1.27.2017

ĐXNG: Chương 34

Chương 34: Bánh bao Hoàng Kim

banhbao

Bạn đã gặp qua một thanh niên trước đây tràn đầy kiêu ngạo tự tin phấn chấn, lúc nào cũng dư thừa tinh lực, thế mà bây giờ mỗi ngày cũng đều than ngắn thở dài rồi chưa? Loại cảm giác này quả thật rất đau trứng! Từ lúc Cố Nguyên đến đây, mỗi ngày nó đều theo đuôi Trình Thần, sau đó thỉnh thoảng nó lại than dài thở ngắn.
Chuyện của nó ở đây cũng chẳng ai biết, duy nhất biết được chỉ có hai người, mà Trình Chí Lịch thấy nó cứ y như thấy hồng thủy mãnh thú ấy, còn Trình Thần mỗi ngày bận đến chân không chạm đất, điều này làm cho một tên hoạt bát hiếu động như Cố Nguyên cũng sắp điên tới nơi rồi.
Đối mặt loại tình huống này, Trình Thần tuyệt đối chỉ muốn giúp người làm vui, hắn không chút khách khí, cứ tùy tiện sai bảo Cố Nguyên giúp đỡ.
Người xưa dạy, bận rộn sẽ không có phiền não, sẽ không có điều cần phải suy nghĩ.
Nói thật, Trình Thần cũng bị đôi phu phu Cố Nguyên cùng Vệ Bắc này hù dọa, rõ ràng hai người này, nhìn trái nhìn phải, ngó trên ngó dưới, cũng đều là nam tử hán, nhất là Cố Nguyên, không kém thủ lĩnh lưu manh là mấy. Bất quá hình như Vệ Bắc cũng chẳng khá khẩm hơn được chút nào, nguyên cái đầu trọc, làm như sợ người khác không biết gã là lão đại hắc bang hay sao ấy. Còn lúc bọn họ gặp mặt cũng không vừa mắt nhau mà, thế nào mà đùng một cái lại thành một đôi thế kia? [Beta: cái này chính là quoánh nhau quoánh đến giường đó mờ~]
Cố Hoàn trước khi đi có lén dặn dò Trình Thần một câu, cứ để Cố Nguyên ăn nhiều nhiều khổ, đừng để nó suốt ngày tinh lực dư thừa suy nghĩ bậy bạ. Ý tứ Cố Hoàn chính là muốn Cố Nguyên quên đi Vệ Bắc, bất quá sau này anh ta cũng sẽ biết được, hóa ra mình đã nghĩ lầm.
Trình Thần rất hiếu kỳ quan hệ giữa bọn họ, hay luôn dò hỏi, ngay từ đầu Cố Nguyên còn ngượng ngùng sau đó cũng chịu nói, lúc này Trình Thần mới biết. Hai người bọn họ thuộc loại không đánh không quen, đánh tới đánh lui đánh tới giường luôn. [Beta: biết ngay mà!]
Vốn hai người che giấu rất tốt, đương nhiên quan hệ giữa họ chỉ là ngầm hiểu chứ không diễn đạt bằng lời. Mấy cái câu nói, thích thích, yêu yêu gì đó, hai người bọn họ cho tới bây giờ chưa từng nói qua, đều ở trên giường anh tới tôi đi, xuống giường thì lại mặt nặng mày nhẹ!
Lần này nếu không phải bị Cố Chính Đức đúng lúc phá vỡ chuyện tốt, mấy thứ yêu thích này nọ, căn bản họ rất ngượng ngùng phải nói ra miệng. Bất quá Cố Chính Đức cũng được xem như là một điều kiện thúc đẩy tình cảm giữa họ, trước đây Cố Nguyên đối với mối quan hệ này còn khá mơ hồ, nhưng bây giờ nó đã hiểu ra cái gì được gọi là thích, chí ít đôi bên đều đã thừa nhận mình đã yêu thích đối phương.
Cố Nguyên thỉnh thoảng thở dài, sau đó lại nhịn không được cười ngờ nghệch, vừa nhìn là biết đích thị là một tên ngốc tiểu bạch chưa từng nói qua chuyện yêu đương.
Nhìn nó cứ than thở như vậy, Trình Thần vô cùng hiếu kỳ muốn biết, nếu như đem một tên nhị thế tổ ăn chơi trác táng rèn luyện thành một nam nhân tốt của thế kỷ 21 sẽ có cảm giác thành tựu thế nào, cho nên, bắt đầu từ khâu rang hạt dưa, hắn đem toàn bộ giao cho Cố Nguyên tự mình thể nghiệm cái gì gọi là sinh hoạt gian khổ.
Đương nhiên chỉ cần nó làm việc, thì sẽ được hưởng lương thôi, cứ như vậy Cố Nguyên mới tới vài ngày, đã bị Trình Thần ngược đến thừa sống thiếu chết.
Sau khi Trình Thần về đến nhà, phần lớn thời gian hắn đều ở cùng Khương Viên, trong lúc đó, bọn họ cũng đi thăm Trình Huy, thương thế của bé đã sớm hồi phục, hiện tại bé đang được nuôi tại nhà bà nội Lâm Hương, bởi vì là một nhóc con nghịch ngợm nên bé rất nhanh nhàm chán muốn chết.
Chỉ cần ở bên Khương Viên, Trình Thần luôn có chuyện làm không hết, phần lớn thời gian hai người đều ngồi xem sách, hoặc chạy đi chơi xung quanh. Mấy ngày nay hắn lôi kéo Khương Viên đi lòng vòng trấn trên, nghĩ muốn kiếm một nơi thích hợp thành lập xưởng gia công thực phẩm đóng hộp.
Nguyên bản Trình Thần tính toán nhiều nhất chính là thành lập một cái trung tâm thương mại kiểu nhỏ mà thôi, nhưng giờ trái lại bắt đầu muốn xây một xưởng đóng hộp, ngẫm lại hắn vẫn cảm thấy vô cùng thần kỳ, những chuyện bất ngờ cũng quá nhiều rồi. Thực ra trước đây, lúc Tang Thành muốn hắn mở rộng xưởng hạt dưa, hắn đẩy ra xưởng đóng hộp, xưởng nước ép này nọ nhằm dời lực chú ý của hắn ta mà thôi, đương nhiên những thứ này đều sẽ xuất hiện ở  trong tương lai.
Thị trường đồ uống tương lai gần như chiếm cả một nửa kim ngạch toàn quốc luôn đấy. Tỷ như Hồng Ngưu, Vương Lão Cát, Tuyết Bích, Coca này nọ đều là các sản nghiệp liên doanh rất lớn, có thể thấy được đồ uống có một thị trường vô cùng rộng lớn, Trình Thần cũng thuận thế mà thử lấn sân một phen.
Kiếp trước,Trình Thần vì muốn mở siêu thị, đã làm qua rất nhiều thứ, thậm chí đều có liên quan đến nghiệp bán lẻ này nọ. Đại khái có thể coi như đây là một loại triệu chứng ám ảnh cưỡng chế đi, hắn cũng không thích làm sang lĩnh vực khác, giống như chứng khoán, hoặc tin học điện tử này nọ hắn một chút hứng thú cũng không có. Hắn thích làm loại nào có tính chân thật hơn, có thể trực tiếp chạm vào sản phẩm của bản thân hơn.
Cũng bởi vì điểm này, kiếp trước hắn chưa bao giờ đưa công ty mình lên sàn chứng khoán, mà cách quản lý tài sản hắn cũng không hiểu biết rõ. [Beta: cứ đưa Viên viên quản là xong, lo nghĩ chi nhiều! hí hí]
Phải nói, cả đời này hắn cũng chỉ có thể đi lên từ lương thực thực phẩm, lúc này hắn biết rất nhiều người có thể làm chứng khoán, thậm chí loại cổ phiếu nào trên cơ bản mua vào chắc chắn sẽ sinh ra lời, nhưng hắn không làm, thật sự là do không thông hiểu, nhưng hắn chưa từng vì thế mà cảm thấy tiếc, quả thật chứng khoán có thể kiếm rất nhiều tiền, nhưng nếu bản thân có bản lĩnh, bây giờ làm cái gì mà chả kiếm được ra tiền cơ chứ!
Đồ có thể bản lẻ rất nhiều, hơn nữa, mấy thứ này hắn lại vô cùng tinh thông, mà lựa chọn sáng suốt nhất, chính là ngành ăn uống. Lúc này rất nhiều loại đồ ăn, thức uống còn chưa phát triển, hắn hoàn toàn có thể triển khai quyền cước, tha hồ tung hoành ở đây luôn rồi.
Xưởng đóng hộp có thể không làm, nhưng xưởng nước ép này nọ Trình Thần nhất định sẽ không bỏ qua.
Hắn từ sữa đậu nành đã thấy được ngon ngọt, nhưng mùi vị của nó chủ yếu là dựa vào linh thủy để tăng lên, mà chút đồ uống này nếu hắn cho kèm linh thủy trong quá trình sản xuất khẳng định cũng sẽ thành công, nhưng cứ tiếp tục như vậy, hắn lại rơi vào một vòng tử cục tuần hoàn, thoát mãi không được. Thật ra không thêm linh thủy cũng được, ở thời đại này, chỉ cần tuyên truyền đi cùng hiệu quả thương hiệu và lợi ích thiết thực mới là vương đạo.
Linh thủy không cần thêm, thật sự rất đáng tiếc. Nhưng nếu cứ dùng, di chứng để lại cũng sẽ không nhỏ, vốn Trình Thần còn đang tìm cách nhất cử lưỡng tiện nhất, nay đã có manh mối, Tang Thành nói tặng núi cho hắn, điều này càng làm cho hắn đối với ý tưởng của mình mười phần nắm chắc. Vì thế hắn mới không chút do dự lấy đi 2 triệu tiền mặt, có số tiền này hắn sẽ làm được rất rất nhiều việc.
Trình Thần đi khắp nơi trên trấn, cuối cùng chỗ xây trung tâm thương mại mơ ước trước giờ chưa có nhưng nay đã chọn được một vị trí lí tưởng, còn chỗ xây xưởng đóng hộp hắn còn có chút do dự. Qua hai ngày tiếp, hắn lại trở lên thành phố, thuận tiện giúp đôi uyên ương số khổ Cố Nguyên cùng Vệ Bắcđưa tin.
Đối với chỉ đạo thiết kế lại ca vũ thính của Vệ Bắc, Trình Thần có thể nói là vô cùng tận tâm tận lực. Đến cả khâu chọn nhân tài và phong cách ca khúc, vũ đạo cũng phải tự mình giám sát, thái độ vô cùng nghiêm cẩn, ngay cả lão sư có thâm niên trong nghề nhìn thấy cũng phải lắc đầu bái phục.
Vì mấy thứ thiết bị lắp đặt siêu cấp này mà Vệ Bắc có thể nói đánh cược luôn cả cái mạng già của gã, không chỉ bật đèn xanh ở phương diện tiền tài, mà đồng thời trực tiếp treo bản ngừng kinh doanh một tháng. Phải biết Molly Kim của gã mỗi ngày doanh thu tệ lắm cũng được hơn 5 nghìn đấy, không kinh doanh một tháng, tốn thất phải đạt con số trên 10 vạn tệ. Cứ thế mà trực tiếp đóng cửa chỉnh đốn lắp đặt thiết bị, Vệ Bắc quả thật đã hạ quyết tâm rất lớn, có Vệ Bắccổ động như thế, Trình Thần tất nhiên sẽ không làm gã thất vọng.
Sau khi bắt tay vào thiết kế lại hình thức cùng phong cách, không đến vài ngày hắn đã nghĩ ra phương thức tuyên truyền quảng cáo. Cùng lúc đó, hắn yêu cầu Vệ Bắc bắt đầu quảng cáo ra ngoài, không ngừng nhuộm đẫm đường nét thần bí cao quý thâm ảo ở Molly Kim.
Điều này làm cho càng ngày càng thêm nhiều người vô cùng mong đợi ngày Molly Kim khai trương trở lại.
Bạn có muốn ngắm nhìn những điệu múa cột đầy nét phong tình quyễn rũ đến mức huyết mạch sôi trào hay không?
Bạn có muốn thưởng thức những loại thức uống thần bí làm say lòng người hay không?
Bạn có muốn đắm chìm trong vũ điệu sôi động đến hoa mắt si mê hay không?
Bạn có muốn cảm thụ sự xa hoa lãng phí, nét sang trọng quý tộc để chứng tỏ thân phận cao quý hay không?
Ngay lúc Molly Kim đóng cửa không kinh doanh mấy ngày nay, mấy lời này đã truyền đến tai những vị khách quen nơi đây. Rồi từ mấy vị khách quen đó truyền vào tai người khác, sau đó nó như một ngọn gió thổi lửa điên cuồng bạo phát, rất nhanh toàn bộ tầng lớp thượng lưu ở Hợp Sắp không ai không biết, không ai không hiểu, mỗi một người đều thành công bị trêu chọc, dậy lên hứng thú.
Thậm chí có mấy vị là bạn bè của Vệ Bắc, nhịn không được ngứa ngáy trong lòng, len lén lôi kéo Vệ Bắc dò hỏi. Cái gì là múa cột? Đồ uống thần bí là gì? Bọn họ khi nào thì lắp đặt thiết bị xa hoa? Mỗi lúc như thế Vệ Bắc luôn cười vô cùng thần bí, tìm cách câu dẫn khẩu vị của họ.
Cho đến lúc này bọn họ mới phát hiện, cái tên luôn luôn sảng khoái như Vệ Bắc cư nhiên cũng có lúc không phúc hậu, quá xấu xa rồi.
Càng không biết, lòng họ càng ngứa ngáy, lại càng muốn được biết. Rất nhiều người đều như phát điên, mỗi ngày ngóng trông thời điểm khai trương của Molly Kim, chờ a chờ, bọn họ từng người, từng người chịu ủy khuất rồi lại ngạo kiều không thèm để ý.
Nhìn bọn họ từng tên đôi mắt đẫm lệ, bày ra dáng vẻ tội nghiệp, Vệ Bắc cảm thấy ăn không tiêu hóa nổi.
Cứ như vậy, Molly Kim ôm đàn tỳ bà nửa kín nửa hở, rốt cuộc nửa tháng sau, nó cũng thẹn thùng kéo khăn che xuống.
Ngày này, Molly Kim đổi tên thành Kim Sắc Mộng Ảo, chật kín người đến, vô số xe có rèm che dưới màn đêm nhanh chóng tụ lại nơi đây. Kèm theo là sự kích động hiếu kỳ vô đối, một thanh niên anh tuấn tự nhiên giữ cửa đi ra tiếp đón, mọi người mới vội vàng đi vào điện phủ thần bí mà họ mong đợi đã bấy lâu nay.
“Ôi chao!” Ngay lúc từng người tiến vào, nhất thời cả thế giới nổ tung trong tiếng kinh hô.
Âm nhạc sôi đội trẻ trung tràn đầy sức sống, dưới ánh đèn bảy màu luân phiên chiếu rọi là trang bị xa hoa, phòng riêng cao cấp, trong nháy mắt làm cho máu huyết toàn thân bọn họ sôi trào. Nhưng thứ làm cho bọn họ trố mắt đứng nhìn chính là, những nàng vũ nữ trang phục kỳ lạ, vô cùng nóng bỏng, nhưng lại không chút dung tục từng bước chậm rãi về phía vũ đài, tuy nhiên do tính chất của thời đại vào lúc bấy giờ, những cô nàng này cũng không ăn mặc quá mức bại lộ thân thể, nhưng Trình Thần lại dùng trang phục theo phòng cách  thế kỷ 21, một thân màu đen tuyền, ôm sát thân thể khiến mọi người phải hô hấp dồn dập, hưng phấn đến đỉnh điểm.
“Ầm!” Kèm theo một trận nhạc điện tử sôi động đinh tai nhức óc, nguyên bản một đám vũ nữ ôn nhu mặc hắc y mê người, trong nháy mắt vũ động. Loại này do từ cực tĩnh đi đến cực động đột nhiên bạo phát, trong nháy mắt làm cho cả nhóm thân sĩ lóe lên nhịp tim xao động. Quá chất, quá đã, bọn họ ai ai cũng trừng đến muốn rớt con mắt ra ngoài, loại vũ đạo này, trời ơi, Là muốn giết người không đền mạng mà, thân thể bọn họ đều quá mức hưng phấn rồi.
“Đông!” Lúc này, một cô gái vận hồng y chậm rãi từ trên không rơi xuống, toàn thân một màu đỏ tươi quyến rũ, đầy nét nữ vương quyền uy. Chờ lúc vừa chạm đến đất, nàng bắt đầu nhảy múa giữa đài cùng cột, lập tức khiến người huyết mạch phun trào, vũ kỹ sexy khiêu gợi tràn đầy nóng bỏng, động tác vô cùng nhuần nhuyễn, nam sĩ ở đây gần như toàn bộ đều bị kích thích vô cùng nặng nề, phù phù phù phù.
Ngày thứ hai, Kim Sắc Mộng Ảo – bốn chữ này dường như là biển gầm cuốn lấy mọi ngóc ngách tại thành phố Hợp Sắp.
“Anh bạn, hôm qua có đi Kim Sắc Mộng Ảo không?” “Cái gì, cậu không đi sao?” “Anh bạn à, thật tiếc cho cậu!” Người nói chuyện trưng ra vẻ mặt đắc ý cùng tự hào nhìn người đối diện, nhất thời cảm thấy  bản thân trở nên cao hơn bạn mình một bậc.
“Cậu thế mà không biết cái nơi nguy nga như cung điện, lộng lẫy cao quý, chói lóa lấp lánh, tràn đầy thần bí mê hoặc kia ư? Cậu không biết nơi đó thật khiến người ta…!” Người nói chuyện lộ ra một nụ cười bỉ ổi, đưa ra ánh mắt cậu hiểu mà ha, “Vũ nữ múa cột tràn đầy sức sống! Còn thức uống cùng rượu pha chế lại vô cùng ngon. Âm nhạc thì quả thật rất tuyệt vời …”
Người đối diện không ngừng lắc đầu, tư thái càng ngày càng thấp, người nói chuyện khí thế càng ngày càng thịnh, cuối cùng nhìn xuống người đối diện, khiến người kia xấu hổ vô cùng, xấu hổ đến vạn phần.
“Một chút cậu cũng không biết sao?” Người nói chuyện không dám tin nhìn y, vẻ mặt như cậu không thể cứu được nữa ấy.
“Anh hai à, thôi thì anh cứ nói cho tôi nghe một chút đi!” Người kia nịnh hót nhìn gã bạn.
Cứ như vậy khắp nơi đều thảo luận ầm ĩ, chỉ cần màn đêm buông xuống Kim Sắc Mộng Ảo sẽ trở thành trào lưu đứng đầu các chỗ ăn chơi tại Hợp Sắp. Kim Sắc Mộng Ảo có trang trí quá mức xa hoa, có màn múa cột mang tính thương hiệu, đồ uống tuyệt vời đa dạng, phòng KTV cao cấp, mỗi dạng đều có thể thỏa mãn cái lòng hư vinh của khách hàng, đây chính là một thời đại trùng kích, đổi mới hoàn toàn giá trị quan của mọi người từ những niên đại 90, để cho bọn họ thỏa sức rung động điên cuồng.
Cho nên cứ nhắc tới Kim Sắc Mộng Ảo, nếu ai chưa từng đi qua, chắn chắn phải ngượng ngùng khi gặp phải người khác đấy. Kim Sắc Mộng Ảo đã trở thành một loại tượng trưng cho thân phận cùng địa vị, nếu ai nói mình có tiền, nhưng lại chưa vào Kim Sắc Mộng Ảo, thì dù có tiền cũng chẳng ai coi trọng.
Rất nhanh ở thành phố Hợp Sắp đã lưu hành một câu cửa miệng, ‘Cậu hiểu mà’.
Cậu hiểu mà, đêm qua cậu đi đến đó? Sau đấy, đôi bên cho nhau nháy mắt cùng nụ cười quái dị.
Việc làm ăn của Kim Sắc Mộng Ảo phất lên như diều gặp gió, điều này Trình Thần không có trực tiếp chứng kiến mà do Vệ Bắc nói cho hắn nghe, chỉ trong một đêm đã đạt đến con số kinh người- 5 vạn, vượt qua thu nhập bảy tám ngày lúc trước của bọn họ, chuyện làm ăn kia bốc lửa  đến mức không còn điều gì để phải bàn cãi.
Có người chuyên môn đến để xem múa cột, có người đến vì đồ uống hấp dẫn thần bí, có người thì lại muốn thuê phòng ca hát một chút, nói chung một câu thôi, Kim Sắc Mộng Ảo triệt để đem ban đêm ở Hợp Sắp tô vẽ đầy màu sắc, là người biết ăn chơi thì phải từng đến Kim Săc            Mộng Ảo.
Một tháng này thật sự vắt kiệt sức lực Trình Thần, trong ba ngày thì đã có hai hôm là chạy khắp nơi.
Cuối cùng, Vệ Bắc cũng cho hắn mượn 100 vạn, hiện tiền cũng đã tới tay, trước đó hắn cũng đã nhận được 100 vạn từ phía Cố Hoàn, hắn đem theo 200 vạn này đưa tới trước mặt Tang Thành, khiến Tang Thành bội phục sát đất. Ở thời đại đó, giá trị của 200 vạn cùng tương lai phi thường bất đồng, đây là một khoản tiền tương đối lớn, Trình Thần đúng hẹn kéo được 2 triệu tiền đầu tư, Tang Thành cũng thực hiện đúng lời mình đã hứa hẹn.
Theo như những gì giao ước bao đầu, Trình Thần kéo được 200 vạn tài chính, quy đổi tương đương thành 6 ngọn núi. Trình Thần nhờ vào miệng lưỡi trơn tru, cò kè mặc cả với Tang Thành, đem 1 ngọn núi khá cằn cỗi đổi thành một ngọn bằng phẳng, có chứa mảnh đất được hắn nhắm trúng nhằm xây dựng một khu thương mại nhỏ.
Lúc giấy chứng nhận quyền sở hữu 5 ngọn núi cùng khu đất lớn kia được hắn nắm trong tay, Trình Thần thiếu chút ngạt thở.
Hiện tại, rốt cục hắn cũng thành người đầu tiên sở hữu núi.
Mấy ngọn núi mà Trình Thần chọn không hề nghi ngờ chính là thuộc vùng núi kéo dài phía sau thôn hắn. Năm ngọn núi này không chỉ là từng ngọn từng ngọn độc lập mà chúng còn nối liền nhau kéo dài thành một dãy biệt lập, trước đây Trình Thần cũng đã từng nhìn qua chúng rồi, nhưng cảm giác hiện tại hoàn toàn khác biệt, dù sao bây giờ nó cũng đã là của mình, quá thỏa mãn nha~.
Trong 5 ngọn núi này, nhỏ nhất phải kể đến là ngọn tràn đầy hoan tử (chuột trũi) sau nhà Trình Thần. Nó cao khoảng hơn 100 mét, mặt bằng lớn nhỏ chắc cả trăm mẫu. Ngọn lớn nhất cũng không cao lắm, chỉ hơn 200 mét, thế nhưng phạm vi lại rất rộng, kéo dài ít nhất 1000 mẫu đất, toàn bộ dãi núi này gần bằng 3200 mẫu. [Beta: núi thấp như vậy phải gọi là đồi nhỉ? *gãi đầu*]
Đương nhiên phần lớn các nơi đều là đồi núi thấp, đất nông nghiệp chân chính cũng chỉ có 30 mẫu, những nơi khác đều là đất hoang, khắp nơi mọc đầy cỏ dại, đất đá lởm chởm chông gai, trong đó cũng không thiếu những hồ nước, hồ lớn nhất có chu vi rộng khoảng 10 mẫu, Trình Thần vận dụng hồ nước có sẵn trên ngọn núi nhỏ kia để bắt đầu cày ruộng, cải tạo đất và quy hoạch lại các khu, tuy rằng quả thật rất mệt, thế nhưng sau khi làm xong chắc chắc khu đất sẽ nối liền mạch hơn, chỉnh tề hơn.
Khi toàn bộ việc này được quyết định tốt, cũng là lúc Trình Thần bận rộn nhất.
Hiện nay hắn có trên tay hơn 200 vạn tiền mặt, hắn muốn bắt đầu xây dựng khu thương mại nhỏ trên trấn, dự toán đại khái mất tầm 20-30 vạn. Mà thành lập xưởng gia công thực phẩm dự chi khoảng 89-90 vạn, nói cách khác hắn có thể dư lại 80 vạn, số tiền này hắn dự tính làm vốn lưu động, Trình Thần rất rõ, bất kể là khu thương mại hay xưởng gia công thực phẩm, chí ít phải chờ cho tới sang năm mới có thể chính thức khai trương hoặc đưa vào sản xuất, như thế trong khoảng một năm này hai cái đó hoàn toàn chả thu được lợi ích gì, mà hắn còn phải không ngừng đổ tài chính vào chúng.
Trình Thần mất cả tuần lễ hoàn thành bản thảo dự toán. Công việc này vô cùng rườm rà, hơn nữa cũng không quá mức chính xác. Trình Thần nhất định phải bảo đảm bản thân có đầy đủ vốn lưu động, hiện nay nếu khấu trừ đi các loại thuế bắt buộc, mỗi ngày nhà hắn thu lời từ việc bán bánh bao và hạt dưa cũng được 8 – 10 ngàn, nửa năm sau cũng sẽ đạt hơn 150 vạn.
Ngẫm lại hắn vẫn cảm thấy đau đầu, hắn có hơn 200 vạn để dự chi, 100 vạn tiền đặt cọc của Cố Hoàn còn chưa tính, phần lớn đã dự tính đổ vào mấy công trình xây dựng kia hết rồi, hiện nay mỗi tháng hắn chỉ có thể thu từ trên người Cố Hoàn khoảng chừng 3 vạn.
Một tháng mới được 3 vạn, nửa năm sau bất quá chỉ được 18 vạn là cùng, cho dù khi đó hắn đem tiền đặt cọc của Cố Hoàn chưa xài hết đưa cho Vệ Bắc, hắn vẫn không thể có đủ tài chính để mà trả nợ cho gã. Tuy nhiên phần này Trình Thần cũng không có quá lo lắng, trong thời gian đó hắn cũng không thể lập tức xài hết tiền được, hơn nữa còn có khoảng nửa năm tới, hắn sẽ tìm cách khác để kiếm tiền bù vào khoản đó.
Ngay lúc Trình Thần bận đến đầu tắt mặt tối thì trường học đã tới ngày khai giảng, năm nay Trình Thần vốn dự tính đi học, nhưng bây giờ lại phải trì hoãn xuống dưới. Bất quá hắn vẫn đi đến báo danh, thế nhưng chẳng có học buổi nào cả, ngược lại thì Trình Hân cùngTrình Phỉ, lại đi học rất đều đặn.
Về phần Khương Viên, căn bản không có đi báo danh, hiện tại cậu có mời gia sư, nhưng phần lớn thời gian đều là tự học, từ lúc hai bé Trình Phỉ, Trình Hân đi học, chương trình tự học của cậu đã là năm 3.
Bất quá dù Khương Viên rất muốn chú tâm học hành, nhưng đa phần cậu đều bị Trình Thần tha đi khắp nơi.
Thực ra hiện tại Khương Viên cũng không có khả năng giúp được giúp Trình Thần cái gì, nhưng Trình Thần là không thể rời khỏi cậu, nếu bên cạnh không có Khương Viên, hắn sẽ cảm thấy thiếu thiếu gì đấy, cả người không được thoải mái, bất quá loại tình huống này đối với Khương Viên mà nói là một trải nghiệm quý báu, mưa dầm thấm lâu chính là trường hợp của cậu, dưới sự hun đúc của nhiều nhân tài như thế nhất định cậu sẽ học được không ít tri thức cùng những kinh nghiệm phong phú.
Trên thực tế việc Khương Viên liều mạng học tập bất kể người nào cũng có thể nhìn thấy, mấy người Khương Linh Lung đều nói cậu là bị Trình Thần kích thích. Đương nhiên có cái tên Trình Thần thần thông quản đại này, không chịu áp lực là không có khả năng, trừ khi cậu vô tâm vô phế như Trình Phỉ, Trình Hân mới không có loại cảm giác này.
Khương Viên thật sự rất liều mạng, cậu gần như điên cuồng mà hấp thu các loại tri thức.
Tuy cậu không có loại kiến thức cả hai đời như Trình Thần, nhưng so với mấy đứa nhóc đồng trang lứa, cậu lại thành thục hơn rất nhiều.
Bất quá Khương Linh Lung vẫn luôn lo lắng sự tồn tại của họ bị những kẻ có ác tâm phát hiện, lần trước để Tang Thành biết họ ở đây đã làm nàng mấy đêm mất ngủ, may mắn là cho tới nay vẫn không có xảy ra chuyện gì.
Trong lúc hai bé Trình Phỉ đi học, Trình Thần cũng nhờ gia sư của Khương Viên bắt đầu dạy Trình Chí Sơn, Diệp Hân chữ nghĩa cùng tri thức mới, về phần Trình Chí Lịch, y được Trình Thần liên tục cổ động, cũng bắt đầu mời gia sư ôn tập kiến thức để nối lại việc học, y cần phải thi đại học nha.
Có thể nói toàn bộ thành viên nhà họ Trình đều hứng khởi trong bầu không khí học tập cuồng nhiệt.
Gần cuối tháng tám, Trình Thần vừa giúp đỡ Vệ Bắc thiết kế lắp đặt thiết bị ở Molly Kim, vừa bắt đầu tìm kiếm nhân tài cho xưởng gia công thực phẩm. Tuy hắn hiểu biết quản lý cùng tiêu thụ sản phẩm, nhưng kinh nghiệm bên mảng kiểm kê chất lượng là hoàn toàn không có. Lại nói tiếp việc này khá dễ dàng thực hiện, thành phố Hợp Sắp người có kinh nghiệm rất nhiều, chỉ cần có tiền đều có thể chiêu mộ họ tới.
Đối với Trình Thần mà nói quan trọng nhất chính là những nhân viên hóa sinh, hắn cần dựa vào bọn họ để khai phá các loại mùi vị của đồ uống hoặc là đồ ăn vặt.
Rất nhiều việc khi bắt tay làm hắn gặp phải bỡ ngỡ, nhưng dần dần cũng quen tay hay việc. Trong lúc đó, hắn còn kéo Trình Chí Lịch đi thông cáo tuyển dụng, thời đại này nhân tài cũng phi thường quý hiếm, cho nên đừng nói sinh viên đại học, ngay cả dân học nghề cũng ngạo khí nghiêm nghị.
Nhưng khi Trình Thần đem mấy tên sinh viên kiêu ngạo kia phê phán đến thương tích đầy mình, mới có mấy tên sinh viên tự động dọn dẹp việc cá nhân cùng gói ghém hành lý lên đường theo hắn về trấn Ba Loan, vì xưởng gia công thực phẩm cùng khu thương mại của hắn cống hiến ra một phần lực lượng.
Có thêm vài người mới có năng lực gia nhập liên minh, việc kiến tạo xưởng gia công thực phẩm cùng khu thương mại trở nên hừng hực khí thế.
Hai nơi này xây dựng đều là những công trình số 1 số 2 trên toàn bộ Hằng Dương Huyền. Bên nhận thầu công trình được mấy người Trình Thần mời từ Hợp Sắp đến, Trình Thần vốn nghĩ khu thương mại xây xong phải mất hơn nửa năm! Trên thực tế bên nhận thầu nói với hắn đại khái chỉ cần 3 tháng là hoàn công, ngay cả hoàn thành lắp đặt thiết bị xong xuôi mới mất nửa năm. [Beta: nhắc tới chất lượng mấy công trình của Trung Quốc ta vẫn còn hãi nha, ai thường đọc báo chắc biết, ở đây một khu thương mại ba tháng là hoàn công, thiệt làm ta sợ mà!]
Bọn họ đến mang thêm một cỗ sức sống mới cho trấn Ba Loan, trực tiếp phát động thêm một vài sản nghiệp khác hình thành. Ở chỗ này không có nơi nghỉ trọ, đội ngũ thi công sau khi đến buộc phải thương lượng với hương dân nơi đây để tìm chốn nghỉ chân, đối với người dân địa phương mà nói chính là có cơ hội tăng thêm thu nhập.
Bất quá vẫn là nhà Trình Thần thu được lợi nhiều nhất, bởi vì có rất nhiều người kiếm được lợi từ nhà hắn, túi tiền của người trên trấn cũng trở nên rủng rỉnh, tất nhiên vô cùng hào phóng mua đồ, cũng không phàn nàn khi mua đồ, vì vậy hạt dưa cùng bánh bao Ba Loan tiêu thụ lại tăng đến một kỷ lục mới.
Trong quá trình thi công trên trấn, căn bản mỗi ngày Trình Thần đều tới quan sát một lúc, hắn không hy vọng hai công trình này xuất hiện bất kỳ trục trặc gì. Nhưng phần lớn thời gian hắn vẫn đặt tâm lực lên năm ngọn núi kia.
“Tiểu Đầu Sói, con mới về à!” Vừa đến nhà mình sau núi, nhất thời xuất hiện liên tiếp giọng chào hỏi của mọi người.
“Dạ, cô hai khỏe ạ, dì tư khỏe ạ!” Trình Thần từng cái tươi cười đáp lời.
“Tiểu Đầu Sói à, con nói thử xem núi này có gì tốt, sao con cứ chăm chăm dồn sức lực, tiền của đổ vô cái nơi đến chim cũng không thèm ị kia vậy!” Mẹ của Trình Xuyên cũng chính là Lục Bình hỏi, bà thật sự cũng do hiếu kỳ mà thôi, hiện tại Trình Thần mướn người trong thôn san bằng các khu đất đá cằn cỗi cùng cỏ dại trên núi, cỏ dại thì nhổ bỏ hết, còn đá thì y như lời Trình Thần nói, dùng để lót đường, nhưng mấy thứ này tốn hao khí lực mà chả thấy thực dụng gì cả.
“Dì tư à, tất nhiên là vô cùng hữu dụng!” Trình Thần cười hì hì nói, nhưng cụ thể có tác dụng gì thì hắn cứ lập lờ cho qua.
Trong lòng Lục Bình ngày càng tò mò, phần việc này mỗi ngày bà đều không nỡ bỏ. Bà thực sự nghĩ không ra trong đầu Trình Thần chứa cái gì, đầu tiên dùng máy ủi san bằng phần sườn dốc ở mỗi ngọn núi, sau đó bắt đầu dọn dẹp đỉnh núi, gạn bỏ tất cả cỏ dại chông gai cùng đất sạn, công việc này mỗi ngày kiếm được đến 1 đồng, Tiểu Đầu Sói một hơi đã mướn cả 100 người, đến giờ bà vẫn còn hãi hùng khiếp vía, biết Tiểu Đầu Sói có tiền, nhưng cũng không thể cứ tiêu xài phung phí như thế được!
Một ngọn núi nhỏ cũng cả 100 mẫu, nếu cứ đem toàn bộ san bằng, tiến trình tất nhiên phi thường thong thả. Chỉnh chỉnh hơn nửa tháng, toàn bộ núi nhỏ trên cơ bản cũng được coi là dọn dẹp xong.
Trình Thần trực tiếp chỉ đạo yêu cầu tạo vài thông đạo ăn thông ra ngoài, sau đó tận dụng đá trên núi lót đường, cứ như thế tạo ra mấy con đường khang trang sạch sẽ, từ nay mọi người vận chuyển này nọ cũng dễ dàng hơn.
Ngay giữa lúc mọi người còn kinh nghi đến há hốc mồm, hắn đã bắt tay xây dựng một hầm ủ khí mê-tan vô cùng lớn, toàn bộ cỏ dại cùng cành cây khô đều được đưa vào hầm ủ đó để lên men. Cùng lúc đó, hắn ở trên núi cho kiến tạo nhiều khu nhà bằng đá san sát nhau, trước sự khó hiểu của mọi người, hắn bắt đầu ở nơi đó chăn nuôi heo chuồng với quy mô lớn, mấy khu đất cằn cỗi được san bằng cải tạo đều dùng để trồng một lượng lớn rau dưa.
Những thứ hắn làm, không riêng gì người trong thôn mà ngay cả đám người Trình Chí Sơn cũng không thể hiểu nổi.
Rất nhanh, Trình Thần giống như nổi điên, ở mấy ngọn núi lân cận chăn thả mấy đàn gà vịt ngỗng ngan cực lớn.
Lúc này, hắn mới bắt đầu thự hiện kế hoạch mà bản thân đã ấp ủ bấy lâu nay, thực phẩm Hoàng Kim. Thực phẩm Hoàng Kim có thể xem là tiền thân của thực phẩm xanh không bị ô nhiễm, không có chứa chất độc hại, hoàn toàn sản xuất từ công nghệ xanh của tương lai, bất quá hiện tại nó bị Trình Thần cố ý vặn vẹo hàm nghĩa, thuận tiện tuyên truyền quảng cáo đầy vẻ thần kỳ.
Làm đến nước này, Trình Thần quả thật vô cùng gian giảo, bày mưu nghĩ kế, nhiễu loạn dân tâm mà.
Đây quả thật là trợn mắt nói dối, đem tất cả mọi người đùa bỡn trong lòng bàn tay, vô cùng khí, không thể tưởng tượng nổi!
Rất nhanh, bà con cô bác ở trấn Ba Loan đều nghe được một lời đồn đãi, nhà Tiểu Đầu Sói bắt đầu trồng trọt, chăn nuôi để sản xuất thực phẩmHoàng Kim. Cái gì, mấy người không biết ‘Thực phẩm Hoàng Kim’? Sẽ bị người ta trợn trắng khinh bỉ đó nha!
Nếu mấy người thật không biết ‘Thực phẩm Hoàng Kim’ là gì? Điều đó chứng minh mấy người là kẻ thiếu kiến thức.
Thực phẩm Hoàng Kim là từ ngữ dùng để chỉ những món ăn sử dụng toàn bộ nguyên liệu hoàn toàn thuần thiên nhiên, không dùng bất kỳ phân bón hóa học hoặc thuốc trừ sâu trong quá trình sản xuất. Bất kể là rau cải, hoặc thịt gia súc gia cầm, hoàn toàn không bỏ thêm bất cứ chất phụ gia nào, được tỉ mỉ vận dụng các phương pháp gieo trồng hay chăn nuôi sạch nhất để sản xuất ra cái được gọi là thực phẩm Hoàng Kim. Ăn thực phẩm Hoàng Kim thậm chí có thể kéo dài tuổi thọ, sống lâu trăm tuổi!
Thật sao, ăn thực phẩm Hoàng Kim có thể kéo dài tuổi thọ, sống lâu trăm tuổi?
Khụ khụ, điều này hả, đúng là đối với thân thể nhất định có lợi, còn cái gì mà sống lâu trăm tuổi, ha ha, là Trình Thần cố ý nói lung tung đó.
Thông qua quá trình quảng cáo thổi phồng ảo diệu, danh tiếng thực phẩm Hoàng Kim nhanh chóng lan rộng, giờ khắc này không chỉ có trấn Ba Loan, ngay cả người Hằng Dương Huyền cũng biết đến nó, thậm chí ở thành phố Hợp Sắp xa xôi kia cũng có rất nhiều người nghe danh.
Để sản xuất thực phẩmHoàng Kim là cực kỳ khó khăn, người trấn Ba Loan trải nghiệm rõ nhất. Giống như hiện tại là mùa cải trắng, nhưng trình độ che chở cho cải trắng của nhà Trình Thần quả thật làm cho người ta giận sôi gan, quá tỉ mỉ, quá chăm chút.
Không cho phép dù chỉ một chút cỏ dại xuất hiện, định kỳ sẽ dùng phân và nước tiểu của gia súc gia cầm được ủ tốt để bón, nhiệt độ quá cao, chỉ kém nước che dù thôi, còn trời mưa xuống, che chắn toàn bộ khu gieo trồng, một giọt cũng không cho lọt xuống.
Còn có mấy đàn heo được chăn nuôi trên núi kia, toàn bộ thức ăn của chúng đều là loại được lựa chọn kỹ càng, cũng không phải loại thức ăn gia súc bán đại trà hiện nay, mà là thuần thiên nhiên như: rau cải, đậu tương…, còn nước uống là loại nước giếng cố ý khoang sâu vào trong lòng đất lấy về. Về phần tắm rửa định cùng dọn dẹp vệ sinh thì thường như cơm bữa.
Làm cho hiện tại rất nhiều người thôn Thạch Sơn đều nói: ‘Heo sống còn thư thái hơn con người nữa’.
Dưới loại ám chỉ liên tục này của Trình Thần, mọi người đều minh bạch một chuyện, thực phẩm Hoàng Kim chắc chắn so với bánh bao Ba Loan ngon hơn cả trăm lần. Vì vậy ngày càng có nhiều người mong đợi thời điểm thực phẩm Hoàng Kim này được đưa ra thị trường, cùng lúc đó, bọn họ hình như cảm thấy mùi vị của hạt dưa cùng bánh bao Ba Loan đều kém hơn một chút thì phải.
Đương nhiên, đây không phải ảo giác, mà là sự thực.
Từ khi Trình Thần bắt đầu cố ý tuyên truyền thực phẩm Hoàng Kim thì đã không ngừng cắt giảm lượng dùng linh thủy trong hạt dưa và bánh bao Ba Loan. Trước đây hắn cho theo tỷ lệ một phần vạn, nhưng hắn hiện tại đã là một phần mười vạn.
Tuy rằng mùi vị của hạt dưa cùng bánh bao Ba Loan so với thức ăn khác vẫn rất ngon, nhưng tuyệt đối không cách nào so với trước được. Nhưng bởi vì quá trình này diễn ra khá chậm rãi, mọi người đều cảm thấy đây chỉ là ảo giác, chẳng ai phát giác ra điều kỳ quái gì.
Bọn họ đều cho rằng, có thể do bản thân quá mong đợi thực phẩm Hoàng Kim mà ra đi.
Tuy nhiên, dù có bất cứ lý do nào cũng không thể phủ nhận ngày càng có nhiều người la hét hô hào yêu cầu nhà Trình Thần nhanh chóng cho thực phẩm Hoàng Kim xuất thế.
Thậm chí vì thực phẩm Hoàng Kim, Tang Thành cũng đã cất công đến một chuyến, hắn rất hiếu kỳ thực phẩm Hoàng Kim rất cuộc là thứ gì, còn mặt dày yêu cầu Trình Thần cho ăn đỡ thèm, Trình Thần không sợ cường quyền trực tiếp cự tuyệt, vì vậy Tang Thành bày mặt thúi suốt cả một ngày.
Còn Cố Hoàn, bây giờ thì một tuần tới một chuyến, mỗi lần tới đều lải nhải liên tục nhắc Trình Thần, lúc ra mắt thực phẩm Hoàng Kim nhất định chớ quên anh ta. Bên kia Vệ Bắc cũng không quên chào hỏi Trình Thần.
Thực ra Trình Thần dùng hết thảy mánh lới như thế, bất quá cũng để lừa dối mà thôi, hắn quảng cáo thực phẩm Hoàng Kim mỹ diệu thần kì như vậy, chỉ đơn giản là để dời đi lực chú ý của mọi người đối với hạt dưa cùng bánh bao Ba Loan. Trong nhận thức của tất cả mọi người, hạt dưa cùng bánh bao Ba Loan muốn nhiều muốn ít, bao nhiêu cũng có, nhưng bọn họ lại nghe được thực phẩmHoàng Kim phương pháp thuần dưỡng sản xuất không quá dễ dàng, cho nên nhất định số lượng có hạn, mục đích Trình Thần nói dối không chớp mắt cũng muốn chính là hiệu ứng này.
Trên mặt mùi vị, thực phẩm Hoàng Kim thay thế hạt dưa cùng bánh bao Ba Loan là điều hiển nhiên. Sau đó khiến hai thứ kia vô thanh vô tức hạ giá, về phần sau này nếu thực phẩm Hoàng Kim cung không đủ cầu, hắn có thể tùy thời nói do không đủ nguyên liệu, những người khác cũng chỉ có thể lo lắng suông mà chẳng có biện pháp nào, sẽ không giống như tình huống xấu hổ trước đây.
Trên mặt bản chất mà nói, thực phẩm Hoàng Kim vẫn như cũng dùng linh thủy nuôi dưỡng ra, nhưng bất đồng về hiệu quả.
Trước đây, toàn bộ thực phẩm trước khi chế biến đều phải ngâm qua linh thủy, mà thực phẩm Hoàng Kimlà dùng linh thủy nuôi dưỡng theo từng tháng, từng ngày mà ra, từ đó dẫn đến hiệu quả không đồng nhất, loại trước hương vị tăng lên giống như có thêm phụ gia, loại sau hương vị lại do chính bản thân thực phẩm mang lại, những loại thực phẩm hấp thu linh thủy từng ngày, hương vị của nó sẽ được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Chuyện của linh thủy chỉ mình Trình Thần biết, dựa vào một tay bày bố tuyệt diệu của bản thân, hắn hầu như đùa bỡn toàn bộ người Huy Châu trong lòng bàn tay. Nhưng loại cảm giác tuyệt diệu này chỉ có mình hắn độc hưởng.
Những gì diễn ra, hiện tại đều đi đúng theo từng bước trong kế hoạch của Trình Thần, ngay cả bản thân hắn cũng không biết bây giờ mình nên kích động hưng phấn, hay là nên thở phào nhẹ nhõm. Chuyện hắn lo lắng nhất đã triệt để giải quyết được rồi.
Ngày 1/11 này đối với người trấn Ba Loan chính là một ngày rất đặc biệt. Bởi vì đúng vào hôm nay, mọi người đều biết tiệm điểm tâm Ba Loan sẽ bán bánh bao Hoàng Kim.
Bởi vì vấn đề nguyên vật liệu, lúc này đây đối với họ mà nói, chỉ đủ để thưởng thức thực phẩm Hoàng Kim thông qua bánh bao thịt cùng món ăn kèm mà thôi.
Dù vậy vẫn có rất nhiều người mong đợi, bọn họ ai cũng không biết, bánh bao Hoàng Kim ngay đêm qua đã sớm ra lò từ thôn Thạch Sơn, thậm chí vận chuyển ngay trong đên để đưa đến Hằng Dương Huyền cùng thành phố Hợp Sắp.
Một ngày này không chỉ có trấn Ba Loan, ngay cả Hằng Dương Huyền, cùng thành phố Hợp Sắp, tại nơi bày bán bánh bao Ba Loan đều bị chen lấn đến đông như kiến. Đã có rất nhiều người từ sáng sớm đứng xếp hàng, chỉ vì muốn mua được một cái bánh bao Hoàng Kim.
Mấy ngày trước họ đã biết số lượng bánh bao Hoàng Kim lần này có hạn, tới trước được trước.
Điều này vẫn không ngăn được nhiệt tình của mọi người, nhất là người thích ăn hàng, mỗi người đều như kẻ điên, đằng đằng sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ khác. Hiện tượng quỷ dị này đều đồng thời xảy ra ở cả ba nơi. Mọi người vì muốn chen đến vị trí đầu mà gần như xuất mọi phương pháp: lừa bịp gian lận, dùng tiền thu mua,… nhưng bất luận có kẻ nào bị sập quỷ kế hay không thì người đứng chờ đều đồng loạt châm chọc khinh bỉ.
“Cô gì ơi, tôi đưa cho cô 2 đồng, cô nhường vị trí đó lại cho tôi nhá!” Một thanh niên cầu khẩn nói.
“Cút xéo đê!” … .
Trước cửa tiệm điểm tâm Ba Loan, mới hơn 5h sáng đã tràn đầy một mảnh đen ngòm, tòan là đầu người, ít nhất cũng cỡ bốn, năm trăm người. Thời tiết tháng 11 rất lạnh, vô số người bị cóng đến run rẩy, nhưng vẫn kiên định như cũ, xếp hàng chờ đợi.
Nhìn cảnh này làm nhiều người không thể hiểu nổi, không phải chỉ là bánh bao thôi sao? Có cần làm quá như thế hay không? [Beta: đúng đúng, cho ta ăn bánh bao xá xíu là cũng được rồi, chẹp]
Nhưng thường thường chả ai giải thích gì, chỉ cần họ cắn một miếng bánh bao Ba Loan mà thôi, sau đó không cần ai nói, họ cũng sẽ tự hiểu được. Mà lúc này, bánh bao Hoàng Kim thông qua quảng cáo hương vị càng vượt xa bánh bao Ba Loan, thực khách trung thành của bánh bao Ba Loan không điên cuồng mới là lạ.
“Kétttt!” Mọi người chờ đợi, cuối cùng không có uổng phí, một chiếc xe tải chạy từ bên cạnh trung học Ba Loan tới.
“Ầm!” Trong nháy mắt, tâm trạng mọi người cực kỳ hưng phấn, bọn họ từng người, từng người nhìn chằm chằm không chớp mắt vào chiếc xe này, cố gắng bổ túc sức lực, hết sức căng thẳng.
“Cạch!” Cửa được mở ra, dưới ánh mắt muốn ăn thịt của mấy trăm người, một khung lồng hấp được mang ra ngoài, lúc này, cửa tiệm bánh bao Ba Loan cũng đồng thời mở ra, từ bên trong đẩy ra một cái nồi hơi bốc khói. Bắt đầu lấy ra mấy lồng hấp đầu tiên.
“Kính thư các vị bà con cô bác, bánh bao Hoàng Kim hôm nay sẽ bắt đầu được bán. Bởi vì số lượng có hạn, mọi người chỉ được mua tối đa 5 cái, như các vị đã biết, loại bánh bao chế biến từ nguyên liệu đặc thù, cho nên chúng tôi định giá 2 hào 1 cái, món ăn kèm 1 hào 5 cho 1 phần. Được rồi, không làm chậm trễ thời gian của mọi người, chúng ta bắt đầu thôi!” Diệp Hân nói với các bà con cô bác lòng nóng như lửa đốt kia.
“Cho tôi 5 cái bánh bao, 5 phần ăn kèm!” Thiếu niên 13, 14 tuổi – Hoàng Vệ đại khái khoảng 3h sáng đã tới rồi, hiện tại nó lấy việc mua bánh bao trở thành nghề nghiệp chính, cũng trở thành người trâu bò nhất trong trấn Ba Loan này. Hôm nay nó dậy sớm như thế đến đây, cũng vì thấy được lợi ích từ bánh bao Hoàng Kim, thậm chí nó còn gom đến 20 đồng để mua thật nhiều thật nhiều bánh bao sau đó bán ra kiếm chút giá chênh lệch, nhưng bây giờ ý tưởng đó đã bị ngâm nước mất rồi.
“Cầm chắc nga, tổng cộng hết 1 đồng 7 hào 5 phân!” Diệp Hân ôn nhu nói.
Hoàng Vệ vô cùng thất vọng, cầm bánh bao Hoàng Kim trong tay mà chả có chút đói, vì vậy vội vàng hỏi người phía sau.
“Ai muốn mua bánh bao Hoàng Kim, hiện tại nếu không mua, lập tức bán sạch!”
“Cho tôi, tôi muốn, tôi đưa cậu 2 đồng, cậu bán cho tôi đi!” Người phía sau hầu như mất khống chế chen lấn tới. Vài người xếp hàng phía xa dự đoán tỷ lệ hôm nay mua được bánh bao cũng không lớn, vội vàng vượt qua đám người chen lên.
“Nhóc con, cậu bán cho tôi đi, tôi ra giá 3 đồng!” Có người cao giọng quát dẹp đường.
“Chỉ 3 đồng mà la hét cái gì, tôi ra giá 3 đồng rưỡi!” Một giọng nói kiêu ngạo khác vang lên.
Cuối cùng, Hoàng Vệ lấy giá 4 đồng bán sạch bánh bao trong tay, điều này lại càng làm cho nó thêm phiền muộn nha, nếu như nó có thể mua được hết 20 đồng, chắc có thể kiếm lời được hơn 20 đồng này.
“Trời ơi!” Bởi vì tốc độ bán đấu giá rất nhanh, Hoàng Vệ nhận 4 đồng, đồng thời bác gái thứ hai mua được bánh bao Hoàng Kim đã không kịp chờ đợi lấy ra một cái cắn thử, chợt kinh hô một tiếng, lập tức cả thân thể đều run rẩy.
“Bác gì đó ơi, ăn có ngon không?” Những người phía sau nhịn không được hỏi.
Ai biết bác gái đó chỉ cắn thử có một ngụm, sau đó vội vã đem bánh bao nhét vào hộp cơm bằng thiếc, bản thân mang tới rồi bỏ chạy, dù như thế hương vị của bánh bao vẫn bị mọi người xung quanh ngửi thấy.
Thơm thật, quá là thơm, loại mùi hương này gần như hóa thành hình thể, ngưng mà không tán! Nếu như không phải do bác gái ấy làm rách da bánh bao, bọn họ căn bản đã ngửi không được nha, càng khó tin là, mùi thơm này lại vô cùng đặc biệt, giống như nó là duy ngã độc tôn trên đời này, mặc dù trước đó bánh bao Ba Loan cũng rất thơm nhưng căn bản là không thể so sánh được nha~!
Thậm chí mọi người đều có một loại ảo giác, từ mùi hương ấy họ có thể cảm nhận được không khí ấm áp của gia đình, sự vỗ về của người thân, làm cho bọn họ muốn đắm chìm vào trong đó. Mà bác gái kia hình như rất nóng lòng muốn chia sẻ nó cùng gia đình, cho nên mới cuống quýt chạy mất như thế. Trong giây lát ngửi được mùi hương ngắn ngủi đó, Hoàng Vệ vô cùng hối hận, cực kỳ ảo não, nó làm sao chỉ vì 4 đồng mà đem bánh bao Hoàng Kim bán mất rồi!
“Mùi này?” Người người giương mắt đờ đẫn, thì thào thất thần, bọn họ quả thực muốn điên lên rồi, quá mức thần kỳ!
“Anh chị cô bác phía trước ơi, nể tình chúng ta là người cùng trấn, mấy anh chị cô bác mua ít ít thôi, mọi người ai cũng chờ rất lâu rồi, đều không dễ dàng gì cả, giữ lại vài cái cho mấy người chúng tôi với!”
“Ai kêu mấy người đến muộn làm chi!”
“Không phải bác kêu chúng tôi mua ít sao? Như thế nào nhà bác một loáng mua đến 10 cái như vậy!”
“Ngu ngốc, tôi nói thế mà cậu cũng tin à. Vậy tôi kêu cậu nhảy lầu, cậu cũng nhảy sao? Xí!”
“Bác à, làm người phải phúc hậu một chút, bằng không sẽ bị trời đánh đó!”
Trấn Ba Loan chỉ vì muốn cướp bánh bao Hoàng Kim mà người người như mới trốn viện ra ấy, mà bên Hằng Dương Huyền cùng Hợp Sắp cũng chả kém bao nhiêu, tổng cộng 2 vạn cái bánh bao chỉ trong 1 tiếng, bán sạch sẽ, quá hung tàn!
Người mua không được bánh bao Hoàng Kim nhìn những người đắc thắng kia với vẻ ghen tỵ đến đỏ mắt, hận không thể cướp lại bánh bao trên tay họ. Mà nói đến chuyện ‘cướp bóc’ này lại có không ít nha, bởi vì người mua được bánh bao ở Hợp Sắp quá mức kiêu ngạo, kết quả bị người ta một tay đoạt mất, bọn họ thiếu chút nữa là tức đến khóc lên.
Trong thôn Thạch Sơn, Cố Hoàn lôi kéo tay Trình Thần nói:
“Trình Thần à, số bánh bao này em nhất định phải bán cho anh nha, toàn bộ bánh bao Ba Loan đổi thành loại này hết được không?”
Trình Thần khoát khoát tay, đáp.
“Anh Hoàn, ban đầu lúc chúng ta ký kết đã ghi rất rõ ràng, mỗi ngày 2 vạn cái bánh bao Ba Loan, chứ không phải 2 vạn cái bánh bao Hoàng Kim. Nói thật, anh cũng biết hiện nguyên liệu bên em không nhiều lắm, nếu có thể cung ứng hết được cả trấn em thôi cũng A Di Đà Phật rồi, em thật lực bất tòng tâm a!”
Cố Hoàn vội vã quát “Ban đầu em cũng đâu có nói sẽ làm ra bánh bao Hoàng Kim gì đó, không được, bánh bao Hoàng Kim này em nhất định phải đưa cho anh 1 vạn 5 ngàn cái!”
Trình Thần hoảng sợ vội vã lắc đầu, nói.
“Anh Hoàn, anh đây không phải là đang làm khó em sao? Anh biết rõ hàng bên em không nhiều, lại còn muốn nhiều thế, vậy bên trấn em làm sao bây giờ?”
“Trình Thần à, anh với em cũng quá thân thiết rồi nên không nói vòng vo nữa, bên chính phủ cũng muốn đặt hàng. Bên anh cũng không có nhiều người lắm, chỉ cần mỗi ngày cấp cho anh khoảng 1 nghìn cái là được, vậy nha, cứ như thế đi, anh không quấy rầy nữa!”
“Đô đô!” Trình Thần chỉ biết câm nín nghe Tang Thành tự điện tới rồi tự ngắt máy, căn bản không cho hắn có cơ hội cự tuyệt. [Beta: ta thích cái tên Tang Thành này nhá]
“Trình Thần à, em đưa 100 nghìn cái bánh bao Hoàng Kim qua bên phòng khiêu vũ của anh đi!” Vệ Bắc lại gần nói đến.
“Anh Bắc, không phải anh đang mở quán bar sao? Muốn bánh bao làm gì?” Trình Thần đau đầu.
“Ai nói quán bar sẽ không bán bánh bao? Em nghĩ đi, bánh bao là bánh bao Hoàng Kim, rượu bên anh là Kim Sắc Mộng Ảo, có bao nhiêu phối hợp thì có bấy nhiêu luôn ấy chứ. Anh dự định để bánh bao này làm món chủ đạo ở quầy rượu, chủ ý rất tuyệt phải không?” Vệ Bắc mắt tỏa ánh sáng. [Beta: má ơi, anh Bắc thế mà cũng nghĩ ra được, ăn bánh bao uống rượu, cười chết ta rồi!]
“Anh Bắc, không cần phải như vậy đâu!” Trình Thần không còn gì để nói.
“Thế nào, nhóc con, em lại muốn bên trọng bên khinh hay sao? Em làm như vậy là phúc hậu đâu, chỗ khác đều là mấy nghìn cái, mấy vạn cái, anh chỉ cần có mấy trăm cái thôi vậy mà em cứ nhăn nhăn nhó nhó, em làm như vậy là vô cùng không tốt đâu đấy!” Ánh mắt Vệ Bắc trở nên nguy hiểm.
“Trình Thần, Vệ Bắc bên đó ra sao anh không quan tâm, nhưng bên anh nhất định phải được 1 vạn 5 nghìn cái, em mà không đáp ứng anh ăn vạ ở đây luôn!” Cố Hoàn ăn vạ.
“Các anh đủ rồi đó, yên lặng để em tính toán một chút coi!” Trình Thần cau mày, rối rắm nghĩ.
“Tiểu Đầu Sói, con coi thử lần sau làm bánh bao Hoàng Kim này nhiều hơn một chút được không, người trấn trên bắt đầu xích mích với nhau rồi, rất nhiều người mua không được, tâm tình đều vô cùng khó chịu luôn đó!” Trình Chí Lịch đi trước kéo xe bánh bao vào nhà.
“Con nhức đầu quá đi a!” Trình Thần muốn nổ đầu rồi, bánh bao Hoàng Kim được hoan nghênh đều nằm trong dự liệu của hắn, nhưng vẫn xuất hiện tình huống không đỡ được. Nhà nhà hưởng ứng là tất nhiên, nhưng tình trạng hung tàn này cũng quá lắm rồi, hắn thật sự bất ngờ.
“Anh, chỉ có 1 vạn cái thôi, miễn mặc cả. Anh, 500 cái, không hơn được.” Trình Thần nhìn về phía Cố Hoàn cùng Vệ Bắc, dứt khoát định số lượng.
“Chỉ có 1 vạn cái sao? Được rồi, anh miễn cưỡng đồng ý vậy!” Cố Hoàn vui mừng lộ rõ trên nét mặt.
“Miễn cưỡng như thế, thôi thì đừng lấy!” Trình Thần thập phần dứt khoát.
“Thôi mà, có còn hơn không!” Cố Hoàn có chút thất vọng, nhưng nhanh chóng thỏa mãn nói.
“Anh không có ý kiến, anh chỉ thử một chút, nếu không được thì giữ lại cho bản thân ăn thôi!” Vệ Bắc hài lòng nói.
“Rất tốt, mọi người đều không ý kiến, cứ như thế mà làm!”
Cố Hoàn cùng Vệ Bắc là hai tên không mời mà tới, da mặt vô cùng dày. Tuy rằng đều bảo là đến chúc mừng Trình Thần, thế nhưng dù không nói mục đích thực sự ra, ai cũng thừa biết cả rồi.
Hiện tại Cố Hoàn thành công bắt chẹt được 1 vạn cái bánh bao Hoàng Kim, còn Vệ Bắc thêm một chân náo nhiệt, gã cũng không có thiệt thòi gì.
Bên thành phố Hợp Sắp là 1 vạn cái, Hằng Dương Huyền thì 5 nghìn cái, còn trấn trên cũng 5 nghìn cái, tổng cộng cũng 2 vạn cái. Một ngọn núi nuôi heo kia ít nhất cũng đáp ứng việc sản xuất ra mấy nghìn cái bánh bao, còn lại đều dựa vào mấy món ăn kèm bổ túc cho đủ số.
Miễn cưỡng cũng cung ứng nổi.
Thực ra trồng trọt cùng chăn nuôi đều dùng linh thủy theo theo tỷ lệ 1:10000, nhưng chúng nó hấp thu gần 2 tháng nay, thân thể ẩn chứa linh thủy cùng loại ngâm qua linh thủy không thể nào so sánh nổi, bởi vậy mùi vị càng thêm tuyệt mỹ, điểm này lúc ban đầu Trình Thần không chủ ý đến, bởi vậy mùi vị của thực phẩm Hoàng Kim ăn ngon như vậy cũng không quá khó tưởng tượng.
Đã như vậy, Trình Thần không tự rối rắm nữa, có cái mác thực phẩm Hoàng Kim này về sau cũng không cần hạn chế cung ứng linh thủy, duy trì lượng tiêu hao hiện tại  là quá dư dả.
Dù thế nào, bánh bao Hoàng Kim nhận được thành công trước nay chưa từng có, trong lòng Trình Thần vô cùng hài lòng.
Đi về ngủ một giấc, hơn 8h sáng, không thấy ai ở nhà hết. Hôm nay là chủ nhật, không cần đi học, hai đứa em hắn nhất định đi ra ngoài chơi rồi. Trình Thần vươn vai một chút rồi bò dậy, một cái giường khác đã không thấy bóng dáng Khương Viên đâu cả.
Trình Thần chậm rãi đánh răng, rửa mặt, sau đó tiện tay lấy hai cái bánh bao đi ra khỏi nhà, từ phía sau núi nhỏ không xa, có người lén lén lút lút mon men tìm hiểu.
Trên đường hắn vừa lúc thấy hai đứa em đang chiếu cố một đàn vịt trắng nhỏ mà tụi nó nhận chăm sóc, còn Khương Viên đang đứng dựa vào tảng đá dưới gốc cây lẩm nhẩm cái gì đó, rồi lấy một cái gì đó ở sau lưng ra.
Hắn đi tới bên cạnh Khương Viên, hai người nói vài câu rồi cùng nhau lên núi. Người trên núi chính là Vệ Bắc, gã đang lén lén lút lút nhìn người làm nông phương xa, bình thường gã luôn tự coi mình là nam tử hán, dám làm dám chịu, lúc này lại không dám tới gần.
Trình Thần không thích quản nhiều chuyện, lập tức cùng Khương Viên đứng qua một bên, Vệ Bắc cũng không phát hiện ra hắn, vừa đi qua bên khác, hắn đứng nơi đó nhìn thấy một người không thành thật đi tới đi lui, vừa đi, vừa lóe tặc quang.
Hiện nay Trình Thần đã khai phá được 2 ngọn núi, một ngọn nuôi heo, một ngọn nuôi gà vịt ngỗng ngan này nọ, chỗ hiện tại là ngọn nuôi gà vịt.
“Anh Hoàn, anh đang làm gì thế!” Bất thình lình Trình Thần từ phía sau Cố Hoàn xông ra.
“Làm anh giật cả mình!” Cố Hoàn tức giận nhìn chằm chằm Trình Thần, lập tức anh ta tiến lên kéo Trình Thần nói.
“Trình Thần, anh thấy nơi này em nuôi gà vịt nhiều thế, mất một vài con cũng đâu có sao, cho nên em bán cho anh một chút đi ha?”
“Chuyện này?” Trình Thần nói, “Anh Hoàn, nếu anh thích cứ xách mấy con đi là được!”
“Ý anh không phải thế, anh muốn em bán với số lượng nhiều ấy!” Cố Hoàn vội vàng nói.
“Anh Hoàn, cái này thì không được, toàn bộ em đã có kế hoạch để dùng rồi! Anh cũng biết sang năm em sẽ khai trương siêu thị mà, mấy thứ này cùng hoa quả sấy khô, đồ hộp này nọ em đều giữ lại để tạo danh tiếng cho siêu thịt em.” Trình Thần không chút nghĩ ngợi trực tiếp cự tuyệt.
“Trình Thần, anh cũng đâu muốn hết, chỉ tùy tiện vài trăm con là được!” Cố Hoàn vô sỉ mà nói.


Hết chương 34

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét