12.30.2016

Ly hôn [1]

Bắt đầu từ hôm nay sẽ đăng truyện Tôi muốn ly hôn với ông xã, mỗi ngày một chương

Chương 1: Ngoại tình cái gì… chúng ta ly hôn đi!!!

Dưới ánh đèn mờ nhạt, hiện ra một căn phòng phá lệ lạnh lẽo, trống rỗng cùng băng lãnh. Ngoài cửa sổ, mưa to không ngừng, chỗ này là lầu 28, một người đứng bên cửa sổ sát đất nhìn mấy ngọn đèn neon bên ngoài.
Đủ mọi màu sắc, xa hoa đồi trụy, đại khái đây chính là nguyên nhân làm cho người ta say loạn, rơi vào vòng trầm luân đi?
Bao nhiêu dụ hoặc, tiền tài – mỹ sắc – truy phủng…, khiến cho người ta mê muội, thề non hẹn biển ngày trước đều không ngại ngần đem vứt hết!
Nam nhân ư?
Hừ!
Cho dù khác phái luyến cũng sẽ có ngoại tình, huống chi là cái loại tình cảm đồng tính không được thế nhân thừa nhận này?
Lộ Yến cúi đầu, khóe miệng xẹt qua một tia cười khổ. Tóc mái dài vạch xuống bên mặt một đạo bóng ma, thoạt nhìn bi thương cô quạnh.
Bên chân y là một quyển tạp chí lá cải số ra mới nhất, ảnh bìa vô cùng chói mắt. Là một người đàn ông ăn mặc cải trang tương đối bí ẩn, cùng một người phụ nữ bí mật đi thuê phòng.
Người đàn ông này là kẻ vừa đạt danh hiệu ảnh đế trong giới showbiz – Tần Nghị, bất luận về dáng người hay dung mạo đều thuộc dạng đứng đầu. Đã từng có người bình luận rằng, chỉ cần được đôi mắt thâm thúy như biển cả kia của hắn nhìn chằm chằm một lúc, cho dù bạn là người băng lãnh vô tình đến cỡ nào, cũng sẽ rung động.
Cố tình con người có thể dựa vào nhan sắc để kiếm cơm này lại muốn phát triển sự nghiệp dựa vào tài hoa. Nhờ kỹ thuật diễn xuất phi thường, năm nay hắn lấy được giải Quả Cầu Vàng, nhận được sự khẳng định của giới chuyên môn cùng lời tán đồng từ toàn thể khác giả.
Còn người phụ nữ kia là tiểu công chúa mới nổi trong giới ca sĩ thần tượng – Vương Kỳ, giọng ca ngọt ngào, diện mạo điềm mỹ khả ái, lại có vóc người ma quỷ quyến rũ, nên được gán cho mỹ danh Điềm Tâm giáo chủ.
Trước giờ chuyện xấu của hai người lưu truyền rất nhiều, nhưng đương sự đều nhất định phủ quyết.
Tấm ảnh này chụp lúc hai người đi vào cùng một khách sạn, hơn nữa ngốc ở bên trong 4 tiếng mới ra, ai biết trong 4 tiếng này họ đã làm gì cơ chứ?!
Một năm này, danh tiếng của Tần Nghị trong giới showbiz tăng cao, tin tức liên quan đến hắn vì thế cũng ngày càng nhiều. Nam nam nữ nữ, oanh oanh yến yến, vô cùng náo nhiệt, vô cùng khoái hoạt!
Mà Lộ Yến y đây, từng là người yêu duy nhất của Tần Nghị.
Hiện tại, phỏng chừng cũng chỉ là một vật phẩm điều hòa trong cuộc sống sinh hoạt muôn màu muôn vẻ kia thôi.
Lộ Yến thâm tình vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay trái, nó xuất hiện từ lúc hai người kết hôn ở Hà Lan 3 năm trước, do chính tay Tần Nghị đeo vào cho y.
Tần Nghị nói mang vào vĩnh viễn không cho y có cơ hội tháo xuống, nhưng hiện tại…
Lộ Yến hung hăng nhắm mắt lại, khóe mắt chảy ra giọt lệ chua chát. Cắn răng muốn tháo chiếc nhẫn kia xuống ——
Cạch!
Đèn được bật lên, ánh sáng tràn ngập khắp cả phòng khách, không khí tha thiết bi thương kia nháy mắt biến mất không còn một mảnh.
“Ngốc gì thế? Mau đi rửa tay ăn cơm!” Tần Nghị đang mặc tạp dề, tay bưng một tô canh đặt lên bàn cơm.
Thấy Lộ tiểu thụ ngẩn người, Tần Nghị không vui nhăn mi “Trời tối thế này sao không mở đèn? Thị lực em vốn đã không được tốt, còn muốn chấm bài tập nữa mà. Nói bao nhiêu lần rồi, không được mở đèn mờ, không được chấm bài tập dưới ánh sáng như vậy. Đợi đến lúc mắt mù, em có khóc thì cũng xong rồi.”
Lộ tiểu thụ bĩu môi, chà xát lệ chua nơi khóe mắt.
Tần Nghị thấy thế, xoay người vào phòng bếp, tháo tạp dề xuống, thuận tiện nói “Ngăn tủ cuối cùng có thuốc nhỏ mắt, nhỏ một giọt đi. Để xoa dịu mệt nhọc cho mắt.”
“Ờ ~”
Lộ tiểu thụ nghe theo lời Tần Nghị, tìm thuốc nhỏ mắt nhỏ vài giọt. Nháy mắt mấy cái, đôi mắt trở nên mát lạnh dễ chịu. Sau đó đi vào phòng bếp rửa tay, lại đi ra ngồi vào bàn cơm trầm mặc.
Tần Nghị rửa tay xong, kéo ghế dựa ngồi xuống, cầm lấy thìa: “Uống canh trước đi.”
Lộ tiểu thụ trừng chén canh suông trước mặt, mím chặt đôi môi, hít sâu mấy hơi, trịnh trọng tuyên bố “Lão Tần, chúng ta ly hôn đi.”
Lão Tần dừng lại một chút, trên mặt không có bất kỳ biến hóa gì, ngay cả ngẩng đầu cũng không có.
Lộ tiểu thụ một trận lạnh tâm, uể oải ngồi phịch trên ghế.
Lão Tần mở miệng “Lý do?”
“Chúng ta không hợp nhau.”
“Dưới giường, anh giặt quần áo, nấu cơm, quét dọn vệ sinh còn có thể kiếm tiền dưỡng gia, nuôi em đến trắng trắng mập mập. Trên giường, mỗi lần anh làm đều hầu hạ em đến mức kêu cha gọi mẹ, ngày hôm sau mặt mày hồng hào, ba ngày không chạm em liền cơ khát. Như vậy còn không hợp nhau hay sao?”
Lúc lão Tần nói những lời này vẫn duy trì vẻ mặt cứng đơ, lạnh lùng không nói nên lời.
Lộ tiểu thụ thiếu chút nữa phun ra một búng máu, khuôn mặt sung huyết, hết hồng rồi chuyển đỏ, từ đỏ chuyển sang đen.
“Anh anh anh… quá mức vô sỉ!”
“Anh nói không đúng hửm?”
“Vậy… Em đổi lý do khác. Anh không yêu em. Chính xác, hôn nhân không có tình yêu sẽ không hạnh phúc.”
Vừa nghe thế, lão Tần liền buông bát đũa, ngẩng đầu nhìn Lộ tiểu thụ, giơ lên hai tay, chậm rãi mở từng nút áo. Động tác kia vừa ưu nhã lại vừa tràn ngập nguy hiểm.
Lộ tiểu thụ bị hù đến bật giọng “Anh… anh muốn làm gì?”
“Không phải em nói anh không yêu em hay sao? Anh đang muốn chứng minh đây.”
“Không không không không không không không cần.” Nói đùa, eo y còn đau đây nè. Ngày đó chơi ở phòng tắm, ký ức còn rất sâu sắc đó nha “Này… a đúng rồi!”
Lộ tiểu thụ hung hăng đem quyển tạp chí kia quăng lên bàn, hùng hổ nói với Tần Nghị “Đây là chứng cớ! Anh ngoại tình. Chúng ta ly hôn đi! Không thương lượng nữa. Em sẽ không chấp nhận một ông chồng suốt ngày lăng nhăng, chúng ta ly hôn đi!”
“Được.” Lão Tần gật đầu thật rõ ràng.
Lộ tiểu thụ ngẩn ra.
“Ăn cơm chiều.”
Khóe miệng Lộ tiểu thụ xệ xuống, ầm ĩ “Không ăn, không ăn! Lão Tần, đến cùng anh có từng yêu em hay không? Vì cái gì anh lại thờ ơ như thế, hả? Anh làm tim em đau quá”
“Ừ. Ăn cơm chiều đi.”
Lộ tiểu thụ nổi giận “Không ăn! Tuyệt đối không ăn! Hiện tại không phải là lúc ăn cơm! Em cũng không có khẩu vị ——” Y bỗng nhiên im bặt, hoảng sợ nhìn lão Tần.
Lão Tần vẻ mặt vô cảm, ánh mắt khủng bố, tản mát khí thế Ma Tôn khủng bố lúc hắn diễn xuất.
“Em không có khẩu vị?”
“Có… có thể xem là như vậy. Chủ yếu là do không có tâm tình. Không phải không có khẩu vị, là vì tâm tình ảnh hưởng đến khẩu vị thôi. Anh phải biết rằng hành vi sai trái của anh đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến trạng thái tinh thần của em.”
Lão Tần đối với màn lên án này, chỉ có thản nhiên phun ra hai chữ: “Ngụy biện.”
Lộ tiểu thụ vỗ bàn “Nhìn đi! Hiện tại đến loại chuyện này mà anh cũng không tin em. Giữa chúng ta đã sớm không còn cái gì gọi là tín nhiệm. Ly hôn đi. Hôn nhân không có tín nhiệm không thể hạnh phúc.”
“Lúc tan tầm đã ăn cơm với ai? Ăn cái gì?”
Lộ tiểu thụ chột dạ, cặp mông bắt đầu hoạt động “Không có mà. Em chính là không muốn ăn cơm chiều. Không phải! Trọng điểm là anh đã ngoại tình —— “
“Muốn anh nói ra địa chỉ khách sạn đã đi không? Muốn anh nói ra tên người đăng ký không?”
Lộ tiểu thụ chột dạ “Em không muốn nghe.”
“Vào ngày 8 tháng 3. Người đăng ký là em. Ngày đó chúng ta chơi trong khách sạn. Em cứ quấn lấy anh, muốn ngừng cũng không ngừng được, nhiệt tình như lửa —— “
“Đủ rồi!” Mặt Lộ tiểu thụ nóng cực.
Y đương nhiên nhớ ngày đó phát sinh cái gì, có trời biết, hôm sau y đã phải nằm trên giường một ngày, eo đau đến mức như bị đứt gãy luôn ấy. Chỉ là không nghĩ tới lão Tần cùng Vương Kỳ bị chụp trúng, cư nhiên cũng đúng là ngay hôm ấy.
Quả là thất sách, quả là thất sách!
Sao lại không coi kỹ ngày vậy chứ? Thế là không thể nào ‘tiên phát chế nhân’ được rồi. Đã không biện pháp tìm ra lý do an toàn né qua cơm chiều, lại còn dẫn phát thẩm vấn nữa a~
Lộ tiểu thụ chột dạ không thôi, thế nhưng biểu tình vẫn cố cường ngạnh “Kia… Kia coi như em nói oan cho anh đi. Nhưng mà tháng trước, vài tiểu ca tinh, thiên hậu còn có nam minh tinh thanh thuần gì đấy, đều là giả sao?”
“Trừ ở trường quay, có hôm này anh không phải ở nhà cùng em? Hử?”
Lộ tiểu thụ gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, liều mạng nghĩ xem có hôm nào Tần Nghị không ở trường quay cũng không ở trong nhà. Từ từ…
“Ngày 14 tháng trước, anh không ở trường quay, cũng không ở nhà. Anh ở đâu hả?” Không sai, ngày đó Lộ tiểu thụ nhớ vô cùng rõ ràng, chính mình y ăn một món phô mai tôm hùm*.
Cho nên ấn tượng phi thường sâu sắc.
“Ngày đó không phải anh với em, còn có ba mẹ cùng đi nhà hàng liên hoan hay sao?”
A!? Hình như là vậy rồi.
“Được rồi, đừng nghĩ nữa. Trước hết nói xem, lúc tan tầm đi đâu ăn cơm?  Với ai, hử?”
“Chính, chính là đi nhà hàng Tây ăn beefsteak, cùng với đồng sự…” Lộ tiểu thụ thấp giọng khai báo.
“Ăn beefsteak như bữa ăn chính, không phải y như ăn loại thực phẩm rác rưởi bậy bạ hay sao, còn về phần chuyện kia, em nghĩ em giấu thì anh không biết tra à? Nói, đi ăn cùng ai?”
“Còn ai được nữa, chỉ làgiáo viên trong trường mà thôi” Lộ tiểu thụ dựa vào nơi hiểm yếu chống lại.
Lão Tần lãnh khí cùng sát khí đồng thời phóng thích. Vừa nhìnđến bộ dạng này của Lộ tiểu thụ, hắn liền biết là y sợ hắn tức giận. Chuyện khiến Lão Tần sinh khí, ngoại trừ Lộ tiểu thụ thích ăn thực phẩm rác rưởi, chống cự bữa chính, còn lại chính là Lộ tiểu thụ tiếp xúc với một nam nhân nào đó.
“Em ăn với Hướng Húc?” Âm điệu giảm 8 độ, hàn khí sâm sâm.
Lộ tiểu thụ y như mèo bị đạp trúng đuôi, một phát nhảy dựng lên “Không có! Vu cáo!”
“Nếu không có thì em phản ứng mạnh như thế để làm gì?”
“Em… em đây là đúng lý hợp tình. Em chỉ đi ăn cơm với đồng sự phổ thông mà thôi, không phải  đi với Hướng Húc.”
“Vậy đó là ai?”
“Ơ —— Em nói này lão Tần, anh có thấy phiền không hả? Em đi ăn cơm với ai còn phải báo cáo ngọn ngành cho anh hay sao?”
“Ăn cơm với ai, đã đi những đâu, có báo cáo hay không anh chẳng quan tâm. Nhưng em rõ ràng đang chột dạ.” Tần Nghị hai tay giao nhau, dựa lưng vào ghế, ngưỡng đầu nhìn Lộ tiểu thụ.
Vốn từ góc độ ngưỡng nhìn kẻ khác là lâm vào cảnh yếu thế, nhưng đặt vào người lão Tần thì lại trở nên bức nhân.
Lộ tiểu thụ thật sự đã làm việc xấu, nhưng y cực lực phủ nhận “Không có chuyện đó. Em không có làm điều gì đuối lý, chột dạ này nọ.”
“Nếu không chột dạ vậy thì em nói thử xem, đồng sự ăn cơm với em là ai?”
“Chậc! Lão Tần, anh cứ nhất quyết dây dưa chuyện này hoài sao?”
Lão Tần cười lạnh “Đến cùng là ai dây dưa không rõ? Cái gã Hướng Húc kia không phải đến nay còn chưa chịu buông tay sao? Còn không phải chờ hai chúng ta ly hôn liền xông vào cướp người sao? Lần trước không phải là thiếu chút nữa đã đào được góc tường nhà chúng ta sao?”
“Lão Tần, anh không thể loạn đoán nhân tâm như thế. Lần trước suýt bị người đào góc tường, anh liền không tin em sao? Người theo đuổi em, em đều cự tuyệt rõ ràng. Lại nói, Hướng Húc cũng ý thức được bản thân làm sai, mới hẹn riêng em, ăn một bữa cơm bồi tội mà thôi.”
Lộ tiểu thụ rống xong, cả phòng lặng im kỳ dị.
Thật lâu sau, Lộ tiểu thụ rón ra rón rén nhảy vào phòng khách “Cái kia… Ngày mai còn có kỳ thi thử cho học sinh, em đi chuẩn bị một chút nha. Anh cứ ăn trước đi —— “
“Đứng lại!”
“Lão Tần, em sai rồi. Em không nên dựa vào chỗ yếu gây chuyện. Em không nên cấu kết người khác để làm việc xấu. Em không nên cảm kích không báo. Em không nên lớn tiếng dọa người để cầu bình yên vượt qua, em không nên tồn tại tâm lý may mắn.”
Lão Tần lẳng lặng nhìn Lộ tiểu thụ lớn tiếng sám hối, ngón trỏ điểm nhẹ mặt bàn “Uống canh, làm ấm dạ dày.”
“Lão Tần không trách em hả?” Lộ tiểu thụ thật cẩn thận hỏi.
“Em đều sợ thành như vậy, anh đây còn làm gì được? Lại nói, bất quá chỉ là một bữa cơm, anh cũng không bụng dạ hẹp hòi như vậy.”
Lộ tiểu thụ cảm động quá chừng, y còn tưởng rằng lão Tần biết mình ăn cơm với Hướng Húc xong, sẽ nổi giận lôi đình cơ chứ! Không nghĩ tới lão Tần rộng lượng như vậy, thiệt là thiện giải nhân ý. Hóa ra là y lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử mất rồi!
“Lão Tần, anh thật tốt…”
“Lão Tần, anh làm gì?”
Lộ tiểu thụ mơ mơ màng màng cảm giác áo ngủ trên người đã bị vén lên, tay lão Tần không ngừng du tẩu trên da thịt y, môi lão Tần xung quanh đốt lửa.
Lão Tần không trả lời, tiếp tục vất vả cần cù cày cấy.
Lộ tiểu thụ ngẩn người, cảm thấy quần mình đã bị cởi ra, chân được nâng lên. Sâu ngủ mơ màng đều bị dọa chạy, y mở mắt ngốc nhìn lão Tần đè lên người mình “Em đã nói rồi, ngày mai còn phải cho học sinh thi thử… A, ưm~”
Một trận hôn sâu nóng bỏng, Lộ tiểu thụ mê mê hoặc hoặc phát hiện chính mình tay bị khóa ở đầu giường, không khí kiều diễm cái gì đều chạy mất mật.
Y trưng vẻ mặt thảm thiết “Lão lão lão Tần, anh đã nói không trách em mà?”
Dù có ngu dốt thế nào cũng hiểu, lão Tần là đang tính sổ y rồi! Lão Tần vốn dĩ có tiếng là bình dấm chua, sao y lại ngu ngốc tin rằng hắn là chính nhân quân tử cơ chứ!
Lão Tần cúi người, dùng lực một cái, đi vào. Eo chậm rãi động, liên tục liếm hôn Lộ tiểu thụ triền miên.
“Ừ. Không trách em, làm xong liền không trách.”
“A ~!”
Lộ tiểu thụ dồn dập thở dốc, rơi vào □□,  trong đầu chỉ có mỗi một ý niệm: quả nhiên y muốn ly hôn là chính xác!
Hết chương 1
Phô mai tôm hùm 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét