7.29.2016

TLĐBOHĐ: Chương 18

Chương 18: Chút chuyện xào xáo trong nhà

cai
Quả thật, Thẩm Phục nghĩ không sai, sự việc kia không thể nào kết thúc dễ dàng như vậy, qua khoảng mười ngày, Dương Kiến Quốc lại tới nữa, lần này không chỉ có hắn ta cùng Dương Tiếu, mà ngay cả cô con dâu “nổi tiếng gần xa” kia cũng đã lộ diện.

Xe dừng trước cửa tiệm cơm Tây Tần, Triệu Tuyết Mai mới nhàn nhã xuống xe.
Vừa bước xuống, trước tiên quan sát tiệm cơm Tây Tần một lúc, sau đó mở miệng nói rằng
“Mấy năm không trở lại, vẫn cũ nát như xưa.” [Edit: sao t ngứa mắt quá!!]
Nhìn chung quanh không thấy ai nhìn mình, ả ta mới thu hồi miệt thị, đổi sang một mặt đầy ý cười, quay qua bắt chuyện với con mình. [Edit: nàng beta dung từ ả ta để chỉ Triệu Tuyết Mai chính xác quá đi!! Vậy mà ta nghĩ hoài không ra…]
 “Tiếu Tiếu, mau ra đây, chúng ta vào thăm ông con.”
Dương Tiếu đáp một tiếng rồi mở cửa xe nhảy xuống, trong tay còn cầm theo một túi sữa hộp cùng bánh ngọt, đi đến bên cạnh Triệu Tuyết Mai.
Nhìn bộ dáng như thế, nếu không biết người ta còn tưởng thân thích nào đến thăm ông Khang đấy chứ! Này, không phải sao… không nhìn thấy túi sữa hộp cùng bánh ngọt sao, muốn bao nhiêu hiếu thuận thì có bấy nhiêu.
Dương Kiến Quốc là người xuống xe cuối cùng, ở phía sau tới tới lui lui, xem chừng không muốn  đi vào, mục đích Triệu Tuyết Mai đến đây, người khác có thể không biết, nhưng hắn làm sao không biết được?
Mấy ngày nay, Triệu Tuyết Mai ở nhà đều là bộ dáng ‘mặt sưng, mày sỉa’, miệng thì luôn lải nhải không ngừng, chung quy đều không thoát khỏi việc bán nhà để lấy vốn mở thẩm mỹ viện, người môi giới liên tục thúc giục ả ta, ả liền quay đầu qua chì chiết Dương Kiến Quốc, nhưng Dương Kiến Quốc làm sao có thể lập tức xoay được nhiều tiền như vậy.
Thân thích trong nhà bởi vì Triệu Tuyết Mai ‘yêu phú, ngại bần’ mà đã đắc tội hết rồi, từ lâu không còn cùng hắn liên lạc, bây giờ ai lại cho hắn mượn tiền, huống chi vào cái tình huống này, người ta nếu có, Dương Kiến Quốc cũng không dám mở miệng mượn cho được.
Nếu đã không mượn được, cũng chỉ có thể đem chủ ý đặt lên nhà ông Khang mà thôi.
Ở nhà hắn bị Triệu Tuyết Mai chỉ mặt, mắng đến không thể ngóc đầu. Sau khi Triệu Tuyết Mai thu thập hắn xong, liền kêu Dương Tiếu mua chút đồ, cả nhà trở về cái nơi mà mấy năm nay ả ta đều chưa một lần đặt chân đến.
Dương Kiến Quốc mặc dù trong lòng trăm ngàn lần không muốn, nhưng hắn cũng không có biện pháp. [Edit: đàn ông gì quá vô dụng!!]
Triệu Tuyết Mai đã quyết tâm, nếu tiền không tới được tay ả, mọi người ai cũng đừng mong được yên ổn.
Trong tiệm, ba người Lâm Thục Ý đang ngồi ăn cơm, tuy bây giờ không phải là giờ cơm, nhưng vì nếu chờ đến đúng giờ, khách hàng rất đông đúc, muốn ăn cũng không ăn được, thế nên phải tranh thủ lúc tiệm vắng khách, liền nhanh chóng lấp đầy bụng. Hiện tại ba người vây quanh bàn ăn, cùng nhau nói nói cười cười, thoạt nhìn thật giống là người một nhà.
Cảnh này vừa lúc bị Triệu Tuyết Mai nhìn thấy, ánh mắt thoáng chốc lạnh đi, nhưng ngoài miệng thì ả nhanh nhảu kêu lên, “Ba.”
Ông Khang nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy ả ta, đưa tay xoa vào tạp dề, đứng lên, nói.
“Tuyết Mai tới rồi sao, ăn cơm chưa? Vừa lúc chúng ta đang dùng cơm, nếu đói thì cùng ngồi vào bàn, ăn luôn một thể.”
Xưa nay, ông Khang đối với Triệu Tuyết Mai luôn rất khách khí, kỳ thực cũng không phải ông Khang muốn tỏ ra như vậy, chỉ là vợ ông chết sớm, sau khi Triệu Tuyết Mai vào cửa cũng chỉ còn lại một mình ông, cha chồng cùng con dâu vốn khá tế nhị, ông nghĩ nếu mình đối với con dâu càng khách khí, càng nói rõ mình tôn trọng nó, xem nó như là người  trong gia đình mình.
Triệu Tuyết Mai cười rực rỡ, nói.
“Không cần đâu ba, chúng con đã ăn rồi, lần này là đặc biệt tới thăm ba.”
Nghe đến từ ‘chúng con’, ông Khang liền thấy hai người từ phía sau đi ra, Dương Kiến Quốc cùng Dương Tiếu.
Dương Tiếu hai tay đều mang theo đồ, trước tiên hung tợn nhìn chằm chằm Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý, sau đó mới quay đầu cười híp mắt với ông Khang, để đồ trong tay lên bàn.
“Ông nội.”
Ông Khang nhìn chằm chằm bánh ngọt một lúc lâu, tiệm bánh ngọt kiểu Trung Quốc này hương vị không tệ, chỉ có khuyết điểm duy nhất chính là quá ngọt.
Dương Kiến Quốc đứng bên cạnh Triệu Tuyết Mai, cũng kêu lên một tiếng, “Ba.”
Một nhà ba người cùng ông Khang đứng phía bên kia, giống như lập tức tách ra hai chiến tuyến, mà khoảng cách trung gian, không ai muốn bước qua.
Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục đều nhíu mày lại.
Triệu Tuyết Mai khi vừa mới vào cửa đã liếc mắt nhìn Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý một cái, sau đó liền đem bọn họ làm không khí, ngồi trên ghế, mang đồ trên bàn đẩy về phía ông Khang, nói.
“Ba, lần này chúng con tới xin lỗi, hôm trước Kiến Quốc cùng Tiếu Tiếu không hiểu chuyện, đã làm ba tức giận.”
Câu nói kinh điển này, dù là ai đi chăng nữa, cũng thấy đây là đứa con dâu ngoan ngoãn, hiểu  biết lễ nghĩa.
Ông Khang nghe ả ta nói như vậy, trên mặt hiện ra ý cười.
Lâm Thục Ý lông mày cũng thả ra, chỉ có Thẩm Phục dường như có điều suy nghĩ, đưa tay sờ sờ cằm, tự tiếu phi tiếu mà nhìn Triệu Tuyết Mai, bộ dạng như muốn biết trong hồ lô của ả đến tột cùng muốn bán thuốc gì*.
*Một thành ngữ Trung Quốc thường dùng để chỉ việc không hiểu người kia nói thế là có ý gì.
Ông Khang cười híp mắt.
“Đều là người một nhà, cũng không cần nói cái gì xin lỗi hay không xin lỗi, Kiến Quốc là con trai của ba, Tiếu Tiếu là cháu của ba, ba làm sao có thể giận chúng nó, lời này a, sau này con đừng nói nữa, đến đây, đều ngồi xuống đi, ba đi lấy nước cho mấy đứa.”
Lâm Thục Ý nghe vậy liền đứng lên, “Ông, để con đi cho.”
Ông Khang không để ý lắm, nhưng Triệu Tuyết Mai lại liếc nhìn Lâm Thục Ý một cái. [Beta: liếc hoài vậy thím, liếc nữa lọt tròng con mắt ra bi giờ, hehe]
Dương Tiếu không nén được giận, muốn tiến lên nói điều gì đó, thế nhưng bị Triệu Tuyết Mai kéo lại, liếc mắt ra hiệu, mới tạm nhẫn xuống, vòng ra phía sau Triệu Tuyết Mai. Lâm Thục Ý đi rót nước, ông Khang thì dọn dẹp bàn, cho nên chỉ có Thẩm Phục đem một màn buồn cười này nhìn vào trong mắt, trong lòng càng xác định một nhà này đều có vấn đề.
“Ba, mấy năm qua sinh ý tiệm cơm vẫn tốt chứ?” Triệu Tuyết Mai mở miệng hỏi.
Kỳ thực, ả ta căn bản cũng không muốn nói đến tiệm cơm, cái quán tàn tạ này sao có thể đắt khách được cơ chứ? Nếu quả thực đắt khách, nhiều năm như thế, sao không thấy dư dả tiền bạc? Bất quá bây giờ ả ta không muốn nhắc đến việc bán nhà, làm vậy chỉ khiến ông Khang sinh phản cảm, ả chỉ có thể tùy tiện tìm chút chuyện để nói mà thôi.
Ông Khang chưa bao giờ thấy Triệu Tuyết Mai quan tâm đến tiệm cơm của mình, đây là lần đầu tiên con dâu ông đề cập đến, trong lòng cao hứng, mặt mày hớn hở trả lời.
“Vẫn được, gần đây làm ăn coi như không tệ, đều là phúc hai đứa bé kia mà ra.”
Nếu ông Khang không nói, Triệu Tuyết Mai cũng định hỏi một chút, tại sao trong tiệm lại có thêm hai người, hiện tại ông Khang tự mình nhắc đến, Triệu Tuyết Mai cũng thuận lời hỏi thăm.
“Hai đứa bé…”
Triệu Tuyết Mai từ trước đến nay, không bao giờ nói chuyện với ông Khang quá mấy câu, mặt nặng mày nhẹ đều là chuyện thường như cơm bữa, cho nên dáng vẻ ôn tồn như bây giờ, ông Khang chỉ nghĩ đơn giản, đã qua mấy năm, chắc cô con dâu cũng phần nào dễ tính hơn một chút, thấy ả ta hỏi đến chuyện Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý, liền buột miệng trả lời.
“Đây là Tiểu Phục, đây là Tiểu Ý, hai đứa nó là anh em họ, cha mẹ Tiểu Ý đều mất sớm, ba thấy một mình nó đáng thương, bèn kêu nó tới tiệm hỗ trợ, đã mấy tháng rồi, Tiểu Phục là mới đến gần đây, cùng ở chung nhà với Tiểu Ý, thường thường lại đây giúp đỡ.”
Hóa ra là đứa không cha không mẹ, Triệu Tuyết Mai trong lòng hừ lạnh, bản thân mình sắp không nuôi nổi, còn phát thiện tâm đi nuôi người khác, nhiều sức như vậy, sao không cố kiếm chút tiền để sống đi! Dù trong lòng ả nghĩ như vậy, nhưng trên mặt, Triệu Tuyết Mai lại không lộ ra nửa điểm, nói thế nào ả ta cũng đã có khoảng thời gian sống cùng ông Khang, hoàn toàn hiểu rõ lão già này, mặc dù lớn tuổi, nhưng không thể so với Dương Kiến Quốc mềm yếu, bình thường lão ta có vẻ ôn hòa ấm áp, cũng rất ít khi tức giận, tuy nhiên giấy tờ nhà đất này nọ, đều do lão đứng tên, nếu chọc giận lão, đến lúc đó căn nhà kia không để lại cho bọn họ thì biết làm sao? Cho nên vẫn là thuận theo ý lão trước mới được, nghĩ như vậy Triệu Tuyết Mai liền vừa cười, vừa nói.
 “Nghe ba nói như vậy, xem ra đứa nhỏ cũng thật là đáng thương.”
Ông Khang càng xác định, Triệu Tuyết Mai đã đổi tính, đem chuyện mấy năm bọn họ không đến thăm ông quăng ra sau đầu, ông hỏi bọn họ.
“Hôm nay Kiến Quốc không đi làm à?”
Rõ ràng là thứ tư, nhưng bởi vì Triệu Tuyết Mai nói nghỉ liền phải xin nghỉ, Dương Kiến Quốc ngẩng đầu nhìn ông một chút cũng không dám đáp, bèn hạ thấp đầu, rầm rì nói.
“… Dạ.”
Triệu Tuyết Mai nhìn thấy bộ dáng này của Dương Kiến Quốc trong lòng liền dâng lên một cỗ tức giận, người đâu mà không có một chút chí khí nam nhân, rụt rụt rè rè, chẳng làm được cái tích sự gì. [Edit: ông ta mà có dáng vẻ nam nhân đã quánh bà bờm đầu rồi!! Hừ!!]
Triệu Tuyết Mai trừng Dương Kiến Quốc một cái, Dương Kiến Quốc giả bộ như không nhìn thấy, ngược lại Triệu Tuyết Mai đành phải tự thân xuất mã, việc này nếu như có thể thành, cũng không cần hắn phải mở miệng, nếu không thể thành, để Triệu Tuyết Mai sớm chết tâm cũng là chuyện tốt.
Lâm Thục Ý vén rèm bưng mấy ly nước đi ra, trước tiên đưa cho ông Khang một ly, sau đó là Dương Kiến Quốc cùng Triệu Tuyết Mai, cuối cùng là Thẩm Phục cùng Dương Tiếu.
Dương Kiến Quốc tiếp nhận liền nói cảm ơn, Triệu Tuyết Mai không nói gì, cũng không buồn nhấc mắt lên nhìn, Dương Tiếu thì đến cầm cũng không thèm cầm, nhìn thấy Lâm Thục Ý đi tới trước mặt, liền trừng mắt lên, Lâm Thục Ý không chút để ý đến nó, đem ly trà để lên bàn, xoay người ngồi xuống bên cạnh Thẩm Phục.
Tuy rằng thoạt nhìn bề ngoài, cậu so với Dương Tiếu nhỏ hơn một chút, thế nhưng trên thực tế, Lâm Thục Ý cảm thấy hành động của Dương Tiếu vừa ngu xuẩn, lại vừa ấu trĩ, cậu liền mặc kệ nó.
Thẩm Phục thấy Lâm Thục Ý lại ngồi chung, bèn quay đầu ghé vào lỗ tai cậu, thì thầm.
 “Tôi cảm thấy cái người tên Dương Tiếu kia, thật không có chỗ nào có thể thích được.”
Vốn nghĩ Lâm Thục Ý sẽ cho rằng hắn nói bậy bạ, ai ngờ Lâm Thục Ý liếc mắt nhìn Dương Tiếu một cái, sau đó trịnh trọng gật đầu, làm Thẩm Phục nhịn không được bật cười.
Vốn dĩ, lực chú ý của Dương Tiếu đều đặt trên người Lâm Thục Ý, hiện tại thấy Thẩm Phục thì thầm gì đó bên tai Lâm Thục Ý, sau đó Lâm Thục Ý liếc mắt nhìn nó, điều này trong mắt Dương Tiếu rõ ràng là hai kẻ kia đang nói xấu mình, đặc biệt là Thẩm Phục vừa mới cười nhạo như thế, càng làm cho nó không thể nhịn được nữa.
Dương Tiếu hoắc một cái liền đứng lên.
“Hai người các ngươi đang cười cái gì hả?!”
Không chỉ la lối mà còn vươn tay chỉ vào mặt Lâm Thục Ý.
Thẩm Phục nheo mắt lại, tuổi trẻ quả là nóng tính, chỉ đùa một chút liền giãy nãy lên rồi, thật làm cho người ta ghét bỏ, đứa cháu này cùng ông Khang chẳng có điểm nào giống nhau.
Lâm Thục Ý không nói lời nào, chỉ dùng mắt lạnh ‘sưu sưu’ nhìn nó. [Edit: đây mà là truyện tranh sẽ thấy em Ý mắt phóng đao sưu sưu sưu cắm phập phập vào người Dương Tiếu rồi! Haha]
Động tĩnh của nó khá lớn, mà hai người đối diện chỉ coi như nó đang thả rắm, bộ dáng như thế càng làm cho Dương Tiếu khó chịu tới cực điểm. Tính cách hung hăng càn quấy của nó cũng không phải ngày một ngày hai mà thành, mặc dù vì cái tính này đã ăn không ít thiệt, nhưng trước nay nó chưa từng thay đổi, đặc biệt khi nhìn thấy Lâm Thục Ý so với nó còn nhỏ tuổi hơn nhiều, nó càng không thể nhịn, nó không tin, hai người đó có cái quái gì hơn nó?
Tiếng động bên này làm cho cuộc nói chuyện bên kia bị đánh gãy, ông Khang không biết chuyện gì đã xảy ra, vội vàng hỏi.
 “Làm sao thế?”
Triệu Tuyết Mai cũng nhìn sang, ả ta biết rất rõ tính cách con trai mình, nhất định là ghi hận chuyện lần trước, bây giờ liền muốn kiếm chuyện đây mà.
Triệu Tuyết Mai cũng đã sớm nghĩ đến việc trả đũa chuyện đó, chỉ là hiện tại ả ta đang cố gắng lấy hảo cảm với ông Khang, không đáng vì hai người ngoài mà làm ông Khang sinh khí, bèn ra hiệu cho Dương Kiến Quốc, muốn cho Dương Kiến Quốc đứng ra nói một chút.
Dương Kiến Quốc lại không có ý định sẽ giúp Dương Tiếu, chuyện lần trước hắn rất rõ, cũng là Dương Tiếu chuẩn bị ra tay đánh người, Thẩm Phục mới chặn lại, cũng không có nửa điểm muốn tổn thương nó, huống chi, nếu lần này Dương Tiếu lại gây sự, chắc chắn cái người Thẩm Phục kia cũng không dễ dàng bỏ qua.
“Tiếu Tiếu! Con làm gì vậy!”
Triệu Tuyết Mai thấy Dương Kiến Quốc không làm theo ý mình, trái lại hướng tay về người khác, âm thầm cắn răng, trở về ả nhất định tính rõ món nợ này, chuyện đương nhiên trước mắt, vẫn là nhà cửa quan trọng nhất.
Dương Tiếu thấy cha mẹ đều không giúp nó, nhất thời đôi mắt trừng lớn, la lên.
 “Con làm cái gì?! Hai người bọn nó ở sau lưng nói xấu con mà con không thể nói được hả?”
Ông Khang nhìn Dương Tiếu rồi nhìn Lâm Thục Ý, cuối cùng nhìn qua Dương Tiếu nói.
“Tiểu Ý nhỏ tuổi hơn con, Tiếu Tiếu, con nhường nó một chút không được sao?”
Câu nói này vừa thốt ra, lập tức đốt đến hai người, chỉ là Triệu Tuyết Mai nhịn xuống được, còn Dương Tiếu đã hét to lên.
“Đến cùng, ai là cháu của ông hả? !” [Edit: e Ý đó!!]
— Hết chương 18 —

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét