6.18.2016

ĐXNG: Chương 3

Cuối cùng ta cũng up được 3 chương rồi, gần 2 tiếng đó, ~T^T~, (hôm nay ta up ch3,4,5 nhá)

Chương 3: Hai chén canh

CanhLuon
(Nhà ảnh nghèo gần chết làm gì có nguyên liệu nấu cho ngon thế!! Hình minh họa thôi nhá!)

“Ba, hôm nay có một dì chạy nạn tới thôn mình, cô ấy còn mang theo một đứa bé!”

Trình Phỉ cùng Trình Hân hai bé chạy về không kịp thở liền lôi kéo Trình Chí Sơn kể lại. Trình Chí Sơn tươi cười cùng hai bé nói chuyện, lúc này thịt rắn cũng đã được hầm chín.
“Thật thơm a~~!” Trình Phỉ cùng Trình Hân hai bé ngửi được mùi hương hấp dẫn đã sớm chịu không nổi, thèm đến nỗi chảy cả nước miếng.
“Đừng nóng vội, mỗi người đều có phần!” Trình Chí Sơn nói. Nói xong ông múc trước cho Trình Thần một chén, Trình Chí Sơn từ nhỏ đến lớn đều đặc biệt thiên vị Trình Thần, hai bé Trình Phỉ cùng Trình Hân nhìn mãi thành quen nên cũng không có gì bất mãn.
Trình Thần cũng không khiêm nhường, dù sao đều là người trong nhà. Ngửi mùi thịt thơm, nước bọt thiếu chút nữa chảy xuống, nhưng Trình Thần không ăn trước. Đợi đến khi Trình Chí Sơn cũng múc cho mình cùng hai em hắn mới ăn, tổng cộng bốn người, trong chén Trình Thần thịt rắn nhiều nhất, của ông ít nhất, lúc này Trình Thần vội vã nhảy tới nhìn cái nồi canh bên cạnh, trong nồi còn lại một chút thịt rắn.
Con rắn này nặng gần bốn cân, bỏ đầu cùng da cũng còn hơn ba cân. Chia đều bốn người, thật sự chưa đủ thỏa mãn, nhưng miễn cưỡng thì ăn cũng no. Trình Thần liền vội vàng đem thịt trong chén của mình đổ lại vào nồi, đứng dậy, lấy ra thêm hai cái chén, đem phân nửa múc vào hai cái chén đó, phần thịt rắn còn dư lại liền không nhiều lắm.
“Con trai, con làm gì vậy?” Nhìn đến hành động của Trình Thần, Trình Chí Sơn phi thường nghi hoặc.
“Ba, dì vừa chạy nạn tới thôn mình cùng đứa nhỏ đi theo đều không có gì để ăn, rất đáng thương, con đưa cho họ chút thịt rắn, được không ba?”
“Ừ, đáng thương thật, ba cùng con đi!”
Trình Chí Sơn đồng tình nói. Trình Thần biết chắc ba hắn sẽ đồng ý, trong lòng nhịn không được thở dài, đây chính là ba hắn, rõ ràng trong nhà không có cái ăn, còn luôn nghĩ giúp người khác. Kiếp trước cũng chính ba hắn thấy hai người kia đáng thương, tặng cho họ một ít đồ, vì vậy Trình Thần mới quen được Khương Viên.
“Không cần đâu ba, một mình con đi là được rồi!”
Trình Thần không đợi Trình Chí Sơn đáp lời, liền bưng hai chén thịt rắn đi đến cái chuồng bò phía bên kia, bởi vì lo lắng canh đổ ra ngoài, Trình Thần đi rất chậm.
“Vậy con cẩn thận một chút!” Trình Chí Sơn không yên lòng, dặn dò.
“Đưa xong nhanh chóng trở về, bằng không canh nguội mất!”
“Dạ!” Trình Thần ngoan ngoãn đáp.
“Dì ơi, ba con kêu con mang qua cho nhà dì một chút canh!”
Đi tới bên cạnh chuồng bò, Trình Thần liền vội vàng kêu lên.
“Hả, con là con cái nhà ai vậy, cho dì gửi lời cảm ơn ba con nha!”
Người phụ nữ thoạt nhìn mới hơn ba mươi tuổi, gương mặt vẫn còn rất trẻ, là người phụ nữ ôn nhu, thiện lương, hiền lành nhất trong mắt Trình Thần. Cũng bởi Trình Thần từ nhỏ không có mẹ, mà nàng lại đối với Trình Thần rất tốt, lúc đầu Trình Thần thường xuyên ảo tưởng, giá như nàng là mẹ của mình thì tốt rồi, hiện tại có thể gặp lại nàng, Trình Thần trong lòng vô cùng cảm động.
Khương Linh Lung nhìn đến động tác của Trình Thần, rất lấy làm cảm kích, nhà Trình Thần là người duy nhất giúp đỡ nhà nàng
 “Dì cảm ơn ý tốt của con, chỉ là chén canh thịt này rất quý, con bưng trở về đi, dì không dám nhận!”
“Dì ơi! Ba con kêu con bưng đến, nếu con bưng về ba sẽ đánh con chết mất! Dì à, dì đừng để con bị đánh, nha dì!”
Trình Thần ra vẻ đáng thương nói. Trình Chí Sơn đau hắn, yêu hắn còn không kịp, làm sao dám đánh hắn, hắn đây là bịa chuyện trắng trợn mà.
“Này… !”
Khương Linh Lung nhìn Khương Viên, trong lòng chợt đau, kẻ, người ta đòi tiền không có tiền, cần lương ăn không có lương ăn, làm thế nào để nuôi sống hai người, đều đã đến mức độ này nàng trăm triệu lần không thể không lấy. Trên đường chạy nạn đến đây, nàng mang theo Khương Viên đã ăn rất nhiều khổ, nàng thì không sao, nhưng Khương Viên còn nhỏ, bởi vì một hành trình dài kia, cơ bản không có người nào nguyện ý giúp đỡ bọn họ, bây giờ nhìn đến hành động của Trình Thần, mắt nàng đã ươn ướt, thoáng cái nàng liền thích đứa bé tinh quái này
“Kia… dì cám ơn con, con tên gì, nhà ở đâu, một lát dì qua nhà cảm ơn ba con.”
“Không sao đâu dì, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.”
Trình Thần thờ ơ nói.
“Con tên Trình Thần, ba con là Trình Chí Sơn, con còn có một đứa em trai tên Trình Phỉ, một đứa em gái tên Trình Hân, hai đứa là song bào thai luôn nha, nhà con thì ngụ tại thôn Bắc!”
Trình Thần bộ dáng đóng giả trẻ con, không chút tâm cơ đem tình huống trong nhà đều nói ra. Trình Thần còn nhỏ, trên người cũng bẩn thỉu, nhưng đôi mắt ngời sáng khiến Khương Linh Lung rất thích.
“Thần Thần thật ngoan!”
Khương Linh Lung yêu thương sờ đầuTrình Thần.
“Dì nhanh ăn đi, canh muốn nguội mất rồi, hai người nhất định phải ăn hết, bằng không ngày mai sẽ hư, con đi về trước.”
Trình Thần cười đến ánh mắt đều cong, thập phần đáng yêu.
“Ừ, Thần Thần về nhà cẩn thận nha con!”
Khương Linh Lung dặn dò.
“Dạ, thưa dì con về!”
Trình Thần vẫy tay, hắn hướng Khương Viên nháy mắt một cái, vui vẻ nhảy nhót đi trở về.
Khương Viên cúi đầu không nhìn hắn, Trình Thần đột nhiên cảm giác thật thú vị. Lúc này nếu không để ý Khương Viên tuổi vẫn còn nhỏ, hắn cũng quên Khương Viên từng có bộ dáng nhăn nhó của trẻ con. Khương Viên tuy rằng xuất thân trong gia đình ở quân nhân, nhưng vẫn còn là một đứa trẻ. Mà trẻ con bản tính vốn ham chơi, Khương Viên cũng không ngoại lệ, tuy nhiên kiếp trước cậu vừa đến nơi này, cùng những đứa trẻ trong thôn rõ ràng có sự khác biệt, nên Khương Viên khi đấy không có bạn, cậu cũng không đến làm quen với mấy đứa đó, liền một thân một mình, tự sinh tự diệt.
Khoảng thời gian đó, Trình Thần tính tình cũng rất bướng bỉnh, hắn tìm Khương Viên chơi, một mặt là bởi ba hắn bảo, mặt khác là bởi cảm thấy Khương Viên rất đặc biệt, nhưng điểm mấu chốt là do Khương Viên không thèm phản ứng hắn, nên hắn phi thường muốn trêu chọc cậu. Thực ra Khương Viên cũng rất hâm mộ trẻ con trong thôn, có thể tự do vui chơi, nhưng do cậu không thích nói chuyện nên không thể hòa nhập được, mà hết lần này tới lần khác Trình Thần tính tình cũng quật cường, cứng rắn đem cậu tha xuống.
Chợt ngẫm lại, Trình Thần bỗng nhiên cảm thấy chua xót!
Hắn nhớ, kiếp trước khoảng thời gian chơi cùng với Khương Viên thực vui vẻ, thẳng đến khi Khương Viên đột nhiên rời đi, hắn đã từng sống trong mất mát một đoạn thời gian thật dài. Đợi đến khi gặp lại, cũng đã là nhiều năm về sau rồi. Khi ấy có một ngày, Khương Viên đột nhiên nói thích hắn, Trình Thần thoáng cái đầu óc liền bối rối. Lúc đó tâm tình hắn đặc biệt phức tạp, Khương Viên từ cậu bạn thân nhất biến thành kẻ mơ ước thân thể hắn [Beta: anh làm như anh ngon lắm vậy, xí!], quan trọng nhất hắn là một thẳng nam. Dĩ nhiên hắn không cách nào tiếp nhận nổi, liền cảm thấy mình bị bạn thân phản bội.
Khương Viên là người duy nhất ở kiếp trước khiến hắn cảm động, nếu như không có chuyện đó, có lẽ hai người vĩnh viễn là bạn thân, cho dù là vì Khương Viên mà bắt hắn chết, hắn cũng sẽ không tiếc. Kiếp trước Khương Viên đối với hắn rất tốt, hắn nhớ rất rõ. Nhưng Khương Viên càng đối tốt với hắn, càng yên lặng nỗ lực vì hắn, hắn liền càng bài xích Khương Viên, thực sự là ứng một chữ, “tra” mà.
Nhưng kiếp trước lúc hắn sắp chết, Khương Viên vẫn đối với hắn như cũ, không rời không bỏ, điều này làm cho hắn rất cảm động.
Nhưng tính hướng là trời sinh, hắn vô pháp ngăn cản, mà cũng không có khả năng đột nhiên đi thích đàn ông. Đã chết qua một lần, Trình Thần trong nháy mắt liền có một loại giác ngộ, cũng không phải hắn tự nhiên thích đàn ông, chẳng qua là cảm thấy hắn nên quý trọng. Hơn nữa người đó còn là Khương Viên, bạn thân nhất của hắn, hắn càng nên quý trọng.
Một đường về nhà, Trình Thần suy nghĩ rất nhiều.
Đến nhà, Trình Chí Sơn ân cần hỏi han vài câu rồi đem canh thịt rắn đưa tới tay Trình Thần, Trình Thần đã sớm đói muốn chết, cầm chén hai ba ngụm liền nuốt hết, ba cân thịt rắn rất nhanh bị quét sạch sẽ. Người nhà đều không ăn no, trẻ con trong giai đoạn đang lớn, ăn rất nhiều.
Tối hôm nay miễn cưỡng đối phó được, nhưng ngày mai, ngày kia, sau này thì sao?
Không ngoài dự liệu, cứ rập theo tình huống ba hắn đi ra ngoài làm công như kiếp trước!
Thế này thì không được, đời trước bởi vì ba hắn đi ra ngoài mà đem đến cho nhà rất nhiều phiền toái, đời này Trình Thần bất luận như thế nào cũng không cho ba hắn đi. Việc cấp bách bây giờ là nghĩ biện pháp khiến Chú Ba hắn trả tiền, như vậy mới có tiền mua lương thực, tâm liền kiên định, nếu không thiếu đói, ba hắn cũng không cần phải đi đâu làm công. Trình Thần từ trước đến nay mưu kế vô số, bởi vậy rất nhanh đã có chủ ý, chỉ là để ngày mai tính.
Ăn cơm xong, Trình Phỉ cùng Trình Hân liền quên ưu sầu, vui vẻ đi chơi, Trình Chí Sơn ở phía sau nhà rửa chén. Mà Trình Thần thì nhân lúc này lục lọi trong phòng hắn, kiếm được bộ chăn đệm, mùng mền cũ nhưng không có mùi, dùng tạm cũng được.
Hắn nói muốn đem cho mẹ con Khương Viên, ba hắn một chút cũng không phản đối, thậm chí còn rất nhiệt tình bảo Trình Thần nên đi ngay. Trình Thần nhanh như chớp chạy đến chuồng bò, Trình Phỉ Trình Hân như hai cái đuôi nhỏ mà chạy theo. [Beta: sao ta thấy 2 bé này dễ thương quá à! Cứ như keo dính chuột í, hắc hắc!!!]
Trình Thần mang chăn mền đến, khiến Khương Linh Lung rất cảm động, liên tục nói cảm ơn, Trình Phỉ cùng Trình Hân đỏ mặt, bị thái độ của Khương Linh Lung làm cho ngượng ngùng. Thế nhưng Trình Thần nửa điểm ngượng ngùng đều không có, ai đến cũng không cự tuyệt, toàn bộ tiếp thu.
“Thần Thần, một hồi con trở về, đem túi gạo này mang về luôn!”
Khương Linh Lung đem tới một cái túi. Gạo này là nàng đem quần áo của mình ra trao đổi với người trong thôn, không nhiều lắm, nàng phân một nửa đưa cho nhà Trình Thần. Vốn tính sáng mai mang chén qua nhà Trình Thần trả rồi đưa luôn, buổi tối mà qua sợ người khác nói lời không hay.
“Cám ơn dì!”
Trình Thần cảm kích nói, hắn biết Khương Linh Lung vừa chạy nạn đến, cũng không dễ dàng. Bất quá hắn không từ chối, Khương Linh Lung nhất định muốn hắn cầm gạo, với lại, trước mặt Khương Linh Lung hắn không muốn tỏ ra khách sáo, quá xa cách.
“Ngoan!” Khương Linh Lung sờ sờ đầu Trình Thần.
“Tớ là Trình Thần, cậu tên gì?”
Trình Thần chạy đến trước mặt Khương Viên, không nháy mắt mà nhìn chằm chằm người ta. Khương Viên trừng mắt, liếc hắn một cái, nhăn nhó xoay người sang chỗ khác, không nói lời nào. Nhìn dáng vẻ này của Khương Viên, Trình Thần ráng nhịn cười, hắn càng ngày càng cảm thấy Khương Viên khi còn bé rất thú vị nha~~. Thực ra hắn biết Khương Viên sẽ không mở miệng nói chuyện, hắn đã từng cho rằng Khương Viên bị câm điếc, nhưng thực ra Khương Viên có thể nói, bởi vì trong nhà từng xảy ra biến cố khiến cậu chỉ muốn ngậm miệng, không muốn thốt ra bất cứ lời nào, vì vậy dần dần người khác coi cậu thành câm điếc.
“Thần Thần, nó tên Khương Viên, là con trai dì, nó không nói chuyện đâu, sau này con có thể dẫn nó đi chơi chung không?”
Khương Linh Lung khi nói cũng rất khẩn trương, nàng sợ nhìn đến biểu tình không vui trên mặt Trình Thần. Khương Linh Lung là đem Trình Thần kéo qua một bên nói, thân thể Khương Viên cứng đờ, lỗ tai cậu dựng lên, biến cố trong nhà lúc trước khiến cậu phi thường mẫn cảm.
“Không thành vấn đề, xin dì đừng lo, cứ yên tâm! Khương Viên sau này cứ giao cho con, con bảo đảm sẽ khiến cậu ấy coi nơi này như là nhà của mình!”
Trình Thần vỗ ngực, thề son sắt, hắn biết Khương Linh Lung thực ra cũng không phải mẹ Khương Viên, mà chỉ là cô của cậu.
“Hô!”
Trình Thần phảng phất nghe được âm thanh hai đạo hô hấp nặng nề thở ra, Khương Viên xoay đầu lại nhìn đứa bé đang cười kia, tim đập thật nhanh[Beta: Đó, ta nói mà, em là nhất kiến chung tình với anh rồi! Anh làm cái chi cũng thấy thuận mắt hết. Mà TT cứ cố tình quyến rũ người ta suốt nha! Hư hư!]


[Edit: không quyến rũ ẻm chạy theo người khác thì khóc không ra nước mắt luôn!!! Nên bây giờ bắt đầu dụ dỗ là được rồi.]

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét