12.11.2016

ĐXNG: Chương 31

Chương 31: Nhắc đến tiền sẽ tổn thương tình cảm

images
Đối với việc Cố Hoàn cứ dứt khoát như vậy mà đặt ngay một vạn cân hạt dưa, Trình Thần quả thật cũng ngoài ý muốn, tuy nhiên hắn vẫn lấy làm vui vẻ, một vạn cân hạt dưa tức là một vạn đồng, chủ yếu nhất là hắn đã có thể đem hạt dưa đẩy vào tiêu thụ trong siêu thị thành phố Hợp Sắp.
Thực ra lần này, mặc dù bàn được một mối làm ăn lớn đến như thế, hắn cũng không quá để trong lòng, bởi vì mục đích ban đầu là một việc khác, còn hạt dưa chẳng qua tiện tay mà thôi.
Bất quá dựa vào hương vị hạt dưa, Cố Hoàn căn bản không thể nào chống đỡ nổi cỗ mị lực này đâu.
Trình Chí Lịch luôn bị vây trong trạng thái mắt hoa đầu choáng, hồn y vẫn chưa nhập lại từ khi nghe được con số một vạn đồng kia.
Buổi chiều Trình Thần tìm đến một xưởng làm bao bì sản phẩm để đặt làm bao bì hạt dưa kiểu dáng theo yêu cầu.
Chỉnh sửa nửa ngày trời, cuối cùng thì bên chủ xưởng cũng thiết kế xong bao bì, Trình Thần đưa cho bọn họ 1000 đồng tiền hàng. Loại bao này, chia làm 3 loại: lớn, vừa và nhỏ, loại nhỏ cỡ bàn tay, một hào thì loại nhỏ được 5 cái, loại vừa được 3 cái, loại lớn chỉ được 1 cái, sức chứa cũng theo thứ tự 1 cân, 2 cân hoặc 5 cân, giải quyết xong chuyện này, tảng đá trong lòng Trình Thần cũng rơi xuống đất.
Một nghìn đồng bao bì, có ít nhất mười vạn túi, bấy nhiêu cũng đủ để cho bọn họ sử dụng một đoạn thời gian.
Thực ra, lần này đến Hợp Sắp, Trình Thần chủ yếu là tìm mua máy móc rang hạt dưa, cũng như nơi thiết kế và sản xuất bao bì. Nhưng máy móc hắn đã hỏi qua rất nhiều, tất cả đều không biết, hắn cũng không rõ hiện tại đã xuất hiện các loại máy móc thế này hay chưa, nhưng ở thành phố Hợp Sắp này, hơn phân nửa là không có. Trình Thần cũng không quá mức thất vọng, hắn muốn lập một xưởng sản xuất hạt dưa, nếu không có máy móc thì chỉ có thể đi mời nhân công mà thôi.
Bao bì hạt dưa phải đợi đến mấy ngày sau mới có thể làm xong, hiện tại Trình Thần xem như phần nào làm xong công việc, lập tức nghỉ ngơi một ngày, sáng hôm sau hắn mới cùng Trình Chí Lịch mang theo đơn hàng một vạn đồng trở về Ba Loan.
Cố Hoàn thu thập một phen, cũng trực tiếp chuẩn bị đến trấn Ba Loan trước mấy ngày.
Đương nhiên là anh không phải chỉ đi giải sầu một chút, hay là thèm ăn hạt dưa mà đến, đúng là anh rất hứng thú với loại hạt dưa mà hai người Trình Thần cầm đến, nhưng Trình Thần cùng Trình Chí Lịch vẫn còn khá nhỏ, khiến anh không yên tâm cho lắm, vì thế anh dự định đến trấn Ba Loan trước mấy hôm để gặp người lớn trong nhà thương lượng lại, nếu có thể bắt được độc quyền phân phối tiêu thụ thị còn gì bằng nè, thậm chí nếu anh có thể thu mua luôn công thức thì càng tốt nha!
Đã cắn qua hạt dưa Ba Loan, trong lòng Cố Hoàn phi thường rõ ràng, thị trường loại hạt dưa này rất có tiềm năng, với mùi vị này hiện nay trên toàn quốc chưa ai có được, sức cạnh tranh của siêu thị họ sẽ càng thêm lớn.
Ngẫm lại điều này sẽ thấy có bao nhiêu kinh khủng, toàn bộ thị trường hạt dưa Hoa quốc nếu như mình anh độc hưởng, thậm chí anh còn có thể tiến quân sang thị trường nước ngoài, chỉ cần anh nắm chắc hạt dưa Ba Loan này thì hoàn toàn có thể lũng đoạn thị trường, lợi nhuận tuyệt đối sẽ lên đến nghìn vạn lần, thậm chí hàng tỉ lần.
Nghĩ tới đây, cả người anh đều nhiệt huyết sôi trào, một khắc cũng không thể ngồi yên.[Edit: mơ thật cao a~~~]
Đáng tiếc, mục đích của anh chắc chắn sẽ bị thất bại, Cố Hoàn có thể nhìn ra tiềm năng của nó, chẳng lẽ Trình Thần lại không nhìn ra? Bằng không vì cớ gì mà Trình Thần không chút nào lo lắng việc hắn bán được hay không, thậm chí ngay cả độc quyền khu vực cũng không cho anh ta chứ? Còn có tiền cọc cho đơn đặt hàng, Cố Hoàn đưa mà hắn cũng không thèm lấy luôn, bộ nghĩ hắn là đồ ngốc hử? Hắn đối với hạt dưa nhà mình là có lòng tin tuyệt đối, căn bản không cần thị trường này mà.
Trình Thần hiện đang rất phiền muộn đây, thứ nhất 9h30 sáng, bọn họ đã không may bỏ lỡ chuyến xe về Hằng Dương Huyền. Nguyên nhân là vì bọn hắn đi mua hai chiếc xe đạp, trên thực tế Trình Thần muốn mua một cái TV, nhưng xui ở chỗ ở đây không có dịch vụ giao hàng, còn nếu tự mình mang về, trên đường lắc lắc lư lư kiểu này không thể tránh được gõ gõ đụng đụng, đến nơi chắc cũng rã xác luôn quá.
Ngày hôm qua Trình Thần luôn có cảm giác mình đã quên mất một chuyện gì đó, sáng hôm sau tỉnh lại mới nhớ, bản thân quên mua quà cho Khương Viên, vậy nên chiếc xe đạp kia không thể nghi ngờ  chính là một sự lựa chọn rất tốt đó nha! [Beta: Trình Thần dám quên Khương Viên, tội đáng muôn chết, lôi ra ngoài, trảm thị chúng!!!]
Hắn mua một chiếc xe đạp cho thiếu niên cưỡi, mà Trình Chí Lịch lại đối với xe đạp cũng rất yêu thích, vậy nên bọn họ liền mua thêm một chiếc hiệu Phượng Hoàng cho người lớn cưỡi luôn.  
Vì chuyện hai chiếc xe đạp mà bọn họ cứ như thế làm lỡ mất hành trình, chờ thêm chuyến nữa cũng ngóng phải đến 10h30, hai người đều lo buổi tối có về kịp đến nơi hay không đây nè! Lúc này, Trình Thần lại nổi ý tưởng mua một chiếc xe hơi, nhưng xe hơi rất quý, tạm thời không có tiền mua.
Trình Thần rất là rối rắm, quả nhiên hiện tại, hắn vẫn còn là một người nghèo rớt mồng tơi nha~~~.
“Thần Thần, chúng ta ăn chút gì đi!” Trình Chí Lịch nói.
“Dạ được!” Trình Thần gật đầu. Hai người đi ra nhà ga, bên cạnh đều có rất nhiều sạp nhỏ, nhìn qua mấy thứ này, hai người đều không một chút hứng thú, trong nhà ăn nhiều thứ ngon, nuôi thành kén chọn mất rồi.
“Tin tin!” Lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng còi ô tô “Trình Thần!”
Cứ như vậy, Cố Hoàn cùng hai người Trình Thần vừa khéo đụng mặt với nhau. Nói vài câu, Cố Hoàn liền biết hai người phải đi về trấn Ba Loan, vội vã nhiệt tình mời bọn họ lên xe để anh đưa về, Trình Chí Lịch vui mừng lộ rõ trên mặt, còn Trình Thần thì lắc đầu liên tục.
“Vì sao nha, không phải hai cậu nói phải trở về hay sao? Tôi không biết đường, cùng đi không phải vừa đúng lúc ư?” Cố Hoàn liền nói.
“Em sợ anh đem hai người bọn em lừa bán đi mất!” Trình Thần rất nghiêm túc nói.
“. . . . . !” Cố Hoàn cứng người, nghiêm mặt “Anh giống người xấu lắm sao?”
“Không phải, anh lớn lên rất đẹp trai tuấn tú, rất giống người tốt!” Trình Thần thập phần ngây thơ nói, Cố Hoàn mặt ngoài lạnh nhạt, kì thực tâm hoa nộ phóng mất rồi, bất quá Trình Thần vẫn rất nghiêm túc quăng thêm một câu “Chính là như vậy mới đáng sợ!”
“Hai cậu rốt cuộc có lên hay không, không lên tôi liền đi đó!” Phong độ Cố Hoàn hoàn toàn biến mất, thẹn quá hóa giận nói.
Vì vậy, Trình Thần nhanh chóng mở cốp sau xe ra, chỉ huy Trình Chí Lịch đem xe đạp bỏ vào.
“Không phải em nói anh là dân buôn người sao?” Mặt Cố Hoàn thối thối, nói mát.
“Có xe miễn phí đương nhiên phải ngồi nha!” Trình Thần thỏa mãn cười cười.
“Ai nói anh cho đi miễn phí, có lấy phí đó!” Cố Hoàn nghiêm mặt.
“Nói đến tiền sẽ tổn thương cảm tình nha! Anh là người lớn, không thể tính toán chi li với đám con nít như tụi em được!”
Cố Hoàn bị dáng vẻ đương nhiên của Trình Thần làm cho dở khóc dở cười.
“Anh muốn so đo đó, mau đưa tiền đây!”
“Chúng ta là bạn bè, cứ nhắc đến tiền hoài cũng không tốt đâu! Không thì chờ anh đến nhà của em, em sẽ mời anh ăn ngon, ý này rất hay phải không?” Trình Thần nói.
“Đây là tự em nói nha, nếu không có đồ ngon, anh sẽ không bỏ qua đâu!” Cố Hoàn thoáng cái đã bị bắt trúng bảy tấc*, nuốt nước miếng nói.
*Chỗ này dựa theo câu ‘đập rắn phải đập 7 tấc’ ấy, 7 tấc ở rắn là nơi có tim, nếu bị đánh trúng sẽ chết ngay à Ý nói Cố Hoàn bị bắt trúng điểm yếu òi
“Anh cứ yên tâm, chuyện gì chứ chuyện này thì em chắc chắn, em có thể đãi cho anh ăn đến muốn nuốt luôn đầu lưỡi cũng được!” Trình Thần thề son sắt nói.
Cố Hoàn vốn chỉ hùa theo mà thôi, nhưng nhìn đến dáng vẻ Trình Thần nói chuyện như thế, anh cũng trở nên vô cùng mong đợi.
“Xuất phát thôi!” Cố Hoàn hét lớn, dĩ nhiên anh đã ngồi không yên rồi!
“Khoan đã, ở phía trước ngoặt một chút rồi dừng lại, em còn muốn mua ít đồ!” Trình Thần kêu lên.
“. . . . !” Cố Hoàn.
Dọc theo đường về, Cố Hoàn phát hiện Trình Thần mặc dù có làm cho anh tức muốn hộc máu, nhưng phần lớn thời gian cùng Trình Thần nói chuyện cũng rất thoải mái, tên nhóc này tuy tuổi còn nhỏ, nhưng bản lĩnh thật không nhỏ chút nào, rất biết cách ăn nói.
Hơn nữa anh phát hiện ra, hình như mình quá xem nhẹ Trình Thần mất rồi, quả thật lầm chết! Tên nhóc này ngoài mặt thì thiên chân vô tà, luôn tỏ vẻ cái gì cũng không biết không hiểu, nhưng trên thực tế chính là phẫn trư ăn lão hổ* a.
* Chỗ này ý nói giả vờ yếu thế để lừa gạt kẻ khác. Bề ngoài cứ giả vờ ngu như heo, ai nói gì cũng thuận theo, cũng cười cười chấp nhận để địch mất cảnh giác, đợi đúng thời cơ đạp cho một cú chí mạng.
Nguyên bản Cố Hoàn chưa từng nghe nói đến trấn Ba Loan này, nhưng anh luôn nghĩ nó phải rất đặc sắc, hoặc là có nhiều nhân tài, mới có thể nuôi ra một tên nhóc như Trình Thần thế này, còn nhỏ mà đầu óc đã nhanh nhạy tinh quái thôi rồi. Nhưng từ Hằng Dương Huyền chạy về sau, anh thật sự muốn phát điên lên, quả là sống không bằng chết mà.
Đường xá gì mà tệ quá đi!!!
Để cho anh không còn gì để nói, chính là, một đoạn đường này, toàn bộ đều là đường đất, đến đường đá cũng không có được, điều này càng làm cho anh chả dám mong đợi thứ gì ở cái thị trấn Ba Loan này nữa. Quá nghèo nàn, quá lạc hậu,  trừ phi Ba Loan này là một vùng thế ngoại đào nguyên, mới có thể miễn cưỡng ở được! Đương nhiên rất nhanh anh sẽ biết điều đó hoàn toàn không có khả năng.
Rốt cục đến hơn 3h chiều, Cố Hoàn mới có thể chạy xe mang theo hai người Trình Thần an toàn về tới thị trấn Ba Loan.
Xe Santana* xuất hiện ở trấn Ba Loan tuyệt đối là một sự kiện oanh động, trấn Ba Loan này chỉ có mấy loại xe ba bánh hoặc xe tải nhỏ mà thôi, đến xe buýt, xe tải lớn còn gần như chẳng hề tồn tại, cho nên khi xe Cố Hoàn tới đây, có rất nhiều người vây lại xem, may mắn lúc này là buổi chiều, người không nhiều lắm, nếu đổi lại là sáng sớm, tuyệt đối nửa bước cũng khó mà đi.
“Anh Hoàn, anh tự tìm chỗ trú hay là đến anh nhà em?” Dọc theo đường đi, Trình Thần đã xưng hô Cố Hoàn thành như vậy rồi! Thật thân thiết nha~~
“Anh tự đi tìm là được!” Cố Hoàn thầm nghĩ, mới đến liền chui vào nhà người ta cũng không quá tốt, nếu như Trình Thần kiên trì, anh cũng có thể ỡm ờ đáp ứng! Thực ra anh rất muốn đến đó nha, anh muốn biết nhà Trình Thần tới cùng là cái dạng gì.
“Vậy được rồi, ngay mai em sẽ đi tìm anh sau!” Trình Thần nhanh tay đẩy mở cửa xe, sau đó mở cốp xe sau cùng Trình Chí Lịch đem xe đạp cùng đồ vật linh tinh khác lấy xuống, cảm kích vẫy vẫy tay với Cố Hoàn, sau đó lập tức cao hứng bừng bừng cưỡi xe đạp nghênh ngang mà đi.
“. . . !” Cố Hoàn ngốc lăng, kịch bản không nên như thế chứ! Rất nhanh Cố Hoàn phản ứng lại, Trình Thần tuyệt đối là cố ý, căn bản là nhóc không muốn anh đến nhà nó ở đây mà!
“Trình Thần, mi giỏi lắm!” Cố Hoàn dù rất phục tiểu tử này, nhưng anh vẫn thấy vô cùng tức giận, nghiến răng ken két,  lần sau anh sẽ không bị lừa như thế nữa.
Lại nghĩ đến Trình Chí Lịch trưng ra một nụ cười đơn thuần tràn đầy cảm kích, Cố Hoàn ngửa đầu thở dài, càng nghĩ càng thấy cuộc đời chỉ toàn là nước mắt thôi!
Trình Thần cùng Trình Chí Lịch chạy mất, Cố Hoàn cũng chỉ có thể một mình giải quyết vấn đề chỗ ở. Nhưng rất nhanh anh phát hiện ra trấn Ba Loan lạc hậu nghèo túng đã vượt quá sức tưởng tượng, anh lại càng thêm hiếu kỳ, trấn Ba Loan này sao lại có thể sản sinh ra một tên nhóc lanh lợi như thế.
Trình Thần đích thật không muốn Cố Hoàn đến ở nhà hắn, chủ yếu nhà hắn cũng không có chỗ ở cho anh ta. Ở trấn này, nhà bọn họ chỉ có một cái tiệm, lại thêm Khương Linh Lung, Diệp Hân với mấy đứa nhóc nhỏ, dù sao trong nhà chỉ có phụ nữ cùng trẻ con, anh ta dù không phải người xấu, nhưng nhất định không thể để một đại nam nhân* về ở chung được. Về phần thôn Thạch Sơn, hắn càng không dám nghĩ tới, không phải hắn thấy mất mặt, mà là hắn sợ Cố Hoàn ở không được thôi!
*Những đàn ông giàu có, đẹp trai, có khí chất, tài giỏi, có sự nghiệp…
Đối với mục đích lần này Cố Hoàn tới đây, hắn biết rất rõ, Cố Hoàn chắc chắn là muốn gặp mấy người Trình Chí Sơn chào hỏi một tiếng.
Suốt buổi tối này, Cố Hoàn trải qua vô cùng thê thảm, trong thôn đến một cái nhà nghỉ cũng chẳng có, nơi duy nhất cho thuê thì lại bốc mùi quái lạ!!! Anh lại không thể mặt dày mà đi hỏi người ta có chỗ khác hay không, cuối cùng đành phải tội nghiệp chen chúc trong xe qua đêm, trải qua một đêm này anh thật sự hận Trình Thần đến nghiến răng nghiến lợi.
Nếu như anh biết Trình Thần sẽ nói như thế thì đã trực tiếp tới nhà luôn rồi. Anh rất hoài nghi việc mình đến đây là một quyết định sai lầm…
Đối với Trình Thần đi ba ngày lại cưỡi xe đạp chạy về, mấy người Khương Linh Lung đều vừa mừng vừa sợ, ai cũng ân cần hỏi han. Chiếc xe đạp kia khiến cho hai bé Trình Phỉ Trình Hân hưng phấn la hét ầm lên, bất quá biết được xe đạp tặng cho Khương Viên, hai bé có chút thương tâm. Hai bé ghen tị với anh Khương Viên mất rồi, bất quá khi thấy Trình Thần lấy ra nhiều món đồ chơi mua từ thành phố Hợp Sắp, cả người hai bé như được hồi máu trở lại.
Nhìn Khương Viên vui vẻ sờ sờ xe đạp, Trình Thần cũng vui vẻ lây, tuy nói xe đạp là mua cho Khương Viên, nhưng cuối cùng xe này còn không phải là Khương Viên chở hắn hay sao, như vậy là lời chắc rồi. [Beta: sao anh ko nghĩ tới chuyện anh chở người ta hở? sao đầu óc anh có thể nghĩ ra ý tưởng như thế hở? Tuôi kêu Khương Viên đè anh bây giờ!]
Người một nhà vô cùng cao hứng, Trình Thần trực tiếp đem Cố Hoàn quẳng ra sau đầu, Trình Chí Lịch thì cưỡi xe đạp chạy về thôn để khoe khoang, y cũng chẳng nhớ nổi cái người kia nha. Mãi đến sáng hôm sau, Trình Thần mới nhớ đến cái người có tên Cố Hoàn, bèn đem mọi chuyện kể hết cho hai người Khương Linh Lung, Diệp Hân vội vàng nói.
“Cái tên nhóc này, người ta rõ ràng là khách, mà mi cứ như thế, đem người ta quên đi, không biết lễ phép là gì!”
Trình Thần ngoài miệng cầu xin tha thứ.
“Dì Út à, dì đừng mắng con nữa, con biết con sai rồi, hôm nay chúng ta mời cơm nhận lỗi là được ấy mà!”
Trình Thần thật sự rất áy náy với Cố Hoàn, dù sao cũng là Cố Hoàn chở bọn họ về, hắn làm như vậy hình như không được nhân đạo cho lắm thì phải.
Ngày hôm qua đích xác hắn có đôi chút quá phận, nói thế nào, hắn cũng nên thay Cố Hoàn tìm một chỗ dừng chân, không nên để Cố Hoàn một thân một mình ở nơi không quen biết ai như vậy. Đợi sáng hôm sau, hắn phải đi tìm Cố Hoàn mới được.
Trình Thần nhỏ vài giọt linh thủy vào miệng giếng sau nhà, nhà hắn bất kể là món gì cũng đều dùng nước giếng này tẩy rửa hoặc nấu ăn, như vậy linh thủy sẽ nhân cơ hội được các loại rau dưa thịt cá hấp thu đầy đủ. Không chỉ như thế, hạt dưa cũng dùng nước giếng này ngâm sơ qua, cho nên Trình Thần đi mấy ngày nay, thức ăn ở nhà bọn họ căn bản không xảy ra vấn đề gì.
Trên cơ bản khoảng ba bốn ngày Trình Thần mới  nhỏ thêm vài giọt linh thủy, cho nên hắn mới có thể yên tâm như thế.
Rau dưa trong không gian bởi vì ẩn chứa quá nhiều linh khí, Trình Thần cũng không dám lấy ra dùng, ngay cả nhà hắn ăn gì cũng đều chỉ dùng linh thủy pha loãng, phần lớn thời gian bọn họ đều dùng nước giếng thế này.
Lúc đầu mấy người Khương Linh Lung cũng hơi nghi hoặc, đồ nhà mình sao làm món gì cũng ngon, mặc dù hoài nghi nước giếng chắc có vấn đề, nhưng các nàng không tìm ra được câu trả lời, rất nhanh liền đem việc này quên mất. Bây giờ con người còn rất đơn thuần, sẽ không suy nghĩ quá nhiều, Trình Thần lại không muốn để lại tai hoạ ngầm, trong lòng hắn đã bắt đầu có chủ ý rồi.
Sáng sớm, đúng 6h tiệm điểm tâm Ba Loan mở cửa, Trình Thần cùng Khương Viên cùng đi ra ngoài chuẩn bị đi tìm Cố Hoàn.
Bọn họ đi từ cửa sau ra, cửa trước có quá nhiều người, nửa bước cũng khó mà đi.
Chỉ qua một đêm, Cố Hoàn tóc như ổ gà, mặt mày không rửa, anh có cảm giác mình đã thành người nguyên thủy mất rồi. Thôn dân ở trấn Ba Loan thức dậy rất sớm, cho nên anh cũng bị đánh thức theo, sau đó lồm cồm bò dậy trong xe. Hiện tại anh đã không kịp chờ đợi Trình Thần đến tìm.
Tại đây anh chả tìm được nơi nào rửa mặt, thật muốn nổi điên lên mà!
Vì  không biết nhà Trình Thần nơi nào, anh chỉ có thể đi lởn vởn xung quanh mà thôi, chuẩn bị tìm đại một nơi ăn lót dạ cái đã.  
Dọc theo đường phố mà đi, từ đằng xa anh thấy một chỗ người đông nghìn nghịt, đen ngòm một mảnh. Cảnh tượng như vậy khiến cho Cố Hoàn vô cùng kinh ngạc, không nhịn nổi được tò mò, nhất thời giương mắt đờ đẫn đi đến.
Chỉ thấy đám đông kia từng người từng người tay cầm nồi, thau, chậu…  xoa xoa tay, sát khí bắn ra bốn phía, y như chiến tranh tùy thời có thể nổ ra bất cứ lúc nào. Anh nuốt một ngụm nước bọt, nhìn tình cảnh như thế trong lòng như có chíp bông*, cảm thấy phi thường quỷ dị.
* Ý chỉ mấy con vậy dễ thương đáng yêu, có lông xù, điển hình là gà con, lông chúng cạ cạ vào người rất nhột nhạt, dễ chịu, thường dễ làm người ta nổi da gà.
Chẳng lẽ, ở trấn Ba Loan, dân phong bưu hãn đến thế hay sao, có phong tục sáng sớm lao vào đánh nhau vậy à? Thế nhưng ai lại đi cầm nồi, chén, thau, chậu đánh nhau cơ chứ, nhưng nếu không đánh nhau tại sao ai ai cũng đầy sát khí trên mặt như vậy? Tiến lại gần anh mới thấy, hóa ra toàn bộ mấy người này đang vây quanh trước một cửa tiệm gia đình, thực quái lạ!
Cái nhà này làm ăn kiểu gì mà người người oán trách như thế, khiến cho đám người này đều muốn cầm nồi, chén, thau, chậu đến đập bọn họ vậy kìa?
“Ầm!”
Lúc này, căn nhà trước mặt rốt cuộc cũng mở cửa. Giống như phát một tín hiệu, dòng người toàn bộ hướng phía trước mặt mà xô đẩy nhau nhào tới.
Cố Hoàn không dám nhìn rồi, cái gia đình này chắc chắn sẽ bị xé thành mảnh vụn luôn quá! Nhưng mà rất nhanh anh đã trợn tròn hai mắt khi nghe thanh âm liên tiếp kêu to, đinh tai nhức óc, “Ông chủ, cho tôi hai phần món ăn kèm, bốn cái bánh bao, ba phần cháo!” “Ông chủ, tôi muốn hai cái bánh bao, một phần ăn kèm, một phần sủi cảo!” “Ông chủ, cho tôi mười cái bánh bao đi!” . . . . .
Lúc này, Cố Hoàn rốt cục cũng chột dạ hiểu, nhà người ta là mở tiệm điểm tâm. Mệt anh còn đứng suy đoán lung tung, đương nhiên chuyện này cũng không thể trách anh, bảng hiệu nhà Trình Thần là để dưới đất, lại bị cả đám người kia chặn mất, anh căn bản không nhìn thấy được.
Nhưng Cố Hoàn quả thật rất khiếp sợ nha, tiệm này bán ngon lắm sao, mà khách hàng đến mua cứ như đánh cướp luôn ấy? Thân là dân ăn hàng chuyên nghiệp, lần này Cố Hoàn hoàn toàn bị kích thích rồi.
“Cậu cũng đi mà xếp hàng đi!” Anh chỉ muốn tiến lên xem tiệm bán cái gì thôi, mà ai ai cũng hung thần ác sát nhìn anh như thế kia là sao cơ chứ?!!
“. . . . !” Cố Hoàn lặng lẽ xoay người, quả nhiên là do dân phong bưu hãn, người ở đây quá hung tàn mà.
Cố Hoàn thật sự rất hiếu kỳ, đến cùng tiệm bán cái gì, cư nhiên lại được hoan nghênh như thế. Anh chuẩn bị ngoan ngoãn xếp hàng, muốn mua một vài món để nếm thử, đồ ăn ngon nếu bỏ lỡ, sẽ bị thiên lôi đánh đó.
“Anh ơi, anh muốn mua điểm tâm sao? Rất tiện nghi nha!” Một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, nhanh nhẹn lẻn đến phía trước mặt anh, đem cái túi trong tay giơ lên cho Cố Hoàn xem “Trong này có bánh bao thịt, món ăn kèm, bánh bao đậu hủ, đều là mua từ nhà Tiểu Đầu Sói đó nha!”
Thiếu niên cười rất chi là sáng lạn, nhưng Cố Hoàn lại cảm thấy nó có một chút lấm la lấm lét. Thiếu niên này chính là Tiểu Hoàng Ngưu, mua đồ ăn từ tiệm này, sau đó đi bán lại cho những người khác. Cố Hoàn không quan tâm đến tiền, chỉ cần anh không phải xếp hàng mà vẫn mua được, tự nhiên là hết sức vui vẻ, lập tức chuẩn bị móc tiền ra mua.
“Hoàng Vệ, khách hàng của tao mà mày cũng dám hốt luôn đó hửm?” Đúng lúc này, một âm thanh từ sau hai người truyền đến.
“Tiểu Đầu Sói!” Thiếu niên giật mình nhảy cao ba thước, bị hù đến sắc mặt trắng bệch, quay đầu bỏ chạy. Tuy rằng từ cái hôm bị cướp đồ ăn mà vẫn sinh lời, nó ăn quen mà làm thêm nhiều vố khác, nhưng sau một lần nó bị Trình Thần bắt được, đâm ra rất sợ Trình Thần.
“Trình Thần!” Cố Hoàn nghe được giọng nói quen thuộc liền quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Anh Hoàn, hóa ra anh đang ở đây, làm em đi tìm muốn chết!” Trình Thần cười sáng rỡ như ánh mặt trời. Cố Hoàn phẫn hận mà nhìn Trình Thần, may mà còn nhớ giữ chút phong độ, bằng không tuyệt đối đem Trình Thần ra đánh một trận, quá bất nhân mà! Trọng yếu chính là, hắn còn phá ngang bữa sáng thần bí của anh.
“Anh Hoàn, tới đây, chắc anh chưa ăn điểm tâm đâu ha, em mời anh ăn!” Da mặt Trình Thần rất dày, kéo tay Cố Hoàn đi hướng nhà hắn.
“Chờ một chút, tiệm này là của nhà em à?!” Cố Hoàn vốn dĩ vẫn còn tức giận, nhưng bây giờ anh đã trợn tròn hai mắt, cái tiệm sinh ý đắt như tôm tươi này lại là của nhà Trình Thần?! Lúc trước là hạt dưa mỹ vị, bây giờ là tiệm điểm tâm cực kỳ được khách hoan nghênh, nhà bọn họ rốt cuộc là đang làm cái gì vậy a!
“Chính xác!” Trình Thần gật đầu.
“Tiệm này thật sự là của nhà em?” Cố Hoàn không dám tin hỏi. Anh có nằm mơ cũng không nghĩ đến, nhà tiểu tử này buôn bán cũng quá ngon lành rồi, quá ngoài ý muốn, quá mức khiếp sợ!
“Dĩ nhiên!” Trình Thần vô tội nói, “Em lừa anh làm gì!”
Mặc dù Cố Hoàn khiếp sợ, nhưng tiệm này thật sự là của nhà Trình Thần, những người khác nhìn thấy Trình Thần lôi kéo Cố Hoàn tiến vào trong tiệm, ai ai cũng tự nhường bước, rất sáng suốt không phát biểu ý kiến nào.
Khương Linh Lung, Diệp Hân hai người mỹ mắt kinh dị mà nhìn chằm chằm Cố Hoàn. Nhất thời hiểu được Cố Hoàn chắc là cái người Trình Thần đã đề cập đến, vì vậy Diệp Hân vội vã tiếp đón “Ngài chắc là Cố tiên sinh đi, thật sự ngượng ngùng, đáng lẽ hôm qua nên mời ngài đến ở đây, đều tại tiểu tử Trình Thần không chút hiểu chuyện, mong ngài không quá để ý! Mau ngồi, mau ngồi, nếm thử điểm tâm ở đây, tôi đi lấy cho ngài một chút bánh bao mang đến!”
Diệp Hân cực kỳ nhiệt tình, Cố Hoàn vốn còn nổi giận, cộng thêm một bụng ủy khuất, được một Diệp Hân ôn nhu như thế nhiệt tình đối đãi, thiếu chút nữa mà chua xót đến rơi lệ nha! Cố Hoàn cũng không thèm khách khí với Trình Thần, trực tiếp ở nhà hắn đánh răng rửa mặt.
Sau đó không kịp chờ đợi mà cầm bánh bao lên cắn một ngụm, anh sớm đã bị mùi thơm từ đây bay ra làm cho chảy cả nước miếng luôn rồi,  một ngụm vừa cắn xuống, mắt Cố Hoàn liền híp lại, mùi vị tuyệt hảo, chỉ hai ba ngụm liền đem một cái bánh bao tiêu diệt sạch gọn, rồi lập tức ngấu nghiến lần lượt bánh bao thịt, bánh bao đậu hủ, cháo hoa, đậu hoa*, còn uống thêm sữa đậu nành.
*Cuối cùng t cũng tìm được hình đậu hoa r, nó giống tàu hủ nước đường bên mình á.
Cuối cùng ăn đến tròn vo cái bụng.
Sau khi ăn xong, anh thở dài đầy thỏa mãn, nguyên bản một bụng tức biến mất chẳng còn sót lại chút gì. Điểm tâm này thực sự ăn ngon quá đi! Anh ăn qua nhiều sơn hào hải vị như thế, cũng không thể nào so sánh được với mấy thứ này!
Tính sao đây? Ăn xong bữa điểm tâm này, Cố Hoàn chợt lóe lên một ý nghĩ, ăn đồ này rồi anh còn có thể được ăn món khác nữa sao? Dù vẫn còn đang ở nhà Trình Thần nhưng anh đã bắt đầu cảm thấy lo lắng chất lượng bữa ăn sau này rồi đó.
“Trình Thần, đem tiệm nhà em dời đến Hợp Sắp đi!” Sau khi ăn no, Cố Hoàn bắt đầu cùng Trình Thần nghiêm túc nói.
“Anh Hoàn, cái này để sau hẵng nói, hôm nay em sẽ dẫn anh đi dạo xung quanh một chút!” Trình Thần lắc đầu nói.
“Trình Thần, nói chuyện công việc trước, cái này mới quan trọng, ba em đâu, kêu ông ra đây đi, anh muốn nói chuyện một lát!” Cố Hoàn kích động nói.
“Anh Hoàn, tiệm nhà em sẽ không mở tại Hợp Sắp đâu, anh tìm ba em cũng vô dụng thôi!” Trình Thần nhún vai.
“Tại sao?” Cố Hoàn kêu lên, chỉ cần tiệm này mở chi nhánh tại Hợp Sắp, anh sẽ không cần phải lo lắng chất lượng bữa ăn sau này rồi! Anh nhất định phải thuyết phục được gia đình Trình Thần nghĩ đến chuyện này “Chỉ cần nhà em chịu đến, mọi việc còn lại cứ để anh lo!”
“Quá xa!” Trình Thần nói.
“. . . . . !” Cố Hoàn không còn gì để nói, lý do này thật là hay ho làm sao!
“Trình Thần, em có thể mở chi nhánh mà, không dời đi cũng không sao. Anh dám cam đoan bánh bao nhà em mà đem bán tại Hợp Sắp, nhất định sẽ bùng nổ cho em coi!” Cố Hoàn không buông tha, liên tục nói.
“Được rồi, anh Hoàn, nhà em tạm thời sẽ không đi Hợp Sắp mở tiệm đâu, anh không cần nói nữa!” Trình Thần khẳng định nói.
“Ngạch. . .!” Nhưng chuyện này có liên quan mật thiết đến bữa sáng hàng ngày của bản thân nha, Cố Hoàn tuyệt không dễ dàng buông tha như vậy “Trình Thần à, em để anh gặp mặt người lớn trong nhà đi, để anh làm quen một chút.”
Trình Thần mềm cứng không ăn, nhất thời Cố Hoàn chuẩn bị đi tìm người lớn trong nhà Trình Thần nói rõ, anh không thể để vuột mất hy vọng như thế được!
“Được rồi, anh chờ một chút, để em kêu ba em ra!” Trình Thần biết trong lòng Cố Hoàn tính toán gì, lại chẳng thèm để ý, việc này chỉ có hắn mới làm chủ được thôi, gặp Trình Chí Sơn nói cũng vô ích. Về phần Cố Hoàn đề cập mở chi nhánh tại Hợp Sắp, hắn thừa biết như thế lợi nhuận sẽ càng thêm nhiều, bất quá chuyện này không khả năng. Không có linh thủy, điểm tâm sẽ trở lại như bình thường, mà không có hắn, ở đâu có được linh thủy?
“Tốt!” Cố Hoàn trong lòng kích động, anh không tin anh không thuyết phục được Trình Thần, mà đến cả ba hắn anh cũng không thuyết phục được!
Trình Thần suy nghĩ một chút, viết thêm lên thẻ nhãn hiệu nhà mình một câu, tuyển thợ rang hạt dưa có tay nghề, tiền lương 1 đồng/ngày, còn có thêm tiền thưởng, đãi ngộ tốt, danh ngạch giới hạn mười người.
Câu đó vừa viết xong, ai ai cũng mừng như điên.
“Ông chủ nhỏ, tôi biết rang hạt dưa, tuyển tôi đi!” Có người nhất thời hét lớn.
“Tôi nữa, tôi nữa, tôi rang hạt dưa ăn ngon lắm!” Lại có người không cam lòng yếu thế nói.
“Ông chủ nhỏ, tuyển tôi đi, tôi lấy 9 hào/ngày thôi!”
“Tôi chỉ lấy 8 hào thôi, hãy tuyển tôi đi!” …
Đoàn người thật cuồng bạo mà!
Một ngày một đồng, một tháng được 30 đồng, đối với thôn dân nghèo túng lạc hậu ở trấn Ba Loan mà nói, đây chính là công việc lương cao. Công việc này ai lại không muốn làm, dù không biết rang cũng nhịn không được đến thử, nghĩ muốn đục nước béo cò.
“Các vị hương thân, không nên gấp gáp, buổi chiều mời các vị qua đây làm thử một chút, ai rang hạt dưa tốt, nhà chúng tôi liền tuyển ngay người đó. Mọi người về nhà chuẩn bị chút đi, tổng cộng chỉ tuyển 10 người, nếu không trúng tuyển, mong rằng đừng quá cố chấp!” Khương Linh Lung nói.
Mọi người bắt đầu giải tán, sau khi được Khương Linh Lung cùng Diệp Hân an ủi một hồi, lúc này họ mới bình tĩnh trở lại.
Nhìn đến loại tình huống này, Cố Hoàn ở một bên rất khiếp sợ, anh không thể nào hiểu được, chỉ một phần công việc vặt vãnh thế thôi cư nhiên oanh động lớn đến như vậy. Lúc này anh thật sự tò mò, mùi vị hạt dưa quá tuyệt, điểm tâm còn ngon như thế, thật không biết bọn họ làm sao mà được.
Sau đó, Cố Hoàn lái xe chở theo mấy đứa Trình Thần đến thôn Thạch Sơn, hai bé Trình Phỉ chưa từng đi qua ô tô, Trình Thần cũng mang theo hai bé để ngồi thử, làm cho hai bé kích động muốn hỏng luôn rồi! Cuối cùng, Cố Hoàn như nguyện gặp được ba của Trình Thần, nhưng điều đó càng làm cho anh tức muốn ói cả máu.
Trình Chí Sơn nhìn thấy anh có chút co quắp, nhưng trọng điểm là trong lúc nói chuyện, không quản Cố Hoàn nói gì, ông đều trả lời một câu duy nhất, ‘Hỏi con trai tôi đi!’ Đến tận thời điểm này đây, Cố Hoàn rốt cuộc minh bạch, hóa ra Trình Thần mới là chủ nhà chân chính!
Lần này anh đã triệt để khiếp sợ, anh không nên quá xem nhẹ Trình Thần, nhưng Trình Thần cũng khiến anh quá mức giật mình. Cố Hoàn cảm thấy Trình Thần chính là yêu nghiệt, một chút cũng không bình thường, nhưng sau đó vài ngày, anh mới phát hiện, người trong thôn không hề cảm thấy kỳ quái gì với việc này. Sôi nổi hỏi ra mới biết, Trình Thần từ rất sớm đã trưởng thành, sau đó anh cũng biết thêm, vì cái gì mà ai ai cũng đều gọi Trình Thần là Tiểu Đầu Sói.
Càng hiểu rõ, Cố Hoàn càng bội phục Trình Thần, tên nhóc này thật sự quá mức thần kỳ!
Tuy vậy, anh vẫn cảm thấy Trình Thần rất chi yêu nghiệt, nhưng cũng không quá mức giật mình như lúc ban đầu.
Hoa Quốc vẫn có những người giống Trình Thần vậy, từ nhỏ đã biết buôn bán, hơn nữa sau này càng làm ra thành tựu lớn, tuy ít nhưng không phải không có, anh chỉ là không nghĩ đến vận khí bản thân quá tốt, cư nhiên gặp được cái thứ thiên tài yêu nghiệt này. Cố Hoàn vẫn cảm thấy nhà Trình Thần có thể đầy đủ như hiện tại, khẳng định là có bí quyết gì đó, tuy anh rất muốn biết, nhưng hỏi qua Trình Thần đều bị cự tuyệt trong im lặng. [Beta: anh đừng khen tên yêu nghiệt Trình Thần nữa! Hắn ta hack tuổi đó!!!]
Trú tại trấn Ba Loan vài ngày, Cố Hoàn càng thêm luyến tiếc rời đi, tuy điều kiện sinh hoạt ở đây có kém một chút, nhưng mùi vị thức ăn thực sự không chê vào đâu được, nhất là ở nhà Trình Thần mới mấy ngày, anh cảm thấy mỗi ngày mình ăn đều là sơn trân hải vị.
Món nào ăn cũng quá ngon, anh thật vô cùng thỏa mãn.
Nhưng càng thỏa mãn, anh lại càng lo lắng, nếu rời khỏi đây anh sống ra sao!
Dù không nguyện ý đến cỡ nào, anh cũng phải rời khỏi, anh vẫn còn chút việc ở  thành phố Hợp Sắp. Anh đến trấn Ba Loan ngày thứ tư, cũng chính là ngày thứ năm cùng Trình Thần ước định, anh phái một chiếc xe tải nhỏ đến. Trong bốn ngày này, Trình Thần đã chuẩn bị tốt năm nghìn cân hạt dưa, hơn nữa còn đóng túi in nhãn hiệu kỹ càng.
Bên này một xe chở đầy hạt dưa rời đi, Cố Hoàn vẫn còn cùng Trình Thần mè nheo đây nè.
Mấy ngày nay, anh cố gắng thuyết phục Trình Thần đem tiệm dời đến Hợp Sắp, nhiều chỗ ưu đãi đến mức bản thân anh cũng phải động tâm, thế mà Trình Thần vẫn cứ cứng rắn như cũ, khiến anh rất chi phiền muộn, bất quá trước khi đi, anh chuẩn bị cùng Trình Thần thương lượng, có thể hay không định kỳ giao chút bánh bao đi đến Hợp Sắp, đưa cho siêu thị anh bán.
“Không được, thật sự không được!” Trình Thần lắc đầu nói.
“Vì cái gì a!” Cố Hoàn lại càng buồn bực, khuyên can mãi vẫn không khiến Trình Thần dời tiệm hay mở chi nhánh, bây giờ ngay cả giao chút bánh bao cho anh bán cũng không được sao?
“Tiệm em quá nhỏ, không thể làm được nhiều việc như vậy!” Trình Thần lắc đầu nói.
“Không  phải em có tuyển thêm thợ à?” Cố Hoàn nói.
“Nhân công không phải lúc nào cũng có, vì nhóm hàng trước nhà em đã mướn nhiều thợ rồi, giờ mướn thêm nữa thật sự không ổn cho lắm!” Trình Thần nói.
“Bằng không như vậy đi, bên em cứ mướn thợ, bên anh trả chi phí, bất quá bánh bao cung cấp cho bên anh phải nhiều hơn chút, thế nào?” Phí chuyên chở ít nhất phải hơn 10 đồng, nhiều thêm mấy nhân công cũng không thêm bao nhiêu, bất quá chỉ cần có nhiều bánh bao, kiếm lời không thành vấn đề. Nếu không phải Cố Hoàn thích ăn bánh bao này, anh sẽ không phí nhiều khí lực  đến thế.
Nhìn đến Trình Thần vẫn lắc đầu, Cố Hoàn đã muốn điên lên từ lâu, quát khẽ
 “Tại sao lại không được hả?”
Trình Thần bất đắc dĩ nói.                                       
“Nơi này anh cũng thấy rồi đó, có bao lớn đâu, có thể mướn được bao nhiêu người chứ! Không thì như vậy đi, anh cho xe buổi tối đến, bên em ban ngày cố gắng làm cho xong đến tối bên anh đem bánh bao chở về, ngày thứ hai các anh có thể trực tiếp bày lên quầy bán. Bất quá mỗi lần bên em nhất cho bên anh 5000 cái bánh bao thôi, nhiều thêm nữa là không thể.”
“5000 cái cũng quá ít đi, ít nhất cũng 1 vạn cái chứ, được rồi, còn sữa đậu nành cùng cháo hoa, anh cũng muốn!” Cố Hoàn nói.
“Quá nhiều, bên em làm không nổi!” Trình Thần lắc đầu, “Chỉ 5000 cái, anh không đồng ý thì thôi!”
“Được rồi, được rồi, coi như anh sợ em luôn rồi đó. Nhưng hôm nay, em chuẩn bị cho anh 1000 cái đi, anh mang về thăm dò thị trường trước!” Cố Hoàn nói.
“Hiện tại sao kịp, làm xong trời cũng tối rồi!” Trình Thần nói.
“Anh đi suốt đêm về luôn, không  có vấn đề gì đâu!” Cố Hoàn nói.
“Đã như vậy, trả tiền đi!” Trình Thần vươn tay ra.
“Nói đến tiền dễ tổn thương cảm tình lắm nha, có vài cái bánh bao như thế mà em đòi tiền anh vậy ư, bạn bè không hà, sao làm vậy được?” Cố Hoàn cười rất chi là thoải mái nói.
“. . . . !” Trình Thần không còn gì để nói nữa, Cố Hoàn trả lại lời hắn từng nói. Dù nói thế, Cố Hoàn vẫn trả cho Trình không thiếu 1 hào nào hết, so với 5000 đồng hạt dưa, 1000 cái bánh bao, thêm sữa đậu nành cũng không được 200 đồng nữa.
Cố Hoàn hài lòng lôi kéo nài nỉ Trình Thần thêm chút bánh bao suốt đêm rời đi, hôm nay trong người Trình Thần đã có gần 1 vạn đồng, rốt cục cũng coi như có chút tiền. Đương nhiên chút tiền ấy với hắn mà nói như muối bỏ biển, cách cái trung tâm thương mại mà hắn muốn mở, còn chưa đủ đâu vào đâu.
Theo thời gian nhanh chóng trôi qua, danh tiếng của tiệm điểm tâm Ba Loan cũng ngày càng nổi, thậm chí lan đến tận huyện. Có rất nhiều người dân huyện nghe danh mà đến, sau khi nếm qua, ai ai cũng khen không dứt, điều này làm cho sinh ý của tiệm ngày càng hút khách.
Nhưng cũng bởi vì như vậy, người trên huyện liền cần nhà Trình Thần chuyển tiệm lên huyện.
Trình Thần đối với bọn họ không thể làm gì khác hơn là vừa cảm tạ vừa cự tuyệt, nhưng rõ ràng họ không chấp nhận, thậm chí có không ít người đặc biệt chạy tới tận nhà khuyên bảo Trình Thần. Tiền tất nhiên Trình Thần muốn kiếm, nhưng linh thủy dù sao cũng là vấn đề rất lớn, hơn nữa mấy thứ này đều phải tự tay hắn làm, hắn mới có thể yên tâm! Vạn nhất xảy ra sai lầm, nhãn hiệu nhà hắn toàn bộ sẽ bị hủy diệt.
Mấy ngày này Trình Thần trong lòng ẩn ẩn sinh ra ý tưởng, thế nhưng hắn còn chưa có quyết định.
Sáng sớm hôm nay, có một người khách thần bí từ thị trấn xuống. Người khách này đi một chiếc xe ba bánh bình thường mà tới, dạo quanh một vòng, sau đó theo dòng người đến cửa tiệm điểm tâm Ba Loan, hòa vào đám đông còn đang chen chúc xếp hàng. Người đến mua rất nhiều, tốc độ cũng rất nhanh, bởi hiện tại bánh bao vừa phong phú lại có số lượng không ít, tình trạng thiếu bánh bao như ngày đầu mở quán đã không còn xuất hiện, rất nhanh thì đến phiên người thần bí này.
Hắn cùng phần đông những người ngày đầu tiên đến giống nhau, mỗi loại chọn lấy một phần.
Đợi một hồi bên cạnh rốt cuộc cũng có chỗ trống, hắn liền bưng bát cháo cùng đậu hoa để lên bàn, ngồi xuống. Sau đó lấy một cái bánh bao ra ăn, biểu hiện của hắn cũng y như người lần đầu nếm thử bánh bao Ba Loan, mắt đều híp lại, vô cùng hưởng thụ. Mùi vị bánh bao vô cùng tuyệt vời, không nói ra được ăn ngon thế nào, hương khí cứ thế xông ngay vào mũi, phi thường dụ hoặc.
Người này ăn rất từ tốn, chậm rãi, từng miếng từng miếng từ từ mà cho vào miệng, có vẻ rất có giáo dưỡng.
Diệp Hân lúc này đã đến đem bàn lau qua một lượt, người này nghiêm túc liếc mắt nhìn sang Diệp Hân một chút, đôi mắt sáng lên, sau đó mới cùng Diệp Hân nói.
 “Cô chủ, không biết có thể mời Tiểu Đầu Sói nhà cô đến được hay không, tôi có vài lời muốn nói với nó!”
Diệp Hân lúc đầu cũng không chú ý tới người này, nghe tiếng nhìn sang nhất thời ngốc lăng, lập tức tim đập thình thịch, gương mặt ửng đỏ. Loại cảm giác xa lạ này khiến cho nàng trong nháy mắt không biết phải cư xử ra sao, cứ ngốc ngốc như thế mà đứng mãi.
Dì Út Diệp Hân của Trình Thần, năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, nói thật nàng cũng là người đáng thương. Năm 18 tuổi, có người hỏi cưới, nhưng bất hạnh thay, đối tượng tự dưng rơi xuống sông mà chết đuối. Nửa năm sau, lại có người giới thiệu cho nàng một đối tượng khác, chẳng may nhà người đó sập, toàn bộ người trong nhà không hề gì, chỉ mình hắn bị đè chết.
Xảy ra hai chuyện đó, người ta đồn rằngDiệp Hân có mệnh khắc phu, chỉ cần nam nhân trong làng nghe đến tên nàng thì đều biến sắc, căn bản không ai dám cưới. Lại nhìn đến Diệp Hân, lớn lên như thế nào hửm? Nàng rất xinh đẹp, tuy thường xuyên làm việc nhà, còn thêm bận bịu đồng án, nhưng da lại trắng trẻo nõn nà, thoạt nhìn thanh tú nhu hòa, hơn nữa cử chỉ nàng rất đoan trang hiền lành, nhưng cũng bởi vì cái mệnh khắc phu, có thể ở quá (bị ế) suốt đời.
Kiếp trước Trình Thần không tin điều này, nghĩ là mê tín dị đoan, mà thật sự cũng có người không tin tà ma, hết lần này tới lần khác muốn cùng Diệp Hân đính ước, kết quả đang êm đang đẹp lại bị mắc nghẹn mà chết, vừa tức cười vừa kinh khủng, cuối cùng ngay cả đến Trình Thần cũng không thể nói gì hơn.
Con gái hơn 20 tuổi ở nông thôn đã là một đại cô nương (gái già), cũng bởi vì mệnh khắc phu, dù tướng mạo đứng số 1 số 2 trên trấn nhưng Diệp Hân vẫn chịu độc thân. Bà ngoại Trình Thần cũng vì chuyện này mà mắng nàng là sao chổi, động một chút liền quát mắng đánh đập.
Diệp Hân đến giờ chưa từng nói chuyện yêu đương, cũng chưa bao giờ có cảm giác lạ đối với nam nhân nào cả, vậy nên nàng không hề biết cảm giác này được gọi là động tâm, nàng chỉ cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài, trên mặt rất nóng, nhưng lại không rõ là chuyện gì đã xảy ra, bản thân vô cùng bối rối, sợ hãi.
Nàng phản ứng như thế, cũng không có gì kỳ quái.
Nàng nhìn thấy một người thanh niên khoảng chừng 24, 25 tuổi, còn rất trẻ nha. Hắn có chút gầy gò, mũi, mắt, tai, miệng đều không quá mức xuất chúng, tách ra mà nói cũng rất phổ thông, nhưng hợp lại cùng một chỗ lại rất kinh người. Nếu nói quá suất hoặc quá khốc cũng không đúng lắm, đó là một loại khí chất không nói ra được, ôn hòa mà tiêu sái, khiến người ta có ấn tượng cực kỳ khắc sâu, nhưng này cảm giác huyễn hoặc này rất hư ảo, nếu nhìn lại sẽ có cảm giác rất là bình thường.
“A, được, ngài chờ một chút!” Cuối cùng, Diệp Hân chân tay luống cuống, lắp bắp trả lời, rồi chạy trối chết vọt đi.
Người thần bí nhìn dáng vẻ Diệp Hân như vậy, hiểu ý cười cười, làm hắn cảm thấy có chút thú vị.
Trình Thần từ bên trong tiệm đi ra, vừa nhìn liền thấy người thanh niên kia. Thoạt nhìn hết sức bình thường, nhưng cũng không thể nào xem nhẹ được, nhìn kỹ, lại phát giác người thanh niên này cũng không có gì xuất chúng, thuộc về loại hình vứt vào đám đông sẽ không tài nào nhớ được. Nhưng hắn chỉ liếc mắt nhìn Trình Thần một cái, Trình Thần đã liền cảm thấy hết thảy chung quanh ảm đạm thất sắc, hắn chói mắt như thế, là hạc lạc giữa bầy gà, không gì sánh kịp. [Beta: trúng tiếng sét ái tình đi~ tay ba tay tư máu cờ hó cho nó zui nhà zui cửa đi~~~]
Trình Thần thiếu chút là nhảy dựng lên, người này không phải là tỉnh trưởng tỉnh Huy Châu trẻ tuổi nhất ở kiếp trước hay sao?
Người thanh niên này nếu ở nơi khác có thể không người nhận ra, nhưng tại Huy Châu không ai không biết. Huy Châu phát triển vượt bậc, thậm chí đứng thứ 10 trong danh sách 30 thành phố sầm uất của Hoa Quốc, không thể không kể đến công của hắn.
“Dạ, anh tìm em có chuyện gì ạ?” Trình Thần đè xuống khiếp sợ trong lòng, giả bộ không có chuyện gì mà hỏi. Trình Thần bất chợt nghĩ tới, người thanh niên này đã từng ở Hằng Dương Huyền làm qua chức thư ký Huyện ủy, chỉ là rất ngắn, hình như khoảng một năm thì phải. Thế nhưng Trình Thần không nhớ rõ đó là năm nào, nếu như là một năm này, vậy hắn xuất hiện ở đây cũng rất bình thường.
“Em chính là Tiểu Đầu Sói!” Thanh niên tên là Tang Thành, hắn nhìn Trình Thần, nở một nụ cười.
“Dạ phải, mọi người đều gọi em là như vậy!” Trình Thần nhún vai, vẻ không quan tâm, đáp lời, ngay cả Tang Thành cũng biết đến hắn, đây chắc không phải là chuyện tốt gì.
Tang Thành khẽ cười một chút, nói.
“Anh có một câu muốn tặng cho em, không biết em có muốn nghe hay không?”
Trình Thần thoáng cái căng thẳng, trên mặt vẫn còn hiếu kỳ, hỏi.
“Anh có lời gì anh cứ nói đi!”
Tang Thành gật đầu, mang theo ý cười nói.
“Tiệm điểm tâm Ba Loan nhà em hiện đã nổi tiếng gần xa, thậm chí có rất nhiều người mộ danh mà đến, hôm nay anh cũng là một trong những số đó. Vốn đây là chuyện tốt, có thể tạo nên điều kiện phát triển kinh tế nơi đây. Chỉ bất quá, cũng có nhiều người khuyên nhà em lên huyện lý mở tiệm, mà nhà em lại không hề muốn, việc đó khiến cho bọn họ oán hận, mà đã oán hận sẽ làm người ta dễ dàng xúc động, mà hễ xúc động, tất nhiên sẽ làm ra chuyện không lý trí rồi, đến lúc đó, hậu quả không thể dự đoán được nha!”
Trình Thần bỗng nhiên cảm giác lạnh người, trên lưng tựa hồ toát mồ hôi lạnh. Đổi thành người khác nói lời này thì không tính là gì, nhưng người nói lại là Tang Thành, ý tứ dĩ nhiên là rất sâu sắc.
“Anh à, lời anh nói em nghe không hiểu ạ!” Trình Thần giả vờ ngây ngốc.
“Nhóc con, em thật không hiểu gì sao?” Tang Thành chỉ hỏi như thế mà trong một giây, Trình Thần liền cảm thấy rất áp lực, loại khí thế này Trình Thần cảm thụ một lần duy nhất đến từ cha của Khương Viên. [Beta: haha, vỏ quýt dày thì sẽ có móng tay nhọn nha, Trình Thần à, cưng cứ tưởng chỉ có mình cưng là hồ ly sao???]
“Anh à, anh có thể giải thích rõ hơn được không? Em thật sự không hiểu cho lắm!” Thật ra Trình Thần hiểu được Tang Thành nói những lời này với hắn là vì cái gì, nhưng lại không rõ ràng lắm, vì sao Tang Thành cố ý từ Hằng Dương Huyền chạy tới đây vậy nhỉ?.
“Ý anh rất rõ ràng mà, chính là hỏi em khi nào lên huyện mở tiệm đấy thôi?” Tang Thành cười rất chi là vui vẻ.
“Anh à, em không có biện pháp nào lên huyện mở tiệm được đâu! Nếu muốn, nhà em chỉ có thể làm sẵn bánh bao rồi kéo lên huyện bán mà thôi, anh thấy có được hay không? ” Trình Thần đối với Tang Thành không thể không phục, chỉ đơn giản một câu nói thôi mà đã khiến cho hắn phải cải biến chủ ý, cho dù  ngay từ đầu hắn không biết được thân phận thật sự của Tang Thành, hơn phân nửa cũng vì câu này mà bị thuyết phục, thật là chân nhân bất lộ tướng. Trình Thần trong lòng thừa biết, trước mặt Tang Thành, tốt nhất to ra đàng hoàng một chút, chớ đừng đùa giỡn tâm kế, hắn chỉ là muốn ôm lấy đùi Tang Thành thật tốt mà thôi.
“Quyết định vậy đi, bất quá em tính toán kéo bao nhiêu bánh đi bán đây!” Tang Thành trầm ngâm một chút rồi nói.
“Hiện tại nhân lực vật lực có hạn, mỗi ngày nhiều nhất chỉ có thể cung ứng 2000 cái bánh bao mà thôi!” Trình Thần tính toán một chút, thêm bên Cố Hoàn khoảng 5000 cái nữa, số lượng này trước mắt hắn vẫn có thể thừa nhận, trong tiệm cũng không thể quá bận được.
“2000 cái thì quá ít, dân trong trấn nhiều người như thế, không thể đủ ăn! Anh thấy ít nhất phải 1 vạn cái đi, số này nhất định sợ còn chưa đủ nữa là!” Tang Thành thực hiện nhuần nhuyễn công phu sư tử ngoạm, không khách khí chút nào nói.
“Phốc!”
Trình Thần thiếu chút nữa là hộc máu, 1 vạn cái cũng quá nhiều rồi, hoàn toàn bất khả thi!
“Quá nhiều, em không thể cung ứng được, nếu không, em thêm 1000 cái, tổng cộng 3000, không thể nhiều hơn.”
“3000 quá ít, đủ bao nhiêu chứ, như vậy đi, liền 8000 cái đi, em cũng không dễ dàng gì, anh thông cảm mà!”
“8000 cái mà còn chê ít, 4000 cái thôi, chỉ 4000, nhất quyết không thêm nữa!” Trình Thần hét lớn.
Một người mang linh hồn tương lai, một người tương lai làm tỉnh tưởng, chỉ vì mấy cái bánh bao mà đánh võ mồm, ngươi tới ta đi lẫn nhau không chút tỏ ra yếu kém, tình hình chiến đấu cực kỳ khốc liệt, cuối cùng hai người đạt thành một kết quả chung đầy sức miễn cưỡng, tiếp nhận một con số mới, 5000 cái.
Trình Thần thầm nghĩ: ‘5000 cái, linh thủy trên người mình chắn chắn đủ, nhưng không thể dùng nhiều, để ngừa ngộ nhỡ, lượng dùng linh thuỷ nhất định phải khống chế lại mới được!’
Tang Thành trong tâm nói: ‘5000 cái, là con số mà bản thân không nghĩ mua được, mục đích coi như đã đạt.’
“Cứ quyết định như vậy đi!” Tang Thành ý cười dạt dào nói.
“Anh cứ yên tâm, sáng mai sẽ có xe đem bánh bao kéo đến huyện bán!” Trình Thần cũng cười nói, hai người kỳ nhạc hoà thuận vui vẻ, một điểm cũng nhìn không ra vừa rồi giao phong có bao nhiêu điểm  kịch liệt!
“Anh từ  xa tới làm khách, chờ đến buổi trưa, em sẽ dẫn anh đi thăm thú xung quanh.” Trình Thần phi thường nhiệt tình nói.
“Này có phiền toái em quá hay không?” Tang Thành chần chờ nói.
“Nào có phiền phức, vinh hạnh của em đó chứ!” Trình Thần mở cờ trong bụng. Thầm nghĩ:‘Hừ hừ hừ, là tỉnh trưởng tự mình đến, chính anh đừng trách chúng tôi sao không khách khí!!!’Trình Thần trong lòng vẫn có chút kích động nhỏ, kiếp trước nếu như không phải vì có Khương Viên, hắn căn bản không gặp được mấy người có chức có quyền đâu nha, không nghĩ sang đến đời này, nhân vật truyền kỳ của Huy Châu – Tang Thành lại xuất hiện ngay trước mặt hắn, cơ hội này hắn phải nắm bắt thật tốt, nếu không bị trời đánh đó!
“Kia, anh không khách khí nữa!” Tang Thành liếm liếm đầu lưỡi ‘Thật mong đợi nha, món ăn buổi trưa đừng khiến tôi phải thất vọng!’
Hết chương 31.
Edit: có nhiều bạn sẽ cảm thấy tác giả nói quá khi so sánh Trình Thần là thiên tài vì do TT trọng sinh mang nhiều kiến thức hoặc biết trước tương lai, bản thân ta lại không thấy vậy. Nên biết kiếp trước TT chỉ mới 8 tuổi, chẳng biết cái chi chi gì hết mà vẫn có thể một mình nuôi sống cả gia đình, cho 2 em đi học, còn phải lo cho đám cực phẩm hai bên nội ngoại, thế mà mở được một chuỗi siêu thị bao trùm cả nước. Bản thân anh đã rất tài giỏi, việc anh làm không phải người nào làm cũng được, sống lại, anh chỉ thúc đẩy sự nghiệp của mình nhanh hơn mà thôi, TT có kiến thức, có tài năng, đủ mưu trí , gan dạ, cùng quyết đoán điều này đã báo trước thành công sau này của TT, Không gian chỉ giúp sự nghiệp của TT trở nên càng rực rõ hơn mà thôi, giống như dệt hoa trên gấm ấy. Dù trong truyện không gian đóng vai trò quyết định cho sự thành công nhà TT, nhưng nếu không có không gian thì TT vẫn sẽ thành công, chỉ hơn kém nhau ở chất lượng mà thôi!!
Bánh bao đậu hủ

Đậu hoa

Xe Santana

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét