6.18.2016

ĐXNG: Chương 2

Chương 2: Gặp lại

soi9

Trình Phỉ cùng Trình Hân mở to hai mắt nhìn hắn, không hề nháy mắt một cái, hiển nhiên hai bé đang vô cùng hiếu kỳ, chỉ là cố nén lời không hỏi hắn. Trình Thần đào vài cái liền có cảm giác bàn tay rất đau, mở hai tay ra thì thấy chúng đều sưng đỏ. Thật đau mà!
Trình Thần nhịn đau tiếp tục đào, hiện tại hắn còn nhỏ tuổi, không có nhiều khí lực, nhưng nếu không muốn bị chết đói cũng chỉ có thể liều mạng.
Miệng hang đều là đá, phi thường khó đào, Trình Thần đem phần đất đá vừa đào được chặn bớt một phần cửa hang, hắn rất kiên trì, đào đủ hơn một tiếng, cửa hang đã sâu hơn một thước.
“Hai đứa tránh ra xa một chút!”
Lúc này Trình Thần ngưng trọng nói.
“Dạ!”
Hai bé sợ hãi, cuống quýt như thỏ con, vội vàng tìm một chỗ núp, nhưng cũng cách Trình Thần không xa lắm. Đến lúc này, Trình Thần càng xác định rõ ràng bên trong hang là con gì, trên tay hắn mặc dù nổi lên nhiều bọng nước bỏng rát nhưng hắn vẫn tiếp tục đào, chỉ là càng ngày càng cẩn thận, trong lòng phi thường căng thẳng, tay cầm cán xẻng thêm chặt.
Bất thình lình, từ cửa hang chợt phóng ra một cái bóng màu nâu đất, đụng phải đống đất hắn lấp tại cửa hang, hơi chút chấn động, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Trình Thần liền cầm cái xẻng đập xuống cái “Rầm!” Một tiếng động lớn vang lên, cái bóng màu nâu đất trực tiếp bị đập trúng, thấy thân thể nó giãy giụa, Trình Thần lại đập xuống vài xẻng nữa, chỉ một lát sau này, cái bóng này cũng nằm bất động.
“Hô!”
Trình Thần thân thể buông lỏng, đặt mông ngồi xuống mặt đất, trên người thấm ra mồ hôi lạnh.
“Anh hai! Anh hai!”
Trình Phỉ Trình Hân hai bé bị dọa sợ, cho rằng Trình Thần đã xảy ra chuyện vội vã chạy tới, đợi đến khi chạy lại gần liền kinh hô, núp sau Trình Thần, run run. Thì ra bóng cái bóng màu nâu kia cư nhiên là một con rắn đất lớn, dài hơn một mét, chỉ là con rắn này đã bị Trình Thần đập chết tươi.
Rắn đất không có độc, nhưng nổi tiếng là loài gây hại cho con người, thường xuyên ăn vụng gia cầm, kích thước phần lớn ngắn hơn một cánh tay, con này lại dài hơn một thước, đúng là hiếm thấy.
“Sợ cái gì, không phải chỉ là một con rắn thôi sao?”
Trình Thần xoa xoa đầu hai đứa em, thờ ơ cười hì hì nói.
“Anh hai, anh gan thật!”
Trình Phỉ Trình Hân nuốt một ngụm nước bọt, lòng còn sợ hãi.
“Xem hai đứa sợ kìa, một hồi ăn ngon, đừng chảy nước bọt ra đó!”
Trình Thần nhéo nhéo má hai bé
“Hôm nay có thịt ăn, cho hai đứa bồi bổ.”
Bản thân em trai, em gái hắn gầy thành như vậy, hắn thật đau lòng mà.
Nghe nói có thịt ăn, lá gan hai bé cũng lớn hơn, nhìn con rắn chết, ánh mắt bắt đầu tỏa sáng. Trình Phỉ dù sao cũng là bé trai, bạo dạn hơn một chút, thừa dịp Trình Thần nghỉ mệt, liền dùng cành cây chọt chọt nó.
“Đến đây, hai đứa giúp anh đem cái xẻng này mang về!”
Trình Thần đưa xẻng cho hai bé, trên tay hắn có rất nhiều bọng nước, bàn tay nóng bỏng đau rát, hắn tiến đến đem rắn xách lên, a, chắc nặng hơn bốn cân, khá lắm!
“Ha ha ha…!”
Ba đứa trẻ trở về, hai đứa em Trình Thần cười không ngậm được mồm, có cái ăn khiến hai bé vui vẻ đến hỏng rồi, đương nhiên bụng hai bé cũng kêu càng vang dội. Trên đường trở về còn thuận lợi tìm được một ít rau dại ở sau núi, thật đúng là niềm vui ngoài ý muốn, phải biết ở thôn bọn họ muốn tìm rau dại cũng rất khó tìm nha~~.
Một tay cầm rau, một tay nâng rắn, ba đứa trẻ cao hứng về nhà.
Đến nơi, bọn họ nhìn thấy Trình Chí Sơn đang ngồi ngay cửa, cau mày than thở. Còn Trình Chí Sơn nhìn thấy con mình đã quay về, trong mắt tràn đầy kinh hỉ, ông vội vã đứng dậy, chạy về phía Trình Thần, một tay bắt hắn lại.
“Con trai, con còn đau đầu sao lại đi ra ngoài, giờ con không sao chứ?”
“Con không sao, ba à!”
Trình Thần cúi đầu, tâm tình vô cùng phức tạp, đây chính là ba hắn, Trình Chí Sơn, kiếp trước người ba này khiến hắn vừa yêu lại vừa hận. Từ nhỏ cả nhà hắn không ít lần chịu khổ vì ông, Trình Chí Sơn là một người siêu cấp hiền lành, tốt đến mức tự hại chính mình, thậm chí cuối cùng hắn nhiễm phải bệnh nấm độc X cũng là vì ông.
Nhưng ơn cha nghĩa mẹ, nặng tựa thái sơn, công lao sinh thành dưỡng dục, không thể không báo. Không quản thế nào, ba hắn rất thương bọn hắn, cha con thân tình không cách nào dứt bỏ. Nhưng mối thân tình này, kiếp trước cầm giữ hắn, khiến hắn rơi vào thảm cảnh kia, đời này hắn tuyệt đối không phạm sai lầm như vậy một lần nữa, hắn cũng không tin sửa không được thói xấu hiền lành quá mức này của ba hắn!
“Không sao cái gì mà không sao, mau trở vào phòng nghỉ ngơi!”
Trình Chí Sơn cả giận nói.
“Ba, ba xem nè! Anh hai bắt được một con rắn to lắm!” Trình Phỉ cùng Trình Hân một bên hưng phấn mà khoe ra.
“Đây là bắt được ở chỗ nào?”
Lúc này Trình Chí Sơn mới phát hiện trong tay Trình Thần đang cầm một con rắn lớn, mắt ông trợn trừng, kinh hãi.
“Anh hai bắt được ở trên núi, sau nhà mình á!” Hai bé như hiến vật quý nói.
“Ba, ba nhanh đem con rắn này đi nấu đi!”
 Trình Thần nhìn ba hắn sắp sửa dâng lên dáng vẻ tự trách, liền kêu lên, bằng không ba hắn lại oán giận bản thân mình vô dụng.
“Ừ!”
Trình Chí Sơn viền mắt nong nóng, vội vàng đem rắn vào bếp. Trình Thần từ nhỏ đã hiểu chuyện, hơn nữa đứa bé này bản lãnh rất lớn, luôn có thể sử dụng một vài cách thức kì quái mà tìm thức ăn mang về, ông làm ba mà ở trước mặt con không lo được gì, rất xấu hổ.
Trình Phỉ, Trình Hân hai bé vừa sợ lại vừa kích động, lẽo đẽo theo Trình Chí Sơn vào bếp, gia đình hắn đã lâu không có tiếng cười như vậy rồi, rất nhanh từ bên trong liền truyền ra mùi thơm. Ở trong núi ăn thịt rắn là chuyện bình thường, nhưng bắt được hay không thì còn dựa vào bản lĩnh của mỗi người, tay nghề này của Trình Thần vài năm sau vẫn không có người học được.
Hai anh em Trình Phỉ, Trình Hân vây quanh bên người Trình Chí Sơn, thêm củi, quạt lửa, bưng nước, một bộ dáng ngóng trông thịt chín. Trình Thần nhìn đến thần tình của Trình Chí Sơn liền biết chú Ba bên kia khẳng định là không trả tiền rồi, nghĩ muốn lấy lại tiền từ chỗ chú Ba, hắn không phải không có cách.
Hiện tại, năm mươi văn tiền ở đây cũng là một món tiền không nhỏ, hắn đến trường nhiều lắm cũng chỉ cần mười văn là đủ, số tiền này là của cải dành dụm mấy năm này của nhà hắn, không biết chú Ba nghe được từ đâu, biết ba hắn có nhiều tiền, ông ta liền cùng Tam thẩm đến nhà hắn khóc sướt mướt một phen, liên tục cam đoan sẽ trả lại đúng hẹn làm ba hắn mềm lòng mà đem ra cho mượn. [Beta: anh đã trúng số nghèo mà còn được khuyến mãi thêm dòng họ cực phẩm nga~ ]
Lúc hắn biết được đã chậm rồi, mấu chốt bây giờ là làm sao nghĩ cách lấy tiền về.
Nhưng nhiệm vụ cấp bách trên hết là làm cách nào để gia đình hắn không bị chết đói a! Càng nghĩ càng cảm thấy cực kỳ đau đầu, trong nhà chỉ còn lại một chén bột mì, như thế mà ba hắn cư nhiên cho người ta mượn tiền. Hắn nhớ, kiếp trước lúc này là thời gian tối tăm nhất của bọn họ, khi đó trong nhà bốn miệng ăn đều đói, ba hắn không có biện pháp nào khác đành theo người trong thôn lên thành phố tìm việc, để ba anh em hắn lại nhà, kết quả một văn tiền ông cũng không mang về được, còn bị người ta lừa mắc một đống nợ. [Beta: ba anh chính là super cực phẩm đó chứ, hắc hắc]
Trình Thần biết con người ba hắn thành thực, còn là loại siêu cấp hiền lành, ở trong thôn chăm chỉ trồng trọt không chừng còn làm ba anh em hắn chết đói, nói chi đi lên thành phố, nhất định sẽ bị người ta ăn đến mẩu xương cũng không còn.
Ba hắn còn đang nấu thịt rắn, bỗng nhiên trong thôn truyền đến một trận huyên náo.
Trình Thần thân thể chấn động, chẳng lẽ hôm nay bọn họ đến? Hắn cuống quít chạy ra khỏi nhà.
“Anh hai, anh hai!”
Trình Phỉ, Trình Hân thấy hắn chạy ra ngoài, cũng vội vàng chạy theo.
Ba người ra tới cửa thôn, liền thấy mọi người đang tụ tập thành một đống, nhao nhao bàn tán, ồn ào chỉ trỏ. Trình Thần nhanh chân chạy tới, hai đứa em hắn theo đuôi cũng trờ đến. Đợi nghe mọi người nói xong hắn mới biết, thì ra có một người phụ nữ mang theo trẻ nhỏ chạy nạn đến nơi này.
Hai năm trước cả nước bị hạn hán, dân chạy hạn rất nhiều, năm nay mưa nhiều, tuy rằng dân chạy nạn ít đi, nhưng vẫn có, bởi vậy nói có người phụ nữ như thế, cũng không người nào hoài nghi. Chỉ là ai cũng đứng xem náo nhiệt, không muốn hỗ trợ. Thôn bọn họ ở huyện Huy Châu, rất nghèo, dù cho đã đến năm 2003, vẫn nghèo như cũ, không khác chi. Nhà nào cũng nghèo, ăn không đủ no, nên không ai nhàn rỗi đi giúp đỡ kẻ khác, thực ra người trong thôn rất thuần lương, chất phác, chỉ biết chuyện nhà, củi gạo dầu muối.
Trong thôn không người hỗ trợ, tất cả đều thờ ơ lạnh nhạt, cho dù có người nhiệt tâm cũng không có khả năng giúp đỡ, trước đây cũng có dân chạy nạn đi nhầm đường đến đây, biết được nơi này là huyện Huy Châu liền trực tiếp bỏ đi, không nói ai cũng biết, hai năm trước trong thôn bọn họ cũng có người chạy nạn đi nơi khác. Nhưng cuối cùng người phụ nữ kia cùng đứa nhỏ vẫn lưu lại nơi này, những người khác như ong vỡ tổ đi về nhà, sắc trời đã tối, bọn họ phải về nhà nấu cơm.
Chỗ hai người nọ tá túc là một chuồng bò cũ, hai năm trước đã bị bỏ hoang, cho nên bên trong không có mùi hôi, miễn cưỡng vẫn ở được. Dọn dẹp một chút, còn có thể che mưa chắn gió, đương lúc này là tháng bảy, khí trời nóng bức, chuồng bò lại không có chăn màn hay vật gì ngăn muỗi nên muỗi rất nhiều, chỉ cần ngủ một buổi tối thôi thì cả người bị chích nát, không còn chừa chỗ nào.
Trình Thần nhìn đứa trẻ kia không chớp mắt, đứa trẻ đấy mặc dù bị nhiều người vây quanh cũng không lộ ra vẻ sợ hãi, cũng không có nửa điểm khiếp nhược, bộ dáng cậu rất bình tĩnh, hờ hững mà đứng nhìn hết thảy, tuổi còn nhỏ lại có thần thái gặp nạn không sợ loạn, sâu trong vẻ ngoài bẩn thỉu là một loại khí chất quật cường cùng kiên nghị. Kiếp trước Trình Thần không hiểu, luôn cảm thấy đứa trẻ này rất đặc biệt, cho nên hắn làm quen cậu, rồi cùng chơi với nhau. Cũng bởi vì hắn đem đứa trẻ này trở thành bạn tốt nhất, cho nên chuyện phát sinh sau đấy hắn mới không thể nào tiếp thu được.
Bọn họ quả nhiên vẫn tới!
Đứa trẻ này chính là bạn tốt nhất của hắn, Khương Viên!
Là cái người đứng trong mưa mà nói thích hắn – Khương Viên, là cái người bị hắn vừa đấm vừa đá cũng không đánh lại – Khương Viên, là cái người ở bên hắn đến thời khắc cuối cùng của sinh mệnh  – Khương Viên…
Mọi người tản ra, chỉ còn lại ba anh em Trình Thần, Khương Viên ánh mắt lãnh đạm, cậu cũng nhìn thấy Trình Thần, ánh mắt đạm mạc, không khác gì những người kia. Trình Thần trong giây lát đối cậu lộ ra một nụ cười sáng lạn, sau đó lôi kéo Trình Phỉ cùng Trình Hân chạy về nhà, Khương Viên nhìn vẻ tươi cười tỏa nắng của đứa trẻ kia, chợt sửng sốt, cái nụ cười đặc biệt này cứ như vậy bị cậu ghi tạc trong lòng. [Beta: hô hô, là nhất kiến chung tình đi!]

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét