6.19.2016

ĐXNGG_Chương 4

Chương 4: Khương Viên

HaiBe


Kiếp trước bởi vì không nói lời nào nên Khương Viên bị người khác coi thành câm điếc, còn bị mấy đứa trẻ trong thôn ăn hiếp, ngẫm lại hình như khi đó cũng chỉ có mình hắn không cười nhạo Khương Viên, sau đó Khương Viên mới cùng hắn trở nên thân thiết. Trình Phỉ Trình Hân đứng một hồi thấy chán, muốn chạy chơi xung quanh, Trình Thần quay đầu lại dặn dò hai bé xong mới cho đi. Ở đấy được một lúc, Trình Thần tiến lên kéo Khương Viên, hướng Khương Linh Lung nói.
            "Dì ơi! Hôm nay cho Khương Viên tới nhà con ngủ nha dì?"
            "Như thế thì không hay cho lắm… Sẽ làm phiền nhà con" Khương Linh Lung tâm đã động, nhưng vẫn còn chút ngần ngại.
            "Dạ, không có sao đâu dì, đây là ba con kêu!" Trình Thần ưỡn ngực nói.
            "Kia… dì cám ơn con, Thần Thần, con thay dì nói với ba con tiếng cám ơn"
Ngủ ở chuồng bò, nàng rất lo Khương Viên bị muỗi cắn đến sinh bệnh, bây giờ Khương Viên có thể đi đến nhà Trình Thần mà ngủ, nàng liền an tâm.
            "Dạ, con sẽ nói!" Trình Thần mỉm cười ngọt ngào đáp.
            "Viên Viên đến nhà Trình Thần phải lễ phép nha!"
Khương Linh Lung yêu thương sờ sờ đầu Khương Viên.
Trình Thần kéo tay Khương Viên lôi đi, thân thể Khương Viên cứng ngắc, một chút cũng không nhúc nhích, bản thân không muốn đi đến nhà Trình Thần. Cậu chỉ là một đứa bé, bảo cậu một mình đến nhà người lạ ngủ, cậu thực sự rất sợ, Khương Linh Lung hy vọng cậu có thể nghỉ ngơi ở chỗ tốt nhưng lại không nghĩ đến điều này, nhìn dáng vẻ của cậu, Trình Thần bèn tiến đến bên tai Khương Viên nói hai câu, Khương Viên hồ nghi nhìn hắn, sau đó thân thể rốt cục cũng động, đi theo phía sau Trình Thần.
Khương Linh Lung mở to hai mắt, vui vẻ! Đứa bé này thật có biện pháp, Khương Viên tính tình quật cường có đôi khi chính nàng cũng bó tay với nó, Trình Thần quả là bản lĩnh, không biết nói cái gì với Khương Viên liền đem Khương Viên thuyết phục.
Khương Linh Lung đưa mắt nhìn bốn cái bóng nhỏ đi xa dần, cảm khái vạn lần.
Một đường đi tới nhà Trình Thần, Khương Viên thân thể căng thẳng, đến một gia đình hoàn toàn xa lạ trong lòng cậu rất phòng bị. Trình Phỉ cùng Trình Hân hai bé ngay từ đầu đối Khương Viên rất hứng thú, nhưng cũng nhanh chóng đem cậu ném ra sau đầu, vui vui vẻ vẻ tự mình đi chơi tiếp.
            "Ba, cậu ấy là Khương Viên!"
Trình Thần giới thiệu cho Trình Chí Sơn, Khương Viên hướng Trình Chí Sơn gật đầu chào hỏi. Cậu là người rất nhớ ân, ai đối tốt mình đều ghi tạc ở trong lòng.
            "Ngoan, thật hiểu chuyện, cứ xem nơi này như nhà của cháu!" Trình Chí Sơn nói.
            "Ba làm gì thì cứ làm tiếp đi, con mang theo Khương Viên ra ngoài chơi!"
Trình Thần không cho Trình Chí Sơn cùng Khương Viên nhiều lời, lôi kéo Khương Viên bỏ chạy. Khương Viên nhìn chằm chằm vào Trình Thần, xem thật kỹ, miệng mím chặt.
            "Cậu xem đi, những thứ này đều là bảo bối của tớ!"
Trình Thần đắc ý đem một cái rương gỗ dưới gầm giường lôi ra, bên trong có rất nhiều thứ. Hai mắt Khương Viên mở thật to, từ trên nét mặt của cậu, có thể nhìn ra cậu đối với đồ vật bên trong rương cảm thấy vô cùng hứng thú.
Trong rương có mấy hòn đá hình thù kỳ quái, có cung tên, có dao dài như mã tấu, có mộc côn bén nhọn, có một cái lưới cũ nát, a, chờ một chút! [Beta: anh tàng trữ trái phép hàng nguội nha! Còn nhỏ mà đã có năng khiếu rồi! hắc hắc]
Trình Thần trực tiếp đem cái lưới mở ra, bên trong có một cây đèn dầu hoả cùng một cái bao tải đựng rắn, lúc này mới sáu giờ chiều, trời chưa tối hẳn, Trình Thần hướng Khương Viên thần bí nói.
            "Yên tâm đi, tớ sẽ không lừa cậu!"
Khương Viên nhìn hai mắt hắn, sau đó cúi đầu.
Trình Thần nhìn bộ dáng này của Khương Viên, có một loại cảm giác nói không ra lời. Bên ngoài Khương Viên là một đứa bé hết sức an tĩnh, trên thực tế Khương Viên rất có trách nhiệm, hơn nữa luôn đem mình làm thành đàn anh, đặc biệt thích chiếu cố người khác. Đương nhiên người có may mắn hưởng thụ đãi ngộ này, kiếp trước hình như chỉ có mỗi mình hắn. Chỉ là một thời gian sau, hắn cũng rất cường thế, liền vô cùng chán ghét “đãi ngộ” này từ Khương Viên. [Beta: em thụ quá cường, nàng edit không nói trước thì ta sẽ lầm KV là công mất >”< em ấy là chuẩn công mừ!]
Trình Thần thở dài một hơi, có Khương Viên ở bên cạnh làm cho hắn luôn có một loại cảm giác rất an tâm.
Nhìn thời gian không sai biệt lắm, hai đứa em của hắn đang ở trên giường vui đùa, Trình Thần trộm huých Khương Viên một cái, đem đèn dầu, bao lưới nhét vào tay cậu, mà bản thân hắn thì lấy ra một cây dao thật dài như mã tấu, rất bén nhọn, cùng một cái mộc côn, sau đó hất đầu, ý bảo Khương Viên cùng hắn đi.
Trình Chí Sơn nhìn Trình Thần cùng Khương Viên chạy ra khỏi cửa, cười khổ lắc đầu.
Lúc này, trời đã tối hẳn, đầu tháng không trăng, bốn phía đen như mực, đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón. Trong đêm, một trận gió mát lạnh nhè nhẹ thổi qua, đem thời tiết nóng bức của ngày hè đều thổi tan hết.
            "Cậu sợ không?"
Trình Thần xoay đầu nhìn Khương Viên, dưới ánh đèn, thân thể Khương Viên run nhè nhẹ, rõ ràng rất sợ, lại quật cường lắc đầu. Trình Thần cười hắc hắc một chút, hắn trong thôn nổi tiếng là thủ lĩnh nha~~, cho dù là mấy đứa trẻ lớn hơn cũng đều sợ hắn, hắn thuộc loại có lá gan không nhỏ, đến cả người lớn trong thôn có đôi lúc cũng không bằng, đi trong đêm tối, hắn một chút cũng không sợ.
Trình Thần gan dạ như thế cũng vì hoàn cảnh bắt buộc, vào mùa hè hai năm trước, toàn quốc đại hạn, trong nhà bọn họ không còn cái gì để ăn, đều dựa vào vỏ cây, rễ cỏ sống qua ngày. Xung quanh thôn và cả trên núi nếu có thứ gì ăn được, đều bị con người càn quét hết sạch. Khi đó, Trình Thần đói không chịu được, bèn đánh bạo trộm đèn dầu trong nhà, cùng mấy người lớn vào ban đêm đi tìm cái ăn, ba hắn tuyệt nhiên không biết.
Ở nơi này, vào ban ngày thứ có thể ăn được đều bị tìm ăn hết, đến buổi tối may ra còn bắt được một vài con ếch.
Trình Thần cũng đi, hắn quả thực bắt được hơn mười con ếch, so ba hắn còn nhiều hơn. Khi về nhà, hắn làm cho Trình Chí Sơn sợ đến choáng váng, tuy rằng không đánh hắn, nhưng lại lớn tiếng la mắng, Trình Thần nếm được ngon ngọt, sau này mỗi buổi tối đều đi ra ngoài, ba hắn muốn quản cũng không quản được, hắn liền chậm rãi luyện được một lá gan lớn.
Trên núi vào ban đêm rất nguy hiểm, tuy không có chó sói, cũng không có động vật ăn thịt loại lớn nào, thế nhưng rắn độc không thiếu, lại còn có cả hồ ly, hơn nữa đường lên núi cũng không dễ đi, không cẩn thận liền có chuyện, nhưng lấy lá gan Trình Thần, hắn đúng là không biết sợ.
Nhớ lại lúc sáu tuổi, vào một đêm nọ, hắn đụng phải một con hồ ly, con hồ ly kia còn lớn hơn cả chó trưởng thành. Nhưng cuối cùng hồ ly cũng bị hắn làm cho kinh sợ mà bỏ chạy, kết quả, từ sự kiện đó hắn không còn cảm thấy có bóng ma tâm lý nào nữa mà ngày càng lớn gan hơn, chuyện này ở trong thôn liền trở thành một cái truyền thuyết, mà cũng bởi chuyện này nên mấy đứa trẻ trong thôn, thậm chí có vài người lớn nhát gan càng thêm sợ hắn.
Trình Thần cũng không lo lắng cho Khương Viên, dù sao, toàn bộ người trong thôn e rằng chỉ có mỗi Khương Viên có lá gan cùng kích thước với gan hắn. Ở kiếp trước, vào mấy năm sau, toàn bộ những ngọn núi phụ cận đều được hắn xem là địa bàn của mình, bây giờ hắn chỉ là chưa thích ứng mà thôi.
Đương nhiên sau này Trình Thần mới biết được, nguyên lai khi đó Khương Viên rất sợ, cậu vốn dĩ chỉ là một đứa bé làm sao có thể không sợ, tất cả cũng vì không muốn bị mất thể diện ở trước mặt hắn, chuyện này về sau trở thành một đoạn hồi ức ngọt ngào.
Trình Thần men con đường quen thuộc, mang theo Khương Viên hướng ra ruộng mà đi.
Bỗng thấy từ xa ánh sáng leo lét của mấy ngọn đèn, Trình Thần vội vã dừng lại, đổi sang một hướng khác. Ở trên núi, thứ đáng sợ không phải là rắn độc, cũng không phải hồ ly, mà là con người, nhất là vào buổi tối. Trình Thần tuy rằng to gan lớn mật, thế nhưng gặp phải kẻ xa lạ thì sẽ lập tức trốn xa, bằng không rất có khả năng bị bắt rồi đem đi bán. Cho dù là người quen biết, chỉ cần không phải đặc biệt thân thiết, Trình Thần cũng sẽ không tới gần, đây là lời ba hắn ngàn căn vạn dặn, hơn nữa trong thôn đã từng có một đứa bé bị bắt bán đi rồi, hắn nhớ càng thêm sâu sắc.
Bên phía ruộng kia có người, Trình Thần không thể làm gì khác hơn là lui lại, xoay đầu theo hướng núi mà đi tới.
Đột nhiên, Khương Viên kéo hắn lại, thân thể run rẩy, Trình Thần theo ánh mắt của cậu nhìn sang. Xa xa một đôi con ngươi xanh mượt lóe sáng trong đêm, đèn dầu tù mù, xung quanh là một mảnh hắc ám, không gian tĩnh mịch thỉnh thoảng truyền đến từng đợt tiếng kêu quỷ dị. Trình Thần cảm giác trong nháy mắt trên người Khương Viên nổi lên vô số da gà, tóc gáy thậm chí dựng thẳng cả lên. Trong đêm, đột nhiên xuất hiện cảnh tượng như vậy, người nhát gan sợ rằng đã trực tiếp hồn phi phách tán, thậm chí còn có khi ngất xỉu luôn ấy chứ.
Ai biết Trình Thần thấy một màn này không chỉ không sợ, trái lại hai mắt hắn mở to, trong người ngập tràn cảm giác hưng phấn.
Trình Thần lập tức muốn nhào qua phía kia, nhưng bị Khương Viên kéo lại.
            "Không có sao đâu, đừng lo lắng!"
Trình Thần vội vàng nói, nhưng Khương Viên căn bản không nghe, thân thể cậu nhỏ bé lại bộc phát ra sức lực kinh người, túm lấy Trình Thần, đứng chắn ở trước mặt hắn. Chưa đến mấy phút, đôi mắt kia bắt đầu di động vào trong bóng tối thăm thẳm rồi biến mất.
Trình Thần không biết nên tức giận hay là cảm động.
Hắn dùng sức đẩy ra Khương Viên qua một bên, hướng về phía đôi mắt vừa biến mất, hấp tấp đuổi theo. Khương Viên thật sự phát hỏa
'Tên nhóc này sao lại không biết tốt xấu như vậy!'
Nhưng nhìn Trình Thần càng chạy càng xa, Khương Viên liền vội vã chạy theo. Tên nhóc này thật kỳ lạ, nhìn đến một màn kia mà còn không biết sợ.
Đôi mắt kia có thể là của hoan tử, nếu như giống lúc trước, tìm được hang của nó, hắn sẽ có cách bắt con này, bây giờ lại bị Khương Viên làm lỡ thời cơ. Người không biết không có tội, hắn sẽ không cùng Khương Viên tính toán.
Phía bên kia chân núi có một hồ nước, đường kính ước chừng ba mươi mét, nhìn từ đằng xa, nơi này không người.
Trình Thần lôi kéo Khương Viên đi tới, chỉ nghe vài tiếng ếch kêu, tâm trạng lập tức phiền muộn, nơi này ếch bị bắt muốn hết rồi. Xem ra ý tưởng bắt ếch của hắn đã bị ngâm nước, hắn bèn xoay người lại, mang Khương Viên lên núi, may là hắn có chuẩn bị trước. Lên núi hắn liền cẩn thận hơn nhiều, trên núi rắn độc vô số, không chú ý liền bị cắn ngay, cho nên hắn đi rất chậm.
Khương Viên từng bước từng bước bám sát hắn, phi thường căng thẳng.
Đèn dầu ánh sáng không rõ, cứ chập chờn lên xuống, các loại thanh âm đáng sợ, quỷ dị đan vào thành một bản ma khúc, gào khóc thê lương, Khương Viên kinh hồn táng đảm, trong lòng run lên từng trận. Nhưng cậu không muốn mất thể diện, liền đánh bạo không lùi bước.
Đột nhiên, trên mặt đất một bóng đen lủi đến, đúng lúc này, trong tay Trình Thần, mộc côn có quấn lưỡi dao đâm xuống như một mũi tên sắt bén rời cung bay ra ngoài. Đợi đến hắn đem mộc côn rút ra thì trên mặt đất có thứ gì đó không ngừng vặn vẹo, làm người ta ứa ra hàn khí.
            "Hắc hắc!" Trình Thần cười đắc ý, xem ra qua mười mấy năm rồi mà bản lĩnh bắt rắn của hắn vẫn còn tốt chán.
Hắn đem mộc côn cắm xuống đất, rút đao chặt đứt đầu con rắn rồi quẳng đi, đưa thân rắn cho Khương Viên, Khương Viên tuy mặt mũi trắng bệch, nhưng không chút biểu hiện gì, rất trấn định đem thân rắn bắt lấy, sau đó chậm rãi mở bao bỏ vào.
Trình Thần gật đầu, hắn đã nói rồi mà, Khương Viên có lá gan rất lớn.
Khương Viên trộm nhìn Trình Thần đã quay đầu về trước, trong lòng âm thầm thở ra, trên người cậu đã đổ mồ hôi lạnh, may mà không bị Trình Thần phát hiện. Cậu ngắm một chút bóng lưng của Trình Thần, tên nhóc này rất là to gan nha~~~!

Chú thích:
Mã tấu




Mộc côn ( 2 hình dưới, hình trên là cây giáo) loại côn mà TT dùng bề ngoài là giống cây giáo nhưng không có phần lưỡi nhọn mà là được vót nhọn ở đầu nhá!!














Đèn dầu hỏa














Hồ ly


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét