hiện lên vô vàn cảm khái, thời điểm đó nhân sinh thật tốt đẹp biết bao!
Đương nhiên đây chỉ là một trong các hiện tượng mà thôi.
Hiện tượng thứ hai chính là mấy đứa nhóc trong thôn Thạch Sơn có rất nhiều tiền, nhưng  kỳ quái ở chỗ, cha mẹ bọn nó còn không có nhiều tiền bằng bọn nó nữa. Thậm chí về sau, mấy thứ đồ dùng trong nhà như TV, xe đạp, tủ lạnh… đều là con cái mua cho họ hết. Điều này làm cho địa vị người lớn trong thôn trở nên tương đối xấu hổ, ai bảo bọn họ trước mặt con mình không có đủ tiềm năng kinh tế làm chi?
Nói đến đây, bọn họ cũng rất đáng thương, không ai dám đánh chủ ý đến tiền của con mình hết. Bọn nó đều cùng Tiểu Đầu Sói học xấu, làm việc đều thích độc lập tự chủ, không muốn người trong nhà quản lý, ai dám động vào tiền của bọn nó, thì một tờ giấy cáo trạng tức khắc được gửi đến trước mặt Tiểu Đầu Sói, những người lớn liền lâm vào lúng túng, ai dám đứng trước mặt Tiểu Đầu Sói mà giảng đạo lý?
Cho nên, người lớn trong thôn đối với Tiểu Đầu Sói vừa hận vừa yêu!
Đương nhiên, những thứ này rất lâu về sau mới phát sinh.
Đặt xong thẻ nhãn hiệu chỗ xưởng sản xuất, xế chiều Trình Thần liền đánh một giấc thật sâu, nhìn đến dáng vẻ vô tâm vô phế đó của hắn, Trình Chí Lịch dở khóc dở cười, đối với Trình Thần dâng lên thương yêu vô hạn. Tiểu Đầu Sói còn nhỏ mà đã làm ra nhiều chuyện như thế, thật khiến cho người khác phải đau lòng.
Phần lớn thời gian, Trình Thần đều ngủ sớm dậy sớm, nhưng thực ra, dù hắn có ngủ bao lâu cũng không thấy đủ. Việc hắn thích làm nhất chính là đi ngủ, khủng khiếp nhất là một lần ở kiếp trước, hắn thoáng cái ngủ liền ba ngày ba đêm, cứ nằm trên giường như thế không ăn không uống. Ngủ đối với Trình Thần mà nói là một chuyện phi thường hưởng thụ, nhưng hắn lại có rất ít thời gian để hưởng thụ việc đó. [Beta: muốn hỏi, vậy việc bài tiết thế nào? Hừ hừ, đừng bảo là cưng hấp thụ lại đấy nhoé ~]
Buổi chiều, khi mấy người Trình Chí Điền đến lấy hạt dưa rồi rời đi, mấy người Khương Linh Lung rốt cục thở dài một hơi, bọn họ cảm thấy không biết làm gì, có chút mờ mịt. Mấy ngày nay, từ sáng sớm vẫn bận đến tối mịt, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi, hiện tại vừa buông lỏng bọn họ đều cảm thấy không quen.
Lúc chiều, Trình Chí Lịch cũng trở về thôn, y đem theo chút tiền, mua cá, mua thịt, tay xách nách mang đồ đạc lỉnh kỉnh trở về. Bà nội Trình Thần mặc dù đối với một nhà Trình Chí Sơn không tốt, thế nhưng đối với Trình Chí Lịch lại yêu thương đến tận xương tủy, Trình Chí Lịch cũng rất hiếu thuận với bà.
Trình Thần đôi khi cảm thấy mệnh bà nội hắn thật sự rất tốt, bà ta có bốn đứa con, trong đó có hết ba đứa phi thường hiếu thuận. Muốn nói hiếu thuận nhất, không ai khác chính là Trình Chí Lịch cùng Trình Chí Sơn, việc này có thể thấy rất rõ ràng, Trình Chí Sơn làm người thật tâm thật địa, đối với mẹ mình dĩ nhiên càng thêm yêu quý, tiếp đến là Trình Chí Lịch, cuối cùng là cô Cả của Trình Thần, về phần Trình Chí Phong … thôi không cần nhắc đến, ai cũng tốt hơn gã ta.
Nhìn thấy Trình Chí Lịch đem nhiều đồ trở về, bà nội Trình Thần – Lâm Hương cười đến miệng không khép nổi, khen y muốn đụng tới trời, gặp ai cũng nói con út mình có tiền đồ, nói bà tốt số, sinh ra một đứa con giỏi giang hiếu thuận. Mặt của bà y như nở hoa, tươi cười rạng rỡ, cả người giống như trẻ ra mười mấy tuổi.
Còn Trình Chí Sơn đứng cạnh bên, nhìn một cảnh này, trong lòng cảm thấy rất là khó chịu. Buổi trưa, lúc trở về, ông cũng mang theo không ít thứ cho Lâm Hương, tuy rằng bà cũng vui vẻ ra mặt, nhưng sự vui vẻ đó là vì thu được đồ tốt nên mới như vậy, chứ không phải thật tâm tự hào vì ông, nếu đem so sánh, có thể nhìn ra bà rất thiên vị Trình Chí Lịch.
Trước đây không cảm thấy, không biết tại sao lúc này nhìn một cảnh này, Trình Chí Sơn lại cảm thấy đặc biệt chói mắt.
Trình Chí Lịch cũng không lấy làm vui vẻ, bởi vì y biết, tiền này hết thảy đều không phải do y tự mình kiếm ra, mà là được Tiểu Đầu Sói mang đến, đối với thái độ thiên vị của Lâm Hương, y quả thực không vui chút nào, bởi vì xưa nay y luôn bị kẹt giữa một nhà Trình Thần cùng Lâm Hương, khiến y vô cùng khó xử.
Không quản những thứ đó, hiện tại Trình gia tại thôn Thạch Sơn rất nổi tiếng. Mọi người đều khen Trình gia có phúc khí, khen mấy người Trình Chí Lịch có tiền đồ, cũng khen Trình Chí Sơn có một đứa con rất giỏi.
Con người chính là như vậy, lúc đầu khi nghe Trình Thần mở tiệm đều cười nhạo hắn, ở sau lưng nói xấu cái này cái kia, đã không biết có bao nhiêu lời khó nghe về hắn. Hiện tại, càng buôn càng đắc, ai nấy cũng liền thay đổi thái độ, khen lấy khen để.
Con người quả thật sống rất thực dụng!
Tuy Trình Chí Sơn trong lòng có chút khó chịu vì sự thiên vị của mẹ mình, nhưng bây giờ đi đường đã có thể ngẩng đầu ưỡn ngực, mặt mày vui vẻ.
Trong khi Trình Chí Sơn cùng Trình Chí Lịch cực kỳ cao hứng, một nhà Trình Chí Phong sắc mặt lại đặc biệt khó coi. Trước đó, Trình Chí Sơn đánh Trình Chí Phong một trận, Trình Thần còn tưởng Tiền Hà sẽ lên nhà hắn khóc nháo rùm beng, nhưng đến nay vẫn gió êm sóng lặng, vì thế đến bây giờ, tuy hắn luôn giữ đề phòng nhưng cũng không quá để ý.
Hiện tại, một nhà Trình Chí Phong không hề an ổn, việc buôn bán nhà Trình Thần càng thành công, bọn họ càng khó sống qua ngày. Thường xuyên có người ở sau lưng bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ, có người hả hê có người chửi mắng, càng nhiều là nói gã ngu.
Một nhà Trình Chí Phong quả thật rất ngu, cháu trai gã ưu tú như thế, hết lần này tới lần khác gã lại tìm cách đắc tội triệt để.
Sớm biết có hôm nay, thì ngày trước đừng làm!
“Ông có chịu đi không hả, đi qua xin lỗi anh hai của ông đi!” Tiền Hà ở nhà khóc lóc om sòm nói.
“Tôi không đi, bà muốn thì tự mình đi đi!” Trình Chí Phong nghiêm mặt, không phải gã tự dưng trở nên cốt khí, mà chỉ vì Trình Chí Sơn đánh gã ngày đó đã làm cho gã kinh hồn táng đảm, gã chỉ sợ hôm nay nếu thấy mặt gã Trình Chí Sơn lại đánh gã tiếp, vừa nghĩ như thế trong lòng gã đã sợ nhũn ra rồi. Chuyện này tất nhiên gã không dám nói với Tiền Hà, bằng không Tiền Hà sẽ cho gã sống yên hay sao?
“Ông… ông là đồ óc heo hả, ông xem anh của ông hiện tại sống tốt như vậy, mỗi ngày đều có thịt có cá mà ăn, mở tiệm buôn bán không biết lời bao nhiêu tiền, tôi đây nghe người ta nói, chí ít một ngày bọn họ cũng kiếm được cả một trăm đồng. Một trăm đồng đó!” Tiền Hà thét to “Ông bây giờ bỏ quách cái sỉ diện hão của ông đi, chỉ cần cúi đầu hướng hắn ta nhận sai, đến lúc đó nhà mình muốn gió được gió muốn mưa được mưa luôn! A, khi nãy chắc ông cũng thấy, thằng út đó, mỗi ngày sống chết đeo sát anh hai nhà ông liền có cá thịt hưởng mãi không hết, trên người y bây giờ không biết có bao nhiêu tiền đâu, tiền này ông không muốn nhưng tôi muốn, ông là thứ đồ vô dụng, được rồi… Bây giờ ông không đi xin lỗi hắn ta cũng được, vậy ông đi kiếm tiền về cho tôi đi!” [Beta: ta rút ra được một kết luận, cực phẩm nào cũng giàu sức tưởng bở hết, haha]
“Bà có bớt phiền được hay không? Bà giỏi thì tự mình đi mà kiếm, rốt cuộc là ai ép đuổi thằng tiểu súc sinh đó ra khỏi làng? Nếu không phải vì bà thì nhà ta có túng quẫn như vầy hay không, có bị người khác khinh khi nhục mạ như vầy hay không? Hả? Nói tới nói lui đều là lỗi do bà mà ra hết!” Trình Chí Phong quát.
“Ông đây là đang trách tôi? Trình Chí Phong, ông giỏi lắm, cư nhiên đổ hết tội lỗi lên đầu của tôi, ban đầu là kẻ nào nhìn thấy thằng súc sinh đó bị đuổi ra khỏi làng mà mua rượu về ăn mừng, hiện tại mọi chuyện thành ra thế này lại đẩy hết lên người của tôi, ông còn là đàn ông không hả?” Tiền Hà không cam lòng tỏ ra yếu kém, nhảy dựng lên thét to.
“Tôi không muốn nói với bà nữa!” Trình Chí Phong không phản bác được, bèn đẩy bà ta ra, buồn bực nói.
“Khốn nạn, sao tôi lại gả cho cái thứ hèn nhát như ông vậy chứ!” Tiền Hà khí thế bức nhân mắng.
“Bà nói xong chưa, cố tình gây sự hả!” Trình Chí Phong mắt xung huyết, bất chợt quăng một chén trà xuống đất, không chịu nổi quát lên.
“Choang!”
Chén trà bể văng tứ phía, hành động này khiến cho Tiền Hà như lên cơn điên
“Trình Chí Phong! Ông dám ném tôi, có bản lĩnh thì đem toàn bộ đồ đạc trong nhà quăng bể hết đi, Tiền Hà tôi đây mà thèm sợ ông hay sao?”
“Choang choang!”
Tiền Hà tóc tai bù xù, vẻ mặt điên cuồng, thoáng cái cầm mấy cái chén trên kệ  quăng liên tục vào người Trình Chí Phong “Ông ném được, còn tôi không biết ném hay sao?  Làm đàn ông mà không biết kiếm tiền như người ta, còn ở đó ra tay với vợ mình, tôi ném chết ông!!”
“Mày rõ ràng là muốn tìm chết rồi!” Lần này Trình Chí Phong thật sự nổi giận, tuy gã đánh không lại Trình Chí Sơn, nhưng đây chỉ là một mụ đàn bà, gã không giáo huấn được sao? Gã tiến lên tóm lấy cánh tay Tiền Hà, tát hai cái thật mạnh lên mặt bà ta, thoáng cái đánh cho bà ta tỉnh mộng, hai mắt vô thần.
“A!” Bất chợt, Tiền Hà tỉnh táo lại, không dám tin nhìn Trình Chí Phong, vừa tức vừa đau, mụ ta hét toáng lên
 “Trình Chí Phong, bà đây liều mạng với mày!”
Nói xong, ả phóng đến Trình Chí Phong, mười ngón tay mang theo bụi đất trực tiếp cào cấu thẳng vào mặt  Trình Chí Phong, ngón tay của mụ sắt nhọn làm rách cả mặt của gã, thập phần bưu hãn. [Edit: thật đáng sợ!! 〣( ºΔº )〣 ]
Trình Chí Phong phi thường đau rát, Tiền Hà hạ thủ thật sự rất ngoan độc, không chút lưu tình.
“Tiền Hà, đồ đàn bà điên!” Trình Chí Phong tức giận hổn hển, ra sức đẩy mạnh Tiền Hà té xuống đất, lúc té xuống mụ ta bị mấy mảnh chén cắt trúng tay, máu chảy đầm đìa.
“Trình Chí Phong, mày như vậy mà dám đánh chết tao!” Tiền Hà vừa nhìn thấy máu, liền gào khóc thảm thiết, hai chân giậm mạnh trên đất, vừa khóc vừa la, ầm ĩ không chịu nổi, hai tay vỗ mạnh xuống đất, nước mắt nước mũi tùm lum “Đánh chết người rồi, đánh chết người rồi. A, đồ súc sinh, mày không phải là con người mà, mày dám đánh tao! Số tôi sao khổ thế này! Gả cho loại người như mày, đến cả súc sinh cũng không bằng!”
Trình Chí Phong cũng không phải cố ý đẩy Tiền Hà  bị thương, nhưng nhìn mụ ta càng mắng càng khó nghe, thẹn quá hóa giận nói.
“Được rồi, được rồi, mau ngồi dậy đi, ầm ĩ cái gì nữa hả, đừng có khóc nữa, hàng xóm nghe được lại cười vào mặt!”
Tiền Hà vừa nín khóc lại hung ác nhìn chòng chọc vào Trình Chí Phong, thét mắng.
“Lúc này rồi mà mày còn sợ người khác chê cười, mày sợ nhưng bà đây không sợ, bà đây muốn cho cả thôn này biết mày đánh vợ mình như thế nào. Còn cho họ biết Trình Chí Phong mày là đồ vô dụng, chỉ biết đánh vợ, chẳng làm nên cái tích sự gì. Mày có gan đánh tao, lại không có gan nhận hả?” [Edit: Cái này là mẻ tìm đường chết nà! (→_→) Người ta đã muốn êm mà mẻ cứ làm ầm lên!] [Beta: vậy nên nhớ kinh nghiệm nha mấy cưng, lúc vợ chồng cãi nhau, phải có một kẻ im miệng, chờ khi nào hai người tâm bình khí hòa, ngồi xuống nói chuyện phải trái với nhau, chứ cứ đổ dầu vào lửa như mụ này, chắc chắn xảy ra án mạng!]
Tiền Hà bám riết không tha, cứ kêu trời trách đất rồi mắng nhiếc, câu nào khó nghe đều đem ra mắng hết, làm Trình Chí Phong giận đến sôi gan. Thân thể gã không tự chủ được run lên, cuối cùng lửa giận xông thẳng lên đầu, khiến gã mất hết lý trí.
“Tốt, tốt lắm, xem tao hôm nay có đánh chết mày hay không!”
Nói rồi, Trình Chí Phong tiện tay quơ lấy cây chổi lông gà, quất tới tấp lên người Tiền Hà đang ngồi mắng nhiếc trên mặt đất. Tiền Hà thấy Trình Chí Phong cầm chổi, bộ dáng hùng hùng hổ hổ, sợ đến mức hồn phi phách tán, chỉ kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, nghĩ muốn né tránh, nhưng Trình Chí Phong đã nóng đến mất lý trí, căn bản không muốn buông tha mụ.
“Ba, người đừng đánh mẹ mà!” Trình Huy từ trong phòng vọt ra, gào khóc, sợ đến mức cả người run lẩy bẩy. Bé vẫn luôn trốn trong phòng, nghe tiếng cãi vả vốn đã bị dọa sợ, chỉ có thể im lặng chảy nước mắt, không dám phát ra âm thanh. Nhưng lúc này, nghe tiếng kêu thảm thiết của mẹ, bé rốt cục cũng liều lĩnh vọt ra.
“Tiểu Huy, hắn muốn đánh chết mẹ, con mau cứu mẹ với!” Tiền Hà kêu khóc om sòm, dáng vẻ rất thê lương.
Trình Huy cắn răng chạy lên ôm lấy Trình Chí Phong, vừa khóc vừa nói.
 “Ba, con xin ba mà, đừng đánh mẹ nữa!”
Trình Chí Phong một tay lôi bé quẳng sang một bên, quát lớn.
“Cút qua chỗ khác!”
Đồng thời tiếp tục hung ác quất tới tấp vào người Tiền Hà, da thịt Tiền Hà bị bong tróc, không ngừng lăn lộn dưới đất. Trình Huy vừa khóc vừa nhào tới trên người Tiền Hà, khóc đứt từng đoạn ruột gan mà cầu khẩn Trình Chí Phong buông tha cho mẹ của bé, nhưng Trình Chí Phong cứ như đã bị ma nhập, thậm chí còn cầm chổi lông gà đánh luôn lên người của bé, bị đánh trúng Trình Huy kêu rên thảm thiết, Trình Chí Phong nghe tiếng kêu càng thêm tức giận.
 “Mày la hả, tao đánh cho mày chết!!”
Lúc này, Tiền Hà quơ tay bắt lấy Trình Huy cản ra trước người, khàn cả giọng nói.
“Trình Chí Phong, hôm nay mày có bản lĩnh thì đánh chết hai mẹ con tao luôn đi, mày đánh đi, đánh chết bọn tao luôn đi!” [Edit: dù biết sẽ có người cứu nhưng ta vẫn nói: ‘Mau đến cứ bé Huy của ta đi, khổ nó quá T^T’]
Chổi lông gà trên tay Trình Chí Phong không một khắc nào dừng lại, cứ liên tục quất tới tấp vào người Trình Huy, bé da mỏng thịt mềm trực tiếp đổ máu, kêu la thảm thiết, nhưng Tiền Hà lại nắm bé rất chặt, khiến cho bé có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra, bé khóc lóc, bé cầu xin nhưng chẳng ai đếm xỉa tới bé, Tiền Hà coi bé thành tấm mộc chắn, hăng say nói.
 “Trình Chí Phong, nếu hôm nay mày đánh chết bọn tao, tao làm quỷ cũng không tha cho mày đâu.” [Edit: Móa nó!! Sao cứ thêm dầu vào lửa vậy hả!!]
[Beta: chưa thấy bà mẹ thứ dữ như bà này!]
Trình Huy khóc ngất, chổi lông gà đánh vào người bé rất đau, toàn thân bỏng rát, nhưng bất luận bé có khóc thế nào, cầu xin tha thứ thế nào, ba bé vẫn hung ác đánh bé như cũ, mà mẹ bé cứ ôm chặt bé trước người, bé không tài nào trốn được. Trình Chí Phong cùng Tiền Hà điên cuồng đánh mắng, song phương không cam lòng tỏ ra yếu kém, một người so với một người càng ngoan độc hơn, át cả tiếng khóc lóc cầu xin của bé.
Trình Huy cảm giác bé sẽ bị đánh đến chết, trước giờ bé chưa từng biết tuyệt vọng là gì, nhưng hôm nay bé biết rồi, bé rất đau, rất sợ hãi, nhưng lại không có ai đến cứu bé cả! Cuối cùng tiếng cầu xin, tiếng khóc lóc, chỉ còn lại một chuỗi âm thanh yếu ớt vang lên như tiếng mèo kêu.
“Ô ô, con đau quá, mau cứu con với!”
Hết chương 29.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét