1.17.2017

TLĐBOHĐ: Chương 34

Chương 34: Cơm rang tôm

comrangtom
Dương Kiến Quốc lôi Triệu Tuyết Mai đi thật xa, vậy mà ả vẫn còn không ngừng mắng nhiếc.

“Ông ta còn là người sao? Đến cả cháu mình cũng không thèm quan tâm, người ngoài biết chuyện còn phải đồng tình, thế mà ông ta lại có thái độ như thế, chỉ vì một cái căn nhà cũ nát mà đem chúng ta đuổi đi, ông ta còn là người sao? Không được, tôi phải đi tìm ông ta!! Tôi phải làm cho ra lẽ chuyện này!!”
Triệu Tuyết Mai bị Dương Kiến Quốc nắm chặt cổ tay nhưng vẫn không ngừng giãy dụa, làm Dương Kiến Quốc càng nắm càng chặt, nắm tới khi ả kêu đau đớn vẫn không buông tay, hai người bọn họ chỉ lo cãi vã, thậm chí ngay cả Dương Tiếu không theo phía sau cũng không phát hiện.
“Ông ta làm sao có thể đối xử với cháu trai của mình như thế?!!” Triệu Tuyết Mai kêu to.
Người đi đường dồn dập quay đầu lại, chưa từng có chuyệt mất mặt như vậy, nhưng hiện tại đối với Dương Kiến Quốc cũng không quan trọng, hắn đem tay Triệu Tuyết Mai túm thật chặt, quay đầu lại nhìn ả.
“Ba tôi đến đứa con này cũng không thèm cần nữa, chẳng lẽ còn quan tâm đến cái thằng cháu khốn nạn đó hay sao?  Vào lúc này cô cảm thấy ba tôi nên quan tâm thế nào với Tiếu Tiếu, hả? Lúc trước chính cô không cho ba tôi quan tâm tới nó, bây giờ sao không tự đi mà chịu trách nhiệm một mình cô đi, ở đây la hét cho ai coi?”
Triệu Tuyết Mai sững sờ, sau đó duỗi tay chỉ vào mặt Dương Kiến Quốc.
 “Đừng nói như kiểu chỉ có một mình tôi sai, anh bây giờ còn biết đứng về phía ba anh, lúc trước tôi không cho anh rước ông ta vào thành phố, sao lúc đó anh không nói gì đi, đến rắm còn không dám thả, vậy mà bây giờ  lên mặt với tôi! Lúc tôi nói muốn bán nhà không phải anh cũng cong đuôi răm rắp làm theo hay sao, hiện tại đổ hết sai lên người tôi, Dương Kiến Quốc, anh có còn là đàn ông không hả!!” [Edit: câu này bà hỏi nhiều thế!!! Bà mà không rõ ai rõ hử??]
Dương Kiến Quốc mặt không biểu tình, đối  với Triệu Tuyết Mai tức giận mắng nhiếc cũng không có phản ứng gì, chờ Triệu Tuyết Mai nói xong, hắn mới gật gật đầu xác nhận.
“Đúng vậy, tôi xác thực chẳng ra gì, cho nên hiện tại tôi đã không còn mặt mũi tìm ba tôi nữa, ông ấy ngậm đắng nuốt cay nuôi tôi khôn lớn, kết quả chỉ nuôi ra cái thằng vô dụng này, suốt ngày chỉ biết nghe lời vợ, đến một lần phản bác cũng không dám nói, tôi có lỗi với ông ấy, tôi không còn mặt mũi đi gặp ông ấy nữa, tôi cũng không là đàn ông, Triệu Tuyết Mai… Chúng ta ly hôn đi.”
Triệu Tuyết Mai trợn trừng hai mắt lên.
“Dương Kiến Quốc, anh nói cái gì? Anh lặp lại lần nữa cho tôi nghe!”
“Ly hôn đi, chuyện Tiếu Tiếu tôi sẽ tự tìm cách giải quyết, ngày mai chúng ta hãy đi đến cục dân chính”
Triệu Tuyết Mai tức giận đến cả người run lên.
“Tốt, thật tốt, Dương Kiến Quốc, anh giỏi lắm, anh chờ đi, tôi sẽ không để yên đâu, tôi sẽ không để cho những ngày tháng sau này của các người được yên đâu!!”
Vào lúc này Dương Tiếu mới lảo đảo nghiêng ngả đi tới, Triệu Tuyết Mai vừa nhìn thấy nó đã kéo nó về phía trước.
“Tôi cho anh biết, chuyện Tiếu Tiếu không cần phiền anh quan tâm nữa, từ nay về sau nó cũng không phải là người họ Dương các người nữa.”
Dương Tiếu còn không biết chuyện gì vừa xảy ra, đã bị Triệu Tuyết Mai kéo đi, nó quay đầu lại nhìn Dương Kiến Quốc thì thấy Dương Kiến Quốc hạ thấp đầu xuống, không phản ứng gì với lời Triệu Tuyết Mai, cũng không có một chút ý tứ muốn giữ nó lại.
Triệu Tuyết Mai lôi kéo Dương Tiếu đi xa, rốt cục không nhịn được nữa khóc rống lên.
Dương Tiếu vốn đã buồn bực không thôi, nghe tiếng Triệu Tuyết Mai khóc lóc còn tưởng rằng ả lại cãi nhau với ba nó, hiện tại trong đầu của nó chỉ nghĩ làm sao kiếm được 1 triệu, bị Triệu Tuyết Mai kêu khóc lớn tiếng như thế làm đầu óc nó muốn hôn mê luôn, bèn rống to lên.
“Mẹ đừng làm ầm ĩ nữa được không, không thấy con đang rất phiền hay sao, mẹ nhanh nghĩ cách đi, nhanh nghĩ cách lấy được 1 triệu đi! Không có thời gian đâu, không kịp rồi mẹ biết không! Mẹ đi cầu xin ông nội đi, tại sao mẹ chỉ biết khóc như thế vậy hả?!”
Triệu Tuyết Mai nghe Dương Tiếu nói như vậy, trong mắt tràn ra hận ý.
“Mày làm gì có ông nội, ông ta ngay cả tiệm cơm cũng cho người khác, ông ta căn bản không nghĩ đến mày nữa rồi, cầu xin ông ta thì có ích lợi cái gì!”
“Ông chắc là đang tức giận thôi, làm sao vô ích được chứ, ba là con của ông mà, còn con là cháu ruột của ông, làm sao ông sẽ bỏ mặc được, đều tại mẹ, suốt ngày chỉ biết làm khó dễ ông…”
Triệu Tuyết Mai dùng sức nện cho Dương Tiếu một cú, phẫn hận nói.
“Ba mày muốn ly hôn với mẹ mày rồi, biết không hả? Bọn họ đã không muốn lo chuyện của mày nữa, không ai thèm lo cho mày nữa đâu!!”
Dương Tiếu cứng người hỏi.
“Mẹ nói nhăng nói cuội gì đấy?”
“Tao không nói nhăng nói cuội gì hết, ba mày vừa nói cái gì mày không nghe sao? Ba mày kêu tao ngày mai đến cục dân chính ly hôn!! Tất cả đều là lỗi của ông mày, đều là vì ông ta, tại sao ông ta không chết quách cho rồi, nhất định phải hại gia đình tan nát ông ta mới vừa lòng hay sao!”
Triệu Tuyết Mai ngẩng đầu, mắt lóe ra ánh sáng hung tàn.
Dương Tiếu sửng sốt nửa ngày, cuối cùng hung hăng siết chặt di động trong tay, ngã bệch xuống đất, cuồng loạn hét lên.
“Mẹ nó, các người đều không lo cho tôi! Muốn tôi chết đi, các người mới vui vẻ đúng không!!!”
Triệu Tuyết Mai bị Dương Tiếu làm sợ hết hồn, sau đó phản ứng lại, đi đến ôm lấy Dương Tiếu.
“Không có chuyện gì hết, không có chuyện gì hết, không phải còn có mẹ ở đây sao, con đừng làm mẹ sợ, mẹ sẽ không để cho con có chuyện gì đâu, con đừng làm mẹ sợ… Mạng tôi sao khổ thế này…”
Nói nói rồi lại ôm Dương Tiếu khóc lên, Dương Tiếu giống như rối gỗ mặc cho ả ôm thế nào cũng không có động tĩnh, chỉ là nửa ngày sau mới ngẩng đầu lên, trong đôi mắt chỉ còn lại oán hận vô tận.
Sau khi Triệu Tuyết Mai cùng Dương Tiếu về nhà, quả nhiên Dương Kiến Quốc còn chưa có trở về, trong phòng lung ta lung tung y như lúc họ rời đi, mà từ lúc họ rời đi đến giờ chỉ mới nửa ngày, chẳng ai ngờ tới mọi chuyện lại chuyển biến thành thế này.
Dương Tiếu chỉ biết nhốt mình trong phòng, mặc cho Triệu Tuyết Mai nói thế nào nó cũng không chịu ra, nếu không phải trong phòng thỉnh thoảng còn vang lên mấy tiếng, ả đã nghĩ Dương Tiếu xảy ra chuyện rồi.
“Tiếu Tiếu à, con mở cửa cho mẹ vào đi con! Con đã một ngày chưa ăn gì rồi, mẹ làm món cơm rang tôm nè, đây không phải là món con thích nhất hay sao? Con nhanh mở của cho mẹ đem vào đi con! Tiếu Tiếu! Tiếu Tiếu!”
Triệu Tuyết Mai gõ cửa nửa ngày bên trong không chút động tĩnh, cuống lên, đặt đĩa trên tay xuống đất, cứ đập cửa phòng, vừa khóc vừa kêu.
“Tiếu Tiếu! Con mở cửa ra nhanh lên, con đừng làm mẹ sợ, con đừng nghĩ quẩn mà, ngày mai mẹ sẽ tìm người bán nhà, mẹ nhất định sẽ đem tiền gom đủ, Tiếu Tiếu!!”
Trong phòng rốt cục cũng truyền đến tiếng hét phẫn nộ của Dương Tiếu.
“Bà có thể cút đi xa cho tôi im lặng được không hả!!”
Triệu Tuyết Mai nghe được tiếng rống giận đó, ngược lại khẽ thả nhẹ lòng, vội vã động viên Dương Tiếu.
“Mẹ đi, mẹ đi, chỉ cần con muốn, mẹ đều sẽ làm ngay mà.” [Beta: Tiếu Tiếu ko phải là con của ả đâu nha! Mà là ông nội của ả luôn rồi!]
Cuối cùng sau khi xác định Dương Tiếu vẫn còn sống tốt, Triệu Tuyết Mai nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, ả không nỡ bỏ cái nhà này, nhưng lại nhìn không nổi Dương Tiếu chịu khổ, kỳ thực chuyện này cũng rất dễ giải quyết, mặc dù Dương Tiếu cũng có phần sai, nhưng chủ yếu là bị người ta giăng bẫy mà ra, cho nên cách tốt nhất vẫn là báo cảnh sát, chỉ là, nếu báo cảnh sát thì chuyện đầu tiên là an toàn của Dương Tiếu sẽ không được bảo đảm, thứ hai chính là lộ chuyện Dương Tiếu cờ bạc này nọ, dựa theo bộ luật hình sự, chỉ cần dính đến bài bạc đều phải ngồi tù, Triệu Tuyết Mai làm sao cam lòng để Dương Tiếu ăn khổ như thế.
Cho nên ả quyết định bán cái nhà này.
Chạy vạy lung tung một chút là cũng đủ rồi.
Nhưng chuyện bán nhà nói thì dễ, làm thì không dễ chút nào, khu họ ở là một tiểu khu khá tốt trong thành phố, giá cả tất nhiên không rẻ, cũng vì thế mà không dễ bán được, Triệu Tuyết Mai bán đổ bán tháo, người mua nhất thời sẽ không có, dù sao cái giá ả đưa ra cũng tương đối cao, nếu tìm được người có tiền mua cũng sẽ chê nhà ả đã cũ, mà người không chê nhà cũ thì lại bán không được giá, dẫn đến mấy ngày trôi qua vẫn không có người nào đến hỏi mua, chứ đừng nói chi người đến xem nhà.
Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, Triệu Tuyết Mai nóng nảy gấp gáp đến nổi bóng nước trong mệng, lại không tìm được cách nào phù hợp, ả cứ nghĩ đem nhà bán đi là có thể cứu Dương Tiếu, lại không nghĩ tới, muốn bán nhà cũng sẽ khó đến như vậy.
Dương Kiến Quốc chưa từng một lần về nhà, không biết đã đi nơi nào, tính tình Dương Tiếu thoạt nhìn ngày càng táo bạo, cả người giống như sắp hỏng, nếu không la hét cuồng loạn mắng nhiếc Triệu Tuyết Mai, thì cũng như rối gỗ vùi mình vào chăn, không ăn không ngủ, Triệu Tuyết Mai càng nhìn càng đau đứt ruột.
Nơi có thể mượn hoặc không thể mượn Triệu Tuyết Mai cũng đều hỏi qua, nhà họ Triệu tổng cộng cũng chỉ góp được 20 vạn mà thôi, ngay cả mấy nhà bị ả xem thường, đi đường đều là tránh mặt ả cũng đến qua, kết quả không cần nói thì cũng biết, ngoại trừ bị chế nhạo, một chút thu hoạch cũng chẳng có.
Vì chuyện này mà Triệu Tuyết Mai đã mấy đêm không ngủ, cả người thoạt nhìn già đi không ít, nhưng dù thế nào thì thời gian cũng từng chút, từng chút trôi qua.
Mỗi ngày Dương Tiếu đều làm ổ trong phòng nhìn lịch ngẩn người, thời gian một ngày rồi một ngày đi qua, Triệu Tuyết Mai mỗi lần đem tin tức về đều làm nó muốn điên lên, di động bị nó quăng mất, thậm chí nó còn vọng tưởng tất cả chỉ là một cơn ác mộng, những người kia chỉ là đang hù dọa nó mà thôi, dù sao đã nhiều ngày trôi qua rồi, mà một chút tin tức nó cũng đều không nghe thấy.
Tự lừa mình dối người như thế, đến hôm trước hạn định ba ngày, hiện thực rốt cục đâm thủng ảo tưởng cuối cùng của nó.
Triệu Tuyết Mai chật vật mấy ngày chưa từng ăn được một bữa đàng hoàng, nhưng mỗi ngày đều không quên nấu món ngon cho Dương Tiếu, tuy nhiên việc này chẳng làm Dương Tiếu cảm kích, ngược lại càng táo bạo hơn.
Trong nhà chỉ còn lại hai người bọn họ, Dương Kiến Quốc chưa từng điện thoại về một lần, Triệu Tuyết Mai từ oán hận ban đầu đến giờ cũng không còn chút tâm tư để nghĩ đến nữa.
Những ngày qua, ngoại trừ thỉnh thoảng có mấy người gọi đến số ả dò hỏi mua nhà, thì máy riêng trong nhà chưa từng vang lên lần nào, nhưng điện thoại yên tĩnh đã nhiều ngày như thế, hôm nay lại đột ngột vang lên.
Trong máy riêng hiện lên số lạ, còn không phải là số vùng này, Triệu Tuyết Mai nghi ngờ nửa ngày, đang chuẩn bị bắt máy, Dương Tiếu lại lập tức chạy ra, la lớn.
“Đừng nhận!! Không được nhận!!”
Triệu Tuyết Mai không biết làm sao, nhưng quả thật không dám đưa tay bắt máy.
Chuông điện thoại truyền vào trong tai hai người đều một loại quỷ dị kỳ lạ, dù không ai nhận cũng vang lên rất lâu, sau đó rốt cục tắt mất, Triệu Tuyết Mai thấy Dương Tiếu thở phào nhẹ nhõm đang tính hỏi có chuyện gì thì nghe di động của ả đổ chuông.  
Dương Tiếu lập tức như kẻ điên hét toáng loạn lên.
Rốt cục, Triệu Tuyết Mai cảm thấy có chút gì đó không đúng, đưa tay bấm nút nhận.
Ả không có mở loa ngoài nhưng âm thanh vẫn truyền ra khắp căn phòng.
“Dì à, Dương Tiếu đâu rồi?”
Giọng nói quen thuộc, Triệu Tuyết Mai lập tức biết kẻ gọi tới là ai, bởi vì Dương Tiếu vốn đang nhìn di động chăm chú lại bắt đầu run lẩy bẩy.
Triệu Tuyết Mai lớn tiếng nói.
“Mày, tụi mày muốn làm gì?!! Tao nói cho tụi mày biết, hiện nay đã là xã hội pháp trị! Tụi mày dám làm xằng bậy, tao sẽ đi báo cảnh sát!!”
Giọng nói kia cười rộ lên.
“Dì à, thiếu nợ trả tiền là thiên kinh địa nghĩa, dì muốn báo cảnh sát sao? Nếu dì không sợ Dương Tiếu gặp chuyện bất trắc thì cứ làm đi, nhưng mà dì phải suy nghĩ kĩ nha, nếu tôi biết là dì gọi đi, bất kể dì đang ở đâu, tôi cũng tìm ra bằng được. Nếu như dì không có tiền, cứ nói một tiếng, chúng tôi sẽ tìm cách khác, nhưng nói trước, cách đó thì không chắc tốt cho nhà dì đâu nha.”
Triệu Tuyết Mai gấp đến muốn khóc.
“Tao đang gom, tao đang gom mà, không được thương tổn Tiếu Tiếu, không được thương tổn Tiếu Tiếu!!”
“Dì à, dì yên tâm, tôi chỉ gọi điện đến nhắc nhở một chút thôi, chỉ còn 3 ngày nữa thôi, trước hôm đó, Dương Tiếu vẫn còn là anh em của tôi mà, sao tôi nỡ làm nó bị thương cơ chứ, nhưng 3 ngày sau mà dì vẫn chưa trả tiền, thì không biết tôi sẽ gửi tay hay chân nó đến trước đâu ha.”
Dứt lời cuộc gọi bị ngắt đoạn, Triệu Tuyết Mai xụi lơ trên mặt đất khóc lớn.
Dương Tiếu như bị rút hồn, nhìn di động Triệu Tuyết Mai nửa ngày đột nhiên nhảy dựng lên, xông vào trong phòng.
“Tiếu Tiếu, con muốn làm gì hả?”
“Tôi phải đi trốn, tôi muốn rời khỏi đây, hắn biết địa chỉ nhà, nhất định sẽ tìm tới cửa, tôi muốn trốn đi, tôi muốn trốn đi…” Cử chỉ điên rồ cuồng loạn, vừa thu dọn đồ đạc vừa liên tục lầm bầm, trong đôi mắt một chút sinh cơ cũng không có.
Qua loa cầm quần áo nhét vào túi, Dương Tiếu muốn nhấc ba lô chạy trốn, Triệu Tuyết Mai không ngăn được, bị nó đẩy mạnh té trên mặt đất, trơ mắt nhìn Dương Tiếu như điên xông ra ngoài.
Đợi đến lúc Triệu Tuyết Mai bò lên được, bên ngoài đã không còn thấy bóng dáng của nó, Triệu Tuyết Mai vừa sợ vừa gấp, hận không thể đập đầu vào tường.
“Rốt cuộc tại sao lại đến nông nổi thế này?!!”
Làm sao chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, cái nhà này lại biến thành như thế, hả trời?!!
—- Hết chương 34 —-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét