7.29.2016

ĐXNG: Chương 14

Chương 14: Bày mưu tính kế

soi

Trình Chí Đống vừa ly khai, Trình Chí Sơn khó chịu nhìn Trình Thần, dáng vẻ ông phảng phất như muốn khóc.
“Con à, thật lòng con không muốn như vậy phải không, để ba đi xin trưởng thôn, chỉ cần mình cố gắng thuyết phục một chút sẽ không sao đâu con.”
Trình Thần nhìn Trình Chí Sơn, trong lòng cũng không chịu nổi, hắn biết ba hắn rất thương hắn, nhưng tính tình ông cứ như vậy hoài, thật khiến người ta mệt mỏi. Trầm ngâm một chút, Trình Thần nói.
“Ba không cần lo lắng cho con đâu, con không cảm thấy ủy khuất. Con sẽ ra khỏi thôn một thời gian, nhưng không qua nhà bà ngoại mà lên thẳng trấn trên!”
“Lên trấn?” Sắc mặt Trình Chí Sơn khẽ biến, “Con lên đó rồi nghỉ ngơi ở đâu? Con lại nhỏ như vậy, không được, ba tuyệt đối không đáp ứng!”
“Ba, con đã quyết định rồi, nếu ba không yên tâm có thể thường xuyên lên thăm con.” Trình Thần nói rất kiên quyết.
“Được rồi!” Thấy Trình Thần kiên trì như thế, Trình Chí Sơn cũng không có biện pháp, cũng không biết từ bao giờ mà ở trước mặt Trình Thần, ông đã không còn chút lực uy hiếp nào, chỉ cần chuyện gì Trình Thần đã quyết định làm, ông căn bản không ngăn được.
“Vậy… để ba đưa con đi, con một mình ở đó nhất định phải cẩn thận!” Trình Chí Sơn bất đắc dĩ nói.
“Ba, ba yên tâm, con sẽ bảo vệ tốt bản thân!” Trình Thần hiểu chuyện gật đầu “Con đi thu dọn chút quần áo đem theo đây!”
“Hiện tại liền đi thì có chút quá gấp, con à, mai hẵng đi được không, sáng mai ba đưa con đi!” Trình Chí Sơn lắc đầu liên tục.
“Con lên trấn có việc phải làm, sáng mai đi, có thể không kịp!” Trình Thần kêu lên.
“Vậy được rồi!” Trình Chí Sơn thực sự đối với Trình Thần không còn cách nào khác.
“Ba! Tiền trong nhà con đều mang theo hết, con có để lại mười đồng để mua lương thực cùng đồ dùng hằng ngày khác cho ba đó.” Trình Thần nói.
“Con mang theo nhiều tiền như vậy ra ngoài để làm gì, nếu như bị người khác biết được sẽ rất nguy hiểm!” Trình Chí Sơn biến sắc nói.
“Ba yên tâm đi, con biết chừng mực mà!” Trình Thần nói, lúc này hắn thở dài, “Ba, chuyện xảy ra hôm nay, ba cũng nhìn thấy rồi đó, con hy vọng sau này ba không nhúng tay vào chuyện nhà chú Ba nữa, nhà bọn họ không có ba thì cũng còn có người khác, về sau nếu phát sinh chuyện gì con mong ba hãy vì con, vì bọn tiểu Phỉ mà suy xét kĩ rồi làm, có được không ba?”
Những lời này Trình Thần vốn không muốn nói, bởi vì có nói cũng vô tác dụng. Nhưng hắn vẫn nhịn không được, chỉ hy vọng Trình Chí Sơn có thể ích kỷ một chút, vì cái nhà này mà nghĩ sâu xa thêm một chút, đừng có vĩ đại như vậy, mặc dù hắn biết chuyện này cũng không mấy khả quan.
“Con à, ba. . . !” Trình Chí Sơn cứng họng, nhìn chằm chằm Trình Thần, đột nhiên ông cảm thấy không ngóc đầu lên được.
Trình Thần nhìn cái bộ dáng này của Trình Chí Sơn, trong lòng lắc đầu, hắn đột nhiên cảm thấy, lúc đứng trước Trình Chí Sơn,  địa vị của hai người hoàn toàn bị đảo ngược, đại khái không có đứa con nào đối với ba mình lại sinh ra cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép này!
“Ba, người giúp con tìm bọn tiểu Phỉ về đi, con có việc muốn nói với tụi nó!” Trình Thần nói.
“Được, ba đi liền!” Hiện tại Trình Chí Sơn chỉ muốn chạy trốn khỏi cảm giác khó chịu này, không biết vì cái gì ông cảm giác đứa con trai lớn của mình càng ngày càng có uy nghiêm. Nhìn tư thế chạy trối chết của Trình Chí Sơn, Trình Thần bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn muốn thu thập một ít đồ đạc mang theo, trước đây hắn luôn đem một ít vật dụng giấu vào rương cũ, xem như bảo bối, bây giờ nhìn lại, trừ cảm giác hoài niệm thì cũng không còn bao nhiêu tác dụng. Về phần quần áo, hắn cũng không có nhiều, quần áo cũ đều bị sửa lại cho hai đứa em, còn quần áo mới, một năm hắn mua không đến hai bộ, cho nên trừ mang việc theo một tấm chăn mỏng, một cái chiếu cũ thì cũng không còn thứ gì khác.
Ngoài những thứ đồ dùng sinh hoạt này, trọng yếu nhất vẫn chính là tiền, hiện tại toàn thân cao thấp hắn có tổng cộng hơn 50 đồng, đầu năm nay, trong thôn hắn, có được bao nhiêu đây tiền cũng tạm xem là giàu có. Hắn phải đem tiền giấu kỹ mới được, ba hắn nói không sai, tiền này hắn mang theo trên người quả thực không an toàn, hắn cũng không có ý định mang đi toàn bộ, thừa dịp Trình Chí Sơn không ở đây, hắn đem tiền giấu xuống một cái hố bên dưới giường ngủ, sao đó lấy đá chắn lại.
Haizzz! Đối với cha mình mà giấu tiền như thế này là sao đây trời!
Nhưng Trình Thần không thể không giấu tiền, tiền này mà để trên người ba hắn thì chắc chắn không giữ được lâu. Lúc trước 50 đồng này, nếu hắn không liên tục trông chừng thì sớm đã không thấy tăm hơi rồi, ấy vậy mà hắn chỉ sơ hở một tí, Trình Chí Sơn liền thừa dịp hắn không có ở nhà, mang đi cho Trình Chí Phong mượn mất.
Sau khi đem tiền giấu kỹ, hắn bèn kiểm tra đồ đạc một lần nữa, đang lúi húi thì thấy Trình Phỉ Trình Hân từ bên ngoài sôi nổi chạy vào nhà. Xem bộ dáng hai bé hiển nhiên còn chưa biết Trình Thần bị ‘đuổi’ ra khỏi thôn, phỏng chừng hơn phân nửa là do Trình Chí Sơn không dám tự mình nói cho hai bé biết.
Trình Chí Sơn cũng không trở về, đại khái là sợ phải nhìn đến tình cảnh kế tiếp đi.
Nếu bản thân Trình Chí Sơn nói cho Trình Phỉ Trình Hân biết Trình Thần bị đuổi ra khỏi thôn, bảo đảm hai bé sẽ khóc toáng lên cho mà coi. Nhưng nếu là Trình Thần, thì hắn có biện pháp, hắn ngồi ngay ngắn trên giường, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Trình Hân cùng Trình Phỉ. Hai bé trông thấy bộ dáng này của hắn, nhất thời có chút hưng phấn, đây chính là trò chơi mà ba anh em bọn họ yêu thích nhất nha.
“Đồng chí Trình Phỉ, đồng chí Trình Hân!” Trình Thần dùng khẩu lệnh quân nhân nghiêm túc nói.
“Có, thưa sếp!” Hai bé theo phản xạ có điều kiện dựng lưng thẳng tắp, tay để lên đầu theo nghi thức quân đội.
“Đảng và quốc gia đã giao cho tôi một nhiệm vụ vô cùng quan trọng, tôi cần phải rời khỏi nhà một thời gian để thực thi nhiệm vụ, trong lúc tôi vắng nhà, hai đồng chí cần phải thay tôi trông chừng ba, không được để ông ấy qua nhà chú Ba hỗ trợ bất cứ chuyện gì, hai đồng chí có làm được không?” Trình Thần ngưng trọng nói.
“Vâng, thưa sếp! Liều chết hoàn thành nhiệm vụ!” Hai bé đồng thanh lớn tiếng đáp.
“Rất tốt, nghỉ!” Trình Thần nhếch môi cười.
“Anh, anh muốn đi đâu?” Hai bé lúc này mới phản ứng được Trình Thần nói cái gì, tò mò hỏi.
“Anh đi lên trấn trên kiếm thật nhiều tiền, sau đó mua quần áo mới cùng đồ ăn ngon về cho hai đứa!” Trình Thần thần bí nói.
“Oa, tụi em cũng muốn đi!” Ánh mắt hai bé bắt đầu tỏa sáng, thần thái hồng hào.
“Hiện tại không được, chờ anh lên đó sắp xếp công việc ổn định, qua vài ngày anh về, anh đón hai đứa lên!” Trình Thần nói.
Hắn cũng muốn mang hai đứa em ra ngoài cho biết đó biết đây, lúc ở nhà, hai bé luôn nhiệt tình giúp đỡ hắn, ngặt nỗi phần lớn thời gian hắn đều làm mấy công việc có tính chất nguy hiểm nên không thể dẫn hai bé theo cùng. Hiện tại, hắn có mấy cái chủ ý kiếm tiền, cũng không nguy hiểm gì, có thể mang theo hai bé cùng trải nghiệm sinh hoạt gian khổ, vừa giúp hai bé trưởng thành, vừa phần nào đỡ đần công việc phụ hắn, quả thật là nhất cử lưỡng tiện.
“Quá tốt!” Hai bé liều mạng kêu la, cao hứng muốn chết đi được.
“Anh hai, anh phải làm nhanh nhanh một chút nha!” Hai bé đã có phần đợi không kịp.
“Được! Anh sẽ cố gắng làm thật nhanh chóng!” Trình Thần bảo đảm nói.
“Được rồi, lát nữa anh đi, hai đứa liều mạng khóc la cho anh, càng lớn càng tốt!”
Trình Thần không vì Trình Phỉ Trình Hân còn nhỏ mà lừa dối hai bé, tranh thủ chút thời gian đem nguyên nhân nói rõ một lần, đương nhiên luôn nhấn mạnh việc này là do bản thân hắn muốn rời đi chứ không phải bị đuổi. Điều này làm cho hai bé như ăn phải thuốc an thần, không lo sợ bất an, thập phần bình tĩnh đón nhận.
Hai đứa nhóc này khóc rất lợi hại, làm cho người ta nhìn không ra nửa điểm kẽ hở, Trình Thần có muốn rời đi, cũng nhất định tạo ra một tình huống trông giống như hắn bị bức ép phải đi. Bên ngoài, cứ để mặc cho Tiền Hà không ngừng ác độc mắng nhiếc, nói hắn này nọ, nhưng trên thực tế, hắn bất động thanh sắc là để cho mọi người nhìn thấy Tiền Hà ỷ lớn hiếp nhỏ, áp bức một đứa con nít. Hơn nữa, đầu đuôi ngọn ngành cũng là nhà Tiền Hà mượn tiền người ta nhưng không chịu trả, bị ép trả tiền liền không cam tâm, khóc lóc om sòm uy hiếp trưởng thôn buộc Trình Thần rời khỏi. Tiền Hà càng kiêu ngạo, càng đắc ý, người trong thôn sẽ càng đứng về phía hắn, hắn càng yếu thế, dư luận sẽ càng ủng hộ cho hắn.
Dù sao cũng còn ở trong thôn sinh hoạt, cúi đầu gặp mặt, ngẩng đầu thấy nhau, Trình Thần không muốn để cho nhà mình trở thành kẻ xấu. Tiền Hà tuy rằng không giống hắn mồm miệng nhanh nhẹn, thế nhưng bà ta có cái miệng rất rộng, sẽ ở sau lưng Trình gia thêu tam dệt tứ, sau này khẳng định mỗi ngày đều nói nhà hắn khi dễ bọn họ thế này thế nọ, mặc dù người lớn đều biết chân tướng, lúc đầu sẽ không có người nào chịu tin bà ta, nhưng theo thời gian sẽ có ảnh hưởng đối với danh dự nhà hắn. Về sau, Trình Thần còn tính toán ở tại trấn lý buôn bán, cũng không muốn đem danh tiếng của mình phá hư.
Như bây giờ, mọi người đều biết, a… thì ra là Tiền Hà ép Tiểu Đầu Sói phải đi. Tiểu Đầu Sói tuy rằng lợi hại, nhưng rốt cuộc vẫn là một đứa bé, một người lớn như vậy lại đi khi dễ một đứa bé, vốn chuyện này bà ta đã có lỗi trước, hiện tại không bằng cả lang sói rồi.
Việc này đã có nhiều người chứng kiến tận mắt như thế, sau này vô luận bà ta có nói cái gì cũng không thể làm người khác tin nổi.
Hiện tại, Trình Thần cũng là phòng ngừa chu đáo, hắn biết với bản lĩnh của mình, muốn làm giàu không phải việc khó, nhưng giàu có luôn kèm theo thị phi, tương lai chỉ sợ một nhà Trình Chí Phong như quỉ hút máu, bám chặt không buông. Lúc này, hắn phải để cho người khác nhìn đến một nhà Tiền Hà khi dễ nhà hắn như thế nào, cho mọi người thấy rõ bộ mặt thật của bọn họ, tương lai Trình gia có không để ý tới một nhà Trình Chí Phong thì người khác cũng sẽ không nói xấu, hơn phân nửa sẽ còn cảm thấy hả dạ, vỗ tay một cái khen ‘nên’.
Vì thế lần này rời đi, đối với hắn chỉ có lợi chứ không có hại, thành công thoát ly khỏi nơi này, cũng là để cho dư luận nghiêng về nhà hắn.
Hơn nữa sau khi hắn rời đi, mấy thằng nhóc trong thôn không có Tiểu Đầu Sói, không biết sẽ quậy phá tới mức độ nào. Trước đây có hắn, tụi nó không dám quá mức kiêu ngạo, hiện tại hắn đi, mấy thằng nhóc đó phỏng chừng vô pháp vô thiên rồi, lúc này người nhà tụi nó sẽ cảm thấy, có hắn tốt đến bao nhiêu, đến lúc hắn quay trở về, Tiền Hà có nháo cũng không ai để ý tới, nhất quyết bảo vệ hắn. Việc trở về vì thế thuận lý thành chương, nói chung hắn đem mọi trường hợp có thể xảy ra đều tính toán rất kỹ, tường tận nắm giữ từng đường đi nước bước, tự nhiên trong lòng vô cùng bình tĩnh, không chút mảy may lo sợ.
Chạng vạng hơn 4h chiều, mang theo tiếng gào khóc của Trình Phỉ Trình Hân, Trình Thần cúi đầu, Trình Chí Sơn hai mắt đỏ bừng, một nhà bốn người chậm rãi hướng lên trấn trên mà đi. Có chuyện gì vậy? Một nhà Tiểu Đầu Sói bị gì thế?
Người trong thôn ai nấy cũng đều tò mò chạy ra xem, tiếng khóc theo gió mang đi khắp thôn, người theo chân người chạy đến từng nhà hỏi thăm xem chuyện gì đã xảy ra, rất nhanh mọi người đều biết: Tiền Hà khóc nháo tại nhà trưởng thôn Trình Chí Đống, bắt ông phải đuổi Tiểu Đầu Sói ra khỏi thôn, nếu không ai cũng sẽ không được yên ổn. Lúc này bọn họ mới ‘Ồ!!!’ lên, phải biết rằng, Tiểu Đầu Sói trong thôn rất được hoan nghênh, nó đem mấy thằng nhóc nhà bọn họ quản lí đến gắt gao, làm bọn chúng ít đi gây chuyện hơn, tuy rằng nó không giống Trình Chí Sơn quá mức hiền lành, nhưng chỉ cần có người muốn nó giúp đỡ, nó cũng không cự tuyệt.
Luôn luôn không sợ trời không sợ đất – Tiểu Đầu Sói lúc này cư nhiên bị bức rời đi, đến tột cùng nó đã chịu bao nhiêu ủy khuất đây? Không ít người trong thôn nhìn một màn này, trong lòng đều không có tư vị gì.
“Tiền Hà này, sao lại độc ác như vậy, dù gì đi chăng nữa nó cũng chỉ là một đứa bé thôi mà!”
“Phải a, mà bà ta còn là thím Ba của nó nữa đấy, bà nhìn đi, cái cách bà ta đối xử với nó chẳng khác nào kẻ thù vậy!”
“Tiểu Đầu Sói chịu ủy khuất rồi, nó làm cho mọi người đau lòng quá đi!” … . .
                ~~~~(&gt_&lt)~~~~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét