12.31.2016

Ly hôn [2]

Chương 2

Lộ tiểu thụ lên lớp xong trở lại phòng giáo vụ, nửa sống nửa chết nằm vật trên bàn công tác, đỉnh đầu trôi nổi mây đen uể oải nồng đậm.
“Tiểu Lộ, ông tinh tẫn nhân vong rồi à?” Là bạn tốt kiêm đồng sự khoa thể dục của Lộ tiểu thụ – thầy Dương vừa bước vào cửa đã lớn giọng hỏi, làm cho vô số ánh mắt lia qua nhìn y.
Trưởng khoa giơ ngón trỏ đẩy đẩy kính mắt, nghiêm túc nói “Tiểu Lộ à, người trẻ tuổi phải biết tiết chế một chút.”
“Không phải đâu trưởng khoa, thầy đừng nghe tên Gấu Bự kia nói bậy nói bạ. Em chỉ là ngủ không ngon giấc cho nên tinh thần uể oải chút xíu. Nếu không, thầy cho em vài ngày phép bổ miên (1) đi nha?”
(1) Ý chỉ xin ngày phép ngủ bù ấy
Kính mắt một ngàn độ của trưởng khoa chợt lóe hàn quang “Bổ máu cậu có muốn không?”
Lộ tiểu thụ vừa nghe, liền xin miễn cho kẻ bất tài này. Trưởng khoa bổ máu không phải kiểm tra kiến thức cao cấp thì cũng chính là đặc khảo kiến thức chuyên sâu, bổ máu cái gì, bổ mệnh thì có.
Giương mắt lên nhìn thời gian, đây chính là lúc nên nghỉ ngơi bổ sung năng lượng, Lộ tiểu thụ nhảy cẫng lên, lôi kéo lên thầy Dương chạy vô căn tin.
Thầy Dương, người y như biệt danh, thân hùng vai gấu, kề vai sát cánh đứng lên là che mắt cả tầm nhìn, thân hình cao 1m8 trực tiếp xách Lộ tiểu thụ cao 1m7 như ôm bao gạo mang đi.
Này cũng không phải là cái dạng sủng nịch ấm áp yêu thương nhớ nhung gì để hình dung, trên thực tế, Lộ tiểu thụ đang muốn gạt bỏ tay của Thầy Dương khỏi người mình.
Y  là bị tên Gấu Bự kia kéo đi, cổ đều muốn đứt luôn rồi.
“Buông tay nhanh lên. Cổ sắp bị ông kéo đứt rồi nè!” Lộ tiểu thụ niết cổ đau mỏi, phóng vào người thầy Dương một cái nhìn lạnh lẽo.
Thầy Dương này tiện hóa không chút hối cải, xáp đến gần Lộ tiểu thụ ái muội nói “Thành thật khai đi Tiểu Lộ, có phải ông đang dục cầu bất mãn hay không?”
“Ai đang dục cầu bất mãn?”
Lộ tiểu thụ rống lên một tiếng, đưa tới vô số ánh mắt chú mục.
Thầy Dương thiếu chút nữa khóc nấc với tên xuẩn hóa này luôn, “Ông có thể be bé cái mồm được không hả? Bộ sợ người khác không biết mình là thụ sao? Người khác biết thì biết đi, nhưng cũng đừng để liên lụy đến tui chứ, tui đây đã có nữ thần của lòng mình rồi đó, biết không?”
“Phi! Chỉ bằng cái tên tiện nhân như ông mà đòi theo được cô giáo Lý, đầu tui cho ông chặt đấy!”
“Chậc, tui muốn đầu ông làm quái giề? Đến lúc đó để lão Tần nhà ông xuất hiện trong hôn lễ của tui là được, mặt mũi tui sẽ nhờ thế cọ cọ tăng lên. Phải biết, chị dâu tương lai của ông chính là fan của lão Tần nhà ông đấy nhá!”
“Không muốn chừa mặt mũi rồi hả?”
“Muốn chừa mặt mũi liền không có vợ. Đã không có vợ còn muốn mặt mũi làm cái rắm giề, mặt mũi so ra còn kém tay trái tay phải nữa là…  Aii… Nói đê, lão Tần nhà ông chạy đến thành phố lân cận quay phim gần một tháng rồi. Bộ ông không thấy nhớ người ta hả?”
“Nhớ cái rắm chứ nhớ! Tui còn đang phiền vụ hắn mỗi ngày đều gọi về nhà nữa đó, một cuộc kéo gần đến cả tiếng. Phiền chết đi được!”
Thầy Dương ngược lại hít vào một ngụm khí lạnh, cảm giác tâm can đều bị xuyên thủng mấy lỗ rồi, thật lạnh, lạnh quá. Cái loại hở ra là show ân ái cho cẩu độc thân này coi, thật là khó lòng phòng bị.
“Chậc! Ánh mắt kia của ông là ý giề thế? Khi tui thiếu đạo đức vậy sao, tìm cái tên F.A suốt 27 cái xuân xanh, vĩnh viễn chỉ biết thân ái với tay trái, tay phải để ngược hay sao?” [Beta: móa, em nó đáng bị đánh lắm đấy :-]]
Thầy Dương tự an ủi tâm rằng tên này bất quá chỉ là một kẻ bị thiếu tâm nhãn ngạo kiều táo bạo mà thôi. Cuối cùng, hung hăng hừ hừ một câu: Nhà mi xứng đáng làm thụ cả đời!
Lộ tiểu thụ tà tà liếc thầy Dương, vừa nhìn liền biết tên Gấu Bự này đang thầm mắng mình trong bụng. Y lười so đo, mà cũng chả có tâm tình so đo.
Nói như thế nào đây?
Còn phải từ trên người lão Tần nhà y tìm ra nguyên nhân
Lão Tần mỗi ngày đều gọi điện thoại cho Lộ tiểu thụ là thật hay sao? Hắn còn có thể ngọt ngọt ngào ngào sến sến súa súa hay sao? Lại nói, làm sao có thể đều gọi mỗi ngày, tín hiệu trường quay cũng không phải là mỗi ngày đều tốt.
Cũng chỉ cách hai ngày mới gọi một lần mà thôi.
Một cuộc điện thoại nội dung trò chuyện cũng không phải là cái gì anh sao em sao, công tình thụ ý, hoa tiền nguyệt hạ, ngôn từ triền triền miên miên gì tất. Thuần túy chính là tán nhảm linh tinh không hề tình thú.
Bình dấm chua lão Tần ngày đề đêm phòng Lộ tiểu thụ ngạo kiều táo bạo ngoại tình vụng trộm gì đó, hắn cũng không ngẫm lại, trừ một tên mắt mù Hướng Húc, ai thèm để ý cái đứa xuẩn hóa này chứ!
Tuy rằng ngày X, tháng Y, năm Z, mấy giờ, mấy phút, mấy giây nào đó, lão Tần cũng bị mắt mù mà đi coi trọng một Lộ tiểu thụ loại xuẩn hóa này.
Lộ tiểu thụ tuy rằng ngoài miệng luôn càm ràm lão Tần mỗi ngày đều gọi điện thoại, quản này quản kia phiền phức linh tinh, y tiếp điện thoại cũng tràn đầy vẻ không hề kiên nhẫn. Phải biết đây toàn là dối trá nha!
Miệng nói không muốn không muốn, thân thể thì lại chân chân thật thật.
Tay đặt điện thoại bên tai đến chết cũng không thèm chịu lấy xuống, di động càng chưa bao giờ cách thân, lại còn không dám bấm rung hoặc tắt chuông nữa. Tinh thần thời thời khắc khắc trạng thái sẵn sàng, chú ý tiếng chuông cao độ.
Nhưng lần này gần cả tuần, lão Tần nhà Lộ tiểu thụ không một cuộc gọi, không một tin nhắn, tất cả tin tức về hắn mà y được biết đều là hóng hớt động thái từ trên weibo.
Vì thế chả trách sao Lộ tiểu thụ y như khuê trung oán phụ (2) dục cầu bất mãn.
(2) Chỉ người vợ ở khuê phòng bị chồng vắng vẻ mà oán giận, sầu muộn này nọ.
Cũng không biết lão Tần có tìm mùa xuân khác bên thành phố kia hay không, có thay lòng đổi dạ hay không. Mọi người đều nói yêu xa khó thành, đến cuối cùng liền biến thành di tình biệt luyến.
Y cùng lão Tần cách nhau cả một thành phố, vô số khu dân cư, hoàn toàn cấu thành chế độ yêu xa. Hơn nữa, bọn họ còn không thấy mặt mũi nhau cả tháng trời rồi đó!
Vậy mà lão Tần đã một tuần chưa gọi điện về…
Vừa nghĩ như thế, biểu tình Lộ tiểu thụ liền trở nên u oán, lã chã chực khóc.
Thầy Dương nhìn thấy tâm can như tan nát “Tiểu Lộ à, ông bị đá rồi sao?”
“Phi! Đồ xui xẻo! Câm cái miệng quạ của ông lại đi! Ông mới bị đá! Ông rất xứng đáng bị đá!” Lộ tiểu thụ tạc mao.
Thầy Dương nhún nhún vai “Nếu có thể bị đá mới tốt.”
Lúc này, có hai nữ sinh đi lướt ngang qua, kịch liệt bát quái.
“Cậu biết gì chưa? Ảnh đế Quả Cầu Vàng Tần Nghị cùng Ảnh hậu Kim Ngọc Dĩnh đang yêu đó, đây chính là chân tướng nha~”
“Chân tướng cái quái gì chứ! Cái bà Kim Ngọc Dĩnh kia xứng nổi với Tần ảnh đế của tớ hay sao? Nếu xứng thì cũng phải là Điềm Tâm giáo chủ – Vương Kỳ. Chuyện kia toàn do cái bọn paparazzi đồn thổi mà thôi, đưa tin như vậy đều là rác rưởi.”
“Lời cậu là ý gì hở? Cái thím Vương kia cả ngày chỉ biết dẩu môi làm nũng, còn không phải nhờ quấn lấy Tần ảnh đế mới lên nổi được trang đầu kia á? Sao so bì được Ngọc Dĩnh của tớ cơ chứ! Có nhan sắc có diễn kỹ, cùng Tần ảnh đế xứng đôi biết bao!”
“Xì, cho dù có nhan sắc có diễn kỹ thì sao, còn không phải là bà cô quá lứa rồi hả?”
“So với cái thím Vương kia, khắp người toàn silicone, mặt như cương thi thì ngon hơn nhiều.”
“Điềm Tâm của tôi là thuần nguyên!”
“Ngọc Dĩnh của tôi còn trẻ chán! Tràn đầy collagen…”
Hai học sinh càng chạy càng xa, càng nói càng đi lệch đề, lúc sau liền đơn thuần biến thành so đấu ưu điểm của hai nữ minh tinh. Mà đầu Lộ tiểu thụ càng cúi càng thấp, thầy Dương cũng không thấy rõ sắc mặt của y.
Lộ tiểu thụ đột nhiên lấy di động từ trong túi áo nhảy lên weibo, tra đầu đề ngày hôm nay. Quả nhiên thấy được tấm ảnh thân mật tổ chảng của lão Tần cùng ảnh hậu.
Từ Lộ tiểu thụ sau khi mở di động ra, luôn duy trì một bộ dáng ngây người như phỗng, cứng đờ không hề nhúc nhích. Thoạt nhìn vô cùng đáng thương, làm cho lòng người chua xót.
Thầy Dương có chút đau lòng, giật nhẹ góc áo Lộ tiểu thụ, thật cẩn thận nói. “Tiểu Lộ, ông muốn khóc hả? Nếu khóc thì cứ nói đi, tui dẫn ông về phòng khóc một trận cho đã. Nếu không, tui đi trước đây. Cảm giác có chút dọa người —— “
“Khóc? Ai khóc?”
Lộ tiểu thụ chậm rãi ngẩng đầu, nghi hoặc.
Thầy Dương nuốt nuốt nước miếng, dưới chân dần lui về sau, nơm nớp lo sợ mà lựa lời khuyên bảo: “Tiểu Lộ à… đừng, đừng xúc động, xúc động là ma quỷ đó!”
Lộ tiểu thụ bóp chặt cánh tay thầy Dương, cả người âm u, tràn đầy sát khí: “Giúp tui xin phép!”
“Ông muốn làm gì?”
“Thiến tên tiểu tam thông đồng với lão Tần kia!”
Nhìn bóng dáng hấp tấp của Lộ tiểu thụ, Thầy Dương mê mê hoặc hoặc, thì thầm “Nhưng tiểu tam kia là nữ, thiến làm sao đây…”
Lộ tiểu thụ chân chạy như bay từ trường học đến thẳng nhà ga, khẩn cấp mua vé chạy sang qua thành phố lân cận. Trong lúc đó, điện thoại của trưởng khoa gọi đến, Lộ tiểu thụ vừa nhấc máy, liền trực tiếp bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu.
May mà hôm nay Lộ tiểu thụ đã không còn tiết, hơn nữa ngày mai chỉ có 2 tiết buổi chiều vào lúc 3h. Cho nên trưởng khoa mới không trực tiếp tìm y đuổi giết.
Lộ tiểu thụ thân chỉ mặc một bộ quần áo, ngay cả tiền cũng không thèm mang, số tiền lẻ duy nhất y đã cống hiến hết cho nhà ga. Ngược lại y chỉ có thể dùng Alipay (3), vấn đề chính là y hay tiêu tiền như nước luôn a.
(3) Alipay.com là một nền tảng thanh toán trực tuyến của bên thứ ba không có phí giao dịch được tập đoàn alibaba sáng lập vào năm 2004 tại Trung Quốc. Hiểu một cách đơn giản nhất, Alipay là một kênh trung gian để thanh toán, ở nó giống như tài khoản của ngân lượng, hoặc Paypal vậy. Hiện nay, Alipay đã có thị phần lớn nhất tại Trung Quốc với 300 triệu người sử dụng và kiểm soát gần một nửa thị trường thanh toán trực tuyến của Trung Quốc trong tháng Hai năm 2014.
Cho nên bình thường lão Tần ít nhiều sẽ quản lý chặt, chỉ là tiền lương giáo viên 1 tháng của Lộ tiểu thụ, một nửa cống hiến tiền vay mua nhà, một nửa cống hiến Taobao (4), ngẫu nhiên còn cấp cho bên Jingdong (5) một khoản.
(4) Taobao (theo tiếng Trung Quốc có nghĩa là “để tìm kiếm kho báu”) là một trong những  hệ thống website bán hàng dạng thương mại điện tử hàng đầu tại Trung Quốc và hoạt động với mô hình tương tự eBay và Amazon.
(5) Chắc chỉ trang mạng mua hàng trực tuyến gì đó.
Vì thế, hiện tại y ngồi bên ngoài nhà ga thành phố lân cận, trên một tảng đá hình trụ lùn lùn, yên lặng câm nín, tùy ý nghe lão tài xế taxi dùng đến hết ba tấc lưỡi mời y lên xe.
Lộ tiểu thụ vẫn luôn trầm mặc, lù lù bất động.
Luôn lấy thành tích bất bại mà kiêu ngạo, tài xế taxi càng muốn đột phá tiến lên, bèn đẩy mạnh một khách hàng đang hoảng sợ kế bên, ngồi xuống cạnh người Lộ tiểu thụ phun nước bọt hơn một tiếng.
Ai!
Lộ tiểu thụ thở dài, y không muốn gọi điện thoại cho lão Tần, làm như vậy thì làm sao bắt kẻ thông dâm được chứ! Không thể bắt kẻ thông dâm thì sẽ trở nên yếu thế, trở nên yếu thế rồi thì ưu việt thế nào cũng vớt không được.
A, có cách rồi!
Lộ tiểu thụ đột ngột lớn tiếng dọa người, mắt sáng rực lên, một cước nhảy xuống trụ đá.
Tài xế taxi mắt cũng sáng rực lên, sắc mặt vốn đang xám xanh trở nên hồng nhuận sáng bóng “Không phải tôi nổ chứ, tôi một tay tung hoành chỗ này hơn 20 năm, chưa từng có ai đạt được trình độ vật tế vô thanh (6) —— “
(6) Ý chỉ lái xe đạt trình độ không phát ra tiếng động ấy.
“Tôi không có tiền.” Lộ tiểu thụ thản nhiên đánh gãy lời lão tài xế.
Tài xế taxi một hơi nghẹn lại, không thể đi lên cũng chẳng thể nào đi xuống, đâu chỉ có bị hai chữ ‘thống khổ’ đáng nói.
“Bất quá chỉ cần chở tôi đến nơi, liền sẽ có người trả tiền cho chú”
Tài xế taxi một ngụm mạnh mẽ thở ra, nỗi niềm kích thích khi xe vượt qua núi cao hôm nay hắn coi như đã cảm nhận được rồi.
Đuổi tới căn cứ phim trường lão Tần đang quay chụp, Lộ tiểu thụ chọn ngay lúc nghỉ ngơi mà gọi điện cho lão Tần. Ngữ khí rất ngạo mạn, chỉ nói một câu “Đi ra trả tiền xe đê” liền tắt máy.
Bộc lộ hoàn toàn khí chất cao quý lãnh diễm ngạo kiều.
Lão Tần như mộng chớp mắt một cái, trong nháy mắt cho rằng thân ái nhà mình rốt cuộc cũng đã nghĩ đến thực hiện nghĩa vụ tham ban (7) tú ân ái, vì thế thí điên lăn ra.
(7) Thăm và khảo sát nơi làm việc của người khác
Ai biết vừa ra tới, cư nhiên phải trả tiền.
Ai!
May mắn lão Tần thân luôn tự giác mình là ‘công’ ưu tú, tùy thời trở thành trụ máy rút tiền, chuẩn bị cho Lộ tiểu thụ nhà mình tiêu xài dưới bất cứ tình huống nào.
Thanh toán tiền xong, lão Tần liền lôi kéo Lộ tiểu thụ, muốn dẫn y vào phòng nghỉ cá nhân của hắn.
Lộ tiểu thụ lại nháo biệt nữu, đang tìm cơ hội phát tác. Sao y có thể để hắn đạt được?
Chống nạnh như mụ đàn bà, y chanh chua rống lên “Lão Tần, chúng ta ly hôn đi!”
Lão Tần nhăn mày lại, trong lòng biết chắc Lộ tiểu thụ là đang muốn làm loạn gì rồi. Hắn cũng không sợ Lộ tiểu thụ giở trò, dù sao mỗi lần Lộ tiểu thụ giở trò, hắn liền có cớ làm đủ thể loại chơi diễn không thể nói trong tiểu thuyết với Lộ tiểu thụ.
“Lý do.”
“Anh ngoại tình!”
Lộ tiểu thụ đúng lý hợp tình chỉ trích.
“Ngoại tình với ai?”
“Hạ Tiểu Tinh!”
“Ai?”
Lộ tiểu thụ đầy mặt ra vẻ ‘Anh là một tên cặn bã!’
“Đừng giả vờ, em thấy hết rồi.”
“Chứng cớ đâu?”
Lộ tiểu thụ giơ tấm ảnhđầu đề trên weibo quơ quơ trước mặt lão Tần, chí khí hùng hồn “Anh còn gì để ngụy biện đây?”
Lão Tần biểu tình có chút kỳ quái, hắn nói “Người đó chính là Kim Ngọc Dĩnh mà?”
“Ai nói là cô ta chớ? Anh nghĩ em không biết kẻ cô ta thích là tên trợ lý muộn tao nhà cổ hay sao? Anh nghĩ rằng em sẽ bị anh lừa gạt dễ vậy hay sao?”
“Vậy em nói đi, anh ngoại tình với ai?”
“Hừ hừ! Đây nè!” Lộ tiểu thụ chỉ chỉ một nhân vật ở trong tấm ảnh, thậm chí có thể nói là một nữ nhân hoàn toàn như người qua đường.
Người kia… Lão Tần cẩn thận nhìn nhìn, phát hiện là một nữ phụ thứ ba trong đoàn làm phim, có tên là Hạ Tiểu Tinh.
Lão Tần thật sự không còn gì để nói “Anh nhớ rõ bản thân hoàn toàn không có tiếp xúc với cô ta mà.”
“Hừ! Anh cứ giả vờ giả vịt đi! Cái này người ta gọi là ‘Di phong dịch vũ’, ‘thay mận đổi đào’, ‘treo đầu dê bán thịt chó’!” [Beta: tóm lại là em nó lên án lão công giả vờ rùm beng cùng Kim Ngọc Dĩnh để đầu xuôi đuôi lọt hú hí với Hạ Tiểu Tinh]
Lão Tần giật nhẹ diễn phục trên người, công thức hóa giải thích: “Ngày đó vốn chính là buổi liên hoan trong đoàn. Vừa vặn anh bị chụp trúng mà thôi.”
“Câu đó anh để lại lừa quỷ đi! Dù sao yêu xa gì đó cuối cùng đều bị biến thành dị tình biệt luyến, quả nhiên vẫn là ly hôn mới tốt.”
“À. Nơi này có một khu phố ăn vặt nổi tiếng, muốn đi hay không?”
“Muốn!” Ánh mắt Lộ tiểu thụ nổi lên muôn vàn ngôi sao, y như con mèo nào đó ngửa đầu lên kêu meo meo.
“Em có tiền à?”
“Không phải có anh hay sao?”
“Ừ… Ly hôn rồi, không thân cũng chẳng quen. Coi như đường ai nấy đi” Lão Tần xoay người muốn đi.
Lộ tiểu thụ trở nên nóng nảy.
Đừng tưởng y thực cho là lão Tần ngoại tình, bất quá chỉ là tính toán dùng lý do này khiến cho lão Tần đồng ý thả rông, mặc cho y càn quét phố ăn vặt mà thôi.
Tuy Lộ tiểu thụ có thể vụng trộm càn quét phố ăn vặt, vấn đề là lão Tần cứ như đặc vụ luôn ấy, mỗi lần đều bị hắn bắt quả tang, rồi lại lấy đó làm cớ, ép y chơi diễn đủ loại tình thú.
Lộ tiểu thụ thật lòng đối với mấy loại cóp diễn này rất sợ hãi, vừa yêu vừa hận. Vấn đề chính là tên cật hóa này vẫn luôn cố chạy như điên trên đường tìm chết, hoàn toàn không ý thức được,  lại còn quang minh chính đại ‘vì một cuộc sống sinh hoạt tự do tự tại’ mà bịa ra nhiều loại lý do ly hôn để cho lão Tần có được cơ hội mượn cớ thực hiện đủ loại cóp diễn.
Lộ tiểu thụ giữ chặt cánh tay lão Tần không để hắn đi “Lão Tần, lão Tần, vừa rồi em nói đùa đó. Chúng ta đi ăn đi, đi ăn đi.”
“Còn ly hôn không?”
“Ai nhắc đến vậy? Tên khốn nào nhắc đến vậy?”
Lão Tần chậm rãi gợi lên nụ cười dâm đãng tà mị, đến gần bên tai Lộ tiểu thụ nói tên một trò cóp diễn mà tâm hắn ngứa ngáy lâu nay.
Vẻ mặt Lộ tiểu thụ tràn đầy đau khổ, chậm rãi chậm rãi không cam gật đầu.
Lộ tiểu thụ nghĩ lại: trước kia yêu cầu gì vừa đưa ra, hắn đều không nói hai lời đã vội đồng ý, hiện tại mỗi khi đưa ra yêu cầu liền bị bắt làm gì đó trả lại. Quả nhiên so với yêu xa gì đó, ly hôn vẫn là tốt nhất.
Bất quá, vẫn đợi ăn no xong rồi hẵng nháo ly hôn.


Hết chương 2

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét