12.11.2016

TLĐBOHĐ: Chương 31

Chương 31: Ủ ra mướp đắng ???

umuopdang
Dương Tiếu run rẩy lập cập ký tên, xong xuôi thì lại run rẩy đưa tên thanh niên kia xem, tên thanh niên cười cười cầm lấy một con dao trong tay hai người kia, áp sát Dương Tiếu, Dương Tiếu sợ đến run bắn cả lên, nói thẳng

“Không phải tôi đã ký rồi hay sao? Anh đang muốn làm gì vậy?!”
Tên thanh niên phụt một tiếng, bật cười giễu cợt, dùng sóng dao vỗ vỗ mặt của Dương Tiếu.
“Biết rồi! Tao thấy rõ mà, sao mày lại sợ dữ vậy? Hai người chúng ta vốn là anh em tốt mà, em trai ngoan, nhớ gom đủ tiền trả cho anh nha, anh sẽ không làm gì thương tổn cưng đâu, ngoan nha, ngoan nha~”
Lời này hiện tại nghe thế nào cũng có vẻ trào phúng, cố tình Dương Tiếu lại không thể không nghe, thấy tên thanh niên kia nói xong, mới nuốt một ngụm nước miếng, khẽ tránh lưỡi dao như băng trên mặt, lạnh nhạt nói.
“Tôi có thể đi được chưa?”
Tên thanh niên vừa cười, vừa dời con dao bên mặt Dương Tiếu đi.
“Được thôi! Đi đi.”
Dương Tiếu lập tức chạy thẳng ra cửa, chân đều mềm nhũn nhưng tốc độ cũng đâu có chậm chút nào!
Tên thanh niên cười haha, nói vọng ra.
“Đừng có trốn nha, anh có địa chỉ nhà của cưng đấy, cưng muốn chạy trốn hoặc báo cảnh sát… cứ yên tâm, anh sẽ nhanh chóng đến thăm cưng à.”
Sắc mặt Dương Tiếu lập tức trắng bệch, hiển nhiên bị tên thanh niên chọt trúng tim đen.
Từ chiều đến giờ, Dương Tiếu giống như mới gặp ác mộng, vừa tỉnh lại liền bị anh em tốt của nó đẩy ngay xuống hố, thiếu tiền người ta đến tận 1 triệu, lại còn ký xong giấy nợ nữa chứ.
Dương Tiếu mơ màng ra khỏi sòng bạc, chạy thật xa nơi đó rồi mới dừng lại, còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn xem có ai đuổi theo hay không.
Xác thực không có người nào, nhưng câu nói của tên thanh niên kia ‘Anh sẽ nhanh chóng đến thăm à!’ lại càng làm cho Dương Tiếu sợ hãi, 1 triệu, đừng nói đi gom, giết nó cũng không thể kiếm ra được.
Dương Tiếu ngơ ngơ ngác ngác trở về nhà, mở cửa lại đụng phải Dương Kiến Quốc mà nó trốn mấy bữa nay, mấy ngày qua nó đều biệt tăm, hiện tại mới chịu trở về mà sắc mặt tái xanh, bộ dáng lôi thôi lếch thếch, càng khiến Dương Kiến Quốc nổi máu lên, đang định há mồm mắng chửi nhưng hắn lại có cảm giác Dương Tiếu kỳ quái chỗ nào cơ đấy, không đúng, nhìn đi, mắt thì phù thũng, nhìn thấy hắn mà một chút phản ứng cũng không có, đi vào phòng thì mê man ngủ ngay.
Dương Kiến Quốc không biết đã xảy ra chuyện gì, dự định hỏi Triệu Tuyết Mai một chút, nhưng mấy ngày qua hắn đều không thèm nói chuyện với ả, hiện tại không thể đánh mất mặt mũi được, ngẫm lại mới quyết định, trước không nên hỏi, hắn nghĩ, dù sao Dương Tiếu cũng đã lớnđến như vậy, hẳn nó sẽ không gây ra chuyện gì nghiêm trọng, dứt khoát mang cặp đi làm. [Edit: lầm chết rồi chú ơi!!]
Đợi Dương Kiến Quốc đi mất, Triệu Tuyết Mai mới từ trong phòng của ả đi ra, trong khoảng thời gian này, Dương Kiến Quốc đều ngủ ở phòng khách, hai người bọn họ đã ly thân được mấy ngày, Triệu Tuyết Mai tức muốn hỏng đầu rồi, bởi thế nhất quyết không chịu cúi đầu nhận sai trước, huống chi ả vẫn cảm thấy ả không sai.
“Tiếu Tiếu, con về rồi sao?”
Ả vừa nãy không ở phòng khách, tự nhiên không thấy bộ dáng hồn vía lên mây kia của Dương Tiếu, thấy Dương Tiếu trở về phòng còn nghĩ nó buồn ngủ nên gõ vài ba cái rồi thôi.
Dương Tiếu nằm ngộp trong chăn không nói lời nào, không biết đang suy nghĩ gì.
“Tiếu Tiếu à, con đã ngủ chưa? Ăn cơm chưa con? Nếu đói thì nói, mẹ sẽ nấu món con thích…”
“Mẹ có thể đừng làm phiền con được không!!” Trong phòng truyền ra tiếng Dương Tiếu rống đến rung trời, dọa Triệu Tuyết Mai giật cả mình.
Tiếng gõ cửa không nhỏ bớt, trái lại còn lớn hơn, ả bất an gọi.
“Tiếu Tiếu, con làm sao vậy? Con có chuyện gì thì nói mẹ biết, mẹ sẽ giúp con giải quyết, con đừng làm mẹ sợ mà con…”
Cửa phòng đột nhiên mở ra, đôi mắt Dương Tiếu đỏ ngầu, tràn đầy tơ máu, thoạt nhìn đặc biệt dọa người, ngay cả thần sắc trên mặt cũng có chút không tỉnh táo.
“Đúng, đúng, chỉ có mẹ mới có thể giúp được mình, mẹ, phải rồi, mẹ nhất định phải cứu con…”
Dương Tiếu giống như tìm được chỗ để phát tiết, nhào vào lòng Triệu Tuyết Mai khóc lóc nức nở, nước mắt nước mũi tùm lum, làm ả sợ đến chết khiếp.
“Có chuyện gì con cứ nói cho mẹ nghe, mẹ sẽ giúp con giải quyết, ngoan nào, đừng khóc, đừng khóc!”
Dương Tiếu không trả lời mà liền hỏi lại, “Mẹ, mẹ có tiền không? Là tiền á!”
Triệu Tuyết Mai thở phào nhẹ nhõm “Nhìn bộ dáng con, mẹ còn tưởng chuyện gì cơ chứ! Không phải là muốn vòi tiền thôi sao? Nói, muốn bao nhiêu, mẹ cho con hết.”
Tuy rằng gần đây Dương Tiếu xài tiền như nước, nhưng Triệu Tuyết Mai vẫn không hỏi nhiều, dù sao trong mắt của ả, chỉ cần Dương Tiếu khỏe mạnh, có xài bao nhiêu cũng không sao hết.
Mắt Dương Tiếu lóe lên một chút hy vọng, “Mẹ, 1 triệu có không? Là một triệu nha!”
Động tác lấy tiền của Triệu Tuyết Mai bỗng dưng ngừng lại, nghi ngờ nghiêng đầu hỏi lại.
“Bao nhiêu?”
“Một triệu!”
Triệu Tuyết Mai nở nụ cười, giơ tay vò đầu Dương Tiếu.
“Thằng nhóc này, có phải 2 ngày nay ngủ không đủ nên ngốc rồi ư? Con muốn một hai ngàn, mẹ còn có mà cho, chứ 1 triệu, con đùa à?!”
Hi vọng trong mắt Dương Tiếu tức khắc vỡ tan, kêu to.
“Con không có đùa! Con cần tới 1 triệu lận!! Thời gian chỉ có 10 ngày… 10 ngày thôi! Nếu không gom đủ, hắn sẽ giết con, hắn nhất định sẽ giết chết con!!”
Lúc này, Triệu Tuyết Mai mới phát giác được Dương Tiếu gặp chuyện lớn rồi.
Triệu Tuyết Mai chỉ có một đứa con trai bảo bối này thôi, từ nhỏ đến lớn, muốn cái gì liền cho cái đó, cưng nó đến tận trời xanh, giờ khắc này thấy bộ dáng Dương Tiếu kinh sợ hốt hoảng như thế, ả cũng cảm thấy bị sợ hãi lây, bèn đi nhanh đến kéo tay Dương Tiếu.
“Tiếu Tiếu, con đừng hù mẹ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, con đừng làm như vậy mà, mẹ sợ…”
Lập tức, Dương Tiếu như bị rút cạn sức lực, cả người đờ đẫn trượt dọc theo tường, ngồi bệt xuống đất, si ngốc nói.
“Mẹ, con thiếu tiền người ta… Thiếu tới 1 triệu lận…”
Triệu Tuyết Mai chỉ cảm sét đánh ngang tai, đánh đến mức ba hồn bảy vía của ả tan mất một nửa, hai mắt trừng lớn như muốn lòi ra, miệng thì lẩm bẩm.
“Tiếu Tiếu… Con đừng nói giỡn thế chứ…”
“Mẹ.” Dương Tiếu xoay đầu lại, ánh mắt đờ đẫn nhìn Triệu Tuyết Mai, “Con không có giỡn, con thiếu tiền người ta, khoảng 1 triệu, bọn họ thả con về nhà, nói trong vòng 10 ngày, phải gom cho đủ, nếu không bọn họ sẽ giết con, mẹ, con không muốn chết đâu! Con không muốn chết! Con chỉ mới 23 thôi! Con không muốn chết sớm như vậy đâu!”
Lời cuối cùng Dương Tiếu gần như bắt đầu gào thét cuồng loạn lên, Triệu Tuyết Mai vội vàng tiến đến ôm chặt lấy Dương Tiếu, run rẩy nói.
“Tiếu Tiếu, con bình tĩnh nói cho mẹ nghe, rốt cuộc là có chuyện gì? Không phải con ở bên ngoài chơi vui thôi sao? Chỉ mới mấy ngày sao lại thiếu nợ người ta nhiều tiền như thế? Con nói đi, con đã làm gì? Mau nói cho mẹ nghe đi!!”
Triệu Tuyết Mai cũng không tự chủ được bắt đầu lớn tiếng, dù vậy ả cũng không giấu được cái giọng đang run rẩy ấy, giống như ả đã tin lời Dương Tiếu vừa nói, tất cả đều là sự  thật.
“Mẹ… Xin lỗi…”
” Hai ngày nay… Không phải con đi nhà bạn…”
“Cũng không đúng, con là đi nhà bạn, nhưng hắn ta không phải bạn con, hắn là một tên lừa gạt! Tất cả mọi chuyện đều do cái tên lừa gạt đó gây ra! Mẹ, mẹ nhất định phải cứu con!”
Dương Tiếu bắt đầu kể lại quá trình gặp phải tên thanh niên đó, cùng với chuyện hơn một tháng này nó đã làm, nói nói một hồi, rồi lại ngơ ngơ ngác ngác, ý đầu không khớp ý sau, càng nói càng cảm thấy chuyện này từ lúc bắt đầu đã là một cái bẫy, nó bị người ta lừa rồi!!
“Mẹ, bọn họ gạt con! Bọn họ cùng nhau gạt con! Bằng không sao con có thể thua nhiều như vậy!! Sao lại nợ nhiều tiền đến như vậy!! Con nhất định sẽ thắng mà… Bọn họ đều gạt con!!”
Đợi đến khi Dương Tiếu nói xong, Triệu Tuyết Mai đã hoàn toàn ngã quắp bên cạnh nó, cuối cùng ả cũng biết, Dương Tiếu đến tột cùng đã làm cái gì mà chỉ trong một đêm, ghi nợ nhiều tiền như vậy, hoặc là nói không phải trong một đêm, mà nhiều ngày như thế, ngày qua ngày, đều đi đánh bạc.
Dương Tiếu còn đang trong trạng thái phong điên tự đắc kia mà nói liên tục, Triệu Tuyết Mai đã an tĩnh lại, nhưng chỉ hai phút sau, ả đột nhiên ngồi thẳng dậy, hung hăng tát mạnh lên mặt Dương Tiếu, đánh đấm vào thân thể nó,  miệng không ngừng nhắc tới lời mà bấy lâu nay ả vẫn hay nghĩ, nhưng lại không dám nói ra.
“Mày là đứa chẳng ra gì,  mày muốn hại chết tụi tao mà!!”
Triệu Tuyết Mai rốt cục cũng hồi phục được tinh thần, một bên đánh Dương Tiếu, một bên la loạn, lớn tiếng khóc lóc.
Ả đánh nó là vì nó không có bản lĩnh, là đồ ăn hại, còn khóc lóc lớn là vì sợ hãi, nhà bọn họ có bao nhiêu tiền Triệu Tuyết Mai vô cùng rõ ràng, muốn trả hết số nợ này là điều không thể.
Dương Tiếu cũng ngồi im lặng, tùy ý để cho ả đánh, đợi đến lúc ả đánh không nổi nữa, nó vẫn cứ bảo trì cái dáng dấp lúc đầu mà ngồi nơi đó. Dường như nó đã choáng váng đến không biết trời trăng gì rồi.
Triệu Tuyết Mai nhìn nhìn xung quanh, không biết nên làm gì bây giờ, không biết phải giải quyết ra làm sao đây, đợi đến lúc thấy được di động, mới đột nhiên nhớ tới.
“Chúng ta báo cảnh sát đi, Tiếu Tiếu, con đây là bị lừa, cảnh sát nhất định sẽ giải quyết, chúng ta báo cảnh sát đi!!”
Dương Tiếu lập tức từ mặt đất bật dậy, giật lấy di động trong tay Triệu Tuyết Mai, hai mắt xung huyết trừng ả, giống như người này không phải là mẹ ruột nó, mà là kẻ thù của nó vậy.
“Bà muốn hại chết tôi đúng không?!! Bọn họ đã nói không được báo cảnh sát, tức là không thể báo cảnh sát!! Bà muốn tôi chết lắm đúng không!!”
Triệu Tuyết Mai bị bộ dáng này của Dương Tiếu dọa sợ, lập tức tê liệt cả người, tóc tai bù xù không ngừng lảm nhảm.
“Vậy phải làm sao đây? Vậy phải làm sao đây?”
Không ai biết nên làm cái gì, số tiền 1 triệu này bọn họ thật sự không đưa nổi,  cũng không biết  phải mượn ai.
Nhưng Triệu Tuyết Mai không thể cứ trơ mắt ra nhìn Dương Tiếu bị dồn vào đường cùng như thế.
Chỉ bằng lời từ một phía Dương Tiếu, ả cũng biết chuyện này không phải chuyện đùa, bởi vì con ả là một người chưa từng trải đời, rất dễ bị dụ.
Triệu Tuyết Mai rốt cục cúi đầu, giơ tay giật lấy di động trong tay Dương Tiếu, Dương Tiếu lập tức phản xạ rút ngay tay lại, trong miệng hô to.
“Bà muốn làm gì?”
Giọng Triệu Tuyết Mai lập tức già đi chục tuổi.
 “Mẹ không định báo cảnh sát, me là muốn gọi cho ba của con.”
Dương Tiếu lúc này mới đem di động trả lại cho ả.
Điện thoại gọi đi phải chờ một lúc rất lâu mới có người tiếp, giọng Dương Kiến Quốc vẫn là không nóng không lạnh, Triệu Tuyết Mai nghe đến, lập tức khóc lóc nức nở.
“Kiến Quốc, anh mau về đi, trong nhà xảy ra chuyện lớn thật rồi.”
Dương Kiến Quốc giật mình, Triệu Tuyết Mai gả cho hắn nhiều năm như vậy, cái giọng điệu kinh hoảng này là lần đầu hắn mới nghe được.
“Xảy ra chuyện gì?”
Một chút khí thế ngày thường Triệu Tuyết Mai cũng chẳng có, ả cứ khóc lóc không ngừng, cũng không nói rõ chuyện gì, chỉ liên tục kêu hắn nhanh chóng trở về.
Dương Kiến Quốc cúp điện thoại, lập tức xin nghỉ về nhà, hắn đại khái cũng nghĩ đến, chuyện này nhất định cùng Dương Tiếu mới về kia không thoát khỏi được quan hệ.
Trên đường về nhà mí mắt cứ giật liên tục, Dương Kiến Quốc cảm thấy đây chẳng phải dấu hiệu tốt lành gì.
Trở về nhà thì hắn đã thấy hai người đều ngồi trước cửa phòng của Dương Tiếu, một người ngây ngây ngốc ngốc không nói lời nào, một người nước mắt dường như đã chảy khô, nhìn thấy hắn đến như nhìn cọng cỏ cứu mạng.
“Kiến Quốc, anh phải nhanh nghĩ ra biện pháp đi!”
Chân mày Dương Kiến Quốc nhíu chặt, nhìn bộ dáng Dương Tiếu hồn vía lên mây, liền hỏi.
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Đợi Triệu Tuyết Mai nói rõ đầu đuôi, Dương Kiến Quốc cũng choáng váng, tay cầm cặp công văn đập liên hồi lên người Dương Tiếu.
“Mày là cái thằng mất dạy, cư nhiên dám đi đánh bạc! Mày dám đi đánh bạc!! 1 triệu! Mày thực sự có tiền đồ a!!”
Dương Tiếu lúc đầu còn giơ tay ra cản vài lần, cuối cùng thì cũng mặc kệ, trực tiếp đứng lên đối mặt với Dương Kiến Quốc.
“Ông đánh đi! Đánh chết tôi đi! Đánh chết tôi thì khỏi trả 1 triệu này rồi!”  
Triệu Tuyết Mai vốn muốn cản Dương Kiến Quốc lại, nghe câu này liền khóc rống lên.
“Xuống tay mạnh như thế anh muốn giết con hay sao?”
Dương Kiến Quốc rốt cục dừng tay, trong miệng vẫn tiếp tục nói.
“Đánh chết mới tốt! Thằng nghiệp chướng này, giữ lại cũng không giúp ích được gì! Đều là do cô chiều hư nó!!”
Đây là lần đầu tiên Triệu Tuyết Mai chẳng có khí lực để phản bác hắn.
Tình cảnh bi thảm của ba người kéo dài cả nửa ngày, rốt cục cũng bình tĩnh lại.
Chuyện này cần phải bàn bạc kỹ càng.
Mặc dù báo cảnh sát là biện pháp tốt, thế nhưng Dương Tiếu nói rất đúng, những người kia nếu không có chuẩn bị sẽ không tùy ý thả nó về mười ngày như thế, bọn họ thật sự không dám lấy mạng Dương Tiếu ra đùa.
Tuy nhiên số tiền lớn đến như thế làm sao gom đây, ba người thật sự không có cách nào, Dương Tiếu giống như bị điên, chẳng thèm nói năng gì hết, còn Triệu Tuyết Mai chỉ biết khóc khóc, người trấn tĩnh nhất cũng chỉ có Dương Kiến Quốc.
Đối với Dương Kiến Quốc, số tiền một triệu này giống như ở trên trời vậy, hắn có trấn định hơn cũng không nghĩ ra được cách gom đủ.
Nhà bọn họ những năm gần đây thoạt nhìn sinh hoạt không tệ, nhưng lương của một mình hắn mà nuôi cả nhà ba cái miệng ăn, cộng thêm tiền vay mua nhà lúc trước, cũng chỉ vừa đủ mà thôi, may lắm mới có thể dư ra lác đác vài đồng bạc lẻ, lại nói thân thích trong nhà đều bị Triệu Tuyết Mai đắc tội bằng hết, nhưng nếu không vậy, bọn họ cũng không thể cho hắn mượn nhiều như thế, huống chi cho mượn rồi không biết khi nào trả lại đủ đây?
Chẳng lẽ cứ để cho Dương Tiếu mất mạng như thế? Dương Tiếu là độc đinh đời thứ ba nhà họ Dương, dù chẳng ra gì, nhưng cũng là con của hắn, không thể cứ trơ mắt ra nhìn nó chết được.
“Không thì cứ đem nhà này bán đi.”
Mặc dù đã ở mấy năm, nhưng bán chắc cũng được mấy trăm ngàn.
Triệu Tuyết Mai lắc đầu liên tục “Nhà này chúng ta nhọc nhằn khổ sở lắm mới tích góp được, bán rồi chúng ta sẽ ở đâu đây?”
Dương Kiến Quốc gầm nhẹ “Vậy cô để cho nó chết thế à?”
Triệu Tuyết Mai không nói, nửa ngày sau mới lên tiếng “Ông nội nó có! Ông nội nó không phải còn một cái nhà hay sao? Còn cái tiệm cơm kia nữa! Nếu bán chắc cũng gom được một mớ?”
“Đến lúc này mà cô vẫn còn nhớ thương cái nhà kia của ba hay sao!”
Dương Kiến Quốc lớn tiếng, giọng Triệu Tuyết Mai lại càng lớn hơn “Lúc này là lúc nào? Cũng bởi vì đây là thời điểm cần thiết!! Tôi hiện tại cái gì cũng không mở nữa, chỉ cần có thể trả được một triệu bạc kia! Chúng ta đều như vậy, ông ta chẳng lẽ không lo chút gì hay sao?”
“Cô…”
Triệu Tuyết Mai lại liều mạng bò đến chỗ Dương Tiếu, kéo tay nó đi.
“Đi, chúng ta đi tìm ông con.”
Dương Tiếu sững sờ di chuyển con ngươi, hỏi.
 “Tìm ông làm gì?”
“Tìm ông bán nhà, nhà này chúng ta không thể bán đi, bán rồi ở đâu? Con đi cầu xin ông đi, ông con thương con như vậy, chắc chắn sẽ đáp ứng thôi, đi, chúng ta đi xin ông con!”
—- Hết chương 31 —-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét