1.17.2017

TLĐBOHĐ: Chương 33

Bê ta – ơ có lời muốn nói: Về tiến độ cập nhật chương mới của hai bộ “Ta làm đầu bếp ở hiện tại” và “Đại xí nghiệp gia”, ta biết có rất nhiều readers hóng chương mới nhanh nhanh ra, nhưng mà thú thật, ta đã già rồi, một con 9x đời đầu lọm khọm không đủ sung mãn bon chen với mấy 9x đời sau hay 10x gì đó đâu QAQ, với cả công việc beta không chỉ đơn thuần là sửa lỗi chính tả (nhiều bạn nghĩ như vậy), vậy nên bê ta -ơ không thể làm vội làm vàng, làm cho có, làm cho qua, lừa dối chủ nhà và readers được B-/
Tình iu nào vừa cắm cọc ở Nhà của Bạch, vừa follow nhà FengShui của ta thì chắc cũng biết, tốc độ update chương mới bên nhà riêng của ta còn chậm hơn ở đây nữa (nói ra để mấy tình iu biết được là ta đã rất cố gắng đó mờ), hơn nữa, vì đã có gia đình, ta vừa phải đi làm kiếm tiền, vừa phải chăm lo việc nhà, quỹ thời gian riêng rất eo hẹp, khi nào có rảnh + có sức thì mới mở máy ngồi làm. Các tình iu bé bỏng dễ thương cũng thông cảm cho ta nha~
Tóm lại một câu, khi nào chủ nhà Bạch còn chưa đuổi việc con bê ta – ơ cùi bắp như ta, thì ta vẫn còn tiếp tục ôm sô hai bộ kia, với tốc độ … như cũ, hì hì
Vậy nha, chúc các tình iu đọc truyện vui vẻ!

Chương 33: Cá muối dưa chua

canhchuaca

Không tìm được ông Khang, Triệu Tuyết Mai kiên quyết không về, ba người cứ như thế ngồi chờ trong tiệm cơm, mặt Dương Tiếu tràn đầy tuyệt vọng, Triệu Tuyết Mai thỉnh thoảng thút tha thút thít vài ba tiếng, còn Dương Kiến Quốc thì lại không ngừng hút thuốc rồi thở dài, làm cho tiệm cơm Tây Tần có vẻ thê lương, ảm đạm như thế nào ấy.
Có ba người này trong tiệm, khách tới ăn cơm cũng sẽ bị dọa đi mất, Lâm Thục Ý đơn giản đóng cửa, treo bảng ngừng bán, cùng Thẩm Phục ở ngồi ghế trong, mắt không thấy tâm không phiền.
Lâm Thục Ý cũng không hiếu kỳ chuyện mà Dương Tiếu gây ra, cậu lại càng không có lòng đồng cảm tràn lan ba phải, cả nhà bọn họ đối với ông Khang thế nào cậu đều xem ở trong mắt, Dương Tiếu có đức hạnh gì cậu càng rõ hơn, cứu rắn bị cắn ngược lại, cái đạo lý này từ năm 7 tuổi cậu đã thông hiểu, cho nên lúc này đây, chỉ cần không có quan hệ với cậu hoặc với người cậu để ý, vậy cậu sẽ thực hiện theo nguyên tắc: việc không liên quan tới mình, không cần bận tâm.
Cho nên cậu không có chút hiếu kỳ nào cả, cậu chỉ lo lắng, chuyện này có thể dính dáng đến ông Khang hay không mà thôi.
Chờ đến lúc tàn thuốc bên ngoài của Dương Kiến Quốc chất thành  một ngọn núi nhỏ, ông Khang rốt cục cũng về, cùng bà nội Tiểu Uyển cười cười nói nói, nhấc theo cái thùng xuống xe.
Nhìn thấy bên ngoài tiệm cơm treo bản ngừng bán, thoáng chút sửng sốt, còn chưa vào cửa, đã thấy một nhà ba người kia ngồi ở bên trong.
“Sao lại tới đây nữa?”
Nói xong thì để cái thùng trong tay xuống đất, bên trong thùng có mấy con cá đang vẫy đuôi hoạt bát bơi qua bơi lại.
Bà nội Tiểu Uyển theo sau, nhìn thấy ba người bọn họ, khuôn mặt tươi cười lập tức đông cứng, bà nói chuyện luôn nhanh mồm nhanh miệng, nhìn thấy Dương Kiến Quốc liền nói.
“Thực sự là khách quý nha, mấy người còn biết trở lại thăm nơi này sao?”
Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục nghe thấy tiếng động bèn từ bên trong đi ra, nhìn thấy ông Khang và bà nội Tiểu Uyển thì đi đến cạnh họ chào hỏi.
Bà nội Tiểu Uyển cũng không có nhìn ra thần sắc ba người bọn họ có chỗ kỳ lạ, cũng không biết nhà bọn họ xảy ra chuyện gì, từ trước tới giờ bà rất không ưa Triệu Tuyết Mai ngang ngược cùng Dương Kiến Quốc nhu nhược, cho nên thật vất vả lắm mới giáp mặt một lần thế này, nhất quyết phải nói cho đã cái miệng mới được, nhưng lại thấy hai đứa Lâm Thục Ý cũng ở nơi đây, trước mặt tiểu bối không thể nói khó nghe, liền ngoảnh mặt qua hướng khác, không muốn nhìn thấy mấy người đó nữa.
“Tiểu Ý à, giúp bà nội đem mấy con cá này vào trong đi, nhìn ngon lắm nha, trưa mai chúng ta ăn cá muối dưa chua.”
Lâm Thục Ý tiến lên xách thùng, Thẩm Phục lại tiếp lấy thùng trong tay cậu, cười híp mắt, nói.
“Để tôi làm cho.”
“Cẩn thận một chút, cá đó còn sống, đừng để bọn nó hất nước trúng người.”
Thật sự chẳng ai thèm để ý đến ba người đang đứng một bên kia.
Triệu Tuyết Mai cắn chặt răng, đôi mắt bốc lên hung quang dữ tợn.
Ông Khang thấy Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý nhấc thùng đi vào, mới xoay người nhìn qua Dương Kiến Quốc.
“Nói đi, lại có chuyện gì?”
Dương Kiến Quốc há há miệng nhưng một chữ cũng không nói ra. 
“Anh không nói được thì để tôi nói.” Triệu Tuyết Mai đợi nửa ngày, thấy Dương Kiến Quốc đến rắm cũng không thả được, liền đẩy Dương Kiến Quốc qua một bên, đi tới trước mặt ông Khang.
“Ba, lần này thật sự chỉ có ba mới giúp được tụi con.”
“Giúp mấy người? Lúc vứt ông Khang ở đây một mình, mấy ngươi có hỏi qua ý ông ấy hay chưa?”
Bà nội Tiểu Uyển nổi giận đùng đùng nhìn Triệu Tuyết Mai, hai người kia khi nói chuyện, ai cũng không phải dạng tầm thường, nghe không lọt tai là muốn mắng rồi.
Ông Khang tự nhiên biết bà nội Tiểu Uyển là đang thay ông nói cho bỏ tức, tâm cũng có chút cảm kích, nhưng mà dù sao đây cũng là chuyện nội bộ nhà ông, cũng không thể để bà cứ ra mặt giúp đỡ hoài vậy, nhác thấy bà muốn lên tiếng lần nữa, bèn giơ tay kéo bà lại một chút, đi lên một bước, đón lấy ánh mắt đầy vẻ hận ý kia của Triệu Tuyết Mai.
“Tuyết Mai, con có chuyện gì cứ nói, giúp được hay không thì ba không biết.”
Ông Khang rất bình tĩnh, không chút biểu cảm dư thừa, nhìn một nhà ba người kia, cũng không còn như trước, thất vọng hay nóng giận nữa.
Triệu Tuyết Mai còn không biết mấy lời ả nói ở nhà đã bị Dương Tiếu nói hết với ông Khang, lúc này ả đang âm thầm hoảng sợ, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, chẳng nhẽ hai thằng khốn kia đã cho ông Khang uống bùa mê thuốc lú gì rồi? Làm sao ông Khang lại có biểu tình như thế?
Triệu Tuyết Mai trong đầu nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có mấy giây, sau đó liền lôi kéo Dương Tiếu lập tức quỳ xuống, trên mặt lộ vẻ bi thảm, nước mắt nhanh chóng chảy dài.
“Ba, coi như con van ba, ba mau cứu Tiếu Tiếu đi.”
Dương Tiếu nguyên bản hoang mang lo sợ đứng bất động chỗ kia, bị Triệu Tuyết Mai lôi kéo như vậy, lập tức phản ứng không kịp, đầu gối đột nhiên đụng mạnh vào mặt đất, đau đớn cộng thêm sợ sệt lúc đầu, nước mắt lập tức trào ra, thất thanh khóc rống.
Lần này, làm ba người đang đứng đều ngây cả người.
Dương Kiến Quốc mặc dù biết chuyện này khẩn cấp, nhưng hắn còn tưởng rằng dựa theo cái tính khí cứng rắn kia của Triệu Tuyết Mai, đến thời điểm đó làm sao mà ngăn cản đây, ai ngờ Triệu Tuyết Mai vừa bắt đầu đã xài tới một chiêu như thế. 
Ông Khang cùng bà nội Tiểu Uyển đứng phía đối diện, hai người im lặng nhìn nhau, không biết trong hồ lô Triệu Tuyết Mai bán thuốc gì nữa, tự nhiên đang yên đang lành, quỳ đó khóc lóc làm chi, nhìn cái kéo tay Dương Tiếu của ả, thật tàn nhẫn mà, đầu gối Dương Tiếu chắc đã xanh tím luôn rồi.
Ông Khang mím môi, cũng không giơ tay đỡ họ lên mà chỉ đứng một chỗ nói.
“Đang làm gì vậy? Có chuyện thì cứ đứng mà nói, quỳ như thế là muốn làm trò cười cho thiên hạ à?”
Triệu Tuyết Mai vốn nghĩ dựa theo tính tình ông Khang sẽ cho bọn họ đứng lên rồi mới nói tiếp, nhưng bây giờ sự tình lại không giống như kế hoạch, làm ả không biết phải làm cái gì tiếp theo, ông Khang cũng không kêu ả đứng dậy, Dương Tiếu thì lại chỉ biết lo sợ khóc lóc không ngừng, còn Dương Kiến Quốc đứng ngây một bên như đang xem kịch, lập tức ả thấy có chút mất mặt, càng nghĩ càng giận.
“Anh còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau nói cùng ba đi!”
Ả thẹn quá hóa giận mắng nhiếc Dương Kiến Quốc vài câu, sau đó thuận thế đứng lên, nhưng nhìn thấy tình cảnh lúc nãy ả vừa đến đã lôi kéo Dương Tiếu quỳ xuống như thế, lại càng làm ông Khang cho rằng đó là khổ nhục kế.
Vì thế, gương mặt ông Khang càng tỏ ra lạnh nhạt, khẽ nhấc mí mắt nhìn Dương Kiến Quốc một cái, hình như cũng đoán được bọn họ đến đây là vì chuyện gì, cũng phải, ngoại trừ chuyện cái nhà kia, bọn họ làm gì còn có thời gian mà đến cái nơi khỉ ho cò gáy nghèo nàn lạc hậu thế này.
Tuy rằng Dương Kiến Quốc không biết suy nghĩ trong lòng ông Khang nhưng hắn luôn có dự cảm, nếu hắn thật sự nói ra chuyện đó, tình nghĩa giữa cha con nhà hắn từ đây sẽ không còn như trước nữa. 
Cho nên hắn không làm theo lời Triệu Tuyết Mai, cũng không nhìn vào mắt ông Khang, thậm chí cũng không thèm nhìn Triệu Tuyết Mai, hắn chỉ đứng im bất động nơi đó.
Đợi cả nửa ngày, Triệu Tuyết Mai cuống cuồng lên, Dương Kiến Quốc mới chậm rì rì nói.
“Thôi, cứ đem nhà chúng ta bán đi, Tiếu Tiếu, chúng ta trở về thôi con.”
“Trở về?!!” Giọng Triệu Tuyết Mai trở nên bén nhọn, “Muốn về thì tự anh đi mà về!! Tôi tuyệt đối sẽ không trở về!! Còn có, tôi nói cho anh biết, cái nhà đó có một nửa là của tôi đấy, anh dám đem bán thì không yên với tôi đâu!! Anh thật là cái thứ đàn ông không có tiền đồ gì hết, bây giờ đã là tình huống gì rồi, vậy mà đến rắm cũng không dám thả, anh không dám nói, được! Để tôi nói!”
“Ba, Tiếu Tiếu ở bên ngoài đánh bạc, thiếu người ta đến 1 triệu, lãi suất rất cao, người ta nói, nếu 10 ngày sau không gom đủ, Tiếu Tiếu sẽ bị ném xuống sông nuôi cá, ba cũng biết, cả nhà con đều phải dựa vào một mình Kiến Quốc, đừng nói 1 triệu, cho dù là 50 vạn, con cũng không bỏ ra nổi, ba, con biết ba thương Tiếu Tiếu nhất, ba tuyệt đối không nỡ nhìn nó chịu khổ phải không ba? Hiện tại người có thể giúp tụi con cũng chỉ có ba…”
Ông Khang cùng bà nội Tiểu Uyển liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đối phương đều có thể nhìn ra ý tứ ‘Quả nhiên là như thế!’, một chút cũng không có kinh ngạc hoặc kinh hách, nói.
“1 triệu? Cái nhà nát bét kia làm sao đủ 1 triệu…”
Dương Kiến Quốc cảm thấy có cái gì đó không đúng cho lắm, trong giọng nói của ông Khang dường như chẳng có chút xíu giật mình hay là lo lắng gì cả, trái lại phần nhiều là sự trào phúng không hề che dấu, nhưng đáng tiếc Triệu Tuyết Mai lúc này  một chút cũng không nghe ra, hiện tại đầu óc của ả vô cùng rối loạn, còn nghĩ ông Khang đã hiểu được ý ả, liền vội vàng gật đầu.
“Không sao đâu ba, có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, không phải còn có tiệm cơm này sao? Lần trước con tới nhìn thấy ba làm rất tốt, nếu bán đi chắc cũng được không ít tiền…”
Quả nhiên là như thế, một khắc sau, bà nội Tiểu Uyển bỗng giễu cợt nhếch miệng.
“Ta thật sự đã được mở rộng tầm mắt, trước tới giờ, ta chưa từng thấy loại người nào mà không biết xấu hổ thế này, đồ của bản thân thì không nghĩ tới, suốt ngày chỉ chăm chăm đánh chủ ý lên đồ người khác, thế nào? Hiện tại đến tiệm cơm cũng đáng giá để cô nghía tới rồi sao? Chắc cô là người si nói mộng đi!” Nói xong liền nhìn Dương Kiến Quốc, giận dữ đến mức chỉ biết lắc đầu một cái, “Kiến Quốc, ta cũng xem như là người nhìn cậu lớn lên, vẫn luôn cảm thấy bản tính của cậu không xấu, chỉ là làm người có chút yếu mềm, không có chủ kiến, nhưng đến bây giờ ta mới biết được, bản tính này tuy không xấu nhưng cũng chưa chắc cậu có lương tâm, ba cậu ngậm đắng nuốt cay nuôi cậu khôn lớn, đây là thứ cậu báo đáp ba cậu hay sao?”
Ông Khang thở dài một hơi, có thể đã thất vọng nhiều rồi, hiện tại dù có thất vọng như thế này thì cũng không còn quá đau như lúc ban đầu.
“Các người nên đi về đi, từ nay về sau, tôi xem như không có đứa con này, nay Tiếu Tiếu cũng đã 23 tuổi, các người làm tấm gương ra sao thì sau này nó sẽ đi theo con đường đó thôi, tự mình xem xét mà làm đi.”
Nói xong cũng không quay đầu, thẳng tiến vào bếp phía sau.
Không ai nghĩ tới ông Khang sẽ nói ra những lời như vậy, ngay cả bà nội Tiểu Uyển cũng có chút bất ngờ, dựa theo tính tình ông Khang mà nay nói ra những lời như thế, có thể thấy được cái gia đình này đã tổn thương ông nhiều đến mức nào, cuối cùng bà nội Tiểu Uyển chỉ nhìn bọn họ một lần, sau đó than thở một tiếng rồi bà tức giận bỏ đi.
Triệu Tuyết Mai chết sững tại chỗ nửa ngày, cuối cùng hỏi Dương Kiến Quốc.
“Ba anh có ý gì vậy?”
Dương Kiến Quốc cũng bất động, cả người cứng ngắc, nhìn cánh cửa đóng chặt kia, trên mặt vẫn còn biểu tình không thể tin nổi.
“Tôi đang hỏi anh đó?!! Rốt cuộc ông ấy có ý gì hả?!!”
Trực giác Triệu Tuyết Mai mách bảo chuyện này đã đi theo hướng ả không thể nào khống chế được, giọng nói cũng vì thế mà trở nên lớn hơn, nhưng bây giờ có vẻ như Dương Kiến Quốc đã choáng váng rồi, dù ả có la hét cỡ nào cũng không thèm phản ứng.
Nửa ngày sau, Dương Kiến Quốc mới quay đầu lại nhìn Triệu Tuyết Mai, lần đầu tiên trong đời hắn lộ ra biểu tình dữ tợn như thế, hàm răng nghiến chặt, trán nổi gân xanh, mặt mày trắng bệch, thoạt nhìn có chút doạ người.
“Có ý gì sao?!! Cô còn hỏi tôi là có ý gì sao!! Chắc bây giờ cô hài lòng lắm phải không!? Tôi bị mọi người xa lánh có phải cô rất hài lòng!!”
Kỳ thực trong lòng Dương Kiến Quốc vô cùng rõ ràng, chuyện này thoạt nhìn có vẻ do Triệu Tuyết Mai gây ra, nhưng nguyên nhân chính yếu cũng là do hắn, bản thân nhu nhược vô dụng, Triệu Tuyết Mai nói cái gì thì hắn làm cái đó, ông Khang khi thốt ra những lời này có lẽ đã quá thất vọng mất rồi, cho nên hiện tại dù chỉ một tiếng hắn cũng chưa dám hỏi.
Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục vào trong rồi cũng không đi ra ngoài nữa, nhưng gian phòng nhỏ như vậy, bên ngoài nói cái bên trong đều nghe rõ mồn một.
Cho nên khi ông Khang nói ra mấy câu đó, hai người khẽ liếc nhau, thấy ông Khang đi vô cũng không nói gì, trên thực tế Lâm Thục Ý cảm thấy, ông làm như vậy cũng không có quá đau lòng gì hết.
Người xưa có câu: ‘Con không giống lông cũng giống cánh’, nhưng theo Lâm Thục Ý thấy, dáng dấp đó của Dương Kiến Quốc chẳng hề giống một đứa con trai nên có, như vậy dù có hay không thì có gì khác nhau?
Bà nội Tiểu Uyển nhìn ông Khang, muốn nói lại thôi, sợ làm ông đau lòng khổ sở lần nữa thì khổ.
“Mấy người nhìn tôi như thế làm gì? Tôi không sao, chỉ là… cảm thấy có lỗi với mẹ nó, đem đứa con trai của bà ấy nuôi thành loại người có cái đức hạnh như vậy, đến lúc chết rồi tôi cũng không mặt mũi đi nhìn bà ấy được nữa!”
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng Dương Tiếu la hét.
“Ông nội! Ông nội! Ông phải cứu con!! Phải cứu con!! Nếu như không trả nổi số tiền đó con sẽ chết chắc đó!! Ông nội!!”
Kỳ thực cũng không có gì kỳ quái khi ông Khang tức giận như vậy, Triệu Tuyết Mai làm việc xưa nay luôn dựa theo tính tình đối phương mà xuất thủ, hơn nữa đã rất nhiều lần ả bày đủ cách tính kế đoạt nhà của ông Khang, cuối cùng lại trong tình huống này mà còn đấu trí với ông Khang, vì thế không lạ gì khi mà ông Khang nghĩ ả lại diễn trò, bày khổ nhục kế, mà bản thân Dương Kiến Quốc vốn biết rõ cái nhà đó có ý nghĩa quan trọng thế nào với ông, thế mà vẫn cùng Triệu Tuyết Mai gạt ông, càng làm cho ông thất vọng nhiều hơn mà thôi, cho nên ông mới dứt tình mà nói như thế, ngược lại mấy năm nay, có đứa con trai này cũng như không, chi bằng dứt khoát xem như không có, cùng lắm thì tới lúc chết không có mặt mũi nhìn mẹ nó thôi, dù sao cũng tốt hơn cứ đem nhà cho nó.
Triệu Tuyết Mai cũng thấy ả tự làm bậy không thể sống, ả suốt ngày cứ lấy tình cảm của ông Khang đối với Dương Tiếu cùng Dương Kiến Quốc làm lợi thế của ả, liên tục uy hiếp ông phải cho ả cái này, cho ả cái kia, ai biết đến lúc mấu chốt thế này lại làm hỏng việc.
Không quan tâm Dương Tiếu ở bên ngoài la hét ra sao, ông Khang cũng xem như mắt điếc tai ngơ.
Triệu Tuyết Mai cuống lên.
“Ba, ba hãy nghe con nói! Ba phải nhanh cứu Tiếu Tiếu, ba phải cứu Tiếu Tiếu! Con sai rồi, con sai thật rồi!! Sau này con nhất định sẽ đối xử với ba thật tốt mà ba!!”
Quỳ ở bên ngoài liên tục vỗ cửa, khóc ngược lại lớn tiếng như thế.
Chỉ là có bao nhiêu phần thật tâm ăn năn hối hận thì chẳng ai biết được.
Ông Khang lại thở dài một hơi, nói.
“Trở về đi, nhà tôi sẽ không bán, còn tiệm cơm, tôi đã đem nó cho người khác rồi.”
Triệu Tuyết Mai sững sờ, khóc cũng không thèm khóc nữa, chửi ầm ầm lên, chỉ là lời nói khó nghe vẫn chưa thốt được hai câu đã bị Dương Kiến Quốc lôi đi.
Cuối cùng Dương Tiếu ở ngoài cửa kêu thêm hai ba tiếng, thấy ông Khang không điếm xỉa tới mình, mới mặt xám như tro, đi về.
Chờ đến lúc bên ngoài yên tĩnh lại, ông Khang mới đi ra, dọn dẹp bàn ghế ngã đổ, không hề lên tiếng mà đi thẳng về nhà, bà nội Tiểu Uyển vốn muốn chạy theo, lại nghe Thẩm Phục nói, bèn dừng lại.
“Bà cứ để ông yên lặng một mình chút đi, trong lòng ông chắc cũng không dễ chịu gì đâu.”
Bà nội Tiểu Uyển ngẫm lại cũng đúng, mới an lòng nói vài câu rồi về.
Lâm Thục Ý cũng không lên tiếng, yêm lặng dọn dẹp tiệm cơm, chờ khách đến tiệm.
Thẩm Phục tiến lên ôm ôm vai Lâm Thục Ý.
“Đừng lo lắng, không phải còn có chúng ta hay sao?”
Lâm Thục Ý nghiêng đầu.
“Anh? Anh tính ở đâu thêm bao lâu nữa?”
Thẩm Phục sững sờ “Hả?”
Lâm Thục Ý nhìn xuống bàn tay mình, khẽ nói.
“Cuối cùng anh cũng phải rời khỏi đây mà thôi.”
Thẩm Phục nhất thời sững sờ, sau đó lại nở nụ cười, giơ tay vò vò đầu Lâm Thục Ý.
“Dù cho tôi có rời đi, cũng không phải sẽ không trở lại, cậu sợ cái gì?”
Ngữ khí rắm thối này cuối cùng cũng làm Lâm Thục Ý nhịn không được lườm một cái.
“Tôi chỉ sợ đến lúc đó, anh lại bị người ta đánh cho vết thương chằng chịt nữa thôi.”
Nhắc lại lần gặp gỡ thứ hai của họ, bầu không khí cuối cùng cũng có chút hòa hoãn, mà bản thân Thẩm Phục cũng muốn trước tiên đem cái chuyện sốt ruột này xử lý ổn thỏa, sau đó sẽ giải quyết chuyện riêng của hắn, chỉ mong tới lúc đó đừng đem mấy lời của Lâm Thục Ý trở thành sự thật mà thôi.
Ông Khang một mình về nhà, đối mặt với căn phòng trống rỗng, cả người nháy mắt già đi không ít.
“Bà à, tôi có lỗi với bà, tôi đem con mình đuổi đi rồi.” [Edit: t làm đến câu này tự nhiên thấy đau lòng quá đi!! (┬┬﹏┬┬) ]
—- Hết chương 33 —-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét