7.29.2016

ĐXNG: Chương 13

Chương 13: Rời khỏi

soi

“Thưa bác, điều con muốn nói đã xong rồi. Dù bác có nói gì thêm nữa, con cũng không nghe đâu. Trừ khi ba con đem con đánh chết, bằng không hôm nay một nhà chú Ba hoặc là xin lỗi trả tiền, hoặc là con đem nhà hắn đốt ra tro. Bây giờ hắn có thể canh chừng, nhưng hắn thủ được ban ngày, có thể thủ được cả buổi tối hay sao? Hôm nay không thành, thì đợi ngày mai, con còn có nhiều thời gian để hành động!” Trình Thần lau khô nước mắt. Dĩ nhiên, không phải hắn khóc thật, chỉ vì muốn tăng thêm hiệu quả cho người nghe, hắn mới làm vậy, mà cũng chỉ có như thế, người khác mới có thể đồng tình, đứng về phía hắn.
“Ai, chuyện này tôi thật sự không quản được, Chí Phong a, cậu liệu mà làm đi!”
Trình Chí Đống thở dài một cái, lập tức bỏ lại hai người Trình Chí Phong và Tiền Hà, lắc đầu rời đi, ông thật sự không có mặt mũi mà ở lại, nếu tiếp tục nháo xuống, một trưởng bối như ông sẽ mang tiếng ức hiếp con nít!
Chuyện nhà Trình Thần động tĩnh không nhỏ, rất nhiều người đã sớm vây lại xem náo nhiệt, vừa rồi những lời Trình Thần nói bọn họ đã nghe được toàn bộ. Lúc này, lại thấy Trình Chí Đống rời đi, liền vội vã nhường đường, những người khác càng đối với hai vợ chồng Tiền Hà chỉ trỏ, trong miệng không biết đang bàn tán cái gì.
“Trưởng thôn, trưởng thôn!”
Tiền Hà lo lắng hô to, bà chỉ có thể trông cậy vào Trình Chí Đống cho bọn họ chỗ dựa vững chắc, nhưng bây giờ, Trình Chí Đống không nói một lời, cứ thế bỏ đi, lại nhìn Trình Chí Sơn vẫn còn mang vẻ hổ thẹn kia thì đừng hy vọng hắn ngăn chặn được Trình Thần. Chẳng lẽ mục đích của bọn họ đã triệt để thất bại hay sao? Tiểu Đầu Sói lại một lần nữa làm cho bọn họ tức giận mà chẳng làm được gì.
“Được rồi, mau đi về, đừng ở đây làm mất mặt nữa!” Chợt, Trình Chí Phong gầm lên với Tiền Hà.
“Ông lớn tiếng với tôi làm gì, ông nghĩ tôi sợ ông sao!” Tiền Hà căn bản cũng không phải là người hiền lành gì, tay chống nạnh, quang quác mắng Trình Chí Phong.
“Mấy người có thể về nhà mình mà nháo được hay không!” Trình Thần không nhịn được nhìn bọn họ.
Quả thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, hai người vừa mới bắt đầu ầm ĩ, nhất thời ngây người, không dám hó hé gì.
“Anh hai, chuyện này là em không đúng, một hồi về nhà, em sẽ mang tiền qua trả cho anh.” Trình Chí Phong chợt ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng.
“Thần Thần, chú Ba xin lỗi con, mấy lời lúc sáng chú nói thật không phải, hy vọng con đừng để trong lòng!”
Nói xong, Trình Chí Phong bỏ lại Tiền Hà chật vật rời đi.
“Trình Chí Phong!” Tiền Hà không cam lòng liếc mắt nhìn bọn người Trình Thần, vội vã đuổi theo.
“Còn là anh em sao, tâm địa thế nào lại độc ác như vậy?” Mẹ của Trình Tứ Bảo khinh bỉ mắng bọn họ.
“Bà nói đúng, ai, Tiểu Đầu Sói, đứa bé này cũng thực đáng thương, từ nhỏ không có mẹ đã đành, còn dính phải một người cha quá mức thành thật như vậy, lại thêm một nhà chú Ba không bằng lang sói, nó không trưởng thành cũng không được!” Mẹ của Trình Xuyên cũng lắc đầu, thở dài.
… .
Thực ra người trong thôn chịu qua ân tình của nhà Trình Thần cũng không phải ít, Trình gia tuy nghèo, nhưng Trình Chí Sơn lại quá tốt bụng, quá thành thật, hễ ai gặp khó khăn ông không nói hai lời liền giúp đỡ, gần như mỗi nhà trong thôn đều nhận qua ân tình của ông, thế nên lúc này, bọn họ tự nhiên nói giúp cho Trình gia.
Hai người Trình Chí Phong cùng Tiền Hà như là chuột chạy qua đường, người người mắng nhiếc, Trình Chí Phong mặt đỏ bừng, không biết là tức hay là thẹn.
Chỉ chốc lát sau, Trình Chí Phong tự mình mang theo năm mươi đồng, đến trả lại cho nhà Trình Thần, cầm số tiền này, mặt Trình Chí Sơn lúc đỏ lúc xanh, đột nhiên ông vô cùng xấu hổ, lúc ông đến lấy tiền,  hai người Trình Chí Phong nói với ông tiền này sớm đã mang đi dùng, ông mới bất đắc dĩ quay trở về, nhưng bây giờ số tiền này lại nằm hoàn hoàn chỉnh chỉnh trên tay ông, một phân cũng không thiếu, rõ ràng hai người kia đã gạt mình.
Nhìn dáng vẻ khó chịu của Trình Chí Sơn, Trình Thần cũng không chịu nổi, nhưng hắn biết, hắn phải khiến cho Trình Chí Sơn ghi nhớ chuyện này trong lòng, bằng không ông sẽ vĩnh viễn không rút ra được  bài học. Trình Chí Sơn lặng lẽ đi nấu cơm, tâm tình mất mát.
Trình Thần nhìn dáng vẻ của ông, lại đem tiền trong nhà thu vào tay, tiền này hắn không giao cho Trình Chí Sơn nữa đâu.
Bởi vì hắn biết, nếu đưa cho ông quản, hôm nay không có Trình Chí Phong, thì ngày mai cũng sẽ có thêm một cái Trương Tam hoặc Lý Tứ, chỉ khi nào hắn cầm số tiền này trên tay, hắn mới có cảm giác an toàn.
Tiền Hà sau khi về đến nhà, càng nghĩ càng không cam tâm, khi không để cho Trình Thần dạy đời trước mặt mọi người không nói, bọn họ lại còn bị mất tiền. Trong khi đó, Trình Chí Phong lại rất im lặng, trong lòng không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Sao ông không gì đi? Câm rồi hả? Chẳng lẽ cứ để chuyện này trôi qua như vậy?” Tiền Hà tru tréo.
“Không thì còn làm được gì! Hiện tại ngay cả trưởng thôn cũng không ra mặt giúp đỡ, chẳng lẽ bà muốn để Trình Thần đốt nhà mình hay sao! ” Trình Chí Phong quát.
“Ông mắng tôi thì làm được gì hả!” Tiền Hà cãi.
 “Dù sao tôi cũng không nuốt trôi được cục tức này, không được, không được, tôi phải đi tìm trưởng thôn, hôm nay nếu không thu thập được tên tiểu súc sinh này, tên của tôi sẽ đem viết ngược trở lại!”
“Bà muốn đi thì cứ đi đi, đừng có kéo tôi vào!” Trình Chí Phong không nhịn được nói.
“Đi thì đi, sợ gì!” Tiền Hà đanh đá nói.
“Mẹ, con đói muốn chết, có cơm ăn chưa mẹ?” Lúc này, con trai của hai người – Trình Huy vừa về đến nhà.
“Ăn ăn ăn, tối ngày chỉ biết ăn, mày là quỷ đói lên đầu thai hả!” Tâm tình Tiền Hà vốn đã không tốt, bây giờ nhìn Trình Huy mang bộ dáng này, nhất thời liền nổi xung thiên, tát mạnh vào mặt bé. [Edit: Khốn kiếp!!!] [Beta: yes, yes, mất dạy!]
“Oa!” Trình Huy ôm bên má, vừa khóc vừa chạy đi.
“Nó làm gì mà bà lại đánh nó hả!” Trình Chí Phong cả giận nói.
“Tôi chính là muốn đánh nó thì sao! Không chỉ muốn đánh nó, tôi còn muốn đánh cả ông!!” Tiền Hà nhào tới.
“Cám ơn em nha, Tiểu Huy!” Trình Thần sờ soạng đầu Trình Huy, cười nói, vừa rồi Trình Huy trộm nói cho hắn nghe chuyện ba mẹ bé cãi nhau.
 “Hôm nay qua nhà anh ăn cơm đi, có thịt heo rừng đó!”
“Dạ, cám ơn anh!” Trình Huy nuốt một ngụm nước bọt nói.
“Con à, mình phải làm sao bây giờ? Nếu thím Ba con không chịu buông tha, cứ đến nhà trưởng thôn náo loạn, thế nào nhà mình cũng gặp phiền phức cho mà coi. Hay là… bây giờ ba đến gặp trưởng thôn nói chuyện một chút, xin ông nể tình bỏ qua cho chúng ta!” Trình Chí Sơn lo lắng nói.
“Chuyện gì tới sẽ tới! Đừng sợ! Ba ăn cơm trước đi, con đi kêu hai đứa Tiểu Phỉ, Tiểu Hân về!” Trình Thần không chút  để ý đáp.
“Nhưng…!” Trình Chí Sơn còn muốn nói tiếp, nhưng Trình Thần đã như một làn khói chạy mất.
Hơn một giờ chiều, quả nhiên Trình Chí Đống xuất hiện tại Trình gia, Trình Thần vẫn còn ngồi sẵn trong nhà đợi ông.
“Chí Sơn! Thần Thần nhà cậu có nhà không?” Sắc mặt Trình Chí Đống có vẻ không tốt, mở miệng hỏi.
“Con chào bác!”
Trình Thần nhìn đến Trình Chí Đống, không đợi ông lên tiếng hắn đã mở miệng.
“Thưa bác, chuyện xảy ra lúc trưa, hy vọng bác không giận, con cũng không có trách gì bác!”
Về việc trưởng thôn đã thu lợi nhà hắn rồi, mà vẫn đến nói cho Trình Chí Phong, Trình Thần trong lòng phi thường căm tức, nhưng tức giận cũng không được gì, trưởng thôn lại không phải tượng đất trong tay hắn, muốn nắn thế nào thì nắn thế đó. Vì thế mặc dù trong lòng không ưa, nhưng ngoài mặt, hắn vẫn muốn làm tốt quan hệ cùng trưởng thôn, dù sao trưởng thôn tại đây cũng là người uy quyền nhất, cùng ông xích mích, đối với nhà hắn chỉ có hại chứ không được lợi. Trình Thần luôn là người rất lý trí, lập tức chủ động cấp cho trưởng thôn một bậc thang. [Beta: là anh đánh phủ đầu người ta đó chớ!]
“Trưởng thôn!” Trình Chí Sơn cũng hô.
“Ai! Thần Thần, nhìn con hiểu chuyện như vậy, bác thực sự lấy làm xấu hổ!” Trình Chí Đống than thở “Hôm nay bác tới, là có việc muốn nói với con. Thần Thần à! Chuyện mượn tiền không trả là chú Ba nhà con không đúng, thế nhưng con lại uy hiếp, đòi đốt trụi nhà hắn thì có hơi quá phận, chuyện này bác vốn không muốn quản. Hiện tại thím Ba nhà con đến nhà bác náo loạn, muốn đòi lại công đạo, nếu bác còn không quản, bà ta sẽ náo lên trấn lý, bác thật sự không có cách nào khác!”
Quả thực, lần này Tiền Hà rất hận Trình Thần, cắn mãi không tha mà, còn nháo đến nhà Trình Chí Đống. Trình Chí Đống cũng bị bà ta ép đến không còn biện pháp, hơn nữa bà ta nói, nếu chuyện này thành, bà ta vẫn sẽ giúp cho con ông vào trường cao trung T. Trình Chí Đống là cũng người, vì thế không tránh được động tâm.
“Thưa bác, bà ta nói cái gì, bác cứ nói ra đi!” Trình Thần trấn định tự nhiên, sắc mặt một chút cũng không biến.
“Là thế này, Thần Thần, con xem con có thể qua nhà bà ngoại tạm lánh một thời gian hay không, chừng hai tháng là được, chờ khi thím Ba con hết giận, coi như chuyện này đã qua, đến lúc đó con lại trở về. Con thấy thế nào?” Trình Chí Đống cân nhắc cẩn thận nói.
“Không được, như vậy sao được! Trưởng thôn, ông làm như vậy không khác nào đuổi con trai tôi ra khỏi thôn! Không được, không được, tôi tuyệt đối không đồng ý!” Trình Chí Sơn nổi giận đùng đùng, chuyện này ông không thể không phản ứng.
“Chí Sơn à!” Trình Chí Đống biết rõ chuyện này không tốt, cũng không dễ dàng gì mới nói ra được, ông cố nén sự khó chịu trong lòng, lựa lời khuyên bảo, đây cũng là việc đầu tiên ông làm trái lương tâm mà!
“Ba, ba đừng nói nữa, chuyện này con đồng ý!” Nhưng không ai ngờ rằng, đương sự Trình Thần lại không nói hai lời liền trực tiếp đồng ý.
“Cái gì!” Trình Chí Đống cùng Trình Chí Sơn cùng nhau la hoảng, không nghĩ đến Trình Thần cư nhiên sẽ nói như thế. [Edit: Cha người ta la lên là đúng rồi, bác Đống bác la cái giề!!!]
“Ba, chúng ta không thể để bác Trưởng thôn vì chuyện này mà phiền toái thêm nữa, con sẽ nghe lời ông, qua nhà ngoại, ở đỡ hai tháng!” Trình Thần nói như vậy cũng vì muốn cho trưởng thôn áy náy, chỉ cần ông còn có lương tâm, thì sau chuyện này, ông sẽ thiếu hắn một cái nhân tình, tương lai có chuyện cần ông hỗ trợ, ông sẽ không từ chối.
Đương nhiên, hắn còn có chút ý định riêng, hiện tại hắn phải nghĩ cách kiếm tiền, nếu hắn ở nhà, sẽ bị ba hắn quản thúc, không thể tự do hành động, hơn nữa nhà bà ngoại cách trấn trên không xa, hắn làm chuyện gì cũng thuận tiện hơn. Chủ yếu là, hai ngày nay hắn đã nổi tiếng quá rồi, nếu hắn tiếp tục náo động, cũng không phải là chuyện tốt lành gì, chi bằng đi ra khỏi thôn một thời gian, vừa thuận tiện làm việc, vừa để tin đồn lắng xuống, nhất cử lưỡng tiện.
“Ai, cực cho con rồi!” Trình Chí Đống cười khổ, trong lòng thật sự khó chịu, là ông có lỗi với đứa trẻ này.
“Con à, làm vậy sao được! Con một mình bên ngoài, ba sợ con không quen.” Trình Chí Sơn biết bà ngoại Trình Thần đối với con ông cũng không tốt đẹp gì, con ông ở đó chắc chắn sẽ bị khi dễ, ông sao có thể chấp nhận được!
“Ba, con có khổ cực nào chưa từng chịu qua, sao lại không quen cho được!” Trình Thần không chút nào để ý, cười nói.
“Vậy quyết định như thế đi!” Trình Chí Đống nói, Trình Chí Sơn thở dài, nếu như Trình Thần không muốn, ông sẽ phản đối tới cùng, nhưng Trình Thần đã nguyện ý, ông cũng không còn biện pháp nào khác.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét