6.18.2016

ĐXNG: Chương 1

Chương 1: Bắt rắn

rắn đất

         “Rột rột…!”
Trình Thần sờ cái bụng đói đang không ngừng kêu réo, phi thường phiền muộn, chút lương thực cuối cùng trong nhà đều bị ba hắn mơ hồ đút cho hắn ăn mất rồi, nghĩ lại lúc hai đứa em sinh đôi nhìn hắn uống cháo mà nuốt nước miếng, hắn liền rất đau lòng.
Thực ra việc này cũng không thể trách hắn, ai nghĩ rằng hắn sẽ trọng sinh đâu? Ai nghĩ rằng người cha vừa mới qua đời không bao lâu lại ngồi trước mặt hắn? Ai nghĩ rằng bát cháo mà hắn uống là phần lương thực cuối cùng trong nhà?
Từ hôm qua, sau khi tỉnh lại, đầu hắn vẫn luôn đau âm ỉ, làm ba cùng em trai và em gái thập phần hoảng sợ, thực ra lúc đó hắn vừa trọng sinh đến, hai thể linh hồn không thể lập tức hòa hợp với nhau làm đầu hắn vô cùng đau đớn, qua một ngày hắn mới hoàn toàn thích ứng, mới nhận thức được rằng mình đã trọng sinh. Trang Chu mộng điệp*, đến giờ phút này hắn vẫn thiếu điều cho rằng kiếp trước của hắn chỉ là một giấc mộng!
Trang Chu mộng điệp: Cuối đời nhà Chu, tại ấp Mông, nước Tống, có một người họ Trang tên Chu, tự Tử Hưu, làm quan dưới triều nhà Chu. Có lần ông nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là người. Không biết mình là Chu nằm mộng thấy bướm hay là bướm mộng hóa Chu. Câu này là: hiện thực và mộng ảo trộn lẫn với nhau ,không thể phân biệt cái gì là thực và cái gì là mộng nên cuộc đời cũng chỉ là một giấc mộng dài mà thôi .
Khương Viên người này có lẽ do hắn tự tưởng tượng mà ra, nhưng Trình Thần biết chuyện kiếp trước nhất định không phải mộng, bởi vì những gì hắn trải qua đều được khắc cốt ghi tâm. Nhớ đến phút cuối hắn bị nhiễm bệnh nấm độc X, nhân tình ấm lạnh dễ đổi thay đổi lúc này thể hiện rõ vô cùng, tất cả đều xem hắn trở thành độc xà mãnh thú mà xa lánh, duy nhất cũng chỉ có mỗi Khương Viên đến thăm, đưa hắn đi hết đoạn đường cuối cùng, cũng đem bản thân mình nhiễm bệnh.
Bệnh nấm độc X vào năm 2003 là một loại bệnh truyền nhiễm mới, mức độ kinh khủng so với SARS còn gấp trăm lần, một khi lây nhiễm không sống quá ba ngày, mà con đường lây nhiễm chính là do tiếp xúc qua da thịt. Cho nên dù loại bệnh này cực kỳ hiểm độc, nhưng vẫn có thể khống chế.
“Rột rột…!”
Hai đứa em Trình Phỉ, Trình Hân đều gầy đến độ chỉ còn da bọc xương, bốn con mắt tội nghiệp nhìn hắn chằm chằm, tay sờ sờ bụng, hiển nhiên đã đói lắm rồi. Trình Thần biết bây giờ là mùa hè tháng 7 năm 1992, chỉ còn hai tháng nữa là hắn nên đi học, hôm nay hắn vừa tròn tám tuổi, mà đôi long phượng thai nhà hắn năm nay đã được sáu tuổi.
Nhà bọn họ vốn là gia đình nghèo nhất thôn, trong nhà có ba mẫu đất, nhưng toàn thất mùa mà thôi, một nhà bốn miệng ăn, lúc nào cũng không no. Hiện tại ba hắn đi qua nhà chú Ba đòi tiền, bất quá trong lòng Trình Thần biết rõ với tính cách ba hắn thì số tiền này nhất định không đòi được.
Hai năm qua nhà hắn nhịn ăn nhịn mặc, thường xuyên ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, ba hắn phải ra ngoài giúp làm công cho người ta mới dành dụm đủ hơn năm mươi văn tiền để cho hắn đến trường, vốn là ba hắn muốn trong nhà có người biết chữ. Mấy ngày trước, chú Ba sang nhà hỏi mượn, nói là muốn làm vốn buôn bán, hứa sẽ trả đủ trước khi hắn đi học, kết quả đến bóng dáng cũng không thấy huống chi trả tiền, số tiền này cuối cùng cũng không có. Đời trước chính là như vậy, hắn không thể đến trường, trễ hơn một năm mới đi học được.
“Anh hai, đầu anh còn đau không?”
Trình Phỉ, Trình Hân lo lắng hỏi.
“Anh không có việc gì, các em đói lắm à?”
Trình Thần lắc đầu, ba anh em hắn tình cảm rất tốt, hai đứa em từ nhỏ đã rất sùng bái hắn, ở trong lòng hai bé, không có gì hắn không làm được.
“Bọn em không đói bụng!”
Trình Phỉ, Trình Hân vội vàng lắc đầu, hai bé phi thường hiểu chuyện, không muốn để cho Trình Thần lo lắng.
“Rột!”
Hai bé vừa trả lời thì bụng lại kêu lên, nhất thời làm Trình Phỉ, Trình Hân đỏ mặt, nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của hai bé làm hắn cười to, nguyên lai hai đứa em này lúc nhỏ chơi rất vui nha~
“Hai đứa không đói, nhưng anh đói, đi, anh dẫn bọn em đi kiếm món ngon!”
Trình Thần từ trên giường nhảy xuống, đầu hắn đã hết đau.
“Rột!”
Bụng hai bé lại kêu lần nữa, miệng nuốt một ngụm nước bọt, nhắc tới ăn hai bé cũng có chút chịu không nổi. Hai bé mở to mắt, hưng phấn đến đỏ cả mặt, anh hai giỏi nhất, có anh hai, hai bé sẽ không lo bị đói.
Gia đình Trình Thần ngụ tại một huyện nghèo ở Huy Châu, nơi này khắp nơi đều là núi, trên cơ bản ngăn cách với bên ngoài. [Beta: sao nhà anh nghèo thế? Hức hức]
Núi không cao, hơn nữa tất cả đều là núi đá, đất đai phì nhiêu cực kỳ khan hiếm, cây cối không nhiều, chỉ có cỏ dại mọc thành khóm, thổ nhưỡng cằn cỗi, sức sản xuất rất kém. Trong nhà Trình Thần hiện tại không thực phẩm, không lúa gạo, hắn muốn nấu cái gì để ăn cũng không được, thế nhưng Trình Thần vẫn có biện pháp. Hai đứa em hắn luôn sùng bái hắn cũng bởi vì hắn luôn có nhiều cách cổ quái tìm ra thức ăn sơn dã cho gia đình.
Trình Thần lục lọi một chút, cầm lấy cái xẻng trong nhà liền đi ra cửa, Trình Phỉ, Trình Hân nhất thời căng thẳng theo phía sau. Ba người bọn họ hướng ngọn núi sau nhà thẳng tiến, trên núi cây cối không nhiều lắm, lại có rất nhiều hắc động nhỏ, Trình Thần tuy đã nhiều năm không trở lại, nhưng có kí ức của thân thể tám tuổi này, hắn đối với nơi đây hết thảy đều quen thuộc, nhắm mắt lại cũng không đi nhầm.
“Anh hai, chúng ta đi đâu vậy?”
Trình Phỉ, Trình Hân nắm lấy áo Trình Thần mà hỏi.
“Đi theo anh sẽ biết!”
Trình Thần thần bí cười nói.
Nếu hắn nói ra, Trình Phỉ, Trình Hân hai bé sẽ khẩn trương rồi kích động cho xem.
Những hắc động nhỏ trên núi thật ra là nhà của mấy con động vật hoang dã. Hoan tử (Hehe, đã có cao nhân chỉ rồi) là loài sống về đêm, trời sinh tính cảnh giác rất cao, phản ứng nhanh nhẹn, phi thường giảo hoạt, hơn nữa tương đối nguy hiểm, tuy nhiên vào ban ngày thì không cần quá lo lắng. Trình Thần đến từng cái hắc động nhìn qua một lượt, Trình Phỉ cùng Trình Hân đi theo phía sau hắn trong lòng sợ hãi, phi thường sợ hãi, nhưng hai bé vẫn không lùi bước, theo sát phía sau hắn.
*Hoan tử: con lửng con (Chuột trũi con)
Lúc này, Trình Thần thấy được một cái hang không lớn hơn hai mươi cm, ánh mắt sáng lên, ngay miệng hang có bùn đất còn ướt, hơn nữa có một cổ mùi tanh nồng xộc vào mũi, liền cầm lấy xẻng mà bắt đầu đào đất.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét