1.01.2017

Ly hôn [3]

Chương 3

Ai~!
Lộ tiểu thụ vẫy vẫy ví tiền rỗng tuếch của mình, mặt nhăn mày nhó, u oán không thôi.
Cách ngày phát lương còn hơn 10 ngày nữa lận, y đã vinh quang đăng tên bảng vàng luôn rồi.
Lộ tiểu thụ vụng trộm đem ánh mắt tia đến cái tủ đầu giường, chỗ đó có để ví của lão Tần. Ví sọc đen, ám văn chìm hiệu GUCCI khả ái có chứa thẻ ngân hàng hấp dẫn câu người phạm tội.
Cái thẻ ngân hàng kia nhiều năm qua Lộ tiểu thụ đã cống hiến một nửa tiền lương, vẫn bị lão Tần khóa chặt trong ví tiền của hắn, sống chết cũng không chịu chi cho y.
Nói cái gì mà để y dưỡng già. Thúi lắm! Lộ tiểu thụ y đây còn trẻ mơn mởn thế này, còn có hơn 30 năm tiền lương, làm gì cần để giành tiền hiện tại cơ chứ? Lão Tần rõ ràng chính là đề phòng y đi tiêu tiền mấy chỗ đèn mờ đây mà!
Cũng không ngẫm lại, Lộ tiểu thụ y đây trăm phần là một trạch nam chân chân chính chính, có thể tùy tùy tiện tiện đi câu tam câu tứ hay sao?
Lộ tiểu thụ vừa khinh thường bĩu môi, vừa phóng tầm mắt vượt qua lão Tần đang ngủ say, thật cẩn thận với ngón tay móc ví tiền để trên đầu tủ.
Cảm giác được ngón tay đụng tới một vật cứng rắn lạnh lẽo, Lộ tiểu thụ vui vẻ ra mặt.
Chợt nghe một tiếng ‘Rắc’ vang lên trong đêm hắc ám, mặt Lộ tiểu thụ hết tái rồi lại xanh.
Eo y… trật rồi.
Quả nhiên play phòng bếp gì gì đó rất là khiêu chiến độ mềm dẻo của tiểu thụ mờ!
Lộ tiểu thụ mặt mày dữ tợn, dùng ánh mắt cuồng sát lão Tần đang ngủ say, hiện tại y quả thật có ý niệm muốn mưu sát chồng mình đấy, vì cái eo đáng thương này, vì tương lai tính phúc này, vì không để bản thân sa vào tinh tẫn nhân vong.
Nhìn lão Tần thỏa mãn ngủ say, Lộ tiểu thụ ôm eo chua xót đau đớn, nước mắt ròng ròng, ghen tị ngoan lệ cắn cắn đệm giường.
“Xem ra em không mệt ha.”
Hả?
Lộ tiểu thụ giật mình, chậm rãi nghiêng đầu, thấy lão Tần hết sức rạng rỡ. Lộ tiểu thụ chấn kinh lắc đầu, trước mắt tuyệt vọng “Không không không, em mệt mỏi, rất rất mệt mỏi!”
Lão Tần liếc nhìn tủ đầu giường “Đụng ví tiền à?”
“Không có.”
“Anh có để dằn một tờ giấy trắng, ví tiền cũng đặt ở trên giấy. Giấy trắng ướt rồi kìa”
Lộ tiểu thụ chậm rãi há to miệng: Móa nó! Loại công tràn đầy tâm cơ thế này phải nhanh chóng ly hôn thôi!
Lão Tần hiển nhiên một cái liếc mắt liền nhìn thấu ý tưởng của Lộ tiểu thụ “Không phải mỗi lần làm xong em đều kêu đến khô cổ tắt tiếng hay sao? Anh để nước sôi đầu giường là cho em uống đó thôi.”
Lộ tiểu thụ chỉ trích “Thúi lắm!… Đã thế anh còn để thêm giấy trắng làm gì? Rõ ràng là anh không tin tưởng em.”
Lão Tần đối với điểm này quả thật trầm mặc.
Hắn thế nhưng trầm mặc a!
Lộ tiểu thụ thần kỳ bi phẫn, giãy giụa đứng lên.
Lão Tần vươn tay giữ lại “Em làm gì thế?”
“Chia phòng ngủ đi!”
“Em đừng ầm ĩ! Có sức vậy thêm lần nữa đi.”
“Cút! A… ưm~ “
Buổi sáng Lộ tiểu thụ không có tiết, nếu không thì tối hôm qua lão Tần đâu thể nào chẳng kiêng nể gì mà đè y ra, cần cù cày cấy đến khuya lắc khuya lơ như thế.
Ghé vào trên giường nghỉ ngơi, Lộ tiểu thụ không mấy vui vẻ, bởi vì ví tiền của y chỉ có mỗi 10 tệ thôi à. Vừa vặn đủ tiền xe qua lại.
Lộ tiểu thụ xót xa vô cùng, cảm thấy lão Tần đã không còn yêu mình nữa. Lúc trước kẻ kia nói sẽ phụ trách kiếm tiền dưỡng già, còn Lộ tiểu thụ y chỉ cần ngồi không xài tiền là cũng được rồi, hiện tại cái kẻ đó đã biến mất tăm trong vòng vụn vặt cơm áo gạo tiền!
Thời gian dễ làm người ta thay đổi, anh đào đỏ, chuối tây xanh gì gì đó… vứt hết đi rồi!
“Ông đây tân tân khổ khổ dùng sắc dụ hoặc, đem mình dâng tới tận cửa, cư nhiên chỉ được cho mỗi 10 tệ! Lão Tần, anh giỏi lắm!”
Lộ tiểu thụ một tay làm chỗ dựa một tay chống đỡ bàn, gian nan đứng lên, nghiến răng nghiến lợi đi vào toilet. Hùng hùng hổ hổ, nhe răng nhếch miệng rửa mặt xong, cọ xát trở lại trên giường.
Lộ tiểu thụ suy nghĩ sâu xa về một vấn đề, y biết nguyên nhân ly hôn chiếm tỷ lệ cao nhất trên toàn thế giới là do tài sản phân phối không đều. Đương nhiên y chấp nhận ý kiến này, bởi vì hiện tại y đang muốn đòi ly hôn với lão Tần đây.
Vì thế, Lộ tiểu thụ thâm trầm tự hỏi, nên dùng phương thức gì để có thể thương lượng khéo léo hết mức với lão Tần về vấn đề tiền tiêu vặt mỗi tháng đây chứ…
Xí! Vì cớ gì thân làm tiểu thụ như y lại bị tiểu công quản tiền tiêu vặt??!! Chẳng lẽ bởi vì y chính là thủ tàn đảng???
Không nên, không nên, bình tĩnh, bình tĩnh!
Lộ tiểu thụ hít sâu mấy hơi, dần khôi phục bình tĩnh —— cho nên, đến cùng, y phải làm sao uyển chuyển nhắc nhở lão Tần một lần nữa nên phân phối lại danh ngạch tiền tiêu vặt đây nhỉ?
Trong phòng ngủ im ắng, đồng hồ tích tắc tích tắc đi qua, hơn nửa ngày, một khúc Sonata(1) đột ngột vang lên.
(1) Sonata (sonare trong tiếng Ý với nghĩa đen là “phát ra âm thanh”) là một thể loại tác phẩm âm nhạc cổ điển viết cho một hay nhiều nhạc cụ. Thuật ngữ sonata cũng chỉ hình thức âm nhạc đặc trưng của chương nhạc thứ nhất trong các sonata thế kỉ 18 và các thể loại có liên quan.
Lộ tiểu thụ sờ sờ bụng, ủ rủ từ trên giường bò dậy, tự động vào phòng bếp lục tìm đồ ăn. May mà lão Tần trước khi rời đi đã làm xong hết điểm tâm, chỉ cần bỏ vào lò vi sóng hâm nóng một chút là được.
Ăn xong cơm, cầm chén xả nước rửa sạch thì đã sắp đến giờ phải lên lớp. Lộ tiểu thụ đổi quần áo, đứng ở hành lang gần cửa ra vào đổi giày, bỗng dưng di động trong túi áo khoác vang lên.
Bấm nút nhận nghe, vừa để bên tai, liền truyền đến một tiếng cực kỳ vui vẻ “Yến Yến!”
“Tô Tô?”
Lộ Yến kinh ngạc.
Tô Tô tên đầy đủ Dương Tô Túc, là đồng sự mới tới, đã dạy được gần một năm. Tuy rằng còn thiếu kinh nghiệm, nhưng vận may không ai địch nổi.
“Yến Yến, tui nghỉ phép về rồi nè. Có mang quà cho cậu nữa —— ờm… là… Không phải! Này này…”
“Tô Tô, tui… Tui có vấn đề muốn thỉnh giáo cậu.”
Lộ Yến có chút do dự. Kỳ thật, gần đây hắn tìm đủ loại lý do mạc danh kỳ diệu đòi được ly hôn chính là do Dương Tô Túc truyền thụ, tuy rằng mỗi lần đều ăn trộm gà không được còn bị mất luôn nắm gạo, nhưng Lộ tiểu thụ đối với vận may của Dương Tô Túc sinh ra một lòng tín ngưỡng vượt bậc.
“Chính là… làm sao để nhắc khéo ông xã nhà mình, cái kia… tiền tiêu vặt của tui không đủ dùng?”
“Đơn giản thôi mà. Cứ việc bám riết theo, liên tục nói với ông xã ‘em đang rất nghèo’ là được.”
“Hóa ra là như vậy…”
Ánh mắt Lộ tiểu thụ chợt sáng, như đã nhận được bí tịch đặc biệt nào đó. Y đã nghĩ được cách thức uyển chuyển nhắc nhở lão Tần tài sản phân phối không đều, đó là —— khóc than!
Y tin tưởng chính kiến từ bên thứ ba luôn luôn chính xác.
Đã có người khóc than, chắc sẽ có người đồng tình. Nếu như người khác khóc than với lão Tần, lão nhất định sẽ đập thẳng cho một cú. Nhưng nếu là Lộ tiểu thụ khóc than với lão Tần, mọi chuyện lại khác hoàn toàn, lão chỉ biết kéo y chơi mấy trò ‘chỉ làm chứ không thể nói’.
Lên lớp xong Lộ tiểu thụ vội vàng chạy về nhà, lục ra một cái áo sơ mi mỏng tanh mùa hè, mặc lên người, nửa thân dưới là quần short ngắn ôm sát cho đỡ nóng, trên cơ bản áo sơ mi phủ xuống che đi chẳng khác nào không có mặc quần. [Beta: sệch xi như thế chẳng khác nào mời sói lại xơi gọn mình a~]
Lộ tiểu thụ mặc xong, vỗ vỗ quần áo trên người, thầm cảm thấy bản thân thê thảm quá mức luôn mà. Bất quá y cũng thông minh, đã muốn khóc than còn phải kèm theo lấy lòng nữa chứ.
Cứ thế y mặc thêm cái tạp dề, vào bếp làm tốt bữa tối.
Ai! Lộ tiểu thụ của chúng ta nha, vừa đáng thương lại còn não tàn nữa chứ, bình thường đụng chuyện cũng thấy mau lẹ nhanh nhạy, cớ sao vừa chạm thấy mặt lão Tần, liền trở nên ngốc nghếch như thế?
Lão Tần cố gắng đẩy lui bữa tiệc mời rượu từ đoàn làm phim, mệt mỏi lết về đến nhà. Vừa mở cửa ra, liền bị cái bầu không khí lãng mạn kiều diễm trong phòng đập thẳng vào mặt (vốn Lộ tiểu thụ là muốn nhuộm đẫm không khí bi thương) làm cho kinh ngạc, đầu tiên nghĩ đến chính là Lộ tiểu thụ lại gây ra họa gì nữa rồi đây!
Lão Tần thả nhẹ bước chân, men theo thanh âm tìm đến phòng bếp, vừa vặn thấy được cặp đùi trắng nõn non mềm lộ ra bên dưới tạp dề của Lộ tiểu thụ đang bận làm bếp. Yết hầu lão Tần cấp tốc khát khô, thân thể cũng nóng bừng lên.
Lão Tần dựa vào cạnh cửa, xả ra nút thắt trên cổ. Nở một nụ cười tà mị, ánh mắt từng tấc từng tấc, sung sướng thị gian từ đuôi đến đầu bé Lộ tiểu thụ đang nấu cơm kia.
Chậc chậc, ánh mắt kia, rõ ràng chỉ kém nước không nói ‘Nhanh nằm xuống, để anh làm!’
Lộ tiểu thụ đang nấu cơm. Đồng thời cũng đang viễn tưởng mộng đẹp.
Y ảo tưởng lão Tần bị bộ dáng bi thảm của mình làm cảm động mà sinh hối hận thống khổ, sau đó cho y thật nhiều, thật nhiều tiền để tiêu vặt, Lộ tiểu thụ nghĩ nghĩ liền bật cười lên ha ha.
Đột nhiên, một đạo ánh mắt nguy hiểm đâm thẳng vào lưng, khiến Lộ tiểu thụ không nhịn được mềm cả eo. Nhất là, đạo ánh mắt kia lại càng ngày càng nóng bỏng, càng ngày càng nguy hiểm, Lộ tiểu thụ mạnh mẽ xoay người.
“A! Lão Tần?!”
Bộ dáng Lão Tần rõ ràng y như uống thuốc kích thích, khiến Lộ tiểu thụ bất giác lùi bước, nhưng mà dưới sự vẫy gọi ương ngạnh kiên cường của tiền tiêu vặt, Lộ tiểu thụ lại tiếp tục ‘phạm xuẩn’.
Cho nên Lộ tiểu thụ cũng kiên cường ương ngạnh bưng đĩa đồ ăn cuối đặt lên bàn, xoay người đi rửa tay nói, “Lão Tần, nhanh rửa tay! Hôm nay để anh nếm thử tay nghề —— “
Lộ tiểu thụ bỗng dừng lại, y đột nhiên thấy bóng dáng bản thân phản chiếu trên cái cửa sổ thủy tinh sát đất, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Trời đất quỷ thần thiên địa ơi!! Đừng nói mặc cái tạp dề này là để tính toán play-phòng-bếp nha, cũng không cần nói với y cái gì ngoài ý muốn, đây đã rõ rành rành luôn rồi mà… cái tên dụ thụ dâm đãng đi lang thang này là ai? Là, ai vậy?!
Lộ tiểu thụ ý thức được chính mình tựa hồ phạm xuẩn mất rồi, nếu y nói đây chỉ là vô tình mà  thôi, lão Tần tin sao?
Lão Tần tin sao?
A! Này giống như nói năm 2012 phát sinh tận thế, mấy người tin sao?
Hiển nhiên không có khả năng! Bởi vì hiện tại đã là năm 2016 luôn rồi!
Lộ tiểu thụ ngượng ngùng cười cười, “Lão… lão Tần, anh ăn cơm trước đi. Em… em, em đi thay quần áo.” Nói xong, lòng bàn chân như bôi dầu, vọt lẹ.
Mới chạy được vài bước, Lộ tiểu thụ phát hiện chính mình bay lên không trung. Nhưng mà, kia mới chỉ là ảo giác.
Sự thật là tên ngốc này đã bị lão Tần đi đến, chặn ngang ôm lấy, đặt lên sô pha.
Da đầu Lộ tiểu thụ run lên, eo không khống chế được mềm oặt xuống. Y run run giọng, nói “Lão lão a… lão… lão Tần, anh anh anh muốn làm gì?”
Aaa —— Lộ tiểu thụ hút mạnh không khí, lão Tần vói bàn tay vương hơi lạnh nhéo eo y, còn hướng hai viên hồng hồng giữa ngực kia mà sờ sờ nắn nắn.
Lộ tiểu thụ nhanh khóc, “Lão… lão Tần, ăn… ăn cơm.”
Lão Tần: “Ừ. Đang ăn đây.” [Beta: móa, anh nó mặt dày vô sỉ ghê thiệt!]
Lộ tiểu thụ: QAQ.
Lộ tiểu thụ bị lột sạch, nằm trên sô pha chờ lão Tần qua hưởng dụng. Ai ngờ lão Tần hồi lâu cũng không có thêm động tĩnh, Lộ tiểu thụ bắt đầu tịch mịch, lắc lắc mông bất mãn kháng nghị.
Lão Tần đánh một bạt tay vào mông, thấp gọng dạy bảo “Đừng làm nũng!”
Ai, ai làm nũng?
Lão Tần xốc Lộ tiểu thụ ôm lên đi vào phòng bếp, Lộ tiểu thụ hoảng sợ “Anh muốn làm gì?”
Y sợ quá à~ QAQ.
Lão Tần lưu manh hướng hướng lên đỉnh, đồ vật kia vừa cọ cọ vào kẽ mông Lộ tiểu thụ.
Lộ tiểu thụ nháy mắt nhũn thành bãi nước.
Lão Tần cắn tai y, “Không phải em muốn anh… làm em hay sao?”
Lộ tiểu thụ: …
——————
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, Lộ tiểu thụ liền nằm bẹp trong lòng lão Tần nức nở. Lão Tần ngồi vào bàn ăn, ôm y lên chân, vỗ lưng dỗ như trẻ con, “Ngoan, đừng khóc, không phải chính em muốn chơi trò dụ dỗ sao? Em biết mà, đối mặt với em, anh làm sao cầm giữ nổi chứ?”
Lộ tiểu quát với giọng khàn khàn “Thúi lắm! Ai dụ dỗ anh? Ai dụ dỗ anh? Hả? Hả? Người ta là đang nấu cơm cho anh cơ mà. Anh là cái đồ cầm thú, không là phải người!”
“Phải phải phải, anh không phải người, ngoan ha. Ngày mai ông xã cho em thêm tiền, thích cái gì cứ mua cái nấy, được không?”
Lộ tiểu thụ nghe xong lời này, càng cảm thấy ủy khuất, khóc đặc biệt lợi hại.
Nhưng đó lại làm lão Tần đau lòng muốn chết, lúc này không hạn cuối, kéo thấp giới hạn của bản thân xuống —— Tự làm mất mặt chính mình.
“Được rồi, được rồi, tiền tiêu vặt mỗi tháng anh đều tăng lên, có được hay không?”
“Thêm… hức… Thêm bao nhiêu?”
Lão Tần không nói gì “Em muốn bao nhiêu?”
“8… 8 trăm?”
Sắc mặt lão Tần rất chi quỷ dị, trừng Lộ tiểu thụ, càng ngày càng quỷ dị.
Lộ tiểu thụ cho rằng rất nhiều, ủy khuất hạ 3 ngón tay, “Vậy, vậy 5 trăm?” Thấy lão Tần vẫn giữ sắc mặt quỷ dị, phẫn nộ rống lên, “Không thể thấp hơn được nữa.”
“Được được. Anh chấp nhận, được chưa. Ừm? Ăn cơm ha?”
“Không ăn.”
“Hử?”
“Anh đút em.”
“Được.”
Cho nên nói, lúc đầu cứ trực tiếp dùng sắc dụ không phải là được rồi sao? Làm gì bày ra đủ kiểu vậy chớ? Cuối cùng còn không phải cũng bị ăn à?
Hết chương 3
Ví GUCII

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét