1.27.2017

ĐXNG: Chương 33

Hiện tui đang tích tiền để mua tên miền á, 18 đô/năm. Cho nên học theo người ta dám quảng cáo Adf.ly kiếm chút đỉnh, khoảng 10,000 được 5 đô. Mặc dù t rất ghét vụ này, nhưng vì nghèo nên phải làm thôi, mong mọi người thông cảm cho sự bất tiện này ha. Xin cảm ơn trước.

Chương 33: Hai trăm vạn

tien

Trình Thần cùng Trình Chí Lịch lẫn trong đám người may mắn chứng kiến được khoảnh khắc ‘vứt áo ra đi’ một cách dứt khoát của thiếu niên kia khi xoay người rời đi. Người ta thường nói: Mạng sống đáng quý, tình yêu lại càng vô giá! Giờ hay rồi, vì bánh bao, đến cả tình yêu nó cũng ném đi được.
Vốn nó còn tưởng rằng hai người sẽ vì bánh bao mà kết nên một mối nhân duyên đẹp đẽ…
“Trình Thần, bánh bao nhà chúng ta được hoan nghênh ghê ha!” Trình Chí Lịch đắc ý đến vênh cả mặt.
“Đây là tất nhiên rồi!” Trình Thần cười nhạt nói.
Bánh bao Ba Loan ở nơi này được hoan nghênh đặc biệt, để có được bánh bao, người ta còn cướp đến bể đầu chảy máu đây nè, mà rất nhiều người vì không cướp được bánh bao tức đến đấm ngực giậm chân kia kìa. Bánh bao Ba Loan chỉ mới xuất hiện vài ngày, mị lực đủ để chinh phục đại chúng. Đây còn do bánh bao Ba Loan danh tiếng chưa được lan rộng mấy cơ đấy, bằng không chỉ sợ lượng tiêu thụ hiện tại còn tăng gấp mấy lần, trách không được Cố Hoàn mỗi lần sai người tới nhận hàng, đều liên tục kêu gào la hét ầm ĩ đòi tăng số lượng!
So sánh với bánh bao, lượng tiêu thụ hạt dưa cũng đắt hàng chẳng kém.
Nhưng do hạt dưa thiên về nhóm hàng ăn vặt, chỉ thu hút được một dạng người mà thôi, giống như thanh thiếu niên, bà chủ gia đình, trẻ con này nọ, họ là fan trung thành với hạt dưa Ba Loan nhất. Dù vậy, 1 vạn cân hạt dưa cũng không đủ bán, trên cơ bản người người chỉ cần mua một hai túi là rất nhanh đã hết hàng rồi. Cố Hoàn vốn đoán 1 vạn cân hạt dưa này thế nào cũng phải bán mất 10 ngày mới xong!
Kết quả, trừ 5 ngàn cân hạt dưa lúc đầu do chưa được tuyên truyền, 3 ngày mới bán được mấy trăm cân, nhưng sau khi có chút tiếng tăm, từ ngày thứ 4 trở đi, số lượng tiêu thụ trong nháy mắt đạt tới đỉnh điểm, cơ hồ trong vòng 1 ngày, 3 ngàn cân hạt dưa trực tiếp bán hết, chút ít còn sót lại sang ngày thứ 4 đã xử lý xong.
Về phần 5 ngàn cân hạt dưa nhập lần hai, căn bản chưa hết 3 ngày đã bán sạch.
Cố Hoàn vốn muốn cùng Trình Thần tăng lượng hàng nhập vào, nhưng miệng Trình Thần cứ cắn không buông, nói gì mà hiện tại chỉ có thể cung ứng được như thế là cùng. Điều này làm cho Cố Hoàn rất rất phiền muộn, hiện tại hạt dưa cùng bánh bao Ba Loan chỉ mới bán hơn 10 ngày đã mang lại cho anh lợi nhuận hơn 1 vạn đồng, chiếm 1/20 doanh thu trong tháng của cả nơi này. Còn Trình Thần thì vô tình phát hiện có vài người năng lực khắc chế tương đối kém, mỗi ngày gặm hạt dưa gặm riết thành nghiện, cho nên bất kể là bán cho Cố Hoàn hay ở trấn Ba Loan, hắn đã bắt đầu từ từ khống chế lượng định mức hạt dưa cung ứng ra thị trường.
Không phải ăn hạt dưa sẽ nghiện như dùng ma túy, chỉ là nó quá ngon, nên người mua đặc biệt muốn gặm mà thôi.
Giống như có một số người, đặc biệt thích ăn bánh ngọt, ăn thế nào cũng không cảm thấy ngán. Đương nhiên không ăn cũng được, nhưng chỉ cần thấy thì chắc chắn phải mua, chắc chắn phải ăn cho bằng được. Trình Thần lo lắng mỗi ngày họ cứ ăn hạt dưa, ăn riết sẽ ăn ra chuyện. Và lo lắng này cũng là một trong những nguyên nhân hạn chế số lượng sản xuất mà thôi.
Thứ hai, chính là có rất nhiều nhóc nhỏ lén trộm tiền trong nhà chạy đi mua hạt dưa ăn, đã có mấy người lớn bắt đầu đến tiệm nhà Trình Thần yêu cầu không được đem hạt dưa bán cho bọn nhóc nhỏ nữa, buôn bán đến trình độ này cũng thành cái tội luôn rồi.[Edit: Nào giờ toàn nghe trộm tiền chơi game, hút chích, đua đòi này nọ, giờ mới biết có loại trộm tiền mua hạt dưa đấy!]
Mà khống chế số lượng hạt dưa sản xuất ra cũng có chỗ tốt, cái gì hiếm mới quý, như vậy hạt dưa nhà hắn sẽ vĩnh viễn bảo trì được một loại cảm giác ‘cầu mà không được.’ Thêm nữa, Trình Thần tính toán đi theo con đường cao cấp, sau này hạt dưa sẽ bán với giá cao hơn, như vậy lợi nhuận cũng tăng lên không ít.
Đồng thời vì giá cao, người tranh mua cũng sẽ không điên cuồng như bây giờ nữa.
Thật là ‘nhất cử lưỡng tiện’! Hiện nay đúng như Trình Thần nói, bình thản một chút mới tốt.
Dạo qua một vòng, Trình Thần vừa lúc đụng phải một người nhân viên công tác, người này chính là một trong hai gã vô cùng kêu ngạo mà mấy hôm trước hai chú cháu hắn gặp phải. Nhìn thấy Trình Thần tới, lúc này nét vênh váo hung hăng kia đã sớm biến mất, liên tục cúi đầu khom lưng, chỉ còn kém nước quỳ bái mà thôi.
Trình Thần hỏi gã tung tích của Cố Hoàn, gã nhất mực cung cung kính kính mời Trình Thần chờ một chút để lên trên xin chỉ thị.
Nhìn đến bộ dáng này của gã ta, Trình Chí Lịch khinh thường một cái, y chả có chút hảo cảm nào với tên này cả.
Rất nhanh gã ta đã chạy xuống tầng, gần như nịnh nọt mời chú cháu Trình Thần lên phòng nghỉ lầu hai, hôm nay Cố Hoàn không tới, hiện quản lý nơi này đã điện thoại cho anh ta. Cố Hoàn phải mất hơn nửa tiếng mới chạy vội đến, trực tiếp vọt thẳng lên lầu hai, nhào đến chặn đường Trình Thần.
“Trình Thần, cuối cùng em cũng đến, anh đây sắp gấp chết rồi!” Những người khác ở đây nhìn thấy Cố Hoàn mấy ngày nay đều lộ ra vẻ mặt lạnh như băng, bây giờ lại làm ra hành động như vậy, cằm từng người thiếu chút là rơi xuống đất.
“Anh Hoàn, chú cháu em hôm nay tự tiện tới đây làm khách, chắc anh không chê bai đâu ha!” Trình Thần cũng không đẩy Cố Hoàn ra, chỉ cười hì hì nói.
“Làm sao dám chứ, em chính là phúc tinh của anh nha, đi, đến nhà anh chơi, cùng ăn trưa với nhà anh luôn, sau đó anh sẽ tận tình làm chủ dẫn cả hai người vui đùa một chút!” Tâm tình Cố Hoàn hiện tại vô cùng tốt.
“Vậy thì cám ơn anh trước nha!” Trình Thần không chút khách khí nói.
“Đi, đừng có khách khí với anh chứ!” Cố Hoàn nói.
Hiện tại thời gian còn sớm, Cố Hoàn dẫn hai người Trình Thần về đến nhà mình cũng chỉ mới 9h30. Nhà Cố Hoàn vô cùng lớn, là một tòa đại viện tại Hợp Sắp. Bên trong được lắp đặt thiết bị tương đối tinh mỹ, phóng mắt một chút cũng nhìn ra ở đây nhà Cố Hoàn tuyệt đối thuộc vào tầng lớp thượng lưu.
“Anh hai, tên nhóc này là bạn anh hử!” Cố Nguyên đang ngồi ở đại sảnh vừa gặm hạt dưa, vừa xem ti vi, chán muốn chết. Nhìn thấy Cố Hoàn dẫn theo hai người Trình Thần về, nhất thời vui vẻ phấn chấn.
“Dạ, chào anh!”
“Chào cậu!”
Trình Thần cùng Trình Chí Lịch đều lễ phép chào hỏi, “Đây làquà mọn, mong cậu đừng chê!”
“A, chào anh, không chê đâu mà, không chê đâu mà!” Cố Nguyên bật dậy, phi thường nhiệt tình, tiện tay nhận lấy mấy thứ gì đó mà Trình Chí Lịch đưa tới.
“Đây là khách của anh, bọn anh có việc cần bàn, đừng có tới làm phiền anh đó!” Cố Hoàn lạnh lùng nói, sau đó giới thiệu với hai người Trình Thần đó là em trai của mình.
“Biết rồi mà!” Cố Nguyên nhấc tay đầu hàng, tiếp theo nó vẫy vẫy tay với hai người Trình Thần, mặt rạng rỡ nói “Hoan nghênh tùy thời đến tìm em chơi nha!”
Đợi đến lúc Cố Nguyên rời khỏi, ba người rất nhanh nghe được một giọng kinh hô truyền ra,
“Oa~, đây là cái gì vậy nè, ngon tuyệt cú mèo!”
Cố Hoàn vô cùng có thành kiến phàn nàn.
“Trình Thần, em làm như vậy mà coi được hả, sao chưa bao giờ thấy em tặng anh quà cáp này nọ gì hết!”
Trình Thần giả vờ thần bí nói “Lần này em tới là mang đến cho anh Hoàn đây một món quà cực lớn nha!”
Mắt Cố Hoàn sáng rực lên, trong lòng kích động, lặng lẽ nói “Là cái gì hả?”
Trình Thần cũng không vội, cố ý câu ra sự hứng thú của Cố Hoàn, nói “Anh Hoàn, anh định ngồi đây nói luôn à!”
Cố Hoàn bật cười khanh khách “Đi, hai người theo anh đến phòng riêng rồi từ từ nói chuyện nào!”
Sau khi đến phòng, Cố Hoàn bưng đồ uống cho hai người Trình Thần, Trình Thần tay cầm ly nước, nhàn nhã thản nhiên nói với Cố Hoàn.
“Thực ra lần này em tới đây là muốn cùng anh bàn một khoản làm ăn lớn. Lúc đến có hơi sớm nên có thấy được trung tâm thương mại của anh buôn bán cũng không tệ ha, vậy anh có muốn làm cùng em không?”
Cố Hoàn con ngươi phóng đại, trấn định nói:
“Buôn bán cũng bình thường thôi mà, đâu có bằng được sinh ý nhà em tại trấn Ba Loan cơ chứ!” Ho nhẹ một chút, anh nói tiếp, “Em mới vừa nói muốn làm ăn lớn là có ý gì?”
Trình Thần nhìn dáng vẻ của Cố Hoàn, nhịn không được liền muốn cười, hiện quyền chủ động nằm trong tay hắn, Cố Hoàn dù có giả vờ tính kỹ trước sau cũng vô dụng, hắn cười nói.
“Anh Hoàn, anh trước giờ không phải luôn phàn nàn lượng hàng cung ứng định mức luôn thiếu hay sao? Hiện tại, mỗi ngày bên em có thể cung ứng cho bên anh 2 vạn cái bánh bao, 5 ngàn cân hạt dưa, chỉ xem anh có muốn hay không thôi?”
Cố Hoàn bỗng nhiên đứng bật dậy, trấn định gì gì đó đã sớm bị anh quăng ra đảo hết rồi, thanh âm của anh thoáng cái run rẩy, “Em nói thật sao?”
Trình Thần cười híp mắt nói “Đương nhiên là thật!”
Cố Hoàn mắt lộ ra hung quang, kích động nói “Làm sao lại không muốn, gấp đôi anh cũng nuốt hết ấy chứ!”
Trình Thần gật đầu, nói “Em tin tưởng anh có thể nuốt được, chỉ là em có một yêu cầu nho nhỏ.”
Lúc này Cố Hoàn bất chợt bình tĩnh trở lại, không có bị mừng như điên làm cho choáng váng đầu óc, hít thở thật sâu vài cái. Thằng nhóc Trình Thần này thật không đơn giản a, chỉ nói mấy câu đã làm anh mất đi sự lạnh nhạt ban đầu [Edit: có sao???][Beta: haha], bị hắn nắm mũi cứ thế mà dắt đi, nghĩ nghĩ một chút, anh thận trọng hỏi.
“Yêu cầu gì, chỉ cần anh có đủ khả năng, nhất định sẽ cố sức mà làm!”
Trình Thần gật đầu, Cố Hoàn thời điểm mấu chốt vẫn giữ được cái đầu lạnh, quả là một người đáng để hợp tác.
Hắn cân nhắc một chút mới nói.
“Anh Hoàn, hàng chỉ cần đến tay anh, em sẽ không quản anh bán thế nào. Lần này, em còn có thể ký với bên anh hợp đồng mua bán trong 1 năm, nhưng trước hết em cần 1 triệu tiền đặt cọc.”
“Phốc!” Cố Hoàn nguyên bản còn rất trấn định mà bưng ly trà nhâm nhi, vừa nghe xong câu này của Trình Thần, nhất thời phun toàn bộ nước trà trong miệng ra, anh không dám tin nên hỏi lại: “100 vạn tiền đặt cọc?” Ngay cả Trình Chí Lịch ngồi một bên cũng bị dọa cho hoảng sợ.
“Đúng vậy, 1 triệu tiền đặt cọc, chỉ cần có đủ số tiền đặt cọc này, mối làm ăn này xem như thành công. Hơn nữa, em sẽ cam đoan nếu sau này bên em có sản phẩm mới xuất hiện, nhất định sẽ ưu tiên cung ứng cho bên anh trước, thế nào?” Trình Thần thản nhiên nói.
Cố Hoàn lau miệng, để cho mình tỉnh táo lại, trong đầu anh cấp tốc chuyển động, anh phi thường rõ ràng Trình Thần ký kết 1 năm hợp đồng mua bán với bên anh, chắc chắn anh sẽ được lợi rất lớn. Đây thật sự là một mối làm ăn có lời, nếu thuận lợi ký kết, lợi nhuận chỉ được tính bằng hàng triệu trở lên thôi, sinh ý như thế mà anh cự tuyệt thì chính là một tên ngốc, thế nhưng tiền đặt cọc là 1 triệu, con số này cũng không nhỏ, anh nhất định phải cân nhắc cẩn thận một chút.
Trình Thần nhìn đến dáng vẻ này của Cố Hoàn cũng không thấy kỳ quái, hắn thản nhiên nói.
“Anh Hoàn, nếu anh không đồng ý cũng không sao, nhưng anh phải trả lời em sớm một chút, em nghĩ vẫn có rất nhiều người nguyện ý cùng em trao đổi mối làm ăn này.”
“Thần Thần à, một con số lớn như thế em cũng phải để anh có thời gian cân nhắc chút chứ!” Cố Hoàn cười khổ nói.
“Anh Hoàn, không phải là em không cho anh thời gian, mà là thời gian của em vô cùng quý giá, em không muốn vì chút chuyện nhỏ này mà lãng phí chúng. Hơn nữa anh yên tâm, nhà em ở ngay trấn Ba Loan, anh cũng đâu cần lo lắng em sẽ ôm tiền bỏ trốn đúng không?” Trình Thần cười lộ ra hàm răng trắng noãn, răng của hắn rất trắng nha.
“100 vạn mà là chuyện nhỏ hả?” Cố Hoàn còn lời nào để nói nữa rồi.
“Anh Hoàn, anh mà còn không quyết định, em sẽ đi tìm người khác đấy!” Trình Thần cười rất sáng lạn, nhún nhún vai nói.
“Đừng!” Cố Hoàn liên tục cười khổ, anh bỗng nhiên phát hiện mình cư nhiên bị một tên nhóc con ép đến gắt gao, hết lần này tới lần khác anh chỉ có thể giơ tay chịu trói, “Được rồi, anh chấp nhận, nhưng mà nói thật con số 1 triệu này quá lớn, em nhất định phải cho anh chút thời gian chuẩn bị. Hơn nữa anh còn có 1 điều kiện, anh phải là đại lý độc quyền tiêu thụ hạt dưa cùng bánh bao Ba Loan trên toàn quốc!”
“Ai da~, anh Hoàn, anh quả thật quyết đoán nha!” Trình Thần không chút keo kiệt tán dương anh ta, “Bất quá, làm đại lý độc quyền tiêu thụ trên toàn quốc sẽ không được đâu, thế nhưng độc quyền ở thành phố Hợp Sắp thì em có thể giao cho anh được.”
“Hợp Sắp này quá nhỏ, nếu toàn quốc không được, vậy Huy Châu vẫn có thể đi!” Cố Hoàn giải quyết chính sự vô cùng nghiêm túc.
“Huy Châu thì Huy Châu!” Trình Thần suy nghĩ một chút, mỗi ngày giao 5 ngàn cân hạt dưa, có thể cung ứng đủ cho thị trường thành phố Hợp Sắp, nhiều nhất cũng chỉ qua được mấy khu ngoại thành lân cận mà thôi, cho anh ta hưởng độc quyền Huy Châu cũng không là gì cả, hơn nữa để con ngựa này không chạy mất nhất định phải cho nó ăn chút cỏ non mới được!
“Ha ha ha, thế thì tốt, như vậy đi, em chờ anh 3 ngày, ba ngày sau anh sẽ giao đủ cho em 100 vạn!” Cố Hoàn lộ ra vui mừng mồn một, hiện tại điều duy nhất làn anh phát sầu chính là làm cách nào gom đủ 100 vạn đây, con số này cũng đâu phải nhỏ nhít gì.
Nghe được Cố Hoàn đáp ứng, Trình Thần cũng rất hưng phấn, tuy hắn biết việc này sẽ không có vấn đề gì, nhưng bây giờ việc này mới triệt để hoàn thành, làm cho hắn nhẹ cả lòng, 100 vạn tới tay, chí ít đã nắm chắc được 2 ngọn núi, thêm 1 tháng buôn bán hạt dưa cùng bánh bao tại trấn Ba Loan cùng Hằng Dương Huyền nữa, lúc đó cũng có thể kiếm được 110 vạn hẳn là không thành vấn đề, như thế hắn có tận 3 ngọn núi luôn nha.
Thế nhưng đối với kết quả này, hắn vẫn còn ngại chưa đủ!
Hắn cũng vì tình thế bức bách, bằng không cũng sẽ không nghĩ tới dùng biện pháp thế này.
Số tiền 100 vạn này vừa tới tay, hắn có thể trực tiếp đầu tư xây dựng xưởng gia công thực phẩm đồ hộp, tuy nói tài chính nhất định là đủ, nhưng vì để kiếm thêm mấy ngọn núi núi, hắn phải liều mạng. Tiền tăng thêm không ai ngại nhiều cả, hiện nay kẻ có tiền duy nhất mà hắn biết cũng chỉ có mỗi mình Cố Hoàn, trước lạ sau quen, nói không chừng còn có thể ép thêm một mớ từ người anh ta ra nữa nha, đương nhiên cái này không vội, phải đợi 100 vạn tới tay rồi mới tính tiếp. [Beta: công phu ‘hấp tinh đại pháp’ của Thần Thần đáng sợ quá, hiuhiu]
Ba ngày rất nhanh trôi qua, 100 vạn Cố Hoàn cũng khá dễ để gom đủ số. Dù sao anh ta cũng là người quản lý cả một khu thương mại lớn, công thêm lợi nhuận từ hạt dưa cùng với bánh bao Ba Loan mang lại rất dễ dàng thuyết phục cấp lãnh đạo, dù muốn phản đối cũng không đưa ra được lý do. Người đắn đo lo sợ Trình Thần lừa tiền, cũng đứng không vững nổi lập trường đó, hạt dưa cùng bánh bao nhà họ mang đến một phần lợi nhuậnhơn cả trăm triệu cũng không nói quá, tại trước mặt lợi ích như thế, bọn họ sẽ vì 100 vạn mà tự hủy thành trì sao?
Ba ngày, Cố Hoàn cũng nhân cơ hội dẫn hai người Trình Thần đi thăm thú khắp nơi, thật sự khiến Trình Chí Lịch mở rộng tầm mắt, đồ chơi tốt quá nhiều, không nhìn kịp. Trình Thần cũng biết đến cha Cố Hoàn, ông ấy là một lão nhân hơn 50 tuổi, trông khá nghiêm nghị, nghe Cố Hoàn nói nhà anh ta còn một cô em gái, do hiện tại đang trong kỳ nghỉ nên đã đến nhà thân thích ven biển chơi, cho nên hai người Trình Thần vẫn chưa có cơ hội thấy.
“Trình Thần, em không biết đâu, em gái anh nha, vô cùng xinh đẹp, nói đúng hơn là khuynh quốc khuynh thành, như tiên nữ hạ phàm ấy. Người theo đuổi em ấy nhiều vô số kể, đều có thể xếp thành thành một cái Trường Thành luôn nha!” Cố Nguyên tha hồ thổi phồng, ra sức khoe khoang. Ở nhà họ Cố, Cố Nguyên nổi tiếng là tinh lực tràn đầy, tiêu chuẩn là một tên thiếu niên, thường xuyên làm cho cả nhà trời long đất lở, nhắc tới nó, không chỉ Cố Hoàn mà ngay cả cha Cố cũng phải đau đầu.
Nghe nói (đây là theo lời bản thân Cố Nguyên nói), nó ở bên ngoài đánh nhau gây sự tùm lum, những người khác vừa thấy nó là răm rắp gọi ‘Đại ca’, kiêu ngạo vô cùng, chả ai bì nổi. Nói đi thì phải nói lại, bản thân nó quả thật có vốn liếng để kiêu ngạo, thân thể thì cường tráng, mới 19 tuổi đầu, cũng gần 1m8. Bề ngoài tuy đẹp trai ngời ngời, nhưng trong khung lại có một cỗ điên cuồng hung ác, gia cảnh nhà lại giàu có, là đại ca dẫn đầu một băng nhóm, ai thấy cũng đều sợ hãi, vừa nhắc đến cái này nó còn tỏ vẻ vô cùng tự hào cơ đấy.
Cố Nguyên rất thích đấu võ mồm với Trình Thần, mỗi khi bị Trình Thần ngược thừa sống thiếu chết là nổi khùng lên. Nhưng bản thân nó cũng biết nặng nhẹ, cho dù có tức đến đâu, cũng chưa từng ra tay thật với Trình Thần.
“Anh biết Trường Thành dài bao nhiêu à?” Trình Thần cắt đứt lời nổ của nó.
“Cái kia. . . Phải rất dài đi!” Cố Nguyên chột dạ nói.
“Anh biết để xếp thành một cái Trường Thành cần bao nhiêu người sao?” Trình Thần tiếp tục hỏi.
“Chắc rất nhiều người ha!” Cố Nguyên đầu đổ đầy mồ hôi.
“Khoác lác mời chuẩn bị bản nháp!” Trình Thần khinh bỉ.
“Tên nhóc thối kia, anh đây chẳng qua là so sánh cho em dễ hình dung thôi, có cần nghiêm túc đến vậy không hả?” Cố Nguyên thẹn quá hóa giận, mắt ánh lên nguy hiểm, “Hay là nói, em không tin em gái anh rất đẹp hử?”
“Em tin!” Trình Thần nói. Gien nhà họ Cố đều rất tốt, hiện tại từ ba mẹ Cố vẫn có thể mơ hồ nhìn ra được nét hào hoa phong nhã của họ thời trẻ, mà từ cấp bậc khuôn mặt đẹp trai của Cố Hoàn cùng Cố Nguyên, là có thể suy được em gái bọn họ chả kém cạnh gì đâu.
“Vậy thì được rồi!” Cố Nguyên cho Trình Thần một ánh mắt nhóc rất thức thời, “Nhóc con, anh nhìn em rất thuận mắt nha, đi thôi, anh dẫn em đến chỗ này tốt lắm, người bình thường anh chẳng dẫn đi đâu.”
“Không đi!” Trình Thần không chút do dự cự tuyệt, chỗ Cố Nguyên muốn dẫn hắn đi chắc chắn sẽ chẳng tốt lành gì đâu.
“Đi đi, đi thử đi, bảo đảm khiến em mở rộng tầm mắt!” Cố Nguyên không để ý sự phản đối của Trình Thần, lôi kéo hắn ra khỏi nhà. Nó cũng là thừa dịp lúc này ba Cố cùng Cố Hoàn không có ở nhà, mà Trình Chí Lịch đang ngồi trong phòng xem ti vi không chớp mắt, mới nhân cơ hội túm Trình Thần vọt lẹ.
Chân tay Trình Thần nhỏ xíu sao bì được sức tên ‘Đại ca’như Cố Nguyên, trực tiếp bị kéo đi. Trình Thần cũng phi thường phiền muộn, sợ nhất chính là loại người không nghe đạo lý như thế này đây, hắn căn bản không có biện pháp xử lý mà.
Cố Nguyên tựa như một làn khói túm Trình Thần đi tới một nơi rất phồn hoa, bởi vì là buổi tối, trong lòng Trình Thần vang lên chút cảnh báo, nhưng vẫn bị Cố Nguyên nửa lôi nửa kéo vào một nơi có tên là Molly Kim, ca vũ thính – một loại hình quán bar kiểu cũ thời bấy giờ. [Edit: ai xem phim trung thời dân quốc là biết mấy chỗ này nhá, nơi có mấy cô vũ nữ khiêu vũ này nọ á]
Cố Nguyên thập phần đắc ý, nói đây là nơi vui chơi tốt nhất tại Hợp Sắp này, người thường có muốn cũng không thể nào vào được. Trình Thần có thể đi vô được, chính là nhờ mặt mũi của nó đấy nhá, liên tục lải nhải nhắc nhở Trình Thần đừng quên công lao của nó, làm cho Trình Thần trợn trắng cả mắt, ai thèm tới đây cơ chứ.
Chỉ có loại thiếu niên bất lương này mới coi nơi đây chính là bảo bối.
Molly Kim là một phòng khiêu vũ, đây là nơi xa hoa truỵ lạc, thập phần náo nhiệt vào đêm. Lúc Trình Thần bị Cố Nguyên kéo vào, đập vào mắt là một cái khán đài dài khá lớn, phía trên đang có người khiêu vũ, tục danh là ‘Vũ nữ’. [Edit: trong sáng nhá, đó là tên nghề nghiệp của người ta đó.]
Đúng như lời Cố Nguyên nói, nơi này quả thật là chỗ náo nhiệt nhất của Hợp Sắp khi phố vào đêm.
Cố Nguyên hiển nhiên tại trong này rất nổi tiếng, từ lúc nó đến không ngừng có người tiến đến gọi nó là ‘anh Nguyên’, thậm chí phần lớn người đều lớn hơn nó rất nhiều. Loại hình ca vũ thính lúc này khá tương tự với quán bar đời sau, Trình Thần cũng có chút tò mò. Hắn nhìn một hồi, người ở đây rất nhiều, nhưng lại không đầy, có thể nói nơi này chỉ có phân nửa lượng người mà thôi. Mỗi một người đều vô cùng high, thỉnh thoảng có vài vũ nữ đi qua đi lại khiến cho không khí nơi này có chút kỳ quái, nhìn như thế làm Trình Thần cảm thấy ăn không tiêu. [Beta: aaaa, ta méc, ta méc Viên Viên, Trình Thần đi mua hoa nè bà con ơi!!!]
“Tiểu Nguyên tới rồi à!” Ông chủ Molly Kim là một thanh niên chẳng kém Cố Hoàn bao nhiêu, đầu trọc, trên mặt còn có một vết thẹo lớn, toàn thân toát ra cỗ hung hãn ngoan lệ, nhưng nói thật gã này lớn lên không thuộc loại hình khôi ngô, mà là phi thường thanh tú, thậm chí có chút xinh đẹp, dáng vẻ có chút giống một minh tinh Kim Thành Võ trên màn ảnh đời sau, gã rất cao, còn cao hơn cả Cố Nguyên, chắc cỡ 1m82 hoặc hơn. [Beta: đệt, ta ko hình dung được xinh đẹp thanh tú phối hung hãn ngoan lệ kèm trọc đầu là nó ra mần răng nha~]
“Anh Bắc!” Cố Nguyên nhìn thấy gã ta còn cố ý khiêu khích một chút, sau đó ra hiệu Trình Thần gọi theo, Trình Thần thuận ý kêu một tiếng.
Tên đầu trọc này rất văn nghệ, là Vệ Bắc. Khí thế trên người gã rất mạnh, gã liếc nhìn Trình Thần, nói.
“Sao em lại dẫn một đứa bé tới đây cơ chứ!”
Cố Nguyên cười đắc ý “Anh Bắc, anh đừng nhìn nó nhỏ mà lầm, nó là bạn anh trai em đấy, tên nhóc này rất lợi hại nha, em vậy mà đấu không lại nó đó!”
Vệ Bắc khẽ liếc mắt, kinh ngạc quan sát Trình Thần, nói “Bạn anh em, nhỏ như thế sao?”
Cố Nguyên liên tục gật đầu, Vệ Bắc cười cười.
“Bạn của Hoàn tử, anh phải nhận thức một chút mới được, Tiểu Nguyên, em tự đi chơi đi, cứ giao nhóc cho anh!” Cố Nguyên nói, “Được thôi, anh Bắc, anh phải chiếu cho cố tốt đó, em đi đây!”
Vệ Bắc phất phất tay, Trình Thần cũng vì thế trực tiếp bị lưu lại bên cạnh Vệ Bắc. Trình Thần trong lòng liên tục chửi bới, thằng nhóc Cố Nguyên kia quá vô trách nhiệm, cái tên Vệ Bắc này vừa nhìn đã biết thuộc vào phần tử nguy hiểm, thế mà nó cư nhiên vứt bỏ hắn một mình ở đây. [Beta: nhiệt liệt vỗ tay khen ngợi thái độ ‘đem con bỏ chợ’ của Tiểu Nguyên đi nào, mà Thần Thần xạo quá, làm như mình ko phải là phẩn tử nguy hiểm không bằng…]
“Ngồi đi!” Vệ Bắc chỉ vào ghế sô pha bên cạnh, lúc này Trình Thần muốn thành thật bao nhiêu là có thành thật bất nhiêu, ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Uống rượu gì!” Vệ Bắc nói.
“. . . . !” Trình Thần không nói gì, bộ dáng hắn thế này rất giống người uống rượu được hay sao? “Có Tuyết Bích hoặc Coca không?” Trình Thần mặc dù hơi nhát, nhưng rất đúng mực, không có chút khúm núm chút nào, cũng không có loại sợ hãi nên có như mấy đứa nhóc bình thường, hắn tương đối trấn định.
“Lúc này anh đây thật sự tin tưởng em là bạn của Hoàn tử!” Vệ Bắc nhìn đến Trình Thần bình tĩnh ung dung như thế, đột nhiên nói.
Sau đó, Vệ Bắc cũng không để ý đến hắn nữa, gọi người đem đồ uống lên cho hắn, rồi tự bận chuyện của mình, Trình Thần cũng tự uống đồ của mình, không làm phiền gì gã. Nhìn một đám người ngoài đó, sống mơ mơ màng màng, ca hát khiêu vũ, cảm giác dần dần buông lỏng.
Mấy người Vệ Bắc ngồi bên cạnh nói chuyện cũng không tị hiềm Trình Thần, tuy trong phòng rất ồn ào, nhưng Trình Thần vẫn nghe không sót chuyện gì. Trên cơ bản chính là có mấy nơi ở thành phố Hợp Sắp mở ra ca vũ thính như thế này, vì thế việc làm ăn ở Molly Kim dần dần kém trước rất nhiều. Ngày xưa cứ đến buổi diễn là nơi này đầy ắp người, chen lấn nhau mà đi, nhưng bây giờ chỉ cần số lượng như hôm nay đã là tốt lắm rồi.
Vệ Bắc có vẻ rất bình tĩnh, nhưng mấy tên bên cạnh gã từng tên liên tục la mắng này nọ. Thậm chí có tên còn nói muốn ngầm hạ độc thủ, nghe đến mà Trình Thần ứa mồ hôi lạnh, đám người này thật đúng là ngoan độc mà, vì vậy cậu tận lực nhìn về phía đài ca vũ giả bộ như mình chẳng nghe thấy gì, miễn cho dẫn lửa thiêu thân.
“Này, nhóc con, em không phải là bạn của Cố Hoàn sao, hiểu biết sẽ không ít ha, xem thử có thể giúp anh giải quyết được vấn đề này hay không!” Vệ Bắc bất quá vì quá buồn bực mới tìm Trình Thần trờ chuyện, kiếm chút lạc thú.
“Vấn đề gì?” Trình Thần giả vờ không hiểu nói.
Vệ Bắc liền đem mọi chuyện nói lại lần nữa, Trình Thần sau khi nghe xong, tinh tế suy nghĩ một chút, đơn giản là bị phân tán khách hàng thôi chứ gì mà làm ghê thế! Nói thật, vấn đề này quả là không dễ giải quyết, bởi cũng không thể buộc mấy chỗ kia đóng cửa được!
“Những nhà mới mở so về quy mô cùng hình thức với anh, bên nào khá hơn một chút?” Trình Thần hỏi.
Vệ Bắc nguyên bản chỉ tính đùa giỡn chút, lúc này lại nghe Trình Thần nghiêm túc hỏi thế, còn tò mò mà thành thật trả lời.
“Bất quá chỉ so với bên anh mới hơn một chút mà thôi, đến cùng cũng không có khác biệt gì hết!”
Trình Thần gật đầu,.
“Đã không có gì khác biệt, vậy thì dễ hiểu thôi. Bây giờ, khách bị mất, một phầnlà do địa lợi, hai bên chả có gì khác biệt, tất nhiên phải chọn bên mới hơn rồi, ai lại không muốn một lần nếm thử đồ tươi chứ.”
Mắt Vệ Bắc sáng rực lên, nguyên bản gã còn có chút thờ ơ, bây giờ lại rất chăm chú lắng nghe, “Em nói rất có lý, vậy em cảm thấy phải làm sao mới giải quyết được vấn đề này.”
Trình Thần suy tính kỹ càng mới đáp.
“Chuyện này không quá khó để thực hiện, bất quá anh Bắc định cho em chỗ tốt gì đây!”
Vệ Bắc nháy mắt cười cười.
“Nhóc con, lá gan không nhỏ a, dám đàm điều kiện với anh! Bất quá anh Bắc hôm nay rất vừa ý em, chỉ cần em giúp anh đem giải quyết vấn đề này, anh cho em 1 ngàn đồng!”
Trình Thần lắc đầu.
“Anh Bắc, anh là người làm đại sự, 1ngàn đâu phù hợp thân phận anh!”
Vệ Bắc thẳng tắp nhìn chằm chằm Trình Thần.
“Nhóc con này cũng không đơn giản nha, được thôi, em nói thử đi, em muốn cái gì?”
Cùng Vệ Bắc đòi tiền, chính là nhổ răng cọp, bất quá Trình Thần lá gan cũng chả nhỏ, hắn thật đúng là dám làm. Chủ yếu vì hắn nhìn đến Cố Nguyên cùng Vệ Bắc có vẻ khá thân thiết, mà Vệ Bắc cùng Cố Hoàn tựa hồ còn là bằng hữu, hắn tin tưởng dựa vào mối quan hệ trên, chí ít Vệ Bắc cũng cho hắn một chút phân thượng! [Edit: đâu chỉ thân thiết bình thường đâu, gian tình bay đầy trời rồi! Hắc hắc]
“Thế này nhé, em sẽ đưa ra ý kiến của mình, nếu vô dụng, em lấy tiền không phải là qua mặt anh Bắc đây sao, Trình Thần em đây còn không có gan này. Nhưng nếu ý kiến em đưa ra hữu dụng, đến lúc đó em muốn anh đem phần lợi nhuận của Molly Kim chia cho em 1/10 ở ngay tháng đầu tiên làm thù lao, thế nào?” Trình Thần bình tĩnh nói.
“Ha ha ha!” Vệ Bắc cười lớn, “Nhóc con, giỏi lắm, lại dám nói ra lời này, tốt thôi, anh đồng ý!”
Trình Thần gật đầu, lập tức nói ra ý kiến thay đổi nơi này. Thực ra để đưa ra giải pháp xử lý xu hướng suy tàn của Molly Kim lúc bất giờ rất đơn giản, chính là sửa cũ thành mới. Đầu tiên phải bắt đầu từ mặt lắp đặt thiết bị mà nói, Molly Kim thiết lặp cơ sở còn quá bảo thủ, không đủ xa hoa, đẳng cấp cũng không có. Mặt khác lại là vấn đề của ca khúc, đều quá lỗi thời mất rồi, nên đổi sang mấy ca khúc nổi tiếng lưu hành bấy giờ, còn vũ nữ từ phong cách đến bước nhảy đều ở mấy thập niên trước nha, phải đưa ra được xu hướng vũ đạo mới, nói thí dụ như: vũ đạo sôi động của nhạc điện tử, múa cột, nếu được đưa luôn múa thoát y sexy khêu gợi nhưng có phần thần bí hấp dẫn chứ không phải loại dung tục như thế mới có thể tồn tại lâu dài, thậm chí Trình Thần còn đề cử đến hình thức kinh doanh KTV ở đời sau.
Tóm lại theo lời Trình Thần nói, chỉ một câu thôi, thay đổi toàn bộ thiết bị cùng bố cục của Molly Kim thành dạng cao quý, hào phóng, xa hoa bậc nhất, đem nơi này trở thành biểu tượng của sự cao cấp và thời thượng, muốn để người đến nơi này sẽ tượng trưng cho một loại thân phận đặc thù có địa vị.
Trình Thần nói hết những lời này xong, Vệ Bắc chỉ biết trực tiếp trợn tròn hai mắt, thậm chí gã có chút phản ứng không kịp, đây là lời phát ra từ cái miệng của một thằng nhóc 8 tuổi hay sao? Gã nhịn không được lôi kéo Trình Thần đi thẳng đến phòng riêng để tiện bề hỏi han chi tiết kế hoạch.
Trình Thần là biết gì nói nấy, trọng điểm hắn nhấn mạnh chính là lắp đặt thiết bị có vấn đề, thiết bị cần phải đạt độ xa hoa thượng đẳng. Hiện ở thời đại này phong cách thiết kế hiển nhiên không có cách nào so được với đời sau, Trình Thần đời trước cũng từng tự học qua cách thiết kế cũng như bố cục thiết bị, đối với lần này cũng có mấy phần nắm chắc, kết hợp với kinh nghiệm đi quán bar cùng KTV lúc trước định ra phong cách cho nơi này, điều đó khiến Vệ Bắc miệng há đến mức không khép lại được.
Đợi đến lúc Vệ Bắc từ mê mẩn giật mình thì đã hơn 11h khuya, ra khỏi phòng riêng, lúc này Trình Thần nhìn ca vũ thính nơi nào còn bóng dáng tên Cố Nguyên kia, tên đó đã sớm quẳng hắn lên chín tầng mây luôn rồi, người cũng chả biết chạy đi nơi nào.
“Được rồi, đừng nhìn nữa, tiểu Nguyên sớm đã chạy mất, em đang ở đâu, anh đưa em về!” Vệ Bắc trong mắt vẫn còn bốc lên hồng quang.
Vệ Bắc đưa Trình Thần trở về, ở trên đường còn mời hắn ăn khuya nữa. Lúc này, thịt nướng cùng lẩu malatang* còn chưa được thịnh hành, ăn khuya chỉ có mì xào mà thôi, Vệ Bắc kêu thêm 2 chai bia, còn để trước mặt Trình Thần một ly, cứng rắn rót cho hắn uống.
Kết quả Vệ Bắc không ép nữa, Trình Thần mặt không đỏ tim không đập, một mình nốc cả chai luôn, xong, một chút chuyện cũng chả có, thản nhiên ăn mì xào, khiến cho Vệ Bắc câm nín.
“Em còn là một đứa bé sao? Thế nào mà anh lại có cảm giác em như người ở trển mới xuống cơ chứ. Hiểu biết quá rộng, không hợp lẽ thường như thế thì thôi đi, đến uống bia cư nhiên cũng không say, nếu không anh kêu thêm 2 chai nữa xem thử có chuyện gì không?”
Trình Thần liên tục xua tay, cười hì hì nói.
“Anh Bắc, ngàn vạn lần đừng kêu. Đây là do thể chất đặc thù, đừng nói bia, ngay cả uống hết một chai rượu đế, cũng chẳng có chuyện gì đâu. Nhưng em không thích uống rượu uống bia, một chút cũng không thấy có gì tốt!”
Vệ Bắc gật đầu.
“Được rồi, không cho em uống nữa, uống nữa cũng là lãng phí!” Trình Thần không nói gì, hắn thực sự phải cám ơn Vệ Bắc khi nói lời này.
Vệ Bắc vừa ăn mì xào, vừa uống bia, tán gẫu với Trình Thần.
“Anh nói em còn bé thế, sao lại biết mấy thứ đó hử, anh thấy nhiều người lớn chưa chắc thấu đáo như em đâu!”
Trình Thần không có nửa điểm khẩn trương, rất tùy ý nói.
“Em rất thích tự mình miên man suy nghĩ, hơn nữa lại rất thích sách, mỗi lần đọc sách em đều sẽ có rất nhiều ý tưởng mới lạ!”
Vệ Bắc vội vã kêu to, “Dừng đi, anh vừa nghe đến sách vở thì đã thấy đau đầu rồi!” Hiển nhiên cũng không tiếp tục tò mò, gã nhích lại gần Trình Thần, “Trình Thần à, em thấy đó, em nói nhiều như thế mà anh chả nhớ gì nhiều, hay là em qua bên anh giúp trực tiếp chỉ đạo luôn ha?”
Trình Thần chớp chớp mắt nhìn Vệ Bắc, chậm rãi nuốt xuống mì trong miệng vào bụng, sau đó nói, “Anh Bắc, ngày mai em phải về nhà rồi, thật sự không có cách nào giúp anh đâu!”
Vệ Bắc ép radáng cười nịnh nọt nói.
“Trễ vài ba ngày rồi về cũng đâu sao, em xem như giúp anh Bắc một lần đi, anh Bắc đây là người nhà mà em! Không thì anh cho em thêm 1/10 tiền lợi nhuận nữa!”
Trình Thần nghiêm túc nói với Vệ Bắc.
“Anh Bắc, đây không phải là vấn đề tiền bạc, ngày mai em thật sự phải đi về. Nếu không ba em sẽ rất lo lắng.”
Vệ Bắc nghe xong cũng không có tức giận, trái lại bày ra bộ mặt tội nghiệp, nói.
“Trình Thần, em giúp anh chuyện này đi mà~!”
Trình Thần nổi da gà da vịt lên hết, đây mà là đại ca bưu hãn Vệ Bắc ư? Sao bắt đầu chơi trò nũng nịu như vậy, thật khiến hắn không có cách mà. Sâu kín liếc nhìn Vệ Bắc, suy nghĩ một chút, nói:
“Anh Bắc, ngày mai em thật sự phải về nhà, như vậy đi, ngày kia em sẽ lên đây giúp anh. Bất quá em muốn đuổi thù lao anh ra thành một cái điều kiện, anh xem thử có được không?” [Edit: lại lừa thêm một con cừu nhẹ dạ vào tròng! Amen…]
Vệ Bắc vừa nghe, tinh thần chấn động.
“Điều kiện gì, chỉ cần anh làm được, sẽ cố gắng hết sức mình!”
“Vậy em lấy 1/10 tiền lợi nhuận trả thù lao kia đổi thành anh cho em mượn 100 vạn, số tiền này trong vòng nửa năm em sẽ trả lại cho anh!” Trình Thần nói.
“Ặc!” May mắnVệ Bắc nhanh chóng đem mấy thứ trong miệng nuốt xuống, bằng không lần này Trình Thần lãnh đủ hết rồi.
“Em muốn mượn 100 vạn!” Vệ Bắc không dám tin nói, đêm nay gã đã bị Trình Thần làm cho khiếp sợ đến chết lặng rồi, một tên nhóc con 8 tuổi, cư nhiên miệng mở lớn đến thế, gã cảm giác một thân khí phách kiêu hùng của mình giờ đây chả bì nổi một đứa bé.
“Đúng vậy, nếu như anh không có cũng không sao!” Trình Thần vội vàng nói.
“Nhóc con, em thật là điếc không sợ súng hả!” Vệ Bắc không nói gì gật gật đầu, “100 vạn xác thực anh không có, bất quá anh có cách gom đủ, chỉ là muốn hỏi một câu, một tên nhóc con như em muốn số tiền lớn như thế làm gì?”
“Cái này cũng không có gì phải giấu diếm cả, em muốn thành lập một nhà máy lớn, hiện đang gom góp tài chính!” Trình Thần nhún nhún vai.
“. . . . !” Vệ Bắc cổ quái nhìn Trình Thần.
“100 vạn là một con số rất lớn, em thật sự nắm chắc bản thân không bị lỗ vốn hả, phải biết nếu anh cho em mượn tiền, nhưng đến lúc đó em trả không nổi thì làm sao, anh cũng không phải hạng người dễ nói chuyện!” Vệ Bắc nhịn không được lắc đầu.
“Chỉ cần anh dám cho em mượn, chuyện đó sẽ không xảy ra đâu. Hơn nữa, em còn có thể trả cho anh thêm 2% tiền lãi, thế nào?” Trình Thần thẳng thắn nói rõ.
“Tên nhóc này thiệt là!” Vệ Bắc không nói gì, “Như vậy đi, trước mắt em đem việc thiết kế lại quán của anh làm ra bản kế hoạch, để anh dựa vào đó tính toán thử xem hoàn thành nó rồi thì trên người còn lại bao nhiêu tiền, có thể cho em mượn được không, đồng thời thông qua đó, khảo sát bản lĩnh của em một chút luôn, cứ như vậy cho mượn, anh không cách nào yên tâm được!” [Edit: tội nghiệp, đã vào tròng rồi, có vùng vẫy cũng chỉ tốn thời gian mà thôi!]
“Không thành vấn đề, anh cứ tự nhiên mà khảo sát!” Trình Thần cười hì hì, “Em sẽ chờ anh cho em mượn tiền nha, bất quá phải đưa em trước thàng này đó!” Trình Thần mở miệng nói điều kiện này với Vệ Bắc, bất quá chỉ là thử thời vận một chút thôi, không được cũng không sao cả, nếu như thành công, vậy mới là niềm vui ngoài ý muốn, hắn tự nhận vẫn có mấy phần bản lĩnh nhìn người, Vệ Bắc cũng không phải loại lưu manh không nói chữ tín.
Nếu thật sự mượn được tiền, cộng thêm số tiền của Cố Hoàn sắp đưa, hắn có đến 200 vạn.
Nói cách khác hắn kiếm được 5 ngọn núi miễn phí, phải biết dù đời sau có tiền cũng chưa chắc mua được một ngọn núi nào đâu, lúc này hắn có thể lấy được bao nhiêu thì cứ lấy, tuyệt đối không thể nương tay.
Bàn tính trong lòng Trình Thần đánh vang liên tục, chính là như vậy, 200 vạn hắn vẫn chưa mấy hài lòng. Nếu như không phải trước giờ hắn có thói quen nắm giữ cổ phần công ty một cách tuyệt đối, hắn thậm chí còn muốn lôi kéo cả mấy người Cố Hoàn góp vốn chung rồi. Dựa vào ba tấc lưỡi của mình, Cố Hoàn nhất định sẽ dễ dàng bị đốn hạ mà thôi.
Tuy hiện tại Vệ Bắc không có nói rõ, nhưng vẫn nghe được ý đáp ứng cho Trình Thần vay tiền. Trình Thần không hề nghĩ đến mình bị Cố Nguyên kéo ra ngoài một chuyến cư nhiên gặp được chuyện tốt bậc này, tâm tình lập tức rạng rỡ, khiến Vệ Bắc liên tục lắc đầu, Trình Thần ở đâu mà có lá gan lớn đến như thế a~.
Đến lúc hai người đi đến nhà họ Cố, mọi người trong nhà đã sớm phát điên.
Trình Chí Lịch đang đại náo nhà họ Cố kia kìa, nói như thế cũng không quá đúng, nên nói Trình Chí Lịch đang mắng chửi Cố Nguyên đến mất cả mặt. Cố Nguyên sau khi về đến nhà mới nhớ bản thân đem Trình Thần nhét vào Molly Kim, lúc Trình Thần ngồi với Vệ Bắc, nó lại bị người khác lôi đi, quên chẳng còn một mảnh, chờ nó cuống quít quay lại đã sớm không thấy Trình Thần đâu cả. Bởi những người khác cũng không để ý Vệ Bắc có đi cùng với Trình Thần hay không, bọn họ lại càng không biết Trình Thần ở đâu, lần này Cố Nguyên sắp điên thiệt rồi.
Lúc này nó vô cùng hy vọng là Vệ Bắc dẫn Trình Thần đi, nhưng càng lo lắng là Trình Thần đã đi lạc mất. Nó mang cái mặt đưa đám về đến nhà nói ra chuyện này, bị Trình Chí Lịch chờ người đến nóng ruột nóng gan mắng té tát, rồi bị người nhà luân phiên giáo huấn.
Cố Nguyên tự cũng biết mình đuối lý, cúi đầu im lặng lắng nghe.
Cố Hoàn chờ người cũng không nhàn rỗi, liên tục gọi người đi tìm Trình Thần, đồng thời nghĩ biện pháp liên lạc với Vệ Bắc. Vệ Bắc lại không có di động, ai biết gã cùng Trình Thần chỉ uống vài chén gắp mấy đũa, thời gian còn lại toàn dùng để đàm luận, kéo dài mãi đến tốt mịt, cho nên đợi khi bọn họ trở về, đã vô cùng trễ, sau đó liền nhìn thấy một màn này.
Nhìn thấy Trình Thần bình yên trở về, Trình Chí Lịch thiếu chút mừng đến phát khóc, nếu Trình Thần xảy ra chuyện gì, y sao có thể đối mặt với mấy người Trình Chí Sơn đây, Trình Thần trở về, người nhà họ Cố mới dám thở ra một hơi, nhưng vẫn như cũ không có người nào cho Cố Nguyên được sắc mặt tốt, làm cho một tên luôn luôn diễu võ dương oai như Cố Nguyên, ũ rũ như gà mắc mưa luôn ấy. Bởi ngày quá muộn, người nhà họ Cố giữ Vệ Bắc lại, mà gã cũng không chối từ, dứt khoát ngủ lại.
Vệ Bắc thật ra chơi cùng Cố Hoàn từ nhỏ đến lớn, nhà họ Vệ cùng nhà họ Cố cũng được gọi là thế gia. Chỉ là địa vị của Vệ Bắc so với nhà họquá lớn, cho dù cha mẹ của Cố Hoàn cũng phải nhường Vệ Bắc 3 phần.
Trình Thần bị Trình Chí Lịch lôi kéo ân cần hỏi han, làm hắn dở khóc dở cười, trái lại còn phải liên tục an ủi Trình Chí Lịch. Trò hề này đến đây mới chịu chấm dứt, mọi người đều lần lượt đi nghỉ, nhà họ Cố phòng cũng không nhiều, Cố Nguyên liền lôi kéo Vệ Bắc đến phòng mình ngủ.
Hôm nay là ngày mà Trình Thần cảm thấy mệt mỏi nhất, nhưng do có thêm được 100 vạn nữa nên tâm tình vẫn còn hưng phấn, gần hừng đông mới ngủ được, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Nhưng vào ngày thứ hai, toàn bộ nhà họ Cố lại xảy ra một chuyện kinh thiên động địa.
Đại khái vào khoảng 5h sáng, Trình Thần đã bị tiếng quát mắng gào hét ầm ĩ đánh thức. Hắn mở mắt, men theo tiếng động đó đi tới, liền thấy Cố Chính Đức – cha của Cố Hoàn Cố Nguyên, đang điên cuồng cầm dây lưng quất thẳng vào người Cố Nguyên. Cố Nguyên bị đánh đến da thịt bong tróc, kêu la thảm thiết liên tục, nhưng Cố Chính Đức căn bản chả muốn dừng tay, giống như nổi điên liên tục quất tới tấp.
Mà một bên khác, Vệ Bắc lại kéo Cố Nguyên ra sau người gã bảo hộ, rồi lại bị Cố Nguyên đẩy ra, Cố Chính Đức không biết phát bệnh thần kinh gì, cư nhiên nhấc chân đạp Vệ Bắc lăn ra, rồi tiếp tục quất dây lưng vào người Cố Nguyên.
Cố Nguyên chỉ phát ra tiếng kêu rên, cũng không khóc nháo, cứ quật cường chịu đựng.
Cố Chính Đức vừa đánh, vừa mắng.
“Tao đánh chết mày, mày không muốn mặt mũi chứ gì, tao đánh chết cái thứ súc sinh như mày!”
Vệ Bắc lại từ bên cạnh bò dậy, vội vàng quỳ rạp xuống trước mặt Cố Chính Đức chụp dây lưng trong tay ông.
“Chú Cố, chú muốn đánh liền đánh con đi, chuyện này xin chú đừng trách Cố Nguyên.”
Cố Chính Đức nổi giận quát lớn.
“Cậu nghĩ rằng tôi không dám đánh cậu hay sao?” Nói xong, ông dùng dây lưng trực tiếp quất thẳng vào mặt Vệ Bắc, trên mặt Vệ Bắc trực tiếp nổi lên một lằn máu, bên mép còn chảy ra tơ máu chảy dọc xuống cằm.
“Ba!” Lúc này Cố Nguyên nhịn không được nhào lên, ngăn trở trước mặt Vệ Bắc, đẩy gã qua một bên, lớn tiếng nói.
“Anh Bắc, anh tránh ra đi, đây là chuyện giữa ba con em, để ông đánh đã, đánh đủ, cơn giận sẽ tiêu mất!”
“Tao không đứa con trai như mày, đồ súc sinh!” Cố Chính Đức cả người run rẩy, ông chụp một tay Cố Nguyên, nói xong lời này, bất chợt, ông trào nước mắt, cả người càng không ngừng run run, chỉ vào Cố Nguyên đang im lặng kia, “Mày sao có thể làm ra loại chuyện xấu hổ này hả, tao đánh chết mày!”
Trình Thần phỏng chừng là người đầu tiên chạy tới đấy, hắn nhìn đến cảnh này trực tiếp tỉnh ngủ, đầu tiên là không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi nhìn thấy quần áo Vệ Bắc cùng Cố Nguyên xốc xếch thế kia, lại nhìn đến Cố Chính Đức tức giận thành bộ dạng đó, cũng hiểu ra được phân nửa.
Theo sau là Cố Hoàn, cũng bởi mấy người bọn họ cũng không im ắng gì cho cam, đến đám người Trình Chí Lịch cũng phải chạy tới, nhìn cảnh này ai nấy cũng không kịp phản ứng.
Cố Chính Đức cứ tiếp tục quất mạnh lên người Cố Nguyên, Cố Nguyên cắn chặt răng mà rên rỉ, nó cố gồng mình nén đau, nhưng Cố Chính Đức thật như muốn đánh đến chết nó luôn vậy, trên lưng trực tiếp đổ máu, nhưng nó vẫn quật cường chịu đựng.[Beta: chẹp, mặc dù chuyện gia đình phản ứng thế này ta có thể hiểu, nhưng ta không mấy đồng tình, hiu hiu, việc gì cũng có cách giải quyết mà, sao lại tiêu cực như thế?]
Vệ Bắc vốn dĩ nghe lời đứng một bên cũng không chịu nổi xông lên, nhưng lời nói Cố Nguyên lại làm cho gã gồng chặt nắm tay cố gắng nhịn xuống, gân xanh trên người toàn bộ bạo khởi, trong mắt đầy vẻ đau khổ hòa cùng phẫn nộ.
“Chính Đức, ông đang làm gì vậy, Cố Nguyên có mắc sai lầm gì, ông mắng một trận là tốt rồi, tại sao phải đánh nó như thế!” Bùi Tĩnh hét chói tai chạy đến can ngăn, bà tiến lên ôm eo kéo Cố Chính Đức, lại chẳng ăn thua gì, lúc này Cố Hoàn vội chạy đến cùng kéo Cố Chính Đức ra, gấp giọng nói.
“Ba, ba đừng đánh nữa mà, em trai dù sao vẫn còn nhỏ, nếu nó làm sai chuyện gì, ba dạy vài ba cái là cũng được rồi!”
“Các người hỏi nó đã làm ra chuyện tốt gì, tự hỏi đi!” Cố Chính Đức quát, giọng nói lộ ra một loại điên cuồng, tuyệt vọng.
“Tiểu Nguyên, rốt cuộc có chuyện gì, em nếu làm sai, mau xin lỗi ba đi!” Cố Hoàn nhìn Cô Nguyên mình đầy vết thương, đau lòng muốn chết, vội nói đỡ.
“Thằng ba à, con mau xin lỗi ba con đi, mẹ xin con mà!” Bùi Tĩnh lòng gần như tan nát nói.
“Hai đứa tụi bây nói đi, đem chuyện dơ bẩn tụi bây vừa làm nói ra hết đi!” Cố Chính Đức khàn giọng quát.
“Chuyện này cùngBắc Bắc có can hệ gì chứ?” Bùi Tĩnh gấp giọng nói: “Bắc Bắc, con mau nói cho dì nghe đi, con với thằng ba nhà dì có phải đã phạm lỗi gì hay không, rốt cuộc các con đã làm sai điều gì vậy?”
“Mẹ ~!” Cố Nguyên nhìn Bùi Tĩnh, mới vừa rồi bị Cố Chính Đức đánh tới nửa chết nửa sống nhưng vẫn quật cường chịu đựng, bây giờ thoáng cái nó liền hỏng mất.
“Tiểu Nguyên, đừng khóc mà con, nhìn con như vậy mẹ chịu không nổi!” Bùi Tĩnh không tự chủ được rơi lệ, từng giọt từng giọt lăn dài trên má.
“Tiểu Nguyên, rốt cuộc có chuyện gì, hai đứa đã làm sai cái gì?” Cố Hoàn gấp gáp hỏi.
“Còn không mau nói!” Cố Chính Đức quát lớn.
“Mẹ, anh hai, ba, hôm nay chuyện đã đến nước này, con liền thẳng thắn với mọi người.” Cố Nguyên lau đi nước mắt trên mặt, quyết tuyệt mà kiên nghị nói: “Con thích Vệ Bắc, con muốn sống chung với anh ấy!”
“Vô liêm sỉ!” Cố Chính Đức khí tức bốc lên, thiếu chút ngã sấp xuống.
“Bốp!” Bùi Tĩnh đầu tiên là không dám tin nhìn Cố Nguyên, sau đó chợt tát một cái vào thẳng mặt Cố Nguyên, rồi khóc đến giàn giụa.
“Cút, cút ra khỏi cái nhà này, tao không có đứa con nào như mày cả!” Cố Chính Đức khàn giọng quát đuổi.
“Ba!” Cố Nguyên tuyệt vọng nhìn Cố Chính Đức, lại nhìn Bùi Tĩnh, Bùi Tĩnh đã triệt để ngơ ngác, hỏi: “Nó là đàn ông mà!”
“Con biết anh ấy là đàn ông, nhưng con thật lòng yêu anh ấy!” Cố Nguyên thái độ vô cùng kiên định, lập lại lần nữa.
“Chú, dì, cháu xin lỗi, cháu cùng Tiểu Nguyên thật lòng yêu nhau!” Vệ Bắc dùng sức quỳ xuống đất, mặt gã hiện đã sưng lên, bên mép vẫn còn đọng máu “Cháu biết chuyện này đối với hai người sẽ là đả kích rất lớn, hai người rất khó tiếp nhận, nhưng cháu cùng Tiểu Nguyên thật. . .”
“Cút, hai đứa tụi bây đều cút hết đi, vĩnh viễn đừng khiến tao nhìn thấy mặt!” Cố Chính Đức không quan tâm, rống giận, ánh mắt sung huyết.
“Vệ Bắc, cậu về trước đi!” Cố Hoàn vô cùng khiếp sợ, anh đang cố nỗ lực để mình giữ được bình tĩnh.
“Anh hai!” Cố Nguyên đau lòng đứt ruột mà nhìn Cố Hoàn.
“Vệ Bắc, hiện tại cậu có nói thêm cái gì cũng là vô dụng, cậu trước về đi, để mọi người chúng tôi yên tĩnh suy nghĩ một chút!” Cố Hoàn cố nén âm, nói.
“Được, tớ về!” Vệ Bắc hít sâu một hơi, nhìn Cố Nguyên, gã kéo tay trái Cố Nguyên “Chúng ta đi thôi!”
“Cố Nguyên không thể đi theo cậu, Vệ Bắc, cậu về một mình đi!” Cố Hoàn tiến lên một bước lôi Cố Nguyên về.
“Để cho nó cút đi khuất mắt, từ hôm nay trở đi tôi không muốn nhìn thấy mặt nó nữa!” Cố Chính Đức hét lớn.
“Được thôi, con sẽ đi!” Cố Nguyên dùng sức muốn lôi Vệ Bắc đi, nhưng không được, Cố Hoàn vẫn lôi kéo nó, Cố Nguyên thống khổ nhìn anh.
“Ba mẹ, hai người bình tĩnh một chút. Như vậy đi, Tiểu Nguyên em cứ ở tạm bên ngoài một thời gian, có vài chuyện cả nhà muốn bàn cho rõ ràng, bình tĩnh ngẫm lại, bây giờ mọi người ai nấy cũng đều vô cùng kích động, kích động lại rất dễ dàng nói sai. Ba mẹ, hai người đừng kích động như thế nữa, đều ở nhà đi, con trước dẫn Tiểu Nguyên rời khỏi, có chuyện gì chúng ta sẽ từ từ nói sau!” Cố Hoàn hít một hơi thật sâu, để tận lực bảo trì thanh tỉnh.
Lôi kéo Cố Nguyên ra khỏi nhà, Vệ Bắc cũng đi theo ra ngoài, gã nhìn vẻ mặt của Cố Hoàn rất phức tạp, nghĩ muốn mở miệng, lại bị Cố Hoàn ngăn cản.
“Vệ Bắc, bây giờ cậu đừng nói gì cả. Chuyện này đối với tớ quá mức kích thích, tớ cần thời gian để mà tiếp thu. Đợi mọi người tỉnh táo lại, lúc đó sẽ nói rõ, được không?”
Vệ Bắc thở dài, gật đầu.
Cố Hoàn nhìn hai người bọn họ, trong lòng vô cùng phức tạp,
“Vệ Bắc, cậu đi trước đi! Tiểu Nguyên hiện tại không thể đi cùng cậu được, ba mẹ tớ chịu đả kích quá lớn, nếu biết hai người ở cùng một chỗ, bọn họ nhất định sẽ bị chọc tức đến chết. Cho nên, hai người trước hết tạm xa cách một thời gian đi. Tiểu Nguyên, em cũng không cần phải ngốc ở nhà, nên đi ra ngoài vài hôm để chuyện lắng xuống, mọi người mới có thể lãnh tĩnh lại, em hiểu không?”
Cố Nguyên nhìn Cố Hoàn một chút, nước mắt lại muốn chảy ra, dùng sức gật đầu.
Cố Hoàn thở phào nhẹ nhõm.
“Được rồi, hiện tại em ở nơi này cũng không tốt, như vậy đi, hôm nay hai người Trình Thần sẽ về nhà, em trước tiên cứ theo bọn họ đi, ở đó một thời gian, sẵn dịp nghỉ ngơi cho thoải mái.”
Cố Nguyên cánh mũi lên men, thời khắc mấu chốt, Cố Hoàn vẫn luôn ở bên người nó, lo lắng cho nó.
“Cám ơn anh, anh hai!” Nó nhịn không được ôm lấy Cố Hoàn, Cố Hoàn vỗ vỗ lưng nó, trong lòng lại rất khó chịu.
“Tiểu Nguyên, xin lỗi!” Vệ Bắc nhìn Cố Nguyên mũi cay lên.
“Chúng ta là anh tình em nguyện, chẳng ai sai cả, nên không cần nói xin lỗi.” Cố Nguyên miễn cưỡng cười “Em…” Nó muốn nói em không muốn anh quên mất em, nhưng cảm thấy quá khác người, cuối cùng không nói ra miệng, chỉ nhẹ giọng nói “Anh hãy bảo trọng!”
“Ừ, em cũng vậy!” Vệ Bắc mỉm cười, quay đầu yên lặng bước đi.
Cố Hoàn để Cố Nguyên ở bên ngoài chờ, còn mình thì thay Cố Nguyên thu dọn quần áo, sau đó vô cùng xin lỗi hai người Trình Thần, lại làm bọn họ sớm thế đã phải lên đường, Trình Chí Lịch đã sớm phát ngốc rồi, Trình Thần chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Mấy phút sau, cả bốn người bọn họngồi trên xe Cố Hoàn, chạy về trấn Ba Loan. Trình Thần nghiêng đầu nhìn gương chiếu hậu qua cửa sổ xe, sau bụi hoa bên đường có một dáng người đang đứng trơ trọi nơi đó, vẫn đứng như thế, chưa từng rời đi!
Hết chương 33
Ca vũ thính: 
Lẩu malatang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét