3.25.2020

[ĐXNG] Chương 43.2

Chương 43.2: Đáng eo muốn chết!!

unnamed
…….
Mặc kệ mọi người nói ra sao, người quyết định cuối cùng vẫn chỉ có một nhà Trình Thần.

Kỳ thật từ khi đào hồ nước này, Trình Thần chưa từng bỏ linh tuyền vào, nhưng hắn xem nhẹ một chuyện, chính là đám vịt, ngỗng ngang gì đó, chúng dùng cả cuộc đời để cống hiến phân nha! Trong phân đó chắc chắc vẫn còn sót lại phần linh tuyền không tiêu hóa hết, cứ như vậy linh tuyền thành công tiến vào hồ nước, vòng đời của cá vốn nhanh, lần này có linh tuyền thần trợ, từng con từng con liều mạng lớn. Cho dù vậy, xuất hiện một cá đuối hơn ba mét thế này thật đúng là quá sức tưởng tượng!
“Trước ngưng rút nước, bắt thử vài con thử hương vị thế nào?” Trình Thần lên tiếng.
Vừa dứt lời, nhóm Trình Chí Sơn Trình Chí Lịch vội tìm người kéo lưới. Thực nhanh kéo được một lưới đầy ấp cá. Cá này sau khi được làm sạch, làm thành các món chưng hấp sốt chua ngọt canh, mà các công nhân khác tiếp tục làm việc, còn hồ nước tạm thời để qua một bên.
Nước trong hồ không tiếp tục tát, mực nước chậm rãi dâng lên, cá đuối nhanh chóng bị nước bao phủ lại, rất nhiều người hiện tại không dám mò gần hồ, miễn cho không cẩn thận bị cá kéo mất.
Các món ăn nhanh chóng nấu xong, một nhà Trình Thần tức khắc quây quần bên nhau, còn có Thương Mục, thêm mấy người thôn trưởng, bí thư chi bộ thôn này nọ, mấy người bên Tào Tuấn, Cố Hoàn thì khỏi phải nói, một đám mặt dày không mời tự đến.
Một phần cá trực tiếp đưa đến cho công nhân bơm nước.
Lúc này mọi người ngồi bên nhau, người nào người nấy mắt lóe ánh xanh. Trước mặt họ là một bàn món mặn từ cá, thêm một chậu canh cá siêu bự. Còn chưa ăn thử, nhưng mùi thơm kia phiêu đãng trong không khí khiến người thèm nhỏ dãi.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
“Ực!” Đồ tham ăn Cố Hoàn theo bản năng nuốt nước miếng, “Trình Thần a, nhanh cầm đũa đi, còn đợi gì nữa?”
“Mọi người cứ tự nhiên đi, nhìn em làm gì?” Trình Thần kỳ quái nói.
“Trời đất, sao không nói sớm!” Cả đám cùng nhau than thở, bọn họ thèm muốn chết, cố tình Trình Thần làm mặt nghiêm túc khiến bọn họ khẩn trương thấy mồ, còn tưởng rằng Trình Thần có chuyện trọng đại muốn tuyên bố nên đâu ai dám động đũa.
“Đoạt lẹ!” Không tiếng động mà tuyên ngôn nháy mắt bạo phát.
“Cá đầu là của tôi!” Một giọng nói hào hùng vang lên.
“Chén canh này là của tôi, Cố Hoàn cậu không biết xấu hổ à? Dám giấu muỗng của tôi!”
“Ai thiếu đạo đức như vậy, đá chân ta!”
“A, Tào Tuấn, anh tuyệt đối là cố ý!”
Người tranh ta đoạt, cuối cùng mỗi người cũng được như nguyện cướp được thịt cá.
Diệp Hân chờ mọi người đoạt xong, mới dịu dàng múc một chén canh cho Trình Thần, bên trong có thêm một miếng thịt ngon nhất.
“Thơm quá!” Cố Hoàn vừa bưng chén vừa nói, “Không chút mùi tanh, hương vị nồng nàng. Còn có canh này, mùi thơm thoang thoảng nơi chóp mũi không tan, vừa uống vào làm bụng ấm áp hậu vị ngọt ngào, ngao ngao ngao, quá tuyệt!”
“Trình Thần, nhà cá người có đề người khác sống tiếp hay không. Đầu tiên là bánh bao, trứng gà, sau là thịt heo, thịt gà, giờ lại đến cá, về sau chúng ta còn ăn nổi cái gì nữa!” Một ông bí thư mặt siêu dày đến cọ cơm kêu rên.
“Mùi vị món canh này thật sự rất tươi ngon, thịt cá vừa vào miệng chất thịt mềm mịn, hương vị thơm ngọt quá sức!”
“Không được, ta sẽ không bao giờ yêu nữa! Về sau không có đồ ăn Hoàng Kim, ta sống sao đây!”
Trình Thần uống một ngụm canh cá, đôi mắt đều híp lại, canh này ngọt mà không ngấy, quả nhiên giống như Cố Hoàn nói, nửa điểm mùi tanh cũng không có. Màu canh trắng đục như bạch ngọc, sền sệt đậm đặc, thịt cá mềm mịn phần da hơi dai, cảm giác thỏa mãn khi ăn không nói nên lời.
Này không chỉ là vị giác hưởng thụ, mà còn là cực hạn xúc cảm.
Không ngờ, Trình Thần hắn lại có loại cảm phát điên như thế này!
Canh cá này thật sự vượt quá mong đợi, thịt gà, thịt heo, tuy rằng cũng thơm ngon, nhưng Trình Thần cảm thấy so với cá thì chúng nó vẫn còn thiếu thiếu. Cá này làm người ta có loại cảm giác nói không nên lời, giống như là cá đồng, số tự do ngoài thiên nhiên, chưa qua tay con người nuôi dưỡng, hoặc nên nói đây mới chân chính là loại thực phẩm xanh đúng như tên Hoàng Kim của nó.
Trình Thần quả thực là không thể tin được, cá này chắc chắc đã được linh tuyền gột rửa, nhưng trong hồ nước so với gà heo thì linh tuyền ít đến đáng thương. Nhưng hương vị so với cái khác lại cao hơn một bậc, ngay cả Trình Thần cũng không rõ đầu cua tai nheo.
Đang lúc người khác ăn uống thỏa thích, Trình Thần ngược lại sửng sốt ngây người.
Cẩn thận nhấm nháp, hương vị này phản phất như của chính bản thân chúng, không giống như là chất phụ gia tăng. Trình Thần thật hồ đồ, nếu linh tuyền ít lại làm gia tăng hương vị, hắn thật không tin được.
Nhìn gia cầm và gia súc bên kia thì thấy, linh tuyền càng nhiều hương vị càng thơm ngon. Sao đến phiên mấy con cá này lại ngược ngạo thế kia, khẳng định là có nguyên nhân khác.
Trình Thần cứ nghĩ mãi không ra.
Cá…!
Cá sống trong nước, trong nước lại có linh thủy!!!!
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Một ý nghĩ chợt lóe, chẳng lẽ là bởi vì cá này mỗi thời mỗi khắc đều ngâm mình trong linh tuyền, từng ngày từng ngày thẩm thấu tinh tuyền từng chút một! Hoặc giả do đặc tính của cá, càng dễ dàng hấp thu linh thủy, cho dù ít mà chúng vẫn tươi ngon.
Càng nghĩ càng thấy có khả năng!
Nói thật, trước mắt trong trại chăn nuôi của hắn, chỉ sợ chỉ có cá này mới thật sự thuần thiên nhiên, cho dù là gia cầm hay gia súc chúng đều ăn thức ăn mua từ bên ngoài về, bên trong hoặc nhiều hoặc ít cũng có dư phẩm thuốc nông dược.
Không thể phủ nhận, cá đã lập tức chinh phục dạ dày của mọi người.
“Ăn thịt cá này xong, mọi đồ ăn khác đều ảm đạm thất sắc!” Cố Hoàn ngửa đầu thở dài, lúc này cách giờ cơm trưa còn vài tiếng mà bụng hắn đã căng tròn. Vừa vuốt bụng, Cố Hoàn vừa đắc ý, “May mắn anh đây có thể chất ăn thế nào cũng không mập, bằng không thế nào cũng thành heo mất!”
“Trình Thần, nhất định phải bán cho anh đấy!” Trước nay cho dù hưởng thụ qua thực phẩm Hoàng Kim cũng thong dong bình tĩnh, nay Tào Tuấn thật sự có ham muốn mãnh liệt với một món đồ nào đó.
“Không được, tất cả đều là của tôi, anh đừng có mà mơ tưởng!” Cố Hoàn hóa thân dã thú, giương nanh múa vuốt.
“Tất cả giải quyết bằng thực lực!” Tào Tuấn bình tĩnh nói.
“Anh!” Cố Hoàn bị mểu sát ngay lập tức, hắn biết chỉ bằng thực lực kinh tế bản thân chắc chắn sẽ thua cuộc.
Hai người kia mới vừa ngừng chiến giờ lại tiếp tục tranh đoạt, nếu không phải trường hợp không đúng, cả hai đã trực tiếp động tay chân rồi.
Nhìn họ hở chút là cắn xé nhau, mấy người Trình Chí Sơn lắc đầu ngán ngẫm, Trình Thần lúc này mới hồi thần, nhìn bọn họ bộ cười rất chi bất lương, “Hay là cứ đánh nhau một trận đi, ai thắng em bán cho người ấy!”
“Ý kiến hay, anh từng được đặc huấn trong bộ đội nhá, đánh hắn thành đầu heo cũng là chuyện một cái phất tay!” Cố Hoàn cười dữ tợn.
“Ngại quá, tôi ở nước ngoài đã học qua chừng mười mấy năm Tae Kwon Do, một mình có thể đo ván bốn năm người!” Tào Tuấn không cam lòng yếu thế.
Hai người đối chọi gay gắt, ai cũng không phục ai, lẫn nhau trong mắt đều là ảnh lửa phun trào.
Vì mấy con cá, cả hai như kẻ điên xổng chuồng.
“Thôi thôi!” Mắt thấy hai người thật sự muốn đánh thiệt, Trình Thần vội vàng kêu lên, “Hai anh cho em thời gian suy nghĩ, giờ trời cũng đã chập tối, có chuyện gì ngày mai lại nói. Các anh cơm cũng đã cọ rồi, em không tiễn nhá!”
Đuổi xong đám người Cố Hoàn, nhà Trình gia rốt cuộc cũng yên tĩnh.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Cuối cùng chỉ còn lại mấy người Khương Linh Lung ở lại, mọi người tự nhiên lưu lại để thương lượng vụ cá Hoàng Kim này. Vô tâm cắm liễu liễu lên xanh, Trình Thần chưa từng nghĩ tới đào tạo cá Hoàng Kim, nhưng bây giờ nó so với những thứ hắn đào tạo còn xuất sắc hơn.
Thực phẩm Hoàng Kim nay đã trở thành thương hiệu, bất luận ra sản phảm gì đều bị người tiêu dùng truy lùng ráo riết. Hiện tại cá Hoàng Kim xét về hương vị gần như đã đứng đầu trong nhóm sản phẩm, nó nổi danh là chuyện ván đã đóng thuyền, chỉ cần đẩy ra thị trường ắt hẳn trở thành cơn lốc mới.
“Nói thật nếu cá này không phải quá nhiều, ta muốn giữ lại nhà ăn!” Diệp Hân cảm khái nói.
Lời cô vừa nói ra, đám người Trình Chí Lịch gật đầu liên tục, có thể thấy được cá Hoàng Kim đã chinh phục hoàn toàn vị giác của mọi người.
“Cá này chắc chắn không thể tùy tiện bán!”
“Con có một ý hay!” Đột nhiên, Trình Thần hưng phấn nói.
“Ý gì?” Mọi người cùng nhau tò mò.
Trình Thần hơi tí đắc ý, kỳ thật phương pháp hắn đưa ra vô cùng đơn giản, chính là ‘Thẻ mua hàng’, đây chính là phương pháp khá phổ biến ở đời sau. Chỉ cần ở Hỉ Nhạc Niên mua sắm đủ định mức, sẽ có quyền được mua cá Hoàng Kim. Như vậy vừa có thể xúc tiến sinh ý của Hỉ Nhạc Niên, lại có thể hạn chế việc lạm mua cá Hoàng Kim, đại cát đại lợi a!
“Phương pháp này đúng là tuyệt!” Trình Chí Lịch mắt sáng rực lên, đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác luyến tiếc bán một thứ gì đó, “Chú thấy giá cả và hạn mức phải định ra cao một tí, bằng không lũ cá này sẽ bị mua sạch hết cho mà xem!”
“Ừ, phải cao mới được!” Diệp Hân cũng gật đầu.
Cuối cùng phương pháp này được người Trình gia nhất trí thông qua! Trong một tháng ở Hỉ Nhạc Niên mua sắm vượt trên một trăm đồng sẽ có thể có một lần cơ hội mua cá Hoàng Kim. Mỗi một bội số là có thể thêm một cơ hội mua cá một lần, không có hạn mức cao nhất, nhưng thời gian lại giới hạn.
“Lấy kinh tế trấn trên, có ai có thể mua nổi cá Hoàng Kim chứ!” Trình Chí Sơn ngây ngẩn cả người.
“Có khi không mua nổi thiệt đó!” Diệp Hân cũng bị cái giá này chấn động.
“Trình Thần, cháu tuyệt đối là cố ý, cháu đang ước gì không ai mua nổi đi!” Trình Chí Lịch cũng câm nín.
“Không phải mọi người nói chào giá cao chút sao?” Trình Thần khẽ trợn mắt.
“Cao nhưng cũng cao vừa phải chứ, thôi thì giảm nửa đi, năm mươi là được rồi!” Trình Chí Lịch nói.
“Vậy năm mươi đi!” Trình Thần cũng không kỳ kèo lâu, “Nhà chúng ta phải xây thêm bồn chứa, còn phải mời thêm vài người am hiểu về cá để trông coi nữa!”
“Việc này cứ giao cho chú!” Trình Chí Lịch xung phong nhận việc.
“Dạ được, việc cứ thế đã định, chúng ta cho chạy thử một tháng xem sao!” Trình Thần dứt khoát nói.
“Mèo Con, Cố Hoàn Tào Tuấn bên kia thì sao?” Khương Viên nhỏ giọng nói.
“Xém tí quên mất bọn họ!” Trình Thần có chút đau đầu, cá này mà không bán cho bọn họ thế này cũng không yên thân nổi, “Cháu thực hoài nghi, bọn họ có thể bao cả Hỉ Nhạc Niên không?!”
“Chú thấy có khả năng đấy!” Trình Chí Lịch lầm bầm.
Bọn họ đều là kẻ có tiền, chỉ cần tiêu hơn mười hay hai mươi vạn, là có thể đạt được mua sắm mấy ngàn con cá. Cá này đến tay họ chắc chắc sẽ tăng cao lợi nhuận gấp ba bốn lần, vu mua bán này họ chắc chắn sẽ gãy bàn tính.
“Trước bán cho họ mỗi người một ngàn con đi! Để phòng ngừa bọn họ bao cả Hỉ Nhạc Hiên, chúng ta tăng thêm hạn mức cao nhất là được, cháu thấy đặt ở mức năm trăm đi! Như vậy bọn họ mỗi người nhiều nhất chỉ mua được mười con thôi!” Trình Thần nói.
“Được!” Mọi người nhất trí gật đầu. Nếu mấy người Tào Tuấn thật sự bao, vậy bọn họ làm hoạt động đó còn ý nghĩa gì nữa, cứ bán trực tiếp cho rồi.
“Ai, làm buôn bán mà làm đến tình trạng thế này, thiệt không biết vui hay buồn!”
“Được rồi, đừng có ngồi đó khoe mẽ nữa!” Mọi người cùng nhau trào phúng.
….
Thôn Thạch Sơn.
“Biết chuyện gì chưa, nhà Khương Linh Lung giờ có cá Hoàng Kim kìa, nghe nói mùi vị đặc biệt ngon, thậm chí hơn thịt heo thịt gà gấp mấy lần đó? Còn có, nghe nói cái hồ nhà họ có con cá lớn lắm, hơn ba mét luôn!”
“Thiệt hay giả vậy? Thế họ có tính bán không? Nếu có chắc tôi phải mua một con về nếm thử quá!”
“Không biết a, tôi cũng đang tính mua đây!”
….
Những nơi khác.
“Nông Trường Hoàng Kim lại ra sản phẩm mới kìa, là cá Hoàng Kim đấy, con nào con nấy to phếch luôn, nghe nói chỉ cần ăn một ngụm là có thể kéo dài tuổi thọ.”
“Biết gì chưa? Nông Trường Hoàng Kim xuất hiện cá thành tinh á, hơn nữa nhà bọn họ nuôi ra đều ăn ngon thế đều nhờ nó cả đấy.”
“Tôi nghe đồn, người của Nông Trường Hoàng Kim toàn là cá tinh biến thành đấy!”……
Một truyền mười, mười truyền trăm, càng truyền càng thái quá.
Chỉ một đêm, tin cá Hoàng Kim từ thôn Thạch Sơn truyền đi khắp Ba Loan Trấn, truyền tới Huyện Hằng Dương, rồi truyền sang Hợp Sắp, Hải thị. Ai ai cũng đều biết, Nông Trường Hoàng Kim lại nhiều thêm một loại đồ ăn.
Đúng tám giờ sáng hôm sau, siêu thị Hỉ Nhạc Niên chính thức khai trương.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Ngày này cũng là hôm cửa hàng điểm tâm sáng ở trấn Ba Loan mở cửa lại, gần như toàn bộ người ở Ba Loan đều đổ xô nhau đi mua đồ Hoàng Kim.
Được tin tức, sáng sớm hôm nay các hương chen chúc nhau đổ dồn về trấn, bao vây ba lớp trong ba lớp ngoài Hỉ Nhạc Niên, đầu người chi chít đông nghìn nghịch. Siêu thị Hỉ Nhạc Niên ở trấn cũng không quá lớn, chỉ có hai tầng. Tầng trệt chia một khu để mở tiệm điểm tâm sáng, phần dư lại cùng tầng hai dùng làm siêu thị.
Lần này người đến không chỉ vì đồ ăn Hoàng Kim, mà cũng đến xem thử siêu thị rốt cuộc là như thế nào.
Ngay lúc mấy người Khương Linh Lung, Trình Chí Sơn đứng ở cổng Hỉ Nhạc Niên cắt xong băng khánh thành, đám người kia như kẻ điên lũ lượt xông vào.
“Cô hai, cô quá âm hiểm, sao lại kéo áo tôi!”
“Ai bắt chân tôi!”
“Ha ha ha, rốt cuộc tôi cũng vào được rồi. A…. Ai đẩy tôi!”……
“Mấy người này điên hết rồi!” Trình Chí Sơn lau mồ hôi, ngay cả hắn thiếu chút nữa bị người đẩy cho sấp mặt.
“Siêu thị chắc không bị họ làm sập chứ!” Trình Chí Lịch thực lo lắng.
“…..!” Trình Thần sâu kín mà nhìn hắn, “Chú nhỏ, chú suy nghĩ nhiều quá!”
Khi tiến vào siêu thị ai ai cũng ngây người, sang trọng thật nha. Không gian bên trong rất lớn, thoạt nhìn khá thoáng đãng ngăn nắp, đồ vật cũng rất nhiều. Tầng trệt đều là đồ dùng sinh hoạt cùng thiết bị điện tử, như quạt điện, TV, tủ lạnh này nọ… rồi có quần áo, khăn ra mùng màn trải giường… đều đủ.
Đồ vật rực rỡ muôn màu làm người xem trợn mắt há hốc mồm.
“Ôi cha, đây là thứ gì?”
“Không văn hóa thật đáng sợ, ngay cả đèn pin cũng không biết!”
“Đây là chăn đi?”
“Thím ơi, nhìn cho kỹ vào? Người ta ghi là thảm mà!”
“Cút đê!”
Kỳ thật có không ít người lần này tới chỉ vì cá Hoàng Kim, dù sao nó được đồn vô cùng kì diệu, rất nhiều người đều muốn mua về nếm thử. Nhưng mà phải mua năm mươi đồng mới có cơ hội mua cá làm người kêu khổ không ngừng, đắc quá à, thật sự không phải ai cũng mua nổi. Cũng may hôm nay là ngày đầu khai trương, tất cả đều giảm 30%.
“Cô bé, ông không cần giảm giá, cháu cứ tính giá gốc dùm ông đi.”
“Ông ơi, chỉ có hôm nay mới được giảm giá thôi, mấy thứ này chỉ cần ba mươi lăm đồng là được!”
“Ông đã nói không cần giảm giá mà, cháu cứ thu năm mươi đi!”
“Ông ơi…!”
“Sao ông nói mà cháu không hiểu hả, kêu ông chủ ra cho ông nói chuyện nào!”
“Ông già này, đầu óc bị nước vô à! Người ta giảm giá cho ông bớt trả tiền mà không chịu. Bị gì thế!” Mặt sau có người nhìn không được, ‘ giúp người làm niềm vui ’.
“Lão khốn nhà mi!”
“Ông chủ ơi, có người đánh nhau kìa!” Khàn giọng hét.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
“Tôi mở tiệm dễ dàng lắm à!” Trình Thần thiệt bó tay, xem ra về phải tuyển thêm hai bảo vệ mới được.
Ầm ầm ĩ ĩ, Hỉ Nhạc Niên một ngày thu cả vạn đồng, đồ vật như nước chảy tiêu thụ hết ra ngoài. Cũng không phải tất cả mọi người mù quáng mua đồ vật, không ít người dự tính ăn tết mua TV này nọ, lần này rốt cuộc hạ quyết tâm. Hơn nữa ăn tết phải muốn mua hàng tết, đều trực tiếp mua ở Hỉ Nhạc Niên, đồ vật cũng không quá cao so với chỗ khác, cuối cùng còn có thể mua một cái cá Hoàng Kim, một công đôi chuyện.
“Ông chủ, TV đã bán hết, yêu cầu nhập hàng sớm!”
“Ông chủ, trứng muối, trứng sống cũng toàn bộ bán hết!”
Thuỷ sản, thịt gà thịt heo đều nhanh chóng sụt giảm.
—- Hết chương 43.2 —-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét