7.29.2016

TLĐBOHĐ: Chương 19

Chương 19: Lê chưng đường phèn

[Beta: aaa~ nhìn muốn cắn màn hình quá đi~]
Một tiếng gào này của Dương Tiếu rất lớn, làm cho ông Khang sợ hết hồn, Dương Kiến Quốc cũng nhúc nhích một chút, còn chưa kịp đi tới bên người ông Khang đã bị Triệu Tuyết Mai cản lại.

Triệu Tuyết Mai từng bước đi qua bên đó, nhìn ông Khang, nói.
“Ba, sao ba lại nói thế, dù Tiếu Tiếu có lớn tuổi hơn, nhưng nó mới là cháu ruột của ba mà.”
Triệu Tuyết Mai liếc nhìn Lâm Thục Ý, ý tứ chính là dù thế nào đi chăng nữa, ông Khang cũng không được đứng về phía người dưng kia chứ, không quản Dương Tiếu đến cùng là làm cái gì, thân là ông nội, trăm lần vạn lần cũng phải bênh nó. [Edit: người ta là người dưng nhưng tốt hơn mấy ‘người thân’ gấp cả ngàn lần đó]
Ông Khang vừa định nói điều gì, lại bị Triệu Tuyết Mai chặn họng, nói không ra lời, kỳ thực đây chỉ là chuyện hai đứa trẻ cãi nhau mà thôi, cháu ông lớn tuổi hơn so với Lâm Thục Ý, nên ông thuận miệng nói nó nhường Tiểu Ý, không nghĩ tới Triệu Tuyết Mai cùng Dương Tiếu lại chuyện bé xé ra to như vậy.
“Ba, ba không phải có ý đó…”
Triệu Tuyết Mai trong bụng đã sớm tức giận lắm rồi, chỉ vì cái căn nhà rách kia nên không thể đắc tội ông Khang, ả mới miễn cưỡng đè ép xuống, tuy nhiên, nụ cười trên mặt cũng có chút không giữ được, liếc Lâm Thục Ý một cái sắc lẻm, hừ lạnh.
“Nếu ba không có ý đó thì tốt.”
Nhìn sự nỗ lực ngụy trang nãy giờ rốt cuộc cũng bị công phá, ông Khang thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Tuyết Mai.
“Tuyết Mai, con muốn nói cái gì cứ nói thẳng đi, ba nghe đây.”
Ông còn tưởng rằng, mấy năm không gặp, cô con dâu này có lẽ đã dễ tính hơn rồi, bây giờ nhìn lại, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, đáng lẽ ra ông không nên hi vọng nhiều. [Beta: ông già rồi nên mau quên quá, mấy hôm trước lên nhà mụ ta chơi, mụ ta đối xử như thế nào? Aiii]
Vô sự bất đăng tam bảo điện*, nếu không có chuyện cần thiết, ắt hẳn nó không bao giờ đến đây thăm ông, bọn họ đến đây muốn nói cái gì, ông cũng có thể đoán được phần nào, đã nhiều năm không trở lại, tự dưng hai ngày nay lại đến nhiều lần, hiện tại ngay cả Triệu Tuyết Mai cũng tới, điều này không cần nói, đã có thể thấy rất rõ rồi! Chỉ là ông Khang nhìn Triệu Tuyết Mai lại nhìn sang con ông – Dương Kiến Quốc, chỉ mong chờ câu nói kia đừng từ cửa miệng bọn họ thốt ra.
*Tam Bảo điện là từ chuyên môn của Phật giáo. Tam Bảo tức là: Phật, Pháp, Tăng. Phật là chỉ Đức Phật, Pháp là chỉ kinh điển Phật giáo, Tăng là chỉ người tu hành. Tam Bảo điện là chỉ nơi tổ chức sinh hoạt của Phật giáo, ví dụ như Đại Hùng Bảo điện (chánh điện). Ngoài ra, nơi để sách kinh là Tàng Kinh các và tăng phòng là nơi người tu hành nghỉ ngơi. Chúng đều là những nơi tôn nghiêm quan trọng, người ngoài không thể tùy tiện vào. Vì thế, nếu không có việc gì quan trọng thì không được vào nơi Tam Bảo, từ đó có câu “vô sự bất đăng tam bảo điện” nghĩa là ‘không có việc gì thì không đến tòa tam bảo (chùa)’ . Thường để chỉ nếu không có chuyện gì cần giúp đỡ sẽ không tìm đến.
Có thể vì sự ngụy trang của mình bị đâm thủng, tự nhiên Triệu Tuyết Mai sẽ không lưu ý đến ông Khang tột cùng là đang suy nghĩ như thế nào, thân thủ đem Dương Tiếu kéo ra sau lưng mình, nhìn ông Khang từng chữ từng câu nói ra.
“Xem ra ba đã biết vì sao con tới đây.”
Nói xong lại nhếch khóe miệng, kéo ra một mặt ý cười, muốn tiến lên kéo tay ông Khang, nói.
“Ba, ba xem, tụi con mua nhà tại thành phố đã lâu như vậy mà vẫn chưa đến đón ba đi hưởng phúc, hiện tại Tiếu Tiếu đã lớn, ba cũng già rồi, còn mở tiệm cơm làm gì, đi, theo tụi con vào thành phố, con và Kiến Quốc còn có cả Tiếu Tiếu, nhất định sẽ đối với ba thật tốt.”
Triệu Tuyết Mai nói tới những lời này đều một bộ dáng thật tâm, nếu là lần đầu tiên ông Khang gặp ả ta, nói không chừng sẽ tin ngay, nhưng ông đã cùng ả sống dưới mái hiên lâu như vậy, cô con dâu này rốt cuộc là hạng người gì, ông còn không rõ sao? Sở dĩ vẫn luôn mở cái tiệm cơm này, cho dù lớn tuổi cũng không muốn đóng cửa, một mặt là vì ông không nỡ, mặt khác là vì ông không muốn xem sắc mặt của ả ta.
Thấy Triệu Tuyết Mai đưa tay đến, ông Khang liền rụt tay lại, làm tay Triệu Tuyết Mai cứng ngắc duỗi ra ở trước mặt ông, thần sắc ả ta trong nháy mắt có chút lúng túng, mắt ứa lửa giận, ẩn nhẫn lắm mới không có phát ra.
Ông Khang cũng không lo lắng nhìn xem sắc mặt của cô con dâu này ra làm sao, ông chỉ nhẹ nhàng ngồi ở trên ghế, nhìn nhìn tay mình.
“Tuyết Mai, con vì căn nhà này mới trở về đây, ba cũng không có gì trách móc, nhưng ba nói rõ, nhà này ba không bán đâu.”
Triệu Tuyết Mai cắn chặt răng, Dương Tiếu cũng la lên.
“Không biết ông muốn giữ lại cái căn nhà rách này để làm gì cơ chứ! Chúng tôi cũng không phải không nuôi được ông, không phải vì mẹ tôi có chuyện cần dùng tiền gấp hay sao? Nếu không phải như thế, ai cần cái căn nhà tồi tàn này, bán cũng không được giá, ngược lại tôi muốn hỏi, nhà này không phải để cho tôi sao, nếu không ông còn muốn cho ai hả?!”
Dương Kiến Quốc ở phía sau im lặng nửa ngày không lên tiếng, lúc nghe được câu này, lập tức nhấc đầu lên, tát mạnh một cái vào ót Dương Tiếu, sắc mặt đỏ bừng, mắng.
“Mày  cùng ông nói chuyện như thế hả?!!”
Triệu Tuyết Mai lập tức bị nhen lửa, đem Dương Kiến Quốc đẩy ra, âm thanh cũng rít lên.
“Anh đánh Tiếu Tiếu làm cái gì?!! Nó nói không đúng sao?”
Mặt Dương Kiến Quốc đỏ như tôm luộc, ngoài cửa bắt đầu tụ tập nhiều người đến xem náo nhiệt, đầu hắn cũng chỉ có thể cúi càng thấp hơn, không nói thêm gì.
Triệu Tuyết Mai nhìn bộ dáng này của hắn càng thêm nổi nóng, duỗi tay chỉ vào mặt hắn, mắng tới tấp.
“Anh mắng Tiếu Tiếu, nó nói câu nào không đúng?! Nếu không phải anh không có tiền đồ, sao tôi phải vì chút tiền đó mà phải chạy đi cầu xin nhiều lần như vậy?! Tôi gả cho anh nhiều năm rồi, rốt cuộc anh cho tôi được cái gì? Muốn cái gì cũng không có!!! Anh nhìn lại đi, xem ai ra đường mà không hơn tôi, hả? Anh còn dám đánh Tiếu Tiếu? Muốn trách thì trách chính anh vô dụng đi!”
Mặc dù là mắng Dương Kiến Quốc không có tiền đồ, nhưng đây rõ ràng là chỉ dâu mắng hòe, chính xác là nói ông Khang đây mà.
Sắc mặt ông Khang thoáng chốc cũng trắng bệch, thân thể đều run lên, đồng tử Lâm Thục Ý co lại, liền đi lên đỡ ông Khang, Thẩm Phục cũng híp mắt, tiến lên một bước, đứng ở bên người ông Khang, đối diện với ba người kia, tạo thành một thế đối địch, rất có tư thế hộ giá.
Ông Khang mới vừa ngồi xuống liền đứng lên, vỗ vỗ cánh tay đeo đồng hồ của Lâm Thục Ý, bày tỏ chính mình không có chuyện gì, mới nhìn từng người Triệu Tuyết Mai mà nói rằng.
“Tuyết Mai, nhà này là ba cùng mẹ Kiến Quốc mua được, mẹ nó chết sớm, đây là nơi ba dùng để tưởng niệm bà ấy, Tiếu Tiếu nói rất đúng, cái nhà này sớm muộn gì cũng là cho tụi con, chờ ba chết, tụi con muốn bán cũng không ai cản, nhưng bây giờ, ba còn muốn giữ lại…”
Lời này của ông Khang nghe khá nhẹ nhàng, nhưng ai cũng nhìn ra được sự quyến luyến rất sâu sắc, thế mà Triệu Tuyết Mai lại không lọt tai câu nào.
“Đến lúc đó tôi còn muốn làm cái quỉ gì nữa, ba, sao ba lại cố chấp như vậy, cái địa phương này ba cũng biết đến, là vùng ngoại thành, nhà cửa gần như chẳng ai thèm, tôi thật vất vả mới tìm được người muốn mua nó, giá tiền cũng đã bàn xong, mặc dù có chút gấp, nhưng cũng không ít hơn bao nhiêu, tôi lấy được tiền liền mở thẩm mỹ viện, khi đó không phải kiếm được nhiều tiền hơn sao? Không phải ba muốn uất ức con cháu của mình, cả đời đều phải dựa vào cái khu nhà nghèo này để uống gió Bắc hả!”
Triệu Tuyết Mai nói năng lý lẽ hùng hồn, thật giống như bán nhà là vì muốn tốt cho ông vậy, ông Khang bị ả ta chọc tức đến ngực cũng hơi phập phồng, cuối cùng quyết tâm, nói.
“Coi như nhà này có rách nát đến đâu đi chăng nữa, ta nói không bán chính là không bán!” Dĩ nhiên ông đã sinh khí rồi.
Triệu Tuyết Mai tức giận không chỗ phát tiết, lúc trước còn sợ đắc tội lão ta rồi không chiếm được nhà, hiện tại nếu lão đã nói như vậy, ả cũng không cần khách khí nữa, nếu lão đã không chịu bán cái căn nhà đó, ả ta sẽ không để cho Dương Tiếu nhận lão làm ông nội nữa!
“Nếu ông đã nói như vậy, tôi cũng không cần nhịn nữa, thẩm mỹ viện của tôi không mở cũng được, nhà của ông không bán cũng được, ngược lại, từ nay về sau ông đừng mong nhận Tiếu Tiếu là cháu của ông, cũng đừng bước qua cửa nhà tôi, nghĩ cũng đừng nghĩ Tiếu Tiếu sẽ gọi ông là ông nội, Tiếu Tiếu, chúng ta đi!”
Liền chữ ‘ba’ cũng bỏ đi, trực tiếp biến thành ‘ông’ luôn rồi.
Ông Khang môi run lên, sắc mặt trắng bệch, Dương Kiến Quốc cũng trừng mắt với Triệu Tuyết Mai.
“Cô nói hưu nói vượn cái gì? Nhiều người đang nhìn như vậy!”
Triệu Tuyết Mai quét mắt nhìn, quả nhiên bên ngoài đã tụ tập không ít người đến xem náo nhiệt, bất quá ả ta không chút nào cảm thấy mất mặt khi tự vạch áo cho người xem lưng, liền xoay đầu lại liếc Dương Kiến Quốc nói.
“Anh sợ cái gì? Anh còn biết sĩ diện hả, tôi cho là loại người như anh cả đời cũng chỉ có thể núp trong mai rùa thôi chứ, dù anh kêu tôi lặp lại lần nữa, tôi cũng chẳng sợ, tôi chính là nói, nếu lão không bán cái nhà này, thì về sau, đừng mong nghe Tiếu Tiếu kêu lão là ông nội nữa!!”
Dương Kiến Quốc bị nói tới sắc mặt ửng đỏ, lại một câu phản bác đều không có, quả nhiên là đáng thương đến buồn cười.
Lâm Thục Ý đến đỡ ông Khang, cánh tay gầy yếu của ông lão cứ run lên từng hồi, cậu cảm thấy lòng mình đang có một ngọn lửa vô danh bốc lên, sắp đem cậu đốt sạch toàn bộ.
“Ba người các ngươi, cút ra ngoài hết cho tôi.”
Thanh âm không lớn, ở trong cái này tiệm cơm nho nhỏ này, rất có khí phách.
Giọng nói này làm cho cặp vợ chồng đang cãi nhau kia phải ngừng lại, ngay cả Thẩm Phục cũng có chút ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Thục Ý, cái người ngày thường chưa bao giờ biết đến tức giận là gì kia, hiện tại trong đôi mắt, cư nhiên bắt đầu bốc lên cảm giác khác lạ, rực rỡ đến lóa mắt.
Triệu Tuyết Mai bị Lâm Thục Ý đột nhiên la lên một câu làm cho sững sờ, chờ khi ả ta kịp phản ứng lại, chưa nói hai lời đã nhảy đỏng lên, giơ tay chỉ vào mặt Lâm Thục Ý, bởi vậy mới biết, thói quen chỉ vào mặt người khác của Dương Tiếu rốt cuộc được chân truyền từ ai rồi ha.
“Mày nói cái gì?! Mày dám lặp lại thử xem! Thằng nhãi ranh kia! Mày là cái thá gì? Còn dám kêu tao cút ra ngoài, tao nói cho mày biết, cái nhà này tao muốn vào thì vào, muốn đi thì đi, còn chưa tới phiên mày mở miệng!”
Dương Tiếu cũng bắt đầu xắn tay áo, nó đã sớm thấy người này không vừa mắt, bây giờ còn được đà lấn tới mẹ nó, nếu không giáo huấn thằng nhãi kia một chút, nó sẽ không mang họ Dương!
“Không tới phiên nó nói chuyện? Vậy đến phiên ta nói chuyện được chứ!”
Trong đám người ngoài cửa, có người vẹt đường đi vào, thì ra chính là bà nội của Tiểu Uyển, hai tay chống eo, nhìn thấy Triệu Tuyết Mai liền trừng mắt dọc.
“Ta nói, vì sao mấy năm liền không về thăm ông Khang, mà bây giờ lại liên tiếp đến đây, nghe đâu còn thỉnh ông Khang lên thành phố ở, nên ta sang đây xem sao, hóa ra chỉ là coi trọng cái nhà của ông Khang! Ta hỏi cô, cô còn có biết liêm sỉ không hả, đây là căn nhà mà hai vợ chồng ông ấy cực khổ dành dụm cả nửa đời người mới mua được, cũng là nơi ông ấy tưởng nhớ đến vợ của mình, cô cư nhiên còn không biết ngại mà há mồm nhắc tới, nếu chỉ nhắc thôi cũng không đáng nói, ông ấy đã bảo không bán, cô còn dám vác mặt tới nơi này náo loạn! Cô thật sự coi ông Khang già yếu, dễ ức hiếp đúng không, ta nói cho cô biết, không gọi thì không gọi, không cho vào cửa thì ai thèm hả, trước kia ông Khang sống với cô có được một ngày tốt không, bây giờ nói cái gì mà sẽ đối đãi ông ấy thật tốt, cho ông ấy hưởng phúc tuổi già, cô tưởng mọi người ở đây không biết cô là cái hạng người gì hay sao…”
Bà nội Tiểu Uyển đích thực là một thùng thuốc súng, thích nhất chính là lo chuyện bao đồng cùng bát quái, Lâm Thục Ý chưa từng nghĩ cái tính thích xen vào chuyện người khác của bà lại tốt đến thế, lúc này thật làm người ta ấm lòng. [Beta : rốt cuộc ta cũng nhận ra bà này ko chỉ nhiều chuyện ăn hại, haha]
Có mấy lời cậu không tiện nói ra, dù sao đây cũng là việc nhà ông Khang, là người nhà của ông, tuy rằng Lâm Thục Ý cảm thấy cái thể loại người nhà như vậy, thà rằng không có thì hơn, nhưng cậu có thể nói được gì cơ chứ, cũng may đã có người thay cậu nói ra.
Lâm Thục Ý quay đầu, nhìn sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ của ông Khang, kêu nhẹ.
“Ông ơi!”
Thanh âm khàn khàn của ông vang lên.
 “Không có chuyện gì, ông không sao đâu.”
Ông chính là không hiểu, tại sao bọn nó nhất định muốn bám vào cái nhà này không tha, ông đều đã nói, cái nhà này sớm muộn gì cũng cho bọn nó cơ mà. [Beta: là người ta cần tiền gấp đó ông, trong kinh doanh quan trọng nhất là thời cơ, thời cơ a, bỏ lỡ rồi tìm lại ko được]
Bên kia bà nội của Tiểu Uyển cùng Triệu Tuyết Mai đã rùm beng lên.
Mấy nhà hàng xóm nghe được tin tức, chạy sang bu lại, đồng thời nói giúp bà nội Tiểu Uyển, rất nhanh liền đem Triệu Tuyết Mai như gà trống bại trận mà vặt trụi lông, Dương Tiếu tức đến nổ phổi, nhưng mẹ nó cũng không có biện pháp, nó tự nhiên cũng chịu thiệt mà thôi, bất quá đối với hai người Lâm Thục Ý kia thì khó chịu đã lên tới cực điểm.
“Tốt lắm, tất cả đều hay lắm, Tiếu Tiếu, chúng ta đi!”
Triệu Tuyết Mai cuối cùng liếc nhìn ba người ông Khang đứng chung một chỗ, kéo Dương Tiếu đi.
Dương Kiến Quốc đứng ở cửa, nhìn ông Khang bất động, rất nhanh liền bị Triệu Tuyết Mai tóm chặt cánh tay lôi đi.
“Còn không đi?!! Chờ người ta đuổi hả? Còn nghĩ rằng nơi này là nhà của anh hay sao? Hừ, cũng không nhìn thấy, đã không còn chỗ cho anh dung thân rồi hay sao?!!”
Dương Kiến Quốc bị Triệu Tuyết Mai lôi đi, tiệm cơm Tây Tần cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Những người vây xem đều bị hàng xóm đuổi đi, một trận khôi hài đột nhiên xuất hiện này tóm lại cũng kết thúc, ông Khang uể oải ngồi ở trên ghế, một câu cũng không muốn nói.
Bà nội Tiểu Uyển tiến lại, lên tiếng an ủi.
“Ông Khang a, ông phải nghĩ thoáng đi, đừng quá tức giận, để ở trong lòng chỉ làm chính mình khó chịu mà thôi, ông nghe ta, nói tới nói lui đều là tại thằng con không có tiền đồ kia của ông, một bụng tri thức, lại không có đầu óc…” Nói nói lại thấy lời nói của mình không giống an ủi, nhìn sang ông Khang sắc mặt khó coi, rốt cục cũng đành ngậm miệng.
Lâm Thục Ý không biết nói gì cho phải, cậu xưa nay chưa từng biết cách an ủi người khác, ngược lại Thẩm Phục đến vỗ vỗ vai ông nói.
“Ông, đừng lo lắng, còn có tụi con ở đây mà.”
Ông Khang xoa xoa đôi mắt khô khốc, âm thanh khàn khàn nói.
“Không có chuyện gì, thật sự ông không sao đâu.”
Lăn qua lộn lại đều là hai câu này, tựa hồ cũng chỉ có thể nói được bấy nhiêu.
Lâm Thục Ý đứng một hồi, liền xoay người vào bếp
“Để tôi đi làm cho ông một chén lê chưng đường phèn.”
Âm thanh đều ách, đương nhiên khó chịu nhất chính là tâm.
— Hết chương 19 —

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét