12.11.2016

TLĐBOHĐ: Chương 32

Chương 32: Kem chiên

Ông Khang lại đi câu cá, lần này không chọn chủ nhật, cũng không dẫn theo hai người Lâm Thục Ý, mà là đi cùng bà nội Tiểu Uyển và mấy người già trong khu.

Từ khi giao tiệm cơm Tây Tần cho Lâm Thục Ý, lúc đầu ông Khang tựa hồ còn chút không nỡ mà thường đi đến nhìn nhìn, nhưng không lâu sau, liền bị bà nội Tiểu Uyển thuyết phục theo bà cùng đi luyện Thái Cực quyền, leo núi, còn không thì cùng mọi người tụ hợp câu cá, sinh hoạt lập tức trở nên phong phú đa dạng hẳn lên, cũng bằng lòng buông bỏ mấy chuyện bình thường ở tiệm cơm, ngày trải qua ngày khá là thoải mái vui vẻ, hình như ông đã bắt đầu cảm nhận được ý nghĩa của cuộc sống, càng cảm thấy giao tiệm cơm cho Lâm Thục Ý là một quyết định sáng suốt.
Tiệm cơm mặc dù đã sang tên cho Lâm Thục Ý, có thể là vì tâm lý của Lâm Thục Ý mà thủy chung vẫn giữ lại các vật dụng của ông Khang, cũng không có bất kỳ ý tứ nào muốn thay đổi, chỉ cần quản lý tiệm cơm thật tốt, cậu vĩnh viễn có nơi dung thân, đây chính là suy nghĩ của Lâm Thục Ý.
Tiệm cơm Tây Tần buôn bán vẫn luôn rất tốt, tiền đều do Thẩm Phục thu, đến tối mới giao lại cho Lâm Thục Ý, Lâm Thục Ý hiện đã mở một tài khoản tiết kiệm kha khá, đem tiền lời bỏ vào đấy, dự định giao lại thẻ cho ông Khang.  
Trước đây, cậu chỉ xem tiền là vật ngoài thân, không chú ý đến quá nhiều, mặc dù biết tiền có thể mua rất nhiều thứ, nhưng cậu cũng không có nhiều đồ vật chấp nhất phải có cho được, sau đó Thẩm Phục xuất hiện, cậu mới biết, thì ra nơi này có nhiều chỗ để tiêu tiền như thế.
Lần này đi ngân hàng, cậu không chỉ gửi một khoảng lớn tiền tiết kiệm, mà còn đi công ty chứng khoán gần đó mở một tài khoản, cái loại gọi là cổ phiếu này cậu đã biết chút ít từ chỗ Thẩm Phục, bởi vì lần trước tại ngân hàng, cậu có nhìn thấy cái tờ quảng cáo kêu gọi đầu tư quản lý tài sản, sau đó tuy bị ông Khang cho rằng quảng cáo lừa đảo mà ném đi mất, nhưng Lâm Thục Ý vẫn có một chút để ý, liền điều tra thêm qua mạng, đánh giá có khen có chê, tỷ lệ khá là đồng đều, cuối cùng trong một lần vô tình, cậu có nhắc đến chuyện đó trước mặt Thẩm Phục, lúc đó hắn còn có chút giật mình, lát sau lại trêu đùa hỏi han cậu, sao tự dưng lại muốn biết cách kiếm tiền, có phải muốn để dành cưới vợ hay không?!
Lâm Thục Ý không để ý đến lời Thẩm Phục trêu đùa, tuy nhiên lại đem lời hắn nói ra nhớ rất rõ ràng.
“Nếu như cậu muốn kiếm tiền, nói thật, đầu tư mấy thứ quản lý tài sản, sản phẩm kia còn không bằng đi học chơi cổ phiếu cho rồi, bất kể là lâu hay mau, có tôi chỉ dạy, cậu nhất định không phải chịu thiệt thòi đâu.” Không biết Thẩm Phục trước kia làm nghề gì, lại đối với loại hình này rất có hiểu biết, nói xong lời đó còn liếc mắt nhìn Lâm Thục Ý một cái “Kỳ thực cậu thông minh lắm nha, nếu học một chút kiếm thức về tài chính, những thứ đồ chơi này chắc chắc sẽ bị cậu xoay như trở lòng bàn tay luôn ấy!”
Lâm Thục Ý híp mắt, không hiểu lắm lời Thẩm Phục nói lúc đó.
Sau đó Thẩm Phục xoa xoa đầu cậu, như sờ đầu chó vậy, cười đến híp cả mắt.
“Như bây giờ cũng tốt, tuy cậu rất thông minh, nhưng không cần thông minh đến thế cũng được.”
Trực giác Lâm Thục Ý mách bảo, ý tứ câu này cũng không phải để khích lệ cậu. [Beta: em lo chi nhiều, cứ để chồng em nuôi em đi!]
Mở xong tài khoản chơi cổ phiếu, Lâm Thục Ý cũng không cho Thẩm Phục biết, tuy trò này là Thẩm Phục phổ cập cho cậu, nhưng cậu không muốn nhìn thấy Thẩm Phục dùng thân phận tiền bối đắc ý lên mặt với cậu, cậu cảm thấy tự mình cũng có thể đem trò này mò đến tám chín phần mười, cậu đặc biệt muốn nhìn cái dáng vẻ Thẩm Phục lúc đó sẽ như thế nào.
Lúc trở về có đi ngang qua cái tiệm bán kem lạnh kia, hiện tại sắp vào cuối thu, tiệm bán cũng không được nhiều như trước, nhưng Lâm Thục Ý mỗi lần đi ngang qua đều sẽ ghé đây mua một cây, đây là loại đồ ngọt mà cậu ăn đầu tiên khi đến thế giới này, trình độ yêu thích chẳng thua gì lần ăn gà nướng đầu tay do Tống Nham làm lúc cậu còn ở Đại Yến.
Mà cũng tới thời điểm này cậu mới biết, mình lại có thể yêu đồ ngọt đến thế!!
Đi vào tiệm kem, nhân viên bên trong vừa thấy khách đến là cậu, ai ai cũng đều cười lên.
“Trời ngày càng chuyển lạnh, vậy mà cậu vẫn thích ăn kem như vậy sao?”
Lâm Thục Ý gật gật đầu, hơi nhếch miệng cười.
Cậu đã trở thành khách quen của tiệm, ba nhân viên nơi này đều quen biết cậu, lúc mới biết nhau, ai ai cũng nghĩ cậu là một soái ca cao lãnh không vướng bụi trần, ai dè khi hiểu nhau rồi mới phát hiện ra cậu là một tên ngốc manh, chỉ cần vừa nhìn thấy đồ ăn ngon, mắt liền toả sáng.
Toàn bộ hương vị kem trong cửa tiệm, qua một mùa hè, Lâm Thục Ý đã ăn thử hết toàn bộ, nhân viên nơi này từ khi quen thân với cậu thì chả ai thèm khách khí gì nữa, mỗi lần có hương vị mới, đều sẽ tìm nói cho cậu, trên căn bản chỉ cần cậu thích, thì khách hàng khác cũng sẽ như thế.
Ngay cả chủ tiệm cũng quen mặt Lâm Thục Ý, lúc đầu còn dự định hốt cậu đến đây làm, dù sao suất ca bán kem già trẻ lớn bé đều sẽ không cưỡng lại nổi, sau đó biết Lâm Thục Ý đang làm công ở tiệm cơm Tây Tần bên ngõ Tây thì bỏ cuộc.
Không đợi Lâm Thục Ý nói, một nhân viên nữ trong tiệm đã lên tiếng.
“Tụi này mới cho ra vị mới, cậu đến thật đúng lúc đó.”
Đôi mắt Lâm Thục Ý chợt loé sáng.
“Đây nè, kem chiên vị dâu tây, vô cùng thích hợp vào mùa này, cậu muốn nếm thử không hửm?”
Lâm Thục Ý quyết đoán gật đầu.
Nhân viên nữ đó bèn bưng ra một phần kem bày trí khá lạ mắt, hai quả cầu tròn trịa vàng óng, bên ngoài được bao phủ bởi một tầng vỏ bột mì chiên vàng, đặt ở trước mặt Lâm Thục Ý.
Phần kem này trang trí đẹp như thế làm Lâm Thục Ý chẳng biết xuống tay từ đâu, cuối cùng vẫn là lấy một cái muỗng đâm vào ngay chỗ hình cầu, múc lên một chút kem màu hồng phấn đang tỏa ra hơi lạnh kia, cho vào miệng.
Lâm Thục Ý nheo mắt lại, tinh tế nhấm nháp thưởng thức.
Hiện tại trong tiệm không ai, ba nữ nhân viên cũng không đứng ở trong quầy mà đều đi ra vây quanh bàn Lâm Thục Ý.
“Thế nào? Ngon không?”
Dù mấy cô không ăn, nhưng chỉ cần xem Lâm Thục Ý ăn cũng là một loại hưởng thụ.
Xốp giòn – ấm áp là phần vỏ bột mì bên ngoài, mát lạnh – trơn trượt, đậm đà hương vị dâu tây là phần nhân bên trong, nóng cùng lạnh va chạm lẫn nhau, phun trào ra một hương vị độc đáo mới mẻ.
Lâm Thục Ý gật đầu “Ăn ngon lắm.”
Chủ tiệm từ một bên khác đẩy cửa vào.
 “Tốt tốt, nhóc đã nói nó ăn ngon như vậy, khẳng  định bán chạy.”
Cuối cùng lúc rời đi, Lâm Thục Ý không cần trả tiền mà còn được tặng hai phần kem miễn phí nữa.
Trở lại tiệm cơm Tây Tần, Thẩm Phục hình như đang gọi điện thoại, cau mày nói cái gì đó, Lâm Thục Ý không nghe được, cậu đi thẳng vào đặt kem ngay trước mặt Thẩm Phục, lúc này hắn mới phục hồi tinh thần, nói vào điện thoại rằng “Cứ như vậy đi, tôi cúp máy đây.”
Sau đó thật sự ngắt máy.
Quay đầu lại, cười híp mắt nhìn Lâm Thục Ý, nói.
“Mua cho tôi sao?”
Lâm Thục Ý nghiêng người, đáp:
“Không phải, người ta tặng, tôi ăn không hết.” [Beta: haha]
Thẩm Phục: …
Ông Khang không ở nhà, một phần dư lại Lâm Thục Ý đành để tạm vào tủ lạnh, lúc này không phải giờ cơm, cũng không có ai ở đây, cậu cùng Thẩm Phục ngồi một chỗ, ôm di động xem, mới thấy vừa nhận được thông tin xác nhận tài khoản chứng khoán XX.
Thẩm Phục không biết cậu đang chơi gì, ngồi một hồi thì hắn cảm thấy buồn ngủ, nhìn Lâm Thục Ý ngồi thẳng tắp đầu kia, đầu óc lập tức nghĩ ra một chủ ý xấu.
“Đem chân cậu cho tôi mượn…” [Beta: chân nào a???]
Lời còn chưa nói xong đã đã bị một giọng nói khác cưỡng chết át mất, Thẩm Phục cảm thấy… rất rất khó chịu.
Triệu Tuyết Mai tóc tai bù xù lôi kéo Dương Tiếu đi tới.
Nhìn thấy Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý vậy mà cũng không mắng người, lướt mắt quan sát một vòng quanh tiệm, sau đó hỏi.
“Ông ấy ở đâu? Ở đâu rồi?”
Thẩm Phục ý cười nơi khóe miệng biến thành một độ cong quỷ dị, ha, lại tới nữa rồi? Xem ra hoàn toàn không đem lời hắn nói để ở trong lòng đây mà.
Lâm Thục Ý đứng lên, mặt không thay đổi hỏi.
“Mấy người đến tìm ông là có chuyện gì?”
Triệu Tuyết Mai vốn chẳng muốn để ý tới hai thằng này, nhưng nghe Lâm Thục Ý hỏi như vậy, vừa tức vừa gấp lên tiếng.
“Tôi tìm ông mà cần phải báo cáo với cậu hay sao? Cậu là cái thá gì chứ? Nhanh nói cho tôi biết, ông ta hiện giờ đang ở đâu?” Ả đang vô cùng khẩn cấp, căn bản không có thời gian đôi co cùng họ.
Lâm Thục Ý hé mắt.
“Vậy thì tôi cũng không biết.”
Thẩm Phục:… Thật trực tiếp nha, còn biết nói dối không thèm chớp mắt luôn kìa!
Triệu Tuyết Mai còn chưa nổ súng, Dương Tiếu đã nổ trước rồi, nhưng đáng tiếc vẫn chưa kịp đến trước mặt Lâm Thục Ý, đã bị Thẩm Phục bước lên phía trước dọa lui trở về.
Nhưng vừa nghĩ tới số tiền 1 triệu kia, cũng bất chấp sợ hãi trong lòng, mạnh miệng kêu la.
“Chuyện không liên quan đến mấy người, chúng tôi tới đây là tìm ông nội, có lời cần phải nói với ông ấy.”
Thẩm Phục hai tay ôm ngực.
“Nhìn bộ dáng này của hai người là biết không phải chuyện tốt lành rồi.”  
Dương Tiếu sắp khóc tới nơi.
“Tôi đến đây thật sự không phải để gây sự, tôi chỉ muốn biết ông đang ở chỗ nào thôi, tôi có sự tình quan trọng muốn nói với ông thật mà.”
Dương Kiến Quốc cũng thở hổn hển đuổi theo, nhìn thấy cục diện thế này còn tưởng xảy ra chuyện gì, vừa chạy vào liền nói.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Dương Tiếu nắm lấy cánh tay của Dương Kiến Quốc, nói.
“Ba, ông không ở đây đâu, ba nhanh đi tìm đi.”
Dương Kiến Quốc vốn chẳng biết cái chi, nhưng nghe Dương Tiếu nói như vậy cũng đã hiểu được đôi chút, nhất định hai đứa nhóc này biết ba ở đâu, nhưng lại không muốn nói.
“Chúng tôi, chúng tôi thật sự có việc gấp muốn gặp ông, các cậu có biết ông ở đâu không? Xin hãy nói cho chúng tôi được biết.”
Tìm ba mình mà còn cần chạy đến hỏi người khác, phận làm con như thế, quả thật cũng rất kỳ ba(1).
(1) Hiếm thấy, đặc sắc, không bình thường khiến người kinh ngạc
Thẩm Phục không nói lời nào, chỉ nhìn Lâm Thục Ý, Lâm Thục Ý thì nhìn Dương Kiến Quốc nói.
“Ông cùng với bạn đi câu cá rồi, tôi cũng không biết đi hồ nào nữa.”
Xem bộ dạng này, hôm nay phải đi công không mất rồi, Triệu Tuyết Mai trong lòng tràn đầy hi vọng rồi lại thất vọng, lập tức ả không kìm được tính tình, biết rõ ông Khang không ở nơi này nhưng vẫn châm chọc khiêu khích.
“Đến lúc nào rồi mà còn tâm trạng để đi câu cá, ngày qua ngày cũng thật thoải mái đấy nhỉ!”
Sắc mặt Lâm Thục Ý lập tức trở nên khó coi.
Dương Kiến Quốc nổi nóng.
“Cô im lặng một chút đi, đều do thằng con không ra gì của cô gây nên chuyện, liên quan gì đến ba tôi!”
“Đúng, không liên quan đến ba anh, nhưng tôi nói cho mà biết, nếu không gom đủ 1 triệu, Tiếu Tiếu có mệnh hệ gì, tôi chết cho mấy người coi, anh muốn hướng về người ba thân yêu đó thì cứ cuốn gói mà đi, cứ bỏ mặc hai mẹ con chúng tôi chết quách cho xong!!”
Triệu Tuyết Mai vừa nói vừa khóc om sòm cả lên, Dương Tiếu vốn dĩ hoảng hốt sợ sệt, hiện tại hi vọng triệt để phá vỡ, mặt mày nó thoáng xám như tro tàn.
Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý liếc nhau một cái, cuối cùng cũng tin, nhà bọn họ thật sự xảy ra chuyện lớn thật rồi.
—- Hết chương 32 —-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét