11.11.2016

ĐXNG: Chương 30

Chương 30: Tiến công ngành hạt dưa

hatdua

“Dừng tay, mấy người đang làm gì vậy?”
Lúc này Trình Chí Lịch cùng Trình Chí Sơn cùng nhau đi tới, vừa lúc thấy một màn này, hai người sắc mặt khẽ biến. Bộ dáng Trình Huy vô cùng thê thảm, khắp người máu thịt bê bết, máu thấm cả xuống đất tựa như ‘Huyết  Nhân’, hô hấp mỏng manh, nếu không quan sát kỹ sẽ ngỡ là bé đã ngừng thở rồi.
“Trình Chí Phong, anh điên rồi sao!” Trình Chí Lịch nổi giận đùng đùng vọt qua, giơ chân đạp một cú vào người Trình Chí Phong.
“Rầmmmm!”
Một cú của Trình Chí Lịch quả thật bất ngờ, Trình Chí Phong không kịp đề phòng, bị đạp văng lên bàn, rồi ngã xuống đất.
Trình Chí Lịch cùng Trình Chí Sơn vội vã kêu xe đưa Trình Huy lên bệnh viện, lúc này trong thôn lác đác người đi ruộng về, nghe tiếng la hét bèn chạy lại giúp đỡ, khi thấy tình trạng bi thảm trong nhà, ai cũng giận đến sôi gan.
Trình Chí Phong sao lại nhẫn tâm như vậy, đánh con trai mình thành bộ dáng thế này, quả thật đến súc sinh cũng không bằng!!
“Chú Út, chú tới nhìn đi, anh ba của chú muốn đánh chết tôi kìa! Ô ô!” Tiền Hà nhìn thấy hai người Trình Chí Sơn chạy đến, vốn đang phi thường sợ hãi, đột nhiên lá gan bỗng nhiên phình to,  ra sức gào khóc, càng khóc càng lớn, tựa hồ như bị oan ức, ủy khuất dữ lắm.
“Tiền Hà, bà còn là con người hay sao? Đem con mình ra làm lá chắn, bây giờ ngồi đây khóc lóc! Bà nhìn lại đi, người bị thương nặng chính nhất là Tiểu Huy đấy!” Trình Chí Lịch đối với Tiền Hà chẳng có chút đồng tình nào hết, nghiến răng nghiến lợi mắng, Tiền Hà còn đáng ghê tởm hơn Trình Chí Phong gấp mấy trăm lần. Chẳng những không bảo vệ con trai của mụ, cư nhiên còn đem Trình Huy ra làm lá chắn,  mụ quả thật không có tình người mà!
“Chú Út, đừng nói nữa, đưa Tiểu Huy tới bệnh viện quan trọng hơn!” Sắc mặt Trình Chí Sơn tái xanh, ông tiến lên một bước dùng lực đẩy mạnh tay Tiền Hà ra, sau đó bế bé Trình Huy lên. Tâm ông như bị ai đó hung hăng nhéo mạnh, Trình Huy còn rất nhỏ, vậy mà bị đánh thành bộ dáng này, trên người máu không ngừng chảy, chảy nhiều đến mức ướt cả tay ông, ‘tích tích’ nhỏ giọt xuống đất, thật là kinh khủng.
“Mấy người sớm muộn gì cũng gặp báo ứng!” Trình Chí Lịch hận đến hai mắt đều đỏ, nhìn chằm chằm hai vợ chồng Trình Chí Phong.
“Tiểu Huy, con trai của ba!” Bị Trình Chí Lịch đạp té, Trình Chí Phong chợt tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện bản thân mình đã làm gì. Gã hét lớn một tiếng rồi nhào đến, muốn cướp Trình Huy đi.
“Rầmm!”
Trình Chí Lịch nắm một tay, bẻ lật gã lại, đẩy mạnh một cái cho gã té nhào, đánh thêm lần nữa, mới vội vàng cùng Trình Chí Sơn ômTrình Huy chạy đến cái trạm xá duy nhất trong thôn. Đến nơi, bác sĩ vội vàng cầm máu cho Trình Huy, sau đó kêu bọn họ phải nhanh chóng đưa lên bệnh viện trấn, tình trạng Trình Huy không mấy khả quan, cơ thể mất máu quá nhiều, thương thế lại vô cùng nghiêm trọng, tại đây thiết bị không đủ để cứu chữa, nếu không nhanh chóng trị liệu, sợ rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Vì vậy, hai người Trình Chí Lịch cùng Trình Chí Sơn lại ngựa không ngừng vó mang Trình Huy lên trấn.
Mà lúc này, Trình Thần đang cùng Diệp Hân tranh đấu.
“Dì Út à! Con thật sự không đói, dì cho con ngủ thêm chút nữa đi mà!” Trình Thần khóc không ra nước mắt.
Diệp Hân cùng Khương Linh Lung cứ nghĩ buổi chiều Trình Thần đã về tới thôn, ai dè khi hỏi Khương Viên mới biết, Trình Thần đã ngủ nguyên buổi chiều rồi. Tính ra thì đã hơn 6 tiếng đồng hồ, vậy mà Trình Thần còn chưa chịu tỉnh, hai người thật sự lo lắng vô cùng.
Trình Phỉ, Trình Hân cũng có chút sợ, vì vậy mọi người hợp lực tìm đủ mọi cách vực Trình Thần dậy, hỏi han ân cần, hỏi hắn có phải trong người cảm thấy khó chịu hay không? Có cần đến bệnh viện kiểm tra hay không? Bị mọi người ồn ào một phen, Trình Thần vừa cảm động, lại có chút dở khóc dở cười, hắn không phải chỉ ngủ một giấc thôi à? Sao ai cũng nghĩ hắn bệnh hết vậy?
Khuyên can mãi, còn phải luôn miệng cam đoan là mình không sao, hắn căn bản cũng chỉ muốn ngủ mà thôi, mấy người Diệp Hân vẫn bán tín bán nghi, không cho hắn tiếp tục ngủ nữa, phải dậy ăn cơm cái đã. Trước khi đi ngủ, Trình Thần đã nói không muốn ăn gì, hai người Diệp Hân và Khương Linh Lung thế nào cũng không đáp ứng lần này được nữa.
Trình Thần chỉ có thể ngửa mặt lên trời thở dài, có đôi khi được quá nhiều người quan tâm cũng là một loại thống khổ đó nha!
Hắn u oán liếc nhìn Khương Viên, Khương Viên chỉ biết nhếch miệng lên cười mà chẳng thèm nói giúp, bị bức vào đường cùng, hắn đành thức dậy ăn cơm tối.
Lúc này, hai người Trình Chí Lịch cùng Trình Chí Sơn đi tới trấn trên đã kịp trở về, Trình Chí Lịch bèn kể cho Trình Thần biết hết mọi chuyện. Trình Thần nghe xong cũng chỉ biết lắc đầu, thở dài mà thôi, Trình Huy quả thực đáng thương. Đối với Trình Huy, nói thật, hắn rất thích bé.
Có cha mẹ như thế, Trình Huy không bị nuôi đến vặn vẹo cũng là một kỳ tích rồi. Đời trước, Trình Huy lớn lên có bộ dáng thế nào, hắn cũng không nhớ rõ, chỉ biết sau này lớn lên, bé ra nước ngoài sống, hình như còn kết hôn với một cô gái người Mỹ, cũng chưa từng về nước lần nào.
Trình Huy từ nhỏ tâm địa đã rất tốt, vừa ngoan ngoãn vừa hiền lành, lại thêm hiểu chuyện, cùng ba mẹ bé chẳng có điểm nào giống nhau.
Trình Huy có chút kính sợ Trình Thần, nhưng lại rất muốn đi theo sau hắn, tuy nhiên Trình Thần chưa bao giờ dẫn bé đi chơi. Không phải Trình Thần không thích Trình Huy, mà vì Trình Huy là con trai của Trình Chí Phong cùng Tiền Hà, mang theo bé đi chơi sẽ làm cho hai bên đều không thoải mái. Cho dù lúc đó Trình Thần không hiểu mọi chuyện, nhưng hắn cũng không giận chó đánh mèo mà đổ hết tội lỗi lên người Trình Huy, bất quá, tuy quan hệ không được thân thiết nhưng tình cảm thì vẫn có.
Hiện tại, điều kiện kinh tế nhà hắn cũng không quá kém, hắn sẽ cho Trình Huy nhận được điều trị tốt nhất.
Cứ cách một đoạn thời gian, Trình Chí Phong cùng Tiền Hà lại đến bệnh viện trấn trên, khóc lóc van xin muốn gặp Trình Huy. Bị Trình Chí Lịch mắng là làm bộ làm tịch, lúc Trình Huy mổ, bọn họ lại ở bên ngoài nháo đến ầm ĩ, nói phải gặp bằng được con trai của mình. Trình Chí Sơn kêu bọn họ yên tĩnh, đừng kinh động đến phòng cấp cứu, hai người đó làm làm như không nghe thấy, vẫn cứ khóc nháo như cũ.
Lần thứ hai Trình Chí Sơn động thủ đánh Trình Chí Phong, tát mạnh vào mặt gã một cái, hai người đó mới chịu im xuống.
Chuyện này vô cùng rùm beng, ngay cả Lâm Hương cũng nghe được mà chạy suốt đêm lên trấn.
Sau khi Lâm Hương tới, liền chỉ thẳng mặt Trình Chí Phong cùng Tiền Hà, nói rằng, cháu bà mà có chuyện gì bà sẽ liều mạng với họ. Trên thực tế là bà chỉ mặt mắng chửi Tiền Hà, đừng thấy bà già mà nghĩ bà không biết, khi mắng lại có đạo lý vô cùng rõ ràng. Tiền Hà vốn cũng không phải là người hiền lành, nhưng lần này hành vi của mụ quả thật không đúng, lại thêm Trình Chí Lịch cùng Trình Chí Sơn ở một bên cứ nhìn chòng chọc như thế, mụ chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng không dám nói gì. Cuối cùng Trình Huy cũng vượt qua cơn nguy hiểm, bình an vô sự, hiển nhiên cần phải dưỡng bệnh thật tốt một thời gian dài.
Lâm Hương nói sau này Trình Huy liền để bà nuôi, hai người Trình Chí Phong dù trong lòng không muốn cũng phải đồng ý, chuyện này cứ thế mà quyết định.
Náo loạn một đêm, toàn bộ Trình gia bởi vì vợ chồng Trình Chí Phong mà mất hết mặt mũi.
Rạng sáng ngày thứ hai, Trình Thần dẫn theo hai bé Trình Phỉ, Trình Hân cùng đến bệnh viện để thăm Trình Huy.
Hai vợ chồng Trình Chí Phong đã quay về nhà trong đêm, Lâm Hương nói muốn lưu lại bệnh viện, bị Trình Chí Lịch khuyên mãi, cuối cùng Lâm Hương  cũng đành theo Trình Chí Sơn về thôn, còn lại một mình Trình Chí Lịch trông nom Trình Huy.
Lúc mấy người Trình Thần đến, Trình Chí Lịch còn ghé vào giường mà ngủ, Trình Huy đã tỉnh lại, đang cúi đầu khóc.
“Tiểu Huy!” Trình Thần gọi bé một tiếng, Trình Huy xoay đầu lại, nhìn người đến là hắn, nước mắt bất giác lại chảy dài, bé đã khóc sưng cả hai con mắt, lúc này Trình Thần mới nhìn thấy rõ mấy vết máu từ cổ bé chạy dọc vào áo, có thể nhìn ra bé bị đánh có bao nhiêu ác độc. Trình Chí Phong rõ ràng là đánh Tiền Hà, cuối cùng xui xẻo lại là bé, Tiền Hà chỉ bị đánh vài ba cái, chẳng hề hấn gì, đáng thương nhất vẫn là Trình Huy.
“Có phải trên người lại đau hay không?” Trình Thần hỏi.
“Dạ!” Trình Huy thế nào cũng không ngừng được nước mắt “Rất đau ạ!” Bé cũng không la hét, chỉ là im lặng mà khóc, chính dáng vẻ này lại càng làm cho người ta cảm thấy vô cùng chua xót, Trình Thần nhìn bộ dáng này của Trình Huy, thật tâm đau lòng vì bé.  
Ngày hôm qua Trình Huy đau nhức cả một buổi tối, bé lại không dám khóc,  chỉ có thể nghẹn ngào chịu đau.
“Đừng khóc nữa, Tiểu Huy đói rồi phải không? Anh có mang cho em nhiều đồ ăn ngon nè nha, em nhìn đi, có cả bánh bao, đậu hoa* nữa nè!” Nghe Trình Thần nói, Trình Huy rốt cuộc vẫn còn là một đứa bé, tuy rằng trên người rất đau, nhưng khi nhìn thấy hộp cơm Trình Thần mở ra, toàn bộ chú ý của bé đều bị hấp dẫn, đau đớn trên người giống như nháy mắt giảm xuống rất nhiều.
“Em ăn đi!” Trình Thần cẩn thận đỡ Trình Huy ngồi dậy, Trình Huy đau đến mặt mày trắng bệch, nhưng lúc ăn bánh bao liền nhai ngấu nghiến đến quên đau đớn, bánh bao này là lần đầu tiên bé được ăn đó nha, vậy nên bé ăn đến mức không khép miệng được, vết thương trên người dường như thuyên giảm rất nhiều, ăn ngon quá à~~.
Bữa cơm này là Trình Thần đặc biệt làm vì Trình Huy, có thêm rau cải trong không gian, như thế đối với Trình Huy mới là có lợi. Sau khi Trình Thần tới, Trình Chí Lịch cũng tỉnh lại, Trình Thần không mang cơm cho y, nói y cứ ra quán trước bệnh viện mà ăn, lúc này trong phòng bệnh chỉ còn ba anh em Trình Thần cùng Trình Huy. Trình Thần kể cho bé nghe nhiều chuyện thú vị, rất nhanh đã làm cho bé mê mẩn lắng nghe, quên đi đau đớn, tuy vậy, chuyện này vẫn để lại trong lòng Trình Huy một bóng ma không thể xóa nhòa.
Điểm tâm Ba Loan vẫn đắc như thế, thậm chí có không ít người muốn buôn bán hạt dưa với nhà Trình Thần, đương nhiên bọn Trình Thần cũng không bỏ qua mối này, lấy giá 9 hào 1 cân.
Định xong đơn hàng, lại kiếm được hơn 400 đồng.
Cách ngày, Trình Thần mang khoảng 1500 đồng cùng Trình Chí Lịch ngồi xe đi huyện, sau đó lại từ huyện đổi xe lên thành phố Hợp Sắp, cứ như vậy mất hết hơn năm tiếng mấy.
Thực ra Trình Thần vốn muốn đi cùng Khương Viên, nhưng hắn vừa nói ra, liền bị Khương Linh Lung ngăn lại. Trình Thần rất rõ, Khương Viên không có khả năng đi đến các thành thị lớn, cậu đang lánh nạn, mặc dù biết thế hắn vẫn hỏi Khương Viên một tiếng, hắn chính là không muốn để cho cậu có cảm giác không được quan tâm.
“Tiểu Đầu Sói, chúng ta tới thành phố Hợp Sắp để làm gì?” Trước khi đi, Trình Chí Lịch bị Trình Thần dẫn đi cắt tóc, sửa sang lại ngoại hình cũng như cách ăn mặc, thoạt nhìn so với người thành phố còn muốn đẹp trai hơn bảy tám phần, phảng phất như y mới từ Thẩm Quyến, Hong Kong trở về, bề ngoài quả thực mang chút phong vị của người tiến bộ sau khi cải cách, nhưng dáng đi tướng đứng lại không chút khí khái, có thể nhìn ra y rất chột dạ.
Đây là lần đầu tiên Trình Chí Lịch tới Hợp Sắp, trình độ phồn hoa của nó khiến y đờ đẫn cả mặt. Từ lúc cha sanh mẹ đẻ tới giờ, y mới  được đến một nơi có nhiều xe như thế, cái gì mà xe buýt, taxi… rồi đến mô tô, xe máy… còn người đi đường thì như đông như kiến, nhà cao tầng thì mọc lên như nấm, y nhìn mà cứ ngỡ mình đã lạc đến một thế giới khác vậy!
Nơi này với thị trấn Ba Loan hoàn toàn không thể so sánh!
Trình Chí Lịch hoa mắt chóng mặt, rồi lại mang theo một chút tự ti, cứ cảm giác bản thân y không thích hợp ở nơi phồn hoa thế này.
“Không phải con đã từng nói sẽ tìm cho chú một người vợ vừa xinh đẹp vừa hiền lương thục đức hay sao? Hiện tại con đang mang chú đi tới làm quen với người ta nè!” Trình Thần cười híp mắt, nói.
“Thật sao?” Trình Chí Lịch hai mắt trừng lớn, hô hấp dồn dập. [Edit: t thấy thúc nên kiếm một ông chồng cho rồi, về cho người ta yêu thương, yêu thương thúc a~~(。♥‿♥。)]
“Chú tự biết đi!” Trình Thần liếc Trình Chí Lịch một cái, y bị cái liếc mắt này của Trình Thần làm cho nghẹn lại, liền biết Trình Thần đang đùa giỡn y. Bất quá y nhìn thấy Trình Thần mặt không đỏ, tim không đập, một bộ trấn định tự nhiên, lại nhìn sang mình…. Tiểu Đầu Sói còn không sợ, y sợ cái quái gì? Y cũng phải ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi!
Nói thật, từ khi tiến vào Hợp Sắp, rất nhiều người đi đường đều quay đầu quan sát bọn họ.
Lúc đầu, Trình Chí Lịch bị nhìn đến mức khó chịu, y cứ nghĩ người ta đang cười nhạo mình, nhưng rất nhanh y phát hiện ra, trong mắt bọn họ đều mang kinh ngạc pha lẫn hâm mộ. Hơn nữa y còn thấy, quần áo bọn họ đang mặc còn không bằng hai người y kìa, dần dần một loại cảm giác tự hào hãnh diện lan tràn toàn thân.
Hai chú cháu Trình Thần đi khắp Hợp Sắp, làm quen đường xá, trong một ngày này, Trình Thần đều là vòng tới vòng lui, hỏi thăm nhiều người bản địa để tìm hiểu thêm tình hình nơi đây. Trình Chí Lịch thực sự không rõ cháu y định làm cái gì, mà Trình Thần cũng chưa nói y biết mục đích của hắn, điều này làm cho y rất hoang mang.
Mà điểm này là điểm vừa đáng yêu vừa đáng hận đó nha~~.
Mỗi khi Tiểu Đầu Sói mang bộ dáng này, đều là nhắc nhở mọi người, hắn đang có ý tưởng mới. Tuy biết như vậy, nhưng y vẫn không nhịn được tò mò, nội tâm ngứa ngáy, cứ như có cái vuốt mèo cào cào vào lòng, thế mà hết lần này tới lần khác, Trình Thần đều im thin thít, một chữ cũng không hé răng, làm cho y cứ liên tục suy đoán lung tung.
“Tới Hợp Sắp mà không chơi cho thật đã thì thật có lỗi với bản thân, chú Út, tối hôm nay chú làm chủ đi, chú muốn đi đâu con đi theo đó!” Trình Thần cười hì hì nói.
“Chú chưa tới đây lần nào, biết cái gì đâu mà làm chủ?” Trình Chí Lịch đơ người nói.
“Thế chú không biết hỏi hử?” Trình Thần khinh bỉ.
“. . . . !” Trình Chí Lịch không còn gì để nói.
“Hay là chúng ta đi xem phim đi?” Trình Thần nói.
“Xem phim!” Trình Chí Lịch khẽ động tâm, đối với y mà nói, điện ảnh vẫn luôn vô cùng hấp dẫn, phải biết hiện tại y cũng mới tròn mười tám tuổi, đại khái chỉ là một đứa con nít sống hơi lâu năm mà thôi [Edit: vẫn còn trẻ con quá! ~(o^ ^o)~]
“Nhưng ở đây có điện ảnh ngoài trời à?” Trình Chí Lịch hồ đồ hỏi.
“Không có, nhưng có rạp chiếu phim!” Trình Thần nói.
“Rạp chiếu phim?” Trình Chí Lịch mang theo nồng đậm nghi hoặc.
“Được rồi, chú cứ đi theo con là được!” Trình Thần nói.
“Tiểu Đầu Sói, mấy cô gái bên kia đang kêu chú hay sao á!” Trong giây lát, Trình Chí Lịch kéo Trình Thần nhỏ giọng nói, mặt y đỏ tới mang tai, cả người không được tự nhiên. [Edit: thật ngây thơ mà! Quả nhiên vẫn là một chút cừu non ~~]
“Đi mau, đi mau!” Trình Thần nhìn về phía Trình Chí Lịch chỉ, dưới ánh đèn đường mờ ảo, mấy cô gái ăn mặc hở hang, bại lộ da thịt đang đứng làm dáng. Vừa thấy, sắc mặt Trình Thần chợt biến, lôi kéo Trình Chí Lịch bỏ chạy.
“Thần Thần, con chạy làm cái chi vậy, nói không chừng người ta có việc muốn nhờ mình giúp đỡ đó!” Trình Chí Lịch đơn thuần nói. [Edit: haizzz!!  ┐( ̄∀ ̄)┌] [Beta: Chí Lịch nói không sai mà, rõ ràng là mấy cô gái kia có việc cần bọn họ giúp đỡ đó chứ, hắc hắc]
“Đó là gái làng chơi, nếu chú muốn qua, con sẽ không ngăn cản!” Trình Thần buồn bực nói.
“Gái làng chơi là gì vậy?” Trình Chí Lịch hiếu học hỏi.
“Chính là **!” Trình Thần tức giận nói.
“Đó là… kỹ nữ mà!” Trình Chí Lịch miệng há to, sau đó bất chợt lôi kéo Trình Thần cuống cuồng bỏ chạy, tựa hồ phía sau đang có hồng thủy mãnh thú*.
* Thú dữ và dòng nước lũ, tức là để ví những tai họa ghê gớm, đáng sợ.
“Chú chậm một chút!” Lúc này đổi thành Trình Thần kêu rên.
Hỏi thăm người đi đường, cuốc bộ thêm một lúc, bọn họ mới tìm thấy rạp chiếu phim. Hiện tại rạp có rất nhiều phim để chọn, thế nhưng phần nhiều đều là thể loại kinh điển. Hai chú cháu đến nhìn qua nhìn lại một lát, không có diễn viên nào ấn tượng, nhưng bất chợt thấy phim《Thiếu Lâm Tự 》.
《Thiếu Lâm Tự》 có thể được xem là sản phẩm nội địa đầu tiên phá kỷ lục doanh thu phòng vé, năm đó cũng tạo thành một truyền kỳ.
Trình Thần không nghĩ đến hắn lại có thể thấy được phim này, bây giờ đã bắt đầu giờ chiếu, phim đã hay dù có xem bao nhiêu lần cũng không thấy chán, Trình Thần lập tức mua ngay hai vé《Thiếu Lâm Tự》nhưng mua xong, Trình Thần lại chạy loạn khắp nơi, Trình Chí Lịch căn bản không dám để cho Trình Thần rời khỏi tầm mắt, tại nơi xa lạ này, nếu không thấy Trình Thần, chắc y hoảng chết.
Lúc này đã hơn 6h tối, trời còn chưa tối hoàn toàn, vé ghi 7h mới chiếu phim, Trình Thần mới nhàn nhã đi dạo xung quanh. Có rất nhiều nơi buôn bán đồ ăn, đồ chơi, muốn dạng nào cũng có. Chỗ bọn họ đang đứng là một khu phố đông đúc phồn hoa, khá gần rạp chiếu phim, người đến người đi đông như trẩy hội, Trình Chí Lịch sớm đã xem đến phát ngốc.
Cách rạp chiếu phim không xa có vài tiệm cơm, Trình Thần cùng Trình Chí Lịch chọn một quán vào ăn, chỉ gọi hai món mà mất hết 2 đồng. Mắc đến không hợp lẽ thường, khiến Trình Chí Lịch chắt lưỡi không ngớt!
Trên đường còn gặp một đứa bé hỏi bọn họ muốn mua hoa, mua bong bóng không nữa.
Trình Thần liền mua hai cái, hỏi Trình Chí Lịch có muốn mua không, Trình Chí Lịch liên tục lắc đầu. Nơi này thứ gì cũng đắt, một đóa hoa, một cái bong bóng mất hết 5 hào rồi, Trình Chí Lịch cảm thấy quá phí.
“Tặng cho em nè!” Sau khi hai người ăn xong, Trình Thần tiện tay đem hoa cùng bong bóng vừa mua kín đáo đưa cho một cô bé đang ngồi bên cạnh. [Beta: ta sẽ méc Khương Viên của cưng nè, Thần Thần, cưng chịu chết đi~]
“Thần Thần, con bỏ tiền ra mua nhưng sao con lại không cần vậy hả? Con không cần thì đưa chú là được rồi, sao lại đưa cho người khác cơ chứ!” Trình Chí Lịch nhìn thấy hành vi tiêu pha lãng phí đó của Trình Thần, nội tâm vô cùng đau đớn, nói. Trình Thần cười cười, hắn mua mấy thứ đó cũng vì kỷ niệm kiếp trước của hắn mà thôi, kiếp trước những công việc này hắn đã từng làm!
Lúc sắp chiếu phim, Trình Thần mua chút hạt dưa cùng đồ uống mang vào.
《Thiếu Lâm Tự》bắt đầu chiếu, người vào xem mỗi lúc một nhiều. Lần đầu tiên Trình Chí Lịch xem thể loại phim công phu này, lại còn là phim kinh điển như thế, thoáng cái đã bị hấp dẫn. Trong quá trình xem, y thường xuyên bị kích thích đến mức không kiềm hãm được phát ra tiếng kêu sợ hãi hoặc tiếng hoan hô hào hứng. Hành động đó của y khiến nhiều người xung quanh hết sức bất mãn, bị người ta dạy dỗ vài lần, Trình Chí Lịch rốt cục mới đàng hoàng lại.
Mãi cho đến khi hết phim, Trình Chí Lịch cả người vẫn còn kích động, tay chân nhịn không được múa may lung tung.
“Chú Út, phim hay không?” Trình Thần vừa cười vừa hỏi.
“Ừ! Quá hay luôn!” Trình Chí Lịch nhiệt huyết sôi trào, hiện tại y đang có một loại xúc động muốn chạy đến Thiếu Lâm Tự xuất gia làm hòa thượng đây nè! Công phu trong phim thực sự quá khốc, lần đầu tiên y được xem một bộ phim hay như thế, đặc sắc như thế.
“Hay là tốt rồi!” Trình Thần thỏa mãn gật đầu.
Thực ra hắn cũng không quá hứng thu đối với phim ảnh, mọi chú ý hắn đều đặt lên hạt dưa mất rồi. Hạt dưa này tuy cũng không tệ, nhưng nếu so cùng hàng của nhà hắn sản xuất, liền kém một trời một vực luôn đấy! Lúc này hắn rất hài lòng, bởi vì sau nửa ngày khảo sát, điều hắn muốn biết cũng đều biết hết cả rồi.
Mang theo Trình Chí Lịch vẫn có chút biểu tình chưa được thỏa mãn, Trình Thần tìm một chỗ trọ.
Một đêm nghỉ ngơi tạm thời không đề cập tới.
Sáng hôm sau, Trình Thần mang theo Trình Chí Lịch một đường hỏi thăm đi đến siêu thị Thành phố Hợp Sắp, đây là tiền thân của trung tâm thương mại sau này. Hiện tại, siêu thị tại Trung Quốc còn chưa chính thức phát triển, Trình Thần nhớ, hình như siêu thị Liên Hoa của tương lai xuất hiện vào lúc này thì phải? Nhưng ngày hôm qua hắn dạo vòng vòng quanh đây, hỏi không ít người, mà chẳng ai biết siêu thị Liên Hoa nằm ở đâu cả.
Lại nghĩ có thể siêu thị Liên Hoa vẫn chưa khai trương, hoặc đã khai trương nhưng còn chưa mở chi nhánh tại Hợp Sắp này.
Lúc hai chú cháu Trình Thần đi vào, gặp được hai nam nhân viên đang ca công tác, Trình Thần bèn hỏi bọn họ quản lí nghiệp vụ ở đâu, hai nhân viên thái độ có chút ngạo mạn, nhìn thấy Trình Thần cùng Trình Chí Lịch, một người rõ là con nít, một người còn là thiếu niên, liền bày ra tư thái mắt cao hơn đầu.
Trình Thần không biết bọn họ đang nói với nhau cái gì mà cười rất vui vẻ thoải mái. Hiện tại nghe được câu hỏi của Trình Thần, lập tức không nhịn được nói.
 “Hai người có chuyện gì à? Nói với chúng tôi là được rồi!”
“Là như vầy, chúng tôi muốn gặp quản lí của hai anh để bàn chuyện làm ăn.” Trình Chí Lịch nói.
“Ha ha ha, chỉ bằng hai người các cậu mà cũng muốn buôn bán!” Hai gã nhân viên công tác nhất thời cười ha ha, cười đến gập cả người lại, không thể đứng thẳng dậy được, phảng phất như bọn họ vừa nghe đến chuyện buồn cười nhất thế giới vậy, nhạo báng nói.
“Cậu chắc là thiếu niên đi? Lông còn chưa mọc đủ mà bày đặt theo người ta buôn bán!”
“Hai anh sao có thể nói lời này được chứ? Đây là siêu thị, không phải mọi người ai ai cũng đều có quyền buôn bán hay sao?” Trình Chí Lịch cả giận nói.
“Thì đúng như thế, vậy hai cậu nói bọn tôi nghe thử coi? Hai cậu muốn bán cái gì nào?” Hai gã đó ôm tay, châm chọc nói.
“Chúng tôi muốn bán hạt dưa ở đây!” Trình Chí Lịch bị thái độ của họ làm cho tức không chịu nổi, vốn dĩ trong lòng có chút không được tự tin mà ăn nói nhỏ nhẹ, hiện tại bởi vì nổi giận mà dám lớn tiếng luôn rồi.
“Ha ha ha!” Hai gã phát ra một tràng cười to.
“Đi đi, đứng qua một bên, đừng làm chậm trễ việc buôn bán của bọn tôi, hai tên nhóc ranh các cậu mà cũng đòi gặp quản lý của bọn tôi hay sao? Quản lý của bọn tôi cũng không rảnh rỗi đến mức đó đâu! Hạt dưa của các cậu quẳng cho gà ăn, sợ rằng còn bị chúng chê nữa đấy. Nơi này của bọn tôi là đâu cơ chứ, là cái chợ nhỏ của hai cậu hay sao? Thứ gì cũng có thể nhét vào mua bán đấy à? Hai cậu muốn tiền đến điên rồi, còn dám đem cái thứ tầm thường đó đến đây đòi bán nữa chứ! Nói cho hai cậu biết, hạt dưa ở đây chất lượng tốt nhất cả nước đấy, cái thứ hạt dưa chất lượng thấp kém của hai cậu có thể so được hay sao?” Hai gã khinh bỉ nói.
“Hạt dưa nhà chúng tôi cùng hạt dưa nơi đây của hai anh rất khác nhau, nếu không tin thì hai anh nếm thử đi, rất thơm ngon đó!” Tuy rằng tức giận, Trình Chí Lịch vẫn nghĩ đến chuyện Trình Thần giao phó, cố gắng nhịn xuống, lấy một cái túi trong người đem ra, bên trong là một bao hạt dưa mỏng, Trình Chí Lịch liền vội vàng mở bao, hốt một nắm, kín đáo đưa cho bọn họ, y đối với hạt dưa nhà mình là có lòng tin tuyệt đối.
“Hai anh cứ nếm thử đi, khẳng định ngon không chịu được luôn đấy, chỉ cần ăn qua, chắn chắn quản lí của hai anh sẽ bằng lòng gặp chúng tôi mà thôi!”
“Nhanh chóng mang theo hạt dưa của tụi bây toàn bộ cút đi!” Hai gã không nhịn được nữa, hất tay Trình Chí Lịch một cái, khiến cho hạt dưa trong tay của y rơi tung tóe xuống đất, một phần nhỏ văng lên bàn họ.
“Mấy người thật quá đáng, không muốn ăn thì cũng đừng làm như vậy chứ!” Trình Chí Lịch giận điên lên, hét lớn.
“Tiểu tử thối, là tụi bây tự tìm phiền phức, mau cút nhanh khuất mắt bọn tao, bằng không đừng trách bọn tao gọi bảo vệ đến, đuổi tụi bây ra ngoài!” Hai gã hung ác uy hiếp nói, thậm chí còn làm bộ trưởng bối lên mặt giáo huấn Trình Chí Lịch.
“Chú Út, chú đừng nói nữa, chúng ta đi thôi!” Trình Thần cũng bị hai gã này làm cho tức giận, bản thân chỉ là nhân viên công tác mà đã kiêu ngạo như vậy, siêu thị Hợp Sắp có cái loại nhân viên thiếu chuyên nghiệp thế này cũng chả làm ăn được gì đâu, loại địa phương này bọn hắn mới không theo đến!
“Mấy người khẳng định sẽ hối hận!” Trình Chí Lịch không cam tâm mà nói với hai gã đó.
“Nực cười!” Hai gã kiêu ngạo ha ha cười “Bọn tao sẽ chống mắt lên chờ, xem thử tụi bây làm bọn tao hối hận như thế nào đây!”
Lầu hai của siêu thị, có mấy người đang cùng nhau đi xuống.
Dẫn đầu là một thanh niên khoảng chừng 25, 26 tuổi gì đó, thoạt nhìn ôn hòa tuấn lãng, khí độ bất phàm. Bên cạnh anh ta có bảy tám người vây quanh, đều thập phần cung kính với vị thanh niên trẻ này, hiển nhiên thân phận của anh ta chắc chắn không bình thường rồi!
Lúc này, động tác của người thanh niên dừng lại, vừa đúng lúc bắt gặp một màn tranh chấp của hai chú cháu Trình Chí Lịch cùng hai người nhân viên kia, sau đó liền thấy Trình Chí Lịch mang theo Trình Thần nổi giận đùng đùng rời đi.
Người thanh niên mắt thấy một màn như vậy, sắc mặt nhất thời trầm xuống, anh ta chẳng chút khách khí lớn tiếng quát mắng một người đang đứng bên cạnh.
“Hạ Mạnh, ông quản lí bộ phận nhân sự cái kiểu gì vậy? Nếu nhân viên nào cũng như bọn họ, siêu thị chúng ta còn làm ăn được hay sao?”
Người được gọi là Hạ Mạnh, là một lão trung niên mập mạp hơn 40 tuổi, bị đột ngột điểm danh, cả người lão ta liền run bắn lên, trên đầu đổ mồ hôi lạnh, luôn miệng nói.
“Quản lí Cố, đây là sơ sót của tôi, tôi sẽ lập tức đi chỉnh đốn ngay, lập tức đi ngay!”
Người thanh niên hừ lạnh một tiếng, đi nhanh xuống lầu, khi thấy hai gã nhân viên kia đem hạt dưa trên bàn gom lại, chuẩn bị ném vào thùng rác, bèn lên tiếng hỏi.
“Hai người các anh nói cho tôi nghe một chút, khi nãy đã xảy ra chuyện gì, hả?”
Hai gã nhìn thấy đoàn người phía sau người thanh niên kia liền giật cả mình, mấy người đó đều là nhân vật nòng cốt của siêu thị, làm thế nào mà toàn bộ đều tụ lại đây? Vậy còn người thanh niên này là ai? Bất kể hắn là ai, có thể khiến nhiều lãnh đạo cúi mình như thế, địa vị của hắn khẳng định rất lớn.
“Quản lý Cố hỏi sao hai anh không trả lời, nhanh nói chuyện đi!” Mí mắt Hạ Mạnh liên tục giật giật, khó chịu quát.
“Dạ! Chào quản lý Cố!” Hai gã này sau khi chào hỏi đều lộ ra nụ cười đắc ý, tự cho rằng bản thân mình đã làm được một chuyện quan trọng nào đó “Quản lý Cố, ngài không biết đâu, hai tên nhà quê kia không biết từ đâu chạy tới, còn cầm theo một bao hạt dưa, bảo là muốn bán tại đây, chúng tôi cảm thấy bọn họ rõ ràng là đến quấy rối, cho nên thẳng tay đuổi đi luôn rồi!” [Beta: giỏi, hai anh đến phòng tài vụ lãnh lương nghỉ việc đi là vừa! =)]
Nhìn thấy dáng vẻ này của hai gã, sắc mặt thanh niên ngày càng khó coi, Hạ Mạnh vẫn có chút bản lĩnh nhìn mặt đoán ý, không khỏi thầm mắng hai tên đầu heo kia.
Cố Hoàn cầm số hạt dưa chuẩn bị ném đi kia, cho vào miệng cắn một cái, ‘Răng rắc!’, một cỗ hương vị nồng đậm lan tỏa đi khắp khoang miệng của anh, Cố Hoàn luyến tiếc đem hạt dưa nuốt vào bụng, vậy mà anh vẫn luôn có một cảm giác, hương vị hạt dưa kia đang từng bước từng bước thẩm thấm vào mỗi một bộ phận trên người.  
Mùi hương này rất đặc biệt, thơm mát thoải mái, hạt dưa thì không cần nói tới, càng ăn càng ngon. Bọn người Hạ Mạnh đang đứng chờ sau lưng Cố Hoàn ngửi được mùi thơm lừng đó, từng người từng người nhịn không được hít hít cánh mũi, mắt trừng tròn vo.[Beta: miêu tả gì như đang miêu tả chuột í]
Cố Hoàn miệng mồm há to để ăn, vốn dĩ bình thường anh luôn rất chú ý đến phong độ, ấy thế mà vào giờ khắc này, đã biến mất vô tung vô ảnh luôn rồi, anh không nhịn được nói.
 “Làm sao mà rang ra được hạt dưa cư nhiên thơm ngon thế này?!”
Cố Hoàn đã ăn qua không ít sơn hào hải vị, nhưng khi nếm thử số hạt dưa này, vẫn nhịn không được khiếp sợ. Anh cũng ăn qua không ít hạt dưa rồi, mùi vị thật không thể nào so bì được, hạt dưa này quá mức tuyệt vời, anh vô thức hét lớn.
“Hai anh còn đứng ngây ra như vậy làm gì, mau đem hai người kia đoạt về, nếu mời không được thì đừng về nữa, sau này cũng khỏi cần đến đây làm luôn!”
Hai gã giật mình kinh hãi, có chút không tin vào sự thật, Hạ Mạnh tức giận không chỗ phát tiết, quát lớn.
“Điếc rồi hả? Không nghe được quản lý Cố nói gì hay sao? Nếu còn muốn làm thì lăn nhanh đi mời người đi!”
“A, dạ dạ…!” Hai gã nhân viên trong lòng lộp bộp một cái, chuyện xảy ra hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hai gã rồi. Công việc này tiền lương khá cao, nếu như bị đuổi, thật sự vô cùng khó kiếm việc mới, hai gã dĩ nhiên không muốn bị đuổi, liền vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
“Răng rắc!” Hạ Mạnh cùng với vài người đứng chờ, ngửi mùi đã không chịu nổi, bèn bước tới lụm mấy hạt vương vãi trên bàn bỏ tọt vào miệng, tiếng răng rắc không ngừng vang lên, kèm theo đó là sự kinh hô liên tục, hạt dưa này vốn đã rất thơm rồi, không ngờ khi bỏ vào miệng cắn lại tuyệt như vậy, làm cho người ta muốn ăn không ngừng, quên hết mọi chuyện. Thứ hạt dưa này ít nhất phải ngon gấp hai ba lần so với thứ bọn họ từng ăn, không, gấp ba bốn lần luôn ấy chứ! Bọn họ từng người hai mặt nhìn nhau, khen không dứt miệng!
“Khụ khụ!” Cố Hoàn bất chợt khom lưng, đem hạt dưa dưới đất gom lại lụm lên, không chút nào để ý đến hình tượng mà nhanh tay nhét vào túi tiền, đây là phần hạt dưa Trình Chí Lịch lấy ra, bị hai gã nhân viên hất đổ trên đất, Trình Chí Lịch cũng không có nhặt lên.
“Quản lý Cố, hạt dưa này thật sự rất ngon. Đậm hương mà không tán, chỉ cầm ăn vào một ngụm, cả người liền lưu lại cỗ mùi vị đó, là thứ hàng tốt hiếm có khó tìm!” Đám người Hạ Đông nói “Nếu được thì siêu thị chúng ta cứ đem hạt dưa này vào mặt hàng cao cấp cần chi tiêu, bảo đảm đến lúc đó sẽ được đặc biệt hoan nghênh, thậm chí còn có thể đạt luôn doanh thu kỷ lục, đối với siêu thị của chúng ta dĩ nhiên là rất có lợi!”
“Không sai, loại hạt dưa thơm ngon thế này tôi chưa từng được ăn qua, hơn nữa nếu chúng ta độc quyền tiêu thụ sản phẩm, tuyệt đối có thể lũng đoạn toàn bộ thị trường hạt dưa vùng Đông Lâm này, chỉ nghĩ thôi tôi đã thấy kim ngạch lợi nhuận tăng lên vù vù luôn rồi! Hiện tại chỉ hy vọng người đem hạt dưa tới đây còn chưa mang đi bán cho người khác!” Trong lời nói của Cố Hoàn không che giấu được tâm trạng hưng phấn lộ ra, nhưng lập tức sắc mặt anh ta trầm xuống “Hai nhân viên đó đích xác là rất ngu xuẩn, tiền đã đưa đến cửa mà còn quét ra!” Cố Hoàn càng nói càng thấy tức.
Hạ Mạnh cùng vài người đứng bên cạnh cũng đều phi thường kích động, bọn họ từ số hạt dưa kia đã nhìn thấy được vô hạn thương cơ. Đúng như lời Cố Hoàn nói, toàn bộ hạt dưa Thành phố Hợp Sắp trong tương lai có thể bị bọn họ lũng đoạn, lợi ích kia tuyệt đối phi thường kinh người.
“Quản lý Cố, độc quyền tiêu thụ hạt dưa này bằng mọi cách chúng ta phải lấy được đến tay, tốt nhất là mua luôn cả xưởng nhà bọn họ đi!” Hạ Mạnh cùng mấy người đứng bên cạnh nghĩ đến hai gã nhân viên kia thì sắc mặt đều rất khó xem, nhưng ngay lập tức, mắt của từng người từng người bọn họ đều nháng ra lửa, chuyện làm ăn này một khi đã thành, bọn họ chỉ cần ngồi chờ lợi nhuận cuồn cuộn không ngừng tràn vào túi họ mà thôi, đến lúc đó phỏng chừng tiền thưởng, tiền lương cũng đều bay cao lên nha. [Beta: mấy chú leo lên nóc siêu thị đứng làm gì thế? Mau mau xuống đi! Có biết trèo cao té đau hay không? Haha]
“Quản lý Cố, ngài nhất định không được bỏ qua!” Có người kêu to lên.
“Không sai, quản lý Cố, đây là cơ hội ngàn năm có một đó!” Mọi người đều sục sôi nói.
“Hai cậu chờ cho một chút!” Hai gã nhân viên vội vã chạy hết tốc lực đuổi theo, cuối cùng cũng nhìn thấy được thân ảnh một lớn một nhỏ của chú cháu Trình Chí Lịch cách đó không xa, nhanh chóng phóng tới.
“Đừng nghe bọn họ, chú Út, một lát bọn họ nói gì cũng đừng thèm để ý đến!” Trình Thần nói.
“Ừ, đi thôi!” Trình Chí Lịch trong lòng vẫn còn tức giận đây nè, lời nói của Trình Thần vừa vặn giống với suy nghĩ của y, mặc dù không biết hai gã đó đuổi theo làm cái quái gì, nhưng có liên quan gì đến bọn họ chứ! Hừ hừ!!
“Hai người các cậu mau mau đứng lại, quản lý bọn tôi đồng ý gặp hai cậu rồi!” Tuy rằng hai gã đều cảm thấy chuyện này đang phát triển theo chiều hướng bất lợi đối với bản thân, mặc dù bị bắt phải kéo người lại, nhưng giọng nói vẫn y như cũ, cao cao tại thượng, thậm chí còn nghe ra chút ngữ điệu như là bố thí.
Vốn hai gã cho rằng hai người Trình Chí Lịch nhất định sẽ bị kích động không thôi, có khi còn cảm động đến rơi nước mắt luôn chứ, dù sao thì  siêu thị Hợp Sắp cũng đứng số 1 số 2 vùng này, bọn hắn muốn thu hạt dưa của hai tên này chính là phúc khí của họ đấy chứ!
“Chúng tôi không muốn bán nữa!” Trình Chí Lịch lạnh lùng nói. Chủ yếu là vì y đối với việc đưa hạt dưa vào siêu thị bán không có khái niệm gì, nếu không phải do lời nói của Trình Thần, y mới lười dong dài cùng hai gã đó. Nếu bản thân Trình Chí Lịch biết, chỉ cần đưa được sản phẩm vào siêu thị thì sẽ thu vào lợi nhuận lớn đến thế nào, y tuyệt đối sẽ không bình tĩnh được như thế đâu.
Chuyện phát triển nằm ngoài dự liệu, hai gã có chút không dám tin, cứ giương mắt đờ đẫn nhìn nhau, hai tên nhóc kia vừa nói cái gì?
“Hai cậu có lầm không vậy, có thể đem hạt dưa bán vào siêu thị chúng tôi, chính là phúc của mấy người đó, đừng có không biết tốt xấu như vậy!”
“Miệng sạch sẽ một chút đi, người nào thích thì cứ bán, dù sao thì chúng tôi không muốn bán nữa!” Trình Chí Lịch phi thường tức giận, y vốn cứ nghĩ trong thành phố chỗ nào cũng tốt, hiện tại mới biết có nhiều chỗ thậm chí còn tệ hơn nông thôn bọn họ nữa là!
“Này người anh em, xin chờ một chút, mới vừa rồi là chúng tôi sai, chúng tôi xin nhận lỗi với hai cậu, là chúng tôi không biết cách ăn nói nên đã mạo phạm, thật sự xin lỗi, hiện tại có chuyện gì từ từ nói cũng được mà!” Hai gã dù rất giận dữ, nhưng nghĩ tới vị quản lý Cố kia, nhất thời cảm thấy như có một chậu nước lạnh tạt thẳng vào mặt họ vậy, cả người họ lạnh lẽo từ đầu tới chân, bọn họ tuyệt đối không thể để cho hai người này cứ như vậy mà rời đi, bằng không họ xong đời rồi!
“Không cần!” Trong lòng Trình Chí Lịch kinh ngạc vì thái độ hai gã này biến hóa đến nhanh như vậy, nhưng y thật sự không có chút hảo cảm nào đối với bọn họ, lập tức lạnh lùng, khí phách trắc lậu* nói, “Bây giờ mấy người có nói cái gì cũng vô ích thôi, không bán tức là không bán!”
*có thể hiểu là khí phách ngời ngời
“Này người anh em, chúng tôi thực sự biết sai rồi, vừa rồi là chúng tôi vô liêm sỉ, miệng chó không phun được ngà voi*, hai cậu đại nhân đại lượng, đừng theo so đo với hai chúng tôi!” Hai gã triệt để luống cuống, vội vàng kêu lên.
* ý chỉ những kẻ có ý xấu không thể nói ra lời tử tế
“Chúng ta đi thôi, Thần Thần!” Trình Chí Lịch nhìn thấy bộ dáng này của hai gã đó, nhất thời cảm thấy thống khoái, “Không phải mới vừa rồi còn bảo chúng tôi tìm phiền phức sao? Tôi đã nói mấy người sẽ hối hận mà mấy ngườikhông tin! Hiện tại có nói nhiều cũng vô dụng, chúng tôi không muốn bán nữa!”
Lời nói Trình Chí Lịch toát ra vui vẻ nồng đậm, vừa rồi y bị rủa xả như thế, giận muốn điên lên, rốt cuộc bây giờ y cũng giảm được một nửa ác khí luôn rồi.
“Này người anh em, chúng tôi biết sai rồi, xin hai cậu hãy tha thứ cho chúng tôi lần này!”  Hiện tại hai gã hối hận đến xanh cả ruột, không nghĩ đến hai người này cư nhiên lại cố chấp như thế, nói không bán liền không bán. Cái này là bọn họ đã tự bê đá đi đập chân mình mất rồi, trong lòng chỉ có một cảm giác lạnh, lạnh và lạnh mà thôi.
Đầu năm nay, công tác càng ngày càng khó kiếm, bất luận như thế nào, hai gã cũng không muốn chỉ vì chuyện này mà bị đuổi việc, lập tức bọn họ tiến lên, lôi kéo quần áo của hai người Trình Chí Lịch, cầu khẩn.
“Buông tay!” Trình Chí Lịch không chút đồng tình, nhớ lại thái độ kiêu ngạo vừa nãy của hai gã, y liền tức giận.
“Này người anh em, chúng tôi phải làm thế nào thì hai cậu mới chịu tha thứ cho chúng tôi?” Hai gã thật sự hết cách rồi, cầu cũng đã cầu, xin cũng đã xin, nhưng hai người Trình Chí Lịch đều nhất quyết thờ ơ không chịu đáp ứng,  bọn họ hối hận rồi a! Đều đang muốn khóc đây nè!
“Kẻ đáng thương ắt có chỗ đáng giận!”
Lần này tới đây, Trình Thần vốn là muốn đẩy mạnh tiêu thụ hạt dưa vào siêu thị, thực ra chỉ là nhân tiện mà thôi, còn được hay không cũng không quá quan trọng. Nhưng thái độ hai gã này rất quá đáng, khiến hắn thật sự tức giận. Hai gã này là loại đặc biệt thù dai, hơn nữa còn thích bỏ đá xuống giếng, người như thế căn bản cũng không đáng để hắn phát sinh đồng tình.
Mắt thấy tình trạng lôi lôi kéo kéo này cứ giằng co mãi, đã bắt đầu có người vây xem, Trình Thần trong đầu liền suy xét có nên hô cứu mạng hay không.
“Dừng tay!” Đúng lúc này, có một giọng nói từ sau truyền đến, rồi nhanh chóng có một nhóm người chen lấn đi tới, kèm theo bảo an hai bên dọn đường, “Tránh ra đi, thật sự thành sự không đủ bại sự có thừa* mà, một lát nữa tôi sẽ tính sổ với mấy người!”
*Ý chỉ những kẻ hễ nhúng tay vô thì toàn hư chuyện, chả lần nào thành công.
Hai gã đó lập tức không dám hé răng, khúm núm nhường sang một bên.
“Chào hai vị, tôi tên Cố Hoàn, là người phụ trách chi nhánh ở Hợp Sắp này. Chuyện vừa rồi thật xin lỗi hai vị, tuy là người dưới chủ trương, nhưng suy cho cùng, chuyện này cũng có một phần lỗi của chúng tôi, xin hai vị cho chúng tôi một cơ hội để sửa sai!” Cố Hoàn trên người khí độ phi phàm, phong thái nhẹ nhàng, còn có một loại khí tràng cường đại, lúc này lại thành tâm cúi đầu xin lỗi.
Ở trước mặt Cố Hoàn, Trình Chí Lịch đột nhiên cảm thấy bản thân mình thấp xuống cả một cái đầu ấy, nhưng người ta đã thành khẩn như thế, y cũng cảm thụ đủ thành ý trong lời nói của anh ta, thật khiến người khác sinh hảo cảm mà, y lập tức cuống quít xua tay, không tự chủ được nói:
“Không sao đâu, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!”
Cố Hoàn vui vẻ nói.
 “Hai vị nguyện ý tha thứ chúng tôi, thật là quá tốt. Không bằng, để Cố Hoàn tôi đây mời hai vị một bữa cơm xem như tạ lỗi, về việc buôn bán mà hai vị đã đề cập trước đó, tôi rất có hứng thú, chúng ta hãy cùng nhau từ từ bàn bạc!”
Tuy Trình Chí Lịch nói vậy, nhưng đích thật trong lòng y vẫn còn giận, tuy nhiên rất nhanh đã bị Cố Hoàn vài ba câu lừa đến một nhà hàng, về phần Trình Thần từ đầu đến cuối vẫn luôn biểu hiện y như đứa trẻ bình thường, lúc Trình Chí Lịch bị làm cho luống cuống, hắn cũng không mở miệng nói gì, khiến cho Trình Chí Lịch thỉnh thoảng có chút xấu hổ.
Lúc ăn cơm chỉ có ba người, Cố Hoàn, Trình Chí Lịch cùng Trình Thần.
Chủ yếu là Cố Hoàn nói với Trình Chí Lịch cùng Trình Thần, hai người này tuổi tác không lớn, nếu tụ tập đông người, Cố Hoàn sợ bọn họ không quen, hơn nữa Cố Hoàn cũng có tự tin mình sẽ đem mọi việc sắp xếp hoàn mỹ.
Đầu tiên Cố Hoàn xin lỗi hai người Trình Chí Lịch sau đó kính rượu, Trình Chí Lịch liên tục từ chối, bảo rằng mình không uống rượu, Cố Hoàn cũng không tiếp tục kiên trì, khuyên bọn họ dùng bữa, sau đó mới nói chính sự. Đơn giản hỏi một chút chuyện, ví dụ như mấy người Trình Chí Lịch có đem quyền tiêu thụ hạt dưa giao cho các đại lý khác, hoặc là đem hạt dưa bán cho các thương nhân khác hay không, sau khi nhận được đáp án chắc chắn là chưa, Cố Hoàn có vẻ thập phần hưng phấn.
Sau đó dứt khoát nói với hai người bọn họ là anh muốn ký độc quyền sản phẩm, thậm chí trực tiếp hỏi bọn họ, có thể bán công thức chế biến hạt dưa hoặc độc quyền ý tưởng gì đó hay không
Điều Cố Hoàn nói, Trình Chí Lịch phần lớn chẳng hiểu gì cả, mắt y thỉnh thoảng liếc về phía Trình Thần, có ý cầu cứu.
Vài lần như thế, Cố Hoàn nhất thời phát hiện mờ ám giữa họ, điều này làm cho anh hết sức kinh ngạc, khi thấy hai người này anh đã thấy thập phần quái dị, nhà bọn họ không có người lớn hay sao, mà để cho toàn người nhỏ tuổi đến đây thế này.
“Không biết hai vị đến cùng có ý tưởng gì?” Anh đề ra mấy phương án, Trình Chí Lịch đều ấp a ấp úng, không có cho anh được một đáp án rõ ràng nào cả. Lúc này, anh mới đưa mắt về phía Trình Thần, có thể đứa bé này sẽ làm được điều gì đó kinh hỉ đi.
“Vị đại ca này, cái gì là quyền kinh doanh, cái gì là độc quyền tiêu thụ, chúng tôi thật sự không hiểu, bên chúng tôi chỉ có thể đồng ý đem hạt dưa bán cho bên các vị mà thôi. Anh nói đi, bên anh đại khái muốn bao nhiêu cân?” Lúc này, Trình Thần rốt cục cũng chịu mở miệng nói chuyện, nghe được câu đó, Trình Chí Lịch đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
‘A, đây là thịt gì thế, thịt bò ư? Ăn ngon quá đi!’ Trình Chí Lịch trực tiếp hóa thân thành cật hóa, không thèm quan tâm gì hết.
“Cái gọi là độc quyền tiêu thụ sản phẩm, chính là bên em có thứ gì, đều phải đưa cho bên anh bán ra, nói đơn giản, sau này tất cả hạt dưa do bên em sản xuất chỉ có thể bán cho bên anh mà thôi, không thể bán cho người khác được!” Cố Hoàn vỗ đầu một cái, anh thật ngốc a, cùng hai đứa nhóc nói chuyện kinh doanh, làm sao bọn họ hiểu được. Bất quá nhìn thấy Trình Thần mở miệng nói chuyện, anh rốt cục xác định được, xem ra trong hai người này, chủ xị chân chính mới là đứa bé kia,  điều này làm cho anh thoáng chút giật mình.
“Vậy thì không được, nhà em vẫn còn muốn buôn bán nữa mà! Không thể chỉ bán cho một mình bên anh như thế được!” Trình Thần giả ngu nói, độc quyền tiêu thụ dĩ nhiên hắn hiểu được, bất quá lấy tình huống hiện tại, trao quyền phân phối như thế cho họ, bên hắn nhất định sẽ bị chịu thiệt, hắn cũng không hề chê giá cả không hợp lý, nhưng chuyện độc quyền này, hắn tuyệt đối không thể đáp ứng!
Cố Hoàn nói nhiều như thế, Trình Thần lại không đồng ý phân phối độc quyền, anh lại đem khái niệm này giải thích cho Trình Thần thêm một lần nữa, Trình Thần vẫn cắn miệng nói không đáp ứng, bán cho bên hắn thì đồng ý nhưng không chịu độc quyền.
“Anh sao lại phiền như thế cơ chứ, không phải chỉ là hạt dưa thôi sao? Em bán cho anh, anh muốn làm thế nào thì tùy.” Trình Thần cố ý ra vẻ không nhịn được. Cố Hoàn ngửa mặt lên trời thở dài, dù anh một thân cơ trí bách biến, nhưng đụng phải đứa trẻ tên Trình Thần này, lại không có đất dụng võ, cảm giác giống như bản thân chuẩn bị nửa ngày, một quyền đánh thẳng vào cái gối bông, mềm nhũn, nghẹn khuất, rất khó chịu.
“Chúng ta giao xong đơn hàng thì kết sổ một lần, như vậy đi, bên em bảo đảm với anh, tại thành phố Hợp Sắp, hạt dưa nhà em chỉ bán cho một mình bên anh mà thôi, sau đó anh muốn bán như thế nào thì tùy anh, nếu anh vẫn không đồng ý, vậy thì bên em sẽ tìm người khác hợp tác!” Ánh mắt Trình Thần nhìn Cố Hoàn rất khinh bỉ, nhỏ giọng thì thầm “Thật dong dài, có phải là đàn ông hay không!”
Cố Hoàn nghe được câu đó, trong lòng vô hạn tổn thương, hết lần này tới lần khác anh chẳng nói được lời nào.
Cái này gọi là kẻ câm ăn hoàng liên* đi! Cùng một đứa con nít không hiểu luật pháp bàn chuyện kinh doanh, chính là đàn gảy tai trâu, tự rước lấy nhục! Cố Hoàn nghĩ đi nghĩ lại, anh cũng không quá mức rối rắm, dù sao anh cũng không tin hai thằng nhóc này dám lừa anh đâu.
*Hoàng liên là một vị vị thuốc vô cùng đắng, rất ít người có thể chịu được. Cả câu nghĩa là người ăn đồ quá đắng nhưng vì câm nên không thể nói ra được. Cả câu ám chỉ ý bản thân đối mặt với một chuyện khó mà bó tay không làm gì được
Nghĩ thế lập tức tươi cười, cùng Trình Thần thương lượng số lượng và giá cả đơn hàng.
Cuối cùng Trình Thần quyết định lấy giá 1 đồng/cân hạt dưa bán cho Cố Hoàn, Cố Hoàn là người làm ăn lớn, vừa mở miệng trực tiếp đòi một vạn cân hạt dưa [Beta: anh thật là có công phu sư tử ngoạm mà! =)] Trình Chí Lịch đang ăn đến vui sướng, nghe đến đó liền phun đồ ăn trong miệng về phía Cố Hoàn, miệng mồm há to, không dám tin nói.
“Một vạn cân?”
Khóe miệng Cố Hoàn co rúm, thế nào mà anh lại gặp phải cái loại người cực phẩm này vậy, lập tức tức giận nói.
“Ừ, một vạn cân, thế nào?”
Trình Chí Lịch trợn tròn mắt, nói không ra lời, một vạn cân không phải là một vạn đồng hay sao???
“Không được, một vạn cân thì quá nhiều, bên em tạm thời không có nhiều hàng tích trữ như thế, năm ngày nữa, giao trước cho anh năm nghìn cân, cách mười ngày tiếp mới có thể giao năm nghìn cân còn lại. Ngoài ra bên anh phải cho xe đến lấy hàng, bên em không phụ trách được khâu đó!” Trình Thần nói.
“Không thành vấn đề, chỉ cần em đừng quên, tại thành phố Hợp Sắp này, chỉ có thể bán hạt dưa cho mỗi bên anh thôi là được!” Cố Hoàn dứt khoát nói.
“Thành giao!” Trình Thần cười nói.
“Thành giao!” Cố Hoàn chợt có cảm giác, gia hỏa Trình Thần này cười y hệt như một con tiểu hồ ly!
Cuối cùng đến chính anh còn không tin nổi, mình cư nhiên cùng một đứa bé bàn chuyện làm ăn.
Hết lần này tới lần khác, anh còn cảm thấy đây không phải là chuyện đương nhiên nữa.
“Hai vị chắc không phải người thành phố Hợp Sắp nhỉ, nếu không để tôi làm hướng dẫn viên mang hai vị tham quan khắp nơi một chút!” Cố Hoàn cười vui vẻ, nói chuyện, bàn được một khoản buôn bán không nhỏ làm anh rất là thỏa mãn, đơn hàng này chỉ là thử nghiệm, nếu bán đắt, lần sau có thể lên tới hai ba vạn cân cũng là bình thường. [Beta: anh tính ko bằng Trình Thần tính đâu, đừng mơ nữa! haha]
Cuối cùng Trình Thần vẫn cự tuyệt hảo ý đó, chỉ ghi địa chỉ cho Cố Hoàn để năm ngày sau đưa xe đến lấy hàng, sau đó kéo Trình Chí Lịch còn chưa tỉnh hồn, cáo từ Cố Hoàn, nhanh chóng rời khỏi, trước khi đi hắn thấy trên người còn một túi hạt dưa, bèn lấy toàn bộ đưa hết cho Cố Hoàn,  coi như đây là cảm tạ Cố Hoàn mời bọn họ ăn cơm.
Cố Hoàn cũng không chút khách khí nhận lấy.
Trình Thần không lập tức trở về thị trấn Ba Loan, mà hắn còn một vài chuyện muốn làm, ít nhất phải đến ngày mai mới có thể về.
Cố Hoàn vui vẻ, rạo rực đem bốn bao hạt dưa thu vào, bản thân anh là một tên ăn hàng, liền xem mấy bao hạt dưa này như là bảo bối. Chí ít trước khi nhận được số hạt dưa nhà Trình Thần giao, mặc dù rất muốn ăn sạch bốn bao hạt này, nhưng anh cần phải kiềm chế, kiềm chế lại nha~~
Khấu trừ hai tháng tiền lương của hai gã nhân viên kia xong, anh cùng người quản lý siêu thị đơn giản bàn giao một chút rồi về. Cách giờ cơm chiều còn một khoảng thời gian, Cố Hoàn hài lòng mang theo hạt dưa về nhà.
Sau khi đến nhà, anh liền cảm thấy hối hận, hôm nay thằng em của anh không biết phát điên cái gì, mời một đống bạn học tới nhà. Thừa dịp ba mẹ chưa về ăn tối mà ra sức quậy phá, thằng em thấy anh liền chào một tiếng, rất nhanh mấy đứa bạn của nó cũng lục đục chào hỏi theo, anh bèn làm gương mặt lãnh khốc, gật gật đầu, nghiêng người lên phòng.
“A, anh ơi! Đây là thứ gì vậy?” Thằng em khốn kiếp ấy thế mà nhanh mắt, phát hiện trong túi anh có vật thể lạ.
“Để xuống ngay cho anh!” Cố Hoàn không nghĩ thằng em của anh lại nhanh mắt nhanh tay như thế, bốn bao hạt dưa lớn cứ thế toàn bộ bị nó cướp hết đi rồi, Cố Hoàn liền có cảm giác như mình vừa bị cắt mất mấy miếng thịt ấy, quát lên một tiếng, chạy qua cướp lại.
“Ủa, đây là hạt dưa mà? Làm gì cất như bảo bối như thế!” Thằng em khinh thường liếc anh một cái, như một làn khói chạy vèo đi mất.
“Trùi đất ui, anh già, anh kiếm đâu ra vậy, ngon quá đi!” Cố Nguyên nhanh tay, xé miệng bao, đồng thời bỏ thẳng một nhúm vào miệng, lập tức phát ra tiếng kêu kinh hỉ đến mức không dám tin.
“Cố Nguyên, thật hay giả vậy, ngon lắm sao?” Bạn học của nó, mỗi đứa đều nhào đến, líu ríu. Ngươi một phen, ta một phen mà chia nhau gặm, sau một khắc* ai ai cũng kinh hô lên, “Oh, my god, ăn quá ngon đi!”
*15 phút
“Không được ăn, mau để xuống hết cho anh!” Cố Hoàn tuyệt vọng la to, ánh mắt thống khổ, thằng Cố Nguyên đáng ghét đó cứ trốn đông trốn tây mà chia hết cho bạn bè nó, sao lại cướp của người khác thế này, thật là không có nhân tính mà!
“Anh à, em cũng không cố ý, anh nói cho em biết nơi nào bán đi, em sẽ mua trả lại cho anh!” Cố Nguyên nhìn đến biểu tình muốn giết người của Cố Hoàn, nhất thời lo sợ bất an.
“AAAAAAAA!! Tao giết chết mày, giết chết mày!” Cố Hoàn một tay đẩy Cố Nguyên té nhào xuống đất, rồi nhảy phốc lên mình nó, bóp cổ, hét lớn.
“Cứu mạng, cứu mạng, mau cứu mạng, có người mưu sát em ruột mình nè, AA!” Cố Nguyên mặt đỏ như gấc, ho khan la hét.
‘Răng rắc, răng rắc!’ Đáng hận nhất là đám bạn học lang tâm cẩu phế kia, chẳng thèm tiến lên giải cứu cho nó, trái lại còn đang say sưa cắn vụng hạt dưa nó đưa “Súc sinh a, nhả hết ra cho tao!” Nó cũng muốn giết người luôn rồi.
Hạt dưa gặp nạn, ‘trùm ăn hàng’ Cố Hoàn rất phiền muộn!
Buổi tối ăn cơm anh chẳng còn thiết tha mùi vị gì hết.
“Hay là, ngày mai đến trấn Ba Loan kia xem thử?”
Một đêm trằn trọc suy nghĩ, Cố Hoàn đã quyết định được. Dù sao gần đây cũng không có chuyện gì quá quan trọng, thôi thì đi giải sầu một chút, vừa lúc gần quan được ban lộc a!
Hết chương 30.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét