5.17.2016

TLĐBOHĐ: Chương 3

Chương 3: Món thịt kho Đông Pha

 东坡肉_THITDONGBA
Đây là món thịt Đông Pha nha, bản QT ghi đông sườn thịt núi, làm ta kiếm nó muốn chết… ai dè!!!!

Mấy ngày kế tiếp, Lâm Thục Ý đều đến quán ông Khang, ông Khang cũng càng ngày càng yêu thích đứa trẻ ít nói nhưng lại hiểu chuyện, thông minh này, có món gì ngon đều sẽ cho Lâm Thục Ý ăn.

“Ông ơi!”

Hôm nay, Lâm Thục Ý cũng đi tiệm cơm Tây Tần, bất quá sáng sớm ông Khang vẫn còn chế biến, chính là thái thịt bò cùng thịt ba chỉ.

Thực đơn của quán ông Khang không nhiều chủng loại, tuy nhiên mỗi món đều làm rất ngon, mới có thể mười mấy năm mà buôn bán vẫn tốt như vậy.

“Tiểu Ý đến hả, ăn cơm chưa?”

Lâm Thục Ý lắc đầu một cái, kỳ thực nhà cậu đã không còn gạo, cậu đến là muốn hỏi ông Khang một ít, cậu không biết như thế nào kiếm tiền a.

Nghe nói Lâm Thục Ý chưa ăn cơm, Ông Khang cũng không quản việc trên tay, từ phía sau bưng ra một bát cháo cùng một dĩa bánh đi ra.

Cháo này là do gạo nếp nấu thành, gọi là cháo hoa, trong suốt sền sệt, mang vị thanh đạm.

Bánh là do thịt ba chỉ làm còn dư, băm nhuyễn phối hợp hành hoa, gừng, cho thêm chút tiêu vào trộn đều, sau đó nhào bột, cán mỏng, đem thịt băm làm nhân, cuốn lại ấn dẹt, cán mỏng nhiều lần, rồi cho vào chảo chiên vàng, đưa vào miệng cắn một ngụm, giòn tan thấm vị làm người ăn muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi.

Ông Khang là người tốt, Lâm Thục Ý biết điều đó.

“Ông…”

“Hả?”

“Ông biết nơi nào có thể kiếm tiền không?”

“Tiền?” Ông Khang quay đầu lại.

Lâm Thục Ý cúi đầu, vẫn còn có chút không được tự nhiên mở miệng.

“Trong nhà không còn gạo, cũng không có tiền, cháu nghĩ cháu có thể ra ngoài làm việc, kiếm chút tiền trở về.”

Cậu biết ở đây có rất nhiều cách kiếm tiền, chỉ là cậu không biết chính cậu có thể làm cái gì.

Ông Khang hiển nhiên không biết Lâm Thục Ý sinh hoạt đã quẫn bách đến độ này, lại nghĩ đến gia đình cậu chỉ còn lại một mình cậu, chuyện này cũng cần giải thích nhiều hơn, một đứa nhỏ mười bảy mười tám tuổi, có thể làm cái gì?

Ông Khang nghĩ cũng không nghĩ ra, cháu ông hai mươi mấy tuổi vẫn không có ra ngoài làm việc, chỗ này lại không lớn, ông cũng không biết Lâm Thục Ý có thể làm cái gì, nhưng ông vẫn muốn giúp đứa trẻ này.

Ông Khang nghĩ nghĩ rồi nói.

“Nếu không cháu liền ở quán ông giúp việc đi, ông mỗi tháng đều trả lương cho cháu.”

Quán ông buôn bán không tệ, muốn nuôi thêm một đứa nhỏ choai choai cũng không thành vấn đề, huống chi đứa bé này rất chịu thương chịu khó, làm người khác yêu thích.

Ánh mắt của Lâm Thục Ý sáng lên, sau đó liền tối xuống.

“Cháu không biết có thể giúp ông việc gì.”

Ông Khang căn bản không quan tâm Lâm Thục Ý có thể giúp ông làm cái gì, liền tại trong quán phụ ông đóng cửa, dọn dẹp cũng tốt.

“Không có việc gì, quán ông cũng không lớn, chỉ cần cháu không chê ông trả lương ít là được.”

Lâm Thục Ý rốt cục cũng động lòng, cậu kỳ thực cũng muốn ở lại, dù sao cậu đối với nơi này có chút quen biết.

Nhìn con dao bên cạnh, đôi mắt Lâm Thục Ý liền sáng ngời.

“Cháu sẽ nấu ăn, cháu giúp ông nấu ăn đi.”

Ông Khang lập tức liền nhớ lại lần trước hình như cậu có bảo cậu biết nấu ăn, bất quá lúc đó ông không tin tưởng, bây giờ nhìn đứa nhỏ này lại một lần nữa nói cậu sẽ nấu ăn, ngược lại sinh ra mấy phần tin tưởng mà trêu chọc.

“Tiểu Ý sẽ nấu được món gì đây?”

Lâm Thục Ý suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc nhìn ông Khang rồi liệt kê từng thứ một.

“Cháu sẽ làm kê áp tửu(1), uyên ương phỉ(2), bạch trảm kê(3), phỉ thúy uyên ương đản(4)…”

Ông Khang bị Lâm Thục Ý bộ dáng tự tin nói tên món ăn liền hết hồn, sau đó bắt đầu cười ha hả.

“Biết cũng không ít, cháu từ nơi nào nghe được nhiều món ăn như vậy? Nhiều món ông cũng chưa từng nghe nói tên đấy.”

Lâm Thục Ý nghĩ, chưa từng nghe nói là phải, bởi vì những thứ này đều là món ăn tại Phù Dung quán mà, cậu cọ xát Tống Nham rất lâu, Tống Nham mới đáp ứng dạy cho cậu, lại không nghe ra được sự không tin tưởng trong lời nói của ông Khang.

Buổi tối lúc về, ông Khang cho Lâm Thục Ý một túi gạo, cùng một ít thịt, dù sao Lâm Thục Ý cũng ở trong quán giúp ông, huống hồ cũng không thể mỗi ngày đều bắt Lâm Thục Ý ăn mì, ông tuy rằng không tin Lâm Thục Ý sẽ làm được món gì, nhưng ông cũng biết hoàn cảnh của cậu như thế, không thể như cháu ông, áo đến thì đưa tay cơm đến thì há mồm.

Về đến nhà Lâm Thục Ý đem gạo cùng thịt bỏ vào nhà bếp, nằm ở trên giường suy nghĩ.

Nếu muốn ở trong quán ông Khang làm việc, cậu cũng không muốn chỉ giúp thu bát bưng đĩa, dù sao nếu cứ như vậy, cậu cũng không tiện nhận lương, thế nhưng cậu nhất định phải kiếm tiền, vì cậu muốn ở lại thế giới này tiếp tục sống, tiền là vật phải có.

Cậu không cần biết vì sao lại đến đây, cậu chỉ muốn biết phải sống tiếp như thế nào. Ôm ý nghĩ như thế, Lâm Thục Ý từ từ ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, Lâm Thục Ý liền có một ý nghĩ, trước hết phải làm ông Khang tin cậu biết nấu ăn, cậu thật sự nấu ăn rất ngon mà.

Thịt ông Khang cho, cậu để ở trong bếp, là một khối thịt ba chỉ rất tốt, cậu định dùng nó làm mì sốt Zha Jiang Mian mới học được.

Nhưng bây giờ cậu muốn dùng nó làm món thịt Đông Pha.

Nhưng là không có rượu hoa điêu, món thịt Đông Pha đặc biệt là do có rượu hoa điêu thượng hạng.

Cậu nhớ hình như Ông Khang có hẳn một bình rượu hoa điêu, chỉ là có phải là loại tốt nhất hay không thì cậu không biết, nhưng có còn hơn không.

Lúc cậu chạy đi mượn rượu hoa điêu, Ông Khang còn đang bận nhưng vẫn đem một bình đầy đưa cho cậu, ông mua để đó cũng không làm gì, ngược lại khi biết được cậu dùng để làm gì, ông cũng muốn biết mùi vị món ăn cậu làm ra như thế nào.

Không chỉ mượn đi rượu hoa điêu, cậu còn mượn một cái nồi đất.

Thịt Đông Pha cần thời gian khá lâu, ở nhà mân mê hơn hai giờ, đợi đến khi thịt chuyển đỏ, thấm mềm gia vị, khắp phòng đều là mùi thịt kho, cậu liền nghĩ tới Tống Nham tại thời điểm làm món ăn này có nói,

“Để lửa nhỏ ninh từ từ rút nước, đến khi đủ độ lửa thì mới hoàn thành.”

Tống Nham nấu ăn rất giỏi, là đệ nhất đầu bếp ở Đại Yến, cậu khi đó liền ước ao được tự do nấu ăn như thế, cũng may hiện tại cậu đã có thể làm được.

Sau khi ninh kỹ, cậu nhấc nồi khỏi bếp, trong nhà đều rất đơn sơ, ngoại trừ những thứ thiết yếu còn lại không có cái gì..

Một nồi thịt, cái nắp căn bản không ngăn được mùi hương của nó, Lâm Thục Ý bưng nguyên nồi hướng tiệm cơm Tây Tần mà đi, dọc theo đường nhiều người đều quay đầu nhìn cậu, không, là nhìn cái nồi đất trong tay cậu. 
Đến tiệm cơm, hiện tại đã có rất nhiều người, Lâm Thục Ý mở nắp, hương vị trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ quán cơm nhỏ, dẫn tới tầm mắt của mọi người đều hướng nơi đó nhìn lại.

“Này món gì a? Thơm như vậy?”

“Chính là, thịt kho tàu đi? Nhưng không giống lắm.”

Ông Khang cũng bị tiếng huyên náo phía ngoài hấp dẫn mà ra, vừa nhìn thấy cái nồi trên tay Lâm Thục Ý cùng món ăn bên trong màu sắc no đủ hấp dẫn vị giác người khác mà trợn tròn mắt, không nghĩ tới đứa nhỏ này còn thật làm ra được món ăn.

Lâm Thục Ý cười nheo mắt lại, chỉ tại thời điểm được nấu ăn, cậu mới cảm thấy vui vẻ như vậy.

“Ông! Ông nếm thử xem.”

Ông Khang cầm lấy đũa, mọi người cũng muốn nếm thử một chút.

Vì vậy cậu lần lượt chia mỗi người một ít.

Vừa vào miệng liền tan ra, mềm mịn, thấm mà không ngán, dư vị lâu dài.

Đây đại khái là món thịt mà Ông Khang cảm thấy ngon nhất.

“Nhóc con, cậu mua ở đâu vậy? Bác cũng muốn mua một phần.”

Lâm Thục Ý cười khẽ.

“Là cháu làm.”

Lần này ngược lại là không ai tin, chủ yếu là những người này trong nhà có con nhỏ bằng tuổi cậu, đừng nói làm món này, chính là để cho mấy đứa nó nấu mì còn lười không muốn làm.

Ông Khang trong lòng là vui mừng liền nói.

“Là Tiểu Ý nhà tôi tự làm nha? Thế nào? Được không?”

“Là cháu làm thật sao, đây chính là có thiên phú a, ông Khang, ông sau này không cần sợ không ai kế thừa nha! Cháu ông không muốn, thì ông dứt khoát đem tay nghề dạy cho Tiểu Ý đi, miễn cho ông tay nghề bị thất truyền, còn có Tiểu Ý làm món này tốt như vậy, lần sau làm nhiều một chút, mấy bác mua ăn.”

Một người nói như thế, mọi người còn lại đều dồn dập phụ họa, người nói vô tâm người nghe có ý, Ông Khang nhìn Lâm Thục Ý một chút, đem những câu nói này ghi vào tâm.

Ông cười híp mắt trả lời mọi người.

“Được, lần sau các người muốn ăn liền nói, để xem Tiểu Ý có muốn làm cho các người hay không.”
— Hết chương 3 —
Chú thích:
  1. Kê áp tửu:
AP_RUOU
  1. Uyên ương phỉ
UYEN_UONG
  1. Bạch trảm kê
GA_BA_BO
  1. Phỉ thúy uyên ương đản
UYEN UONG DẢN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét