5.21.2016

TLĐBOHĐ_Chương 8

Chương 8: Cháo gừng

chao_gung
Lâm Thục Ý tác phong làm việc nhanh nhẹn, bởi vậy mỗi sáng thức dậy, cậu có thể đi ra ngoài tản bộ một vòng mà vẫn còn kịp giờ tới tiệm cơm.

Nơi cậu tản bộ cũng chính là vườn rau của ông Khang.
Nguyên liệu cho mấy món ăn hiện đang phát triển rất tốt, bên này cải xanh mọc thêm bẹ mới, bên kia hạt giống vừa rải trước đó vài ngày, nay đã nảy mầm mơn mởn, mấy quả ớt bắt đầu chuyển đỏ, vừa nhìn đã thấy cay rồi, Lâm Thục Ý thầm cảm thấy kỳ quái, nơi này cùng Đại Yến khá giống nhau ở chỗ Nam Bắc phân biệt, phía Nam ăn gạo (lúa nước), phương bắc ăn đại mạch (lúa mì), bản thân ông Khang là người miền Nam lại là một tay giỏi làm mì, nơi này mọi người đều không thể nào ăn cay, còn Ông Khang không cay liền không vui.
Lâm Thục Ý cảm thấy cậu còn nhiều điều chưa biết rõ về ông Khang, ngoài việc biết ông có đứa con trai bên ngoài, cháu trai so với cậu còn lớn tuổi hơn thì không biết thêm gì cả, ông Khang vốn không kể cậu nghe về mình, mà cậu trước giờ cũng không hỏi, cậu nghĩ sẽ có lúc ông nói cho cậu biết.
Vườn rau không có rào chắn gì nhiều, người xung quanh đều biết đây là vườn nhà ông Khang, nên không có người nào tùy tiện đi vào, nếu muốn hái cũng sẽ nói với ông một tiếng.
Cho nên lúc này Lâm Thục Ý có chút giật mình.
Ngày hôm qua, sau khi đóng cửa tiệm, cậu đã tới vườn rau tưới nước xong mới về, rõ ràng đã khóa rào lại, nếu không khóa rào cũng sẽ đóng cửa lại, nhưng bây giờ, cửa rào mở rộng không nói, còn có dấu vết giống như có người đi vào.
Trời còn chưa sáng hẳn, người đi vào lúc này không lẽ muốn trộm đồ? Nhưng trong vườn ngoại trừ rau cải cũng không có gì đáng để trộm mà?
Lâm Thục Ý lòng đầy nghi ngờ, lặng lẽ đi vào.
Cậu mở cửa ra, trong vườn yên tĩnh không có bóng ai.
Lâm Thục Ý cảm thấy quái lạ, chẳng lẽ trộm xong rồi nên đã rời đi?
Chính lúc này, Lâm Thục Ý nhìn thấy một cây ớt hơi lay động cành lá, cậu cầm trong tay điện thoại mới mua, mở đèn lên, đi tới nhìn, liền sợ hết hồn.
Một người đàn ông đang nằm im lìm, bất vi sở động, vì hắn nằm nghiêng nên cậu không thấy rõ mặt, bất quá thoạt nhìn bộ dáng khá nhếch nhác.
Quần dài bị kéo rách, áo sơ mi cũng không khá hơn là mấy, lộ ra cánh tay chằng chịt vết thương, nếu không phải trong tay còn cầm điện thoại, Lâm Thục Ý liền có ảo giác cậu đang ở trong nhà ngục của Đại Yến, bởi trên người đàn ông này có rất nhiều vết thương, quả thực giống như bị tra tấn mà ra.
Hẳn là chết rồi đi? Lâm Thục Ý nheo nheo mắt, dùng chân đẩy người đàn ông này lật qua, khi thấy rõ mặt, con ngươi cậu co rút lại, là anh ta?
Lâm Thục Ý rất ít khi nhớ mặt người nào mà cậu không quá quen biết, nhưng người đàn ông này thì khác, vì hắn vừa gặp đã làm đổ một hộp đầy quả dương mai của cậu, cho nên cậu vẫn còn ấn tượng với người này, nhớ rất rõ ràng.
Lâm Thục Ý ngồi xổm xuống, sau đó đặt ngón tay trên chóp mũi của hắn.
Còn thở, không chết.
Lâm Thục Ý liền đứng lên.
Không chết thì chẳng còn chuyện gì liên quan đến cậu nữa, nhưng người này bị thương nặng như vậy, nếu cậu không quản, hắn chắn chắn sẽ chết.
Quan trọng hơn, nơi này là vườn nhà ông Khang, hắn mà chết ở chỗ này, sẽ rất phiền phức.
Lâm Thục Ý vẻ mặt ghét bỏ nhìn người đàn ông trên mặt đất, cất điện thoại vào túi, sau đó đem hắn lôi dậy, đặt lên lưng cõng đi. [Beta : sao em khỏe thế?]
Kỳ thực vết thương của người đàn ông này không nghiêm trọng như Lâm Thục Ý đã nghĩ, nhưng vì bên ngoài trời chưa sáng hẳn, đèn trên điện thoại cũng không rõ ràng, Lâm Thục Ý không phát hiện cơ thể hắn ta bê bết bùn đất, cho nên thoạt nhìn mới dọa người như vậy. Trên thực tế đó chỉ là những vết thương ngoài da, căn bản cũng không có ai bị thương ngoài da mà chết tại chỗ, tóm lại là do Lâm Thục Ý suy nghĩ nhiều.
Đầu óc đã thông suốt, Lâm Thục Ý liền muốn đem hắn ném ra ngoài.
Lâm Thục Ý từ trước đến giờ luôn cố gắng né tránh những chuyện phiền toái, nếu như ở Đại Yến, người này dù có chết trước mặt cậu, cậu cũng sẽ không nhìn tới, nhưng nơi này là Thiên Triều, có người chết sẽ rất phiền phức.
Rõ ràng chỉ là chút vết thương ngoài da, người này lại chậm chạp không tỉnh, mắt thấy thời gian mở cửa tiệm sắp đến, Lâm Thục Ý đành gọi điện thoại cho ông Khang, lúc này chắc ông vẫn còn ở nhà.
Điện thoại vang lên hai tiếng liền có người nhận, giọng ông Khang có chút kích động
“Là Tiếu Tiếu sao?”
Lâm Thục Ý sững sờ, cậu biết ông Khang nhận nhầm thành ai, đó là cháu đích tôn của ông, Dương Tiếu.
“Ông, là cháu.”
“À, là cháu sao, trước giờ cháu đâu có gọi điện thoại cho ông, làm ông còn tưởng là Dương Tiếu, cháu có chuyện gì hả?”
Lâm Thục Ý mím mím môi
“Ông, cháu có chút không thoải mái, ngày hôm nay có thể không đến mở cửa tiệm được.”
Ông Khang lơ đễnh nói
“Không có gì đâu, lát nữa ông tự mình mở, cháu không thoải mái chỗ nào? Có cần đi bệnh viện không, ông dẫn cháu đi.”
“Dạ không cần đâu, cháu chỉ hơi nhức đầu, ngủ một giấc là tốt rồi.”
“Vậy cũng được, cháu cứ ngủ đi, khỏe rồi lại đến, chỗ ông không vội đâu.”
Gác máy, Lâm Thục Ý liền cúi đầu nhìn cái thứ bẩn thỉu trên mặt đất, thuận tay cởi quần áo trên người hắn ta.
Lúc chạm đến đầu của hắn, hình như hơi nóng thì phải? Hiện tại mặc dù là giữa hè, cũng không thể để hắn cứ nằm tơ hơ như vậy trên mặt đất, thôi thì cho hắn lên giường nằm vậy, nhưng Lâm Thục Ý trong lòng không quá tình nguyện, chỉ có thể lột sạch sẽ rồi quẳng người đàn ông đó ngủ trên ghế sô pha.
Người đàn ông này có vóc dáng cao lớn, Lâm Thục Ý nhớ, so với cậu còn cao hơn khoảng một cái đầu, lúc cười rộ lên rất đáng ghét, cái này Lâm Thục Ý cũng nhớ rõ.
Ghế sô pha nhà Lâm Thục Ý hơi nhỏ, cho nên người này nằm có chút gò ép, bất quá hắn ta hiện tại không có phản ứng gì, chỉ khẽ nhíu mày, sắc mặt ửng hồng, đôi môi ửng đỏ vì sung huyết. [Beta : sao giống tả tiểu thụ vừa bị chà đạp quá vậy, hắc hắc]
Nếu còn không quản hắn ta, có lẽ sốt cao cũng làm mất nửa cái mạng đi?
Nhà bếp của cậu đã lâu rồi không dùng đến, bất quá cậu thường xuyên dọn dẹp nên rất sạch sẽ, vo gạo bắc lên bếp, thái một nắm gừng lớn thành từng đoạn ném vào, bật lửa lên nấu.
Thừa dịp này, Lâm Thục Ý đi ra ngoài kéo tấm chăn trên người đàn ông ra.
Vốn định hâm rượu lau người cho hắn ta để hạ sốt, nhưng nhà cậu cũng không có rượu, chỉ có thể dùng tạm nước ấm.
Nước ấm đối với nhiệt độ trên thân người này vẫn có chút lạnh hơn, cho nên khăn ướt vừa đụng vào người, hắn ta theo phản xạ liền rụt thân thể lại.
Sắc trời chậm rãi sáng dần, vết thương trên người của hắn cũng rõ ràng hơn, loại vết thương này, thoạt nhìn như bị roi đánh, mặc dù không có thương tổn gì lớn, nhưng nhìn thật sự rất đáng sợ.
Lâm Thục Ý mặt không đổi sắc mà giúp người đàn ông đó lau sạch toàn thân, chỗ không nên nhìn một chút cũng không thèm nhìn, bất quá cả hai đều là đàn ông, giả sử có lỡ nhìn thấy, đối với Lâm Thục Ý mà nói cũng chẳng sao.
Lau người xong, cháo gừng cũng vừa chín tới, múc ra bát thổi cho nguội bớt, sau đó đỡ người này dậy, múc một muỗng rót vào miệng hắn ta.
Người đàn ông lập tức bị sặc, ho khù khụ mà tỉnh lại.
Đôi mắt dần dần có tiêu cự, thấy Lâm Thục Ý, trên môi liền nở một nụ cười.
“Là cậu?”
Lâm Thục Ý đè nén cơn tức, liếc mắt sắc lẻm
“Tôi là ân nhân của anh đấy.”
Người đàn ông đó “phụt” một cái, cười ra tiếng, ân nhân cứu mạng? Người gì đâu mà cứng nhắc (khác với cứng ngắc nha)! Xem Lâm Thục Ý mài răng tựa hồ muốn nhào lên cắn mình, liền thức thời đem nụ cười thu về, nghiêm trang nói
“Đúng, cậu là ân nhân cứu mạng của tôi.”
Lâm Thục Ý nhìn cái bộ dạng của hắn ta khi nói câu này, càng làm cho cậu nổi giận hơn, đáng lẽ lúc đầu không nên cứu hắn ta về.
Lâm Thục Ý đem bát để trên bàn, quay người đi ra khỏi phòng.
Sau lưng truyền đến giọng nói đầy kinh ngạc của người đàn ông kia
 “Quần áo của tôi đâu? Cậu cởi ra hả?”
Lâm Thục Ý nghiến răng
“Đốt rồi!”
Người đàn ông bật cười ha hả, nói vọng ra
“Mặc dù cả hai đều là đàn ông nhưng cậu cũng không nên tùy tiện cởi quần áo của tôi nha~~.”
Lâm Thục Ý nắm chặt tay rồi thả, cuối cùng vẫn quyết định nhịn xuống, cậu ngay từ đầu đã không thích cái người cười nói vô ý vô tứ này, sau khi bị sốt xong miệng mồm càng lúc càng khó nghe.
Lúc Lâm Thục Ý đi đã xa, người đàn ông mới ngồi thẳng dậy, xốc chăn lên, nhìn vết thương trên người, nhếch môi cười
“Chà chà, ra tay không chút lưu tình”
Đợi đến thời điểm Lâm Thục Ý lại đi vào, người này đã ngủ khá sâu, Lâm Thục Ý đưa tay đặt lên trán hắn ta, vẫn hơi nóng, bất quá tình hình không còn nghiêm trọng nữa.
Mặt trời đã lên cao, tuy rằng cậu không biết rõ lai lịch của người này, nhưng phòng cậu chẳng có thứ gì quý giá, nên cũng không sợ người này có ý đồ xấu, yên tâm khóa cửa nhà lại, đi đến tiệm cơm.
Lúc này trong quán đang là giờ cao điểm, ông Khang thấy cậu liền hỏi
“Khỏe rồi sao? Nếu còn khó chịu thì về nhà nghỉ tiếp đi, một mình ông làm cũng được.”
Lâm Thục Ý đã nghĩ chờ người đàn ông kia tốt lên cậu liền sẽ đi làm, cảm thấy không cần thiết báo cho ông Khang biết, cho nên mới nói dối với ông, bây giờ nhìn người kia cũng có không vấn đề gì lớn lao, khi nào cậu về liền bảo anh ta cuốn gói đi, vì vậy cậu nói với ông Khang
 “Dạ, không sao rồi.”
Một ngày bận rộn, lúc trở về, Lâm Thục Ý lại không quên đem theo một phần thức ăn cho người kia.
Một bát mì gà thanh đạm, vừa vặn thích hợp cho bệnh nhân ăn.
Mở khóa nhà, người đàn ông này hình như đã tỉnh lâu rồi, ngồi giữa phòng quan sát chung quanh, trên người mặc quần áo của Lâm Thục Ý.
Thấy Lâm Thục Ý mở cửa đi vào đã nhìn mình chằm chằm, hắn ta một chút cũng không ngượng ngùng, bình tĩnh chỉ quần áo trên mặt đất
 “Bẩn thành như vậy cũng không mặc được, tôi tắm sạch sẽ rồi mượn quần áo của cậu thay vào, chắc cậu cũng không ngại đi.”
“Rất để ý.” Lâm Thục Ý nguýt hắn một cái, đặt thức ăn lên bàn.
“Có đồ ăn sao?!! Thật tốt, vừa vặn tôi đang đói.”
Người đàn ông cười híp mắt đi tới, bưng lên mặt ngửi một cái
“Thơm quá.”
Tựa hồ thân thể còn chưa hoàn toàn hồi phục, lúc cầm đũa tay hơi run, Lâm Thục Ý trên dưới liếc mắt đánh giá hắn ta qua một lượt, y phục của cậu mặc ở trên người hắn ta hơi chật, khi cúi đầu ăn mì lộ ra phần eo đầy rẫy vết thương, Lâm Thục Ý liền nhìn đi chỗ khác, coi như không thấy gì. [Beta: rõ ràng đã thấy, sao có thể bảo coi như không thấy gì? Nam tử hán đại trượng phu phải chịu trách nhiệm đi chứ!]
Ăn uống no đủ, người đàn ông này rốt cục cũng khôi phục nguyên khí, ngồi ở trên ghế sô pha thoải mái thở ra một hơi  
“Tôi không thấy trong nhà có người khác, cậu ở một mình hả?”
Lâm Thục Ý lười trả lời hắn.
Người đàn ông này lại thích thú nhìn cậu, khóe môi cong lên
 “Cậu ở một mình, hèn chi trong nhà cái gì cũng không có.”
Lâm Thục Ý khẽ cắn răng, cuối cùng tiếp lời
 “Anh nhanh cút đi.”
Người đàn ông bắt đầu cười ha hả,
 “Tôi còn tưởng cậu không thèm để ý tới tôi chứ, tôi là Thẩm Phục, còn cậu? Thoạt nhìn vẫn còn là một cậu nhóc nha~”
Biết Thẩm Phục đang cố ý khiêu khích mình, Lâm Thục Ý trái lại tỉnh táo.
“Nhìn anh mười phần cũng đã bình phục đến chín, nếu không có việc gì liền nhanh cút đi.”
Con ngươi của Thẩm Phục đảo một vòng, lập tức nằm nhoài trên ghế sô pha
“Ôi, thắt lưng tôi đau, đầu cũng đau, bụng cũng đau, không được, không được, tôi chỗ nào cũng đau…”
Lâm Thục Ý sống qua hai đời, từ trước tới nay chưa từng gặp qua loại người vô liêm sỉ như vậy, trợn mắt há mồm nhìn Thẩm Phục ở trên ghế sô pha chơi xấu.
“Tôi chính là bệnh nhân đó, cậu thật sự muốn đuổi tôi đi sao?”
Lâm Thục Ý tức đến đau ngực, quả thực là dẫn sói vào nhà mà, lại không thể xách chổi quét hắn ra ngoài, cuối cùng tức giận trở về phòng đóng cửa một cái rầm.
Thẩm Phục ở bên ngoài càn rỡ cười ha ha, vật nhỏ này, chơi vui thật!
— Hết chương 8 — 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét