5.17.2016

TLĐBOHĐ_Chương 7

Chương 7: Kem sữa tươi hoa mân côi

kem_hoa_hong3
Tiệm cơm Tây Tần sau một đêm danh tiếng vang xa, toàn bộ phố Triều Dương đều nghe đến, bất quá trước khi biết nơi đó có đồ ăn ngon thì ai cũng biết nơi đó còn có một anh chàng đẹp trai.

Đến cuối tháng, ông Khang tính toán, tiền lời gấp năm lần bình thường, liền hết hồn.
Ông mở tiệm đã lâu cũng không có tháng nào lời được nhiều như vậy. Lúc đầu, mở tiệm là vì sở thích nấu ăn của mình, qua một thời gian dài nảy sinh tình cảm, có bảo ông đóng cửa ông cũng không nỡ đóng, lời lỗ ra sao đối với ông cũng chẳng quan trọng nên bình thường không có tính toán chi tiết mỗi ngày, tuy nhiên đến cuối tháng vẫn ngồi tổng kết lại, lần này cư nhiên được nhiều tiền như vậy.
Ông Khang lớn tuổi nên không biết công dụng của mạng, cũng không thường bật tivi, điện thoại cũng ít khi dùng, cho nên càng không biết những thứ này đều là do mấy bài đăng có mặt Lâm Thục Ý trên weibo ban tặng.
Tuy không biết tại sao tiệm tự nhiên đông như thế, nhưng ông Khang vẫn có thể cảm nhận được chuyện này có quan hệ với Lâm Thục Ý, bởi vì trong tiệm phần lớn là nữ sinh, hiện nay còn có những người ở khá xa đến dùng cơm, người trẻ tuổi nhiều hơn trước, nghĩ như thế nào cũng thấy là vì Lâm Thục Ý mà tới.
Lâm Thục Ý hiện tại xem như chính thức tiếp quản công việc của ông Khang, mà cậu lại hoàn toàn có đủ năng lực đó, mỗi ngày đều dậy rất sớm, sau khi chuẩn bị tốt nước súp cùng tẩm ướp gia vị, cậu còn có thể dư ra hai tiếng để ngủ.
Ông Khang cẩn thận đem tiền đếm thêm một lần, sau đó chia ra phân nửa.
“Tiểu Ý, cháu tới đây một chút.”
Lâm Thục Ý đang trong phòng bếp nấu canh, mặc một chiếc áo thun trắng, quần bò nhạt màu, sau đó vây quanh một cái tạp dề có in hình con gấu rất đáng yêu. [Beta: ta nói cái thể loại trai đẹp, không mặc đồ cũng đẹp a~]
“Ông, sao vậy?”
Ông Khang cười híp mắt nhìn Lâm Thục Ý, đem tiền trong tay đưa tới.
“Phát lương cho cháu này.”
Lâm Thục Ý nhìn xuống, ông Khang bình thường cũng đã cho cậu nhiều tiền rồi, sao nay lại cho nhiều thêm nữa?
“Ông, sao nhiều vậy?”
Ông Khang đem tiền nhét vào tay Lâm Thục Ý
 “Nhiều cái gì mà nhiều, hiện tại cháu làm hết việc của ông, số tiền này chính là cháu xứng đáng nhận được, nếu cháu không lấy, sau này ông còn dám kêu cháu làm gì?”
Lâm Thục Ý thật sự không phải người nơi này, mặc dù biết tiền có tác dụng lớn, nhưng trước giờ đối với tiền đều không có khái niệm gì to tát, cho nên ở trong lòng cậu, chỉ cần Ông Khang vui vẻ, cho cậu nhiều hay ít cũng không quan trọng, vì thế cậu cũng không từ chối nữa, đem tiền cất vào túi.
Ông Khang thấy cậu chịu lấy tiền, trong lòng cao hứng, ông hiện tại lớn tuổi như vậy, cũng không dùng nhiều tiền, tuy nói tiệm là của ông, ăn dùng cũng đều là của ông, nhưng cho tiền Lâm Thục Ý là ông tự nguyện, huống chi, nay tiền lời nhiều hơn vốn là công lao của Lâm Thục Ý.
Lâm Thục Ý rất hiểu chuyện, có lúc ông Khang nhịn không được sẽ nghĩ, phải chi cháu ông cũng giống Lâm Thục Ý thì tốt rồi, như vậy ông nằm mơ cũng sẽ mỉm cười.
“Tiểu Ý này, tiền lương mỗi tháng cháu để ở đâu vậy?”
“Dạ, ở nhà ấy.”
Ông Khang nghe thế liền lắc đầu một cái
“Để ở nhà sao được, không an toàn, như vậy đi, cháu bây giờ đã đủ mười tám tuổi, hai ngày nữa ông với cháu đi ngân hàng một chuyến, đem tiền gửi vào, lúc nào cần dùng thì rút ra.”
Lâm Thục Ý gật gật đầu,
“Dạ được.”
Lâm Thục Ý làm ở tiệm đã được ba tháng, Ông Khang nhẩm thử số tiền cậu lãnh, dĩ nhiên đã hơn một vạn tệ, ấy thế mà Lâm Thục Ý tùy tiện để trong tủ đầu giường, Ông Khang nghĩ mà hãi hùng khiếp vía.
“Tên ngốc này, nhiều tiền như vậy mà để ở đó, lỡ bị trộm thì sao?”
Phố Triều Dương tuy rằng không phải là chốn xô bồ phức tạp, nhưng không ai dám bảo đảm thấy nhiều tiền thì con người ta không nổi lòng tham.
Lâm Thục Ý chưa từng nghĩ tới vấn đề này, trước kia cậu lĩnh ngân lượng cũng chỉ dùng một cái cái hộp nhỏ khóa lại đặt trong tủ, hiện tại đem tiền để ở đấy cậu cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Ông Khang đã lớn tuổi nên tính tình cẩn trọng hơn, tìm một tấm vải dày đem tiền bọc lại, bên trong ba tầng, bên ngoài lại thêm bọc thêm ba tầng không nói, còn dùng một cái túi chắc chắn nhưng không bắt mắt đem tiền xếp vào, hai ông cháu đi tới ngân hàng.
Cách phố Triều Dương không xa có cái ngân hàng X, xem như là chỗ gửi gần nhất, gửi dễ dàng, mà lấy ra cũng thuận tiện.
Lúc này là giờ làm việc, trong ngân hàng người đến cũng không nhiều, nhưng vẫn có mấy người đang xếp hàng, Lâm Thục Ý lần đầu tới một nơi như thế này, khó tránh khỏi hiếu kỳ, liền quan sát chung quanh một chút, cuối cùng rút tờ khai bên cạnh ra nhìn.
“Ngân hàng XX quản lý tài sản không kỳ hạn… Lãi suất… Khoản thu nhập…”
Lâm Thục Ý miễn cưỡng nhìn một lần, đều nhớ kỹ, nhưng phần lớn không hiểu.
Đang ngồi chờ thì nghe âm thanh báo tên, Lâm Thục Ý nhìn tờ giấy ghi số thứ tự trên tay mình một chút, rồi theo hướng ông Khang phất tay ra hiệu mà tiến lên phía trước.
Hơn 12.000 tệ, gửi đi số chẵn, còn dư lại hơn hai ngàn tệ, Ông Khang quyết định mang Lâm Thục Ý đi mua điện thoại di động.
Ông tuy rằng lớn tuổi không dùng tới, nhưng Lâm Thục Ý còn nhỏ, thông minh lanh lợi, học hỏi nhanh, chẳng mấy chốc sẽ học được cách chơi mà thôi. Mấy người trẻ bây giờ có đứa nào không kè kè cái điện thoại di động bên người? Bất quá cũng chỉ có mỗi Lâm Thục Ý, ngoan ngoãn hiểu chuyện, có tiền rồi cũng không muốn mua.
Ông làm sao biết, Lâm Thục Ý thật sự không phải là không muốn mua, mà là cậu từ trên TV mới thấy được mặt mũi cái điện thoại di động, căn bản cũng không biết rõ nó là gì, tự nhiên cũng không có ý muốn mua, dù sao cậu cho rằng điện thoại di động chỉ dùng để gọi điện thoại, mà Lâm Thục Ý căn bản không có ai để mà gọi.
Lâm Thục Ý kỳ thực chẳng hề có cảm giác hứng thú gì với điện thoại, nhưng ông Khang nói mua, cậu cũng không tiện từ chối, ngược lại cậu trừ ăn uống ra cũng không có đồ vật gì muốn mua, tiền cho cậu tới giờ, cũng không có tác dụng gì lớn. [Beta: anh không thích tiền thì cho hai đứa tụi tui bớt đi, huhu]
Ông Khang lớn tuổi, đối với mấy thứ công nghệ cao liền chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nghe nhân viên bán hàng giới thiệu.
Nhân viên bán hàng là một cô gái tuổi cũng còn nhỏ, tựa hồ nhân lúc nghỉ hè đi làm bán thời vụ.
Nhìn thấy Lâm Thục Ý đẹp trai liền có chút kích động, cũng không giới thiệu mấy cái quá đắt tiền, mà là tỉ mỉ kể đến tính năng vượt trội của những loại có giá cả phải chăng nhưng chất lượng danh tiếng.
Lâm Thục Ý nghe cũng không hiểu, nhưng từ miệng nhân viên bán hàng cậu thầm so sánh một chút, cuối cùng chọn một cái giá cả hợp túi tiền, nhiều tính năng tiện lợi, vỏ ngoài màu trắng, cầm ở trong tay thật mỏng như cái điều khiển từ xa.
Lúc về đi ngang qua cửa hàng kem, thấy có nhiều người đang xếp thành một hàng dài, Lâm Thục Ý lập tức liền không dời nổi bước chân, liên tiếp quay đầu lại nhìn, làm ông Khang cũng dừng lại nhìn theo.
Thấy đó là tiệm kem, ông Khang nở nụ cười.
Lâm Thục Ý, đứa bé này đối với tiền không có nhận thức gì, đối với đồ vật khác cũng không mấy hứng thú, vừa mua được điện thoại di động mới cáu mà vẫn một bộ dáng không chút cao hứng, duy nhất đối với ẩm thực cậu lại có một chấp niệm rất mạnh, chỉ cần thấy xếp hàng bán đồ ăn, bất kể là cái gì, Lâm Thục Ý liền trưng ra vẻ mặt cực kỳ muốn ăn thử, ông Khang xem như đã nhìn rõ tâm tư của cậu rồi.
“Muốn ăn kem sao?”
Bất quá món kem thơm ngon, mát lạnh là thứ mà cô cậu nhóc mới lớn nào cũng thích ăn.
Lâm Thục Ý gật gật đầu.
“Thích ăn thì đi mua đi, ông đứng ở đây chờ cháu.”
Lâm Thục Ý nghe vậy liền không chút nghĩ ngợi, hướng cửa tiệm kia mà đi, ông Khang suy nghĩ một chút bỗng gọi cậu lại.
“Chỉ có thể mua một cái.”
Nếu ông không nói, cậu lại giống như lần trước, lấy mỗi loại một cây là không được.
Lâm Thục Ý hơi xụ mặt, cuối cùng cũng có bộ dáng trẻ con.
“Ông không ăn sao?”
Đứa nhỏ này, cái gì cũng nghĩ tới ông, ông Khang cười cong cong đôi mắt
“Cái thứ này quá lạnh, không tốt cho răng của ông, cháu cứ mua cho mình đi.”
Phía trước tiệm kem có rất nhiều người xếp hàng, mùa này, cái gì cũng đều bán không tốt, chỉ có kem là được hoan nghênh nhất, Lâm Thục Ý chưa từng ăn thứ này, phải nói cậu thấy rất nhiều đồ vật từ trên ti vi, nhưng có thể ăn qua lại rất ít.
Quầy bán hàng phía trên treo vài tấm bảng danh mục các loại kem, chẳng những có chữ nghĩa rõ ràng mà còn có tranh ảnh kèm theo, mùi vị thì chưa biết ra sao nhưng vẻ ngoài thoạt nhìn trông thực bắt mắt, Lâm Thục Ý nhớ tới ông Khang nói chỉ có thể mua một cây, nghĩ thầm thật khó chọn lựa.
“Anh đẹp trai, anh muốn vị nào?”
Cô bé bán kem cười híp mắt cũng không thúc giục, người ta nhìn thấy trai đẹp thì rất kiên nhẫn nha~
[Beta: trai đẹp thì sao? Có chấm mút được gì đâu???]
Lâm Thục Ý ngẩng đầu nhìn qua một cái nhãn hiệu, bối rối không quyết định được.
Cô bé nở nụ cười, giới thiệu các loại kem của nhà mình
“Tiệm của nhà em có kem hoa tuyết sô cô la, kem hương thảo hạt phỉ, kem sữa tươi hoa mân côi, cái nào cũng ngon, anh đẹp trai, anh muốn vị nào?”
Lâm Thục Ý nhớ kỹ lời ông Khang nói, mím môi một cái
“Vậy vị nào ăn ngon nhất?”
Cô bé bị hỏi sững sờ, mấy người đang xếp hàng chờ phía sau cũng cười.
“Anh thích mùi vị như thế nào? Nếu là em thì em sẽ chọn vị sữa tươi hoa mân côi, nếu như anh muốn vị khác, thì còn có bạc hà, nho tím, matcha (bột trà xanh Nhật Bản), sô cô la, lavender (hoa oải hương) cũng rất ngon.”
Ăn ngon nhất ư? Chín người mười ý, kem đối với mấy cô gái, quả thực ăn cái nào cũng cảm thấy ngon.
“Vậy thì kem sữa tươi hoa mân côi đi.”
Nếu như thực sự ngon, sau này cậu sẽ đến mua mỗi ngày, Lâm Thục Ý khóe miệng cong lên.
Tiệm kem này làm thủ công nên giá tiền tuy rằng mắc một chút, thế nhưng mùi vị vô cùng thơm ngon, cô bé rất nhanh liền đưa lên một cái hộp, trên hộp là hoa văn trang trí tao nhã, trong hộp là kem sữa tuyết trắng, điểm xuyết thêm những đóa hoa mân côi nhỏ xinh, ở giữa phủ lên một muỗng mứt hoa mân côi, trong suốt đỏ tươi diễm lệ, một bên hộp còn cắm thêm vào cái thìa nhựa, thoạt nhìn liền đặc biệt ngon miệng, Lâm Thục Ý bất động thanh sắc nuốt nước bọt.
Kem sữa tươi hoa mân côi là loại đặc sắc nhất của tiệm này, mứt hoa mân côi đều được chế tác thủ công, trong veo bắt mắt, thoang thoảng hương hoa mê đắm lòng người, Lâm Thục Ý chỉ biết là mân côi là một loại hoa, chứ không biết loại hoa này còn có thể ăn, mà ăn vào còn phá lệ ngon miệng như vậy.
Ông Khang thấy Lâm Thục Ý híp mắt đi ra, liền biết thứ kia tất nhiên đã làm cho cậu rất hài lòng, bởi vì mỗi lần ăn được đồ ngon, Lâm Thục Ý sẽ có biểu tình thỏa mãn như thế.
“Mua được điện thoại, ông thấy cháu một chút cũng không cao hứng, chỉ cần ăn một cây kem liền đem cháu vui vẻ đến như vậy.”
“Thật sự ăn rất ngon, ông không muốn nếm thử sao?”
Ông Khang lắc đầu một cái.
“Trong tay cháu cầm cái gì vậy?”
Lâm Thục Ý chính mình quên bẵng đi mất, nghe ông Khang hỏi chuyện, cậu mới giơ tay lên, nguyên lai là cái tờ khai cậu tùy tiện lấy từ trong ngân hàng kia, liền đưa cho ông Khang nhìn, ông Khang lại đem nó ném vào thùng rác.
“Những thứ này, đều là gạt người, tiền vẫn nên gửi vào ngân hàng là tốt nhất”
Ông Khang đã có tuổi, quan niệm bảo thủ, Lâm Thục Ý quay đầu lại, liếc mắt nhìn cái tờ khai kia, cảm thấy những thứ được nói ở trong đó, cũng không hẳn hoàn toàn lừa gạt đi?
— Hết chương 7 —
Chú thích:
Hoa mân côi: hay còn được gọi là hoa hồng Nhật, có tên khoa học là Rosa Rugosa. Người Nhật gọi hoa là Hamanasu, có nghĩa là hoa lê bên bờ biển, không rõ tên này có xuất xứ như thế nào. Thực ra đây là một loại hoa tường vi, tức là hoa hồng trong cách gọi của tiếng Việt. Hoa mân côi khá giống hoa tường vi của ta (tức là hoa tầm xuân), nên rất dễ bị nhầm lẫn tên gọi, tuy nhiên nếu tra tên khoa học thì chúng khác nhau, mặc dù cùng một chi.
( phải: hoa tầm xuân; trái: hoa mân côi)
Họ Hoa môi (danh pháp khoa họcLamiaceae hay Labiatae), còn được gọi bằng nhiều tên khác như họ Húng, họ Bạc hà v.v, là một họ thực vật có hoa.
  1. Bạc hà:
2. Hoa oải hương
Hương thảo: rosemary
Hạt phỉ: (tên khác là: witch hazel)  hình như giống giống hạnh nhân
Socola:
sôcola
Bột Matcha:

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét