12.09.2016

MTTSCTQVH: Chương 53

Chương 53: Chợ chồm hỗm

cho-chom-hom
Hạ Tử Trọng từ trong đống thu hoạch vừa nảy lấy ra một thanh dao găm ba khía giao cho Phương Hách, tự mình chọn một thanh ‘Chân chó đao’ (Chỉ tui mấy thím ơi!!!!), hai thanh này rất phù hợp với loại công phu hai người luyện. Loại vũ khí này cũng là hàng chính hãng, không biết chủ cửa hàng đó thông qua con đường nào mà nhập được, lần này thu hoạch đại đa phần đều là hàng nhái, dù vậy thì lực sát thương cùng độ bền cũng khá cao, không giống mấy loại kém chất lượng trong căn cứ.
Phương Hách vui sướng chơi đùa với con dao ba khía này, sau đó bỏ vào không gian, đặt ở nơi tương đối thuận tay để khi cần thì lấy ra. Về phần thanh đoạn kiếm Tây Dương? Đương nhiên ném cùng một góc trong không gian với thanh đao thủng mấy lỗ của Hạ Tử Trọng kia rồi.
“Cũng tới thời gian rồi, chúng ta đi xuống trước thôi.” Hạ Tử Trọng đồng dạng đem thanh đao của mình thu vào không gian nơi thuận tay nhất, nhìn xuống thăm dò nói.
Hai người tay xách lưng mang chiến lợi phẩm lần này xuống lầu, xe bọn họ đỗ ở dưới lầu, đến khi hai người đi xuống đất, một vài người động tác tương đối nhanh nhẹn cũng đã cầm phần vật tư thu được đi ra.  
Lần này hai người họ không có đem vật tư thu vào không gian, thu hoạch trong nhà vốn không nhiều, bọn họ càng không cần giả vờ thể hiện vận khí mình quá xui xẻo.
Ngược lại, lúc hai kẻ cách vách kia đi ra lại làm hai người có chút liếc mắt — bọn họ trên tay chỉ có vài gói to khá nhẹ, ba lô trên lưng không khác lúc vào là mấy. Xem thần sắc vẻ mặt bọn họ cũng không biểu hiện bất mãn do vận khí quá xui.
Phương Hách ngồi vào vị trí phó lái, nhìn hai kẻ phía trước, nghi hoặc nhíu nhíu mi:
“Tử trọng, người kia có phải chúng ta đã gặp ở đâu rồi không?”
Hạ Tử Trọng cũng thấy người kia có chút quen mắt nhưng nhất thời nhớ không nổi, mãi đến khi lái xe chạy đến cổng để tập hợp, mắt Phương Hách bỗng nhiên sáng lên, đến gần tai anh thấp giọng nói:
“Người đó rất giống người mà chúng ta thấy ở máy ghi hình trong khu thương mại XX á! Người mà anh nói có đị năng không gian ấy, anh nhớ không?”
Hạ Tử Trọng nhướn một chút mi, cũng nhớ lại sự kiện kia, gật đầu nói:
“Hình như là hắn.”
“Khó trách bọn họ không xách thứ gì ra, chắc là hốt hết vào không gian rồi chứ gì.”
Chỉ là không biết đồng bạn gã ta có biết chuyện không gian này không? Bất quá xem tên kia bình tĩnh như thế, chắc là biết đi.
Cả đoàn người lục tục chạy về nơi tập hợp, mấy chiếc xe phía sau thế nhưng còn mang theo vài người được cứu ra — quân đội mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ, đều sẽ thuận tiện cứu người mang về căn cứ. Mà xe tham gia cùng cũng có thể cứu người, lúc về quân đội sẽ chiếu theo số người cứu mà chiết khấu một chút vật tư, cho nên mọi người lúc gặp được người sống sót rất thích ý giúp một tay.
Người được cứu đều bị nhốt gần một tháng trong nhà, mỗi ngày sinh hoạt trong hoàn cảnh kinh khủng, nghe tiếng tang thi gầm gừ, nhìn tang thi du đãng khắp nơi, đủ loại áp lực như thế gần như đem tinh thần họ ép khô, nếu lần này không phải gặp được quân đội và đám người thu thập vật tư nơi này, chẳng mấy chốc họ sẽ điên mất.
Xác nhận mọi người đều đến đông đủ, đoàn xe rời khỏi tiểu khu chạy về hướng vị trí quân đội. Tốc độ quân đội không phải rất nhanh, nhưng lúc này cũng đã dọn dẹp sạch sẽ hết một khu phố, hiện đã dựng lên một hàng phòng ngự chặn tang thi nghe tiếng kéo đến, quân lính bắt đầu nghỉ ngơi.
Vài tiểu đội cứu người sống sót vội vàng dẫn người đưa đến chỗ quân đội tiến hành đăng ký — quân đội có mang theo một chiếc xe tải chuyên dùng để chở mấy người sống sót được cứu ra này.
Chờ xe tìm địa phương đỗ tốt, mấy thành viên trong tiểu đội bắt đầu đổ xuống xe ăn cơm, tiện thể mở một cái chợ chồm hỗm luôn. Không sai, chính là chợ chồm hỗm. Dùng vật tư vừa mới thu thập được đem ra trao đổi, hối đoái cho nhau đồ hữu dụng.
Phương Hách vẫn là lần đầu thấy loại chợ này, chờ Hạ Tử Trọng khóa kỹ xe, cũng đem ra một ít thứ bọn họ không cần như mấy cái nồi niêu xoong chảo trong ba lô ra, sau đó hào hứng ngậm socola đi theo bên cạnh Hạ Tử Trọng, cùng nhau mở sạp giống mọi người.
Nhìn đồ của mấy sạp đó đều là những thứ bọn họ không dùng được, tỷ như… giày trẻ con, váy. Thậm chí có cả… áo lót của phụ nữ.
Hai người khá là囧 囧 mà nhìn một nam nhân cao lớn thô kệch bày ra một đống nội y tình thú phong phú về màu sắc, đa dạng về kiểu dáng hình thái (chuyên dụng cho phụ nữ), người đó còn cười rất tươi, cầm trong tay vun vẫy khắp nơi mà la lớn:
“Đồ tốt nha! Có thể đem về căn cứ tán gái, lấy lòng vợ đây ~!”
Nam nhân mua giàu trẻ con bên cạnh cười cười nói:
“Áo lót của anh bán cỡ quá lớn rồi, đầu năm nay không dùng được đâu, cúp D đói bụng một cũng thành cúp A thôi, lớn thế mua về ai mặc được?”
Nghe được hai người đối thoại như thế, người xung quang cười rộ lên, phần nào xoa dịu được bầu không khí căng thẳng hiện tại.
Hạ Tử Trọng rời xa mấy sạp hàng không bình thường này, dạo qua một vòng, dùng nồi niêu xoong chảo đổi về một đống đinh 5 phân lớn, thứ này Hạ Tử Trọng có thể làm ám khí để dùng, so ám khí bằng trúc kia lực sát thương cao hơn nhiều, ngoài ra còn có thể lượm về dùng tiếp — chỉ cần không chê ghê tởm, không sợ rỉ sắt là được.
Hai người dạo qua một vòng sau đó trở lại xe, ăn chút socola, thịt khô, cộng thêm một ít salad hoa quả mà Phương Hách làm để bổ sung năng lượng chờ đợt hành động tiếp theo.
Lần hành động này giằng co khoảng hai ngày, quân đội mới chịu rút lui lui. Trừ buổi chiều hôm thứ nhất xuất hiện biến dị tang thi cấp 2 xông vào trận địa của quân đội suýt nữa tạo thành thảm án, còn lại hết thảy đều thuận lợi. Chuyện làm cho hai người Hạ Tử Trọng cảm thấy tiếc nuối chính là — lần hành động này, bọn họ không có đi qua tiệm ngọc khí hoặc cửa hàng châu báu nào. Nhưng bù lại họ có âm thầm vụng trộm ‘Sàng’ qua một lần nơi đốt tang thi của quân đội, thu được không ít tinh hạch.
Đoàn người trùng trùng điệp điệp quay đầu xe chạy về căn cứ, lần này trở về, gần như mỗi chiếc xe trong bất cứ tiểu đội nào cũng đầy ấp thắng lợi. Tỷ như chiếc xe chạy bên cạnh của hai người Hạ Tử Trọng lúc này, mấy người đó ngoài ý muốn tại một hộ gia đình phát hiện mười mấy thùng mì ăn liền còn nguyên, chưa được mở ra, lúc họ ôm đồ xuống lầu khiến cho ai ai cũng đỏ mắt ganh tỵ.
Đáng tiếc bởi vì nội thành đã sớm mất điện, đồ trong tủ lạnh ở mấy hộ này đều hư hết, nếu không mọi người thu hoạch còn nhiều thêm ít nữa rồi.
Đoàn xe xuất phát về căn cứ, ven đường lục đục gặp không ít xe trốn thoát, phát hiện có xe quân đội, bèn vội vàng mon men chạy theo nhằm kếm một chút che chở đến căn cứ.
Chờ đoàn xe về tới căn cứ, xe đi theo quân đội từ hơn 40 chiếc đã biến thành cả trăm chiếc. May mà khi tới căn cứ xe đi theo đường dành riêng. Người đi ra ngoài làm nhiệm vụ đi một cửa khác, người mới đến căn cứ lại đi cửa khác. Còn xe quân dụng sẽ đi đến đường chuyên dụng riêng.
Đăng ký xong, Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách kinh ngạc phát hiện, lần này tới người mới đến căn cứ thế nhưng không cần vào khu chờ để cách ly 24h? Người sau khi đăng ký đi ra một cửa bên cạnh tiến vào một phòng mới được công tác viên lấy một ít máu đi xét nghiệm.
Khoảng 1 tiếng này, mọi người đều phải chờ trong xe của mình, nếu xét nghiệm không có bất cứ vấn đề gì thì có thể cho xe tiêu độc khử trùng xong rồi trực tiếp tiến vào căn cứ.
“Loại virus này thế nhưng đã có thể xét nghiệm được rồi sao? So với trước kia tiết kiệm không ít thời gian đấy.” Phương Hách lặng lẽ thả bạch quang ra đầu ngón tay, làm miệng vết thương của Hạ Tử Trọng nháy mắt khôi phục. Lần này ra ngoài hành động, hai người đang sưu tầm vật tư ngẫu nhiên sẽ bị va chạm một chút, để lại vài vết bầm tím, tất cả cũng được Phương Hách dễ dàng giải quyết, chỉ nhìn lượng vết thương trên người họ có thể nhận ra, nhiệm vụ lần này không có quá nhiều tổn hao.
“Cái loại virus này tốc độ lây nhiễm nhanh như vậy, hẳn sẽ không khó kiểm tra.” Khó chính là chỗ phải trải qua nghiệm chứng nhiều lần, quá trình xác nhận virus này cùng phương pháp trị liệu cần phải có thời rất dài mới giải quyết được vấn đề.
“Sau này thủ tục cũng thuận tiện rất nhiều.” Phương Hách lạc quan mở một bịt khoai tây chiên, đút Hạ Tử Trọng 2 miếng, mình một miếng — số lượng đồ ăn vặt bên trong không gian nhiều đến đáng sợ, hiện tại tạm thời không có người nào bán ra tinh hạch, mấy thứ này bọn họ không ăn chẳng lẽ muốn để đó chiếm chỗ sao?
Trong lúc đợi chờ kết quả xét nghiệm, vài công tác viên bên quân đội ôm trong tay một xấp truyền đơn đi đến bên cạnh mỗi xe, ai cũng được phát. Phương Hách hạ cửa sổ xuống tiếp nhận lấy hai tờ, trên đó in cách dùng nước an toàn, cùng với nơi lĩnh nước phân phối hiện tại.
“Xảy ra chuyện gì sao?”
Gặp Phương Hách hỏi, công tác viên đó chưa đi bèn trả lời:
“Sau này uống nước phải làm như trên tờ giấy này ghi, nếu không làm gặp chuyện gì thì tự chịu, nhất là khi cậu đi ra ngoài làm nhiệm vụ, không được uống nước bậy bạ đó biết chưa.” Tình huống cụ thể bọn họ vẫn kiên quyết không chịu nói, ngược lại đi đến mấy chiếc xe khác.
Không lâu sau kết quả xét nghiệm giao đến tay hai người, máu họ hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì.
Qua cửa là một  quảng trường nhỏ, ở đó đang đỗ khá nhiều xe, đều trở về giao nhiệm vụ, kiểm kê vật tư của các đội khác.
Thừa dịp phía trước còn người xếp hàng giao nhiệm vụ, cuối cùng bọn họ cũng hỏi thăm được tin tức liên quan đến tờ truyền đơn — tối hôm qua, trong căn cứ có người đột nhiên biến thành tang thi .
Từ lúc căn cứ đưa ra phương thức xét nghiệm máu này để xác định người có nhiễn virus hay không, tối qua sau khi phát sinh dị biến, lúc đầu mọi người còn tưởng do phương thức xét nghiệm máu có vấn đề, mới để người nhiễm virus vào căn cứ. Ai dè sau khi tiến hành xác minh mới phát hiện — người biến thành tang thi đó là trước đây vào căn cứ, đã thông qua kiểm tra rồi!
Sau nhiều lần kiểm tra, mọi người mới đưa mắt đến thùng nước kẻ kia uống hôm đó. Trẻ con trong nhà này không cẩn thận trực tiếp uống nước trong thùng, lúc này mới bị cuốn hút sau đó cắn cha mẹ mình dẫn đến một nhà toàn bộ hóa thành tang thi.
Nếu không phải lúc thằng bé đó uống nước bị hàng xóm cách vách thấy được, chuyện đáng sợ này chưa có ai phát hiện ra được đâu.
Loại tình huống này cũng không phải lần đầu phát sinh, nhưng bởi vì loại lây nhiễm này không có quy luật, rải rác ở các nơi trong căn cứ ngẫu nhiên xảy ra. Càng nhiều là những người ra căn cứ làm nhiệm vụ, lúc trở lại căn cứ mới biến thành tang thi, người ta luôn lầm nghĩ là do thời kỳ ủ bệnh của virus hoặc do thể chất bất đồng dẫn đến thời gian dị biến có dài có ngắn.
Vật tư trong xe bị người thu mất bảy phần, cơ hồ mỗi người ai ai cũng cảm thấy lòng đang nhỏ máu, nhưng cũng không còn biện pháp nào, đây đã là quy tắc mà mọi người chấp nhận trước khi làm nhiệm vụ.
Hai người giao xong vật tư, cầm thẻ từ đã được chứng nhận lái xe chuẩn bị trở về nhà thì lại phát hiện có hai xe chỉ lấy ra một ít vật tư. Hai chiếc xe này bọn họ đều có ấn tượng, trong đó có một chiếc tìm được mấy chục thùng mì ăn, thế nhưng hiện tại, bọn họ để vật tư xuống một gói mì cũng không có.
Mà xe khác chính là chiếc mà mỗi lần thu hoạch đều ít đến đáng thương, bọn họ lấy ra gì đều là vật dụng hàng ngày, cơ hồ không có chút lương thực nào.
Chiếc xe phía sau hai người Hạ Tử Trọng nhớ rõ có tên dị năng giả không gian kia, như vậy, chiếc đầu cũng có một người như vậy đi?


Hết chương 53.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét