6.19.2016

MTTSCTQVH: Chương 5

Chương 5: Ở chung?


Cả buổi chiều, Hạ Tử Trọng đều ở trên mạng đặt hàng, kiểm kê danh sách vật tư, tìm tài liệu, đánh dấu những cái chưa mua được, đem giấy A4 trong nhà toàn bộ dùng hết.

“Mua giấy A4…”

Ghi nhận lại vào mục ghi chú trong điện thoại, Hạ Tử Trọng mới kéo thân thể mệt mỏi vào buồng tắm.


Hôm sau trời vừa sáng, xác định đơn hàng chưa đến kịp trong hôm nay, Hạ Tử Trọng lái xe đến khách sạn Phương Hách đang tạm trú.


Nhìn ba lô hơi lớn cùng cái laptop trong tay Phương Hách, Hạ Tử Trọng lúc này mới biết rõ, Phương Hách nói “Không có gì”, quả nhiên không phải là khách sao.


“Đi siêu thị trước, tôi cũng có vài thứ muốn mua.”


Lấy túi đeo trên lưng của cậu, bỏ vào cốp xe, Hạ Tử Trọng lúc này rốt cục tìm về cảm giác ở chung với Phương Hách kiếp trước, cũng tự nhiên hơn.


Thái độ Hạ Tử Trọng  làm cho Phương Hách phần nào bớt khẩn trương, cậu cười gật đầu, má trái lúm đồng tiền lại hiện ra, ngoan  ngõan đi theo phía sau anh, ngồi vào vị trí phó lái.


“Sao không ở nhà? Chỗ làm cách nhà rất xa sao?”

Hạ Tử Trọng vừa lái xe, vừa tùy ý hỏi.


Phương Hách nụ cười hơi dừng lại:

“Bọn họ đều tại thành phố S.”


“Ai?”

Hạ Tử Trọng kinh ngạc một chút, hắn cho rằng hương Hách là dân bản địa, cho nên sau khi tốt nghiệp đại học trở về nơi này làm việc.


Phương Hách cười giải thích:


“Lớp 12 năm ấy, cha em chuyển công tác đến thành phố S. Sau đó họ vẫn luôn ở nơi đó.”


Bọn họ?


Lời nói của Phương Hách có nhiều chỗ Hạ Tử Trọng không rõ, nhưng dù sao hôm qua hai người mới gặp lại, nếu hỏi quá nhiều cũng không tốt lắm. 

“Cậu học đại học nào? Bây giờ đang công tác tại đâu?”


“Đại học  L tại thành phố M, công tác…”

Phương Hách mặt có chút đỏ lên,giọng cũng thấp xuống,

“Còn đang tìm…”


Đang tìm? Chưa tìm được đã chạy đến thành phố F? Người nhà của cậu đều tại thành phố S, đại học tại thành phố M, trước cậu ở khác sạn, điều này chứng tỏ ở đây cậu không có nhà! Nghĩ như thế nào mà cậu chạy đến thành phố F này vậy! 


Hạ Tử Trọng không cho rằng Phương Hách đến đây là vì mình, coi như Phương Hách vẫn còn yêu thích chính mình, có thể trước đó Phương Hách không có cách nào xác địnhanh còn ở thành phố F hay không? Khoảng thời gian đó hai người cũng không liên ljac gì, cậu làm sao vì một chút khả năng ấy mà chạy đến đây?


Quay đầu nhìn Phương Hách, lại chỉ thấy được cái cổ trơn bóng trắng nõn cùng lỗ tai hồng hồng, khiến anh có chút miệng lưỡi phát khô. 


“Cũng đúng lúc, tôi vừa nghĩ việc, chúng ta cùng nhau kiếm” .


Quả nhiên, Hạ Tử Trọng vừa nói xong cũng khiến không khí bớt lúng túng, Phương Hách kinh ngạc quay lại nhìn:

“Nghỉ việc? Sao học trưởng lại nghỉ?”


“Áp lực công việc khá lớn, tôi muốn thay đổi không khí một chút, dự định nghĩ ngơi một hai tháng đi du lịch, sau đó mới kiếm công việc mới, còn cậu?”


Hai người câu được câu không tán gẫu, chẳng mấy chốc đến siêu thị, sau đó đỗ xe xong thì đi vào. Vừa đẩy cửa, Hạ Tử Trọng liền bị một đống socola được đóng gói sang trọng, chất thành tháp choáng váng, hoa mắt.


Ngày 14 tháng 2, anh thiếu chút nữa quên, hôm nay là lễ tình nhân…


Nhìn sang Phương Hách, thấy mặt cậu đỏ lên, cúi đầu đi bên cạch anh. Chẳng trách hôm qua trong điện thoại cậu lại sốt sắng như vậy, thì ra là thế. 


Hai người đi lướt qua chồng socola đó, đi về phía các quầy hàng. Họ vừa mới gặp, mua cái này… hình như không được hay lắm.

Mua rất nhiều thứ, chất đầy cả xe đẩy, không ít thứ đều do Hạ Tử Trọng bảo mua, nói là cần dùng, bắt Phương Hách cũng phải mua theo. Anh cũng không phải muốn cậu tốn nhiều tiền, nhưng lo trước khỏi họa, một mai mạt thế đến, kéo theo nhiều hỗn loạn, đồ vật này nọ cần phải chuẩn bị đầy đủ để kéo dài khoảng hai ba tháng. 


Hai người đi dạo đến giữa trưa, sau đó ăn trưa ở một quán bán thức ăn nhanh, tất nhiên, đây là Hạ Tử Trọng mời, xem như mừng hai người gặp lại.  


Lái xe xe chở cậu về tiểu khu, giúp cậu mang đồ vật nay nọ đi thang máy vào phòng. Nhìn căn phòng gần như trống rỗng này, Hạ Tử Trọng khẽ nhíu mày. 


Phương Hách nói, phòng này chỉ cần đem đồ vào là ở được. Anh nghĩ phòng tuy không đầy đủ nhưng cũng không đến nỗi nào. Không ngờ bên trong chỉ có một TV kiểu cũ, một kệ sách, một ghế sô pha cũ nát cộng thêm một cái bàn trà đã phai màu sơn… còn lại, trống rỗng.


Hạ Tử Trọng biết, ngoài trừ mấy căn ở mặt tiền là mới xây còn lại đều là phòng cũ sửa lại. Căn phòng Phương Hách mua cũng thuộc dạng tu sửa mà thành, những gia cụ đó hẳn là của chủ cũ để lại… nhưng cũng quá cổ rồi ?! Anh đang rất hoài nghi phòng này do một đôi lão nhân tám chín mươi tuổi sống cùng con gái, mới không nở bỏ tiền mua gia cụ, mới đem này đó góp đủ số.


“Chủ nhà trước là lão nhân hử… cho nên gia cụ đều là trong nhà từng dùng …”. Trước khi vào cửa, Phương Hách cũng quên bộ dáng bên trong phòng, giờ nghe Hạ Tử Trọng nói thế cảm thấy mặt có chút nóng bèn hướng anh giả thích. 


Nhìn Phương Hách một chút, Hạ Tử Trọng buông đồ trên tay xuống, đi vào nhà bếp, may mắn, dụng cụ làm bếp còn được, chỉ khoảng ba đến bốn năm trở lại, nhưng tủ lạnh thì không được, vừa cũ lại vừa nhỏ.  


Lại đến buồng tắm nhìn một chút, bên trong chỉ có một cái vòi sen nhỏ, nhìn cái bồn cầu này chắc được xem là hiện đại nhất đi, như cũng quá cũ kỹ rồi, lau dọn một lần cũng chưa chắc sạch sẽ. 


Trong mắt loé lên một chút phức tạp, nhớ đến cảnh ngày hôm qua cậu đáp ứng người môi giới mua phòng, Hạ Tử Trọng không thể không thừa nhận, sở dĩ cậu mua phòng này có tám chín phần do anh mà ra… Đáng giá sao?


Hạ Tử Trọng không phải chưa từng thấy qua người sống chết vì tình, năm cấp ba ấy, anh đã từng thấy, ở đại học anh cũng từng thấy. Họ yêu nhau chết đi sống lại, đến khi chia tay lại đòi sống đòi chết, một dạng không có đối phương thì không sống nổi, nhưng chỉ cần chia tay khoảng hai ba tháng, họ lại gặp “chân mệnh thiên tử (thiên nữ)” khác, lần thứ hai bắt đầu một tình yêu mới.


Có thể được như Phương Hách, dù đã qua nhiều năm, nhưng vẫn không thay đổi, có thể dùng cả tính mạng của mình để yêu một người… Đây là lần đầu tiên anh thấy, cũng chỉ có một mình cậu thôi. 


“Đên nhà tôi đi.”

Lời vừa thốt ra, Hạ Tử Trọng cảm thấy nhẹ lòng hơn, trên mặt cũng mang theo vui vẻ khi trút được gánh nặng, cầm lên đồ trên đất mà nói:

“Trong này hẳn không có đồ nào của cậu? Vậy đi thôi.”

Hôm nay, anh vừa đón cậu là đi mua đồ, cho nên phòng vừa mua này cũng không có đồ nào của cậu.


“A? Hả? ?”

Không thể trách Phương Hách quá mức kinh ngạc, cậu thẩm chí còn phản ứng không kịp theo lời của Hạ Tử Trọng. 


“Mấy ngày nay tôi muốn ra ngoài mua đồ, nhưng lại có đặt hàng trên mạng, lẻ tẻ phân tán, có thể mỗi ngày đều có người giao hàng tới nhà.”. Hạ Tử Trọng vừa đi vừa nói

“Đi thôi, vào nhà rồi nói.” Ngược lại, tận thế sắp đến, cái phòng này cũng không ở được lâu.


Phương Hách có chút thẩn thờ, ngơ ngơ ngác ngác theo anh ra cửa, khóa phòng, vào thang máy xuống lầu, ngồi vào xe, chờ Hạ Tử Trọng đậu xe dưới lầu đối diện, giúp cậu đem đồ vật xuống, lúc này cậu mới phục hồi tinh thần lại. 


Anh ấy vừa nói gì vậy? Đến nhà anh ấy? Sau đó thì sao?! Ở ! Mấy ! Tháng !


Phương Hách da dẻ vốn trắng, lúc này lập tức hồng thấu. Chờ chút, mọt chuyện xảy ra quá nhanh, cậu có chút không rõ. Học trưởng là muốn, muốn ở chung, chung sao?! Cậu còn chưa có tỏ tình lần hai mà! Học trưởng liền muốn mình ở chung sao? Tốc dộ này có phải là hơi nhanh không!! 


Mãi đến khi Phương Hách vào ngồi ở phòng khách nhà Hạ Tử Trọng, Phương Hách mới thở phào nhẹ nhỏm, lại có chút thất lạc  —— là phòng khách nha. Bất quá, cậu rất nhanh lại lên tinh thần.


Cậu đã nói mà! Hạ học trưởng không phải loại người vừa gặp đã lên giường đâu! Bất quá mới qua sáu năm rưỡi anh sẽ không biến thành tra nam ngựa giống đâu! Sẽ vẫn như năm đó thôi! 


Nhưng vào ở nhà học trưởng, mình cần phải cố gắng, tranh thủ có thể leo lên giường anh ấy mới được!


Phương Hách âm thầm nắm tay, đôi mắt to tròn sáng lên, bùng nổ ý chí chiến đấu sôi sục. Còn việc vì sao Hạ Tử Trọng kêu cậu về nhà anh ở? Đương nhiên là do học trưởng thấy phòng mình mua tệ quá, cảm thấy không được, liền giúp đỡ, học trưởng quả nhiên là người tốt! 


“Cái kia… Học trưởng, em sẽ gửi anh tiền thuê…”


Chính cậu tuy ôm mục đích không thể cho ai biết, quyết định vào nhà  Hạ tử trọng ở, nhưng cậu lại không muốn chiếm tiện nghi của anh. Đặc biệt, bây giờ hai người còn chưa là gì của nhau, cậu không có lập trường nào mà làm như vậy…


Hạ Tử Trọng sững sờ, bởi vì tận thế sắp đến rồi, anh hoàn toàn quên trên đời này còn có cái loại tiền thuê này:

“Cậu mua cái phòng đó hết bao nhiêu vậy?”


“Trả góp, 1 tháng hai ngàn hai, trả trong 4 tháng…”


Lông mày Hạ Tử Trọng nhíu lại, trả trong bốn tháng, tức là tám ngàn tám, hơn tám ngàn, tiền này mua được rất nhiều đồ. Nhưng cậu vừa ký hợp đồng, nếu bỏ e là có phiền phức.

“Kia, em mỗi tháng gửi học trưởng hai ngàn được không…”

Không phải cậu không nghĩ đưa thêm, nhưng mà thực sự cậu đã hết tiền rồi. Từ khi cùng trong nhà đoạn tuyệt quan hệ, bốn năm đại học cậu đều vừa học vừa làm mới miễn cưỡng trang trãi nổi tiền học phí, kiên trì cho đến khi tốt nghiệp, bình thường cậu rất tiết kiệm nha. Số tiền này, cậu dành dụm rất vất vả mới có được, nếu muốn nhiều hơn nữa thì không được, trong thời gian ngắn cậu không kiếm được việc làm, chỉ sợ chỉ có nước uống gió Bắc thôi. 

“Không cần.”

Một gian nhà hai ngàn hai, anh chỉ cho cậu ở mà lấy hai ngàn? Hơn nữa, anh cho cậu ở căn bản không phải muốn cho cậu thuê mà!  


Trong mắt loé lên tâm tình phức tạp, Hạ Tử Trọng biết, anh bây giờ đối với Phương Hách ôm ấp tình cảm gì, Phương Hách sẽ không hiểu được. Cậu vẫn chưa cùng anh trãi qua thống khổ nửa năm đó, cho nên anh không thể đối với cậu nói:

Bởi vì cậu đời trước chết trong ngực tôi, kết quả phát hiện mình kỳ thực cũng thích cậu, chúng ta kết giao đi?

Phương Hách nhất định sẽ nghĩ anh bị thần kinh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét