12.11.2016

TLĐBOHĐ: Chương 30

Lâu quá mới đăng truyện nỳ, ^^! Mọi người thông cảm nha~

Chương 30: Mì bò Lan Châu

mibolanchau
Chuyện này rốt cục vì một cái tát của Dương Kiến Quốc nhất thời hạ màn, nhưng mọi người đều biết, mọi việc vẫn chưa kết thúc.

Triệu Tuyết Mai khóc sướt mướt chạy về nhà mẹ đẻ, lửa giận trong lòng lại càng lúc càng vượng, Dương Kiến Quốc không biết có phải vì chuyện này mà bỗng nhiên có cốt khí hẳn ra hay không, hắn không thèm đến nhà họ Triệu rước ả về, mặc cho ả ở nhà mẹ đẻ tức giận thế nào, dằn vặt ra sao, Dương Kiến Quốc nhất quyết không để tâm tới, cũng vì thế, Triệu Tuyết Mai mới càng tức giận nhiều hơn.
Hai người bọn họ đánh nhau thế này là lần đầu tiên, trước đây đừng nói là đánh ả, ngay cả to tiếng mấy câu với ả, Dương Kiến Quốc cũng chẳng dám, cho nên Triệu Tuyết Mai đem mọi oán hận đổ lên đầu bọn người ông Khang cùng Lâm Thục Ý, nếu không phải vì bọn họ, hôm nay còn có chuyện này hay sao?
Về sau vẫn là Dương Tiếu không để ý đến sự phản đối của Dương Kiến Quốc mà đi đón Triệu Tuyết Mai về nhà, tuy nhiên khi ả đã về, cả ngày Dương Kiến Quốc cũng không thèm để ý đến ả, chắc là hắn quyết tâm lạnh nhạt ả một thời gian đây mà, nhớ lại trước đây, Triệu Tuyết Mai chưa từng chịu qua đối xử thế này, mà cũng đã suốt ngày tức giận, dằn mâm xắn chén, bỏ bê nhà cửa bẩn thỉu, bày ra vẻ mặt hầm hầm như bị ủy khuất dữ lắm.
Lại nói về tiệm cơm Tây Tần bên kia, hoàn toàn mang một phong thái khác hẳn bên này.
Hiện tại, ông Khang đã gần như không quản đến tiệm cơm, giao lại toàn quyền cho Lâm Thục Ý quản lý, có vẻ như muốn cho cậu làm người kế vị luôn rồi, mỗi ngày ông cùng bà nội Tiểu Uyển đi bộ, luyện Thái Cực quyền hoặc cùng lão Trần bên nhà chơi vài ván cờ, ngày qua ngày vô cùng tự tại.
Cho đến một hôm, ông Khang thẳng thắn gọi tất cả mọi người cùng đến, muốn tuyên bố một chuyện mà ông đã suy tính kỹ càng lâu nay.
“Sau này, tiệm cơm Tây Tần chính là của Tiểu Ý.”
Ngoại trừ Thẩm Phục cùng bà nội Tiểu Uyển tựa hồ đã nhìn ra manh mối nên không có gì kinh ngạc, những người còn lại đều có một chút ngẩn ngơ, ngay cả Lâm Thục Ý cũng như thế.
“Ông! Ông đang nói gì vậy?”
Ông Khang phất tay, ra dấu bảo Lâm Thục Ý trước không cần lên tiếng, nghe ông nói xong cái đã.
“Tâm huyết cả đời này của ông, kỳ thực cũng chỉ có cái tiệm cơm nhỏ này, bản thân ông thật sự chẳng có tiền đồ gì, quá nửa đời người cũng chỉ trông coi cái tiệm cơm này mà thôi, ông vẫn luôn nghĩ, đợi mình già rồi sẽ truyền lại tay nghề cùng nơi này cho con cho cháu…” Ông Khang dừng một chút, cười tự giễu nói “Đáng tiếc ông chẳng có được cái phúc phần đó, con cháu không có đứa nào nhìn lọt mắt cái tiệm cơm này. Nhưng đây chính là tâm huyết của ông, dù cho nó không đáng tiền, ông cũng không nỡ đem nó bỏ đi, thôi thì ông cứ cho con, sau khi ông chết, vẫn còn lại một tưởng niệm.”
Lời nói toát lên đôi phần thương cảm, mọi người đều hiểu, ông Khang hẳn là lại nhớ đến cái đám con cháu kia.
Thấy ông Khang không nói nữa, bà nội Tiểu Uyển bèn đi lên, vỗ vỗ vai ông, “Ông Khang à, đừng nghĩ nhiều nữa, ông đây còn có bọn tôi, cùng hai đứa này, không phải hay sao? Hai đứa này nha, bọn tôi nhìn ở trong mắt, để ở trong lòng, tuy không phải cháu ruột của ông, nhưng ông xem đi, còn hơn cháu ruột của ông nữa đấy, giao cho Tiểu Ý cũng tốt, miễn cho về sau gặp cái con Triệu Tuyết Mai kia, nhìn thấy chỉ thêm tức tối mà thôi.”
Mọi người lúc này mới gật gật đầu, lời bà nội Tiểu Uyển nói rất có lý.
Lâm Thục Ý vẫn luôn mím môi, không nói lời nào, nửa ngày sau mới chịu lên tiếng.
“Ông, cái tiệm cơm này, con không muốn nhận.”
Lần này ngoại trừ Thẩm Phục, tất cả mọi người cũng đều giật mình.
“Đứa ngốc này, ông đã nói là cho con, sao con lại không muốn?”
Lâm Thục Ý rũ mắt mở miệng.
“Quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm, giúp ông quản lý nơi này là việc nên làm, mà con vốn cũng nguyện ý, hơn nữa ông đã cho con tiền lương, chúng ta đôi bên đều có được lợi, đều có nhu cầu lẫn nhau, từ ông, con lấy được những thứ thuộc về mình, những cái còn lại con sẽ không lấy, cho nên cái tiệm cơm này, con không muốn nhận.”
Lâm Thục Ý nói rất nghiêm túc, người nghe được lại cho rằng trẻ con nói đùa, ai ai cũng cười, ông Khang cũng nói.
“Cái đứa này, ý lẽ thật nhiều a, ông nghe mà đầu muốn choáng luôn này, bất quá, ông đây chỉ biết một chuyện, cái tiệm cơm này, nếu đến cả con cũng không muốn nó, ông chỉ có thể đem bán quách đi cho xong, sau này chẳng còn tiệm cơm Tây Tần nào nữa.” Nói tới đây, thần sắc ông Khang có chút buồn bã “Tiểu Ý, con thật sự không muốn thật sao?”
“Tại sao ông nhất định phải bán tiệm cơm đi chứ?”
Ông Khang cười cười.
“Đứa ngốc này, ông già rồi, không còn sức nữa, không chừng một lúc nào đấy, ông liền bất ngờ nhắm mắt thì sao? Cuối cùng tiệm này cũng là của người khác thôi.”
Lâm Thục Ý rốt cuộc hiểu được  ý tứ trong đó, lập tức ngơ ngác.
Cậu không nên nhận tiệm cơm này của ông Khang, nhưng nếu tiệm cơm không còn, cậu biết đi đâu?
Thế giới bên ngoài to lớn như thế, nhưng lại không tìm ra được tiệm cơm Tây Tần thứ hai để cậu dung thân.
Thẩm Phục cười híp mắt tiến đến bên tai Lâm Thục Ý thì thầm.
 “Cậu suy nghĩ đi, nếu cậu không muốn, tiệm cơm này cũng sẽ bán cho người khác, không bằng tự cậu đem nó mua lại?”
Lâm Thục Ý nghiêng đầu.
“Mua lại?”
“Đúng vậy, mua lại, như vậy tiệm cơm Tây Tần không phải vĩnh viễn cũng là tiệm cơm Tây Tần hay sao?”
Hai mắt Lâm Thục Ý sáng lên.
“Phải nha, ông à, hay là con mua lại tiệm cơm này, được không ông?”
Ông Khang nghe thấy cũng hơi bất ngờ, sau đó mọi người nhìn nhau cười cười.
“Được đó, được đó, cháu nói mua lại, vậy thì mua đi.”
Ngược lại chỉ cần tiệm cơm Tây Tần này còn tồn tại, chỉ cần nó còn mở cửa, mua hay nhận đều có gì khác nhau đâu? Chỉ cần Lâm Thục Ý  gật đầu đồng ý là được.
Chuyện này cứ qua loa như vậy xác định.
Nhưng ông Khang lại không qua loa chút nào, ông đem toàn bộ giấy tờ nhà đất tìm ra, sau đó dẫn theo hai người Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục, đi đến khu quản lý bất động sản làm thủ tục sang tên cho Lâm Thục Ý.
Mãi cho đến tận lúc đi ra khỏi khu quản lý bất động sản, Lâm Thục Ý mới nhớ tới, tiền mua tiệm cả một đồng cậu cũng chưa đưa,  mà khoản tiền cậu để dành kia, hoàn toàn không đủ.
Ông Khang cười híp mắt, nói.
“Không sao đâu, số tiền này, chừng nào con có đưa ông cũng được, không đưa cũng không sao hết. Ông không cần gì cả, chỉ có một thỉnh cầu, chính là cái tiệm cơm Tây Tần này, ông hi vọng con phải luôn mở cửa, đợi lúc nào đó khi con thật sự nghĩ không thông thì phải suy tính cho kỹ, rồi hãy quyết định.”
Lâm Thục Ý gật đầu lại nói.
“Sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu, nhưng mà số tiền nhà này, con nhất định sẽ đưa ông.”
Cả quá trình Thẩm Phục chỉ làm nền, cho đến lúc này mới chịu lên tiếng “Tôi có tiền, trước tiên cho cậu mượn, cậu thấy sao?”
Lâm Thục Ý trừng hắn.
Thẩm Phục nhếch miệng.
“Đừng không tin tôi nha, ngược lại nợ ông hay nợ tôi, cậu tự nghĩ đi, nợ ông có thể một thời gian dài, ông cũng không đòi, mà nếu mượn tôi… cậu đừng hòng mơ như thế đó nha.” [Beta: Tiểu Ý à, cưng đừng nên nhận gì từ cái gã hồ ly này nhá! Thế nào cũng đòi lấy thân báo đáp gì đó cho coi~]
Cuối cùng Lâm Thục Ý vẫn không mượn, bởi vì ông Khang nói, sẽ để cậu viết giấy nợ, đến lúc đó không sợ không trả.
Tiệm cơm Tây Tần cứ như thế trở thành của Lâm Thục Ý, nhưng nhìn đi nhìn lại cũng chẳng có gì khác trước, ông Khang vẫn thường tản bộ đến tiệm hỗ trợ, thỉnh thoảng muốn thể hiện tay nghề liền xuống bếp nấu mấy món cho hai người Lâm Thục Ý nếm thử, Lâm Thục Ý từ đó học được không ít, thêm vào sự chỉ dạy của Tống Nham kiếp trước, bây giờ cậu cũng có thể được coi như là bếp chính, tự mình sáng tạo ra vài món mới.  
Thời gian qua mau, mới đó đã qua hết một mùa hè, trong khoảng thời gian này, cả nhà Dương Kiến Quốc cũng không có tới quấy rầy thêm nữa.
Dương Kiến Quốc là không dám đi, Triệu Tuyết Mai lại không nghĩ ra biện pháp gì hay nên không muốn đi, còn Dương Tiếu thì hoàn toàn không có thời gian để đi.
Từ lúc Dương Kiến Quốc cùng Triệu Tuyết Mai bắt đầu chiến tranh lạnh, hai người bọn họ cũng không quản nó chặt nữa, ngoại trừ Triệu Tuyết Mai sợ nó đói bụng hoặc thua thiệt người khác mà cho nó tiền, còn lại cũng không hỏi han gì hết, cả ngày dành đầu óc để nghĩ biện pháp chiếm được căn nhà cùng tiệm cơm của ông Khang, Dương Tiếu từ trước đã chán ở nhà, bây giờ trong nhà vừa bẩn thỉu vừa lạnh lẽo thì lại càng khiến nó phiền hơn, dứt khoát không thèm về nhà, suốt ngày chung chạ ngoài đường, Dương Kiến Quốc dù có tức nó thế nào nhưng từ sáng sớm đến tối mịt đều không thấy người thì có thể làm gì được nó cơ chứ, tình cờ hỏi hai ba câu lại bị Triệu Tuyết Mai nói này nói nọ, vì thế dứt khoát không thèm hỏi tới.
Dương Tiếu càng khoái chí nhàn nhã, thì càng không muốn về nhà.
Cầm tiền Triệu Tuyết Mai đưa cho, nó trà trộn đến sòng bạc qua ngày, chẳng quan tâm ngày mai ra sao.
“Mau, mau lên! Chung tiền đê!”
“Mẹ nó! Lại thua nữa rồi!”
Dương Tiếu đem bài trong tay quăng ra, miệng liên tục chửi thề lảm nhảm, hai túi rỗng rồi, đành phải hỏi mượn từ người bên cạnh.
“Cho tao mượn ngàn mấy đi.”
Tay thanh niên kẹp điếu thuốc trong tay rít một hơi dài, thả khói ra mũi, hỏi cũng không thèm hỏi đã bắt đầu híp mắt đếm tiền.
“Mượn ngàn mấy thì ít quá sao mày gỡ, thôi tao cho mày mượn chẵn 20 ngàn luôn, vốn nhiều cho mày mạnh tay hơn nữa.”
20 ngàn là con số không nhỏ, nhưng Dương Tiếu đã bắt đầu nghiện nặng rồi, chỉ thoáng chần chờ một chút liền đưa tay nhận lấy.
“Chờ tao thắng liền trả lại cho mày.”
Tên thanh niên lại thở ra một luồng khói xám, vẫn thể hiện biểu tình hiền lành đầy vẻ quan tâm.
 “Không sao, tao với mày còn phân biệt làm gì, mày cứ chơi tiếp đi, tao đi ra ngoài hóng gió một lát.”
Nói là đi ra ngoài hóng gió một lát, nhưng hắn lại quẹo sang hướng bên phải, đi vào một phòng, bên trong chính là vị đại ca cùng Dương Tiếu đánh bài lần trước, gã đang ngồi đó cầm một tô mì, lùa từng đũa lớn, đầu đầy mồ hôi, nghe tiếng chân người đi tới, bèn ngẩng đầu lên hỏi.
“Thế nào rồi?”
Tên thanh niên kia lúc trước còn cùng gã xưng huynh gọi đệ, hiện tại trong nháy mắt tỏ vẻ khúm núm, cúi người xuống có chút lấy lòng, đưa cho gã một  ly nước.
“Dạ, không sai biệt lắm.”
Gã đàn thô lỗ này đã ngẩng đầu lên hẳn, tướng mạo vô cùng hung hăng bặm trợn, cùng dáng vẻ tươi cười hiền lành ngày đó khác nhau một trời một vực.
“Không sai biệt lắm thì thu lưới đi, không biết thằng nhóc này có thể ép được bao nhiêu mỡ đây.”
“Hẳn là khá nhiều, nghe nói cha nó làm trong một công ty lớn, mỡ dù không nhiều cũng không thể ít được, đại ca cứ yên tâm đi.”
“Vậy thì tốt, nếu ép không ra dầu mỡ gì, cứ đem nó quẳng xuống sông nuôi cá.”
Tên thanh niên cười cười, cúi đầu khom lưng.
 “Dạ phải “
Hai người nhìn nhau cười cười, giống như đang nhìn thấy một con cừu non đang đợi làm thịt.
Mà con cừu non kia lại hoàn toàn chẳng có chút cảnh giác nào.
“Lại thua nữa?!! Má, sao hôm nay xui quá vậy!!”

“Muốn mượn nữa không?”
“Thôi, quên đi, hôm nay mượn mày cũng nhiều rồi!”
“Hôm nay mày xui như vậy, tao cũng không tin mày còn có thể kém hơn, nếu mày sợ thì thôi, dù sao cũng là chuyện của mày, tao không xen vào được.”
“Vậy…  vậy cho tao mượn 10 ngàn nữa đi…”
“10 ngàn làm sao đủ, 10 vạn đi! Không cần sợ, anh đây có tiền nha~~ Tao cũng không tin mày xui từ đầu tới giờ mà không ngóc đầu lên nổi lần nữa!!”
“À, 10 vạn thì 10 vạn!”
Lần săn bắn này tốn quá nhiều thời gian, cuối cùng cũng đã đến lúc thu lưới.
Dương Tiếu chơi đến hai mắt đỏ chót, cuối cùng vẫn thua sạch sành sanh, thấy mọi người đều đã đi khỏi không sai biệt lắm, tên thanh niên bên người mới cúi đầu nói.
“Mày thực sự thua hết rồi sao?”
Dương Tiếu đờ đẫn gật đầu.
“Thôi, nể tình mày đã thua đến mức này, tao làm phước không tính với mày mấy số lẻ này, nhưng mà mày tính khi nào thì trả tiền tao?”
Dương Tiếu trợn tròn mắt “Trả, trả tiền lại?”
Tên thanh niên trừng lớn mắt “Thế nào? Mày tính quỵt hả?”
Dương Tiếu vội vã xua tay “Tao không có ý đó, không phải, tao chỉ muốn hỏi một chút, tao thiếu tổng cộng bao nhiêu?”
Đến giờ phút này, Dương Tiếu mới cảm thấy chân mình có chút run rẩy.
“Không có nhiều lắm, chỉ nhiêu đây thôi.” Tên thanh niên nói xong thì đưa một ngón tay lên.
“1… À không, 10 ngàn sao?”
Tên thanh niên nở nụ cười “Mày mới vừa thua mất 10 ngàn đó, mày nghĩ sao mà nói ra số đó vậy hả?”
Chân Dương Tiếu run càng lợi hại hơn, “10… 10 vạn?”
Tên thanh niên tiếp tục lắc đầu.
Dương Tiếu lập tức sợ đến cháng váng “Chẳng lẽ là 1 triệu*?!!”
*1 triệu = 100 vạn
“118 vạn, anh đây rất hào phóng rồi đó, mười tám vạn lẻ kia coi như tặng mày, còn 1 triệu thì khi nào trả đây?”
“Hai người chúng ta không phải là anh em sao?”
Tên thanh niên cười cười “Anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng nữa là… giờ là lúc nào rồi, đừng thấy người sang bắt quàng làm họ nha cưng!”
Dương Tiếu trợn trắng mắt lên, rõ ràng cảm thấy nó đã bị người ta qua mặt.
“Tụi mày dám lừa tao hả?!!”
“Cháttt!!”
Tên thanh niên cùng nó xưng huynh gọi đệ hơn một tháng nay lại tàn bạo tát thẳng vào gương mặt nó, nheo mắt lại, lộ ra dáng vẻ hung ác “Lừa mày thì sao? Mẹ nó, mày giỡn mặt tao hả? Thế nào? Thua rồi không nhận chứ gì? Ông đây cho mày mượn không phải là tiền phải không?”
Dương Tiếu bị tát một cái rất mạnh, đầu váng mắt hoa, lập tức sợ hãi lên tiếng.
 “Tao trả! Tao trả mà! Mày thả tao về đi, tao nhất định nghĩ ra biện pháp kiếm tiền trả mày!” Không quản như thế nào, trước cứ xin về nhà rồi tính.
Ai ngờ tên thanh niên này lập tức nhìn thấu tâm tư của nó.
“Được thôi, 1 triệu cũng không phải số tiền nhỏ, tao sẽ cho mày thời gian nghĩ cách kiếm tiền trả tao, nhưng mà trước khi đi, mày phải ký vô cái này.” Tên thanh niên lấy ra một tờ giấy, giấy trắng mực đen ghi rõ là tờ giấy nợ, trong đó viết, Dương Tiếu vay gã 100 vạn chẵn, trong vòng mười ngày sẽ trả hết nợ, phía dưới còn có chỗ ký của người vay nợ và người làm chứng, rất rõ ràng.
Dương Tiếu lập tức rụt tay trở lại, nếu ký cái này, đời nó kể như tàn rồi.
Tên thanh niên bất ngờ trở tay tát mạnh nó một cái nữa, nhất thời hai má nó đều sưng cao.
“Không muốn ký? À, không ký cũng được, để lại 2 ngón tay rồi đi.”
Thật sự có hai người cầm dao đi ra, từng bước từng bước tiến tới, không đợi hai người đó đến gần, Dương Tiếu đã giống như heo bị chọc tiết, hét toáng lên.
“Tao ký, tao ký!!!”
Nói xong nhanh chóng cầm chiếc bút lên, ký tên thẳng vào chỗ người vay nợ.
—- Hết chương 30 —-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét