Chương 5: Heo rừng
Chương 5: Heo rừng
Hai đứa trẻ tiếp tục dấn bước trong đêm đen, càng lúc càng xa, dọc
theo đường đi cũng không thấy bất cứ thứ gì khác, chính là không thu hoạch được
gì!
Khương Viên đã lấy lại được trấn định, cậu bắt đầu hứng thú đánh
giá tên nhóc này. Cái bóng dáng phía trước này có cái đầu không lớn, đen thui à.
Đương nhiên Trình Thần không đen như thế, chỉ tại buổi tối không
có đèn, tầm nhìn không rõ, chỉ thấy toàn một màu đen. Hắn rất gầy, nhưng ánh mắt
lại sáng kinh người, trong đêm đen nhìn giống như đôi mắt ấy có thể phát ra những
tia sáng rạng rỡ, phi thường cuốn hút. Không những thế, trên người hắn luôn được
bao quanh bởi một cỗ khí tức linh động, làm người khác có cảm giác ấm áp như
mùa xuân, tươi đẹp mỹ lệ, tinh thần không tự giác mà phấn chấn lên. [Beta: dã
man, tả anh công mà ta cứ tưởng tả superman a~]
Tên nhóc này, rất đặc biệt, rất thú vị.
Trình Thần quen việc nên hành trình đi lên núi rất dễ dàng, mục
đích của hắn rất rõ, thẳng tiến đến mấy bụi cỏ trên núi.
Dùng gậy khua động một hồi nhưng không phát hiện thứ gì, Trình Thần
có vẻ thất vọng, Khương Viên nhìn đến buồn bực, không biết Trình Thần đang tính
toán làm gì. Rốt cục khi lật tới một bụi cỏ lớn, một bóng đen bất chợt phóng ra,
nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Trình Thần cầm mộc côn trực tiếp đâm xuống, một
đạo kêu chói tai vang lên, “oát oát oát”, bóng đen hút hít vài cái, rất nhanh
liền không động nữa.
Trình Thần hoan hô một tiếng, cao hứng chộp lấy con gà rừng đang nằm
trên đất. Con gà rừng này rất xinh đẹp, lông chim lộng lẫy sáng lạn, xốc lên ướm
thử thì ước chừng nặng hơn một cân. Hắn trực tiếp đem gà rừng đưa cho Khương
Viên, Khương Viên hiếm lạ nhìn chằm chằm con vật trên tay.
Thu hoạch được thêm một con gà rừng, Trình Thần tiếp tục mang theo
Khương Viên hướng lên đỉnh núi, trừ bỏ cùng một con hoan tử đối mặt cũng không
gặp được thứ gì thú vị. Đỉnh núi này dù sao cũng không lớn lắm, hơn một tiếng
là có thể đi hết. Trình Thần tại đây rà soát vài vòng, cũng không dám tiến vào
sâu hơn nữa, bên trong đường hẹp lại không dễ đi, nguy hiểm khó lường.
Trình Thần mang theo Khương Viên ra ngoài cũng đã hơn một tiếng, hắn
bèn chuẩn bị đi về, chỉ là phần thu hoạch hôm nay khiến hắn phi thường thất vọng.
Trên núi, thứ có thể ăn được gần như bị vơ vét sạch sẽ, Trình Thần
tìm xung quanh cũng không thấy thứ gì ăn được, cuối cùng vẫn quyết định phải nghĩ
biện pháp để ngày mai bắt cho bằng được một con hoan tử. Loài này một con có thể
hơn mười cân, nếu bắt được liền đủ ăn cả một ngày. Không còn cách nào khác,
Trình Thần không thể làm gì hơn là cùng theo Khương Viên trở về nhà. Vừa chuẩn
bị xuống núi, bỗng nhiên tiếng động “soàn soạt” truyền đến, hai người giật
mình, hướng về phía phát ra âm thanh nhìn sang.
Một con vật lớn như con chó trưởng thành, lù lù xuất hiện.
Mặt màu đất, răng nanh màu vàng, miệng há thật to, trông rất dữ tợn!
"Heo rừng!"
Trình Thần tri hô một tiếng, cả kinh, hắn đẩy Khương Viên ra, nạt
nhỏ
"Mau lên
cây!"
Khương Viên nhìn Trình Thần đang rất khẩn trương, biết này con heo
rừng này khẳng định không phải là dạng dễ chọc, nhưng cậu không lên cây mà là một
tay nắm lấy Trình Thần một tay đoạt lấy mộc côn, cậu nhìn lợn rừng, ánh mắt phòng
bị, ý bảo Trình Thần lên cây trước. Lúc này cũng không phải là lúc để khiêm nhường,
Trình Thần bèn vội vã leo lên cây, Khương Viên ở phía dưới nâng mông hắn đẩy phụ,
Trình Thần liền đem vật trong tay Khương Viên cầm lấy, sau đó mới kéo cậu lên.
Toàn bộ quá trình cũng tương đối nhanh, hai đứa cực kỳ ăn ý.
Khương Viên tim đập lợi hại, cậu nhìn tên nhóc bên cạnh đổ mồ hôi, cảm giác đặc
biệt kích thích. Con heo rừng này thực ra cũng không lớn, hơn nữa vì sợ ánh lửa
nên không dám tới gần. Trình Thần cũng không vì nó không lớn mà khinh thường,
răng nanh heo rừng rất nguy hiểm, một khi bị nó đâm, không chết cũng bị thương!
Trình Thần trong lòng vẫn còn cảm giác khiếp sợ chưa tan, mấy ngọn
núi ở đây đều không lớn, cũng không cao. Tuy kiếp trước hắn nghe nói nơi này có
heo rừng, nhưng chưa một lần thấy qua, không nghĩ hiện tại lại đụng phải nó, cái
này có được xem là vận khí quá tốt?!
Heo rừng nhỏ kêu hừ hừ, nhìn chằm chằm hai người Trình Thần,
Khương Viên. Một heo hai người cùng đối mặt, không nói gì, chỉ có ẩn tình đưa
tình. [Beta: gớm! Hai bên đều muốn nuốt nhau thì có!]
Một đầu heo rừng này không quá mức đáng sợ, cái Trình Thần lo lắng
chính là heo rừng trưởng thành, heo rừng trưởng thành cực kỳ hung hãn, hổ sói đều
phải sợ hãi ba phần. Nhưng đợi một hồi cũng không có động tĩnh nào khác, chẳng
lẽ đây là một con heo nhỏ lạc đường? Rất có thể, bằng không bọn họ nơi ở nơi này
cũng không có khả năng đối đầu với một con heo rừng như thế.
Heo rừng nhỏ mắt mở to, lộ hung quang, Trình Thần cùng Khương Viên
rõ ràng là hai con mồi da mỏng thịt mềm, khiến heo rừng nhỏ tham đến độ chảy nước
bọt ròng ròng. Nó không ngừng khịt khịt mũi, ngửi lấy ngửi để, Trình Thần nhìn bao
tải nhuốm máu trong tay, bỗng nhiên tỉnh ngộ, nguyên lai con heo rừng là vì thứ
này mà đến.
Trình Thần nhìn heo rừng nhỏ, nghĩ tới heo quay nè, heo kho tàu nè,
hắn nuốt nuốt nước miếng.
Heo rừng nhỏ nhìn hai người, nghĩ tới một trận mỹ vị thịt tươi,
hai bên nhìn qua nhìn lại, càng nhìn càng phát hung quang, sinh ra một cỗ điện hỏa, nổ bùm bùm.
Heo rừng nhỏ từng bước từng bước nhích lại gần hơn, ánh lửa khiến
nó có chút sợ hãi, nhưng bộ dáng nhất định không muốn ly khai.
Trình Thần hô hấp dồn dập, hai mắt tỏa sáng, hắn đem mộc côn trong
tay nắm thật chặt.
"Vù!"
Khi heo rừng nhỏ cách hắn chỉ còn khoảng ba mét, hắn dùng sức ném mộc
côn ra ngoài.
"Ét étttt!"
Heo rừng nhỏ phát ra tiếng kêu thảm thiết, mặc dù nó đã nghiêng đầu
né tránh, nhưng một kích này của Trình Thần vẫn đâm trúng thân nó. Trình Thần
còn nhỏ, khí lực không lớn, nhưng mộc côn đâm vào thân thể heo rừng chí ít cũng
sâu một ngón tay, máu trực tiếp tuôn ra ào ạt.
Heo rừng nhỏ vốn cho rằng hai đứa trẻ trước mắt này là một bữa tiệc
mỹ vị tưng bừng, không nghĩ đến chính mình bị công kích đổ máu, nhất thời cả
kinh, sau đó bất chợt điên tiết lên. Heo rừng vốn tính tình đã phi thường cuồng
bạo, thêm vào việc đói đến choáng đầu, heo rừng nhỏ bụng đói đi ăn quàng, bị trọng
thương chẳng những không bỏ chạy mà còn điên tiết hướng phía thân cây chỗ hai
người Trình Thần cùng Khương Viên đang ngồi, đụng tới tấp.
"Ầm!"
Hai người Trình Thần, Khương Viên cảm giác thân mình nhói lên, lá
cây bay tán loạn.
Cái cây này cũng không lớn, đường kính chỉ chừng mười lăm cm, bị
va chạm thì run đến lợi hại, gần như muốn gãy đôi.
Cú đụng làm cho Khương Viên kinh hồn táng đảm, còn Trình Thần trái
lại hưng phấn đến cực điểm.
Trình Thần vừa nãy còn lo lắng heo rừng nhỏ bị hoảng sợ sẽ bỏ chạy,
hiện tại nó phát điên lên như vậy chính là chuyện tốt. Tuy cây này không lớn,
nhưng muốn đụng gãy cũng không phải dễ, lấy khí lực heo rừng nhỏ đang bị thương,
nếu cứ đụng ầm ầm không ngừng như thế, qua một lúc nó sẽ thấm mệt, đợi đến khi
đó, nó xong đời! Hắc hắc!!! [Beta: pó tay!]
Heo rừng đụng đến choáng váng đầu, thấy cái cây vẫn không hề gì,
bèn há miệng day cắn.
Nhìn heo rừng nhỏ thay đổi chiến thuật, Trình Thần cũng có một chút
khẩn trương.
Hắn nhìn mộc côn còn cắm trên lưng heo rừng, nhất thời muốn bắt lấy
cành cây, dự định hạ xuống rút mộc côn ra. Khương Viên bị hắn làm cho hãi hùng
khiếp vía, còn tưởng rằng hắn nghĩ quẩn, muốn nhảy xuống đất cùng heo rừng nhỏ
quyết đấu, nhất quyết giữ chặt hắn, không cho hắn nhúc nhích.
"Cậu đừng
kéo tớ, tớ chỉ muốn xuống rút mộc côn ra thôi mà." Trình Thần liền vội
vàng giải thích.
Khương Viên cũng không cho hắn đi lấy, cậu ước lượng khoảng cách một
chút, hít một hơi, chậm rãi bò xuống phía dưới, Trình Thần nhìn cảnh này, bỗng
nhiên trong lòng rất cảm động. Heo rừng lực nhảy rất kém, không cần lo lắng nó sẽ
nhảy lên. Khương Viên leo xuống đã một nửa thân cây mà nó vẫn chưa phát hiện.
Đúng lúc này, Khương Viên đột nhiên ra tay, nhanh như chớp bắt lấy
mộc côn. Cậu rất thông minh, không trực tiếp rút mộc côn ra mà dùng lực đâm xuống
một chút, sau đó mới rút mạnh ra, ngay tại thời điểm nó chưa kịp phản ứng, liền
đâm thêm một nhát. [Beta: Ta nói mà, Khương Viên chính là chuẩn công, hớ hớ! Mà
hai đứa đồng vợ đồng chồng thật nhở?!]
Heo rừng một trận rú lên thảm thiết, Khương Viên bèn đâm thêm vài
nhát nữa, trong đó có một nhát đâm trúng mắt nó. Heo rừng nhỏ, một mắt bị phế,
máu chảy đầm đìa, càng thêm điên cuồng, ra sức húc vào thân cây. Nếu không phải
Trình Thần nhanh tay bắt lấy, khẳng định Khương Viên đã rớt xuống rồi, cuối
cùng lại hữu kinh vô hiểm.
Heo rừng nhỏ không biết đường chạy trốn, xem ra đã tức giận đến mất
lý trí, nó hết dùng đầu húc lại dùng răng cắn thân cây. Cơ hội này Khương Viên
tự nhiên sẽ không bỏ qua, mộc côn trong tay lại thêm một trận mãnh liệt đâm rút,
trực tiếp đem con mắt còn lại của nó phế bỏ.
Đến thảm cảnh này, nó vẫn không có ý nghĩ muốn trốn đi, một lòng chỉ
muốn giết chết hai tên nhân loại ngu xuẩn này. Nhưng mà nó đã bị mù, làm sao chống
lại được bọn Trình Thần, năm phút sau, nó rốt cục cũng biết sợ, toan bỏ chạy,
chỉ là đã quá muộn, mất đi hai mắt, lại thêm mất không ít máu, heo rừng nhỏ bị
Khương Viên một tay giết chết, mà Trình Thần chỉ là đâm một kích ngay lúc đầu,
sau đó cũng không có ra tay nữa, đơn giản ngồi làm khán giả mà thôi.
"Cậu thật lợi
hại!"
Trình Thần tự đáy lòng khen ngợi, hắn quả thực thật bội phục
Khương Viên, chỉ là một đứa trẻ lại có thể đem heo rừng đâm chết, thật sự là rất
giỏi. Khương Viên lúc đầu có chút sợ hãi, nhưng càng về sau lá gan càng lớn, nhất
là lúc đâm heo rừng, cậu đặc biệt kích thích, loại thể nghiệm này chưa từng trải
nghiệm qua.
Khương Viên không nói chuyện, cậu mệt phờ, thở hồng hộc, cả người
đều là mồ hôi, nhưng ánh mắt lại rất sáng, lộ ra tươi cười, lần đầu tiên từ lúc
đến nơi này.
Heo rừng nhỏ cuối cùng bị giết chết, đầu nó bị đâm thành tổ ong vò
vẽ, nhìn rất là kinh khủng.
"Cậu có thể ở
đây trông chừng được không, nếu có hồ ly tới, cậu tìm thứ gì đó ném nó, tớ trở
về gọi ba đến, phụ đem heo rừng khiêng về."
Trình Thần hướng Khương Viên nói. Khương Viên vội vàng lắc đầu, tối
lửa tắt đèn, cậu một thân một mình ở lại đây rất đáng sợ, hơn nữa còn lo lắng cho
Trình Thần trên đường trở về gặp nguy hiểm.
"Hiện tại chỉ
có thể làm như vậy, cậu vừa không biết đường lại không nói chuyện, không thể
đi, nếu hai người chúng ta cùng nhau trở về, con heo rừng này nói không chừng
liền bị hồ ly tha đi mất, mà chúng ta cố hết sức khiêng về cũng khiêng không nổi.
Này, đừng nói là cậu sợ nhá!" Trình Thần nói.
Bị Trình Thần khích như vậy, Khương Viên không phản ứng.
"Cậu không
nói lời nào tớ liền cho là cậu đáp ứng rồi đó!"
Không đợi Khương Viên trả lời, Trình Thần liền trượt xuống cây mà
chạy đi.
"Cậu phải chờ
tớ, tớ sẽ lập tức quay lại."
Nói xong, hắn cầm đèn dầu
tiến vào trong bóng tối, rất nhanh đã biến mất, xa xa chỉ có chút thanh âm truyền
đến
"Cậu không
được leo xuống đó!"
Chú thích
Gà rừng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét