7.29.2016

TLĐBOHĐ: Chương 20

Ai biết tên món ăn cmt ta sửa lại

Chương 20: Thịt viên bột

Chuyện đã qua mấy ngày, ông Khang thoạt nhìn vẫn còn có chút uể oải, yên lặng gọi mấy cú điện thoại, đều không có người nhận, cuối cùng chuyển sang thuê bao không thể liên lạc được. [Beta: ông à, sao ông cứ thích tự làm khổ mình, gọi làm chi nữa a]

Bà nội Tiểu Uyển là một thùng thuốc súng, quả thật không sai, nhưng tức giận của bà tới nhanh mà đi lại càng nhanh hơn, bà cho là Triệu Tuyết Mai cũng chỉ dọa suông mà thôi, dù sao cũng là người một nhà, nào có giận nhau lâu, nói đi nói lại ông Khang cũng là ông nội của Dương Tiếu, cha ruột Dương Kiến Quốc, nói không cần liền là không cần hay sao, bà thật sự không nghĩ đến, Triệu Tuyết Mai thậm chí ngay cả điện thoại của ông Khang cũng không thèm nhận. [Edit: cái cô già đó có thèm coi ông Khang là cha đâu chớ!]
Bà khi đó là thay mặt ông Khang, chửi cho hả giận, cho nên lời nói đều rất khó nghe, hiện tại nhìn bộ dáng này của ông, trong lòng khó tránh khỏi một chút tự trách, thầm nghĩ có phải chính mình ngày đó nói nặng quá, mới làm cho Triệu Tuyết Mai giận lâu như vậy.
Cho nên hai ngày nay, bà thường xuyên lui đến tiệm cơm Tây Tần, mỗi lần đều mang theo nhiều đồ vật, có lúc là bánh ngọt Tiểu Uyển mua, có lúc là canh hầm hoặc món ăn nào đó do chính tay bà làm.
Hôm nay, tiệm cơm vừa mới đóng cửa, bà nội Tiểu Uyển liền mang theo một hộp giữ ấm mà đến.
“Đóng cửa rồi sao, cũng thật đúng lúc, mau tới nếm thử thịt viên bột do ta làm đi.”
Ông Khang nghe đến tiếng bà mới ngẩng đầu lên, trên mặt miễn cưỡng có chút ý cười.
“Không cần mỗi ngày phiền phức như vậy, chúng tôi đều đã ăn rồi.”
Bà nội Tiểu Uyển đem hộp giữ ấm để lên bàn, vung tay, nói.
“Phiền phức cái gì, không phải Tiểu Uyển nhà ta thường đến chỗ mấy người ăn chực hay sao, đây cũng không phải là thứ gì hiếm lạ, Tiểu Ý, Tiểu Phục, mau tới! Thường xuyên ăn đồ ông làm, ông cũng nên nếm thử tay nghề của ta đi.”
Bà nội Tiểu Uyển kết hôn sớm, nếu ấn theo tuổi mà nói, trên thực tế, bà nhỏ hơn nhiều so với ông Khang, nhưng cháu gái của bà so với Dương Tiếu không nhỏ hơn là mấy, cho nên lúc trước, khi chưa quen thân, Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý đều gọi bà là ‘dì’, quen rồi bà liền khiến bọn họ kêu mình là ‘bà’, nói là không thể kêu sai bối phận.
Những ngày qua, cơ hồ mỗi ngày bà đều ghé đến, Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục cũng đã quen thuộc, liền chà xát hai tay đi tới, hộp giữ ấm thoạt nhìn không lớn, thế nhưng không gian bên trong lại không nhỏ, đem hai tầng hộp lấy ra, dưới đáy cư nhiên còn có một phần canh hầm, thơm đến nức mũi.
“Sao lại đem nhiều như vậy? Quả thật chúng tôi đều đã ăn cơm rồi.”
Ông Khang không nói dối, bọn họ thật sự đã ăn cơm rồi, bất quá Lâm Thục Ý nhìn hộp giữ ấm, đôi mắt sáng lấp lánh như đầu khuyển lớn ngồi chờ uy cơm, nhìn thấy cảnh đấy, khóe miệng Thẩm Phục ý cười không ngừng.
Bà nội Tiểu Uyển cũng nhìn ra  thần sắc khát vọng kia của Lâm Thục Ý, liền nở nụ cười.
[Beta : xấu hổ quá, em Ý ơi!]
“Ông không ăn nhưng có người muốn ăn, với lại, cũng không có bao nhiêu, ăn chút là hết.”
Nói xong liền tiếp nhận bát cùng muôi do Thẩm Phục đưa tới, đem thịt viên bột trong hộp giữ ấm phân ra từng phần, mỗi người ba viên, hai tầng hộp vừa vặn chứa đủ.
Cũng như bà nội Tiểu Uyển nói, thịt viên bột này tại S thị này không phải là thứ hiếm lạ gì, bất quá nó cũng được xem là món đặc sắc ở nơi đây, chỉ cần tới S thị, thịt viên bột so với chỗ khác sẽ có mùi vị chính tông hơn, bất quá bởi vì chính mình là dân bản xứ, cho nên bà nội Tiểu Uyển làm món này đã là một tay lão luyện, thịt viên bột được làm ra với lực nhào bột vừa đủ, vỏ ngoài dai mềm, nhân thịt non mịn, phối hợp cùng rau xanh, sướng miệng lại không ngán, ăn ngon vô cùng.
Mặc dù tại S thị, người làm thịt viên bột rất nhiều, nhưng mỗi người đều làm theo mùi vị mình thích, làm cho hương vị món này khá là đa dạng, tỷ như bà nội Tiểu Uyển thiên về chua ngọt, cho nên khi phối hợp nhân thịt với giấm cùng đường, cho ra mùi vị độc đáo, đây cũng là mùi vị sở trường của bà.
Thẩm Phục chỉ ăn một viên, đã thấy Lâm Thục Ý ăn xong rồi, hiện tại đang liếm môi, có vẻ vẫn còn thèm, hắn cười cười, đem chén của mình đưa lên.
“Tôi còn có hai viên, cậu cũng ăn hết đi.” [Beta: xin lỗi, cho phép ta nghĩ bậy, thực ra anh còn tới 4 viên lận, hắc hắc]
Lâm Thục Ý nửa điểm cũng không để ý đó là đồ Thẩm Phục ăn còn dư lại, đem hai viên thịt kia  chén sạch sành sanh, mà ông Khang cùng bà nội Tiểu Uyển cũng không cảm thấy tình huống này có gì không đúng, bởi vì bọn họ vẫn cho rằng hai người là anh em họ.
Ăn xong rồi uống một chút canh, Lâm Thục Ý rốt cục cũng cảm thấy có chút chống đỡ không được, xoa xoa bụng, nói mình muốn ra ngoài đi dạo một chút, Thẩm Phục cũng cùng đi với cậu, bà nội Tiểu Uyển thấy hai người đều đã rời khỏi, mới dừng việc thu dọn đồ đạc lại, ngồi ở đối diện ông Khang.
“Ông Khang à, bây giờ ông tính như thế nào?”
Ông Khang cúi đầu, rũ mắt, mờ mịt nói.
“Còn có thể làm sao? Đi một bước, tính một bước thôi.”
Bà nội Tiểu Uyển vỗ đùi, tự trách nói.
“Ai, kỳ thực cũng tại ta, hôm đó nếu ta nói chuyện không khó nghe như vậy thì đã tốt rồi, hiện tại ra nông nỗi thế này, trong lòng ta cũng thực sự khó chịu…”
Ông Khang sờ sờ túi, mới nhớ mình đã cai thuốc lá nhiều năm, tự mình cười giễu, thả tay xuống.
“Bà nói cái gì đó, kỳ thực vấn đề đều là ở tôi, mắc mớ gì đến bà.” Ông Khang không biết làm sao để an ủi người khác, bởi vì hiện tại đến cả bản thân mình còn không an ủi được.
“Nếu không ta đi đến nhà Triệu Tuyết Mai một chuyến, coi như không gặp Triệu Tuyết Mai, thì cũng có Kiến Quốc ở nhà, không thể nào ngay cả nó cũng không thấy mặt…”
Nghe bà đề cập đến đứa con trai này, ông Khang chỉ biết thở dài một hơi, “Quên đi, tính tình thằng Kiến Quốc đâu phải bà không biết, huống chi tôi cũng không hy vọng vì chuyện của mình mà làm hai đứa tụi nó khó xử, Tuyết Mai tuy rằng không thích tôi, nhưng đối với Kiến Quốc lại rất tốt…”
“Tốt cái gì mà tốt, cô ta nói một, Kiến Quốc không dám nói hai, Kiến Quốc ở cái nhà đó một chút địa vị cũng không có…”
Bà nội Tiểu Uyển vừa nói đã nổi giận, nghĩ đến mục đích bà đến đây, mới nhỏ giọng an ủi.
“Ông Khang, ông cũng đừng quá khó chịu, Kiến Quốc tốt xấu gì cũng là con ông, chắc chắn nó sẽ không để Triệu Tuyết Mai làm bừa…”
Có thể nói bản thân bà cũng vô lực, Dương Kiến Quốc cưới Triệu Tuyết Mai nhiều năm như vậy, ban đầu cả gia đình đều sống cùng nhau, đứa con trai này của ông Khang tính nết ra sao, tất cả mọi người đều nhìn ở trong mắt, chính là quá nhu nhược, rất dễ lừa gạt, dù không muốn cũng sẽ bị Triệu Tuyết Mai nắm ở trong tay. Tuy rằng Dương Kiến Quốc rất thương ông Khang, nhưng mấy năm nay, nó cũng đã bỏ ông ở nơi đây không thèm quản, lần này bà thật không dám cam đoan nó có thể làm trái ý Triệu Tuyết Mai được hay không.
Hàn huyên với ông Khang một hồi, Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục cũng đã trở lại, bà nội Tiểu Uyển bèn không nói tiếp nữa, cũng không phải có chuyện gì không thể nói trước mặt bọn họ, mà bởi vì hai đứa trẻ này đều là vô tội, bà không muốn để cho tụi nó phiền lòng, dù sao so với con và cháu ông Khang, tụi nó đối đãi với ông thật lòng hơn nhiều. [Beta : xí xí, ông Phẩm Phục có còn nhỏ nhít gì đâu, đã là quỷ đội lốt người rồi a~] [Edit: thím ơi, người ta đang giả nai nên không ai biết hết đó!!]
Cũng không phải bà chưa từng nghĩ tới, hai đứa trẻ này phải chăng có ý đồ gì đó đối với ông Khang, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ông Khang nghèo rớt mùng tơi, ngoại trừ cái căn nhà kia cũng không còn thứ gì tạm coi là đáng giá, thêm nữa bà cảm thấy Thẩm Phục đứa này không giống con nhà nghèo.
“Mẹ, ngày hôm nay ông nội lại gọi điện tới.”
Dương Tiếu giơ giơ điện thoại riêng trong nhà, cùng Triệu Tuyết Mai trong phòng bếp nói.
“Không cần phải để ý đến, lão cũng không thể mọc cánh bay vào đây, lão muốn gọi cứ để cho lão gọi, đúng rồi, lão có biết số điện thoại của ba con không?”
Dương Tiếu lắc đầu một cái, “Lần trước ba đổi số mới, kêu con nói với ông một tiếng, sau đó con quên mất nên chưa nói.”
Triệu Tuyết Mai uất hận đâm một xẻng vào nồi cá, lập tức đem cá chém thành hai đoạn, để vào trong mâm.
“Không biết thì tốt, đừng để lão gọi cho ba con, mẹ nhắc lại lần cuối, không được để cho ba con biết việc lão gọi vào nhà mình.”
Dương Tiếu cũng có chút nghi hoặc, “Sao vậy, mẹ giận ông thật à?”
Triệu Tuyết Mai nghe vậy đem cái đĩa rầm một cái, dằn lên bàn.
“Thì sao? Hiện tại đến mày cũng bắt đầu quở trách tao, cũng không ngẫm lại tao là vì ai? Không lạnh nhạt lão ta mấy ngày, lão ta sẽ nhả căn nhà kia ra sao? Đặc biệt bây giờ nhà lão còn có hai đứa người ngoài, tuy rằng đó chỉ là căn nhà rách, nhưng dẫu sao cũng là tiền, ai mà không tham, tao đây là muốn tốt cho hai cha con nhà mày, ba mày quá mềm lòng, nếu biết lão ta gọi tới nhà, lại cùng tao náo loạn, mày là đang hi vọng cái nhà này sống không yên hả ?”
Dương Tiếu suy nghĩ một chút, cảm thấy được lời Triệu Tuyết Mai nói cũng có lý, đặc biệt là nghĩ đến hai kẻ đang ở nhà ông nó, nó càng giận không chỗ phát tiết.
“Hai đứa đó ở đâu lòi ra vậy? Sao lại cho vô phục vụ cho tiệm cơm, đã vậy ông nội còn lo lắng chăm sóc bọn nó nữa chứ !”
Triệu Tuyết Mai nghe vậy hừ lạnh một tiếng.
“Ai biết? Tao nói rồi, không được để cho ba mày biết đó!”
Dương Tiếu đáp “Biết rồi.”
Dương Kiến Quốc vừa vặn đẩy cửa đi vào, một bên đem cặp công văn để lên bàn, một bên nhìn Dương Tiếu hỏi.
“Biết rồi? Biết cái gì?”
Dương Tiếu tránh né tầm mắt của hắn “Không có gì, mẹ dặn con mua vài thứ thôi.”
Dương Kiến Quốc không hề để ý, nói.
“À, vậy con đi đi.”
Nói xong, liền đi vào nhà bếp “Hôm nay ba có gọi đến không?”
Triệu Tuyết Mai sớm biết, nhất định hắn vừa vào cửa là liền muốn hỏi cái này, giả bộ làm mặt lạnh nói.
“Hừ, người ta sớm đã đem anh quăng sang một bên rồi, ai còn thèm gọi điện đến đây, nếu muốn, anh tự mình xem đi, di động không có ai gọi, ngay cả điện thoại bàn cũng không vang lên được một tiếng”
Dương Kiến Quốc nghe vậy liền nhăn chân mày lại, quay người đi ra khỏi bếp.
Triệu Tuyết Mai thấy hắn đi đến bên cạnh điện thoại, liền biết hắn muốn làm gì, mặt sưng mày sỉa, nói móc.
“Gọi đi, gọi đi, tôi biết anh thế nào cũng nhịn không được, trong tâm ba anh không có anh, anh lại nhớ lão như vậy, bị người ta đuổi còn không quên gọi điện cho người ta, tôi nói cho anh biết, coi như anh gọi, ba anh chưa chắc muốn nghe đâu.”
Dương Kiến Quốc vốn đã cầm di động lên, do dự nửa ngày, nghe Triệu Tuyết Mai nói tới nói lui như vậy, cuối cùng vẫn không bấm số, đem điện thoại đặt trở xuống, thở dài một hơi, thứ nhất hắn không có mặt mũi đối diện, thứ hai hắn cũng sợ ba hắn không chịu nhận điện thoại của hắn. [Beta: bác à, sao bác cái gì cũng sợ vậy á?]
Triệu Tuyết Mai thấy hắn dẹp điện thoại qua một bên, khóe miệng liền câu lên, người đàn ông này ả ta bắt bí đã hơn hai mươi năm, tại thời điểm như thế này, ả ta làm sao cho phép rơi mất dây xích ở trên người hắn, ả nhất định phải làm cho lão già ba hắn cung kính hạ mình, đem giấy bán nhà tới trước mặt ả thì mới hả dạ.
—Hết chương 20 —
[Beta: dạo này Ê đít chiếm hết đất diễn của Pa tê rồi, hức hức, *chọt ổ kiến*]
[Edit: người ta nhỏ dại, không hiểu nha~~~]

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét