1.07.2017

ĐXNG: Chương 32

Hôm qua nàng beta mới gửi chương này cho tui, để mọi người ngóng lâu rồi, xem vui vẻ nha~

Chương 32: Tôi có một đỉnh núi

nui
Tang Thành từ trên trời giáng xuống, đây chính là chuyện đại may mắn, dù mới gặp mặt, Trình Thần cũng phải khiến Tang Thành xem trọng hắn nha. Bán xong bữa sáng, Tang Thành nói muốn đi dạo xung quanh trấn trên, Trình Thần và Khương Viên cùng nhau đưa hắn đi.
Càng tiếp xúc, Trình Thần càng cảm nhận được sự lợi hại của Tang Thành.
Tang Thành quan sát bất kỳ vật gì cũng đều rất chi tỉ mỉ, thắc mắc điều gì cũng luôn chọt trúng vào ngay trọng điểm, hơn nữa còn suy một ra ba, điều Tang Thành hỏi, tất cả đều hướng về phía vấn đề nông nghiệp. Giống như lúc Trình Thần tự thân khảo sát mấy cửa hàng trên trấn, rất nhiều cửa hàng hắn đều từng đến hỏi kỹ như thế.
Trình Thần phát hiện lần này Tang Thành thật sự là cải trang vi hành, khảo sát tình huống thực tế trên trấn một chút.
“Nơi này hoàn cảnh phong bế, muốn phát triển kinh tế sẽ vô cùng khó khăn!” Đi dạo xong toàn bộ trấn trên, Tang Thành cảm thán một câu, lập tức lại cười cười.
“Trước đây đúng là không có thứ gì đặc sắc, nhưng cuối cùng, không phải cũng có bánh bao Ba Loan rồi đó sao!”
“Tiểu Đầu Sói, anh nghe nói nhà các em hiện giờ còn mở một xưởng hạt dưa!” Tang Thành thờ ơ nói.
“Cũng có thể nói như vậy, nhưng quy mô rất nhỏ, không lớn đâu!” Trình Thần cảm giác thân thể căng chặt, cân nhắc nói.
“Hạt dưa nhà các em, anh cũng đã ăn qua, hương vị khá tuyệt vời, rất đáng mở rộng thị trường rộng khắp toàn quốc!” Tang Thành nói.
“Anh à, anh suy nghĩ quá nhiều rồi, nhà em vẫn chưa nghĩ xa đến thế đâu ạ!” Trình Thần vô cùng khiêm tốn nói.
“Ha ha!” Tang Thành cười một chút, “Xưởng nhà em hiện tại có bao nhiêu công nhân?”
“Chắc khoảng 10 người!” Trình Thần thành thật đáp.
“10 người à, quy mô thật sự có chút nhỏ!” Tang Thành trầm ngâm một chút, nói: “Trình Thần à, nếu như xưởng của nhà em được nhà nước ủng hộ, cung cấp tài chính, em có chắc mở rộng ra đến 1 ngàn công nhân hay không?”
Trình Thần thiếu chút lảo đảo té ngã, nhà nước ủng hộ! Cái bánh này có bao nhiêu lớn vậy, đổi thành những người khác nghe thế sớm đã vui đến điên dại luôn rồi, nhưng đối Trình Thần mà nói, đây chính là một chuyện vô cùng nguy hiểm.
Nghĩ đi, nếu đưa hạt dưa mở rộng toàn quốc, vậy cần bao nhiêu linh thủy mới đủ được đây, cho dù là dùng hết cả không gian cũng chưa chắc duy trì được lâu đâu nhá! Trình Thần cho tới bây giờ không hề nghĩ tới, đem hạt dưa hoặc bánh bao Ba Loan mở rộng sản xuất trên quy mô lớn, hắn không chơi nổi.
“Anh à, chuyện này quá lớn, em nghe không hiểu cho lắm, cũng không thể nói chắc được!” Trình Thần cuối cùng lấy danh hiệu trẻ con ra mượn làm cớ, không hề tiếp lời Tang Thành, mà chuyển sang hiếu kỳ chuyện khác.
“Được rồi, anh Tang, anh là người thị trấn, lần này anh đến Ba Loan để làm gì thế?”
“Thứ nhất là để nếm thử bánh bao Ba Loan của nhà em, thứ hai cũng chỉ tùy tiện đến xem hoàn cảnh nơi này một chút mà thôi!” Tang Thành liếc mắt nhìn Trình Thần thật sâu, nhìn đến mức Trình Thần rùng mình, nhưng cuối cùng tựa hồ vì tuổi Trình Thần còn nhỏ, Tang Thành cũng không tiếp tục nói tiếp đề tài kia nữa.
Trình Thần thở dài nhẹ nhõm, chuông cảnh báo trong lòng cũng không còn kêu réo liên tục.
Hiện tại vấn đề linh thủy càng ngày càng làm cho nhiều sự tình rơi vào tình trạng vô cùng nguy hiểm, quả thật tiến thoái lưỡng nan, theo danh tiếng của hạt dưa cùng bánh bao Ba Loan cứ thế lan xa, bày ra đủ loại cục diện rối rắm. Vốn điều này đối với một nhà bọn họ là vô cùng tốt, tuy nhiên… haizz, hiện tại nhất định phải khuếch trương quy mô lớn, toàn diện mở rộng, nhưng hắn lại không thể làm được, tất cả đều vì vấn đề linh thủy mà phải lực bất tòng tâm.
Bây giờ đã có vấn đề xảy ra, người khác đều muốn nhà hắn mở rộng sản xuất, mà hắn hết lần này tới lần khác, lại không chịu đáp ứng, cũng không thể nào đưa ra được một lý do hợp lý. Lúc này, đừng nói quần chúng nhân dân không hưởng ứng, ngay cả nhà hắn cũng sẽ bắt đầu hoài nghi hắn cho mà coi.
Lỗ hổng này hiện tại không thấy rõ ràng, nhưng thời gian càng lâu, tương lai sẽ tạo thành một thứ phiền phức khủng bố cho xem.
Trình Thần trong lòng biết rõ, Tang Thành đối với vấn đề này nhất định sẽ không buông tha dễ dàng như thế, lúc này Tang Thành còn ở huyện Hằng Dương, dựa vào cấp bậc chức vụ của bản thân, hắn có thể khẳng định Tang Thành là một người rất thủ đoạn, hơn nữa lại có thực quyền vô cùng lớn mạnh.
Đương nhiên cho dù hắn không qua tâm đến thực quyền của Tang Thành mạnh hay yếu, nhưng có chuyện không thể không thừa nhận, kiếp trước Tang Thành cũng vì Huy Châu phát triển nhiều chính sách vô cùng ‘Ích nước lợi dân’. Hiện tại hơn phân nửa là Tang Thành muốn đem nền kinh tế của huyện Hằng Dương này phát triển cao thêm một bậc, đương nhiên cái này cũng làm lợi cho chiến tích của Tang Thành, chuyện nhất cử lưỡng tiện thế này, Tang Thành tất nhiên sẽ tận sức mà làm.
Khi Tang Thành đến trấn Ba Loan, phát hiện nơi này căn bản không có biện pháp nào phát triển được, đã rất thất vọng. Hiện tại phát hiện hạt dưa cùng bánh bao Ba Loan này được xem như là bảo bối, tất nhiên kinh hỉ vạn phần. Hơn nữa, trước cứ bỏ qua bánh bao Ba Loan, nhưng hạt dưa hoàn toàn có thể xâm nhập vào thị trường toàn quốc, mà một khi Ba Loan thành lập nhà xưởng hạt dưa là có thể tuyển nhân công trên quy mô lớn, các khoản thuế giao nộp cho nhà nước trực tiếp vượt mặt các ngành nghề khác, lấy này tới làm cơ hội xúc tiến Ba Loan phát triển kinh tế, thật quá nhiều chỗ tốt.
Đừng nói Tang Thành, chỉ cần người có chút tầm mắt đều nhận ra vấn đề.
Loại chuyện tốt này, Tang Thành làm sao có thể dễ dàng bỏ qua. Trình Thần chỉ đành câm điếc ăn hoàng liên, có khổ mà nói không nên lời. Haizz, có một cán bộ quốc gia luôn vì dân vì nước cũng không phải là chuyện tốt, Tang Thành càng muốn duy trì hắn, phiền phức kéo đến trên người hắn sẽ càng ngày càng nhiều đây——–
Nếu như hắn cứ từ chối, thì càng khiến người ta sinh nghi, hơn nữa lại còn có thể đắc tội Tang Thành, như vậy tuyệt đối không ổn. Lúc này, Trình Thần biết mình đã bị đẩy vào ngõ cụt rồi, hơn nữa hắn còn phải tức tốc giải quyết cọc phiền toái này.
Trình Thần trong lòng thoáng lóe lên rất nhiều chủ ý, xem ra hiện tại hắn không thể không làm gì nha.
“Anh Tang, thực ra trấn Ba Loan của chúng em không có cái gì đặc sắc, nhà ai cũng đều rất nghèo. Lần trước em có đi thành phố Hợp Sắp, nơi đó vừa đẹp lại vô cùng náo nhiệt, có rất nhiều nhà cao tầng, còn thật nhiều xe nữa, nếu trấn Ba Loan này có thể được như thế thì tốt quá rồi!” Trình Thần thiên chân vô tà, ra vẻ hâm mộ nói.
“Ha ha, đúng vậy, thành phố Hợp Sắp rất tốt!” Tang Thành cảm thán nói “Bất quá Hợp Sắp cũng không được, không thể nói là quá phồn vinh, Hoa quốc hiện nay thịnh vượng nhất chính là Thẩm Quyến, Quảng Châu, Tiểu Đầu Sói có đi mấy nơi này chưa?”
“Đó là nơi nào, thật sự so với thành phố Hợp Sắp còn tốt hơn sao?” Trình Thần mở to hai mắt.
“Đúng vậy, chỗ nào cũng tốt hơn cả nghìn dặm!” Tang Thành cảm thấy buồn cười nói.
“Thật sao, tốt như thế nào ạ?” Trình Thần hứng thú bừng bừng nói.
“Anh đây nói không thể rõ được, nếu có điều kiện em cứ đến đó mở mang tầm mắt cũng tốt!” Tang Thành cười nói.
“À!” Trình Thần gật đầu, lần nữa cảm thán nói “Trấn Ba Loan của bọn em nếu có thể giống thành phố Hợp Sắp giàu có hoa lệ như thế thì cũng tốt rồi!”
“Tiểu Đầu Sói, em đang nghĩ đến điều gì? Hiện tại chỉ có anh em mình thôi, em có ý kiến gì không bằng cứ tùy tiện nói một chút đi, nói sai cũng không sao, anh không có trách em đâu!” Tang Thành thẳng tắp nhìn Trình Thần liếc mắt, cười như không cười nói.
“Hắc hắc, anh Tang, bình thường em rất hay nói lung tung này nọ, em có nói sai, anh cũng đừng chê cười em nha!” Trình Thần hì hì cười nói.
“Em cứ nói đi, anh rửa tai lắng nghe đây, anh cũng hay thích nói lung tung lắm đấy!” Tang Thành gật đầu nói.
“Em nghĩ trấn của bọn em nghèo nàn không phải không có nguyên nhân. Anh Tang, anh nghĩ thử đi, mỗi lần em muốn nhập hàng từ Hằng Dương, một chuyến đi về đã làm em mệt muốn chết luôn ấy, nếu không phải vì nhà em mở cửa buôn bán, em cũng chả muốn đi lên huyện chút nào. Tóm lại một câu, đường đi đến đây quá kém, nếu chỉ nghĩ đến phát triển gì gì đấy quả thật rất khó khăn. Hơn nữa nơi này muốn làm gì cũng đều không có điều kiện, từng nhà từng nhà đều phải dựa vào làm mấy mẫu ruộng để nuôi gia đình, mà nơi này vốn đã không tốt, cũng không có cái gì đặc sắc, người ở đây có thể phát triển này nọ thì mới là lạ.”
“Hơn nữa không chỉ có trấn này của em thôi đâu, ngay cả ở huyện Hằng Dương cũng thế, em phải đi từ Hằng Dương đến Hợp Sắp bằng đường vòng đấy, mất hơn 3 tiếng đồng hồ, vốn đâu cần tiêu tốn thời gian dài đến như thế, em có hỏi qua chú đánh xe, chú ấy nói bởi vì không có đường thẳng nên buộc phải đi đường vòng, em nghĩ nếu từ Hợp Sắp đến Hằng Dương chỉ cần tốn từ 1 đến 2 tiếng là tốt rồi, nói cho cùng, trấn bọn em nghèo, đường xá luôn là vấn đề lớn nhất.”
“Cho nên, em nghĩ muốn nơi này phát triển, chuyện đầu tiên phải làm chính là sửa đường. Phải đem đường sửa chữa cho khang trang thông thuận thì mới có thể phát triển phần cơ sở chứ. Đương nhiên bởi vì trấn này của bọn em chả có cái gì đặc sắc để thuận lợi phát triển, vậy nên sửa đường vẫn còn chưa đủ, phải cần quốc gia duy trì ủng hộ, nếu như quốc gia có thể ban bố thêm nhiều chính sách đặc biệt ưu tiên cho trấn, đồng thời đưa ra các điều khoản ưu đãi cho những doanh nghiệp muốn đến đây đầu tư, em nghĩ lúc đó mới có thể phát triển được nha.” Trình Thần chậm rãi nói, một hơi đem những suy nghĩ của mình nói ra bằng hết.
Tang Thành hoa mắt thần mê, trong con ngươi nở rộ nhiều màu sắc, liên tục gật đầu, Trình Thần nói lời này làm y vô cùng xúc động. Y hít một hơi, sau đó thẳng thắn nói:
“Chuyện này nói thì có vẻ dễ dàng, nhưng làm được lại rất khó khăn. Chỉ riêng chuyện sửa đường thôi, không có kinh phí làm sao thực hiện, cả Hoa quốc có rất nhiều nơi cần được sửa đường, khi nào đến phiên của chúng ta chứ. Lại nói cho dù có kêu gọi doanh nghiệp đầu tư, hay chính quyền chấp nhận buôn lỏng chính sách tạo điều kiện cho họ phát triển, cũng chưa chắc có người muốn làm chuyện này. Hơn nữa, giống như em nói, nơi này của chúng ta cái gì cũng không có làm sao hấp dẫn người khác cho được!”
“Anh Tang, điều đó cũng chưa chắc nha, chỉ cần chính sách buông lỏng, sau đó tuyên truyền trên thông tin đại chúng một chút, em tin tưởng vẫn có nhiều người nguyện ý tới đây đầu tư.” Trình Thần nói tiếp, “Hơn nữa, nếu nói nơi này của chúng ta cái gì cũng không có, thì cũng không hoàn toàn chính xác đâu!”
“À, em nói xem, ở đây có cái gì nào?” Tang Thành hiếu kỳ nói.
“Nơi này phần lớn là núi non, thực ra đây chính là kho báu đấy. Hiện tại, khắp nơi trên núi đều là đá lớn hoặc vài loại cây hỗn tạp lâu năm, bản thân chúng cũng chả trân quý gì, nhưng nếu quốc gia nhận thầu thì sẽ thu được khoản lợi vô cùng to lớn. Ngoài ra, chủng loại cây ăn quả ở đây cũng không ít, có táo, đào, lê…, nếu như mấy loại cây ăn quả này chúng ta trồng trên phạm vi lớn, đồng thời có thể khai thác mặt hàng hoa quả, ví dụ như đồ sấy khô, nước ép hoa quả này nọ, đồng dạng có sẵn nguyên liệu tại địa phương, tiết kiệm được chi phí nhập nguyên liệu, phương hướng phát triển vô cùng lớn đó, rất đáng để ta khai phá!” Trình Thần nói.
“Lời em nói dù rất có đạo lý, nhưng vẫn xuất hiện nhiều vấn đề phát sinh sau đó. Anh lấy ví dụ như nói đem núi cho người khác nhận thầu, có người chấp nhận thầu sao? Đồng thời nhận thầu rồi họ có thể dựa vào núi làm cái gì chứ? Còn có, em nhắc đến đồ sấy khô, nước ép hoa quả, ý tưởng này rất mới mẻ độc đáo, nhưng vấn đề là mấy cây ăn quả thời gian sinh trưởng rất chậm, nếu trồng thì cần phải có thời gian, hơn nữa xưởng đóng hộp, xưởng nước ép nhất định phải có người muốn đầu tư mới được, nếu không có người đầu tư thì đây chỉ là lý thuyết thôi!” Tang Thành lời nói vô cùng sắc bén.
“Anh Tang, nếu như nói xưởng đóng hộp, xưởng nước ép này có người muốn đầu tư thì sao?” Trình Thần nói.
“Ai?” Mắt Tang Thành lợi hại như ưng.
“Em có thể tìm được người tới đầu tư!” Trình Thần cười nói, “Bất quá bây giờ chỉ là nói mà thôi, quốc gia làm sao có khả năng ủng hộ như vậy, nếu như có thể miễn thu thuế, cung cấp kinh phí, em nhất định có thể tìm được nhà đầu tư. Đến lúc đó, chỉ cần cổ vũ các hương thân trong trấn trồng cây ăn quả, nói rằng có thể bán hoa quả để kiếm tiền chắc chắn họ sẽ đồng ý. Đồng thời, xưởng đóng hộp, xưởng nước ép một khi muốn thành lập nhất định cần có khá nhiều nhân công, đến lúc đó sẽ kéo được nền kinh tế nơi này phát triển, đương nhiên đây đều là vấn đề em nghĩ mà thôi, sao có khả năng chứ!”
“Cái này cũng không nhất định!” Tang Thành nhìn Trình Thần cười như không cười nói.
“Thật sự có khả năng sao?” Tang Thành giật mình nói.
“Có lẽ đi! Được rồi, chúng ta không nói nữa, đi dạo nãy giờ anh cũng mệt rồi, trở về thôi!” Tang Thành đầy mặt tươi cười.
“A, được ạ, anh Tang, chúng ta về thôi!” Trình Thần cao hứng nói.
“Phải rồi, Trình Thần, ngày mai em phải đến huyện một chuyến!” Tang Thành bỗng nhiên nói.
“Đi huyện làm gì?” Trình Thần mở to hai mắt không hiểu hỏi.
“Nhà em cần phải có giấy phép kinh doanh mới có thể tiếp tục mua bán mấy loại mặt hàng này!” Tang Thành thuận miệng đáp.
“Dạ được, vậy ngày mai em nhất định đến đúng giờ!” Trình Thần đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, lời này của Tang Thành mặc dù có vẻ tùy ý, nhưng hắn đột nhiên hiểu tại sao Tang Thành lại xuất hiện ở đây, nhất định là do vấn đề giấy phép buôn bán mà ra. Nghĩ như vậy, hắn liền hoảng sợ, vốn giấy phép này không có ai thèm coi trọng, bởi vì từng nhà cũng đều như vậy, nhà ai buôn bán trên trấn mà lại có giấy phép chớ!?
Dù nói như thế, nhưng chỉ cần nhà nước truy cứu, nhất định sẽ gặp xui xẻo, ai dám cùng nhà nước đấu đây?
Chuyện này nói lớn thì cực lớn, nói nhỏ cũng rất nhỏ.
Lớn có thể đem tiệm nhà hắn đóng cửa, còn bị phạt tiền rất cao, toàn bộ nỗ lực của nhà hắn xem như bị hủy chỉ trong phút chốc. Nhỏ thì không đến mức đóng cửa tiệm, nhưng khẳng định phải nộp phạt, nhưng sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà hắn.
Trình Thần biết rõ, nhất định có người đi tố cáo nhà hắn, thật là quá thâm độc mà. Nhưng trên thực tế cũng không thể trách người ta được, dù sao buôn bán của người ta không bằng nhà Trình Thần, tất nhiên sẽ đỏ mắt ganh tỵ rồi. Nhắc tới cái này cũng do Trình Thần có chút may mắn, chủ yếu hắn cảm thấy bây giờ là năm 1992 ở nông thôn, làm việc gì cũng không bằng buôn bán, nhà bọn họ buôn bán đắt thế, bị người nghía tới là điều hiển nhiên!
Nhưng nếu thật sự có người cố ý nhằm vào nhà hắn, hậu quả sẽ giống nhau!
Chuyện này nhất định đã bị Tang Thành biết được, tuy không biết vì nguyên nhân gì, Tang Thành chẳng những không niêm phong tiệm của bọn họ, mà còn tự mình đến đây một chuyến để nhắc nhở. Điều này thật sự là một đại ân, với Tang Thành chỉ là bèo nước gặp nhau, cư nhiên giúp nhà bọn họ chuyện lớn như thế. Trình Thần thật lòng cảm kích Tang Thành, ngẫm lại hắn vẫn còn có chút khó tin!
Thì ra cảnh cáo lúc đầu của Tang Thành chính là vì chuyện này.
Loại cảm giác này giống như tìm được đường sống trong chỗ chết, thật sự quá may mắn!
Nghe được Tang Thành nói những điều đó với mình, Trình Thần ẩn ẩn biết được mục đích lần này đến đây của Tang Thành, mặc kệ thế nào, Tang Thành cứu tiệm nhà bọn họ là sự thực, hắn nhất định sẽ nhớ kỹ cái ân tình này!
Buổi trưa, Trình Thần nhờ Trình Chí Lịch gọi Trình Chí Sơn từ trong thôn lên, sau đó cả nhà cùng Tang Thành ăn một bữa cơm. Về phần thân phận thật sự của Tang Thành, Trình Thần dự định chẳng nói ai biết, Trình Chí Sơn luôn luôn nhiệt tình hiếu khách, Diệp Hân ôn nhu hiền lành, Khương Linh Lung thiện lương hào phóng, Trình Chí Lịch thuần phác cởi mở khiến Tang Thành cảm nhận được thành ý rất chân thành, tất cả mọi người vô cùng nhiệt tình, khiến Tang Thành có chút được cưng mà hãi.
Nếu Trình Thần nói ra thân phận của Tang Thành, điều đó khẳng định chẳng phải chuyện tốt, mấy người Trình Chí Sơn chắc chắn sẽ mất tự nhiên. Không nói, trái lại thuận lí thành chương hơn.
Sau khi ăn xong cơm trưa, Tang Thành đứng dậy cáo từ, Diệp Hân mở lồng hấp lấy đỡ bánh bao cùng hạt dưa tặng cho hắn ta, Tang Thành liên tục từ chối, Diệp Hân cũng không tiện cưỡng cầu, chỉ là Trình Chí Sơn cùng Trình Chí Lịch vô cùng nhiệt tình, Tang Thành đành phải dở khóc dở cười nhận lấy, cuối cùng mới được rời đi.
Nhìn Tang Thành rời đi, sắc mặt Trình Thần nhất thời tối sầm lại.
“Thần Thần, sao vậy con?” Vẻ mặt của hắn nhanh chóng bị Diệp Hân đứng bên cạnh phát hiện, hỏi.
“Không có gì đâu dì, con chỉ hơi mệt một chút, ngủ một giấc là khỏe ngay ấy mà!” Trình Thần không muốn để cho mọi người lo lắng, cố ý ngáp một cái, lập tức chạy về phòng. Hắn đang nghĩ rốt cuộc là ai mật báo, chuyện này thật sự rất khó xác định, ai cũng có thể làm hết, một nhà chú ba hắn nè, một nhà bên ngoại, thậm chí ngay cả người cùng thôn hoặc trên trấn đều có khả năng, dù sao ai không đỏ mắt ghen tị nhà hắn được chứ!
Nghĩ một hồi, Trình Thần hít sâu một hơi, hiện tức giận cũng không làm được việc gì, quan trọng nhất là đem mọi chuyện giải quyết triệt để. Bản thân làm tốt mọi thứ, cho dù ai giở âm mưu quỷ kế cũng không làm gì được hắn. Về sau, loại sai lầm này hắn tuyệt đối sẽ không tái phạm, đây là nguyên tắc sinh tồn, bằng không cho dù hắn có cơ trí ứng biến đến mấy cũng là vô dụng.
Mà đây chỉ là một trong số nhiều vấn đề cần giải quyết thôi, việc lớn nhất vẫn liên quan đến linh thủy. Bánh bao cùng hạt dưa nhà hắn vì sao ngon được như thế chỉ mình hắn biết rõ, bây giờ làm thế nào để đưa ra được một lời giải thích hợp lí đây. Ngoài ra còn có Tang Thành, lần này hắn không để ý bộc lộ ra bản thân như một thần đồng, chính là không muốn để Tang Thành cứ dây dưa mãi vấn đề hạt dưa thêm nữa. Tuy cuối cùng lực chú ý của Tang Thành xác thực đã bị dời đi, nhưng hắn cũng không xác định được rõ Tang Thành rốt cuộc đã từ bỏ ý tưởng đó chưa hay chưa.
Chuyện linh thủy hắn tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, nếu Tang Thành cứ cố ép hắn thành lập một nhà máy hạt dưa với quy mô lớn, hắn chỉ đành nhịn đau chấm dứt việc sử dụng linh thủy, trực tiếp đem tiệm bánh bao cùng xưởng hạt dưa đóng cửa, nhất lao vĩnh dật*!
* Nhất lao vĩnh dật: một lần mệt mỏi để đổi lấy cả đời không lo lắng.
Tang Thành một đường ngồi xe về tới huyện lý, trên đường hắn đã suy nghĩ rất nhiều, đều là những chuyện mà Trình Thần đã nói lúc nãy.
Qua việc khảo sát đơn giản hôm nay, hắn rất nhanh đã phát hiện được, ở nhà họ Trình, người chân chính làm chủ chính là đứa bé Trình Thần, nghe thì có vẻ khó tin, nhưng đây lại là sự thực. Thực ra cũng chẳng phải chuyện gì không thể, bản thân anh lúc còn rất nhỏ đã vô cùng tự chủ, đặc biệt độc lập, lại còn rất có chủ kiến. Bất quá Trình Thần có chút làm hắn khiếp sợ, đứa trẻ này hiểu biết quá nhiều, quá mức thông minh.
Bỏ qua chuyện ban đầu, nhưng chuyện về sau Trình Thần nói quả thật đánh động hắn nha.
Nhận thầu núi non, xưởng đóng hộp, xưởng nước ép, mấy thứ này nếu thật chiếu theo những gì Trình Thần nói phát triển lên, hắn tuyệt đối tin tưởng nó có thể thôi động nền kinh tế cả huyện Hằng Dương phát triển. Những thứ này đều do một đứa bé nghĩ ra, quả thực khó tin. Hơn nữa nó còn nói có thể kéo đủ đầu tư tới đấy, cái này thật sự mới khiến cho hắn giật mình, song song đó còn có một chút bội phục. Một đứa bé còn nhỏ thế kia, nhưng bản lĩnh không nhỏ chút nào.
Trình Thần nói nhiều như thế, chính là không muốn mở rộng xưởng sản xuất hạt dưa, điều này hắn liếc mắt cũng đã nhìn ra. Về phần nguyên nhân, thật lòng hắn cũng có chút tò mò, nhưng hiện tại hắn không muốn truy cứu thêm nữa, xưởng đóng hộp, xưởng nước ép cũng đủ để thay thế xưởng hạt dưa sinh ra lợi nhuận.
Hắn nhịn không được có chút chờ mong, nếu bản thân bật đèn xanh cho Trình Thần, những gì bọn họ thảo luận hôm qua có thật sự trở thành hiện thực? Nền kinh tế Hằng Dương có thật sự phát triển? Đương nhiên tiền đề là, hắn phải giải quyết mấy chính sách ưu tiên của quốc gia trước đã.
Rạng sáng hôm sau, Trình Thần lôi kéo Trình Chí Lịch, Khương Linh Lung, Khương Viên, tổng cộng 4 người cùng đi huyện Hằng Dương.
Bọn họ đi đến đó chủ yếu là muốn làm giấy phép kinh doanh, kết quả lúc mới vừa bước vào Cục Công thương, đã thấy một người thanh niên khoảng 23, 24 tuổi đi tới.
“Trong các vị có ai gọi là Trình Thần không vậy?”
Trình Thần sửng sốt một chút, lên tiếng, “Chính là em ạ!”
Người này cao hứng nói: “Vậy thì tốt rồi, mời các vị theo tôi!”
Người này dẫn theo đoàn người Trình Thần đến một căn phòng lớn, sau đó mời trà mấy người Trình Chí Lịch, rồi dẫn Trình Thần đi sang một nơi khác, Khương Viên thấy thế liền bèn chạy theo, người thanh niên kia cũng không phản đối.
“Anh à, anh muốn dẫn tụi em đi đâu vậy?” Dù trong lòng Trình Thần đã đoán được, nhưng vẫn cố ý hỏi.
“Đi gặp một người, về phần là ai, đến đó em sẽ biết. Còn có, anh tên là Vương Nhạc, sau này chúng ta nhất định sẽ thường xuyên gặp nhau, em cứ gọi anh Nhạc là được!” Thái độ của Vương Nhạc tương đối ôn hòa, một thân dáng dấp thư sinh.
“Anh Nhạc!” Trình Thần cùng Khương Viên ngọt ngọt kêu. Lúc này Vương Nhạc cười cười, hiển nhiên vô cùng hài lòng.
Đi tới một phòng có treo bản ‘Văn phòng cục trưởng’, Vương Nhạc trực tiếp mở cửa rồi nói với Trình Thần cùng Khương Viên.
“Các em vào đi!”
Trình Thần gật đầu, vội vàng cảm ơn Vương Nhạc, rồi mới kéo theo Khương Viên bước vào văn phòng. Bên trong có một người đang ngồi trên ghế sau bàn làm việc, chăm chú xem tài liệu, người này thân hình có vẻ suy yếu, thoạt nhìn rất im lặng, nhưng lại tràn ngập một cỗ khí chất ung dung, tựa hồ dù trời có sập xuống cũng không biến sắc. Này người chính là vị ủy thư ký kiêm chức cục trưởng cục quản lý hành chính công thương trẻ tuổi nhất của huyện Hằng Dương – Tang Thành.
Tang Thành nghe ngoài cửa có động tĩnh, bèn ngẩng đầu lên nhìn thấy hai người Trình Thần, sau đó cười nói, “Các em đã tới, ngồi đi, muốn uống gì không?”
Trình Thần nhìn đến Tang Thành, cao hứng nói: “Anh Tang!” Khương Viên cũng lên tiếng chào hỏi.
Tang Thành nhìn đến dáng vẻ đó của Trình Thần liền nở nụ cười.
“Nhìn thấy anh ngồi đây không kỳ quái sao?”
Trình Thần cười hì hì nói: “Hôm qua, em đã cảm thấy anh Tang là đại nhân vật, nên đã có chuẩn bị tâm lý rồi!”
Tang Thành ha ha cười.
“Trình Thần, anh quả thật không nhìn lầm em nha! Để anh tự giới thiệu một chút, anh tên là Tang Thành, hiện tại chỉ là một cán bộ nhỏ ở huyện Hằng Dương mà thôi, hôm qua không nói cho nhà em biết thân phận, xin bỏ qua cho anh nhé!”
Trình Thần liền vội vàng lắc đầu, “Anh Tang, sao lại nói thế, em còn phải cảm ơn anh đấy chứ!”
Tang Thành biết Trình Thần nói đến chuyện gì, cười cười trả lời, “Cái đó chỉ là chuyện nhỏ, vốn anh đến mang theo mục đích khác, không cần nói cảm ơn làm gì!”
Tang Thành tiếp tục nói: “Anh đã từng nghe qua hạt dưa cùng bánh bao Ba Loan nhà em là ngon nhất. Nhưng hôm trước lại có người đến chỗ anh tố cáo nhà em kinh doanh trái phép, đã bị anh dùng quyền áp xuống, có biết tại sao anh làm như vậy hay không?” Tang Thành nhìn về phía Trình Thần hỏi.
Trình Thần liền vội vàng lắc đầu.
“Anh Tang, vì cái gì ạ?”
Tang Thành ung dung nói: “Đó là bởi vì anh nhìn thấy được tiềm lực phát triển của hạt dưa và bánh bao Ba Loan nhà các em. Hiện lực ảnh hưởng của nó đã truyền đến tận huyện lí, mà anh cũng đã nếm qua mùi vị của nó, quả thật vô cùng mỹ vị, tạo danh tiếng lớn như thế cũng là chuyện đương nhiên. Hai món này thậm chí đã tác động đến sự phát triển kinh tế của huyện Hằng Dương này, tuy còn khá nhỏ, nhưng một khi phát triển thì phi thường kinh khủng. Một tiềm lực lớn như thế, nếu bị hủy diệt mang tính đả kích, chỉ sợ muốn vực dậy trong tương lai cũng không dễ dàng.”
“Anh không muốn nhìn thấy một sản nghiệp đầy tiềm lực, thậm chí có đủ khả năng xúc tác đến nền kinh tế Hằng Dương này cứ như vậy bị phá huỷ, nên đã tự mình đến trấn Ba Loan một chuyến. Đương nhiên, lần đi này có đến 2 mục đích: thứ nhất nhắc nhở nhà em đem toàn bộ công việc kinh doanh hợp pháp hóa hết; thứ hai, muốn thương lượng với nhà em đem việc kinh doanh hạt dưa cùng bánh bao Ba Loan thôi động thành sản nghiệp mang tính trụ cột cho nền kinh tế cả huyện, kéo chúng nó phát triển theo.” Tang Thành từng câu thừng chữ giải thích tỉ mỉ, “Không nghĩ đến lại có thu hoạch ngoài ý muốn, Thần Thần, thế nào, hiện tại em có thể nói cho anh biết vì cái gì em không muốn mở rộng xưởng hạt dưa hay không?”
Trình Thần nghe xong hết thảy cũng nhất thời cảm khái, thì ra là như vậy. Việc này Tang Thành vốn có thể tìm người làm thay, nhưng lại để bản thân là một cục trưởng tự mình đi đến, điều này quả thật làm hắn vô cùng cảm kích, tuy hơn phân nửa Tang Thành cũng vì mị lực của hạt dưa cùng bánh bao Ba Loan mà thôi.
Trình Thần hít một hơi, cười khổ nói: “Anh Tang, không phải em không muốn đem xưởng hạt dưa toàn diện mở rộng, mà thật sự việc sản xuât hạt dưa có hạn chế, không cách nào một lúc sản xuất quá nhiều, tương lai em cũng không muốn dùng hạt dưa làm mũi nhọn trên đường phát triển sản nghiệp!”
Tang Thành lắc đầu, “Được rồi, đại khái đó là bí mật thương nghiệp nhà em, anh sẽ không tiếp tục hỏi nữa. Bây giờ, chúng ta thương thảo chuyện khác, hôm qua em có nhắc đến việc nhận thầu núi, còn có chuyện thành lập xưởng nước ép này nọ, anh đã suy nghĩ rất nhiều… cảm thấy mấy việc đó có hi vọng. Trước em cũng đã chắc chắn, chỉ cần chính sách ưu đãi đầy đủ, em sẽ kéo đầu tư đến cho anh, lời này là thật hay giả?”
Trình Thần vội vã vỗ ngực, “Chuyện này em tuyệt đối nắm chắc, nhưng chính sách thật sự có sao?”
Tang Thành cười cười, sau đó đưa cho hắn một phần văn kiện.
“Đây là ngày hôm qua bên anh đã họp suốt đêm tranh thủ giành ra nhiều phúc lợi nhất, em xem đi, có hài lòng hay không?”
Trình Thần vội vã tiếp nhận tài liệu, hồn nhiên quên mất bản thân vẫn còn là một đứa bé 8 tuổi.
Sau khi lướt nhanh qua các hạn mục chính sách, Trình Thần quả thật rất làm kinh ngạc, chính sách như thế này, điều kiện cũng quá tốt rồi đi. Trên cơ bản, chỉ cần hiện tại muốn thành lập xưởng sản xuất trên khu vực huyện Hằng Dương, nhà nước sẽ miễn phí cấp cho một mảnh đất không vượt quá 1 vạn mét vuông để mà xây dựng nhà xưởng, trong qua trình hoạt động, miễn thuế 3 năm đầu, 3 năm rưỡi tiếp theo chỉ thu một nửa, ngoài ra còn có khá nhiều điều kiện đã được nới lỏng cùng ưu đãi khác, quả thật như Tang Thành đã hứa, toàn bộ bật đèn xanh hết luôn.
Đây không phải là chính sách ‘Hai miễn ba giảm nửa’ của tương lai sao? Làm thế nào lại xuất hiện vào lúc này cơ chứ?
Trình Thần không rõ ràng lắm vào thời gian này đời trước đã có chính sách tương tự hay chưa, nhưng hiện tại, ngay lúc này đây, nó đang nằm ở trước mặt hắn, khiến hắn hết sức khiếp sợ. Điều này càng làm cho hắn bội phục sự quyết đoán của Tang Thành hơn, chính sách như vậy ở thời đại này mà nói chính là tương đối lớn gan!
Kiếp trước Tang Thành có thể trở thành tỉnh trưởng Huy Châu, từ điểm đó có thể thấy được tài năng của y.
Tang Thành mạnh mẽ dứt khoát, quyết định nhanh nhạy, trong một buổi tối liền soạn ra được chính sách như thế, có thể thấy được y muốn Hằng Dương phát triển kinh tế là cỡ nào bức thiết, điều này cũng làm cho Trình Thần cảm nhận sâu sắc Tang Thành lợi hại đến mức nào.
Tang Thành tự biết cái chính sách này của mình đã vô cùng ưu đãi, nếu nó còn làm Trình Thần không hài lòng, y sẽ hoài nghi thành ý của Trình Thần đấy. Y bèn lên tiếng hỏi Trình Thần, “Thế nào Tiểu Đầu Sói, cái chính sách này em hài lòng chứ?”
Trình Thần được tiện nghi khoe mã, đáp: “Anh Tang, em chỉ là một đứa bé, làm sao xem hiểu mấy thứ này chứ!”
Tang Thành híp mắt lại, nó mà là đứa bé, cũng là tên quỷ tinh ranh. Giả nai với y sao, ánh mắt Tang Thành toát ra nguy hiểm. Trình Thần cảm thụ  được uy hiếp từ Tang Thành, vội vã động thân, đại nghĩa lẫm nhiên nói: “Anh Tang, tuy em xem không hiểu mấy thứ này, thế nhưng vẫn nhìn ra được nó vô cùng tốt, em tin tưởng có loại chính sách này, tuyệt đối có thể kéo tới đầu tư!”
Tang Thành lúc này mới nở nụ cười, hài lòng gật đầu, “Tốt lắm, Tiểu Đầu Sói, thành ý của anh cũng đã bày hết ở đây. Còn em thì sao? Dự tính lúc nào kéo đầu tư đến cho anh đây, có hay không cần anh lập quân lệnh trạng*!”
* Lập quân lệnh trạng có nghĩa là bỏ chữ tín lên hàng đầu, dù có lao vào dầu sôi lửa bỏng cũng phải thực hiện điều đã hứa!
Đến lúc này, Trình Thần cũng không cùng Tang Thành trêu chọc nữa, rất nghiêm túc suy nghĩ, một lúc sau mới thề son sắt, “Chậm nhất sẽ không quá một tháng, sang tháng sau, em tuyệt đối sẽ kéo tới một khoản tài chính không dưới 50 vạn, đến lúc đó xây các hạng mục khác sẽ không còn là vấn đề. Nếu đến thời hạn mà em vẫn không kéo đủ tài chính sẽ để tùy anh xử lý!”
Tang Thành cười ha ha nói, “Tốt, là em nói đó, anh đây mỏi mắt trông chờ!”
Trình Thần âm thầm tính toán, 50 vạn nhất định không có vấn đề, lúc này hắn hỏi Tang Thành, “Anh Tang, còn vụ nhận thầu núi thì sao?”
Tang Thành khẽ cười nói, “Đây mới là mục đích của em đi! Anh có thể làm chủ, chỉ cần em kéo đến tài chính cho anh, anh sẽ tặng cho em vài ngọn núi, miễn thu tiền thuế!”
Trình Thần mở to hai mắt, hô hấp dồn dập, hỏi: “Chính xác là mấy cái?”
Tang Thành nhìn hắn một cái, “Xem ra em thật sự nắm chắc nha. Như vậy đi, em kéo đủ cho anh 50 vạn, anh sẽ cho em 1 đỉnh núi, nếu như được 80 vạn, anh cho em 2 cái,  cứ tăng thêm 30 vạn, anh tặng em 1 cái, thấy thế nào?”
Trình Thần tâm trạng vui như nở hoa, 1 đỉnh núi có ít nhất trên cả trăm mẫu đất, một mẫu đất dù chỉ cho thuê khoảng 1 đồng, một năm cũng thu được trên trăm đồng đấy, qua năm mươi năm đã gần 1 vạn. Đương nhiên giống như đời trước, cho dù là đỉnh núi phổ thông thì giá thuê cũng trên trời rồi, nếu hắn có 8 đến 10 ngọn núi, sau này chỉ thuần thu tiền thuê thôi cũng đếm đến gãy hai tay.
Trình Thần khẽ liếm mép miệng một chút.
“Vậy em có được toàn quyền sở hữu hoặc xây dựng bất cứ công trình trên núi hay không?”
Tang Thành trầm ngâm một chút.
“Có thể!”
Dày vò hơn một tiếng, Trình Thần đứng lên, nhiệt tình mười phần, tâm huyết sôi trào.
“Anh Thành à, anh cứ chờ mà xem, trong vòng 1 tháng, chắc chắn em sẽ kéo đủ tài chính cho anh, anh cứ ngồi đó chờ xưởng đóng hộp, xưởng nước ép xây dựng đi là vừa!”
Tang Thành mắt lộ ra thần quang, “Được, anh chờ!”
Trình Thần cho Tang Thành một lời cam đoan, Tang Thành cũng viết xuống giấy cam đoan cho Trình Thần. Hai người sau khi giải quyết mọi việc, nhìn nhau tươi cười dị thường vui vẻ, kế tiếp Tang Thành lấy danh nghĩa cá nhân mời một nhà bọn họ đi ăn, sau khi biết được thân phận chân thật của Tang Thành, sắc mặt Trình Chí Lịch triệt để biến đổi, nhan sắc kia thiệt là vô cùng ‘dễ xem’. Đương nhiên, sắc mặt Khương Linh Lung cũng trắng bệch, lòng dạ cứ luôn thấp thỏm!
Sau khi từ huyện lý trở về, Trình Thần luôn bị vây trong trạng hưng phấn cao độ.
Những người khác đều chẳng hiểu nổi tại sao Trình Thần lại hưng phấn như thế, nhưng điều đó không chút trở ngại đến việc hồ hởi quá đáng của hắn đâu nhá. Có một đỉnh núi thuộc về mình, chân chính của riêng mình, cảm giác đó phi thường khó mà hình dung. Giống như một người bình thường vốn chẳng xây nổi một ngôi nhà ở, đột nhiên có một cái biệt thự sang trọng vậy á.
Sau này ai dám nói hắn mơ mộng hão huyền…
Người khác hỏi hắn có cái gì, hắn có thể trực tiếp trả lời một câu: ‘Tôi có một đỉnh núi!’
Thật quá khí phách!
Sắp tới sẽ sở hữu một đỉnh núi, vậy một hòn đảo tư nhân còn xa vời sao?
Nếu như nói ở thế kỷ 21, một căn hộ bình dân là ước mơ của dân chúng bình thường, một ngôi biệt thự là giấc mộng của kẻ giàu có, vậy có một hòn đảo tư nhân chính là giấc mộng phú hào đó nha~!
Hiện tại, hắn đã phát động toàn bộ hỏa lực của bản thân, hắn nhất định phải chiếm được Một! Đỉnh! Núi!
Cơ hội như thế quả thật ngàn năm khó gặp, sau này chưa chắc lại có, Trình Thần tuyệt đối sẽ không để nó vuột mất.
Về phần tiệm bánh bao cùng xưởng hạt dưa nhà Trình Thần, toàn bộ giấy phép đã được Tang Thành giải quyết dứt điểm, mấy ải này chỉ cần Tang Thành nói một câu là xong. Tang Thành không phải là loại người cổ hủ, ngược lại rất giỏi ứng biến tùy theo hoàn cảnh, đây cũng chính là điểm lợi hại nhất của y.
Tính toán một chút, tiệm bánh bao Ba Loan khai trương đã hơn 10 ngày, hiện nay trong tay hắn có thêm tiền bán bánh bao, cùng với hạt dưa cũng khoảng 1 vạn 500 đồng, số tiền này nếu so với người trong trấn, là một con số phi thường kinh khủng, nhưng đối với Trình Thần mà nói, không đáng kể chút nào.
Theo đà này, một tháng sau, trên người Trình Thần có thể kiếm được 10 vạn đồng đã là cao nhất, nhưng số tiền này hắn không thể lấy hết toàn bộ, vậy nên cũng chỉ tìm thêm tiền từ người khác.
Chuyện buôn bán trong gia đình đã được giải quyết ổn thỏa, Trình Thần cuối cùng cũng buông được tảng đá lớn trong lòng xuống. Sau này dù có người hạ ám chiêu, hắn cũng không sợ. Cách tháng 9 còn khoảng mười ngày, tiệm bánh bao Ba Loan mở ngày thứ 14, Trình Thần lại cùng Trình Chí Lịch ngồi xe đến thành phố Hợp Sắp, vừa đi đến, Trình Thần cũng không muốn rút dây động rừng, mà là tìm một chỗ để nghỉ chân.
Sau đó, hắn mới cùng Trình Chí Lịch đi qua mấy thị trấn xung quanh Hợp Sắt, hỏi thăm khoảng thời gian gần đây ở Hợp Sắt có xảy ra chuyện gì mới mẻ hay không.
Nếu muốn đàm phán có lợi, tự nhiên phải biết bày mưu tính kế!
Hoàng Tiểu Binh là một học sinh cấp 2, gần đây nó vô cùng si mê thổi harmonica, dành dụm cả tháng mới được 5 đồng, vì vậy nó đi tới trung tâm thương mại dự định tậu cho bản thân một cây harmonica để thỏa lòng mong ước, nghĩ đến sắp sửa có được một cây harmonica, Hoàng Tiểu Binh vạn phần kích động.
Hôm nay là thứ 7, vì để mua được harmonica âu yếm, nó đã phải thức dậy từ lúc 6h30, vội vàng chạy tới trung tâm thương mại mới đúng 7h30, thông thường nơi này 8h mới mở cửa, nó còn phải chờ thêm nửa tiếng.
Nhưng hôm nay khi nó vừa mới đến trung tâm thương mại, lại phát hiện một hiện tượng lạ vô cùng kinh người, trước cửa trung tâm thương mại cư nhiên xuất hiện một cái đuôi rắn cực dài. Hoàng Tiểu Binh giật cả mình, trước đây tuyệt đối chưa bao giờ có nhiều người như vậy nha, hôm nay có chuyện gì vậy nè?
Càng làm cho nó cảm thấy kỳ quái chính là, người xếp hàng đa phần đều là người lớn có dẫn theo trẻ con nhà mình. Mọi người tả ôm hữu kéo liên tục chen chúc, đằng đằng sát khí!
Người ở đâu mà quá chừng vậy chứ, đoán chừng có khoảng ba bốn trăm người, đông đúc chen chúc nhau ngay cửa trung tâm thương mại.
“Nè bạn! Cho mình hỏi chút, ở đây có chuyện gì vậy, sao có nhiều người tụ tập như thế?” Nó nhịn không được hỏi một đứa tầm tuổi trước mặt, người này là một bé gái khá xinh đẹp nha.
“À, mọi người đang đợi mua bữa sáng ở đây ấy mà” Cô gái nhỏ với mái tóc dài phất phới điềm tĩnh đáng yêu, nhẹ nhàng ôn nhu trả lời nó.
“Hử? Ở đây bán bữa ăn sáng khi nào vậy á?” Hoàng Tiểu Binh mặt đỏ lên, nghi ngờ nói, nó nhìn thấy bạn nữ xinh đẹp như thế, tim không ngừng cuồng nhảy đó.
Bé gái ôn nhu cười ngọt ngào đáp: “Đã hơn 10 ngày rồi! Nghe nói nơi này bán bánh bao đặc biệt thơm ngon, nhưng phải cách mỗi 3 ngày mới bán 1 lần, lần trước tớ cũng có tới, đáng tiếc lại không mua được. Cho nên, hôm nay tớ mới đến sớm một chút, lần này chắc chắn phải mua cho bằng được!”
Hoàng Tiểu Binh nhìn bạn nữ này thì chợt mất hồn mất vía, trên người bạn nữ tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt vô cùng dễ chịu, khiến cho tim nó cứ đập rộn liên hồi, nhưng nó vẫn hiếu kỳ như cũ, tiếp tục truy vấn, “Rốt cuộc là bán món gì thế, cư nhiên có nhiều người xếp hàng như vậy, mình đoán nhất định phải phi thường thơm ngon đấy nhỉ!”
“Ừ!” Khuôn mặt bé gái thanh tú hiện lên đám mây hồng nhạt, nhẹ giọng đáp.
“Cám ơn bạn đã cho mình biết!” Hoàng Tiểu Binh, hai tay nắm chặt, con ‘Nhất kiến chung tình’ rồi má ơi! Đây là lần đầu tiên nó động tâm với nữ sinh đó, nhưng nó cũng không dám tiếp tục nói nhiều cùng nhỏ nữa đâu, mặc dù nhỏ chưa hề biết nó, nhưng vẫn trả lời nó rất nhẹ nhàng, chả chút ngang ngược kiêu ngạo tí nào, người lại ôn nhu mỹ lệ, nếu bản thân nó nhận thức nhỏ sớm chút thì hay biết mấy! Nó quyết định, lát nữa nhất định phải giúp nhỏ mua bữa sáng để gây ấn tượng mới được! [Edit: chị thấy cái suy nghĩ này không ổn đâu, chị nghi ngờ là cưng mua được rồi giấu ăn luôn thì có…]
Rất nhanh đã đến 8h, cửa trung tâm thương mại liền được mở ra. Thường ngày nơi đây vào lúc này chả có mấy ai, nhưng bây giờ một đống người vọt thẳng vào trong, thậm chí có người vừa chạy vừa hét.
“Em ba, nhanh lên, chậm là bị cướp hết bây giờ!”
“Chị hai, nhanh hốt thêm mấy cái bánh bao cho em đi!”
“Mẹ, con muốn ăn 4 cái bánh bao lớn ấy!” . . . .
Hoàng Tiểu Binh da đầu tê dại, về phần nguyên nhân sao? Tất nhiên là nhìn thấy cảnh này rồi, chỉ mua bữa sáng thôi mà, có cần hung thần ác sát, điên cuồng như thế hay không!
Nguyên bản mọi người còn đang xếp hàng ngay ngắn, nhưng nhanh chóng tự tách nhau ra chạy đi. Vốn vào trung tâm thương mại mua đồ, ai lại có thói quen xếp hàng cơ chứ. Cô bé phía trước Hoàng Tiểu Binh nhanh chóng len lỏi vào trong dòng người dần mất hút, điều này làm cho tâm Hoàng Tiểu Binh rất khẩn trương.
Nhưng nó nhanh phục hồi lại tinh thần, theo chân mọi người cùng nhau vọt vào khu giữa, harmonica cũng không thèm mua nữa, cứ đâm đầu chạy theo đoàn người phía trước.
Trải qua một phen chiến đấu nhuộm đầy huyết nhục, càng quét qua biết bao gian lao, đổ biết bao mồ hôi nước mắt, đạp lên cả ngàn xác người, cuối cùng Hoàng Tiểu Binh cũng thành công chen đến trước mặt quầy bán hàng. Và cũng lúc này nó mới biết, thì ra chỗ này là bán bánh bao, thậm chí nó đang vô cùng hoài nghi độ hot của thứ này nha.
“Hai cái bánh bao thịt, hai phần món ăn kèm, hai cái bánh bao đậu, thêm luôn hai phần sữa đậu nành!” Hoàng Tiểu Binh kêu lớn.
“1 đồng 2!”
Trả tiền, Hoàng Tiểu Binh rốt cục như nguyện vớt được bánh bao. Quay đầu lại, không thấy được bóng hình của người ‘yêu vấu’, điều này làm cho nó có một chút thất vọng, vì vậy nó vừa đứng một bên đợi người ấy, vừa nhịn không được lấy một cái bánh bao ra ăn. Sau khi cắn một miếng, lập tức Hoàng Tiểu Binh như trúng thuật định thân, cả người cứng lại, sau một khắc nó nháy mắt ngốn từng ngụm liên tục, đem cả cái bánh bao nhanh chóng nuốt hết vào bụng.
Ngẩng đầu, nó nhất thời nhìn thấy ‘người yêu vấu’ nhíu mày đứng ở một bên, đoàn người quá mức điên cuồng chen lấn cướp đoạt làm cho nhỏ không dám tới gần, nhưng bánh bao hình như không còn nhiều lắm.
Hoàng Tiểu Binh nhìn nhỏ một chút, lại nhìn nhìn bánh bao trong tay, cuối cùng, nó hạ một quyết định vô cùng khó khăn làm tim mình chảy máu.
Xoay người rời đi! [Edit: đây là cái cách mà cưng đối xử với tiếng sét ái tình của mình hử?? Lời thể khi xưa đâu rồi!?]


Hết chương 32

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét