7.29.2016

ĐXNG: Chương 15

Chương 15: Đuổi theo

soi

Theo từng tiếng ồn ào đó, thân ảnh một nhà Trình Thần dần dần đi xa, dưới nắng chiều lưu lại những bóng lưng thê lương.
“Tiểu Đầu Sói!”
Bỗng nhiên một tiếng kêu to từ sau lưng mấy người Trình Thần truyền tới, khi họ quay đầu lại thì nhìn thấy mười mấy đứa nhóc từ phía sau đuổi đến, là bọn Trình Tứ Bảo, Trình Tam, Trình Xuyên. [Beta: sao cái thôn này lắm người họ Trình thế, có bà con cô bác gì chăng?] [Edit: thường thì người trong một thôn sẽ theo một họ, bởi thế người ngoài thôn vào rất dễ phận biết vì họ khác ấy mà!!]
“Tiểu Đầu Sói, nếu bên ngoài có người khi dễ mày, liền trở về tìm bọn tao, bọn tao sẽ giúp mày đánh nó” Trình Tứ Bảo nói.
“Đúng vậy, Tiểu Đầu Sói, có việc gì cũng phải trở về tìm bọn tao đó!” Mấy đứa Trình Xuyên giơ từng nắm đấm, hùng hổ nói.
“Được, tao hứa!” Trình Thần cảm động, đám nhóc này bình thường vốn hay cãi nhau ầm ĩ nhưng rất thích nói nghĩa khí.
“Tao phải đi rồi, bảo trọng!” Trình Thần xua tay.
“Tiểu Đầu Sói, hẹn gặp lại!” Bọn Trình Tứ Bảo từng đứa đều nói.
“Tiểu Phỉ, Tiểu Hân hai đứa cũng về đi!” Trình Thần đối với hai bé nói.
“Anh, nhớ về sớm nha!” Hai bé vốn là giả khóc, nhưng khóc một hồi, bây giờ thành khóc thật luôn rồi. Nghĩ đến mấy ngày tới không được nhìn thấy Trình Thần, hai bé liền vô cùng buồn bực.
“Ngoan, hai ba ngày tới là có thể gặp lại rồi mà!” Trẻ con tâm tình hay thay đổi, Trình Thần không cách nào khống chế được, chỉ có thể cố gắng an ủi tụi nó. Tuy rằng trẻ con nông thôn thường trưởng thành rất sớm, nhưng hai đứa em hắn cũng chỉ mới sáu tuổi, vẫn còn quá nhỏ.
An ủi cùng cam kết rất nhiều lần, cuối cùng Trình Thần cũng dỗ cho hai bé ngừng khóc được, mới lưu luyến chia tay nhau. Mấy đứa Trình Tứ Bảo ra sức vẫy tay với hắn, tựa như là hắn tòng quân ra trận, một đi không trở lại vậy.
Mà tình cảnh ly biệt này của bọn trẻ trong thôn đã làm Trình Thần hết sức cảm động.
Cuối cùng, thân ảnh Trình Thần cùng Trình Chí Sơn dần dần biến mất trong mắt tụi nó.
“Tiểu Đầu Sói không ở đây, sau này tụi bây phải nghe lời tao, biết chưa?” Mấy đứa Trình Tứ Bảo vừa về tới đầu thôn, liền lộ ra nguyên hình.
“Dựa vào cái gì phải nghe lời mày hả, mày cho là mày cũng ngon như Tiểu Đầu Sói sao!” Vốn vừa nãy mọi người vẫn còn hoà thuận vui vẻ, trong nháy mắt liền trở mặt với nhau, Trình Tam là đứa đầu tiên không phục, “Có bản lĩnh thì mày làm chúng tao phục đi, giống như Tiểu Đầu Sói đấy, nếu không đừng nói gì tới phải nghe lời, tao khinh!”
“Giỏi nha! Mày nay lớn gan rồi sao, vậy thì nhào vô, chúng ta đấu tay đôi, xem đứa nào lợi hại hơn!”
“Đấu thì đấu, ai sợ ai… !” Rầm, hai thằng nhóc chưa kịp dứt lời, liền nhào vào nhau đánh túi bụi, mấy đứa Trình Xuyên đứng bên cạnh không những không ngăn cản mà còn vỗ tay cổ vũ, hết sức hào hứng!
“Đừng sợ, Trình Phỉ, Trình Hân, anh hai đứa không có ở đây, sau này anh đây sẽ bảo vệ hai đứa!” Trình Xuyên nhìn hai anh em Trình Phỉ một bên, hào khí kinh vân, vỗ ngực cam đoan.
“Anh hai nói, vài ngày nữa sẽ quay về mang tụi tôi đi, ai thèm theo mấy người náo loạn chứ!” Trình Hân trừng mắt liếc hắn, tức giận chạy về nhà.
Trình Xuyên sờ sờ đầu nhỏ, có chút nghi ngờ, mình nói sai cái gì sao? Đám con gái thực sự là phiền phức! Lúc này, nó bỗng nhiên cảm giác sau lưng lạnh toát, liền xoay đầu lại. Một đạo ánh mắt lạnh như băng đang nhìn chằm chằm vào nó, bỗng nhiên Trình Xuyên cảm thấy sợ hãi, liền la to lên.
“Tất cả dừng tay, Tiểu Đầu Sói đi rồi, đừng quên vẫn còn người này. Về sau đều nghe theo cậu ta, cậu ta so Tiểu Đầu Sói còn lợi hại hơn gấp mấy lần”
Người Trình Xuyên nói chính là Khương Viên, vốn dĩ Khương Viên đang giúp đỡ Khương Linh Lung làm chút việc ở trong chuồng bò, cũng nghe đến một mảnh ồn ào trong thôn. Cậu không biết là chuyện gì, nên cũng không đi xem, đợi đến khi trong thôn dần dần yên ắng trở lại, công việc của cậu cũng làm xong, bèn đi ra ngoài, lúc này vừa vặn nghe được Trình Xuyên nói Tiểu Đầu Sói ‘không ở đây’, chỉ là cậu không hiểu ‘không ở đây’ nghĩa là sao.
Mấy thằng nhóc xung quanh nghe thấy lời Trình Xuyên nói lập tức yên tĩnh lại, bản lĩnh Khương Viên tụi nó đã thấy qua, đặc biệt lợi hại, nếu để cho Khương Viên làm lão đại, tụi nó đích xác không có chút dị nghị nào.
Bất quá bọn Trình Tứ Bảo vẫn còn không phục, tụi nó bội phục Tiểu Đầu Sói không phải chỉ vì Tiểu Đầu Sói đánh nhau lợi hại, mà còn vì Tiểu Đầu Sói bản lĩnh rất lớn. Khương Viên tuy rằng đánh nhau lợi hại, nhưng tụi nó cũng chưa thấy cậu có bản lĩnh gì!
“Trình Thần gọi là Tiểu Đầu Sói, cậu ta so với Trình Thần còn lợi hại hơn, chúng ta sau này cũng gọi cậu ta là Tiểu Đầu Báo đi!” Trình Xuyên hi hi ha ha kêu lên.
“Trình Xuyên, mày có cốt khí một chút được không, xấu hổ, xấu hổ, xấu hổ!!! Nó đánh nhau lợi hại thì thế nào, bộ chỉ cần đánh nhau lợi hại là được làm lão đại chúng ta hay sao?” Có một thằng nhóc không phục nói.
“Tiểu Đầu Sói đi nơi nào?”
Khương Viên đối với cái chức lão đại mà tụi nó tranh giành hoàn toàn không có hứng thú, nghe đến Tiểu Đầu Sói đi mất, trong lòng cậu bỗng nhiên hoảng hốt, từ miệng bất ngờ phát ra âm thanh. Khương Viên cũng không ý thức được việc này, đã một thời gian dài như thế, ngoại trừ trước mặt Khương Linh Lung, đây là lần đầu tiên cậu nói chuyện với người ngoài.
Mấy đứa Trình Tứ Bảo cũng không có gì kinh ngạc, bởi vì tụi nó vừa quen Khương Viên cách đây không lâu, còn chưa kịp biết Khương Viên là người ‘câm điếc’ . Đối với chuyện Tiểu Đầu Sói bị ép rời khỏi thôn, mấy nhóc vẫn còn rất căm phẫn, từng đứa tức giận đem chuyện này từ đầu đến đuôi kể cho Khương Viên nghe, tụi nó còn bàn nhau sau này thường xuyên tìm nhà Trình Huy gây phiền phức, ai bảo nhà hắn xấu xa như vậy!
Vốn dĩ tụi nó còn đang chuẩn bị khuyến khích Khương Viên làm lão đại, ai ngờ Khương Viên vừa nghe xong chuyện này, liền nhanh chân hướng đầu thôn chạy đi.
Bọn Trình Tứ Bảo mặt đầy khó hiểu.
Khương Viên liều mạng chạy và chạy, cậu cũng không biết tại sao mình làm như vậy, chỉ theo bản năng mà chạy.
Ngày còn rất nóng, Khương Viên chạy lập tức đầu đầy mồ hôi, nhưng cậu không mấy quan tâm, ở trong mắt cậu chỉ có duy nhất đứa bé kia, đứa bé nguyện ý chơi cùng cậu, đứa bé luôn nở nụ cười sáng lạn trước mặt cậu. Ánh nắng từ từ hạ xuống, một cái thân ảnh nho nhỏ vẫn luôn thẳng đường mà chạy, rất kiên định!
Trình Thần vừa đi, vừa suy nghĩ lên trấn sẽ làm gì. Trình Chí Sơn cũng không nói chuyện cùng hắn, chỉ giúp đỡ Trình Thần mang hành lý trên lưng. Rốt cuộc vùng đất Huy Châu này vẫn còn rất nghèo, nhiều nhà không cách nào cho con đi học nổi, làm sao dám bỏ tiền ra tiêu phí này nọ, cho nên việc buôn bán sẽ rất khó khăn đây.
Đương nhiên số người không cho con đi học cũng không phải quá nhiều, phần lớn gia đình chỉ cần có đàn ông thì vẫn có thể cho bọn nhỏ đến trường học tập. Hiện tại đang phổ biến một câu nói: ‘chỉ có đọc sách mới có tiền đồ’, để cho con mình tương lai có tài năng, ai ai cũng cố gắng đưa con mình đến trường. Mà hắn muốn kiếm tiền, đối tượng hắn hướng đến phải là đám trẻ nhỏ.
“Trình Thần!”
Đang suy nghĩ, Trình Thần nghe có người gọi hắn, hắn cứ nghĩ là Trình Chí Sơn gọi mình, nên hỏi.
 “Ba, có chuyện gì vậy?”
Trình Chí Sơn nghi hoặc, không hiểu, nói “Chuyện gì là chuyện gì??”
Trình Thần đang muốn hỏi không phải ba kêu con sao, thì hắn lại nghe có người gọi tên hắn, lần này hắn nhận ra, rõ ràng giọng nói là từ phía xa sau lưng truyền tới. Xoay đầu lại liền thấy dưới ánh tà dương, một cái thân ảnh nhỏ nhỏ, gầy gầy đang hướng phía hắn chạy tới, không thấy rõ tướng mạo, nhưng cả người cậu như đang phát sáng, phảng phất mang theo hi vọng cùng ấm áp mà chạy đến.
Trình Thần chưa bao giờ nghĩ rằng người đó lại là Khương Viên, hắn không kịp nghĩ Khương Viên làm sao sẽ đuổi đến, chỉ kịp bỏ lại Trình Chí Sơn, xoay người, hướng đứa trẻ kia chạy tới. Một lát sau hai người gặp nhau, cả hai dừng bước, nhìn nhau chăm chú.
Trình Thần nhìn thấy trên người Khương Viên đều là mồ hôi, từng giọt từng giọt men theo chóp mũi của cậu, rơi xuống đất.
Khương Viên thở gấp, tim nhảy bình bịch, lồng ngực kịch liệt cổ động. Giờ khắc này, Trình Thần có một loại rung động không nói thành lời, đứa bé này, vì cớ gì vô luận hắn ở nơi đâu, Khương Viên vẫn luôn có thể tìm đến, kiếp trước cũng thế, kiếp này cũng thế, rõ ràng đời này bọn họ chỉ mới nhận thức nhau được hai ngày mà thôi.
“Khương Viên, sao cậu lại tới đây?” Trình Thần biết Khương Viên sẽ không mở miệng, nhưng vẫn không nhịn được hỏi.
“Tớ tiễn cậu!” Thanh âm trẻ nhỏ rất kiên định.
“Ớ!” Trình Thần cả người chấn động cùng kinh ngạc, lập tức lẩm bẩm nói “Cậu không giả câm nữa sao?”
Phải biết kiếp trước, sau một chuyện lớn Khương Viên mới chịu mở miệng nói, ngay từ đầu hắn còn cho rằng Khương Viên bị câm điếc, sau khi phát sinh sự kiện kia, hắn mới biết Khương Viên chỉ là giả vờ mà thôi, đồng thời đến lúc trưởng, thành gặp lại Khương Viên, hắn mới biết được bởi vì trong nhà cậu xảy ra biến cố, cậu phải giả câm điếc, phong bế bản thân, nhằm tự bảo vệ mình.
“Làm sao cậu biết tớ có thể nói?” Khương Viên sắc mặt hồng hồng, kỳ quái hỏi.
“Tớ bấm ngón tay tính ra đó!” Trình Thần khóe miệng cong lên, đắc ý nói.
“Không  tin!” Khương Viên thập phần khẳng định nói.
“Tiểu tử thối, từ nhỏ đã cứng nhắc như thế, một chút tế bào hài hước cũng không có!” Trình Thần mài răng, càu nhàu, Khương Viên mọi thứ đều tốt, nhưng lại quá mức nghiêm túc, quá mức bảo thủ, có vẻ rất không thú vị. Từ nhỏ đã như vậy, đời này hơn phân nửa cũng không khác mấy. Bất quá Trình Thần miệng đã mở ra liền không khép lại được, phi thường vui vẻ.
“Đi đi, bảo là muốn tiễn tớ, vậy phải đưa tớ đến cùng đó!” Trình Thần một chút cũng không ngại Khương Viên người đầy mồ hôi, choàng vai cậu, vui vẻ rạo rực nói.
“Ừ!” Khương Viên gật đầu.
Khương Viên tới đưa Trình Thần khiến Trình Chí Sơn có chút ngoài ý muốn, ông không nghĩ Khương Viên cùng Trình Thần quan hệ đã tốt như thế.
Có Khương Viên, Trình Thần dọc theo đường đi cũng không quá mức nhàm chán, tựa hồ nhoáng một cái liền đến nơi. Trấn Ba Loan không có nhiều khách sạn lớn giống kiếp trước, hiện tại đến nhà nghỉ nhỏ cũng không có, Trình Thần đi xung quanh khảo sát một hồi, nhìn trúng mấy khu nhà mặt tiền, lập tức đi đến từng nhà hỏi qua, có cho mướn hay không. Quyết định vào hỏi một nhà trông có vẻ được nhất, là căn nhà đầu tiên, hỏi xong trực tiếp mướn luôn.
Thực ra nhà này giá cả phải chăng, đến đời sau, những căn phòng này cũng không quá quý, rất nhiều người có nhà để không, hiện tại người buôn bán làm ăn rất ít, bởi vì người mua đồ sắm sửa cũng không nhiều lắm, trên trấn tổng cộng chỉ có mấy gian hàng mặt tiền, thế nhưng cung vẫn lớn hơn cầu.
Tiền thuê tương đối tiện nghi, một tháng chỉ có 4 đồng.
Trình Thần vô cùng hài lòng, hắn chọn căn nhà phi thường tốt, đối diện là trường trung học Ba Loan, chếch qua bên trái một khoảng là chợ bán thức ăn, điều duy nhất không tốt chính là nơi này khá gần đường cái, xe cộ qua lại nhiều, có chút ầm ĩ. [Beta: gì? Nhà mặt tiền như vậy ngon gần chết, lưu lượng người qua lại càng lớn thì cửa hàng mình càng có nhiều cơ hội bán hàng chớ? Tác giả khó hiểu quá!]
Bốn đồng này Trình không để ở trong lòng, nhưng Trình Chí Sơn lại đau lòng muốn chết.
Nghĩ đến một tháng 4 đồng, một năm liền mất trọn 48 đồng rồi, đau lòng khôn xiết! Nhớ đến mấy năm rồi, nhà mình mới tiết kiệm được 50 đồng, ông liền không nhịn được đau lòng, Trình Thần đối với Trình Chí Sơn đã triệt để nói không nên lời, lúc nên đau lòng không đau lòng, lúc không nên đau lòng lại đau chết đi sống lại, nhưng hắn biết có nói cũng vô ích, lập tức ngậm chặt miệng hay hơn!
Nhà này bên dưới là một cửa hàng mặt tiền, bên trên có một căn phòng ngủ, phòng bếp cùng buồng vệ sinh đều ở bên trong.
Chủ nhà ra ngoài làm việc, cho nên phòng này sẽ không sớm lấy lại, Trình Thần một hơi thanh toán sáu tháng tiền thuê nhà, khiến cho ba hắn lải nhải không dứt, nói hắn không nên tiêu tiền như vậy. Nhiều lắm cũng chỉ lưu lại hai tháng, làm chi trả luôn nửa năm a!
Trình Thần lắc lắc đầu, giả vờ cao thâm, nói.
“Ba, người nào biết con đang mưu tính sâu xa cái gì!”
Khương Viên vừa nghe đến lời này của hắn, liền không nhịn cười được, cưng chìu sờ sờ đầu hắn, nghĩ.
‘Tiểu miêu, cậu lại bắt đầu ngạo kiều rồi!‘ [Edit: sao càng làm, ta càng thấy ông Thần chẳng ra dáng công gì cả thế này, nhìn Khương Viên mới là cường công đấy] [Beta: há há, há há]
Trình Thần u oán nhìn cậu một cái, ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét