12.09.2016

MTTSCTQVH: Chương 54

Chương 54: Tang thi chuột

chuot
Ở mạt thế, bản thân có dị năng không gian cũng chả phải vấn đề gì, nhưng nếu hợp tác cùng quân đội mà sử dụng không gian để giấu diếm này nọ, lại còn không không chùi mép cho sạch… Vậy là vấn đề lớn đấy. Quân đội không phải ai cũng ngốc, ngẫu nhiên một vài lần, người ta còn cho là các ngươi vận khí tệ mới thu hoạch không nhiều. Nhưng lặp lại nhiều lần như thế, mà trong quá trình hành động còn bị nhiều người đồng hành thấy được…… khẳng định sẽ bị người để ý thôi.
Cũng làm nhiệm vụ như nhau, dựa vào đâu mà mấy kẻ ỷ vào có dị năng giả không gian liền có thể nộp ít như vậy? Bởi thế người đi mật báo tất nhiên sẽ không ít. Huống hồ, dị năng giả cũng không phải chỉ vỏn vẹn xuất hiện ở người thường, sau mạt thế, trong quân đội còn xuất hiện nhiều người có dị năng hơn kìa.
Số lượng dị năng giả không gian xác thật không nhiều, nhưng cũng không ít, một trung đội ít nhất cũng xuất hiện một hai người có dị năng này.
Lúc xe của hai người Hạ Tử Trọng chạy qua cửa căn cứ, hai tiểu đội lính cầm súng lên nòng hành động, nhanh chóng bao vây lấy hai chiếc xe cố ý giao thiếu vật tư kia, khống chế toàn bộ người trên xe.
Một tên có chút chột dạ cố ý lớn tiếng chất vấn:
“Các người dựa vào đâu để bắt người hả?!”
“Thỉnh các vị phối hợp kiểm tra.” Nói xong, đặt họng súng lên thái dương của tên đó.
Lúc xe lái qua cửa, Phương Hách mới hồi phục tinh thần, sắc mặt có chút khẩn trương:
“Có phải bọn họ phát hiện cái gì không?”
“Hai chiếc xe kia làm việc qua lộ liễu.” Hạ Tử Trọng hoài nghi căn cứ hiện nay đã nghiên cứu chế tạo ra được máy kiểm tra dị năng giả không gian, tuy rằng chỉ là thiết bị sơ cấp, nhưng ít nhất cũng có thể phát hiện ra ai có không gian hay không, sau đó tiến kiểm tra xác nhận. Nếu anh nhớ không lầm, kiếp trước khoảng 4 tháng sau mạt thế, viện nghiên cứu mới thiết kế ra một loại máy quét hình có thể xác nhận người nào có không gian, xác nhận được bên trong có vật tư hay không thậm chí có thể đo lường độ nông sâu của không gian.
“Ý anh là…… Nếu bọn họ không chịu phối hợp, sẽ bị bắn chết sao?” Tóm lại đều là người từ niên đại hòa bình đi tới, ai cũng không hi vọng cơ quan quốc gia sẽ không hỏi rõ xanh đỏ đen trắng liền nổ súng giết người.
Hạ Tử Trọng cười cười nói:
“Yên tâm đi, dù họ không phối hợp, binh lính không cần nổ súng cũng có cách cưỡng chế mang họ đi. Anh hoài nghi bọn họ cùng quân đội hợp tác làm nhiệm vụ không phải một hai lần, loại động tác nhỏ này làm nhiều lần, mới bị người mật báo, bị người theo dõi mới túm gáy như thế.”
Hai người lái xe thong thả chạy về, bởi vì hai bên đường bị nhiều người dựng lều trại, bày sạp hàng chiếm dụng, cơ bản không thể qua nhanh.
Trong đám người bỗng nhiên truyền đến rất nhiều tiếng nghị luận, không ít người còn chỉ tay về một chiếc xe phía trước nói gì đó. Chiếc xe đó cách xe Hạ Tử Trọng 2 chiếc ô tô khác, bọn họ nhìn không tới người trong xe là ai. Nhưng từ người nghị luận bên đường vẫn có thể mơ hồ đoán ra một chút.
“…… Đại minh tinh đó!”
“Nhiêu đó thì có gì mà khoe… Bá Chủ…”
Tiếng nghị luận rải rác xung quanh khiến khóe miệng Hạ Tử Trọng cong lên, cái tên Ellen này động tác  cũng khá nhanh ha. Lúc trước có nghe nói tới Bá Chủ xuất hiện ngay trong giai đoạn mạt thế sơ kỳ, khi quân đội vừa cho phép cá nhân tổ kiến đoàn đội đã lập nên một đội ngũ lớn — lúc ấy, nhiều đội ngũ lục đục nội bộ mà bị thâu tóm hoặc đánh chiếm mà hoàn toàn biến mất. Chỉ có nhân số Bá Chủ vẫn luôn duy trì ổn định, về sau trong mấy đội ngũ tầm tầm nhau cũng có tiếng nói nhất trong căn cứ.
Quả nhiên, danh tiếng của cái đám đó lúc này đã bắt đầu lan truyền rồi.
Hạ Tử Trọng biết rõ đứng đầu Bá Chủ là Ellen, mà cố vấn cho gã lại là tên quản lý đã đưa Ellen từ một kẻ không danh không tiếng lên tầm sao hạng 3 lúc trước. Không ai nghĩ rằng, ngay thời mạt thế này, dựa vào thủ đoạn lăn lộn trong giới giả trí đó tên đó lại thuận lợi đem Bá Chủ tạo thành một dong binh đoàn hung mạnh như thế, thật sự không phải hạng đơn giản.
Phương Hách nghe mọi người bên ngoài nghị luận sôi nổi, giơ tay che miệng ngáp một cái, cái gì mà đại minh tinh, những người này truy không ngại mệt hử, trước mạt thế đã vậy, sau mạt thế vẫn vậy sao?
Tùy ý nhìn ra cửa sổ liếc mắt đám người ven đường, tầm mắt bỗng nhiên dừng lại trên người một thanh niên tuổi khá trẻ. Người này rất gầy, phỏng chừng trước mạt thế cũng không mập lắm, sau mạt thế hình như chịu rất nhiều khổ, gầy đến lòi xương, trên gương mặt chỉ có đôi mắt lớn là nhìn rất được.
Người thanh niên này Phương Hách không quen biết, nhưng ánh mắt của gã làm cậu cảm thấy quen thuộc đến kỳ lại… Gã thanh niên khoảng chừng 20 này lưng mang một cái túi lớn, mặt đầy hưng phấn, lại có chút sửng sốt, chờ mong nhìn về một phía — là hướng người ta chỉ trỏ phía trước.
Lại fan hâm mộ sao? Chắc có lẽ là tên từng yêu thích qua cái người kêu Ellen này?
Phương Hách thu hồi tầm mắt, hướng về phía trước cửa sổ xe nhìn lại, bỗng nhiên ý thức được đôi mắt kia vì cái gì nhìn quen thế!
“Mắt của mình……”
“Làm sao vậy?” Hạ Tử Trọng gặp Phương Hách bỗng nhiên từ không gian lấy ra di động lâu nay chưa dùng tới, dùng màn hình tối đen xem xem gì đấy.
“Không có gì, em đang nhìn mắt mình một chút.”
 “Trong xe có gương mà?” Hạ Tử Trọng cười cười, chỉ kiến chiếu hậu trên đỉnh đầu hai người.
Phương Hách đỏ mặt, hơi hơi đứng dậy, nhìn mình trong gương:
“A, có chút giống nha, bất quá không giống ý hệt.” Người nọ bởi vì mặt gần như không còn chút thịt nào, cộng thêm mặt đầy vẻ chờ mong nhìn về phía thần tượng ngày xưa, cho nên ánh mắt đặc biệt mở hơi lớn. Còn mắt cậu trời sinh đã lớn như vậy rồi……
“Tử trọng, mắt em lớn như vậy…… Có phải không quá nam tính hay không?” Phương Hách ngồi lại chỗ mình, biểu tình có chút ngưng trọng quay sang chứng thực với Hạ Tử Trọng.
Hạ Tử Trọng bật cười nhìn về phía cậu, giơ tay nựng nựng mặt cậu:
“Còn lo mình mắt lớn sao?” Anh chỉ nghe nói qua có người ghét bỏ mình mắt nhỏ mà thôi.
Mặt Phương Hách đỏ lên, nghiêng đầu đi:
“Lúc nhỏ bị người lớn trong nhà nói là đáng yêu…… cũng không sao, khi lớn lên vẫn có nhiều người nói như vậy……” Nhất là lên đại học bị nữ sinh cùng lớp chọc ghẹo, lúc làm công thì bị mấy sư phó chỗ làm trêu đùa, thật sự làm cho cậu có chút ăn không tiêu.
“Anh rất thích.” Đúng vậy, vẫn luôn thích, từ lúc tốt nghiệp trung học về sau, ánh mắt này thường thường xuất hiện trong mộng, thật lâu cũng không thể quên được.
Phương Hách thu hồi tâm tư rối rắm kia, trên mặt không ngừng tươi cười, lặng lẽ tựa đầu vào vai anh, má lúm đồng tiền hoạt bát lại lần nữa xuất hiện. Nếu Tử Trọng thích, vậy cậu sẽ không ghét bỏ nữa! Cho dù bị người ta nói là nữ khí, khả ái, chỉ cần Tử Trọng thích, khả ái thì cứ cho là khả ái đi!
Về phần thanh niên bên đường kia? Đã sớm bị Phương Hách ném lên chín tầng mây rồi.
“Hầu hạ gia cho tốt, nếu làm gia thoải mái vui vẻ, mày sẽ không chịu thiệt đâu.” Nhìn nam nhân hèn mọn đáng khinh kia quỳ giữa hai chân hắn khấu giao, càng làm cho hắn kích thích dữ dội hơn, thoải mái đến nheo cả mắt.
Đới Quân mang theo tươi cười quyến rũ, nhu thuận hầu hạ tên đó. Lúc này, coi như gã xui xẻo, thế nhưng cùng loại người này ở cùng một khu túc xá. Bá chủ…… tiểu đội Bá chủ …… Gã muốn đi vào tiểu đội Bá Chủ! Nhưng gã không có dị năng, lại chẳng có năng lực giết tang thi. Sau khi mấy người kia chết hết, gã tuy lấy được ba lô của bọn, giao đủ tiền lương thực một tháng, nhưng về sau không có thu nhập gì cả, làm sao có thể chống đỡ đến lúc gặp bạch mã hoàng tử của gã đây?
Trước mạt thế, gã chính là một đóa thố ti hoa (chỉ tui??? Ý giề thế này??), luôn dựa vào đàn ông bao dưỡng để sống, hiện tại nếu còn nam nhân bao gã, vậy tạm thời để hắn nuôi đi …
Đáng tiếc…… Hạ Tử Trọng sống chết không rõ, bằng không nếu anh ta còn ở đây… gã sao có thể chịu khổ nhiều như vậy… Không đúng! Ở trong mạt thế người không có năng lực sao có thể so được với dị năng giả? Dù Hạ Tử Trọng sống sót nhưng anh ta lại không có dị năng, cũng vẫn như lúc trước không thể so với Ellen có dị năng được!!
Trước mạt thế, người nọ là ngôi sao vạn người chút ý. Sau mạt thế, người ấy lại trở thành đội trưởng của một tiểu đội cường đại, lại là một dị năng giả. Có tướng mạo, có năng lực, có thế lực, nam nhân như vậy, mới đáng giá gã giành lấy…
Tên trước mặt gầm nhẹ một tiếng, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, dư vị đi qua mới một lôi kéo Đới Quân đẩy mạnh lên giường, gặm cắn lung tung trên người gã:
“Má nó, sớm biết chơi nam nhân sướng thế này, ông đây đã sớm khai trai rồi …”
Đới Quân trong mắt tràn đầy trào phúng, nhưng vẫn giơ tay mò mẫm, sờ soạng lên hắn đốt lửa:
“Gia à… Đừng, người ta đau mà…”
Một người bên phòng khác cùng một nhà nghe được thanh âm hờn dỗi của gã không tự chủ được run run, biểu tình vặn vẹo nhìn bức tường cách âm quá kém kia, bọn họ như thế nào lại xui xẻo như vậy chứ? Bận rộn cả một ngày, vừa về đến nhà lại gặp loại chuyện này?!
============================
“Báo, báo cáo! Đội số 12 cấp báo, bọn họ gặp được tang thi biến dị, động vật biến dị, xin trợ giúp!”
“Tin tức đến lúc nào?” Hiện tại, hệ thống thông tin bị quấy nhiễu kỳ dị, dù là máy bộ đàm bắt tín hiệu tốt nhất dùng trong quân đội cũng bị nhiễu sóng rất mạnh.
“Khoảng 6h chiều.”
“6h chiều? Hiện tại đã 9h tối! Tại sao bây giờ mới thu được tín hiệu cầu cứu?!”
Vài người phụ trách vội vàng chạy tới bộ chỉ huy lâm thời, bên cạnh đó lập tức hạ lệnh tiến hành liên lạc.
“Báo cáo thủ trưởng! Đội số 10 đã mất liên lạc 5 tiếng, không thể biết được tình huống cụ thể bên đó.”
 “Báo cáo thủ trưởng! Đội điều tra phía trước truyền tin tức về, có một đàn tang thi chuột đang vọt tới căn cứ!”
“Nhanh báo số lượng?! Bao nhiêu con?!”
“Phán đoán sơ bộ có ít nhất mấy ngàn con…” 
“Hướng nào? Súng phun lửa, trang bị cho toàn bộ binh lính canh gác! Mở lưới điện ra!”
Mạt thế bắt đầu sau một tháng, căn cứ A đã nghênh đón lần tập kích đầu tiên của tang thi động vật. Loại như tang thi chuột, bởi vì hình thể quá nhỏ, cường độ bị lưới điện chặn lại cũng không nhiều, có rất nhiều con lọt lưới công kích vào khu binh lực đóng giữ.
Binh lính mang theo súng phun lửa đóng bắt đầu càn quét để phòng ngự, cuối cùng cũng ngăn trở thành công đợt tang thi chuột này ở ngoài thành, nhưng bởi vì tang thi chuột động tác tương đối nhanh, vì thế binh lực bị hao tổn không nhỏ. Khá nhiều binh lính bị cắn, vì phòng ngừa người đồng loại biến thành tang thi những binh lính này hoặc tự sát hoặc bị đồng bạn bắn chết. 
“Không thể cứ tiếp tục như thế này, thương vong quá lớn.”
“Trong căn cứ không phải có rất nhiều dị năng giả sao? Sao lúc đó không kêu gọi họ ra chống đỡ?!”
“Lúc đó thời gian không cho phép, hơn nữa……” Hơn nữa dù có kêu, những người đó có thể như binh lính lặp tức đến hay không?
“Đây là chuyện liên quan đến tồn vong của căn cứ! Nếu lại bị tấn công vài đợt thế này, căn cơ nơi này sẽ dao động.” Một người vừa nói xong, cả gian phòng trở nên tĩnh lặng.
“Nếu thật sự cùng bọn họ hợp tác phòng thủ…… Bọn họ khẳng định sẽ giở công phu sư tử ngoạm.”
“Việc đó cũng không quan trọng lắm, theo tôi được biết, nếu một dị năng giả trải hệ Hỏa trải qua rèn luyện thì năng lực tương dương với một súng phun lửa cỡ trung, hơn nữa không có thiết bị trói buộc, hành động của bọn họ sẽ linh hoạt hơn…”


Hết chương 54.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét