1.09.2017

Nam thần: Chương 42

Từ chương 42, bộ ‘Tái tạo nam thần’ này sẽ do nàng Raidonkameko làm.

Chương 42

“Rồi rồi, cháu mau ngồi xuống đi! Chân cháu vẫn chưa khỏi hẳn, hoạt động mạnh nhỡ lại bong gân lại thì làm sao?”
Hai lần bị thương cùng một chỗ thì lại càng nguy hiểm.
“Hắc hắc!”
Hạ Mộc có chút ngượng ngùng đưa cái chậu thiếc cho chú Vượng Tài, sau đó ngồi xuống gờ cửa phòng bếp. Gờ cửa ở chỗ họ cũng không coi là thấp, bình thường luôn xem làm ghế ngồi luôn.
“Này, chú làm mấy cái bánh bao, cháu cầm lấy mà ăn xế!”
Chú Vượng Tài cất chậu tiết heo xong, liền lấy túi dứa bọc lại thành vài bọc lớn.
“Thơm quá!”
Mặc dù là bánh bao bình thường, nhưng mùi thơm của bánh mới hấp thì không thể cưỡng lại được, Hạ Mộc đã ăn cơm trước khi đến đưa tiết heo mà bây giờ lại vẫn chảy nước miếng thòm thèm.
“Thích không, qua năm chú dạy cho mà làm.”
Ý nghĩ truyền nghề của chú Vượng Tài cũng không phải là đột nhiên xuất hiện, nếu không thì đã chả đáp ứng dạy Hạ Mộc, tuy việc một thằng nhóc ăn học tử tế có công ăn việc làm đàng hoàng lại muốn học nấu nướng hơi khó hiểu, nhưng hiển nhiên thằng nhóc này học nấu nướng cũng không phải là bởi vì muốn theo nghề.
“Tuyệt quá, đến lúc cháu hỏi thì chú đừng có làm lơ là tốt rồi.”
Hạ Mộc phất tay hò reo, tay nghề của chú Vượng Tài cậu ngấp nghé đã lâu, bây giờ cũng đã là ngày 28 tháng chạp rồi, chả mấy mà đến mồng 8, nghĩ việc tết trôi rất nhanh, Hạ Mộc tí nữa lại nhảy cẫng lên.
Chú Vượng Tài thấy cu cậu như vậy, không nhịn được cười lên, tuổi tuy lớn rồi mà tâm trí vẫn còn vương lại thời niên thiếu, khó được nha. Cũng chính vì thế, chú Vượng Tài luôn luôn không thích giao du với hàng xóm láng giềng lại phá lệ nhận lời dạy tay nghề nấu nướng cho Hạ Mộc.
“Tiểu Mộc.”
Đã lâu không thấy Hạ Mộc trở về, Trần Cự liền tìm tới.
Hạ Mộc nghe thấy tiếng gọi của bạn lữ thì mắt sáng lên, vội hướng về con đường nhỏ phía dưới miếu, quả nhiên thấy Trần Cự đang đi trên đường, chỉ một chốc đã đến trước miếu.
“Chú Vượng Tài.”
Trần Cự hướng chú Vượng Tài chào hỏi, chỉ cần là người mà Hạ Mộc thích thì hắn đều có cảm giác tốt, nhưng chỉ là tốt kiểu xã giao thôi, còn thân thiết thì không có. Chỉ có gia đình của Hạ Mộc là còn có vẻ thân mật thật sự.
“Cháu dẫn nó về đi!”
Vượng Tài với Trần Cự, cảm xúc nói là thích thì không có mà ghét thì cũng chả đến nỗi ấy, nói chung là cư xử dạng bình thường, nên biết với mấy người ông nhìn cũng không thèm liếc, thì việc nói chuyện một câu thôi cũng chả có.
“Cảm ơn chú Vượng Tài, Tiều Mộc, mình đi thôi!”
Trần Cự vươn tay về phía Hạ Mộc, đường lên núi thì dễ nhưng việc xuống thì hơi khó khăn, hơn nữa chân Hạ Mộc còn chưa khỏi hẳn, nên việc xuống thì càng phải cẩn thận.
“Chú Vượng Tài, cháu về đây, chú ở trên núi một mình phải cẩn thận, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho cháu hoặc Trần Cự đều được.”
Hạ Mộc viết số điện thoại của Trần Cự vào một tờ giấy, điện thoại của hai người đều đăng ký dịch vụ quốc tế toàn cầu, dù là ở đâu cũng gọi được.
“Biết rồi, biết rồi.” Chú Vượng Tài ra vẻ khó chịu phẩy phẩy tay, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ hiền lành, ông biết Hạ Mộc vì lo lắng cho ông nên mới lải nhải như vậy, ông cũng không phải trẻ con, làm sao có thể không biết.
“Cẩn thận đấy, đường gập ghềnh lắm!”
Trần Cự vừa đi vừa cẩn thận đỡ Hạ Mộc, vốn là đi đường chính thì nhanh hơn một chút, nhưng lại xa, nên Hạ Mộc chọn đi đường núi.
“A Cự, anh ở lại trong thôn cùng với em có khó chịu lắm không?”
Rõ ràng là một chủ tịch có tài sản tiền tỉ, ấy vậy mà lại cùng cậu sống ở nông thôn, nếu là người khác chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu.
“Tại sao lại khó chịu?”
Trần Cự kinh ngạc dừng lại nhìn Hạ Mộc đi đằng sau. Vì Trần Cự đứng lại nên Hạ Mộc cũng dừng bước.
“Anh rõ ràng là chủ tịch công ty lớn, thế mà lại chịu cùng em ở nơi quê nghèo này, chả lẽ lại không khó chịu? Vì ở đây, làm phiền anh mỗi tuần phải bay về thủ đô xử lí công việc, sáng bay đến thủ đô, chiều tối đều làm việc, đến sáng thứ hai lại lên máy bay quay về, vì em mà khổ cực như thế, có đáng giá không?”
Thật ra không chỉ một mình Trần Cự cũng sợ hãi Hạ Mộc rời khỏi hắn, cả Hạ Mộc cũng sợ giống thế! Trần Cự quá tốt đẹp, người đàn ông tuyệt vời như vậy mà lại thích cậu, vì cậu mà mỗi tuần lại vất vả bay đi bay về, nếu là người khác thì đã chán ghét lâu rồi.
“Giá trị, tại sao lại không? Em biết không, thành công lớn nhất của anh không phải là thành lập được một công ty như Cự Vương, mà là đã gặp được và có được em. Em không biết, nếu như không gặp em thì đã không có một ‘anh’ như bây giờ, tính tình của anh đã không được như lúc này, sẽ làm mất lòng rất nhiều người, là em đã giúp anh thoát khỏi ám ảnh về chuyện của bố mẹ, là em đã làm nên anh của hiện tại.”
Trần Cự ôm Hạ Mộc, đây là lần đầu hắn nhận ra cậu cũng hoang mang và bất an, mà nguyên nhân lại do việc thành công của hắn. Nhưng Tiểu Mộc không biết, thành công của hắn là do cậu. Hắn muốn thành công vì chỉ có thành công mới có được thứ hắn muốn, có thành công mới bảo vệ được tình cảm của hai người, nhất là Tiểu Mộc, hoàn cảnh gia đình của cậu luôn là vết thương khó lành.
Bản thân hắn có nhà họ Trần che chở nên khó xảy ra chuyện gì, còn Hạ Mộc lại khác, nếu hắn không biến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn thì làm sao có thể khiến những kẻ có ý đồ xấu với cậu dè chừng, như vậy thì dù cho Hạ Mộc không có thế lực gia tộc che chở thì đã có hắn trở thành điểm tựa vững chắc cho cậu. Đây mới chính là lý do thúc đẩy hắn trở nên mạnh mẽ, vì có thứ cần bảo vệ, tâm trí sẽ càng trở nên kiên cường.
Trước đây hắn chỉ hiểu mỗi một cách đó là cưỡng ép phá vỡ, căn bản sẽ không để ý những thứ bị phá hủy đó sẽ có hậu quả tiếp đến như thế nào. Tuy rằng hắn cũng không cảm giác điều mình làm có gì sai, việc buôn bán, hắn trả tiền, đối tác cũng tiếp nhận, những việc sau đó có liên quan gì tới hắn. Do thủ đoạn quá cứng rắn nên cũng kéo không ít hận thù vào Cự Vương. Mấy năm qua đã khá hơn, thủ đoạn mềm mại đi một chút, những hận thù trước đây cũng giảm đi phần nào, tuy rằng biệt hiệu trong giới kinh doanh vẫn là ‘Bạo quân’, nhưng bây giờ thường để vui đùa hơn là ám chỉ mắng mỏ.
“Em xem, vì em nên hiện giờ anh mới ít kẻ thù, nếu không có em có khi bây giờ cả thế giới đều quay lưng với anh rồi!”
Trần Cự đếm nhẩm những thù hằn trước đây, hai tay hai chân vẫn chưa hết, thật nhiều lắm.
“Còn có thể nghĩ kiểu đấy nữa à?”
Hạ Mộc ngẩn ngơ, cậu biết tính Trần Cự không tốt lắm, hơn nữa tác phong làm việc còn có chút thần kinh, nhưng tóm lại Trần Cự vẫn rất tuyệt vời, đầu óc buôn bán của hắn cũng rất tốt, nếu không cũng đã không có thành công như hiện nay, chỉ có mấy năm mà đã làm số tài sản của Cự Vương lật lên gấp mấy lần.
“Tất nhiên là có thể!”
Xung quanh không một bóng người, Trần Cự cúi xuống hôn một phát lên má cậu.
“Tuy rằng anh không để ý mấy thứ thù hằn vặt vãnh đó, toàn là mấy kẻ không cam mà thôi, nhưng anh vẫn thấy vui vì ít được kẻ nào là em sẽ an toàn thêm chút đó.”
Trước đây hắn làm việc không kiêng nể gì, chỉ cần là đối thủ thì hạ thẳng tay. Thế nhưng hiện tại thì khác, vì Hạ Mộc nên hành vi mềm mỏng hơn, vừa đấm vừa xoa, ít nhất thì phá sản cũng không đến nỗi để đối thủ chạy đến công ty mà tự tử.
Trước đây thì đúng là đã có trường hợp này, may mà lúc đấy bảo vệ công ty hắn thuê cũng không phải dạng xoàng, kịp thời đem người ngăn lại, nếu không danh tiếng Cự Vương đã bị ảnh hưởng, doanh số bán hàng cũng sụt giảm theo, phỏng chừng hơn nửa năm cũng không kéo vãn lên được trình độ tiêu thụ bình thường.
“Anh không sợ em làm phiền anh, mà nếu có làm phiền thì anh nghĩ ông với anh hai cũng sẽ rất vui vẻ bị em làm phiền.!”
Đúng là trước đây ông và anh hai Trần Cự cũng đã nhờ vả cậu chăm sóc để ý, giúp đỡ hắn kiềm chế tính tình, tuy rằng luôn khó hiểu tại sao hai người đó lại nhờ vả mình như thế, nhưng rõ ràng là tính tình của hắn cũng đã đỡ hơn trước đây nhiều rồi, cậu khuyên bảo hắn cũng chịu tiếp thu (rõ ràng là người ta cũng muốn nghe đi!).
“Hai người họ có vui hay không cũng không quan trọng bằng anh vui là được.”
Đối với Trần Cự, ông và anh hai luôn đáng giá tôn kính, nhưng nói để thân mật thì lại khó, về nhận thức thì hắn và hai người họ khác nhau, hơn nữa hai người họ sẽ không nảy sinh ý nghĩ giết chết vợ chồng Trần Côn, nhưng hắn… thì lại có. Trong tâm trí hắn luôn luôn có ý nghĩ này, và đây cũng là điều mà ông và anh hai lo lắng nhất về hắn.
Trần Cự đối với cha mẹ ruột không có chút tình cảm nào, nếu không phải bận tâm ông và anh trai thì lấy chỉ số thông minh của hai vợ chồng kia từ nhiều năm trước đã bị hắn chơi cho chết rồi.
“Anh nói thế thì ông và anh hai sẽ buồn lắm.”
Hạ Mộc cười nhẹ, A Cự nói một đằng làm một nẻo. Mồm nói không quan tâm, nhưng nếu ông và anh hai hắn xảy ra chuyện gì, thì hắn là người dễ mất bình tĩnh nhất. Chỉ như lần trước thôi, ông có ho khan một chút, hắn đã nhanh chóng bay về thủ đô trong đêm, chăm sóc ông ba ngày mới về. Còn từ chỗ ông của Hạ Mộc mang về mấy quả lê để tặng ông Trần ăn chơi.
“Hai người họ mới không buồn đâu!”
Trần Cự xoay mặt sang chỗ khác, bị người yêu nói trúng tim đen nên có chút thẹn thùng.
“Chắc không?”
“Chắc.”
Trần Cự có chút thẹn quá thành giận, người yêu luôn muốn xem mặt thẹn thùng của hắn thì phải làm sao giờ? Thật là vấn đề khó làm.
“Em không muốn đi nữa, chân đau.”
Đưa tay ra.
“…”
Nhanh chóng quay người ngồi xuống, chân quỳ chân xổm.
“Anh nói em biết, là xem chân em chưa khỏi hẳn nên anh mới cõng em đấy.”
Trần Cự vừa nãy bị người yêu đùa giỡn thẹn quá thành giận, cảm thấy tuy thua trận nhưng không thể mất mặt bây giờ mạnh mồm lấy lại danh dự.
“Thế anh muốn em đi xuống sao?”
Hạ Mộc nằm nhoài trên lưng Trần Cự, tay kéo kéo tóc hắn, tóc đã dài qua tai rồi, nên gọi điện để cắt tóc thôi, Trần Cự có nhà tạo mẫu tóc riêng, mỗi lần gọi điện thì dù ở xa mấy người ta cũng đến.
“Ngoan ngoãn ngồi yên nào, không thì ngã xuống bây giờ.”
Trả lời đánh trống lảng đại biểu chuyện vừa rồi hắn cũng không để ý, Hạ Mộc cười, nụ cười rất tươi.
“Anh chịu để em ngã sao?”
Hạ Mộc mới không sợ hù.
“…”
Bị chặn gắt gao, Trần Cự im lặng, hắn mới không nỡ đây.
Nhanh đến đầu thôn, Trần Cự mới thả cậu xuống.
“Quả thật là không cần tự mình đi bộ đúng là rất tuyệt, em thích đến mức tí nữa thì ngủ.”
Hạ Mộc cười nói, còn cố ý nhấc chân đi hai bước.
“Em nha, em nha.”
Đây là giọng nói yêu chiều mắng yêu của hắn, nhưng thấy người yêu hiếm có vẻ hoạt bát, Trần Cự cảm thấy bị Tiểu Mộc trêu đùa một chút cũng không có vấn đề gì.
“Tiểu Mộc à, em với anh Trần đứng đây làm gì mà không vào đi?”
Vừa đi vườn trồng tỏi tươi cuốc vài cái cỏ Hạ Mông vác đồ trở về, liền thấy Hạ Mộc cùng Trần Cự đứng ở cửa thông không biết nói cái gì, vẻ mặt đều rất vui vẻ, vừa thấy đều biết là tâm trạng không tệ.
“Anh Tiểu Mông, anh đi đâu về đấy? Buổi chiều gọi anh đi ăn cơm giết lợn, sao anh lại không đi?”
Cảm giác của Trận Cự với Hạ Mông cũng tạm được, Hạ Mông coi như là một người đàn ông đứng đắn, tuy cũng không vẹn toàn lắm, nhưng trải qua việc bị vợ bỏ vì ngại nghèo mà còn tĩnh được tâm mà quay về phụng dưỡng cha mẹ là một điều đáng quý.
“Anh không đi được, lợn nhà anh năm nay đều bán rồi.”
Hạ Mông nói làm Hạ Mộc ngẩn ra, sau đó liền hiểu rõ. Nhà Hạ Mông không giết heo, tất nhiên cũng không có lễ làm món, nếu như đến nhà người khác ăn, nhưng không mời lại, chắc chắn sẽ bị xì xào, đến lúc đó bị nói là hẹp hòi thì lớn chuyện. Những người như bọn họ, sợ nhất là bị người khác nghị luận là hẹp hòi, người nào mà quá keo kiệt hẹp hòi thì việc tìm vợ cũng khó khắn, dù sao ai cũng không muốn lấy chồng là một tên keo kiệt hẹp hòi, đến chuyện mỗi bữa cơm đều phải cân đo đong đếm từng hạt gạo cũng là một phiền toái.
“Thế thì được rồi, em vào A Cự đi về đây, chào anh.”
Hạ Mộc có một chút lúng túng, khi cậu hỏi quả thật không nhớ đến chuyện này, chỉ là đơn thuần nhanh mồm nhanh miệng mà thôi, kết quả lập tức chọc vào chuyện khó nói của người ta. Thật ra ở nông thôn nếu nhà nào không đến mức quá nghèo, đều luôn để lại một con lợn chuẩn bị ăn tết. Bảo sao, năm này, có mấy nhà cũng mời nhà Hạ Mông đi ăn mòn làm lợn đều bị từ chối, hóa ra là nguyên nhân này!
Hài người về đến nhà, đầu tiên là nhanh chóng vào bếp cất kỹ bánh bao, sau đó lại từ cầu thang nhà chính trở lại phòng ngủ.
“Em không cần phải cảm thấy áy náy, anh nghĩ anh ta cũng không muốn nhìn em áy náy đâu!”
Trần Cự trải qua so với Hạ Mộc nhiều chuyện hơn, đối với chuyện tương tự của Hạ Mông như thế đã gặp nhiều rồi, nếu không phải nhà anh ta thành thật, không hay lợi dụng nhỏ nhặt thì hắn đã không để Hạ Mộc tiếp xúc.
“Ai, em cũng không cố ý, chỉ là thấy Hạ Mông bây giờ thì cảm thấy không được tốt lắm, trước đây anh ấy vui vẻ hơn, hiện tại trên mặt ít khi thấy anh cười, tuy rằng có vẻ chững chạc thận trọng hơn rất nhiều, nhưng nói chung vẫn không còn vui vẻ như trước.”
Vì Hạ Mông cảm thấy đáng tiếc, trưởng thành trong tình cảnh như thế, việc trả giá cũng quá lớn. Hạ Mông rất yêu vợ cũ, nếu không thì đã chả mang toàn bộ tiền bạc cho cô ta giữ, kết quả tiền mất vợ mất, con người mê tiền mê bạc ấy mà sao thỏa mãn được với đồng lương ba cọc ba đồng của Hạ Mông, tiền lương của anh còn chưa đủ để mua một bộ quần áo hàng hiệu, vậy nên cô ấy mới nhanh chóng ly hôn đi theo tình nhân mới.
“Thật ra, như thế cũng không tệ lắm, nhanh chóng thấy rõ mặt chuột của vợ cũ cũng tốt hơn ở với nhau lâu, có con cái rồi mới biết con không phải giống của mình.”
Trần Cự ăn ngay nói thật, tuy rằng khó nghe. Nhưng không ly hôn thì cái nón xanh trên đầu khó lấy xuống, ai cũng biết vợ anh ta trong lúc chưa ly hôn đã ngoại tình rồi.
“Anh nói thế cũng độc mồm quá đấy.” Hạ Mộc khóe miệng giật giật, mặc dù nói là nói thật, nhưng người khác nghe thấy, nhất là nhà Hạ Mông, thì đánh nhau là cái chắc.
“Độc thì có độc, nhưng em không thể phủ nhận chuyện này đối với anh ta là tốt hơn hay sao?” Trần Cự nhanh chóng cởi áo khoác của Hạ Mộc xuống, mỗi ngày dù có chuyện gì, thì việc nghỉ ngơi buổi trưa hai tiếng là điều hắn kiên trì.
“…” Bị Trần Cự nói cứng họng, Hạ Mộc không cách nào phản bác được.
“Ngủ đi, nhưng việc này không cần lo nhiều. Nhà anh ta cũng không phải trẻ con, bọn họ biết làm như thế nào, nếu không vượt qua được, nhất định sẽ nhờ em giúp đỡ.”
Trần Cự lấy chăn che kín người cậu.
“Ồ…”
Hạ Mộc ngáp một cái, quả thật có chút mệt. Sáng sớm mặc dù không làm gì nặng, thế nhưng dậy sớm quá, đi theo bà nội chuẩn bị, lúc ăn cơm liền bận bịu, xong rồi nhanh chóng ngồi ăn thì lại giúp anh Trần nhìn bọn nhỏ, sau đó lại lên núi đưa tiết lợn cho chú Vượng Tài, có thể chống đến giờ này chính cậu cũng không ngờ được.
Nằm ổ trong lồng ngực ấm áp của Trần Cự, nhanh chóng vang lên tiếng hít thở nhỏ.
“Chị, làm cái gì thế?”
Hạ Mộc bị Hạ Vi kéo đến góc, nghi hoặc nhìn cô.
“Nói thật đi, quan hệ của em và Trần Cự là kiểu gì thế? Trang viên này không phải em nói là của em sao?”
Thế nào hắn ta cũng có một nửa nữa.
“Chị, em đã nói, anh ấy là người đầu tư tài chính cho em, trang viên này cũng là dùng số tài chính đó để sửa chữa, anh ấy đương nhiên cũng có quyền nắm giữ một nửa tài sản.”
“Thế à? Chị luôn thấy nó không có đơn giản như thế.”
Không biết là giác quan thứ sáu hay là cái khác hoạt động quá tốt, Hạ Vi vẫn cho rằng quan hệ giữa em trai cô và Trần Cự không chỉ như thế. Nếu không làm sao giải thích được, tết sắp đến rồi mà hắn ta lại không về nhà, còn đến ở nhà bọn họ, xem gia cảnh nhà hắn thì có vẻ rất tốt, lại chạy đến ở chỗ góc núi này của nhà họ để qua tết, chuyện này quá khác thường.
“Thế chị nói xem còn có cái gì nào?”
Hạ Mộc rũ mắt xuống, lưng dựa vào mảng tường trắng, toàn bộ tràn viên đều dùng gạch riêng ốp, làm thế thì khó bị bẩn mà việc tẩy rửa cũng dễ.
“A Mộc, chị là chị em, em ngay cả chị cũng không tin sao?” Hạ Vi nhìn em trai cao hơn mình có chút đau lòng, hồi bé em trai có chuyện đều tìm cô và anh trai nói nhỏ đã qua rồi, bây giờ em có sự nghiệp riêng, so với bọn họ, em trai truwowgr thành quá nhanh, nhanh đến mức bậc anh chị như họ vẫn chưa quen được.
“Chị, không phải là em không tin chị, mà là có chút chuyện vẫn chưa đến lúc cần nói ra. Chị, em lớn rồi, em có bí mật của riêng mình.”
Không thể giống như lúc bé, chuyện gì đều cùng anh chị tâm sự, một chút bí mật cũng không có nhóc con.
“A Mộc…”
Hạ Vi muốn khuyên nữa, không biết tại sao cô cảm thấy nếu không hỏi kỹ càng thì sẽ mất đi cơ hội biết rõ sự thật.
“Tiểu Vi, được rồi.”
Hạ Thụ từ bên cạnh đi ra, nhìn cô.
“Anh hai.”
Hai chị em đứng thẳng người, tỏ thái độ tôn kính với anh, có lúc trong nhà chỉ có ba người họ ở chung, là anh hai chống lên một mảnh trời của hai người, nếu là có ai dám bắt nạt họ, cho dù người đó to con lớn hơn anh nhiều, Hạ Thụ đều sẽ đi báo thù cho họ, đây là nghĩa vụ và quyền lợi của anh cả.
“Tiểu Vi, A Mộc lớn rồi, em không thể bắt em ấy làm chim non cả đời được, sau cùng vẫn phải tự bay. Còn A Mộc, anh chị có thể tạm thời không hỏi quan hệ giữa hai bọn em là dạng gì, làm cái gì, thế nhưng em phải bảo đảm với anh, mặc kệ có chuyện gì, em đều phải bảo vệ bản thân trước tiên, được không?”
Hạ Thụ dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn em trai.
“Em hứa, anh hai. Hai người thật sự không cần lo cho em quá, em còn muốn sống đến 100 tuổi, đến lúc đó bày tiệc mừng thọ ở trong thôn, làm kẻ khác phải ghen với em đây!”
Hạ Mộc khóe miệng khẽ nhếch, coi như cậu không hoàn toàn làm được như yêu cầu của anh hai, A Cự sẽ làm đến, bởi vì hắn so với cậu càng coi trọng mạng sống của cậu.
“Ngốc.”
Hạ Thụ vỗ đầu em trai, sống đến 100 tuổi, đến lúc đó không biết anh và Hạ Vi có còn sống không? Nếu còn thì ba anh chị em nhà anh số quá tốt rồi.
“Hai người cũng phải sống quá 100 tuổi, đến lúc đó ba người cùng làm.”
Đối với câu nói ngây thơ của em trai, làm anh chị, hai người đều không nhịn được cười.
Hạ Mộc mỗi tay kéo một người, ba người sóng vai đi trên sân lớn. Bên ngoài là hàng loạt tiếng pháo đang vang lên, hôm nay là giao thừa, người một nhà đoàn tụ.
Bữa trưa ăn cơm đoàn viên thì Hạ Mộc là hai bên chạy, ở nhà Hạ thì ăn được một nửa giả vờ kêu no rồi, sau đó tìm cớ phi về viện nhỏ bên trái trong trang viên, thấy nhà họ Trần cũng đang chờ cậu, đồ ăn trên bần một chút cũng chưa đụng đến. Mắt Hạ Mộc nhanh chóng đỏ lên.
“Sao mọi người lại chưa ăn, đều nguội hết rồi.”
Cố hít mũi một cái, nhà họ Trần quá tốt với cậu, nhưng cậu lại không thể hồi báo lại tình cảm ngang hàng với Trần Cự.
“Người chưa đủ thì nhìn thế nào giống bữa cơm tất niên đây!” Nhìn Hạ Mộc cảm động đến suýt khóc, Trần Cự vội vàng hướng ánh mắt cầu viện về ông nội.
“Tiểu Mộc, đến đây, nhanh ngồi xuống, chỉ chờ mình cháu thôi đấy, Bao Bao, mau mang chú Tiểu Mộc đến chỗ ngồi.”
Ông Trần nhìn Hạ Mộc, Bao Bao rất nghe lời, nhanh chóng trượt khỏi ghế chạy tới lôi léo Hạ Mộc về chỗ.
“Chú Tiểu Mộc, ngồi ạ.”
Bao Bao ngồi bên mẹ, mọi người ngồi thành một vòng, chỉ có Trần Cự bên tay trái còn một vị trí, Bao Bao rất thông minh đem Hạ Mộc kéo đến chỗ ngồi bên cạnh Trần Cự.
“Chú hai, cháu đem chú Tiểu Mộc giao cho chú đấy, chú cần phải chiêu đãi tốt, được không ạ?”
Bao Bao, người nhỏ mà ma mãnh nói với Trần Cự, làm cho mọi người xung quanh cười to.
“Được rồi, nhóc con.”
Trần Cự dở khóc dở cười đem người yêu từ trong tay Bao Bao nhận lấy, lôi cậu ngồi xuống.
“Em xem, bảo bối nhà chúng ta đều yêu quý em, làm anh phải ghen tị.”
Trần Cự xoa xoa tay Hạ Mộc, cậu đi ra ngoài một chút mà đã lạnh rồi.
“Anh cuối cùng là ghen tị em hay Bao Bao đấy?”
Hạ Mộc bật cười, lớn đầu rồi, mà còn trẻ con giống nhau.
“Đúng rồi, em trai, em ghen với ai đấy?”
Chị dâu Trần nhìn động tác giữa hai người, thật ra cô cũng không nghĩ tới em trai chồng sẽ thích con trai. Trước đây, cô còn lo lắng quan hệ giữa bọn họ, nhưng giờ thì vui rồi, em trai chồng trực tiếp tìm cậu con trai, hoàn toàn không lo có vấn đề phát sinh, nhưng như thế hình như còn đáng lo hơn.
Nhưng mà xem Hạ Mộc, cũng không giống như người lắm chuyện, hơn nữa Bao Bao rất thích cậu. Không phải nói trẻ nhỏ rất mẫn cảm sao? Hạ Mộc nhìn cũng không xấu, tính cách so với em chồng càng tốt hơn. Em chồng tính tình ra sao, cô chả muốn nhắc đến, liền giống như bị thần kinh vậy, cái gì không hài lòng trừ anh hai với ông nội ra ai cũng mắng, cô hồi trước cũng không có ít lần bị cậu em này mắng cho khóc đâu, đến tận lúc cô sinh Bao Bao mới hơi đỡ một chút.
Về phần Trần Cự hiện tại chuyển ra ngoài, cô với Trần Nguyên cũng không ở nhà cũ, bình thường ít gặp mặt, nếu không chẳng biết khi nào cô cũng bị Trần Cự lên cơn mà mắng cho khóc nữa.
“Khẳng định không phải ghen với chị là tốt rồi.”
Tràn Cự liếc xéo, khiến chị dâu Trần tức giận cắn răng, em trai chồng quả nhiên vẫn không đáng yêu tí nào, vẫn là Hạ Mộc càng dễ quý một chút. Vừa nghĩ thế cảm giác với Hạ Mộc lại nâng cao thêm một ít.
“Chị dâu đừng tức giận, lúc sau em sẽ dạy dỗ lại anh ấy.”
Hạ Mộc hung ghăng trợn mắt nhìn Trần Cự, đây là chị dâu hắn đấy. Trần Cự như thế, không sợ quan hệ với anh hai khó xử sao. Len lén nhìn anh Trần một mắt, lại thấy ảnh không quan tâm, đang nói chuyện với ông Trần rất vui kìa!
Cái tình huống này là kiểu gì vậy?
Chị dâu Trần đã quen với thái độ của chồng, không quan tâm nhanh chóng vì con trai yêu gắp mấy thứ đồ dễ tiêu vào bát Bao Bao.
“Buổi tối lại giải thích cho em.”
Nhìn thấy Hạ Mộc nghi hoặc, Trần Cự lặng lẽ ghé  tai thì thầm. Thật ra rất đơn giản, vì tình cảm của Trần Nguyên và vợ không phải là dạng tình yêu, quan hệ như thế tuy cũng coi như tự do yêu đương, nhưng cũng chỉ là mới quen, cảm thấy thích hợp liền kết hôn. Những năm qua cảm xúc cũng không mãnh liệt, cũng không có mâu thuẫn. Tất nhiên là vị trí của chị dâu trong lòng anh hai không có quan trọng bằng Trần Cự rồi, huống hồ Trần Cự luôn khiến người ta lo lắng, rất sợ tính cách càng ngày càng lành lùng vô tình.
Bất quá, áy náy với vợ sẽ được bù lại bằng những hành động bình thường hàng ngày, tuy rằng đồng tình cũng không giống tình yêu, nhưng cũng đủ chuyển thành tình thân, ở bên ngoài chưa bao giờ làm xằng làm bậy, so với các con cháu nhà khác, Trần Nguyên trừ việc không yêu vợ quả thật chính là người đàn ông 3 tốt.
Ông nội Trần ngồi ở chủ bàn, nhìn con cháu một nhà, trong lòng đầy cảm khái. Đã từng lo cháu trai này không lấy vợ, không có ai chăm sóc. Nhưng chờ cháu trai vất vả có người thích, lại cảm thấy xoắn xuýt. Nhưng mà cuối cùng vẫn là sự quan tâm cháu trai thắng lợi, đàn ông thì đàn ông đi.
Đàn ông thật ra cũng không có gì không tốt, dù sao đàn ông với nhau hiểu cũng nhanh hơn, Trần Cự bây giờ tâm tính so với trước đây tốt không ít, ngủ tốt, tính khí tốt, mấy thứ trước đây ông với Trần Nguyên lo lắng, hiện tại có Hạ Mộc thì rất yên tâm. Trận Cự hiện tại giống Tôn Ngộ Không bị đeo vòng kim cô, rốt cục cũng chịu yên bình.
Hạ Mộc vừa nhìn chính là người tốt, có thể khuyên bảo A Cự thì so với đàn bà còn tuyệt hơn.
“Ông nội, cháu và A Cự mời ông một chén, cảm ơn ông đã hiểu và chấp nhận cháu.”
Hạ Mộc bình thường không uống rượu, ngày hôm nay vui vẻ cũng cố nhấp một ly rượu vang.
“Tốt tốt, ông uống. “
Ông Trần nhanh chóng uống hết ly, ông lão chỉ thích uống rượu đế, bình thường mấy ngày lễ tết có thể trừ lệnh cấm mà nhấp một chút.
So với tất niên im ắng năm trước thì năm nay vui vẻ rất nhiều. Hàng năm không dám to mồm như Bao Bao, năm nay lại chạy quanh bàn, chạy mệt liền nằm bò trên đùi người gần nhất chờ đút ăn.
So với bầu không khí mọi năm, Bao Bao làm đại biểu lên tiếng, nhóc thích bữa cơm năm nay, ăn cũng nhiều hơn. Chị dâu Trần thấy nhóc ăn nhiều như vậy, so với lượng cơm mọi khi thì hơi quá, cô cứ lo sẽ nhóc bị khó chịu, nhưng nhóc Bao Bao đã chứng minh, vẫn chưa no quá nha, bụng nhỏ chỉ ưỡn ra một chút thôi!
Chị dâu yên tâm, cùng chồng nâng ly chúc ông nội một chén, chờ ông uống xong, hai người liền chú ý đến món ăn trên bàn. Món ăn trên bàn cũng không được tinh xảo như mấy món mà bọn họ thường ăn ở thủ đô, ngay cả nguyên liệu cũng không bằng. Nhưng hiện tại lại đều thấy chúng rất ngon, rất vui vẻ mà ăn uồng.
Về phần nhà họ Hạ bên kia, việc Hạ Mộc đi ra ngoài rõ lâu mà chưa trở về cũng không ai thèm để ý, chủ yếu là do đông, mọi người đều buôn chuyện với nhau, cho nên không khí rất náo nhiệt, người duy nhất lưu ý tới Hạ Mộc một đi không trở lại là anh hai và chị cậu thì lại liếc nhau một cái, chuyện này bọn họ cũng khó hiểu, luôn thấy chuyện cậu làm hơi khó hiểu, nghĩ mãi cũng không hiểu cậu đang tính làm gì.
Cũng may Hạ Mộc trước giờ cơm tối thì quay lại, trên mặt còn hiện rõ nét vui vẻ.
“A Mộc, em có chuyện gì vui à?”
Anh họ ngồi ở phòng lớn trông bọn trẻ, mấy đứa nhóc trừ cậu với em trai ra, còn có chị hai ở giữa, đều nhao nhao ầm ĩ đến sắp điên rồi.
“Không có gì, chỉ là ăn tết, cho nên cảm thấy vui vẻ thôi.”
“Chú nhỏ (cậu nhỏ)…”
Mấy đứa trẻ vừa thấy hạ Mộc lập tức từ bỏ bố (bác, cậu) mình bổ nhào về phía cậu.
“Chờ cậu nhỏ về, cậu nhỏ mua nhiều đồ ăn ngon chờ mấy nhóc đến đây!”
Hạ Mộc thích trẻ con, cho nên bọn trẻ đều thích cậu. Rõ ràng cậu cùng bọn nhóc cũng không hay gặp mặt, nhưng hằng năm được hoan nghênh nhiều nhất vẫn là cậu, chỉ cần Hạ Mộc ở thì mọi người đừng mơ lôi được nhóc tì nhà mình khỏi cậu. Vì thế việc bố mấy nhóc này ghen tị cậu, thậm chí còn mạnh miệng muốn một mình đấu còn có mà. Kết quả, mấy năm trước biết Hạ Mộc học võ sau cũng mất tăm luôn, nhân khí không bằng Hạ Mộc, vũ lực không bằng Hạ Mộc, thậm chí tướng mạo cũng không bằng, thế này thì so sánh kiểu gì nữa!
Hạ Mộc mới không quan tâm suy nghĩ của mấy ông bố này đây! Cậu đời này cũng không thể có con, cho nên cậu và Trần Cự với trẻ con luôn có một niềm yêu thích, cũng sẽ không phải bởi vì bọn nhóc không phải con mình mà chán ghét. Hạ Mộc có thể chơi cùng lũ nhóc cả ngày mà không biết chán, mà bố mấy nhóc thì không thể, chơi một tí đã kêu mệt, muốn nhanh chóng đem con để mẹ nó trông, muốn nhanh chóng thoát khỏi mấy nhóc ác ma.
Cho nên không khó hiểu tại sao cậu lại được lòng lũ nhóc như vậy, đều là do mấy ông bố kia không nên thân, trách ai nha! Cho nên mẹ nó đối với ông xã tính tình này đặc biệt không thích, toàn véo tai làm bọn họ học tập chú em, không dám nói học tất, chỉ cần bảy mươi thôi là tốt rồi.
Vì thế hạ Mộc thường hay bị mấy ông anh họ lườm nghuýt, mấy ông anh biểu thị, em họ quá hoàn mỹ, bọn họ tại mắt vợ không bằng em họ, mẹ nó nói bọn họ xách giày cho em họ cũng không xứng, vấn đề là tất cả đều đúng, phản biện kiểu gì.
Bữa cơm tối vẫn là đồ thừa từ trưa, tất nhiên vẫn chưa ăn cá, cá muốn để qua giao thừa.
Xem chương trình cuối năm vẫn là việc không thể thiếu của dân quê, năm nay Hạ Mộc không xem cùng gia đình, cậu xem cùng Trần Cự. Hạ Mộc cùng Trần Cự xem tiết mục cũng chỉ là xem mà thôi, chú ý chính đều không phải ở đó. Tiết mục mới có một nửa, trong phòng nhiệt độ đã tăng cao, đến cuối cũng chỉ còn lại những thì thầm âu yếm.
“Chú (cậu), năm mới vui vẻ, phát tài phát lộc ạ.”
Mấy nhóc tì nhảy ra chắp tay chúc mừng Hạ Mộc, đồng thời xòe tay nhỏ.
“Đây là lì xì, hy vọng năm nay mấy nhóc vui vẻ, thân thể mạnh khỏe, học tập tiến bộ.”
Hạ Mộc rút ra mấy cái lì xì đưa cho bọn nhỏ, còn sờ sờ đầu mấy nhóc nhanh chóng nói lời chúc.
“Cảm ơn chú (cậu).”
Mấy nhóc tì cầm tiền lì xì rồi nhanh chóng chuyển mục tiêu, đối với trẻ con tết đến là điều đáng mong chờ, không chỉ có quần áo mới, còn có ăn ngon, quan trọng nhất là có tiền lì xì mà cầm. Tuy rằng tiền lì xì đều sẽ bị cha mẹ lấy đi, cha mẹ văn minh cũng sẽ cho bọn họ giữ lại một chút, sẽ không cầm hết. Chỉ có nhà nào keo kiệt hay quá nghèo, mới có thể cầm hết tiền lì xì của con cái.
Tất nhiên, gia đình như thế cũng quyết định bọn nhỏ sẽ không thu được nhiều tiền lì xì, mặc dù việc mừng tuổi là thông lệ, nhưng ai cũng không ngốc. Nếu như chỉ thiệt một chút thì chả ai để ý, ai bảo trẻ con nhà mình không nhiều bằng nhà khác! Thế nhưng nhà mình mừng con người ta mười đồng, mà nhà người ta lại chỉ mừng lại có một đồng hay ít hơn thì ai mà chịu chứ! Nhà họ cũng không phải có của vứt đi.
Cho nên này đó gia đình đừng nhìn xem lì xì nhiều, có khi gộp lại cũng không bằng một phần của Hạ Mộc.
Gặp phải gia đình có tự mình hiểu lấy còn tốt, biết nhà mình không được hoan nghênh, lần sau sẽ không tới nữa. Chỉ sợ mấy nhà mặt dày, hàng năm đều đến, hơn nữa còn huy động toàn bộ trẻ con trong nhà đến. Bọn họ cùng người gia đòi tiền lì xì, còn con họ cùng người trẻ đòi, quả thật chính là muốn đem tiền lì xì một lưới gom hết.
Hạ Mộc gặp người như thế, cậu cùng ông bà bố me anh chị các bác chúc mừng xong, liền nhanh chóng mừng tuổi lũ nhóc. Sau đó dự định đi nhà họ Trần nhìn ông nội Trần để chúc tết rồi đưa lì xì cho Bao Bao.
Nhưng chưa kịp ra khỏi phòng, cậu đã bị ngăn lại. Nhìn gia đình một phụ nữ trung niên cùng bốn đứa con, Hạ Mộc thấy nản.
Nhà Hạ Mộc ở thôn Hạ trên có bối phận thuộc dạng cao, như hiện tại gặp phải bà cô này thì phải gọi cậu là chú, mấy đứa trẻ phải gọi bác. Bối phận kiểu này đã coi như rất cao, trong thôn cũng không hiếm thấy. Thậm chí có nhà còn ông già bảy tám mươi tuổi gọi một đứa nhóc ba tuổi là chú đấy!
Hạ Mộc không thích người nhà này vì da mặt quá dày, hơn nữa không sợ mất mặt. May mà cậu có chuẩn bị, trực tiếp lấy ra năm cái lì xì, mỗi cái lì xì bên trong chỉ xếp vào mười đồng, hàng năm đều bị nhà này đòi lì xì, người trong thôn đều có cách đối phó, cho lì xì nhà họ là loại riêng, cùng với loại khác không giống. Năm trước Hạ Mộc chỉ mừng một đồng, năm nay hết cách, người trong thôn đều nói cậu kiếm tiền nhiều, lại mừng một đồng thì kỳ cục, vì vậy cậu liền mừng mười đồng, không giống nhà khác, căn bản đều là năm mươi đổ lên.
Nhìn mấy bóng lưng nhà nọ, cả nhà họ Hạ đều cảm thấy chán nản. Vừa nãy nhà họ vừa mừng lì xì, ngay cả mấy đứa nhỏ cũng mừng, không cho không được, không cho thì cứ ở lì nhà họ. May mà nhà họ hàng năm đều thế, thôn Hạ Thượng đều quen, cho nên lì xì của nhà nọ cũng là loại riêng, nhiều thì ba đồng, ít thì một đồng. Cho nhiều thì tức, mà cho ít thì sau lưng lại bị nhà nọ mắng hẹp hòi, quả thật là phiền phức.
Thật ra đối với mọi người trong thôn mà nói, thì một đồng cũng không muốn cho, chưa thấy nhà nào da mặt dày như thế. Tiếc là tết nhất không nên tức giận, nhà nọ cũng ỷ vào điểm này mới dám đến từng nhà dòi lì xì. Mặc kệ nhiều ít, được một đông cũng còn hơn là không có, đi một vòng xong thì ít nhất cũng được hai ba trăm đồng, tuyệt đối có lời.
“Có chuyện gì với nhà kia thế?”
Trần Cự thấy Hạ Mộc lâu vẫn chưa sang, không yên lòng tới đón, ai biết vừa vặn gặp phải gia đình ba chấm nọ.
“Cả nhà cực phẩm.”
Hạ Mộc qua thật không muốn nói.
Vốn là năm mới chả ai sẽ cố tình tới đòi tiền lì xì, ngẫu nhiên có gặp, nhà nào khá một chút thì sẽ mừng tỏ vẻ, đại đa số cũng sẽ không mừng lì xì cho người trong tộc đi ra ngoài. Thế nhưng nhà nọ tư tưởng có chút khác, họ thấy nếu là con cháu, đòi lì xì của người lớn là chuyện bình thường, không phải bình thường đều gọi ông chú, cô dì sao, không cho lì xì thì khó nói? Có ý kiến thì lúc gọi cũng đừng nhận a!
Hết chương 42

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét